Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Anh hùng ca muộn màng của mạo hiểm giả tuổi trung niên, khi vung kiếm 10.000 lần mỗi ngày với lòng biết ơn, kiếm thánh đã đến xin làm đệ tử

(Đang ra)

Anh hùng ca muộn màng của mạo hiểm giả tuổi trung niên, khi vung kiếm 10.000 lần mỗi ngày với lòng biết ơn, kiếm thánh đã đến xin làm đệ tử

Miyama Suzu

Guy Gullveig tuy là con trai của một quý tộc nhưng lại là một đứa con ngoài giá thú. Cậu đã trải qua những ngày tháng bất hạnh bị anh trai cùng cha khác mẹ ngược đãi và bị cha mình phớt lờ.

7 17

Góc nhìn của tác giả

(Đang ra)

Góc nhìn của tác giả

Entrail_JI

Anh ta là trung tâm của vũ trụ.Anh ta đánh bại mọi kẻ thù và cuối cùng giành được cô gái xinh đẹp.

1 5

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

300 437

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

(Đang ra)

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

Hitoma Iruma

Mayu, tại sao cậu lại bắt cóc những đứa trẻ đó?

28 120

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

635 6190

Tập 02: Cựu Anh hùng thứ 68 và Nàng Long nữ - Chương 1.2 Hoa Cúc Nhỏ ~ Nét Ngây Thơ Của Người Thiếu Nữ ~

Phần Hai: Setsuna

Đêm đó, một cảm giác tựa như có ai đó đang siết chặt lấy tim mình đã khiến tôi choàng tỉnh.

Một tiếng hét chực bật ra khỏi cổ họng, nhưng tôi đã nuốt nó vào trong. Kể từ khi đến thế giới này, lên tiếng chưa bao giờ mang lại cho tôi bất kỳ điều gì tốt đẹp. Vì vậy, dẫu nỗi đau có giày vò đến đâu, tôi cũng chưa một lần cất cao giọng. Những cơn đau ảo ảnh, những ký ức mà tôi không bao giờ muốn nhớ lại, cứ trần trụi hiện về trong mơ. Để rồi ngay cả khi đã tỉnh giấc, chúng lại tiếp tục khơi gợi những chuyện khó chịu khác.

“Mày không còn ở Gardir nữa.” Tôi tự dặn lòng như thế, cố gắng đóng đinh sự thật ấy vào tâm trí.

Tôi đã cố gạt đi những ký ức tồi tệ đó, cố nghĩ về một điều gì khác. Thế nhưng, một thôi thúc lạ lùng lại xui khiến tôi buông mình cho những cảm xúc không tên đang sục sôi bên trong. Dù vậy, giờ đây, tôi đã có thể gọi tên chúng. Việc rời khỏi Gardir đã khiến nỗi sợ hãi mà tôi luôn vô thức mang trong lòng trỗi dậy. Và cùng với nó, sự oán giận, căm thù và cơn phẫn nộ ẩn giấu bấy lâu cũng bắt đầu trồi lên bề mặt.

Tất nhiên, lúc đó tôi nào đâu hiểu được. Có lẽ, thế giới này chỉ trở nên dịu dàng hơn với tôi chính là vì tôi đã dám đối diện với những cảm xúc đó.

Nhưng vì không nhận ra, tôi chỉ biết cuộn tròn người lại như một bào thai, cố gắng chịu đựng. Tôi nín thở, cảm nhận rõ lồng ngực đang đập lên từng hồi gấp gáp. Vô ích. Một cảm giác tuyệt vọng bắt đầu xâm chiếm, khiến tôi phải nhìn quanh, tìm kiếm một lối thoát. Khung cảnh mặt trăng xanh treo lơ lửng giữa trời đêm chỉ càng làm tim tôi loạn nhịp.

Bỗng dưng, một tiếng khò khè khe khẽ vang lên. Tôi vội hướng về phía âm thanh ấy như thể tìm thấy một chốn nương thân, và rồi nhận ra Alto đang say ngủ, khẽ khàng ngáy. Cậu bé đang cuộn tròn trong hình dạng sói con dưới chân mình.

Khoảnh khắc trông thấy cậu bé, đôi vai tôi chợt nhẹ bẫng. Tôi lặng lẽ thở phào.

“Aha-ha…”

Âm thanh ấy tựa như một biểu tượng của sự bình yên, và tôi bất giác bật cười.

Tôi lăn người sang bên, nhẹ nhàng vuốt ve chú sói con đang ngủ say. Những ngón tay lùa vào bộ lông mềm xốp, và lòng tôi dần dịu lại. Cậu bé lật ngửa ra trong giấc ngủ, và tôi ngừng tay. Thỉnh thoảng, đôi chân nó lại đạp đạp vào không trung. Chắc hẳn nó đang mơ thấy mình được thỏa sức chạy nhảy.

Bình minh còn xa, nhưng tôi quyết định từ bỏ việc cố ngủ lại. Có lẽ nên đọc một cuốn sách. Nghĩ vậy, tôi lặng lẽ đứng dậy để không làm Alto thức giấc.

Tôi lấy chiếc nồi nhỏ, dùng ma thuật rót đầy nước rồi đặt lên chiếc bếp gạch đơn sơ tự mình dựng nên. Trong lúc chờ nước sôi, tôi lôi một cuốn sách ra khỏi túi. Đó là một cuốn tiểu thuyết lãng mạn mà Dahlia, chủ quán trọ ở Gardir, đã tặng tôi.

Tên sách là

Khúc Cùng Tận của Tình Yêu.

Theo lời Dahlia, đây là một câu chuyện tình buồn. Vì chưa từng đọc bất kỳ cuốn sách nào tương tự kể từ khi đến thế giới này, tôi đã có chút mong chờ. Nhưng càng đọc, tôi càng nhận ra cuốn sách này chính là nguyên nhân của vụ náo động ở quán trọ dạo trước.

Tôi liếc nhìn Alto đang say ngủ, và nhớ lại những gì cậu bé và Dahlia đã kể cho mình…