Phần Bốn: Setsuna
Hoàn thành nhiệm vụ ở Hội và mua xong vài thứ cần thiết cho chuyến đi, tôi gửi Alto lại cho Dahlia chăm sóc rồi quay về quán trọ.
Trong bữa tối, tôi để ý thấy Alto không được vui vẻ như mọi khi. Lòng có chút lo lắng, tôi bèn hỏi Dahlia, nhưng cô ấy nói rằng suốt thời gian tôi đi vắng, hai người họ chỉ chơi ngoài sân thôi. Tôi bảo nếu mệt thì cứ đi ngủ, song cậu bé lại lắc đầu và quả quyết muốn học bài. Tôi bắt cậu hứa rằng nếu thấy đuối sức thì phải đi ngủ ngay, rồi mới bắt đầu buổi học. Một lúc sau, có vẻ đã mãn nguyện, cậu bé hóa thành một chú sói con rồi cuộn tròn người trên giường.
Đôi lúc, cậu bé lại oà khóc trong giấc ngủ như thể đang gặp ác mộng, khiến tôi không khỏi băn khoăn liệu thằng bé có thực sự ổn không. Tôi lặng lẽ dõi theo cậu một lúc, phân vân không biết có nên đánh thức cậu dậy hay không, rồi quyết định mở cuốn nhật ký của cậu ra.
Và những gì tôi thấy ở đó là một dòng chữ vô cùng gây sốc.
Phụ nữ thật đáng sợ. Thiếu nữ cũng đáng sợ nữa.
Đọc xong, tôi hoàn toàn bối rối. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? Tôi nhìn sang Alto, nhưng dĩ nhiên cậu bé đang ngủ say không thể trả lời. Tôi đưa mắt trở lại cuốn nhật ký, đọc lại lần nữa. Vẫn là câu đó, mình đã không đọc nhầm.
Tôi đờ đẫn nhìn vào trang giấy. Tôi thực sự ấn tượng với thái độ học tập của Alto. Cậu bé đã có thể nối các từ và tạo thành câu hoàn chỉnh bằng phương pháp tôi dạy đêm hôm trước, khả năng ghi nhớ mặt chữ cũng rất nhanh. Nhưng… mình nên hồi đáp dòng nhật ký này thế nào đây? Vẻn vẹn hai câu, do một đứa trẻ viết ra, mà lại sâu sắc một cách lạ thường… Tôi thật sự không biết phải trả lời ra sao.
Giá như mình có thêm chút kinh nghiệm sống, có lẽ câu trả lời đã không khó tìm đến thế. Tôi chưa từng thực sự trò chuyện sâu sắc với một người phụ nữ nào, nên cũng chưa bao giờ nghĩ rằng họ đáng sợ. Nhưng đây không phải là lúc để than vãn chuyện đó. Mình phải viết lời hồi đáp.
Và thế là, một lần nữa, tôi quyết định phải tìm cho ra ý nghĩa đằng sau câu chữ của cậu bé.
Tôi đoán người phụ nữ mà cậu nhắc đến hẳn là Dahlia. Điều này thì tôi khá chắc chắn. Nhưng nếu vậy, "thiếu nữ" kia là ai? Chà, cũng không cần phải nghĩ nhiều. Chỉ có thể là một người mà thôi. Nhưng họ đã phải nói với nhau chuyện nực cười đến thế nào để cậu bé lại gọi Dahlia là một thiếu nữ chứ?
“Hầy…”
Tôi bất giác thở dài. Tôi cực kỳ tò mò và lo lắng về những gì đã xảy ra khi mình vắng mặt. Nhưng tôi cũng không chắc liệu mình có nên tọc mạch về những gì cậu bé đã viết trong nhật ký của riêng nó hay không. Hai câu đó là thành quả cho sự chăm chỉ của cậu trong ngày hôm nay, là điều mà cậu đã chọn để giãi bày với tôi trong số tất cả những chuyện đã xảy ra.
Một lời hồi đáp… Mình phải viết một lời hồi đáp. Tôi cố gắng phân tích lại hai câu ấy.
Phụ nữ thật đáng sợ. Thiếu nữ cũng đáng sợ nữa.
Trước tiên, mình hoàn toàn không biết hoàn cảnh nào đã dẫn đến hai câu này. Tại sao lại đáng sợ cơ chứ? Dahlia vốn luôn hết mực cưng chiều Alto. Vì vậy, thật khó để tin rằng cậu bé viết ra những lời này vì bị cô ấy nổi giận và làm cho hoảng sợ. Tôi cố lục lại ký ức, xem cậu có nói điều gì bất thường lúc trước không, nhưng cậu không hề đả động đến một lời. Cậu bé cũng chẳng có vẻ gì là đang tránh mặt cô ấy. Rốt cuộc, những câu chữ ngắn gọn đó không mang lại bất kỳ manh mối nào.
Rồi tôi nhận ra còn một vấn đề nan giải khác. Ngay cả khi biết được sự thật, tôi cũng sẽ không thể viết về nó, vì người phụ nữ được nhắc đến trong nhật ký của Alto chính là Dahlia. Trong trường hợp đó, tôi chỉ có hai lựa chọn: viết rằng Dahlia đáng sợ, hoặc Dahlia không đáng sợ. Lựa chọn đầu tiên thật vô lý, tôi không thể viết như vậy được. Alto vẫn nói chuyện với cô ấy bình thường, tai và đuôi của cậu cũng không có biểu hiện gì lạ. Cậu đã ăn hết bữa tối của mình. Và nếu cậu có nhìn cô ấy rồi sợ hãi co rúm lại, thì chắc chắn tôi đã phải nhận ra.
Vậy nên lựa chọn duy nhất còn lại là viết rằng Dahlia không đáng sợ.
Nhưng Alto đã viết cho tôi rằng cô ấy đáng sợ, dù bản thân cậu lại không có vẻ gì là sợ cô ấy. Lời của cậu và thực tế không hề khớp nhau, điều đó càng khiến tôi khó lòng có thể cho qua loa và viết rằng cô ấy không có gì đáng sợ.
Tôi lại lạc vào một mê cung suy nghĩ, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. Có vẻ như sẽ rất khó tìm ra câu trả lời nếu cứ khăng khăng cho rằng Dahlia là người mà cậu bé đang nói đến.
Dahlia và phụ nữ… Dahlia và thiếu nữ… Thiếu nữ… thiếu nữ… thiếu nữ… Rốt cuộc định nghĩa của một thiếu nữ là gì cơ chứ?!
Tôi đã trằn trọc lo lắng về chuyện đó suốt cả đêm. Mãi cho đến gần sáng tôi mới chợp mắt được, và lời hồi đáp mà tôi nghĩ ra thì vô cùng đơn giản.
Gửi Alto,
Cả hai chúng ta hãy cùng cố gắng vượt qua nỗi sợ của mình nhé.
Khi tôi nói rằng chúng ta nên cùng nhau cố gắng, cậu bé đã tái mặt đi và kể cho tôi nghe những gì cậu đã chứng kiến cũng như điều khiến cậu sợ hãi. Nghe xong, tôi đã cho cậu một định nghĩa đơn giản về từ thiếu nữ. Dù Dahlia có nói với Alto rằng đàn ông phải bảo vệ phụ nữ, tôi đã giải thích lại cho cậu bé hiểu rằng, với tư cách là một mạo hiểm giả, chúng ta bảo vệ những người không thể tự chiến đấu, bất kể giới tính của họ là gì.
Liệu câu trả lời của mình trong nhật ký có đi quá xa không nhỉ?
Nhưng tôi muốn chắc chắn rằng khi lớn lên, cậu bé sẽ không sợ hãi những người phụ nữ mà cậu có cảm tình, vì vậy tôi đã quyết định cứ để yên.
Quan niệm của cậu về phụ nữ và thiếu nữ có lẽ sẽ thay đổi khi cậu trưởng thành hơn.
Thực lòng, tôi tha thiết mong rằng chúng sẽ đổi thay.