Phần hai: Alto
Tôi đã cố ngủ, nhưng không tài nào chợp mắt được. Mới lúc nãy còn vui vẻ bên Thầy và ông, mà giờ đây tôi lại nằm trơ trọi một mình trên giường. Kể từ lúc trở thành đệ tử của Thầy, đây là lần đầu tiên tôi ngủ riêng, cảm giác thật lạ lẫm. Ngủ một mình khiến tôi cô đơn đến lạ, dẫu cho trước khi gặp Thầy, tôi vẫn luôn làm thế.
Không ngủ được, tôi bèn ôm Jackie ra khỏi giường và đi đến phòng Thầy.
Không biết Thầy còn thức không nhỉ.
Nghĩ rằng có lẽ Thầy đã ngủ rồi, tôi cứ chần chừ mãi trước cửa. Đúng lúc đó, cánh cửa trước mặt tôi bắt đầu từ từ hé mở.
Tôi ngạc nhiên ngẩng lên và thấy Thầy đang đứng đó nhìn mình.
“Có chuyện gì vậy, Alto?” Thầy hỏi bằng giọng nói hiền từ như mọi khi. Nghe thấy giọng Thầy, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Rồi tôi nhớ lại chuyện chiều nay, khi mình đã xin ngủ chung giường với Thầy nhưng bị từ chối. Nghĩ đến đó, tôi chỉ biết cúi gằm mặt.
Thầy thấy tôi sững người thì khẽ buông một tiếng thở dài có phần khó xử.
Tôi siết chặt Jackie trong tay, chuẩn bị tinh thần nghe Thầy bảo mình quay về phòng. Tôi biết mình nên xin lỗi rồi tự giác quay về, nhưng cổ họng cứ nghẹn lại, chẳng thốt nên lời.
“Alto.”
Tôi ngập ngừng ngẩng lên nhìn Thầy. Thầy đang mỉm cười. Có lẽ tiếng thở dài lúc nãy không phải là vì giận…
“Vào đây đi, Alto,” Thầy nói rồi cho tôi vào phòng.
Thầy leo lên giường rồi vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh, giống như mọi khi.
Đó là tín hiệu rằng tôi được phép ngủ cạnh Thầy rồi!
Tôi và Jackie vui sướng nhảy tót lên giường.
“Xin lỗi con nhé, nhưng con cho Jackie ngủ trên ghế đằng kia được không? Giường này hơi nhỏ,” Thầy mỉm cười nói.
Tôi nằm xuống và được Thầy nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho.
“Con xin lỗi, thưa Thầy.” Cuối cùng tôi cũng nói ra được những lời mà mình muốn nói từ lúc nãy.
“Sao con lại xin lỗi?”
“Vì… vì con không ngủ một mình được ạ.”
“…Ừm.”
Câu trả lời của Thầy khiến tôi hơi nhói lòng. Tôi lại gục đầu xuống, nhưng rồi nghe thấy tiếng Thầy cười khẽ. Thầy vỗ nhẹ lên ngực tôi qua lớp chăn. Cảm giác ấy thật dịu dàng, khiến lòng tôi nhẹ nhõm hẳn.
“Tối nay con cứ ngủ với thầy, nhưng ngày mai thầy muốn con thử ngủ một mình xem sao. Rồi ngày kia con lại có thể ngủ với thầy.”
Tôi không hiểu ý Thầy lắm nên chỉ biết ngơ ngác nhìn.
“Con có thể cố gắng trong một ngày mà, phải không? Cứ cố hết sức một hôm, rồi hôm sau con sẽ được nghỉ. Cứ thế dần dần rồi con sẽ quen thôi.”
Mình có thể cố gắng trong một ngày.
“Con nghĩ mình làm được không?”
“Dạ, con nghĩ là được ạ.”
“Không cần phải vội vàng đâu. Cứ từ từ học hỏi những điều mới cũng không sao cả.”
Tôi gật đầu và được Thầy xoa đầu.
“Nhưng này Alto, thầy không muốn con chưa làm đã vội nghĩ là không thể. Cứ thử một lần đi, nếu không thành công thì mình lại tìm cách khác. Thất bại chỉ có nghĩa là con lại có thêm một cơ hội để thử thách bản thân mà thôi.”
À, ra là vậy. Hèn chi chiều nay Thầy lại từ chối mình.
Bàn tay Thầy thật dịu dàng và ấm áp, khiến tôi dần cảm thấy buồn ngủ khi nhớ lại cuộc trò chuyện ban chiều.
“Thầy… ơi…?”
“Ơi?”
“Ngày mai… con sẽ… cố gắng…”
Cơn buồn ngủ ập đến khiến mí mắt tôi trĩu nặng, nhưng tôi vẫn muốn chắc chắn rằng mình đã nói được điều đó với Thầy.
Ngày mai mình sẽ cố gắng…
Tôi nghe thấy tiếng Thầy cười khẽ từ trên đỉnh đầu.
“Ừ. Chúc con ngủ ngon, Alto.”
Tôi đã buồn ngủ đến mức không thể nói thêm được nữa. Tôi muốn đáp lại lời Thầy, nhưng tất cả những gì tôi có thể làm là hình thành câu chữ trong đầu.
Chúc Thầy ngủ ngon…