Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

157 1996

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

325 608

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

120 1730

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

114 2636

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

647 6559

Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

(Đang ra)

Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

아기소금; Babysalt

Nhưng cô ấy nhìn tôi bằng đôi mắt khác biệt

115 1238

Tập 03: Mối Liên Kết của Rồng và Vương Quốc Lâm Nguy - Chương 3.7 Hoa Hải Quỳ ~ Ta sẽ tin tưởng và đợi chờ Người ~

Phần Bảy: Cyrus

Tôi tỉnh giấc khi trời còn chưa rạng, sửa soạn xong xuôi và chờ đợi nhà vua tại một nơi mà tôi vốn chẳng bao giờ muốn đặt chân đến lần nữa. Để tránh phải nhìn ngắm quang cảnh, tôi đã cố không đưa mắt ra ngoài cửa sổ xe ngựa. Ba con ngựa cùng hai vệ sĩ hoàng gia đứng bên ngoài, sẵn sàng báo hiệu khi nhà vua giá lâm. Dù đã cố gắng, tôi vẫn không thể ngăn mình liếc nhìn ra ngoài. Mỗi một khung cảnh lướt qua, trái tim tôi lại càng đập mạnh hơn. Một hiệp sĩ bất ngờ gõ cửa xe, tiếng gõ gần như đồng điệu với nhịp tim đang thình thịch trong lồng ngực tôi.

Khi mở cửa, tôi nén lại cơn choáng váng và nhìn thấy nhà vua đang chống gậy tiến về phía mình, được các thị thần vây quanh. Ngài bước ra từ bên trong nhà ngục, ở cuối vòng tròn dịch chuyển. Dù biết là điều khó tránh, tôi vẫn nhận ra sắc mặt của ngài không được tốt như trước. Đó cũng là lẽ thường tình, bởi lối ra của mật đạo từ lâu đài lại thông thẳng đến nhà ngục.

“Cyrus, cậu ổn chứ?” Dù phải chiến đấu với độc dược suốt một thời gian dài, nhà vua vẫn canh cánh lo cho tôi.

“Thần không sao ạ. Bị một cảnh tượng thế này làm cho xáo động, thật đáng xấu hổ.” Dù được phép ăn nói có phần tùy tiện bên trong lâu đài, tôi vẫn cố lựa chọn từ ngữ cẩn trọng hơn thường lệ.

“Ta hiểu. Chúng ta đã đặt gánh nặng quá lớn lên vai cậu.” Tôi định đỡ nhà vua lên xe, nhưng ngài gạt tay tôi ra, tự mình ngồi xuống ghế đối diện rồi đặt cây gậy vào trong một chiếc túi. “Ta muốn tránh thu hút sự chú ý đến cậu nhiều nhất có thể. Ta đã giao việc bảo vệ xe ngựa cho ma pháp sư đi cùng rồi, nên cậu cứ ngồi đây với ta.”

Khi nhà vua dứt lời, cánh cửa đóng lại. Ngài gõ vào thành xe ra hiệu cho người đánh xe khởi hành.

“Cuối cùng cũng có thể thư giãn được rồi.” Nhà vua quay sang tôi và thở ra một hơi dài, vẻ điềm tĩnh thường ngày đã trở lại trên gương mặt ngài.

“Dù sao đi nữa, vẫn có những lo ngại rằng việc cậu trở về sẽ gây ra rắc rối giữa các quốc gia.”

Tôi có cảm giác ngài không đang nói đến buổi lễ ký kết, liền hỏi, “Ý ngài là sao ạ?”

Ngài mỉm cười đáp lại.

“Trước đây, cậu chẳng bao giờ bận tâm đến những chuyện như vậy. Có phải là do ảnh hưởng từ chàng trai trẻ đó không?”

Tôi đáp rằng mình không hiểu ngài đang nói gì, rồi tiếp tục.

“Trong mắt thần, nhiệm vụ lần này là một thất bại. Sở dĩ nó diễn ra suôn sẻ là hoàn toàn nhờ vào Sena. Thần đã không thể hoàn thành bất cứ trọng trách nào ngài giao phó. Thần không biết gì về Vùng đất Quỷ dữ. Nếu lúc đó có thể suy nghĩ lý trí hơn, thần đã không hành động liều lĩnh trong Rừng Zeghur. Chính vì vậy, bây giờ thần muốn tìm hiểu thêm về thế giới.”

“Cậu đã trưởng thành rồi. Xem ra đó là một cuộc gặp gỡ quý giá với cậu.” Ngài mỉm cười mãn nguyện, rồi nét mặt lại trở nên nghiêm túc. “Cyrus, điều ta sắp nói với cậu là bí mật được truyền miệng trong hoàng tộc. Hãy khắc cốt ghi tâm và hành động thật thận trọng trong tương lai.”

Tôi trang trọng gật đầu.

“Trước khi Lypaed được thành lập, một vài vòng tròn dịch chuyển đã được phát hiện ở lục địa phía bắc. Điểm chung của chúng là đều dẫn đến Vùng đất Quỷ dữ. Tuy nhiên, vòng tròn dịch chuyển mà những người sáng lập Lypaed tìm thấy lại khác. Nó nối thẳng đến Rừng Zeghur.”

Tôi cố gắng ghi nhớ từng lời của nhà vua.

“Tổ tiên của chúng ta đã nhìn thấy tiềm năng ở nơi đây và quyết định chọn nó làm thủ đô của Lypaed. Với bên ngoài, chúng ta tuyên bố rằng vòng tròn dịch chuyển này cũng chỉ dẫn đến Vùng đất Quỷ dữ. Cậu có đoán được tại sao không?”

Tôi đoán liều, “Để làm đường thoát thân ạ? Vì vòng tròn dịch chuyển nằm gần mật đạo trong lâu đài?”

Nhà vua gật đầu thật sâu, xác nhận phỏng đoán của tôi. “Thời đó, các quốc gia lân bang như Guilonde đều đã thành lập. Chúng có thể nghiền nát vương quốc Lypaed non trẻ bất cứ lúc nào, vì vậy chúng ta cần một con đường thoát hiểm. Nếu tin tức chúng ta có thể dịch chuyển đến Rừng Zeghur bị lộ ra, chúng có thể sẽ niêm phong vòng tròn để chặn đường lui của chúng ta. Nhưng vì Vùng đất Quỷ dữ là một ngõ cụt, chúng sẽ chẳng bận tâm niêm phong nếu nghĩ rằng nó dẫn đến đó.”

Tôi thầm mừng vì mình đã trả lời đúng và gật đầu, “Thần đã hiểu.”

“Tuy nhiên, điều đó vẫn chưa giải thích tại sao nó có thể gây ra rắc rối giữa các quốc gia. Vậy hẳn phải còn một lý do khác khiến tổ tiên chúng ta che giấu điểm đến thực sự của vòng tròn. Cậu có đoán được không?”

Tôi trầm ngâm một lúc, nhưng vẫn không thể nghĩ ra câu trả lời.

“Vẫn còn thời gian cho đến khi chúng ta tới nơi. Cậu cứ từ từ suy nghĩ trong lúc chúng ta nói chuyện khác,” nhà vua nói, rồi đổi chủ đề.

Làm sao mà vừa nghĩ chuyện này vừa nói chuyện khác được chứ, tôi thầm nghĩ, nhưng trông nhà vua có vẻ đang rất vui.

Chiếc xe ngựa rời khỏi Lypaed ngay trước rạng đông. Dĩ nhiên, với một đoàn tùy tùng ít ỏi thế này, nhà vua sẽ không được an toàn, nên kế hoạch là sẽ có thêm năm hiệp sĩ nữa nhập đoàn sau đó. Chúng tôi sẽ đi theo con đường về phía tây, rời khỏi đường chính khi đêm xuống, rồi hướng về phía nam để đến địa điểm tổ chức trong khu rừng dưới chân dãy Baudal vào lúc nửa đêm. Trên đường về, nhà vua và tôi có thể trở về bằng ma thuật dịch chuyển của hai Phong thuật sư, nên chúng tôi sẽ chỉ rời khỏi lâu đài khoảng hai ngày.

Khi chúng tôi đến nơi vào lúc nửa đêm theo đúng kế hoạch, tôi đã chán ngấy chuyến đi đến mức chỉ muốn lao ra ngoài ngay lập tức. Nhưng khi tôi định ra ngoài hít thở chút không khí trong lành, lại có người bảo, “Có một kết giới để ngăn chặn quái vật, ngài cứ ở yên bên trong cho an toàn.” Thế là tôi đành phải ngồi yên tại chỗ. Tôi đã thử viện cớ rằng mình sẽ ổn thôi nhờ có Sự Bảo Hộ của Long Tộc, nhưng nhà vua lại nói, “Hãy nghĩ đến vị thế của cậu.”

Không còn lựa chọn nào khác, tôi đành nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng tất cả những gì tôi thấy chỉ là các hiệp sĩ đang làm việc giữa một khu rừng trống không, chẳng giúp xua đi nỗi buồn chán của tôi chút nào. Rốt cuộc, chẳng có cách nào giết thời gian ngoài việc ngủ.

Sáng hôm sau, chúng tôi bước ra khỏi xe và được một màn sương dày đặc chào đón. Chúng tôi đang ở trong một khu vực trống trải, cây cối đã được dọn sạch hoàn toàn, xung quanh là hàng rào gỗ và mặt đất được phủ một tấm thảm trắng. Trên đó, một tấm thảm đỏ dài chia khu vực làm hai, trải thẳng từ lối vào đến một gò đất nhỏ ở phía nam. Nó dẫn đến một chiếc bàn gỗ được chế tác tinh xảo, mà tôi đoán là nơi dùng cho buổi lễ ký kết. Bên kia gò đất là một khu rừng xanh mướt, xa xa là dãy Baudal sừng sững, hiểm trở. Tôi mường tượng ra cảnh mặt trời mọc huy hoàng sẽ chiếu rọi lên gương mặt của các đại biểu từ nhiều quốc gia khi họ bắt tay nhau sau buổi lễ, tạo nên một không khí vô cùng trang nghiêm. Khung cảnh buổi lễ ấn tượng đến mức tôi chỉ muốn cất lời khen ngợi những hiệp sĩ đã làm việc không mệt mỏi suốt đêm qua để dựng nên nó.

“Chúng ta quyết định dọn sạch khu rừng để tránh những ánh mắt dòm ngó. Thật không ngờ, đó lại là một lựa chọn không tồi,” nhà vua nói, đồng tình với tôi.

Ngài chống gậy đứng dậy. Tôi giúp ngài bước xuống xe và gật đầu tán thành.

“Ta ổn. Nhưng ta mệt hơn mình nghĩ, dù hôm qua chỉ ngồi suốt trên xe. May mà ta đã mang theo cây gậy này.”

Tôi đáp lại nụ cười gượng của nhà vua. Có vẻ như hoàng hậu đã nằng nặc đòi ngài mang theo. Chả trách nó trông lại quen mắt đến vậy. Hoàng hậu thường khoe với chúng tôi những món đồ bà yêu thích, từ quần áo, ô dù cho đến mũ nón. Tôi bất giác nhớ lại lần bà cố mặc thử cho tôi vài bộ đồ bà thích, rồi bật cười thành tiếng. Từ tận đáy lòng, tôi thấy biết ơn vô cùng vì đã được trở về.

“Chúng ta không thể cứ đứng đây mãi. Dùng bữa sáng rồi vào chỗ thôi.”

Thấy vẻ mặt có phần thất vọng của nhà vua, tôi vội ngừng cười và gọi một hiệp sĩ gần đó dẫn chúng tôi đến nơi đã chuẩn bị bữa sáng.

Khi mặt trời vừa ló dạng qua những đỉnh núi, tất cả đại biểu từ các quốc gia đã yên vị trên những chiếc ghế được xếp sẵn trên tấm thảm trắng. Chỉ cần nhìn sắc mặt của họ là đủ biết họ nghĩ gì về liên minh này. Vương quốc Mubana, nằm ở phía bắc Lypaed, phải trực tiếp đối mặt với mối đe dọa từ Guilonde, nên họ đặt kỳ vọng rất cao vào hiệp ước lần này. Người đại diện cho họ là em trai của nhà vua. Ngược lại, Nubul, quốc gia ở xa Guilonde nhất, chỉ cử tam hoàng tử của họ đến, cho thấy họ không đánh giá cao sự kiện này. Vừa cân nhắc những điều đó, tâm trí tôi vừa hướng về tương lai. Tôi cố gắng ghi nhớ gương mặt của những người có mặt ở đây trong lúc ngồi cạnh nhà vua.

Trên đỉnh gò đất, nhà vua bày tỏ lòng cảm kích đến các phái đoàn từ Mubana, Seden, Tarado, Miglis và Nubul. Ngay khi ngài chuẩn bị công bố sự hiện diện của tôi, tình hình đột ngột biến chuyển.

Đứng chắn trước nhà vua, tôi là người đầu tiên phát hiện ra sự xuất hiện của những toán tấn công, mỗi toán ba tên, đang đứng ở bìa rừng xung quanh. Tôi có thể thấy ngay lập tức rằng một nửa trong số chúng đã giương cung sẵn sàng. Hẳn là chúng đã dùng ma thuật dịch chuyển để đến đây. Kế hoạch của chúng có lẽ là tấn công chớp nhoáng, sau đó rút lui bằng chính con đường đã đến.

Nếu vậy thì…

“Các vị hoàng tộc, tập trung vào trung tâm! Thị thần, dựng kết giới ma thuật hoặc khiên chắn!”

Tôi hét lên kế hoạch dự phòng mà chúng tôi đã thống nhất trong trường hợp khẩn cấp. Nếu chúng tấn công trực diện, chúng tôi sẽ ra lệnh rút lui bằng ma thuật dịch chuyển. Nếu chúng có dấu hiệu rút lui ngay, chúng tôi sẽ củng cố phòng ngự để chống đỡ và tiếp tục buổi lễ. Các chức sắc vội vã tập trung vào giữa trong khi hiệp sĩ các nước dùng khiên bảo vệ chủ nhân của mình. Ma pháp sư của mỗi nước cũng bắt đầu niệm chú.

Thế nhưng, sắc mặt họ bỗng trở nên trắng bệch. Tôi không rõ ma thuật của họ bị chặn lại, hay đã có chuyện gì khác xảy ra. Nhưng tiếng gió rít đặc trưng khi một kết giới ma thuật được dựng lên đã hoàn toàn vắng bặt. Trong một tích tắc, tôi kết luận rằng ma thuật của chúng tôi đã bị vô hiệu hóa.

Cầu cho ma thuật của kẻ địch cũng thất bại!

Ngay khi ý nghĩ đó lướt qua, kẻ địch bắt đầu ra tay. Chúng bắn tên thẳng vào nơi các chức sắc đang tập trung, với quỹ đạo đa dạng, kẻ bắn cao, người bắn thấp. Vài mũi tên bay thẳng vào những tấm khiên, trong khi những mũi tên khác lại bay vọt lên cao, nhắm thẳng vào trung tâm đội hình. Các hiệp sĩ liều mình cản lại những loạt tên, giơ khiên qua đầu để che chắn cho chủ nhân của họ.

Chứng kiến cảnh đó, tôi hành động theo bản năng, làm điều cần phải làm. Tôi rút con dao găm giấu trong đế giày và phóng nó xuống mặt đất, ngay giữa vòng vây của các vị hoàng tộc. Khoảnh khắc nó cắm phập xuống đất, một vầng sáng màu vàng nhạt lan ra thành một vòm bán cầu, lấy điểm cắm làm tâm, đánh bật tất cả những mũi tên đang lao tới.

Eugene, Keith! Tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ! Quyết tâm trong tôi trỗi dậy mạnh mẽ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Tôi dìu nhà vua và kéo ngài vào bên trong kết giới.

“Các đòn tấn công vật lý sẽ không thể xuyên qua. Xin mọi người đừng rời khỏi kết giới!”

Tôi hét lên để trấn an mọi người, rồi buông nhà vua ra. Ngài loạng choạng, và tôi chợt nhận ra mình đã bỏ quên cây gậy. Tôi thấy nó đang dựa vào chiếc bàn.

Có lẽ vì quá căng thẳng mà các giác quan trở nên nhạy bén hơn, tôi đột nhiên nhận ra lý do mình biết về cây gậy không phải vì hoàng hậu từng cho tôi xem. Tôi nhớ ra mình đã thấy nó ở đâu, nhưng chuyện đó phải để sau. Tôi gạt phắt suy nghĩ đó đi và xin lỗi vì đã để quên cây gậy.

“Đừng bận tâm,” nhà vua nói.

Trong khóe mắt, tôi thoáng thấy một hiệp sĩ đang cử động. Hắn một tay đang siết chặt bao kiếm, tay kia đặt trên chuôi kiếm.

Không thể để hắn rút kiếm ở nơi chật hẹp này!

Tôi không kịp đáp lời nhà vua. Tôi xoay người về phía tên hiệp sĩ, tay phải nắm chặt bao kiếm, tay trái đè mạnh lên chuôi kiếm của hắn. Tôi nhận ra hắn to con hơn mình. Nhưng bất chấp cánh tay cơ bắp của hắn, tôi vẫn giữ chặt được thanh kiếm một cách dễ dàng. Hắn cố đẩy tay tôi ra, lưỡi kiếm va vào vỏ bao tạo nên một tiếng "keng" chói tai.

Ngay lúc đó, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía chúng tôi.

“Ngài làm cái gì vậy?!” một hiệp sĩ mặc áo giáp của Mubana, giống như của tên kia, hét lên.

Tôi nhìn quanh và hiểu ra ý định của tên hiệp sĩ. Những kẻ tấn công đang bị các hiệp sĩ của các nước đang mai phục bên ngoài kết giới bắt giữ hoặc tiêu diệt. Các ma pháp sư phụ trách việc dịch chuyển của chúng hẳn đã không thể tẩu thoát vì ma thuật đã bị chặn. Tên này nhận ra nếu đồng bọn bị bắt khai ra, tính mạng hắn sẽ nguy, nên trong cơn tuyệt vọng, hắn định ra tay sát hại một vị hoàng tộc rồi tìm đường bỏ trốn. Tôi đoán hắn có giấu một ma cụ nào đó để tẩu thoát.

Tất cả diễn ra trong nháy mắt. Tôi định hét lên ra lệnh khống chế hắn để hắn không chạy thoát. Nhưng còn chưa đợi lệnh của tôi, một số người đã xông tới định bắt giữ hắn.

Tuy nhiên, người hành động nhanh hơn tất cả lại chính là nhà vua của chúng tôi.

“À, phải rồi. Ta quên chưa nói một điều,” ngài cất giọng trầm thấp, đầy uy quyền khiến mặt đất như rung chuyển, làm tất cả mọi người chết lặng tại chỗ.

Ngài chậm rãi bước tới, xắn tay áo bên trái của tôi lên, để lộ ra long huy hiệu được khắc trên đó. Nó phát ra một ánh sáng màu tím huyền ảo, thể hiện sự uy nghi tột bậc.

“Như các vị đã thấy, chúng ta đã nhận được sự bảo hộ thiêng liêng của loài rồng. Điều này đánh dấu việc chúng ta có được lá chắn thứ hai để chống lại mối đe dọa từ Guilonde. Lá chắn đầu tiên, dĩ nhiên, chính là sự đoàn kết của liên minh này. Những kẻ tấn công kia được cử đến để phá vỡ sự đoàn kết đó. Ta sẽ không dung thứ cho chúng, nhưng ta dự định xử lý chúng ngay tại đây mà không cần truy xét thân phận. Thoạt nhìn, các vị có thể nghĩ rằng mình có thể đoán ra nguồn gốc của chúng qua trang phục. Tuy nhiên, đó có thể là một phần trong âm mưu của Guilonde. Các vị có thực sự tin rằng mọi người sẽ tin tưởng vào kết quả điều tra danh tính thực sự của chúng tại vương quốc của chúng ta không? Ta dám chắc, chúng ta sẽ chỉ chìm trong ngờ vực và nghi kỵ lẫn nhau. Và đó mới chính là cái bẫy thực sự của Guilonde. Vì vậy, chúng ta nên trừng phạt những kẻ này ngay tại đây mà không cần nghe chúng nói một lời nào. Ta xin nhắc lại một lần nữa: Điều tối quan trọng lúc này là sự đoàn kết của liên minh chúng ta! Chúng ta hãy cùng nhau tuyên thệ trên long huy hiệu được cả thế giới công nhận này rằng sự đoàn kết của chúng ta sẽ trường tồn vĩnh cửu!”

Sự hiện diện trang nghiêm của nhà vua, uy quyền không lời và sức nặng trong bài diễn văn của ngài đã khiến cả không gian chìm vào im lặng. Các hoàng tộc của các quốc gia khác lập tức bày tỏ sự đồng thuận.

Sau đó, khi những kẻ tấn công bị áp giải ra ngoài kết giới để chịu tội, tôi mới nhớ ra điều mình đã cố gạt đi lúc trước.

Đó không phải là một cây gậy, mà là cây trượng mình đã thấy Lãnh chúa Revale sử dụng.

Chỉ có Setsuna mới có thể đưa nó cho nhà vua. Lúc nãy, khi nghe nhà vua nhắc đến, tôi đã nghĩ ngài bị hoàng hậu ép mang theo. Nhưng đó là một sự hiểu lầm tai hại. Tôi không biết tại sao Setsuna lại có cây trượng của Lãnh chúa Revale, nhưng chắc chắn phải có lý do cậu ấy mới đưa nó cho nhà vua. Setsuna không bao giờ làm gì vô cớ. Tôi có cảm giác chuyện này không đơn giản.

Bất đắc dĩ, tôi biết mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải suy nghĩ xem tại sao Setsuna lại để nhà vua mang theo cây trượng, dù tôi vốn không giỏi những chuyện này.

Tôi hệ thống lại các sự kiện theo thứ tự. Setsuna từng nói cậu ấy lo ngại về một cuộc tập kích, nhưng tôi đã từ chối sự giúp đỡ. Hẳn là sau đó, Setsuna đã đưa cây trượng cho nhà vua. Chúng tôi bị tấn công trong buổi lễ và đã đẩy lùi được kẻ địch.

Phần về cuộc tấn công quá sơ sài, phải đào sâu hơn nữa… Những kẻ dịch chuyển đến đây đi theo toán ba người, gồm một cung thủ, một người dùng ma thuật tấn công, và một người phụ trách dịch chuyển tẩu thoát. Chúng tôi đã đối phó tương ứng. Hiệp sĩ dùng khiên đỡ tên, các ma pháp sư cố tạo kết giới để làm chệch hướng mũi tên. Kẻ địch dùng ma thuật can thiệp vào các phép phòng thủ, nên ma thuật của chúng tôi bị chặn lại và không thể kích hoạt. Tôi dùng ma cụ của mình để tạo một kết giới thay thế, nhờ đó ngăn chặn được ma thuật tấn công của địch. Cuối cùng, chúng tôi đã làm gián đoạn việc kích hoạt ma thuật dịch chuyển của địch và bắt sống toàn bộ.

Nhưng có gì đó vẫn không khớp…

Một cảm giác khó chịu kỳ lạ xâm chiếm lấy tôi. Tần suất ma thuật bị can thiệp cao đến mức bất thường.

Liệu có phải là do việc vô hiệu hóa ma thuật cùng thuộc tính không?

Tôi dường như đã nghe điều này ở đâu đó…

Từ "can thiệp" cứ lởn vởn trong đầu, tôi cố gắng suy nghĩ sâu hơn và nhớ lại cuộc trò chuyện với Keith. Tôi không hiểu sao anh ấy lại chia sẻ thông tin đó, nhưng lúc này điều đó không quan trọng.

Hãy tập trung vào Phong ma thuật. Phe ta có hai mươi mốt Phong thuật sư, tôi đã xác nhận điều này trong cuộc họp để tạo kết giới Phong ma thuật. Trong đó, mười tám người đã tham gia dựng kết giới. Vì có hai mươi toán tấn công, vậy ít nhất phải có hai mươi Phong thuật sư của địch. Và nếu tất cả các ma pháp sư tấn công của địch cũng là Phong thuật sư, thì tổng cộng sẽ là bốn mươi.

Khoan đã, con số này hoàn toàn không hợp lý…

Việc chúng tôi không thể dựng kết giới là điều dễ hiểu. Nhưng vấn đề là tại sao ma thuật dịch chuyển của địch cũng không hoạt động. Trừ phi tất cả các Phong thuật sư của chúng tôi đều can thiệp vào ma thuật tẩu thoát của chúng, điều đó là không thể. Chuyện đó có thể xảy ra nếu một vài người không chú ý trong cuộc họp, nhưng họ sẽ không làm vậy.

Vì thế, chỉ có một kết luận duy nhất: Cây trượng là một ma cụ có khả năng vô hiệu hóa hoàn toàn Phong ma thuật. Chính cuộc trò chuyện với Keith đã giúp tôi nhận ra điều này — “Ta chưa từng thấy hay nghe nói về bất kỳ ma cụ nào có thể vô hiệu hóa hoàn toàn mọi ma thuật.” Dù điều này hợp lý nếu ma cụ thuộc về Lãnh chúa Long nhân Revale, nhưng người đang sở hữu nó lại là Setsuna. Nếu tin tức này lan ra, nó sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều quốc gia.

Chắc chắn cậu ấy đã lường trước và có biện pháp phòng ngừa rồi, tôi nghĩ, nhưng không thể cứ phó mặc như vậy được. Tôi phải làm gì đó trước khi các hoàng tộc cố gắng quay về bằng ma thuật dịch chuyển. Tôi không biết hiệu ứng kéo dài bao lâu, nhưng để chắc chắn, tôi phải giả định là nó vĩnh viễn.

Nếu mình phá hủy nó, hiệu ứng có thể sẽ mất đi… Nhưng tôi không muốn làm bất cứ điều gì có thể chọc giận Lãnh chúa Revale, nên tốt hơn hết là không nên.

Vậy thì, cách dễ nhất để hóa giải tình trạng này là mang cây trượng đi càng xa nơi đây càng tốt. Nhưng phải đi bao xa đây…?

“Cyrus.”

Dòng suy nghĩ của tôi đột ngột bị cắt đứt.

“Ta có việc muốn nhờ cậu,” nhà vua hạ giọng.

Tôi có một linh cảm chẳng lành, bèn gật đầu về phía ngài mà không quay lại.

“Đến xe ngựa và lấy cái túi đựng trượng.”

Tôi bối rối không hiểu tại sao ngài lại đột nhiên nhắc đến cây trượng và định bước đi, nghĩ rằng đây là một yêu cầu kỳ lạ, nhưng nhà vua đã ngăn tôi lại.

“Không, Cyrus. Đừng mang cái túi đến đây. Hãy đi lấy cây trượng, đặt nó vào trong túi. Và canh chừng nó cho đến khi lễ ký kết kết thúc và ta trở lại xe.”

Cuối cùng, tôi đã vỡ lẽ.

“Ta sẽ dùng thanh kiếm trên hông cậu làm gậy chống. Đưa cả bao kiếm cho ta nữa.”

Tôi tháo kiếm ra như lời ngài và đưa cho ngài, sau đó lặng lẽ rời đi theo đúng chỉ thị. Tôi lấy cây trượng từ gần chiếc bàn, mang nó đến xe ngựa, rồi đặt vào chiếc túi tìm thấy ở đó. Tôi ẩn mình trong xe, dõi theo buổi lễ ký kết qua cửa sổ. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng lao ra với cây trượng bất cứ lúc nào nếu có một đợt tấn công thứ hai, nên tôi thở phào nhẹ nhõm khi buổi lễ kết thúc mà không xảy ra thêm sự cố nào. Việc hoàn thành mục tiêu khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm và mãn nguyện vô cùng.

Trong khi đó, nhà vua dõi theo các thành viên hoàng tộc của các nước khác rời đi an toàn bằng ma thuật dịch chuyển. Khi tất cả đã đi hết, nhà vua ngồi xuống đối diện tôi và thở dài, “Cuối cùng thì cũng xong.”

“Nhân tiện, ma cụ của Long nhân đó quả là phi thường,” ngài tiếp tục.

Tôi không biết Setsuna đã nói gì với ngài khi cho mượn cây trượng, nên đành giả vờ không biết.

“Ý ngài là sao ạ?”

“À, phải rồi. Cậu ấy nói không kể cho cậu nghe gì về nó. Dù vậy, trông cậu có vẻ đang có điều gì đó trong lòng. Có muốn chia sẻ không?”

“Tất cả những gì thần biết là cây trượng đó thuộc về Lãnh chúa Revale.”

Tôi không thể nói dối nhà vua, nhưng nếu chỉ nói rằng tôi biết có vậy, chắc là sẽ ổn.

“Ta hiểu. Cậu thậm chí không biết nó là một ma cụ sao?” ngài hỏi, và tôi lắc đầu.

“Vậy thử đoán xem ta thấy nó phi thường ở điểm nào.” Ngài nở một nụ cười tinh quái khi bảo tôi suy đoán.

Tôi chợt nghĩ đến Keith, chắc hẳn anh ấy cũng thường xuyên phải đối mặt với những trò đoán đố tương tự, và thoáng cảm thông cho anh. Thầm cầu xin nhà vua nương tay, tôi giải thích những suy luận của mình lúc trước.

Nhà vua bật cười và khen ngợi, “Cậu đang trở nên sâu sắc đáng ngạc nhiên đấy.”

Ngài thú nhận rằng chính ngài cũng không đoán ra, mà là được nghe từ Setsuna.

“Cậu ấy nói với ta rằng Lãnh chúa Revale đã bảo, ‘Ta không thực sự muốn ban ơn cho con người, nhưng ta không thích viễn cảnh quê hương của kẻ mà ta đã ban cho sự bảo hộ lại bị giày xéo. Ta sẽ hỗ trợ một lần duy nhất. Cây trượng này là một tấm khiên để hóa giải ma thuật. Một hiệp sĩ được ban phước lành của rồng sẽ vung lên một thanh kiếm hùng mạnh. Hãy dùng hai sức mạnh này để bảo vệ vương quốc. Nhưng ngươi phải trả lại cây trượng một khi đã sử dụng.’ Đó là cách cậu ấy có được cây trượng này. Ta hỏi tại sao không nói cho cậu biết, cậu ấy đáp rằng cậu có vẻ không muốn nhận sự giúp đỡ, nên đã đề nghị với ta.”

Ra là vậy. Nếu có ai hỏi, chúng ta chỉ cần nói nó thuộc về Lãnh chúa Long nhân Revale và phải được trả lại. Như vậy sẽ không gây quá nhiều sự chú ý đến mình, tôi thầm nghĩ, thán phục sự khôn khéo của Setsuna.

Tôi tiếp tục lắng nghe nhà vua trong khi vẫn cố giữ vẻ mặt bình thản.

“Ta đã rất nghi ngờ, nhất là khi không thể hiểu hết năng lực của cây trượng. Tuy nhiên, ta đã hiểu được ý định thực sự của cậu ấy khi chúng ta bị tấn công. Như cậu đã suy đoán, nó có khả năng vô hiệu hóa mọi ma thuật. Chỉ riêng điều đó thôi đã khiến nó trở thành một báu vật khó có thể từ bỏ…”

“Xin đừng nói là ngài định chiếm đoạt nó từ Lãnh chúa Revale? Thần khuyên ngài không nên…”

“Ta đùa thôi. Ta không có ý định gây sự với một tôi tớ của thần linh.”

Nhà vua phá lên cười, nhưng tôi chỉ có thể nở một nụ cười gượng gạo.

“Được rồi, nghỉ ngơi đủ rồi. Chúng ta trở về thôi.”

Tôi mở cửa và gọi Phong thuật sư. Dù nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng được trở về, sự bình yên của tôi chẳng kéo dài được bao lâu.

Nhà vua đột nhiên hỏi, “À, nhân tiện—cậu đã tìm ra tại sao điểm đến của vòng tròn dịch chuyển lại có thể gây ra rắc rối giữa các quốc gia chưa?”

Ngay khi tôi định phàn nàn về việc đổi chủ đề đột ngột, tôi nhận ra rằng chính câu hỏi bất ngờ đó lại có thể là câu trả lời. Nó liên quan đến cuộc tập kích vừa rồi—khả năng lẻn vào lãnh thổ của đối phương mà không bị phát hiện. Hơn nữa, vòng tròn dịch chuyển của Lypaed không đưa người dùng đến một nơi gần đó, mà là đi thẳng sang bên kia dãy Baudal. Không một kẻ địch nào có thể lường trước được điều này. Nếu được sử dụng một cách chiến lược, Lypaed có thể đưa cả một đội quân vào Rừng Zeghur và phát động một cuộc tấn công vào Kutt. Và ngay cả khi Lypaed không làm vậy, ai dám chắc Guilonde sẽ không làm thế sau khi đã đánh bại Lypaed?

“Nó đặt Kutt vào một tình thế cực kỳ bất lợi,” tôi đáp.

“Chính xác. Vì vậy, Cyrus, hãy tuyệt đối kín miệng về nơi cậu đã được đưa đến qua vòng tròn dịch chuyển. Mặc dù nếu ai đó điều tra kỹ lưỡng chiến công của cậu, cuối cùng họ cũng có thể nhận ra, nhưng cậu không bao giờ được tự mình nói ra,” nhà vua nói với vẻ mặt nghiêm nghị, và tôi gật đầu.