Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

26 188

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

389 720

Ta chỉ là tới phá hư hôn ước , công lược ta làm gì

(Đang ra)

Ta chỉ là tới phá hư hôn ước , công lược ta làm gì

谢海朱

"Ơ, hiệu quả của thuốc đã nói sẽ biến mất đâu rồi? Khoan đã..."

50 4

Nishino Gakunai Caste Saikai Ni Shite Inou Sekai Saikyo No Shonen

(Hoàn thành)

Nishino Gakunai Caste Saikai Ni Shite Inou Sekai Saikyo No Shonen

Buncololi/ぶんころり

Tuy nhiên, con đường đi lên ấy chẳng hề dễ dàng. Đây là một câu chuyện mà người ta gọi là “hard-boiled” — (có kèm theo cả những trận chiến siêu năng lực).

245 688

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

1089 4828

Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

(Đang ra)

Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

Hikaru Sugii

Câu chuyện về chàng trai giao nhau với những cô gái, tình yêu, tuổi trẻ và ban nhạc!

14 5

Tập 04: Cựu Anh hùng thứ 68 và những Lời thỉnh cầu Duyên cớ - Chương 1.3 Cúc Thạch Thảo ~ Một Thoáng Nghỉ Ngơi ~

Phần Ba: Ragi

Khi vầng dương bắt đầu ló dạng nơi chân trời, tôi nghe tiếng cửa mở cùng những bước chân khẽ khàng. Tôi có cảm giác, người đó đang cố để không đánh thức mình. Tiếng bước chân càng thêm lặng lẽ khi đi ngang qua phòng tôi. Nhưng tiếc là, sự chu đáo của họ đã uổng công vô ích, bởi lão già này đã thức giấc từ trước cả họ rồi. Chẳng phải tôi cố tình, đây chỉ đơn thuần là chuyện xảy ra khi người ta già đi như tôi mà thôi. Thực tế, tuổi càng cao, tôi lại càng thức sớm hơn.

Setsuna rời giường muộn hơn một chút, khéo léo che giấu sự hiện diện của mình rồi đi ra vườn. Dù đã bao năm làm lính đánh thuê, tôi chưa từng thấy ai được rèn luyện đến trình độ như cậu ấy. Cậu tự giới thiệu mình là một học giả, nhưng rõ ràng danh xưng đó không đủ để nói hết năng lực của cậu, và linh cảm ấy càng được khẳng định khi tôi dõi theo cậu qua ô cửa sổ. Rốt cuộc thì, cậu ta là ai?

Tôi đã sống một cuộc đời đủ dài, và nó cũng sắp đi đến hồi kết. Vài tháng trước, khi lần đầu cảm nhận được điều này, tôi đã nghĩ đến việc một mình lên đường đến Miền Nước. Nhưng những cảm xúc đó lại dao động sau vài ngày, và tôi quyết định đăng nhiệm vụ ở Hội. Kể từ đó, vài mạo hiểm giả đã tìm đến cửa, nhưng tất cả đều là những kẻ vô lại, đòi sạch số tiền tôi dành dụm cả đời làm phần thưởng. Dĩ nhiên, một khi đã chết thì tiền bạc cũng chẳng để làm gì, nên tôi vốn có thể đưa cho họ. Nhưng thái độ của họ đối với tôi lại rất cẩu thả, cứ như thể họ muốn làm gì cũng được vì đằng nào tôi cũng sắp chết. Vì vậy, tôi cảm thấy không thể trông cậy vào họ và đã yêu cầu họ rời đi. Tôi thực sự không muốn bàn đến chuyện tiền bạc.

Có lẽ đó là một sự nuông chiều bản thân. Thậm chí có thể nói đó là một sai lầm. Suy cho cùng, bản chất của nhiệm vụ là làm việc để đổi lấy tiền. Dù yêu cầu của họ quá đáng, đó vẫn là công việc, nên việc thanh toán sòng phẳng là điều hiển nhiên. Về mặt lý trí, dĩ nhiên tôi hiểu điều đó. Ngay cả khi yêu cầu có quá mức, các mạo hiểm giả vẫn làm việc bằng cách thương lượng cho đến khi đôi bên đồng ý với các điều khoản. Tôi cũng biết họ phải kiếm sống, phải chớp lấy cơ hội kiếm tiền—nếu không, họ có thể sẽ phải ra đường. Tôi biết việc họ bắt đầu thương lượng ở mức giá cao nhất là chuyện thường tình, nhưng tôi chỉ là không tài nào đặt mình vào vị thế để có thể bắt đầu một cuộc thảo luận như vậy. Trái tim tôi đã khước từ chính cái ý nghĩ đó. Tôi muốn sống những ngày cuối đời bên một người mà mình có thể cùng cất tiếng cười. Nhưng cuộc sống chẳng phải lúc nào cũng chiều lòng người, và tôi cũng chưa một lần nghĩ đến việc gỡ bỏ nhiệm vụ.

Thậm chí có thể nói, điều này cũng là dự liệu được, vì con người vốn cảm thấy không thoải mái khi ở gần Thú nhân. Mọi chuyện đã thành ra thế này, và ngôi nhà này sẽ là nơi an nghỉ cuối cùng của tôi. Nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi vẫn muốn trở về quê nhà Sagana. Tôi muốn được chết ở đó. Chỉ là, tôi không còn thuộc về nơi ấy nữa. Giờ đây làm sao tôi có thể quay về với bạn bè và gia đình mình.

Cứ thế, tôi liên tục từ chối các mạo hiểm giả, tin đồn về tôi hẳn đã lan đi, và một thời gian sau thì chẳng còn ai tìm đến nhà tôi nữa. Tôi bắt đầu chìm trong cô độc và dành nhiều thời gian hơn để suy ngẫm về quá khứ. Ngay cả khi nhìn lại bây giờ, tôi đã sống một cuộc đời thật nhiều biến động.

Ngày ấy, cuộc chiến giữa Thú nhân và con người đang hồi khốc liệt. Dù còn trẻ, tôi đã lao mình vào trận chiến một cách điên cuồng, nhưng dù chúng tôi có cố gắng đến đâu, tình hình vẫn chẳng khá hơn. Số lượng Thú nhân cứ vơi dần, và ách áp bức của con người thì vẫn còn đó. Nguyên do phần lớn là bởi các bộ tộc Thú nhân đã chiến đấu riêng rẽ, không có một quốc gia để gọi là của riêng mình, trong khi con người lại đoàn kết và chiến đấu có tổ chức giữa các quốc gia để áp đảo chúng tôi. Ngay cả ưu thế thể chất của Thú nhân cũng trở nên vô nghĩa trước số lượng đông đảo của họ.

Để chống lại điều này, Sagana, quốc gia của Thú nhân, đã được thành lập khoảng ba trăm năm mươi năm về trước. Thay vì có vua, người ta quyết định rằng đại diện của mỗi bộ tộc sẽ cùng nhau cai trị Sagana, và cứ mỗi mười năm, các đại diện sẽ họp lại để quyết định ai sẽ trở thành người đứng đầu. Với hệ thống này, họ đã thuyết phục được cả những bộ tộc Thú nhân vốn không thích chịu sự chi phối của kẻ khác, và từ đó xây dựng nên một khối đoàn kết. Giữa cuộc chiến này, có một con người đã thực sự giúp thành lập Sagana, khiến một số Thú nhân tin rằng mối quan hệ giữa chúng tôi và con người một ngày nào đó sẽ được cải thiện. Tuy nhiên, cá nhân tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày Thú nhân và con người có thể chung vai sát cánh. Bằng chứng là ngay cả sau khi Sagana ra đời, chiến tranh vẫn không kết thúc; thực tế, giao tranh chỉ mới dừng lại vài thập kỷ gần đây. Dù không tham gia trận chiến cuối cùng, tôi nghe nói đó là một trận chiến vô cùng bi thảm.

Nếu có ai hỏi tôi liệu tôi có thể tha thứ cho những gì con người đã làm với Thú nhân không, câu trả lời của tôi sẽ ngay lập tức là không. Và tôi nghĩ, hầu hết Thú nhân đều cảm thấy như vậy. Mối bất hòa giữa con người và Thú nhân sâu sắc đến mức đó.

Đó là lý do tôi đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất. Rằng mình có thể sẽ phải chết trong cô độc. Nếu điều đó xảy ra, tôi cũng chẳng thể làm gì khác được.

Đó cũng là lúc Setsuna và Alto xuất hiện để hỏi về nhiệm vụ. Tôi lắng nghe những gì Alto nói, quan sát phản ứng của cậu bé, và cuối cùng lại đem lòng quý mến đứa trẻ Thú nhân này vô cùng. Cảm giác được nghe cậu bé gọi mình là “Ông” thật sự rất tuyệt. Nhưng người con người ngồi cạnh, người mà cậu bé gọi là sư phụ, lại là một vấn đề. Tôi không hiểu dụng ý của cậu ta. Dựa trên cách Alto tương tác với người đó, tôi chắc chắn cậu bé không phải là nô lệ, nhưng… một con người liệu có thật sự nhận một đứa trẻ Thú nhân làm đệ tử không? Và nếu Alto là đệ tử của cậu ta, người đó định làm gì trong lúc cậu bé ở đây với tôi?

Tôi đã hỏi, và cậu ta đã dùng ma thuật để đưa Alto vào giấc ngủ. Thật lòng, tôi đã nghĩ, Lại nữa rồi! Tôi đoán cậu ta đã nghe tin đồn và nghĩ rằng tôi sẽ lại từ chối một con người, nên đã dùng một đứa trẻ Thú nhân để tiếp cận tôi. Nhưng tôi không thể chắc chắn. Dòng máu chiến binh trong tôi sôi sục, nhưng tôi đã nén nó xuống và quyết định nghe cậu ta nói.

Khi đã nghe hết những gì cậu ta trình bày, tôi đau đớn nhận ra rằng mình đã chỉ nghĩ cho bản thân. Tôi nhận ra những định kiến về con người đã che mờ lý trí, khiến tôi không thể nhìn thấy bản chất thật của Setsuna. Hóa ra bấy lâu nay, tôi đã quá tự cao mà vội trách lầm cậu, trong khi cậu chỉ một lòng nghĩ đến điều tốt nhất cho Alto. Chàng trai trẻ đó đã cúi đầu trước tôi, một Thú nhân, tất cả chỉ vì tương lai của Alto. …Không, không hẳn là vậy. Tôi có cảm giác cậu ấy đã tôn trọng tôi ngay từ đầu. Ở đây, chỉ có mình tôi là người bị sa vào những khác biệt giữa Thú nhân và con người. Điều gì đã hun đúc nên một con người như cậu ấy? Cậu run rẩy vì quá bận tâm đến cảm xúc của Alto và của cả tôi. Tôi nhận ra thái độ và lời nói của mình đã làm cậu tổn thương sâu sắc, vậy mà cậu vẫn đặt cảm xúc của bản thân sang một bên, chỉ thuần túy lo lắng cho người đệ tử của mình. Và chẳng biết từ lúc nào, tôi đã mở lòng với chàng trai trẻ sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì đứa trẻ Thú nhân này.

“Sư phụ! Trúng này!”

Giọng Alto cắt ngang dòng suy tưởng của tôi. Tôi liếc qua cửa sổ, thấy Alto đã tham gia vào buổi tập của Setsuna. Cậu bé mang một vẻ mặt nghiêm túc khi hăng hái đối luyện với sư phụ của mình. Dù không sinh ra ở Sagana, tôi vẫn ngạc nhiên khi một đứa trẻ Thú nhân lại có thể mở lòng với một con người nhiều đến thế. Mà có lẽ, tôi cũng chẳng có tư cách để nói. Nghĩ vậy, một nụ cười u buồn thoáng trên môi tôi. Với tôi đó cũng là một bí ẩn, bởi chẳng biết từ lúc nào, tôi đã ngỏ lời mời Setsuna đến sống cùng.

“A, con lại bị trúng đòn rồi! Không công bằng, Sư phụ!”

Tôi nghe Alto phàn nàn với Setsuna. Nếu lắng tai một chút, tôi có thể nghe trọn vẹn cuộc trò chuyện của họ. Thú nhân vốn có thính giác rất tốt.

“Tại sao? Có gì không công bằng chứ?”

“Cái đó là của con mà!”

“Gì cơ? Lỗi của con là quá chậm đấy, Alto.”

Setsuna đã dùng Phong ma thuật để tạo ra các mục tiêu lơ lửng, và họ đang thi xem ai phá được nhiều hơn.

“Nhưng thầy đã ngáng chân con!”

“Dĩ nhiên rồi. Thầy đã nói chúng ta đang luyện tập với chướng ngại vật mà, nhớ không?”

“Nhưng con không vượt qua chướng ngại vật được!”

“Vậy thì thầy cũng đành chịu thôi.”

Tôi bất giác bật cười khi nghe cuộc trò chuyện của họ. Bỗng nhiên, tôi nhận ra mình đã cười rất nhiều kể từ khi họ đến đây ngày hôm qua. Tôi mừng vì Setsuna cũng sống ở đây. Nếu không có cậu ấy, tôi chắc chắn sẽ chẳng được thấy Alto cười nhiều đến vậy. Cậu đã suy nghĩ về lời đề nghị của tôi một lúc rồi cuối cùng cũng chấp nhận.

Tôi nghĩ lại khoảnh khắc đó và rồi lại nhớ ra một chuyện khác. Tôi đã quyết định trêu cậu một chút và nói, “Nhân tiện, Setsuna, cậu cứ tự nhiên gọi ta là gì cũng được, kể cả là ‘lão dê già!’” và đã rất ngạc nhiên khi người đáp lại lại là Alto.

“Lão dê già!”

Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ buồn cười. Alto quá thật thà, điều này đẩy Setsuna vào một tình thế thật khó xử. Cứ như thể đang xem ai đó chăm sóc cho người em trai rắc rối của mình vậy. Tôi nghĩ Setsuna là một chàng trai rất tốt bụng, nhưng khi đang cố dạy dỗ Alto, cậu lại che giấu đi lòng tốt đó. Điều này có thể gây hiểu lầm cho những ai không biết hoàn cảnh của họ. Cậu hẳn đã biết một số người sẽ nhìn nhận như vậy, nhưng vẫn áp đặt việc huấn luyện này lên Alto. Bản thân Setsuna dường như là người cảm thấy mâu thuẫn và tội lỗi nhất trong tình huống này, một điều vừa đáng buồn lại vừa không thể tránh khỏi.

Một câu nói của Setsuna vang vọng trong tai tôi: “Có lẽ tôi sẽ không quá khắt khe với nó nếu nó chỉ là một cậu bé Thú nhân bình thường.”

Đúng vậy. Dù có bị hiểu lầm đến đâu, hay cảm thấy tội lỗi thế nào, Setsuna vẫn sẽ nghiến răng, sắt đá cõi lòng để rèn luyện cho Alto khả năng sinh tồn. Bằng cách đó, người đệ tử thuộc tộc Sói Lam của cậu sẽ không phải kết thúc như một vật hiến tế cho Endia. Dù việc một con người và một Thú nhân cùng nhau du hành hẳn là rất khó khăn, Setsuna vẫn nhận Alto làm đệ tử, bảo vệ và huấn luyện cậu bé. Cậu bé không phải con ruột của cậu, thậm chí còn chẳng cùng chủng tộc, nhưng khi cậu cứu Alto khỏi tay buôn nô lệ, cậu bé đã xin được ở lại. Chỉ vì lý do đó thôi mà họ đã ở bên nhau. Thật lòng, tôi không tài nào hiểu nổi.

Dù vậy, cái cách cậu ấy…

“Đừng có lấy mục tiêu của con!”

“Nếu không muốn thầy lấy, con phải phá chúng nhanh hơn thầy.”

Bên ngoài, Alto và Setsuna tiếp tục buổi tập—và cả những cuộc tranh luận. Tôi lặng lẽ mở cửa sổ, nhìn ra buổi tập luyện hăng say của họ.

“Gyaaaah!”

Alto đã trở nên khá bực bội khi Setsuna lại phá vỡ một mục tiêu khác mà cậu đang nhắm tới. Dù la hét như vậy, cậu bé không hề bỏ cuộc. Có vẻ như cậu có một tính cách rất hiếu thắng.

Chẳng mấy chốc, một nụ cười khác lại nở trên môi tôi, và sự hứng thú của tôi với họ lại càng thêm mãnh liệt. Tôi có cảm giác, mọi chuyện ở đây sắp trở nên vui vẻ rồi đây… Tôi cũng nghĩ rằng, mình sẽ có được một cái kết như hằng mong ước.

……

Ý nghĩ ích kỷ đó làm tim tôi nhói đau. Ước muốn của tôi sẽ chỉ mang lại nỗi đau cho Setsuna. Tôi thầm xin lỗi cậu và Alto khi nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngay lúc đó, Alto nhận ra tôi. Tôi tự hỏi liệu cửa sổ có phát ra tiếng động khi tôi mở nó không.

Vừa nhìn thấy tôi, cậu bé định chạy tới, nhưng Setsuna đã ngăn lại.

“Alto. Chúng ta phải nói gì nào?”

Đôi tai của Alto cụp xuống vẻ hối lỗi, còn đuôi cậu thì vẫy vẫy. “Con cảm ơn Sư phụ!”

“Ừ, hôm nay con đã làm tốt lắm. Nhớ lau người trước khi bị lạnh đấy.”

Cậu bé vui vẻ gật đầu và chạy về phía tôi. Tôi không chắc mình đã mỉm cười bao nhiêu lần trước cảnh tượng đó, nhưng tôi lại làm thế một lần nữa. Đây hẳn là cảm giác khi có một đứa cháu.

“Chào buổi sáng, Ông!”

“Chào buổi sáng, Alto.”

Setsuna cũng từ từ bước tới và chào tôi. “Chào buổi sáng, Ragi. Tôi đi làm bữa sáng ngay đây.”

“Chào buổi sáng, Setsuna. Không cần phải vội đâu.”

Cậu gật đầu, rồi đi làm bữa sáng. Tôi nhìn theo bóng cậu khuất dần trước khi chuyển ánh mắt sang Alto.

“Setsuna có mạnh không?” Tôi hỏi để thỏa mãn sự tò mò của mình. Đôi mắt Alto long lanh đáp lại.

“Sư phụ là người mạnh nhất!”

Tôi mở to mắt, không ngờ cậu bé sẽ trả lời như vậy.

“Mạnh nhất ư?”

“Vâng, mạnh nhất!”

“Tại sao con lại nghĩ vậy?”

“Bởi vì con chưa bao giờ thấy thầy ấy thua.”

“Ra vậy…”

Không biết cậu ta đã chiến đấu với những gì?

Mỗi khi quan sát Setsuna luyện tập, tôi lại có thể cảm nhận dòng máu chiến binh trong mình reo ca. Khát khao được đối đầu với kẻ mạnh của tôi vẫn chưa hề phai nhạt, ngay cả sau ngần ấy năm.

“Nếu ta đấu với Setsuna, con nghĩ ai sẽ thắng?”

Tôi hỏi bâng quơ như một câu đùa, nhưng Alto lại nhìn tôi một cách nghiêm túc. Cứ như thể cậu bé đang dò xét điều gì đó, hoặc đang đánh giá tôi, và điều đó làm tôi ngạc nhiên. Cậu bé có thể còn nhỏ, nhưng chắc chắn là một người thuộc tộc Sói Lam.

Bộ tộc sói của Thú nhân được chia thành tộc Sói Lam, tộc Sói Bạc, và tất cả các loài sói khác. Tộc Sói Lam và Sói Bạc hiếm hơn những loài còn lại, và họ sở hữu những năng lực ma thuật mà các loài khác không có. Trên hết, tộc Sói Lam còn là một trong những tộc mạnh nhất trong số các bộ tộc Thú nhân. Dường như một thoáng của phẩm chất đó đã bắt đầu biểu hiện ở Alto.

Tuy nhiên, có một thứ còn thiếu—đó là khao khát chiến đấu đơn độc. Những người bạn tộc Sói Lam của tôi luôn nói về việc họ muốn thử thách sức mạnh của mình đến tận cùng giới hạn. Mặc dù tôi cũng có những thôi thúc tương tự, chúng không mãnh liệt bằng của họ. Chính phẩm chất đó của họ đã góp phần vào nỗi ám ảnh của Ellana trong việc săn lùng tộc Sói Lam, những người vốn đã cực kỳ hiếm có, ngay cả vào thời tôi còn sống ở Sagana.

Ta không muốn Alto trở nên như vậy. Ta muốn cậu bé trở nên đủ mạnh mẽ để có thể tự đứng trên đôi chân của mình, nhưng không bao giờ phải cô độc.

Đó là những gì tôi đã nghĩ khi nhìn vào mắt Alto, và đó là lý do tại sao tôi bị thôi thúc phải nói cho cậu bé biết mọi thứ. Bởi vì tôi muốn trao cho cậu sức mạnh để tự bảo vệ mình.

“Ông ơi! Con nghĩ nếu ông đấu với Sư phụ, thầy ấy sẽ mạnh hơn ông,” Alto nói với tôi bằng một giọng nghiêm túc.

“Điều gì khiến con nghĩ vậy?”

Mặc dù điều đó cũng có lý, một phần nhỏ trong tôi vẫn nghĩ rằng phải thử mới biết được, đó là lý do tôi đã hỏi.

“Chỉ là… con thấy vậy thôi?” Alto nghiêng đầu với vẻ mặt bối rối.

Tôi không thể không phá lên cười. Vẻ mặt ngây thơ của cậu bé thật khó tin so với vẻ nghiêm túc chỉ vài khoảnh khắc trước đó.

“Ồ vậy à? Chỉ là con thấy vậy thôi, hử?”

Alto dường như không biết phải phản ứng thế nào trước tiếng cười của tôi, điều đó chỉ càng làm tôi cười to hơn. Khi hai chúng tôi đang tận hưởng một khoảnh khắc yên bình, tôi nghe thấy Setsuna gọi vào ăn sáng. Tôi chợt nghĩ đến những bữa ăn nhạt nhẽo khi tôi chỉ có một mình. Ăn tối cùng Alto và Setsuna đêm qua đã nhắc tôi nhớ lại niềm vui khi được chia sẻ bữa ăn với người khác. Tôi biết ơn vì điều đó, và cảm tạ thần mặt trời Saadia đã mang họ đến với cuộc đời tôi.