Phần một: Setsuna
Rời khỏi Vương quốc Gardir, chúng tôi hướng đến một đất nước tên là Kutt. Tôi cùng Alto, cậu bé thú nhân đã trở thành đệ tử của mình, bước đi dưới một vòm trời trong xanh.
Trời đang vào mùa Salkis—tức mùa hè. Dù tiết trời không quá nóng nực, những bước chân lữ hành vẫn khiến chúng tôi rịn mồ hôi. Mục đích chuyến đi này, với tôi, là để ngắm nhìn thế giới. Còn với Alto, như lời cậu bé nói, là “để học hỏi và tìm ra điều mình muốn làm.”
Chúng tôi vừa vượt qua biên giới giữa Gardir và Kutt. Cho đến nay, hành trình vẫn diễn ra khá yên ả. Chẳng có quái vật hay bọn buôn nô lệ nào xuất hiện. Gardir là mảnh đất dung dưỡng cho những kẻ buôn người, bởi luật pháp ở đó cho phép việc bắt thú nhân làm nô lệ. Chuyện chúng bắt cóc và bán đi các thú nhân vốn chẳng hiếm lạ gì, thế nên tôi phải luôn cảnh giác để Alto không trở thành mục tiêu của chúng.
Vì lẽ đó, suốt mấy ngày qua, chúng tôi không hề nhóm lửa ở nơi cắm trại, chỉ dùng những bữa ăn đơn giản với thực phẩm dự trữ. Tôi không muốn nhóm lửa để tránh thu hút sự chú ý không đáng có. Để chắc chắn hơn, tôi còn dựng một kết giới ma thuật để không ai nhìn thấy chúng tôi. Đang là mùa Salkis nên ban đêm không quá lạnh. Dẫu vậy, việc ngồi trong màn đêm mà thiếu đi hơi ấm của ngọn lửa vẫn khiến lòng tôi trỗi lên một nỗi bất an. Dọc đường đi dĩ nhiên chẳng có lấy một ngọn đèn hay cửa hiệu, nên một khi màn đêm buông xuống, chúng tôi chỉ còn biết trông vào ánh sáng của trăng sao. Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm nhận được ảo giác bị bóng tối nuốt chửng khi cắm trại giữa nơi hoang dã. Điều đó dường như chẳng hề hấn gì với Alto, nhưng ngẫm lại thì cũng phải, nếu xét đến môi trường mà cậu bé từng phải sống.
Nhưng sau những ngày tháng vất vả đó, cuối cùng chúng tôi cũng đã đặt chân qua biên giới Kutt vào sáng nay. Đây là một trong những quốc gia có luật lệ bảo vệ thú nhân. Giữ họ làm nô lệ bị xem là một tội ác, và kẻ nào bị bắt sẽ phải đối mặt với hình phạt nghiêm khắc. Vì vậy, bọn buôn nô lệ hẳn sẽ không dám lộng hành ở đây. Dù không thể hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, tôi tin rằng ở đây sẽ dễ chịu hơn nhiều so với Gardir, một nơi mà chỉ riêng việc đi lại thôi cũng đã là mối nguy cho các thú nhân.
Trước khi qua biên giới, Alto đã cố gắng hết sức để không dừng lại ngắm nghía từng bông hoa lạ mắt ven đường. Làm vậy cũng là vì cậu bé, nhưng bản thân tôi cũng có lý do riêng để muốn rời khỏi Gardir càng sớm càng tốt. Thấy tôi vội vã, Alto không một lời than phiền. Có lẽ cậu bé đã quá do dự để nói ra, nhưng mỗi lần chúng tôi nhìn nhau, cậu chỉ đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ.
Giờ đây, khi đã ở bên kia biên giới, tôi và Alto bắt đầu đi chậm lại. Nhờ thế, cậu bé có nhiều thời gian hơn để dừng lại quan sát những thứ thu hút sự chú ý của mình. Tôi nghĩ, cứ để cậu bé quyết định nhịp độ của chuyến đi đến thành phố cũng chẳng phải ý tồi. Chính tôi vẫn chưa quen với cuộc sống này, và có lẽ sự lo lắng của tôi đã vô tình ảnh hưởng đến cậu. Nhưng giờ đây, chẳng còn lý do gì để chúng tôi phải hối hả nữa. Tôi quyết định sẽ tìm một nơi cắm trại sớm hơn thường lệ để cả hai có nhiều thời gian nghỉ ngơi, thư giãn.
“Sư phụ.”
Nghe tiếng gọi, tôi quay sang. “Có chuyện gì thế, con?”
“Những quả mọng đỏ kia có ăn được không ạ?”
Tôi nhìn theo hướng tay cậu chỉ, nơi có một bụi cây nhỏ cao đến thắt lưng trĩu nặng những quả mọng màu đỏ.
“Con thử tra trong bách khoa toàn thư thực vật xem.”
“Con tra được ạ?”
Alto cuối cùng cũng đã đọc được những từ đơn giản. Tôi biết cậu bé vẫn luôn háo hức được tự mình tra cứu mọi thứ trong cuốn bách khoa toàn thư. Tính cách của cậu ở điểm này rất giống tôi, đều thích tự mình tìm tòi khám phá. Nhưng vì phải ưu tiên việc rời khỏi Gardir thật nhanh, chúng tôi đã chẳng có lúc nào để thực hiện mong muốn đó của cậu. Đôi lần, tôi cảm nhận được cậu bé muốn ngỏ lời. Thấy thương cậu, tôi chỉ đành giải thích qua loa cho xong chuyện. Nhưng giờ đây, mắt cậu lấp lánh niềm vui, chiếc đuôi nhỏ ve vẩy không ngừng. Nhìn cảnh đó, tôi không sao nhịn được cười.
“Được chứ. Từ giờ chúng ta có thể đi thong thả hơn rồi. Nhưng đừng quên cảnh giác với xung quanh đấy nhé.”
Mối nguy hiểm không chỉ đến từ bọn buôn nô lệ, mà còn có cả quái vật và lũ cướp. Tôi nhắc nhở rằng cậu vẫn phải cảnh giác khi sự an toàn chưa được đảm bảo. Alto gật đầu quả quyết, đáp một tiếng “Vâng ạ!” thật giòn giã. Đôi tai cậu vểnh lên nghe ngóng xung quanh, rồi cậu rút cuốn bách khoa toàn thư khỏi túi và bắt đầu tra cứu về những quả mọng đỏ. Cậu hỏi tôi những từ không biết và chẳng mấy chốc đã tìm ra mục từ về loại quả ấy.
“Sư phụ, sách nói đây là quả phúc bồn tử , và chúng ăn được ạ.”
Mắt cậu sáng rỡ khi biết rằng mình có thể ăn chúng. Cả đôi tai và chiếc đuôi nhỏ cũng chuyển động rối rít, không giấu được niềm hân hoan. Tôi cười toe toét trước sự phấn khởi của cậu và nói những lời mà cậu hằng mong đợi.
“Vậy thì, chúng ta thử chứ?”
“Vâng ạ!” Cậu gật đầu. Mắt cậu lấp lánh khi đưa một quả phúc bồn tử mọng nước vào miệng, nhưng ngay khoảnh khắc cắn một miếng, cậu bé liền rú lên.
“?!”
Cái điệu bộ tay che miệng của cậu trông tức cười đến nỗi tôi phải bật cười thành tiếng. “Aha-ha-ha!”
“Chua loét!” cậu la lên. Xem ra, quả phúc bồn tử ở thế giới này có một vị gắt khó tin. “Thầy ác quá, Sư phụ!”
Mắt cậu rơm rớm nước khi lườm tôi.
“Sao chứ? Thầy có làm gì đâu,” tôi đáp, đoạn cũng bỏ một quả vào miệng.
“Thầy biết chúng chua mà!” cậu hờn dỗi.
Tôi cắn quả mọng, vị của nó tức thì lan tỏa khắp khoang miệng. “Chua thật đấy.” Vị chát rất đậm, nhưng không đến mức không nuốt nổi. Tôi lại hái thêm một quả nữa và ăn. Alto cứ đứng nhìn tôi chằm chằm.
“Con không ăn nữa à?” tôi trêu.
Cậu vẫn nhìn tôi không chớp mắt, đáp gọn lỏn, “Không ạ.”
Phản ứng của cậu đáng yêu quá chừng, khiến tôi lại không nhịn được cười. Quả phúc bồn tử có kích thước bằng viên bi và tỏa ra một mùi thơm rất ngọt. Tôi đoán hẳn Alto đã đinh ninh rằng chúng sẽ ngọt lắm, nhưng kỳ vọng tan vỡ, lại bị tôi trêu một câu, chiếc đuôi của cậu ve vẩy tỏ vẻ hờn dỗi.
Tôi ngẫm nghĩ một lát, rồi thò tay vào túi lấy ra một cái túi vải và đưa cho Alto. Cậu nhìn tôi khó hiểu khi nhận lấy nó.
“Hái một ít thôi nào.”
Cậu siết chặt cái túi trong tay.
“Sao ạ? Con không muốn đâu. Chúng có ngon lành gì đâu!”
“Đừng nói thế. Ăn trái cây quan trọng lắm. Chìa khóa để mạnh mẽ hơn là không được kén ăn,” tôi nói, rồi bắt đầu bỏ phúc bồn tử vào túi của mình.
Alto phụ giúp tôi với vẻ mặt đầy miễn cưỡng. Khi túi đầy, tôi cất nó vào hành trang, và chúng tôi lại lên đường. Dường như Alto thực sự rất ghét vị chua của phúc bồn tử, bởi suốt quãng đường còn lại, cậu cứ ngậm mãi viên kẹo tôi làm. Cậu sẽ dừng bước mỗi khi có gì đó thu hút sự chú ý, rồi tra cứu trong bách khoa toàn thư, nếu không thấy thì sẽ báo lại cho tôi. Cứ thế, hai thầy trò chậm rãi bước đi. Tôi muốn cho cậu thật nhiều thời gian để tự tìm tòi và suy ngẫm, nên đã làm một cái túi khác giống hệt của cậu và đi nhặt nhạnh cành khô để nhóm lửa. Trong lúc đó, tôi vẫn luôn để mắt tới cậu bé đang tỏ ra thích thú với đủ mọi thứ xung quanh.
Ngay trước hoàng hôn, chúng tôi tìm được một nơi có nguồn nước sạch.
“Alto, thầy biết là hơi sớm, nhưng chúng ta hạ trại ở đây đêm nay nhé.”
“Vâng ạ.”
Cậu rút cây kim kết giới giắt ở thắt lưng ra và cắm xuống đất. Trong khi đó, tôi lấy từ trong túi ra một cái nồi và vài viên gạch. Tôi xếp một cái bếp lò đơn giản, đặt nồi lên, rồi nhét cành khô vào bên dưới và châm lửa. Alto hỏi có việc gì để cậu giúp không, nhưng quả thực chẳng có gì, nên tôi bảo cậu cứ nghỉ ngơi. Cậu lấy một tấm chăn từ túi ra trải xuống đất, rồi nằm lên đó cùng với cuốn bách khoa toàn thư và quyển sổ tay. Cậu bắt đầu chép lại các câu trong sách vào sổ. Nhìn cậu nguệch ngoạc ghi thêm những suy nghĩ của riêng mình bên cạnh các câu chữ khiến lòng tôi vui lây. Tôi có cảm giác, bên cạnh mục từ về quả phúc bồn tử, hẳn cậu sẽ ghi thêm rằng chúng chua đến mức nào.
Vừa trông chừng Alto, tôi vừa bắt tay vào làm mứt từ số phúc bồn tử hái lúc nãy. Tôi rửa sạch chúng trong nồi, nhặt bỏ cuống, rồi cho đường vào và bắc lên bếp. Tôi nhớ mình từng đọc ở đâu đó rằng những loại quả càng chua thì lại càng làm được mứt ngon. Nếu mọi chuyện suôn sẻ, hy vọng món này sẽ làm Alto vui. Còn nếu không, thì đành vậy, tôi sẽ nhận hết trách nhiệm và tự mình ăn hết.
Nồi mứt bắt đầu sôi lục bục, và Alto, sau khi học bài xong, cũng tò mò lại gần xem tôi đang làm gì. Cậu nhòm vào nồi với vẻ mong đợi, nhưng khi thấy bên trong là phúc bồn tử, mặt cậu liền xịu xuống. Dù vậy, cậu vẫn tò mò hỏi tôi đang làm gì.
“Sư phụ, món gì thế ạ?”
“Mứt.”
“Mứt ạ?”
“Ừ. Một loại đồ phết rất ngon để ăn với bánh mì, giống như mật ong vậy. Tối nay chúng ta sẽ ăn nó trong bữa tối,” tôi giải thích.
Cậu cau mày, nhìn nồi mứt với ánh mắt đầy nghi ngại. Đôi tai cậu cụp xuống, như thể không muốn nghe thêm một lời nào về nó nữa. Những lúc thế này, tai và mắt cậu lại bộc lộ chính xác những gì cậu đang cảm thấy.
“Con không muốn phết thứ đó lên bánh mì và ăn đâu!”
Tôi mỉm cười trước thái độ của cậu, nhưng đồng thời cũng thấy hơi có lỗi. Tôi mở nắp nồi, dùng thìa múc một ít mứt và đưa cho cậu. Sau đó, tôi cũng tự mình nếm một thìa. Vị ngọt đắng lan tỏa trong miệng quả thực rất ngon. Tôi nhìn sang Alto, cậu bé đang cầm thìa trên tay nhưng vẫn ngần ngừ chưa dám đưa lên miệng. Nhưng rồi, cậu dường như đã quyết tâm. Đuôi cậu hơi xù lên khi cậu nếm thử một miếng... và rồi, mắt cậu sáng bừng lên, cậu nhìn tôi.
“Ngon quá ạ!”
“Thầy mừng vì con thích nó.”
“Con ăn thêm miếng nữa được không ạ?”
Hẳn là cậu đã thực sự thích cái vị ngọt mới lạ này. Tôi không thể nào từ chối đôi mắt đang khẩn khoản kia. Tôi cầm lấy thìa của cậu, rửa sạch, dùng ma thuật làm khô rồi trả lại. Khi nhận ra mình có thể ăn bao nhiêu tùy thích, đuôi cậu vẫy tít lên khi cậu đưa thìa vào nồi. Cậu xúc một miếng thật to và vui vẻ cho vào miệng. Hết miếng mứt đó, cậu nhìn chằm chằm vào nồi rồi đưa lại thìa cho tôi, đôi tai vểnh lên đầy mong đợi.
“Mứt ăn không đã ngon, nhưng phết lên bánh mì còn ngon hơn nữa,” tôi nói.
“Thật ạ?” Cậu ngước nhìn tôi với đôi mắt đầy hy vọng. Tôi vỗ nhẹ lên đầu cậu. Cậu ngước nhìn trời, dò xét vị trí của mặt trời như thể mong cho bữa tối mau đến.
Vẫn còn một lúc nữa mới đến bữa tối. Tôi đang nhìn quanh xem có thể làm gì để giết thời gian thì thấy có thứ gì đó đang đớp nước dưới sông. Tôi không cảm nhận được có quái vật ở gần, nên đoán rằng đó có thể là cá. Nghĩ rằng đây sẽ là một sự bổ sung tuyệt vời cho bữa tối, tôi thò tay vào túi hành trang. Quả nhiên, có rất nhiều vật hình que bên trong. Tôi lấy ra hai cái, đưa một cái cho Alto rồi tiến ra bờ sông. Cậu bé tỏ ra vô cùng thích thú khi tôi đưa cho cậu một con tôm trong lọ nhỏ. Cậu tưởng đó là đồ ăn và định cho vào miệng. Tôi vội ngăn lại, giải thích rằng chúng không phải để ăn. Cậu nhìn con tôm trong lọ với vẻ mặt đầy tiếc nuối. Chúng ta có thể nấu chín nó, nhưng vì không còn tươi nên không thể ăn sống được. Vả lại, chúng còn có một công dụng khác. Chúng sẽ là mồi câu cá, nên tôi không muốn Alto ăn mất.
Đúng rồi, chúng tôi có thời gian mà, sao không thử câu cá nhỉ. Tôi rút một cây kim kết giới từ thắt lưng và dựng lên một kết giới ma thuật để phòng quái vật tấn công, sau đó bắt đầu chuẩn bị. Alto tò mò nhìn không chớp mắt vào đôi tay tôi.
“Sư phụ?”
“Hửm?”
“Kia là gì vậy ạ?”
“Cái que này gọi là cần câu, còn con tôm trong lọ sẽ làm mồi.”
“Cần câu? Mồi? Đó là dụng cụ để làm gì ạ?”
“Ừ, là dụng cụ để bắt cá.”
“Cá?! Ở đây có cá ạ?” Cậu tròn mắt nhìn quanh. Khi tôi nói chúng ở dưới sông, cậu liền cúi xuống ngó vào dòng nước. Nhưng tôi vừa nhắc phải cẩn thận vì có thể có quái vật thì cậu liền rụt người lại ngay.
“Thầy chắc là có cá không ạ?”
“Chắc chắn.”
Cậu bé chưa từng thấy một con cá còn sống bao giờ. Thật ra, tôi cũng vậy. Dù không cần phải ra sông hay ra biển mới thấy cá, có thể thấy chúng ở thủy cung hoặc nhà hàng, nhưng tôi chưa bao giờ có dịp. Dường như Kyle rất thích câu cá, vì trong túi có đủ loại cần câu và mồi câu. Tôi khá ngạc nhiên khi thấy các cần câu có cả máy quay, nhưng tôi chịu không biết chúng được làm từ gì hay bằng cách nào.
Tôi và Alto hoàn tất khâu chuẩn bị. Chúng tôi đổ nước vào một cái xô để đựng cá và đặt chiếc vợt bên cạnh. Cuối cùng, tôi tra cứu cách câu cá trong ký ức, và thế là mọi thứ đã sẵn sàng... ít nhất là lẽ ra phải vậy. Tôi cần phải dạy Alto những điều cơ bản và kiểm tra lại lần cuối.
“Alto, nghe thầy giải thích này. Đây là dây câu—cái sợi chỉ này đây. Đây là máy câu—cái vật tròn tròn gắn vào cần. Dây câu được quấn quanh nó. Cái vật ở giữa dây gọi là phao. Nó sẽ nổi trên mặt nước, con có thể nhìn vào chuyển động của nó để biết cá có đang ăn mồi không.”
Dù có kiến thức cần thiết, đây vẫn là lần đầu tiên của tôi, nên tim tôi đập thình thịch. Chỉ mong sao mình sẽ câu được thứ gì đó.
“Vật ở phía dưới gọi là chì. Nó cần thiết để dìm mồi xuống nước. Còn cái ở tận cùng này là lưỡi câu. Con có thể bị đâm vào tay nên phải cẩn thận. Đây là chỗ để móc mồi. Lần này chúng ta sẽ dùng tôm…”
Alto vừa nhìn tôi làm mẫu vừa tự móc mồi vào lưỡi câu của mình.
“Và rồi…” tôi vung cần ra sau lưng. “Con vung cần câu lên!”
Tôi quăng mạnh về phía trước. Chì và lưỡi câu bay vèo trong không khí, tạo ra một tiếng rít. ‘Cũng khá lắm cho lần đầu,’ tôi nghĩ. Với kinh nghiệm của Kyle, có lẽ mình sẽ không thất bại, và đúng như dự đoán, mồi câu chìm nghỉm xuống nước. Cảm giác này khiến tôi khá vui. Alto hết nhìn tôi đang quay máy câu lại nhìn cái phao đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Một lúc sau, tôi bắt đầu cảm thấy cần câu hơi giật nhẹ. Cái phao cứ chìm xuống rồi lại nổi lên. Chắc là có con cá nào đó đang rỉa mồi. Tôi nín thở, lặng lẽ chờ đợi. Sao mình lại hồi hộp thế này? Thật lạ, cảm giác lúc này còn hồi hộp hơn cả khi tôi đối mặt với con quái vật đầu tiên. Tôi liếc sang Alto, ánh mắt cậu bé đang dán chặt vào cái phao của tôi.
Đúng lúc đó, cái phao phụt một tiếng rồi chìm hẳn xuống nước! Một cảm giác chưa từng có truyền đến tay khi tôi cố ghì chặt cần câu.
“Dính rồi!” tôi buột miệng. Alto nhìn chằm chằm vào dây câu của tôi.
Cần câu của tôi cong vút. “Chắc là con to lắm,” tôi lẩm bẩm.
Tai và đuôi của Alto ngọ nguậy đầy phấn khích. “Thầy, thầy câu được cá ạ?”
“Nó ăn mồi rồi. Giờ phải kéo nó lên,” tôi giải thích, đoạn từ từ quay máy câu. Đây mới là lúc trận chiến thực sự bắt đầu. Tôi chậm rãi và vững vàng kéo nó về phía mình. Cảm giác này thật sự ly kỳ cho lần đầu tiên, và tôi cảm nhận được con cá đang chống cự quyết liệt. Sự giằng co truyền rõ mồn một đến tận tay tôi.
Sau một cuộc vật lộn đến nín thở, con cá hẳn đã kiệt sức, vì tôi có thể dễ dàng kéo nó vào gần bờ. Cái phao lại nổi lên, và chẳng mấy chốc, tôi đã thấy bóng con cá ngay bên dưới.
“Alto! Bắt được rồi!” Tôi vớt con cá lên và bật cười.
Alto cười toe toét đầy phấn khích khi nhìn con cá quẫy đành đạch trong vợt. Tôi muốn đưa tay vỗ đầu cậu, nhưng chợt nhận ra tay mình ướt đẫm mồ hôi. Vui thật. Tận đáy lòng, tôi thực sự nghĩ vậy. Giờ thì tôi đã hiểu tại sao Kyle lại thích bắt cá bằng cách này thay vì dùng ma thuật.
“Cá đang nhảy! Nó còn sống!” Alto hét lên.
Tôi gỡ con cá khỏi lưỡi câu và thả vào xô nước. Mắt Alto mở to khi cậu bé cúi xuống nhìn nó bơi lội. Trông cậu thật đáng yêu.
“Alto, con tra trong bách khoa toàn thư xem đây là loại cá gì nhé.”
Tôi biết đó là cá gì, nhưng tôi nghĩ sẽ hay hơn nếu cả hai cùng nhau tra cứu. Tôi chắc chắn cậu bé sẽ thấy cuốn bách khoa toàn thư về các loài cá thú vị. Cậu gật đầu rồi lại nhìn xuống xô nước. Cậu ngần ngại chạm vào con cá rồi nhấc nó lên khỏi mặt nước. Nó giãy giụa trong tay cậu. Cậu nhìn nó với vẻ mặt đầy nghiêm túc.
“Alto. Cá thở bằng mang, nên nếu con không thả nó lại vào nước, nó sẽ chết đấy.”
Cậu dường như không hiểu điều đó nghĩa là gì, nhưng cậu hiểu rằng cá không thể thở khi ở trên cạn. Cậu vội vàng thả nó trở lại vào xô.
“Dù sao thì, xem ra tối nay chúng ta sẽ được ăn cá rồi.”
“Ăn nó ạ? Chúng ta sẽ ăn con cá này ư?!” Cậu nhìn tôi với vẻ không thể tin nổi, rồi lặng đi.
Rõ ràng cậu đã trót yêu mến con cá, và tôi cũng phần nào hiểu được cảm giác đó.
“Ừ. Nó sẽ là bữa tối của chúng ta.”
“Hự…”
Thú thật, tôi cũng muốn thả nó đi. Nhưng chúng tôi sẽ còn nhiều dịp khác để câu cá, và tôi phải cứng rắn. Ngay lúc đó, tôi ngỡ như mình đã chạm mắt với con cá, nhưng chắc đó chỉ là tưởng tượng. Đôi tai Alto cụp xuống buồn bã, và cái đuôi vốn đang hoạt bát của cậu cũng bất động.
“Hay là con muốn ăn thứ khác?”
“Dạ?!”
“Nhưng cá mới câu thì ngon lắm đấy…”
Lời nói của tôi hẳn đã kích thích sự tò mò của cậu, vì cậu nhìn tôi chằm chằm.
“Nếu con không muốn ăn, thầy sẽ ăn hết. Con cứ ăn bánh mì với súp nhé.”
“Sao ạ?! Không, con cũng muốn ăn cá!” cậu tuyên bố dứt khoát.
Xem ra cơn đói đã chiến thắng lòng trắc ẩn.
“Nếu vậy thì sao con không tự câu một con đi? Thầy không cho con cá của thầy đâu.”
Cậu nhìn tôi sững sờ, rồi vội vã chộp lấy cần câu của mình.
Một lúc sau, tôi đặt tay mình lên tay Alto, cùng cậu luyện tập quăng câu. Ban đầu, dây câu hết đập xuống đất lại bay không thẳng, hoặc rơi ngay trước mặt cậu. Nhưng sau vài lần luyện tập, cậu đã có thể quăng mồi ra giữa dòng nước. Tôi mỉm cười nhìn cậu bé đang chăm chú theo dõi cái phao. Tôi cũng quăng dây của mình để câu thêm một con nữa. Tuy nhiên, Alto dần trở nên cáu kỉnh. Cậu cứ cau có suốt. Tới lúc tôi câu được con cá thứ ba thì cậu vẫn chưa được con nào. Cậu đã quăng mồi khá hơn, nhưng sau đó thì chẳng có gì thuận lợi cả. Cá cứ liên tục thoát khỏi lưỡi câu của cậu.
Nhìn cậu lúc này vừa buồn cười vừa tội nghiệp. Thấy tôi cứ nhìn mình, cậu cau mày nói: “Sư phụ. Đổi đi ạ.”
“Gì cơ? Con muốn đổi cần câu à?”
Cậu gật đầu. Dường như cậu nghĩ lý do mình không câu được cá là do cái cần. Tôi bật cười trước logic trẻ con của cậu và nói, “Đây, của con,” rồi đổi cần câu cho cậu. Hẳn Alto nghĩ lần này mình sẽ câu được cá chắc, vì cậu thở phù phù qua mũi khi quăng mồi. Cuối cùng, tôi câu được bốn con, còn cậu vẫn tay trắng. Thấy cậu tiu nghỉu, tôi đoán có lẽ cậu không muốn câu nữa. Tôi biết cậu sẽ vui hơn nhiều nếu tự mình câu được cá, nhưng tôi không muốn thấy cậu buồn bã như vậy. Tôi quyết định sẽ câu cùng cậu ít nhất một lần để cậu quen cảm giác, rồi đặt tay mình lên tay cậu.
Cả hai cùng nhau chờ cá cắn câu. Alto tập trung hết sức vào cái phao.
“Chưa được. Cá nhát lắm, nên chúng ta phải thật yên lặng chờ chúng đến. Thả lỏng người ra và thở thật chậm. Kìa, có một con. Không, chưa được. Giờ nó đang thử xem mồi có an toàn không thôi.”
Cái phao lắc lư trêu ngươi. Tôi cảm nhận được Alto đang cố hết sức để kìm nén ý muốn giật cần. Chính lúc này, tôi nhận ra sai lầm của mình. Tôi muốn Alto học hỏi, nên đã để cậu tự quan sát. Nhưng điều Alto cần bây giờ là được tôi cầm tay chỉ việc. Với kinh nghiệm sống ít ỏi, cậu khó có thể tự mình học được mọi thứ. Tôi nhớ lại lời góp ý nhẹ nhàng của Dahlia về cách học của Alto. Tôi tự nhủ không được quên điều đó và khẽ điều chỉnh lại tay cầm trên cần câu.
“Vẫn chưa được. Cá chưa ngậm mồi đâu.”
Alto đang háo hức chờ đợi đúng thời điểm. Và rồi, cái phao chìm nghỉm, bắn lên một vệt nước.
“Giờ đó!” tôi hét lên, hai tay đặt trên tay cậu cùng giật mạnh cần câu. Một lực cản truyền đến từ đầu dây!
“S-Sư phụ! Sư phụ!” Dường như Alto cũng nhận ra cá đã cắn câu.
Cậu phấn khích đến nói không nên lời, nhưng tay vẫn nắm chặt cần câu. Chúng tôi cùng nhau kéo nó lên, và tôi dạy cậu cách thu dây.
“Alto. Đừng thu dây khi cá đang kéo. Đợi đến khi cảm giác giằng co yếu đi đã.”
Cậu chậm rãi gật đầu và bắt đầu quay máy câu. Nhìn cần câu run lên, tôi biết sự phấn khích của cậu đã lên đến đỉnh điểm.
“Đừng hoảng. Cứ từ từ thôi. Đúng rồi, chậm rãi…”
Cuộc chiến dai dẳng giữa Alto và con cá đi đến hồi kết khi cậu kéo được con cá đã thấm mệt lên bờ. Cậu chộp lấy cái vợt và xúc nó lên, cảm nhận sức nặng trong giây lát rồi hét lên, người run rẩy, “Con làm được rồiiiiii! Sư phụ, con câu được cá rồi!”
Cậu bé run run vì phấn khích, tự hào giơ chiếc lưới lên cho tôi xem. Tôi thoáng ngạc nhiên trước niềm vui sướng tột độ trong giọng nói của cậu, nhưng rồi lòng cũng dâng lên một cảm giác ấm áp. Có lẽ, đây là lần đầu tiên tôi thấy Alto bộc lộ niềm hạnh phúc một cách hồn nhiên, đúng với lứa tuổi của mình.
Thời gian từ lúc Alto trở thành đệ tử của tôi vẫn chưa lâu. Tôi biết đôi khi cậu cảm thấy mặc cảm vì quá nhạy cảm với cảm xúc của tôi. Tôi có ấn tượng rằng cậu nghĩ mình không xứng đáng ở bên cạnh tôi. Chế độ nô lệ không phải là thứ có thể thay đổi trong một sớm một chiều. Và mối quan hệ giữa tôi và Alto cũng cần có thời gian để vun đắp. Tôi đã nghĩ rằng chúng tôi đang dần thu hẹp khoảng cách. Khu phố trong thành của Gardir quá nguy hiểm để đi cùng nhau, nên tôi không dành nhiều thời gian cho Alto khi chuẩn bị cho chuyến đi hay khi nhận nhiệm vụ từ hội. Nhưng từ giờ sẽ khác. Đúng vậy, từ giờ trở đi, tôi sẽ cùng cười, cùng vui, cùng tận hưởng mọi khoảnh khắc với Alto trong khi dạy dỗ cậu. Tôi mỉm cười cùng cậu, hy vọng rằng trên chặng đường phía trước, nụ cười của cậu sẽ ngày một rạng rỡ hơn.
Sau lần đó, hẳn là cậu đã nắm được bí quyết, vì cậu câu thêm được ba con cá nữa. Tôi cũng câu thêm được hai con, rồi chúng tôi ngồi cạnh nhau làm cá. Tôi quyết định sẽ ăn hai con tôi câu được cho bữa tối, số còn lại sẽ nướng lên làm ruốc, bỏ vào lọ mang theo. Tôi biết cách làm những việc này là nhờ vào kinh nghiệm của Hanai và Kyle, một điều mà tôi vô cùng biết ơn.
Khi tôi làm cá xong, Alto vẫn muốn câu tiếp, nhưng tôi nói rằng chúng tôi phải nấu bữa tối nên đành thôi. Tôi rút cây kim kết giới lên, giắt lại vào thắt lưng rồi cất dụng cụ câu cá đi. Alto nhìn tôi với vẻ mặt đầy tiếc nuối.
“Lần khác chúng ta sẽ câu cá cùng nhau nữa, nhé?”
“Ngày mai ạ? Có thể là ngày mai không, Sư phụ?” Đuôi cậu vẫy vẫy vui vẻ, và tôi gật đầu.
“Được chứ. Nếu ngày mai chúng ta cắm trại gần bờ sông, mình sẽ lại đi câu.”
Alto gật đầu đồng ý rồi đưa cá của mình cho tôi. Sau khi làm sạch cá cho cậu, chúng tôi quay lại khu cắm trại. Tôi xiên cá vào que, rắc muối rồi cắm chúng bên cạnh đống lửa. Tôi bật cười khi thấy Alto không rời mắt khỏi mấy con cá dù chỉ một giây, rồi bắt đầu đổ chỗ mứt đã nguội vào lọ. Nghĩ lại thì, cá và mứt không phải là sự kết hợp ngon miệng cho lắm, nên tôi nghĩ sẽ để dành mứt cho bữa sáng. Alto nói muốn ăn hết cả bốn con cá của mình, nên tổng cộng tôi đang nướng sáu con.
Khi cá chín, tôi nhìn cậu bé vui vẻ ăn ngấu nghiến.
“Ngon không, Alto?”
“Ngon lém ạ!”
Tôi biết nói chuyện khi miệng đầy thức ăn là không lịch sự, nhưng tôi quyết định bỏ qua lần này. Đôi tai, chiếc đuôi và biểu cảm trên mặt cậu đã nói lên tất cả, rằng cậu đang hạnh phúc và cá ngon đến nhường nào. Đây cũng là lần đầu tiên tôi được ăn con cá do chính tay mình câu. Từ góc nhìn của Alto, có lẽ vẻ mặt của tôi lúc này cũng giống hệt cậu.
Sau bữa tối, sự vất vả cả ngày dài dường như ập đến với Alto; cậu bắt đầu ngủ gật ngay khi đang ngồi, nên tôi quyết định cả hai nên đi ngủ sớm.
quả mâm xôi