Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

26 188

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

389 720

Ta chỉ là tới phá hư hôn ước , công lược ta làm gì

(Đang ra)

Ta chỉ là tới phá hư hôn ước , công lược ta làm gì

谢海朱

"Ơ, hiệu quả của thuốc đã nói sẽ biến mất đâu rồi? Khoan đã..."

50 4

Nishino Gakunai Caste Saikai Ni Shite Inou Sekai Saikyo No Shonen

(Hoàn thành)

Nishino Gakunai Caste Saikai Ni Shite Inou Sekai Saikyo No Shonen

Buncololi/ぶんころり

Tuy nhiên, con đường đi lên ấy chẳng hề dễ dàng. Đây là một câu chuyện mà người ta gọi là “hard-boiled” — (có kèm theo cả những trận chiến siêu năng lực).

245 688

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

1089 4828

Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

(Đang ra)

Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

Hikaru Sugii

Câu chuyện về chàng trai giao nhau với những cô gái, tình yêu, tuổi trẻ và ban nhạc!

14 5

Tập 04: Cựu Anh hùng thứ 68 và những Lời thỉnh cầu Duyên cớ - Chương 1.1 Cúc Thạch Thảo ~ Một Thoáng Nghỉ Ngơi ~

Phần 1: Setsuna

Kể từ khi trở thành một mạo hiểm giả, tôi đã nếm trải đủ chuyện, nhưng tháng vừa qua quả thực là một mớ hỗn loạn. Chúng tôi đã lưu lạc đến vương quốc Lypaed, sau khi phải băng qua một hang động nơi có Long nhân sinh sống để giúp đỡ Cyrus, một hiệp sĩ bị trục xuất khỏi quê hương. Giữa dòng sự kiện ấy, chúng tôi lại bị cuốn vào cuộc xung đột giữa Lypaed và Guilonde. Trớ trêu thay, người Long nhân sống trong hang động lại là anh trai của vợ tôi và là bạn thân của người mà tôi mang ơn cứu mạng, nhưng tôi lại giao chiến với anh ta trước khi biết được ngọn ngành. Giờ nhìn lại, tôi không khỏi nghĩ rằng mình đã suýt gây ra một điều không thể cứu vãn. Dù sao đi nữa, đó cũng là một tháng đầy bấp bênh.

Bây giờ là cuối tháng ba của Salkis, mùa hạ ở xứ này, và tháng tư đã cận kề. Lypaed nằm ở phía bắc lục địa Sibling nên tiết trời có xu hướng mát mẻ hơn, và vì đã qua đỉnh điểm của mùa hạ, không khí khá se lạnh. Alto và tôi vốn định đi thẳng đến hội sau khi chuyển đến nhà trọ, nhưng đến giờ luyện tập mà thằng bé vẫn còn say ngủ, nên tôi quyết định cho nghỉ một ngày. Vừa phải chịu đựng không khí căng thẳng do những biến cố mà vương quốc đang đối mặt, vừa phải liên tục cải trang, đã lâu rồi chúng tôi chưa thực sự có được một khoảnh khắc thảnh thơi. Tôi đoán thằng bé đã kiệt sức cả về tinh thần lẫn thể chất. Trong lúc ngắm nó ngủ, tôi thầm kiểm kê lại những việc cần làm và sắp xếp lại kế hoạch.

Nhiệm vụ đặc biệt là một trong những việc nằm trong danh sách đó; tôi cần gặp Cyrus để giải quyết giấy tờ. Chúng tôi sẽ không gặp mặt cho đến khi Alto khỏe lại, nhưng tôi vẫn phải sắp xếp trước. Tôi nhanh chóng viết một lá thư rồi đưa cho quầy lễ tân ở lâu đài trong lúc Alto còn ngủ. Thú thực, tôi đã nghĩ sẽ mất kha khá thời gian mới phối hợp được với cậu ấy. Nhưng ngay ngày hôm sau, một người tự xưng là người hầu của Cyrus đã đến tận nhà trọ để đưa thư của cậu. Thư nói rằng ngày mai cậu được nghỉ, và muốn chúng tôi đến quầy lễ tân của lâu đài lúc mười giờ sáng. Tôi bắt đầu viết thư hồi âm cho Cyrus, báo rằng Alto đã khỏe lại nên chúng tôi sẽ đến cùng nhau, và tôi cũng muốn nhờ cậu ấy chỉ cho cách thuê nhà ở Lypaed để tiết kiệm chi phí. Tôi cũng nói với cậu ấy rằng mình đã sẵn sàng làm những gì chúng tôi đã bàn khi tạm biệt lần trước, rồi đưa tin nhắn của mình cho người hầu của cậu.

"Thầy ơi, hôm nay chúng ta sẽ đi gặp anh Cyrus phải không ạ?" Alto nhìn tôi sau khi đã chuẩn bị xong xuôi, tò mò về kế hoạch trong ngày.

"Đúng vậy. Chúng ta sẽ đến lâu đài gặp Cyrus, sau đó nếu cậu ấy có thời gian, chúng ta sẽ cùng đến hội."

"Anh ấy sẽ đi đến hội cùng chúng ta ạ?"

"Đúng thế. Vì thầy và con đã nhận nhiệm vụ từ Cyrus một cách đột ngột, mà cậu ấy lại là người yêu cầu, nên chúng ta phải đi cùng nhau để giải thích mọi chuyện với hội trưởng."

"Nhưng tại sao chúng ta lại phải đến lâu đài nữa ạ? Mình không thể gặp nhau ở hội sao?"

"Không được. Cậu ấy nói trong thư là muốn chúng ta đến lâu đài. Dù thầy cũng không biết tại sao."

"Ồ. Thầy có nghĩ con sẽ được ăn đồ ngọt ở đó không ạ?"

"...Thầy không nghĩ sẽ có đồ ngọt đâu." Chẳng có lý do gì để họ phục vụ món tráng miệng, chưa kể tôi còn không chắc liệu chúng tôi có được vào trong lâu đài hay không.

Đôi tai Alto cụp xuống chán nản, nhưng thằng bé đủ hiểu chuyện để không nài nỉ. Thấy bộ dạng thiểu não của nó, tôi không khỏi phải nín cười trong khi đề xuất một giải pháp.

"Hay là chúng ta mua gì đó ở quầy hàng rong sau khi xong việc hôm nay nhé?"

"Quầy hàng rong ạ!" Đôi tai nó vểnh lên, mắt sáng rỡ.

"Thầy chắc chắn chúng ta sẽ tìm thấy thứ gì đó ngon ở đó."

"Vâng!"

"Vậy đi thôi chứ? Con mang đủ đồ chưa?"

"Rồi ạ!"

Tôi hối thằng bé ra khỏi cửa, cố nén cười trước vẻ phấn chấn trở lại của nó, rồi chúng tôi hướng đến lâu đài dưới bầu trời mây mù.

Chúng tôi đi theo con đường vẫn còn ẩm ướt sau cơn mưa ban nãy đến địa điểm được chỉ định trong thư, nơi Cyrus đã đứng đợi trong bộ áo giáp hiệp sĩ, khoác một chiếc áo choàng. Cậu ấy nói mình được nghỉ, nhưng lại định đến hội trong bộ dạng này ư? Tôi thầm tự hỏi khi chúng tôi đến gần. Cậu mỉm cười vui vẻ và vẫy tay ngay khi phát hiện ra chúng tôi.

"Xin lỗi vì đã bắt hai người phải đến tận đây. Đi cùng tôi một đoạn nhé?"

Tôi gật đầu, và Cyrus bắt đầu dẫn đường. Khi chúng tôi đi dọc một hành lang dài và vắng lặng, cậu quay lại và lên tiếng.

"Tôi đoán sẽ thật kỳ cục nếu hỏi hai người dạo này thế nào." Ngay lập tức, cậu nói tiếp, "Dù sao thì chúng ta cũng mới tạm biệt nhau vài ngày trước, nên hỏi vậy có hơi ngớ ngẩn," rồi gãi đầu ngượng ngùng. "Không hiểu sao, nhưng nhìn thấy hai người làm tôi có cảm giác như chuyến hành trình của chúng ta đã là chuyện của muôn thuở trước rồi."

Cậu thở ra một hơi khẽ, và một nụ cười mệt mỏi thoáng qua trên khuôn mặt. Alto rảo bước nhanh hơn một chút để đi ngang hàng với cậu.

"Anh mệt à, Cyrus?" nó hỏi với vẻ quan tâm, đôi tai khẽ cụp xuống.

"Anh không mệt. Chỉ là có một cảm giác bất an kỳ lạ, có lẽ nên nói vậy."

Alto nhìn cậu với vẻ bối rối.

"Chà, dù sao cũng cảm ơn em đã lo lắng. Thật lòng anh cũng không biết mình đang cảm thấy thế nào nữa." Lông mày cậu nhíu lại sâu hơn, và cậu xoa đầu Alto.

"Cyrus," tôi gọi khi chúng tôi chuẩn bị rẽ ở một góc. Cậu dừng lại, nhìn từ Alto sang tôi. "Không khí xa cách kỳ lạ trong lâu đài này là sao vậy?"

"Sao cậu nhận ra được?"

Tôi đáp lại câu hỏi của cậu bằng một câu hỏi khác. "Cậu đã nói chuyện được với Eugene và Keith chưa?"

"......"

Sự im lặng của cậu đã xác nhận linh cảm của tôi về tình cảnh hiện tại. Cyrus đã liều mạng và vượt qua những hoàn cảnh nghiệt ngã, đến mức một Long nhân cũng phải công nhận cậu. Tôi chắc chắn rằng giờ đây mọi người đang có đủ loại ý kiến về cậu. Cậu cũng đang gặp khó khăn trong việc xác định khoảng cách với Eugene và Keith—hai người mà cậu tin tưởng nhất, điều này hẳn đã bào mòn thần kinh cậu mỗi ngày. Tất cả những điều đó có lẽ đã góp phần tạo nên tâm trạng kỳ lạ mà Cyrus đang cảm nhận. Tôi chắc rằng cậu ấy đang phải vật lộn với nó.

Đó tự thân đã là một vấn đề, nhưng điều đáng lo ngại hơn là việc Cyrus đang phải chịu một vết thương tinh thần đến từ một nguồn khác. Tôi lo không biết liệu trái tim cậu có thể chữa lành khỏi nó hay không. Thậm chí, có thể chính cậu cũng không hề nhận ra điều đó.

"Tôi không chắc cậu có tự nhận ra không, Cyrus, nhưng có vẻ như cậu đang bị tổn thương về mặt tinh thần."

"Tổn thương tinh thần?" Cậu cau mày, không hiểu ý tôi.

"Tôi biết cuối cùng đó chỉ là một kế hoạch để qua mặt Guilonde, nhưng việc bị vu oan và bị tước đi niềm kiêu hãnh cùng niềm tin thiêng liêng nhất của mình hẳn vẫn rất đau đớn."

"Tôi đâu còn lựa chọn nào khác."

"Đúng vậy. Nhưng điều đó không có nghĩa là nó không đau."

"Có lẽ thế. Nhưng tôi không phải là người duy nhất phải chịu đựng."

"Tôi biết, nhiều người liên quan đến vụ việc này đã bị tổn thương. Nhưng một lần nữa—điều đó không làm cho nỗi đau của cậu vơi đi."

"Được rồi, vậy tôi đoán là tôi đã bị tổn thương. Cậu nói đó là lý do cho sự căng thẳng kỳ lạ trong lâu đài à?"

"Chà, cũng có thể là do một thứ khác. Tôi nghĩ cậu đang có rất nhiều điều phiền lòng. Việc bị người khác ganh ghét, đố kỵ có thể khiến người ta rất bất an. Tôi nghĩ ở trong một môi trường như vậy có thể sẽ làm trỗi dậy những bóng ma còn sót lại trong tim cậu."

"......"

"Cậu nên chăm sóc bản thân mình hơn, Cyrus. Cậu đã nói tôi là bạn, và với tư cách một người bạn, tôi không muốn thấy cậu suy sụp như thế này."

"Nghe cậu nói tất cả những điều đó khiến mọi thứ trở nên thông suốt. Cảm ơn đã lo lắng cho tôi. Nhưng tôi là hiệp sĩ của Eugene; lời thề của tôi với ngài ấy sẽ không bao giờ thay đổi. Tôi cũng đã tuyên thệ với Lãnh chúa Revale, và tôi sẽ giữ vững cả hai lời thề đó trong suốt phần đời còn lại của mình để bảo vệ đất nước này. Vì vậy, tôi sẽ phải nghiến răng mà chịu đựng thôi."

Tôi đã lường trước được phản ứng như vậy từ cậu, nhưng đó cũng chính là lý do khiến tôi lo lắng.

"Nếu đó là quyết định của cậu, cậu nên có một cuộc trò chuyện cởi mở, thẳng thắn với Eugene và Keith. Hãy nói về những lúc khó khăn, những khoảnh khắc đau đớn, khi cậu cảm thấy tức giận, và khi cậu cảm thấy như đã mất hết hy vọng."

"Tôi không chắc về điều đó..."

Tôi có thể hiểu rằng Cyrus lo lắng cho hai người họ và không muốn trút ra cảm xúc của mình, nhưng mọi chuyện sẽ không thể tốt hơn nếu cứ thế này. Tôi đang định nói với cậu điều đó, thì đúng lúc ấy...

"Vậy, cậu có định kể cho chúng tôi nghe những chuyện đã xảy ra khi cậu rời xa Lypaed không?"

Bất chợt một giọng nói khác vang lên. Cyrus quay lại và chúng tôi thấy Eugene cùng Keith xuất hiện từ góc rẽ.

"Eugene..." Cyrus có vẻ lặng người đi trong giây lát, nhưng rồi cậu trấn tĩnh lại. "Nếu vậy, tôi cũng muốn ngài kể cho tôi nghe những gì đã xảy ra ở đây trong lúc tôi đi vắng."

"Ta tham gia vào cuộc trò chuyện đó được không? Ta có một chai rượu đặc biệt."

"Chắc chắn rồi. Ba chúng ta nên có một cuộc trò chuyện thật lâu. Keith đãi."

Sự căng thẳng dường như tan biến khỏi vai họ, và một sự bình yên bao trùm lấy họ, cho tôi thấy rằng mối liên kết mà họ chia sẻ sẽ không dễ dàng bị cắt đứt. Tôi thực sự hy vọng rằng cuộc trò chuyện chân thành của họ sẽ xoa dịu những lo lắng của Cyrus và cho phép vết thương lòng của cậu được chữa lành.

"Chúng ta đi chứ, Lãnh chúa Keith?" một hiệp sĩ đã đứng đợi một mình phía sau Keith đột nhiên lên tiếng.

"Nhắc mới nhớ, tại sao hai người lại ở đây?" Cyrus hỏi.

"Ta đã bảo cậu đợi trong phòng. Lần sau hãy ngăn họ lại, Fred."

Thì ra, tên của người hiệp sĩ là Fred. Nghĩ lại thì, anh ta cũng đã đứng sau Keith trong phòng ngai vàng.

"Thần đã định làm vậy, nhưng cả hai vị đều lo lắng khi thấy ngài có biểu hiện lạ và đã đi ra tận đây."

"Cyrus, chúng ta vào phòng đã. Không nên để khách đợi ở hành lang." Keith ngắt lời cuộc trò chuyện giữa Cyrus và Fred, thúc giục chúng tôi di chuyển. "Trong hoàn cảnh bình thường, cậu sẽ không cần phải đến tận lâu đài, nhưng có một việc tôi thực sự cần hỏi cậu. Xin lỗi, nhưng cậu có thể dành cho chúng tôi một chút thời gian được không?"

À, ra vậy. Vậy là Keith đã triệu tập tôi đến đây. Tôi liếc nhìn Alto, nó có vẻ đã chán ngấy chuyện này rồi. Đuôi nó vẫy vẫy khi chúng tôi đi theo sau Keith và những người khác. Tôi nghĩ chúng tôi có thể đang đến một phòng họp, và đúng như dự đoán, họ dẫn chúng tôi qua một khoảng sân dẫn đến những căn phòng đó. Khoảng sân có một khu vườn xinh đẹp, với những bông hoa đủ màu sắc được trồng ngay ngắn thành hàng.

Đúng lúc đó, tôi cảm nhận được sự hiện diện của ai đó, nên tôi quay lại nhìn về hướng đó. Cyrus nhận thấy tôi di chuyển và cũng liếc nhìn theo.

"Lạ thật khi thấy cậu đi cùng một cô gái đấy, Georges. Cô ấy rủ cậu làm bạn trai hay sao thế?" Cyrus trêu. Nghe vậy, những người khác cũng quay lại nhìn về cùng một hướng.

Nếu tôi nhớ không lầm, Ngài Georges là một hiệp sĩ khác của Eugene. Alto phớt lờ phản ứng của chúng tôi và thay vào đó tập trung vào những bông hoa trước mặt. Tôi quan sát nó trong khi lắng nghe cuộc trò chuyện của Cyrus với những người khác.

"Đây là em gái tôi. Cậu đã gặp em ấy rồi mà, nhớ không? Tôi đã hứa sẽ cho em ấy xem Georges và tôi luyện tập hôm nay," Ngài Fred đáp lại bằng một giọng lạnh lùng, rõ ràng không thích trò đùa của Cyrus.

"À, phải rồi. Cô Sophia. Nếu cô ấy định xem cậu và Georges luyện tập, chẳng phải cô ấy sẽ phải đợi một lúc sao?"

"Lịch trình của một số hiệp sĩ hôm nay đã thay đổi. Giống như cậu được chỉ định cho Hoàng tử Eugene, tôi được chỉ định cho Lãnh chúa Keith. Tôi nghe nói vì vị trí ban đầu của cậu không phù hợp, nên cậu đã đổi với Georges."

Điều đó giải thích tại sao Cyrus lại mặc quân phục hiệp sĩ vào ngày nghỉ của mình.

"Cyrus, nếu cậu bận, chúng ta có thể làm việc này vào lúc khác," tôi nói, xen vào cuộc trò chuyện của họ.

Vì Cyrus và Ngài Fred vẫn đang nói chuyện, Keith đã trả lời tôi.

"Nhà vua đã biết về nhiệm vụ đặc biệt. Ngài không có ý định đặt thêm bất kỳ gánh nặng nào cho cậu, nên không có gì phải lo lắng."

"Tôi hiểu rồi. Cảm ơn." Tôi biết ơn sự quan tâm của nhà vua, nhưng đồng thời nó cũng khiến tôi nghĩ về việc phục vụ trong cung điện thật không dễ dàng.

"Và vì chúng tôi được phân công làm lính gác, tôi đã nhờ Georges chuyển lời xin lỗi đến em gái tôi." Giữa cuộc trao đổi của tôi với Keith, Ngài Fred đã giải thích tại sao Ngài Georges và Sophia lại ở cùng nhau.

"Vậy thì được rồi. Chúng ta sẽ đi trước, cậu có thể tự mình xin lỗi cô ấy sau," Keith nói với Ngài Fred, nhưng người hiệp sĩ kiên quyết không rời khỏi ông, nói rằng đó là trách nhiệm của mình. Keith đành bỏ cuộc, một nụ cười gượng gạo hiện lên trên mặt.

Trong khi đó, Eugene thì thầm với tôi, "Cậu có thấy ổn không, Setsuna? Cậu có thời gian chứ?"

"Vâng, không vấn đề gì cả," tôi trả lời. Eugene cười toe toét, rồi bước về phía Ngài Georges và Sophia, làm Keith và Ngài Fred ngạc nhiên, họ vội vàng đuổi theo sau. Cyrus thoáng nhìn tôi với vẻ áy náy, rồi cũng đi theo họ.

"Thầy ơi, chúng có mùi ngọt và ngon lắm ạ." Không thể kiên nhẫn hơn được nữa, Alto nói với tôi suy nghĩ của nó về những bông hoa.

Tôi mỉm cười đáp lại.

Khi chúng tôi đến phòng họp, Eugene và Keith ngồi vào chỗ trước, còn Alto và tôi ngồi đối diện họ trên một chiếc ghế sofa. Cyrus và Ngài Fred không ngồi, mà đứng sau Eugene và Keith. Khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, họ mời chúng tôi trà và đồ ăn nhẹ. Tôi tự hỏi liệu họ có mang đồ giải khát cho Alto không, thằng bé đã cảm ơn họ và vui vẻ bắt đầu ăn.

Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa. Keith bảo họ vào, và người hiệp sĩ đã ở ngoài sân với chúng tôi lúc nãy bước vào. Eugene nhân cơ hội đó để giới thiệu chính thức hai người tôi đã gặp trước đó. Hiệp sĩ đứng sau Keith là Ngài Fred, Đệ Nhất Kỵ Sĩ của Keith, trong khi người vừa vào là Ngài Georges, Đệ Nhị Kỵ Sĩ của Eugene. Đệ Nhất và Đệ Nhị Kỵ Sĩ là những hiệp sĩ cấp cao nhất ở Lypaed. Họ được chỉ định độc quyền làm cận vệ cho hoàng gia và có thể vào những nơi chỉ dành cho hoàng tộc, không giống như các hiệp sĩ thông thường. Vì vậy, được bổ nhiệm vào vị trí này là một vinh dự đòi hỏi sự tin tưởng tuyệt đối từ người mà họ bảo vệ. Eugene giới thiệu họ với tôi vì có thể tôi sẽ tiếp xúc với họ trong tương lai. Ngược lại, Ngài Georges và Ngài Fred hỏi Eugene tại sao họ lại được giới thiệu với tôi. Tôi cho rằng từ góc độ của họ, việc chính hoàng tử giới thiệu họ với một vài mạo hiểm giả bình thường sẽ có vẻ kỳ lạ, nhưng họ đã bị sốc khi nghe rằng chúng tôi thực ra là nghệ sĩ lang thang Sena và bạn đồng hành Alice.

Bây giờ tất cả chúng tôi đã được giới thiệu, Eugene giải thích lý do tại sao ngài ấy đã mời tôi đến đây.

"Tôi không định làm việc này quá trang trọng, nhưng vì nó liên quan đến quốc phòng, tôi quyết định đưa cậu đến phòng họp này."

"Hoàn toàn không sao ạ. Ngài muốn nói về chuyện gì vậy?"

"Chà, đây là về nhiệm vụ đặc biệt của cậu. Tôi muốn biết cậu định nói bao nhiêu cho Hội Mạo hiểm giả," Eugene nói.

Cyrus nói tiếp. "Đây là một chủ đề hơi nhạy cảm, nhưng chúng tôi lo ngại về các vòng tròn dịch chuyển. Nhà vua đã được tiết lộ rằng một trong những nơi chúng dẫn đến là Rừng Zeghur, nơi mà chúng tôi được yêu cầu không tiết lộ vì lý do an ninh quốc gia. Dĩ nhiên, tôi đã được lệnh không tiết lộ thông tin này, nhưng tôi không thể kiểm soát việc cậu có nói về nó hay không, đó là lý do tại sao Eugene và Keith hy vọng tìm hiểu xem cậu dự định nói bao nhiêu cho hội."

Tôi gật đầu để cho thấy mình đã hiểu lời giải thích của cậu. Dường như họ đã nói một cách vòng vo vì tôn trọng, nhưng rõ ràng là họ đang nói rằng họ không muốn tôi thông báo cho hội.

"Bây giờ tôi đã hiểu tại sao các cậu lại mời tôi đến đây. Thành thật mà nói, tôi chưa nghĩ đến việc mình sẽ kể cho họ bao nhiêu. Tôi đoán mình đã nghĩ rằng nếu hội hỏi, tôi sẽ nói. Các cậu muốn tôi giữ kín chi tiết nào để không gây rắc rối cho Lypaed?"

"Chỉ nơi cậu gặp Cyrus. Chỉ vậy thôi," Eugene nói, khiến tôi không nói nên lời.

"Chờ một chút. Nếu tôi không thể nói nơi chúng tôi gặp nhau, thì tôi sẽ không thể cho họ biết tôi đã hộ tống Cyrus bao xa."

"Đúng vậy, nhưng cậu không thể chỉ nói cho họ biết công việc mất bao lâu, và bỏ qua các chi tiết về địa điểm sao? Chính phủ sẵn sàng bảo đảm điều đó với hội."

"Tuy nhiên, họ đã biết rằng tôi đã ở Kutt trước khi gặp Cyrus, nên một khi họ xác nhận ngày đó, họ sẽ có một ý tưởng sơ bộ về nơi chúng tôi gặp nhau. Ít nhất, họ sẽ biết đó là một nơi nào đó ở Kutt."

"......"

"Dù sao đi nữa, nếu tôi có thể tránh nói cho họ biết địa điểm, tôi sẽ làm. Nhưng xin đừng hy vọng quá nhiều."

"Vậy được rồi."

Tôi liếc nhìn Alto, nó đang ngấu nghiến đồ ăn nhẹ, và nghĩ rằng đây quả là một yêu cầu khó. Vai tôi chùng xuống khi nghĩ về việc một điều nhỏ nhặt này có thể khiến tôi phải trả giá bao nhiêu.

Đó là toàn bộ công việc của họ với tôi, nên tôi quay sang Cyrus để thảo luận về yêu cầu trong thư của cậu.

"Chuyện gì vậy?"

"Đây." Tôi đến gần cậu và đưa cho cậu hai túi vải nhỏ. Các công cụ ma thuật cậu đã nhờ tôi làm ở bên trong. Tôi nói với cậu điều đó và cậu nhìn tôi với vẻ áy náy.

"Ồ, phải rồi. Tôi đã viết điều đó trong thư. Tôi không nghĩ cậu đã chuẩn bị chúng nhanh như vậy. Chỉ là, tôi không có tiền để trả cho chúng ngay bây giờ. Tôi sẽ liên lạc lại với cậu khi có tiền, vậy cậu có thể giữ chúng cho đến lúc đó không? Tôi sẽ sớm nhận được tiền thưởng của mình."

"Hãy giữ lấy các công cụ ma thuật. Cậu có thể trả tiền cho tôi vào một lúc nào đó khi tôi ở Lypaed."

"Tôi không thể..."

Eugene và những người khác tò mò nhìn những vật trong tay Cyrus.

"Đó là loại công cụ ma thuật gì vậy? Tôi có thể ứng trước cho cậu nếu cậu cần," Keith đề nghị.

Cyrus im lặng và gãi đầu một cách ngượng ngùng.

"Cậu chắc chắn tôi có thể nhận chúng trước chứ?"

"Dĩ nhiên. Cứ lấy đi," tôi trả lời.

Khi Cyrus có được sự xác nhận của tôi, cậu đẩy những chiếc túi về phía ngực Eugene và Keith. Bị bất ngờ bởi cách cậu đưa túi có phần thô bạo, Eugene và Keith nhanh chóng cầm lấy trong sự ngạc nhiên.

"Cái gì đây?" Eugene mở túi và đặt vật bên trong vào lòng bàn tay. "Một chiếc nhẫn?"

"Vâng, nó được yểm ma thuật giống như của tôi."

"Vậy, nó là một công cụ ma thuật để thay đổi màu tóc và mắt? Tại sao lại đưa cái này cho chúng tôi?"

"Tôi nghĩ có thể nó sẽ hữu ích cho các ngài, phòng trường hợp bất trắc. Vì vậy, tôi đã nhờ Setsuna làm chúng trong khi hai ngài đang nhồi nhét vào đầu Alto những điều vô nghĩa."

Cậu ấy hẳn đang nói về ngày cuối cùng chúng tôi ở lại lâu đài. Họ đã nói về thời thơ ấu của Cyrus, nhưng phiên bản của Eugene và Keith khác xa với phiên bản mà Alto đã nghe trong chuyến đi của chúng tôi đến nỗi thằng bé đã hoàn toàn bối rối. Nhân tiện, tôi nghĩ phiên bản câu chuyện mà Alto quyết định tin vào cuối cùng phụ thuộc vào hành vi hàng ngày của Cyrus.

"Phòng trường hợp bất trắc...," Eugene lẩm bẩm khi nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trong lòng bàn tay.

"Tôi hy vọng ngày đó sẽ không bao giờ đến, nhưng nếu có, tôi sẽ liều mạng để bảo vệ các ngài. Nhưng ngay cả khi đó, có thể vẫn chưa đủ, và các ngài có thể cần đến chiếc nhẫn đó."

"......"

"Nếu có lúc nào đó các ngài thấy mình đơn độc và gặp nguy hiểm, các ngài có thể đánh lừa kẻ thù bằng cách thay đổi ngoại hình với chiếc nhẫn này. Điều đó sẽ cho các ngài cơ hội sống sót cao hơn. Xin hãy giữ nó bên mình mọi lúc."

"Được rồi."

Cyrus mỉm cười hài lòng khi thấy hai người họ gật đầu quả quyết.

"Tuy nhiên, các ngài sẽ phải luyện tập sử dụng các công cụ ma thuật, điều đó có nghĩa là ba chúng ta nên dùng nó để xuống thị trấn dưới chân lâu đài."

"...Tuyệt đối không."

"Không đời nào."

Eugene và Keith ngay lập tức từ chối, nhưng sau một lúc im lặng, họ bật cười, và ngay sau đó Cyrus cũng bắt đầu cười. Ngài Georges và Ngài Fred mặt không cảm xúc nhìn ba người họ cười. Tuy nhiên, biểu cảm của họ không phải là không có sự ấm áp; tôi nghĩ họ gần như là hiện thân sống của sự lo lắng và bảo bọc của Eugene và Keith dành cho Cyrus.

Keith đã thanh toán chi phí cho các công cụ ma thuật. Ông nói rằng vì họ sẽ là người sử dụng chúng, nên việc họ trả tiền là điều đương nhiên. Cyrus ban đầu cau mày, vì cậu định tặng các công cụ ma thuật như một món quà, nhưng cuối cùng cũng nhượng bộ.

Sau đó, chúng tôi đợi Cyrus bàn giao xong nhiệm vụ của mình, rồi hướng đến hội. Tôi đang quan sát khuôn mặt Alto thay đổi không yên mỗi khi chúng tôi đi ngang qua một quầy hàng rong, thì Cyrus nói với tôi. Nhìn thấy màu tóc và mắt của cậu đã thay đổi nhờ chiếc nhẫn làm tôi cảm thấy có chút hoài niệm.

"Nhân tiện, cậu nói trong thư là đang tìm nhà phải không?"

"Đúng vậy. Ban đầu tôi định kiếm tiền cho chuyến đi của chúng tôi ở Kutt, nhưng Lypaed có vẻ thoải mái hơn cho Alto sống, nên tôi nghĩ chúng tôi sẽ ở lại đây một thời gian thay vì quay trở lại lục địa."

Nói chung, Thú nhân và con người không hòa hợp với nhau. Các mạo hiểm giả coi trọng sức mạnh hơn tất cả, nên có một số người thân thiện với Thú nhân, nhưng hầu hết con người không chủ động làm quen với họ. Điều này đặc biệt đúng ở lục địa phía nam, nơi dân số Thú nhân đông hơn đồng nghĩa với việc có nhiều cơ hội tương tác hơn, và do đó cũng có nhiều xích mích hơn. Về phần Lypaed, Thú nhân chưa có nhiều cơ hội đến đây, nên trước đây không có nhiều rắc rối liên quan đến họ, tạo ra một không khí chào đón hơn. Đó là điều đã thuyết phục tôi ở lại đây một thời gian.

"Có lẽ cậu nên định cư ở đây luôn đi," Cyrus nói đùa, nhưng tôi có thể thấy mắt cậu rất nghiêm túc.

"Đây là một nơi dễ sống, nhưng mục tiêu của tôi là đi khắp thế giới. Hiện tại, tôi không có ý định cắm rễ ở bất cứ đâu."

"Thật đáng tiếc," Cyrus nói với một nụ cười, và tôi cũng mỉm cười nhẹ đáp lại.

"Thuê nhà liên quan đến rất nhiều giấy tờ và thủ tục phức tạp. Nếu cậu định ở lại đây lâu dài thì có thể nhờ nhà vua giúp, nhưng cậu sẽ không làm thế, phải không?"

"Đúng vậy."

"Trong trường hợp đó, cậu có thể đợi một chút không? Tôi biết một vài chủ nhà sẽ không khắt khe về giấy tờ."

"Trông cậu bận đến mức không thể nghỉ trọn một ngày, nên cậu thực sự không cần phải phiền phức đâu."

"Không có gì to tát đâu, cứ để tôi lo. Đổi lại, hãy cho tôi đến thăm khi cậu chuyển vào nhé, được không?"

Cậu ấy có vẻ biết mình đang làm gì, nên tôi quyết định chấp nhận lời đề nghị hào phóng của cậu.

"Được rồi. Nhưng tôi muốn cậu nói cho tôi biết nếu nó trở nên quá khó khăn."

"Chắc chắn rồi. Đợi vài ngày nhé? Tôi sẽ gửi thư cho cậu để báo cho cậu biết những gì tôi tìm được."

"Được. Tôi sẽ đợi."

Bây giờ vấn đề nhà cửa đã được giải quyết, tất cả những gì chúng tôi phải làm là lo liệu cho nhiệm vụ đặc biệt. Tôi muốn giải quyết xong xuôi hôm nay, nên đã thúc giục Alto nhanh lên sau khi bị phân tâm bởi quầy hàng rong mà Cyrus đã giới thiệu, và chúng tôi hướng đến hội.

Ngay khi chúng tôi bước vào hội, mọi người nhìn chằm chằm vào chúng tôi như thể họ đang cố đánh giá những người ngoài. Hầu hết họ đều đang nhìn Alto. Dù vậy, ánh mắt của họ không có vẻ kỳ thị, như những cái nhìn Alto đã nhận được ở Gardir; chỉ là không thường thấy một Thú nhân ở những vùng này, huống chi là một đứa trẻ.

Chúng tôi phớt lờ phản ứng của họ và đi lên quầy lễ tân, trong khi Cyrus gọi người đàn ông đang làm việc ở đó. Ông ta quay sang chúng tôi, để lộ một khuôn mặt nam tính bị bộ râu rậm rạp lấn át. Alto lẩm bẩm "Râu rậm" dưới hơi thở, và tôi phải hắng giọng để không bật cười.

"Tôi là Cyrus. Tôi đang bị quái vật tấn công thì hai người này đã cứu tôi. Họ hóa ra là mạo hiểm giả và đã hộ tống tôi đến đây. Tôi muốn thưởng cho họ vì nhiệm vụ—có giấy tờ nào tôi có thể điền vào để làm việc đó không?"

"Vậy, cậu muốn một mẫu đơn nhiệm vụ đặc biệt?" Người đàn ông chuyển ánh mắt từ Cyrus sang tôi và Alto. "Một chàng trai trẻ và một đứa trẻ Thú nhân với mái tóc màu...," ông ta lẩm bẩm, trước khi đột nhiên hỏi, "Này, cậu có phải là Setsuna không?! Và cậu bé Thú nhân kia có phải là Alto không?!"

"Vâng, đúng vậy."

Tôi thậm chí còn chưa kịp thắc mắc làm sao ông ta biết tên chúng tôi thì ông ta đã nói tiếp.

"Tôi nhận được một yêu cầu ở đây để xác nhận tung tích của cậu!"

"Sao cơ?"

Mắt tôi hơi mở to ra. Tôi không hiểu ý ông ta là gì. Người đàn ông lấy lại bình tĩnh khi thấy phản ứng của tôi và cười toe toét.

"Cậu có biết một quý cô tên Rayna không? Cô ấy đã chạy đôn chạy đáo tìm cậu đấy! Cô ấy đã gửi một yêu cầu qua trụ sở chính để mọi người thông báo cho cô ấy nếu thấy cậu."

"......"

Tôi khá chắc mình biết chuyện này là về cái gì. Rayna là hội trưởng của Hội Mạo hiểm giả Kutt, và tôi vẫn chưa nói cho cô ấy cách bào chế loại thuốc mà cô ấy yêu cầu. Tôi cá là cô ấy đang tức điên lên với tôi...

"Dù sao đi nữa, tôi muốn hỏi cậu vài câu ở một phòng khác. Cậu có thời gian không?"

Alto và tôi thì không sao, nhưng tôi không chắc Cyrus có rảnh không. Tôi liếc sang cậu để kiểm tra.

"Hôm nay cậu cần gì tôi cũng sẽ làm."

"Cảm ơn."

Hội trưởng đã quan sát cuộc trao đổi của chúng tôi và hẳn đã nghĩ rằng mình đã được bật đèn xanh vì ông ta bắt đầu nói.

"Tuyệt, mừng là ổn cả. Tôi là Drum, hội trưởng ở đây."

Chúng tôi tự giới thiệu, và rồi Alto cũng làm theo. Drum khúc khích khi thấy Alto cúi đầu và nói, "Tôi trông cậy vào hai người làm việc chăm chỉ cho chúng tôi đấy!" trước khi dẫn chúng tôi đến một phòng khác.

Cuối cùng, chúng tôi quyết định không hoàn thành giấy tờ cho nhiệm vụ đặc biệt. Đúng như chúng tôi đã lo sợ, chúng tôi không thể đáp ứng các tiêu chí để đăng ký mà không tiết lộ quá nhiều. Khi hội trưởng hỏi về nơi chúng tôi đã gặp, Cyrus khẳng định rằng cậu không biết chính xác đó là đâu, và tôi nói rằng chúng tôi đã bị lạc đến mức tôi cũng không biết. Alto nói tất cả những gì nó biết là chúng tôi đã ở trên núi. Drum nhún vai và nói, "Vậy chúng ta cứ ghi là một nơi nào đó ở Kutt nhé?" Nhưng Cyrus lại do dự.

"Không, tôi cảm thấy như chúng ta có thể đã ở đâu đó ở Guilonde..."

Tôi hiểu cảm giác của Cyrus, thực sự hiểu. Điểm đến chính thức của vòng tròn dịch chuyển là Vùng đất Quỷ, nên đó là lý do tại sao cậu ấy muốn nói vậy. Nhưng chúng tôi đã ở Kutt. Không thể nào chúng tôi lại ở Guilonde được.

"Nhưng Setsuna vừa nói chắc chắn cậu ấy đã ở Kutt, nên cậu không thể ở Guilonde được. Nhân tiện, Setsuna. Làm thế nào mà cậu đến được lục địa này vậy?"

Tôi không thể trách ông ấy vì đã hỏi câu đó. Bây giờ tiết lộ rằng chúng tôi đã đi qua hang động cũng không sao, nhưng điều đó sẽ chỉ xác nhận sự thật rằng chúng tôi thực sự đã gặp nhau ở Kutt. Và nếu chúng tôi cố gắng tránh nói điều đó, thì chúng tôi sẽ phải thay đổi khung thời gian Cyrus thuê tôi và nói rằng đó là ở lục địa bên kia... A, chuyện này đã trở nên quá phức tạp!

"Nghĩ lại thì, chúng ta cứ quên chuyện nhiệm vụ đặc biệt đi. Chúng ta cứ là người xa lạ," tôi đột nhiên tuyên bố, và cả Drum lẫn Cyrus đều nhìn tôi sững sờ.

Chứ còn biết nói sao nữa? Điều này là không thể. Tôi quyết định từ bỏ phần thưởng. Dù sao thì tôi cũng không quan tâm nhiều đến thứ hạng, nên tôi sẽ không buồn nếu không nhận được thêm điểm để lên hạng tiếp theo.

Chúng tôi bỏ qua chủ đề nhiệm vụ đặc biệt, nên không còn gì cho Cyrus làm nữa. Cuộc trò chuyện chuyển sang Rayna, và Drum nói ông sẽ giải thích mọi chuyện cho cô ấy, nhưng ông cứ cố hỏi về hành trình của tôi từ Kutt đến Lypaed, nên tôi không còn cách nào khác ngoài việc giả vờ không biết vì lợi ích của cả Cyrus và Lypaed. Tuy nhiên, tôi không thể phủ nhận rằng lần cuối cùng tôi được nhìn thấy là ở Kutt. Rốt cuộc, mọi người ở hội Kutt đã thấy tôi, và Khối Lập Phương của tôi đã được ghi lại ở đó. Mỗi khi bạn đặt thứ gì đó vào Khối Lập Phương, ngày tháng sẽ được ghi lại để ngăn chặn bất kỳ hành vi gian lận nào trong các nhiệm vụ yêu cầu tiêu diệt quái vật. Vì vậy, nếu ai đó xem ngày tôi bắt được gosylina, họ sẽ thấy rằng tôi đã ở Rừng Zeghur vào thời điểm đó. Từ đó suy ra, vì đã được xác nhận rằng tôi đã ở Kutt, rất có thể một ngày nào đó hội sẽ tiến hành một cuộc tìm kiếm kỹ lưỡng trong khu rừng, có nghĩa là cũng có khả năng rất cao họ sẽ phát hiện ra hang động mà Revale đang ở. Vì vậy, tốt nhất cho mọi người là, trên giấy tờ, Cyrus và tôi vẫn là những người hoàn toàn xa lạ, và rằng cậu ấy đã ở Guilonde vào thời điểm đó.

Drum nhìn chúng tôi với vẻ bực bội và nói, "Vậy thì các người đến đây làm gì?" Và thành thật mà nói, tôi không thể trách ông ấy. Tất cả những gì tôi có thể làm là nở một nụ cười mơ hồ đáp lại.

Bây giờ Cyrus không thể trả tiền cho tôi, cậu ấy rất buồn vì tôi sẽ không được công nhận thành tích của mình. Nhưng khi tôi thì thầm với cậu ấy đủ nhỏ để không ai khác nghe thấy, "Bây giờ cậu có thể nhận phần thưởng của mình mà không cần lo lắng gì cả," cậu ấy làm một vẻ mặt chua chát.

"Có rất nhiều điều tôi muốn hỏi cậu, nhưng nếu cậu không muốn nói, tôi không thể ép. Hãy cho tôi biết nếu cậu đổi ý. Bây giờ, chúng ta hãy nói chuyện nghiêm túc về vấn đề với Rayna." Drum thở dài một hơi và nhìn tôi và Cyrus. "Tôi tiếp tục nhé?"

Tôi đoán ông ấy chỉ đang tỏ ra chu đáo vì cuộc trò chuyện này không liên quan gì đến Cyrus và ông không muốn làm lãng phí thời gian của cậu. Tôi hỏi Cyrus cậu muốn làm gì, và cậu nói cậu sẽ đi trước vì không có gì để đóng góp, nên chúng tôi hẹn gặp lại sau vài ngày.

Sau khi chúng tôi tạm biệt Cyrus, Drum tiếp tục câu chuyện dang dở.

"Rayna đã gửi một tin nhắn đến mỗi hội nói rằng một mạo hiểm giả, người được cho là sẽ cung cấp cho cô ấy công thức bào chế một loại thuốc miễn phí, đã mất tích, và hãy liên lạc với cô ấy nếu anh ta xuất hiện."

"...Tôi đã định gửi cho cô ấy một lá thư."

"Tiếc là, thế không đủ đâu. Tôi sẽ liên lạc trực tiếp với cô ấy. Bây giờ, tôi chỉ kiểm tra lại lần cuối, nhưng cậu vẫn định cung cấp cho cô ấy những hướng dẫn đó, phải không?"

"Vâng, không có gì thay đổi. Tôi đã biên soạn xong công thức rồi, nên sẽ rất hữu ích nếu ông có thể đưa nó cho phòng y tế của hội." Tôi lấy các tài liệu từ trong túi ra và đưa cho Drum.

"Cảm ơn. Cậu biết không, nếu chúng ta có thể chia sẻ thứ này, rất nhiều sinh mạng của mạo hiểm giả có thể được cứu." Ông vui vẻ nhận chúng, nhưng tôi im lặng khi thấy nụ cười có phần đau khổ trên khuôn mặt ông, và căn phòng chìm vào im lặng.

"À, xin lỗi nhé. Tôi thực sự rất cảm kích. Cậu có thể ký vào hợp đồng này không?" Ông lấy lại bình tĩnh sau một lúc và đặt vài tờ giấy lên bàn trước mặt tôi.

Khi đọc qua tài liệu, tôi nghĩ về Hội Mạo hiểm giả. Đánh giá từ hành động của Rayna, có vẻ như các Hội Mạo hiểm giả có mối liên kết chặt chẽ hơn tôi tưởng. Họ liên lạc xuyên quốc gia nhanh đến mức tôi tự hỏi liệu họ có một loại công cụ ma thuật nào đó hoạt động như điện thoại không. Tôi đã tham gia hội mà không suy nghĩ nhiều chỉ vì Kyle bảo tôi làm vậy, nhưng khi tôi quyết định tìm hiểu thêm một chút về kiến thức của Kyle về hội, tất cả những gì tôi có thể thấy là pháo hoa và một thông điệp nói rằng

Cứ tự mình tìm hiểu đi, điều đó làm tôi bực bội, nên tôi đã từ bỏ việc tìm kiếm của mình. Nếu anh ta cảm thấy cần phải đùa giỡn như vậy, chắc chắn không thể có điều gì có hại về tổ chức này.

"Xin hãy nói với cô ấy rằng tôi rất xin lỗi vì đã gây rắc rối cho hội." Tôi xem xong hợp đồng, ký tên và đưa lại cho Drum.

"Cảm ơn. Đó là tất cả những gì tôi cần ở cậu, nhưng cậu có cần gì không?"

"Tôi đã nhận một nhiệm vụ từ Agito của Đội Ánh Trăng. Tôi đã chuẩn bị xong thành phẩm cho anh ấy, vậy tôi có thể đưa nó cho ông được không?"

Drum ngạc nhiên nhìn tôi, chằm chằm vào mặt tôi không nhúc nhích.

"Ừm, Drum?"

"À, chắc chắn rồi. Tôi có thể hỏi Agito đã nhờ cậu làm gì không?"

"Một loại thuốc tôi đã bào chế."

Tôi kể cho ông ta nghe về yêu cầu của Agito và Drum bật ra một tiếng cười trầm, gằn.

"Ra vậy. Vậy là vì nhiệm vụ đó của Agito, Rayna đã phát hiện ra cậu biết cách bào chế thuốc. Đó đúng là một thảm họa."

Tôi cười gượng khi nghĩ lại cuộc trao đổi của chúng tôi ở Kutt, rồi đặt chiếc hộp gỗ chứa đầy thuốc lên bàn.

"Ông có muốn kiểm tra nội dung không?"

"Không cần, đó là một yêu cầu cá nhân. Có lẽ nếu tôi nghĩ nó đáng ngờ thì tôi sẽ kiểm tra, nhưng nếu

Agito tin tưởng cậu đủ để yêu cầu nó từ cậu, tôi chắc là không sao đâu. Tôi sẽ nhận nó và giao nó an toàn cho anh ta, đừng lo." Ông ta lấy ra một loại công cụ ma thuật nào đó và niêm phong chiếc hộp.

"Cảm ơn ông."

Tôi tự hỏi ông ta có ý gì khi nói về Agito, nhưng bản năng mách bảo tôi không nên đề cập đến, nên tôi quyết định kết thúc cuộc trò chuyện ở đó.

Bây giờ chúng tôi đã giải quyết xong một vài vấn đề, tôi xem giờ và nhận ra chúng tôi đã ở đây khá lâu. Tôi đã định nhận một vài nhiệm vụ, nhưng tôi quyết định từ bỏ ý định đó và kết thúc một ngày.

"Alto, chúng ta về nhà thôi. Hay là chúng ta mua bữa tối ở các quầy hàng rong rồi về nhà trọ nhé?"

Nó vẫy đuôi đáp lại và gật đầu vui vẻ. Tôi tự hỏi liệu nó có cảm thấy hơi lo lắng không, vì vài ngày trước tôi đã nói rằng tôi muốn nó thử tự mình nhận một nhiệm vụ lần này.

Tôi cảm ơn Drum và chúng tôi rời khỏi hội. Chúng tôi đi dạo quanh các quầy hàng rong một lúc, nhưng còn có nhiều quầy hơn cả khi chúng tôi ở đây với Cyrus, nên Alto không thể quyết định được. Tôi bảo nó thu hẹp xuống còn ba lựa chọn rồi chọn một, nhưng việc quan sát nó rên rỉ với chính mình khi cố gắng lựa chọn quả thực rất thú vị.

"Thầy ơi, con phải làm sao đây ạ?" Nó lo lắng đến mức tai cụp sát vào đầu khi nhìn lên tôi, nên tôi chỉ có thể nghĩ ra một câu trả lời.

"Chúng ta sẽ mua đồ ở cả ba nơi."

Đôi tai nó vểnh lên ngay tức khắc.

Ngày hôm sau, tôi và Alto quay trở lại Hội để nhận nhiệm vụ.

Thằng bé không nói nhiều trên đường đi, và tôi biết đó không chỉ là do mình tưởng tượng. Rõ ràng là nó đang lo lắng. Tuy nhiên, khi nhìn vào đôi mắt nó, tôi không chỉ thấy những cảm xúc tiêu cực, mà còn là một tia quyết tâm rằng nó sẽ có thể tự mình làm được.

Ngay khi chúng tôi bước vào Hội, cả hai bắt đầu đi về phía tấm bảng dán các nhiệm vụ, nhưng rồi Drum gọi tôi lại.

“Thầy nghĩ con có thể đảm đương một nhiệm vụ Hạng Vàng đó, Alto, sao con không đi chọn một cái xem sao?” tôi nói.

Thằng bé trông hơi lo lắng, nhưng vẫn gật đầu rồi chạy về phía bảng thông báo. Tôi dõi theo bóng lưng nó, rồi chào Drum khi tiến lại gần.

“Này, xin lỗi vì đã nhờ cậu ghé qua,” anh nói.

“Không sao đâu. Có vấn đề gì à?”

“Không, không có vấn đề gì cả. Tôi chỉ muốn nói về hạng của cậu.”

“Hạng của tôi ư? Chà, dạo gần đây tôi không nhận nhiệm vụ nào cả nên hạng của tôi vẫn như lần kiểm tra trước thôi.”

“Có vẻ như việc cậu cung cấp miễn phí chỉ dẫn về cách bào chế loại thuốc đó đã được công nhận là một đóng góp cho Hội. Trụ sở chính sẽ quyết định cậu được thưởng bao nhiêu điểm, nhưng xét đến việc Khối Lập Phương của cậu đầy ắp vào ngày hôm qua, tôi chắc chắn thứ hạng của cậu sẽ tăng lên đáng kể đấy.”

“Cảm ơn vì đã cho tôi biết.”

Sau đó, chúng tôi tán gẫu một lúc về những sự kiện gần đây ở Lypaed, cho đến khi tôi nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ đang đến gần. Liếc sang bên cạnh, tôi thấy Alto đang ngước nhìn mình, tay cầm một mảnh giấy mà thằng bé đã xé ra từ bảng thông báo.

“Con đã quyết định muốn nhận nhiệm vụ nào chưa?”

“Dạ rồi.”

Mảnh giấy thằng bé đưa cho tôi đã nhàu nát, và được đóng dấu Đang diễn ra ba lần. Con dấu đó được dùng để giữ cho một nhiệm vụ tiếp tục có hiệu lực sau khi thời hạn đăng thông thường là mười ngày đã kết thúc. Bình thường, sau mười ngày, số tiền đặt cọc làm phần thưởng sẽ được trả lại cho người giao nhiệm vụ, nhưng nếu họ không nhận lại tiền thưởng và nhờ Hội đóng dấu Đang diễn ra, nhiệm vụ sẽ tiếp tục được mở. Vậy có nghĩa là đã hơn ba mươi ngày kể từ khi Hội chấp nhận nhiệm vụ này.

Alto nín thở quan sát tôi đọc qua các chi tiết. Đó là một yêu cầu dài hạn cho một vị trí sống tại nhà.

Tên nhiệm vụ: Người bạn đồng hành trò chuyện/Người giúp việc sống tại nhà Thời gian: Hơn một tháng Thanh toán: Có thể thương lượng (sẽ bao ăn ở trong suốt thời gian thực hiện nhiệm vụ) Mô tả: Tìm một người có thể bầu bạn với một người lớn tuổi. Ghi chú: Cần phải thoải mái sống cùng Thú nhân, vì khách hàng là một người Thú nhân. Điểm: 30 điểm

Cái quái gì thế này…?

Drum đang lặng lẽ nhìn vào mảnh giấy trong tay tôi, và anh ấy dường như đã đọc được suy nghĩ của tôi khi tôi ngước lên. Anh gật đầu, cho tôi biết linh cảm của mình là đúng. Tôi tự hỏi liệu nhiệm vụ này có ổn cho lần đầu tiên của Alto không. Nhưng tôi đã quyết định sẽ để thằng bé tự mình đưa ra lựa chọn này.

Dẫu vậy…

Tôi đang phải vật lộn để kìm nén những cảm xúc mâu thuẫn. Tôi nhìn từ tờ giấy sang Alto, người đang chờ đợi câu trả lời của tôi.

“Tại sao con lại muốn nhận nhiệm vụ này, Alto?”

“Bởi vì con đã thấy khách hàng là ai ạ.”

“Ta hiểu rồi. Con có hiểu các chi tiết của nhiệm vụ không?”

Thằng bé lắc đầu.

“Không phải tất cả ạ. Con định hỏi thầy.”

“Được rồi. Con có hiểu công việc của mình sẽ là gì không?”

“Dạ có. Làm việc vặt cho khách hàng và nói chuyện với họ.”

“Điều đó đúng… Chà, thầy sẽ đọc cho con phần mà con gặp khó khăn.”

“Vâng ạ, thưa Thầy.”

“Trước hết, nó nói đây là một vị trí sống tại nhà. Điều đó có nghĩa là con sẽ ngủ và làm việc tại nhà của khách hàng. Tiếp theo, nó nói thời gian của nhiệm vụ là hơn một tháng. Điều đó có nghĩa là không có một ngày cụ thể cho việc khi nào nhiệm vụ sẽ kết thúc.”

Đôi mắt nó mở to khi tôi giải thích điều đó.

“Con có thể sẽ không được gặp thầy trong khi làm nhiệm vụ này. Con vẫn ổn với điều đó chứ?”

Gương mặt thằng bé thoáng buồn khi đã hiểu ra bản chất của nhiệm vụ. Có lẽ vì đã quyết tâm, nên thằng bé vẫn gật đầu một cách dứt khoát bất chấp vẻ mặt lo lắng. Tôi hơi ngạc nhiên vì điều đó. Tôi đã tin chắc rằng nó sẽ chọn một nhiệm vụ khác ngay khi tôi ám chỉ về khả năng phải rời xa mình.

“……”

Tôi lại cúi xuống nhìn vào tờ giấy nhiệm vụ. Có một lý do khiến tôi do dự trong việc để thằng bé nhận nó. Chẳng liên quan gì đến chi tiết của nhiệm vụ, mà là vì thời gian của nó quá mơ hồ. Lý do nhiệm vụ này không có ai nhận trong một thời gian dài, ngoài việc khách hàng là một Thú nhân, chắc chắn là vì thời gian kéo dài hơn một tháng. Alto có thể đọc những nhiệm vụ đơn giản như tiêu diệt quái vật, nhưng thằng bé đã không thể đọc được phần thời gian của nhiệm vụ này. Điều đó có nghĩa là nó đã chọn mà không biết rằng sẽ kéo dài như vậy. Đó là lý do tại sao tôi không chắc về việc để nó nhận nhiệm vụ này.

Cái đuôi của nó khẽ đung đưa khi nhìn chằm chằm vào tôi, có lẽ cho thấy nó đang lo lắng vì tôi vẫn chưa trả lời.

“Khi con chấp nhận một nhiệm vụ, con có bổn phận phải hoàn thành nó dù cho có trở nên khó khăn đến đâu. Con đã chuẩn bị cho điều đó chưa?”

Tôi quỳ xuống trước mặt Alto và hỏi nó một cách nghiêm túc. Thằng bé đứng thẳng người, nhìn thẳng vào mắt tôi, và gật đầu một cách quả quyết.

“Chà, trong trường hợp đó thì thầy sẽ không ngăn con. Cố gắng hết sức nhé, Alto.”

“Này, cậu có chắc về chuyện này không?” Drum cau mày lo lắng.

“Tôi sẽ đến nhà khách hàng cùng thằng bé. Trên này chỉ nói rằng họ là người lớn tuổi, nên nếu họ cần sự giúp đỡ của một người trưởng thành, Alto sẽ không giúp được gì nhiều.” Thêm vào đó, tôi muốn biết khách hàng là người như thế nào.

“Tôi hiểu rồi… Chà, hãy quay lại sau và cho tôi biết liệu thằng bé có nhận nhiệm vụ không nhé.”

“Tôi sẽ làm vậy. Con có thấy ổn không, Alto?”

Vẻ mặt lo lắng của nó bừng sáng khi nghe tôi sẽ đi cùng, và thằng bé trả lời bằng một tiếng “Dạ có!” đầy nhiệt tình trong khi vui sướng vẫy đuôi. Nó rất vui mừng vì tôi sẽ đi cùng, nhưng trái ngược hoàn toàn, tôi lại cảm thấy khá u ám về điều đó.

Dù sao đi nữa, trước tiên chúng tôi cần gặp khách hàng. Sau đó tôi có thể suy nghĩ về mọi chuyện. Chúng tôi có rất nhiều thời gian, nên đã tạm thời chấp nhận nhiệm vụ rồi hướng đến nhà của khách hàng.

Người khách hàng sống cách Hội khoảng hai mươi phút đi bộ. Không có ngôi nhà nào khác xung quanh; nó đứng một mình trơ trọi. Bầu trời dày đặc mây và trông như thể sắp mưa đến nơi.

Ấn tượng của tôi về ngôi nhà là nó nhỏ và khiêm tốn, hòa quyện một cách liền mạch vào khung cảnh yên tĩnh. Tôi không chắc đó là do thời tiết u ám, hay nó vốn luôn như thế này. Ở ngoài này, dù Alto có cãi nhau với Jackie ầm ĩ đến đâu, thằng bé cũng khó có thể làm phiền ai. Không có dấu hiệu của bất kỳ ai xung quanh.

Tôi và Alto gõ cửa để gọi chủ nhà. Vài khoảnh khắc sau, tôi nghĩ mình nghe thấy ai đó đang di chuyển bên trong, và rồi cánh cửa mở ra. Một người đàn ông tóc trắng, thấp, có lẽ đã ngoài sáu mươi với đôi tai có hình dáng giống hệt Alto đang nhìn chúng tôi bằng đôi mắt vàng đầy cảnh giác. Tôi tự hỏi liệu ông ấy có phải cũng là một Thú nhân tộc sói như Alto không.

“Tôi có thể hỏi hai vị là ai không?”

Alto đang căng như dây đàn vì đây là nhiệm vụ đầu tiên của mình, nhưng thằng bé dường như đã thả lỏng khi nghe thấy giọng nói bình tĩnh, nhẹ nhàng của người đàn ông, và thở phào nhẹ nhõm. Trên đường đến đây, có lẽ nó đã lo lắng rằng khách hàng có thể là một người đáng sợ, nên hẳn đã nhẹ nhõm khi thấy ông ấy có một nụ cười rất hiền hậu. Tôi chưa biết ông ấy là người thế nào, nhưng Drum đã nói với chúng tôi rằng ông là một người lớn tuổi đáng kính, nên có lẽ ông không phải là người xấu. Tôi đã quyết định sẽ không nói gì, nhưng nếu ông ta là người có thể đối xử tệ với Alto, tôi sẽ can thiệp và ngay lập tức đưa thằng bé về nhà.

“……”

“……”

Sau khi ông ấy hỏi chúng tôi là ai và tôi không trả lời, người đàn ông lớn tuổi có vẻ bối rối, và Alto cũng nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu. Bình thường, tôi sẽ nói với khách hàng rằng tôi đã chấp nhận nhiệm vụ của họ, và tôi sẽ giới thiệu bản thân và Alto. Nhưng lần này, người nhận nhiệm vụ là đệ tử của tôi, nên tôi chỉ im lặng đứng đó chờ đợi.

Vì Alto không có dấu hiệu gì là sẽ hành động, tôi quyết định giúp nó một tay.

“Alto, con là người đã chấp nhận nhiệm vụ,” tôi nói.

Thằng bé dường như đã hoàn hồn và hơi hoảng hốt, rồi nhìn về phía khách hàng. Nó đứng thẳng người và tự giới thiệu bằng một giọng nói quả quyết.

“Tên cháu là Alto. Cháu là một Kiếm sĩ. Hạng Hội viên của cháu là Hạng Vàng. Cháu đến đây hôm nay để nhận nhiệm vụ của ông.”

Nó đưa tấm thẻ mà Drum đã đưa cho mình cho vị khách hàng.

Khi thấy nó đã làm xong việc đó, tôi giải thích mục đích của mình khi đi cùng Alto.

“Tên tôi là Setsuna. Tôi là một Học giả, và hạng Hội viên của tôi là Hạng Lam. Alto là đệ tử của tôi. Thằng bé là người muốn nhận nhiệm vụ của ông, nhưng vì không có yêu cầu về độ tuổi trong nhiệm vụ, tôi đã đi cùng để đề phòng.”

Vị khách hàng bình tĩnh quan sát chúng tôi và lắng nghe tôi nói. Khi tôi nói xong, đôi mắt ông ấy dịu đi và trả lời Alto.

“Chà, chà. Cảm ơn cháu đã lặn lội đến đây trong thời tiết này. Ta không ngờ lại có một nhà mạo hiểm giả đáng yêu như vậy đến thăm mình! Ta không thể để các cháu đứng ngoài trời được. Mời vào, mời vào!”

Người đàn ông lớn tuổi dẫn chúng tôi đến một phòng khách đơn sơ nhưng sạch sẽ. Ông bảo chúng tôi ngồi xuống rồi rời khỏi phòng, vài phút sau quay lại với đồ uống trên một chiếc khay gỗ. Ông đặt thứ có vẻ là trà nóng trước mặt chúng tôi rồi ngồi xuống một chiếc ghế.

“Ta không biết nó có hợp khẩu vị của người trẻ không, nhưng mời các cháu tự nhiên.”

Ông mỉm cười vui vẻ và mời tôi và Alto dùng nước.

“Cảm ơn ông vì đã mời trà.”

“Cảm ơn ông ạ.”

Sau khi thấy tôi nhấp một ngụm trà, Alto bắt đầu uống một cách từ từ để thử nhiệt độ. Vị khách hàng chăm chú quan sát chúng tôi.

Có gì trong trà này không? Tôi hơi cảnh giác khi nhấp một ngụm, và rồi mắt tôi mở to.

“……”

Nó có vị như trà xanh, thứ mà tôi đã không uống trong một thời gian khá lâu. Tôi đã mua và uống nhiều loại trà kể từ khi trở thành một nhà mạo hiểm giả, nhưng đây là lần đầu tiên tôi uống thứ gì đó giống với trà xanh. Tôi nhấp thêm một ngụm nữa, và vị khách hàng trông ngạc nhiên khi tôi nói cho ông biết suy nghĩ của mình về nó. “Ngon quá…”

“Đ-đắng quá…”

Nhưng lời của tôi đã bị át đi bởi giọng nói lớn của Alto phát ra cùng lúc. Vị khách hàng cười như thể ông vừa thành công thực hiện một trò đùa trong khi Alto lè lưỡi vì vị đắng, mắt rưng rưng nước. Chơi khăm người khác trong lần gặp đầu tiên không phải là tử tế cho lắm, nhưng tôi không cảm thấy có ác ý trong đó, nên tôi chỉ cười gượng và tiếp tục uống trà của mình. Vì lý do nào đó, tôi có cảm giác rằng chơi khăm người khác là một trong những trò tiêu khiển yêu thích của ông lão.

Alto nhìn xuống tách trà của mình với cái lưỡi thè ra khỏi miệng. Có lẽ nó không muốn tỏ ra bất lịch sự và không uống hết, nên thằng bé thở dài rồi uống cạn phần còn lại trong một ngụm lớn. Dĩ nhiên, điều đó không làm vị đắng biến mất, nên nó nhăn mặt.

Người đàn ông cười khúc khích, đột ngột đứng dậy và rời khỏi phòng. Sự nhanh nhẹn của ông khiến ông trông có vẻ rất khỏe mạnh so với tuổi của mình. Ông ấy chắc chắn không có vẻ gì là già cả. Trong một khoảnh khắc, tôi tự hỏi liệu có lẽ những nghi ngại ban đầu của mình là đúng, nhưng tôi nhớ lại cái gật đầu trấn an của Drum và gạt những suy nghĩ đó ra khỏi đầu.

“Đây là một tách có sữa và mật ong. Ta nghĩ cháu sẽ thích cái này hơn đấy, Alto.”

Ông lão quay lại và đặt một cái tách trước mặt Alto, người nhìn nó một cách đầy nghi ngờ nhưng quyết định thử một lần. Lần này, đó là hương vị mà nó mong đợi, và Alto ngước lên với một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.

“Ngọt quá! Ngon quá! Cảm ơn ông ạ.”

Ông lão gật đầu vui vẻ, rồi nở một nụ cười ấm áp với tôi. “Thật lòng, ta cũng không nghĩ là cậu sẽ thích nó đâu.”

“Đây là lần đầu tiên tôi uống loại trà này, nhưng tôi thực sự thích hương vị của nó.”

“Vậy à. Ta rất vui vì cậu thích nó. Hầu hết mọi người đều phản ứng giống như Alto khi nếm thử.”

“Nó có được bán ở Lypaed không ạ?”

“Không. Thức uống này đến từ quê nhà của ta, Sagana. Không nhiều người thích uống nó vì vị đắng, nhưng khi giao mùa và trời trở lạnh, họ nói rằng uống thứ này sẽ giúp tránh cảm lạnh và giữ cho cháu khỏe mạnh. Ta có trồng một ít trong vườn để thu hoạch và phơi khô rồi pha trà uống. Hầu hết trẻ con đều không thích nó.”

Đôi mắt của ông lão dường như ngập tràn nỗi hoài niệm khi ông nhìn Alto. Ra là vậy. Ông ấy đã pha trà này cho Alto, vì hôm nay trời nhiều mây và se lạnh.

“Nhưng có vẻ cháu thích đồ ngọt hơn, Alto nhỉ. Ta có một ít đồ ngọt trong phòng khách, nên chúng ta có thể vào đó trò chuyện nếu cháu muốn. Ở đó thoải mái hơn, nên sẽ không sao nếu chúng ta nói chuyện lâu một chút.”

Lúc đầu, tôi tự hỏi tại sao chúng tôi cần phải thoải mái để thảo luận về một nhiệm vụ, nhưng rồi, khi tôi xem xét bản chất của nó, tôi đã thay đổi suy nghĩ. Tôi tự hỏi liệu việc đề nghị chúng tôi chuyển đến phòng khách có phải là một cách để ông lão đánh giá xem chúng tôi có phải là loại người mà ông có thể thư giãn cùng hay không. Có lẽ tôi đã suy diễn quá nhiều, nhưng nếu tôi đúng, thì tôi nghĩ Alto hẳn đã vượt qua được thử thách đầu tiên. Nói về Alto, có vẻ như điều này hoàn toàn không lướt qua tâm trí nó vì mắt nó chỉ sáng lên trước viễn cảnh được ăn đồ ngọt.

Chúng tôi vào phòng khách, và ông lão ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống ghế sofa. Ngay cả khi tôi và Alto ngồi cạnh nhau, vẫn còn rất nhiều không gian trống. Khi thấy chúng tôi đã ổn định, ông đặt một vài hộp đồ ngọt lên bàn và bảo chúng tôi cứ ăn bất cứ thứ gì mình thích. Ông mỉm cười hạnh phúc khi nhìn Alto khổ sở lựa chọn, rồi xin phép rời khỏi phòng để pha thêm trà.

Ông ấy có vẻ là một người đàn ông bí ẩn.

Khi ý nghĩ đó lướt qua đầu, Alto đã chọn xong đồ ngọt và đặt chúng lên đĩa của mình. Rồi ông lão quay trở lại.

“Bây giờ, xin phép cho ta tự giới thiệu. Ta là người đã đăng bài ở Hội. Tên ta là Ragi.”

Ông đặt trà xuống bàn rồi ngồi xuống ghế sofa trước khi kể cho chúng tôi về nhiệm vụ. Alto dường như đã mất hết vẻ lo lắng, bởi vì bây giờ nó đang ngồi thẳng lưng để lắng nghe câu chuyện của ông một cách chăm chú.

“Alto, cháu là người đã nhận nhiệm vụ của ta phải không?”

“Dạ vâng. Có được không ạ?”

“Được chứ. Công việc này không có gì đòi hỏi lao động nặng nhọc cả. Ta chủ yếu chỉ muốn có người để nói chuyện thôi.”

“Vâng ạ.”

Tôi lặng lẽ lắng nghe cuộc trao đổi của họ.

“Cháu có ổn khi sống ở đây với ta một thời gian và xa cách Setsuna không?”

Alto lo lắng liếc nhìn tôi rồi quay lại nhìn ông lão. Nó mở miệng định nói điều gì đó, nhưng không có gì thoát ra, và ánh mắt nó rơi xuống lòng mình. Ragi theo dõi mọi cử chỉ của Alto, cẩn thận quan sát thằng bé.

Một lúc sau, Alto từ từ ngẩng mặt lên. Nó siết chặt nắm tay như thể đang củng cố quyết tâm của mình, rồi tuyên bố, “Cháu sẽ cố gắng hết sức. Xin hãy chăm sóc cho cháu, ông Ragi!”

Hơi thở của Ragi thoáng nghẹn lại trong cổ họng khi ông nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Alto, nhưng rồi một nụ cười hiền hậu lan tỏa trên khuôn mặt ông.

“Và cũng xin hãy chăm sóc cho ta nhé. Ồ, điều đó làm ta nhớ ra, Alto. Cháu có phiền không nếu từ giờ gọi ta là Ông? Điều đó sẽ khiến ta rất vui.”

Alto có lẽ không ngờ ông sẽ nói vậy, bởi vì nó trông khá ngạc nhiên. Ragi nở một nụ cười hiền hậu trên mặt khi chờ đợi câu trả lời của Alto. Nhưng đôi mắt ông lại rất nghiêm túc. Ông đã âm thầm quan sát lời nói và hành vi của Alto. Tôi không nghĩ đó là để ông có thể chơi một trò đùa khác của mình, nhưng tạm thời, tôi quyết định chỉ lặng lẽ theo dõi tình hình.

Alto tin lời ông nói, và liếc nhìn qua lại giữa hai chúng tôi trong vài khoảnh khắc trong khi suy nghĩ. Khi thấy tôi không định nói gì, nó quay về phía ông lão và nói “Ông ơi.”

Ragi sững sờ trong giây lát, rồi cười khúc khích vui vẻ. Ông cứ cười mãi, như thể không thể kìm nén được. Alto có vẻ hoàn toàn bối rối không hiểu tại sao mình lại bị cười.

“Ta xin lỗi, chỉ là phản ứng của cháu quá đỗi ngây thơ. Ta không có ác ý gì đâu.”

Tôi tự hỏi liệu Ragi có thực sự không nghĩ rằng Alto sẽ gọi ông là Ông và định nói như vậy, nhưng đã thay đổi ý định khi thấy vẻ mặt của Alto.

“Vậy cũng được, Alto. Cháu có thể gọi ta như thế.”

Lần này, có vẻ như ông không đang thử Alto—ông nói một cách chân thành.

“Ừm, và ông có thể tiếp tục gọi cháu là Alto.”

“Được rồi. Ta sẽ làm vậy.”

Alto vẫy đuôi rối rít, vui mừng vì ông lão đã đồng ý với yêu cầu của mình. Trong lòng tôi ngạc nhiên rằng Alto, người thường rất cảnh giác với người khác, lại có thể nhanh chóng là chính mình ở đây. Tôi không biết đó là vì nó đã tự mình chọn nhiệm vụ này, vì cả hai đều là Thú nhân, hay vì Ragi quá bao dung.

“Ta muốn cháu nhận nhiệm vụ, Alto. Còn về phần sư phụ của cháu, cậu có phiền cho ta biết cậu định làm gì trong thời gian đó không?” ông hỏi nhỏ. Mắt Alto mở to và nó lo lắng nhìn lên tôi.

Tôi vỗ nhẹ vào đầu nó để trấn an, rồi thi triển một câu thần chú ru ngủ lên nó.

“Cậu làm vậy vì cậu định nói điều gì đó mà không muốn Alto nghe thấy sao?”

Ragi nhìn hành vi của tôi một cách rất nghi ngờ. Giọng nói dịu dàng mà ông đã dùng với Alto đã biến mất. Cơn mưa bên ngoài nặng hạt hơn, biến thành một trận mưa rào.

“Hay có lẽ là về phần thưởng cho nhiệm vụ?” Ông trừng mắt nhìn tôi một cách lạnh lùng, không hề che giấu sự khó chịu của mình.

Điều đó giải thích tại sao ông đã quan sát Alto kỹ lưỡng đến vậy, và tại sao bây giờ ông lại hành động lạnh lùng với tôi như thế. Tôi và Alto đã từng trải qua điều tương tự này trong cuộc hành trình của mình, và ý nghĩ rằng lịch sử sẽ lặp lại khiến tôi muốn thở dài. Tuy nhiên, tôi tin rằng Ragi sẽ hiểu nếu tôi giải thích mọi chuyện cho ông, nên tôi đã cố gắng hết sức.

“Ông có thể thảo luận về phần thưởng với Alto, vì thằng bé là người đã nhận nhiệm vụ.”

“……”

Ragi nhíu mày, không hiểu ý tôi. Ánh mắt ông thúc giục tôi tiếp tục. Dường như ông sẵn lòng nghe tôi nói.

“Câu hỏi của tôi là về thời gian của nhiệm vụ này.”

Vì đây là một câu hỏi nhạy cảm, tôi thấy hơi khó hỏi. Và thành thật mà nói, tôi không muốn phải hỏi nó. Nhưng tôi phải làm vậy.

Tôi ngồi thẳng lưng giống như Alto lúc trước và nhìn vào mắt Ragi.

“Tôi xin lỗi nếu tôi đã làm ông hiểu lầm. Nhưng với tư cách là sư phụ của Alto, tôi đã quyết định mình cần phải biết. Tôi xin lỗi nếu câu hỏi này xúc phạm đến ông, nhưng tôi sẽ rất cảm kích nếu nhận được câu trả lời.”

“……”

Ragi không rời mắt khỏi tôi. Ông cũng không trả lời, chỉ lặng lẽ chờ tôi nói điều gì đó. Ánh mắt ông mãnh liệt, như thể đang cố gắng đánh giá ý định thực sự của tôi. Sự căng thẳng trong không khí giữa chúng tôi hoàn toàn trái ngược với lúc ông ở cùng Alto. Ông vẫn im lặng khi nhìn chằm chằm vào tôi, nên tôi tiếp tục.

“Tôi có nên hiểu rằng nhiệm vụ này sẽ kéo dài trong suốt quãng đời còn lại của ông không?”

Ông trả lời một cách bình tĩnh không do dự. “Nếu là vậy thì sao? Cậu sẽ làm gì? Ta cho rằng cậu đã biết điều đó khi đồng ý với nhiệm vụ này.”

“Thành thật mà nói, tôi đã hy vọng rằng điều đó không xảy ra, vì lợi ích của Alto. Bởi vì thằng bé không hề biết. Đó là lý do tại sao tôi vẫn hy vọng cho nó.”

Lần đầu tiên, tôi thấy mắt Ragi dao động khi ông nhìn tôi chằm chằm trong cú sốc.

“Khoan đã, ý cậu là cậu là người đã khuyến khích nó nhận nhiệm vụ này?”

Tôi cảm thấy buồn vì đó là cách ông nhìn nhận sự việc nhưng không thể hiện ra mặt. Tôi hít một hơi thật sâu trước khi giải thích.

“Không. Alto là người đã tìm thấy nhiệm vụ trên bảng thông báo, và nó là người quyết định nhận nó.”

“Vậy tại sao cậu không nói cho nó biết ý nghĩa của nhiệm vụ?”

Có một chút trách móc trong giọng nói của ông.

“Với tư cách là thầy của Alto, tôi đã quyết định rằng mình sẽ không can thiệp vào các quyết định của nó. Dĩ nhiên, nếu nó làm điều gì nguy hiểm hoặc đe dọa đến tính mạng, tôi sẽ can thiệp. Nhưng nếu đây là điều nó đã quyết định, thì tất cả những gì tôi có thể làm là dõi theo nó. Tuy nhiên, tôi sẽ nói dối nếu bảo rằng tôi không cảm thấy mâu thuẫn khi nó đến gặp tôi về nhiệm vụ này.”

Tôi cẩn thận lựa chọn từ ngữ khi nói cho Ragi biết cảm xúc của mình.

“Vì ông đã sống một cuộc đời dài, tôi nghĩ ông hiểu được rằng việc Alto nói năng một cách đơn giản như vậy nói lên điều gì về thằng bé.”

Sau đó, tôi kể cho ông lão nghe mọi thứ về Alto, từ lúc chúng tôi gặp nhau, và mối quan hệ của chúng tôi bây giờ ra sao.

Khi câu chuyện của tôi kết thúc, Ragi quay sang nhìn Alto với đôi mắt buồn bã.

“Đó là lý do tại sao tôi là cả thế giới của Alto ngay bây giờ. Tôi là tất cả đối với nó. Nó luôn sợ rằng một ngày nào đó tôi sẽ buông tay, hoặc tôi sẽ biến mất.”

Điều đầu tiên Alto làm mỗi khi thức dậy là tìm kiếm tôi. Nó làm điều đó một cách vô thức, không biết tại sao.

“Tôi bảo Alto tự mình nhận một nhiệm vụ vì tôi muốn mở rộng thế giới của nó, dù chỉ một chút. Tôi muốn nó có được sự tự tin để tự mình làm mọi việc, không cần sự giúp đỡ của tôi. Tôi muốn nó dần dần quen với một thế giới không có tôi ở trong đó.”

“……”

“Thành thật mà nói, vì thằng bé rất nhút nhát, tôi đã nghĩ nó sẽ đến gặp tôi với một nhiệm vụ liên quan đến việc tương tác với người dân trong thị trấn. Hoặc có thể là một cái gì đó đơn giản như tiêu diệt một con quái vật hoặc thu thập thảo dược. Alto có khả năng làm tất cả những điều đó, đó là lý do tại sao tôi không lo lắng.”

Tôi nhิบ tách trà giờ đã nguội và uống một ngụm, cố gắng gột rửa nỗi buồn trong lòng bằng hương vị đắng chát.

“Vậy nên ông có thể tưởng tượng được sự ngạc nhiên của tôi khi nó chọn nhiệm vụ của ông. Và tôi đã định bảo nó nên chọn một nhiệm vụ khác.”

Tôi nhận thức rõ rằng mình đang nói điều gì đó mà Ragi có thể thấy rất thô lỗ. Tôi dừng lại một phút, cố gắng quyết định xem có nên tiếp tục hay không, và ông khẽ nói, “Xin cứ tiếp tục.”

Tôi thở ra thật sâu và hít một hơi sâu khác trước khi tiếp tục.

“Ngay cả khi nhiệm vụ này diễn ra suôn sẻ, đây là nhiệm vụ đầu tiên của nó, và việc nó kết thúc bằng một lời tạm biệt không thể tránh khỏi sẽ là một trải nghiệm vô cùng đau đớn đối với Alto. Nỗi buồn đó có thể làm tổn thương nó trước khi nó có thể có thêm sự tự tin và mở rộng thế giới quan của mình.”

Tôi chắc chắn mình đã đúng về điều đó. Tôi biết Alto sẽ yêu mến người đàn ông này, và tôi biết ông sẽ đối xử tốt với Alto. Tôi có thể nói được sau khi quan sát hai người họ tương tác. Alto chưa bao giờ có thể tận hưởng lòng tốt và sự ấm áp từ người khác cho đến tận bây giờ, vì vậy tôi biết đây sẽ là một khoảng thời gian rất hạnh phúc đối với nó. Nhưng đồng thời, rõ ràng là việc phải nói lời tạm biệt với ông lão sẽ đau đớn không kém và để lại một ấn tượng lâu dài trong lòng nó.

“Vậy nếu cậu đã nghĩ thấu đáo đến mức này, tại sao cậu không cố gắng ngăn nó lại?”

“…Tôi đã không thể ngăn nó lại vì ông là khách hàng.”

“Ta không chắc ta hiểu ý cậu.”

“Tôi đang nói rằng ông là lý do nó chọn nhiệm vụ này.”

Mắt Ragi mở to vì ngạc nhiên, và ông nhìn tôi không chớp mắt.

“Nhiệm vụ của ông thực sự nổi bật so với những nhiệm vụ khác. Tờ giấy đã cũ và rách nát, và thời hạn đã được gia hạn ba lần. Tôi chắc chắn Alto đã tự hỏi tại sao không ai khác nhận nhiệm vụ của ông, hoặc tại sao nó cứ treo ở đó như vậy.”

“Và nó nghĩ đó là vì ta là Thú nhân?”

“Đúng vậy.”

“……”

“Nếu chỉ có vậy, có lẽ tôi đã có thể ngăn nó lại. Nhưng một khi tôi giải thích cho nó rằng đó là một vị trí ở lại và thời gian không rõ ràng, và rằng nó sẽ phải sống xa tôi, nó vẫn không nói không.”

Đôi tay tôi cảm thấy yếu ớt khi đặt trên đầu gối.

“Tôi nghĩ Alto đã không nhận ra hàm ý về thời gian không xác định của nhiệm vụ vì nó không có nhiều kinh nghiệm sống. Tuy nhiên, nó đã chọn nhiệm vụ, vì vậy nó cần phải chịu trách nhiệm về nó. Nếu đó là điều nó đã quyết tâm làm, thì tôi sẽ không ngăn cản nó.”

Các nhà mạo hiểm giả phải chọn nhiệm vụ và ghi nhớ tất cả những hoàn cảnh đó, nhưng theo tôi, yêu cầu nhiều như vậy ở một đứa trẻ như Alto là quá đáng. Ragi hẳn cũng cảm thấy như vậy, bởi vì một vẻ mặt đau đớn hiện lên trên khuôn mặt ông khi ông liếc nhìn Alto, người vẫn còn đang ngủ.

“Có lẽ… cậu hơi quá khắt khe với Alto. Suy cho cùng, nó chỉ là một cậu bé.”

Tôi không thể nói là tôi không đồng ý. Nhưng dù vậy…

“Có lẽ tôi sẽ không quá khắt khe với nó nếu nó chỉ là một cậu bé Thú nhân bình thường.”

Và với điều đó, tôi giải trừ câu thần chú trên người Alto đã thay đổi màu tóc và mắt của nó. Vì nó đang ngủ, chúng tôi không thấy màu mắt của nó thay đổi, nhưng màu tóc tự nhiên của nó đã lộ rõ.

Ragi chết lặng vì sốc và nói bằng một giọng căng thẳng, “Nó là một Lam Lang…”

“Ông có biết rằng Lam Lang tộc được dâng làm vật tế cho nữ thần mặt trăng không?”

“Làm thế nào cậu biết điều đó? Ngoài chúng ta, những Thú nhân là nạn nhân, chỉ có một số ít tu sĩ của Ellana biết về mối liên hệ của Lam Lang tộc với Endia.”

Ragi nhìn tôi một cách nghi ngờ, nên tôi rút ra một cuốn sách.

“Tôi không phải là tín đồ của Endia, và tôi cũng không biết ai trong số họ. Lý do tôi biết điều này là vì một câu được giấu trong một đoạn của cuốn sách lịch sử này, vì vậy đó là một giả thuyết của tôi. Sau khi tôi nghiên cứu thêm, tôi nhận ra đó là sự thật.”

Tôi chỉ vào câu được đề cập. Tuy nhiên, cuốn sách này thực sự không tồn tại; đó là thứ tôi vừa tạo ra. Lý do tôi biết rằng Lam Lang tộc được dâng làm vật tế cho Endia là nhờ kiến thức của Kyle. Rõ ràng, tôi không thể nói điều đó, vì vậy tôi phải tạo ra cuốn sách này như một phương sách cuối cùng để giải thích làm thế nào tôi biết được.

Ragi nhìn tôi chằm chằm, cố gắng đánh giá xem tôi có đang nói thật không. Trong khi đó, một cảm xúc đau đớn đã trỗi dậy bên trong tôi. Kể từ khi đến thế giới này, tôi đã nói dối dễ như thở, nhưng mỗi lần làm vậy, tôi lại cảm thấy như có thứ gì đó chồng chất sâu trong tim mình.

“Nếu ông một tu sĩ của Ellana, Alto có lẽ sẽ không còn sống ngay bây giờ.”

Ragi dường như đã tin lời tôi, điều đó chỉ làm tăng thêm một cảm giác cay đắng khác vào đống chất chồng trong lòng tôi, nhưng tôi cảm thấy rằng chừng nào tôi còn sống ở thế giới này, tôi sẽ phải tiếp tục nói dối.

“Ta ngạc nhiên là nó đã sống sót được lâu như vậy trong thế giới loài người.”

“Khi tôi lần đầu gặp Alto, nó bị bệnh, và mắt nó đã chuyển sang màu trắng. Tóc nó có màu rất nhạt, và nó bị bao phủ trong bụi bẩn, vì vậy lúc đầu tôi không nhận ra nó là một Lam Lang. Đó là một loạt các sự trùng hợp đã dẫn đến việc nó không bị đưa đến Ellana, đó là lý do tại sao nó vẫn còn sống.”

“Thú nhân đều khác nhau tùy thuộc vào chủng tộc của họ, nhưng hầu hết chúng đều có màu sắc từ một trong hai cha mẹ. Chúng có thể được sinh ra một màu, nhưng khi lớn lên, chúng sẽ có cùng màu sắc với mẹ hoặc cha của chúng. Không có gì lạ khi màu sắc của chúng chuyển từ trắng sang đen, chẳng hạn.”

“Tôi nghĩ tóc của Alto có thể đã bắt đầu đổi màu trước khi nó gặp tôi.”

“Cũng có khả năng…”

“Nếu Alto đã bị đưa đến Ellana, nó sẽ bị dâng làm vật hiến tế, và cuộc sống của nó sẽ kết thúc ở đó. Đó là lý do tại sao tôi nghĩ mình phải nghiêm khắc với nó và dạy nó cách tự mình sống sót, mặc dù nó chỉ là một đứa trẻ. Thêm vào đó, tôi là một nhà mạo hiểm giả, vì vậy ai biết được điều gì có thể xảy ra trong tương lai.”

“……”

Ragi chìm sâu vào suy nghĩ. Ngay lúc đó, ông ngẩng mặt lên, như thể nhớ ra điều gì đó.

“Mắt của Alto màu xanh lam hay màu tím?”

“Nó có một mắt xanh lam và một mắt màu tím.”

“…Ta không thể tin được.”

Ông nghẹn ngào và nhắm chặt mắt, một vẻ mặt buồn bã hiện lên trên khuôn mặt, rồi ngả người ra sau ghế sofa.

“Có vấn đề gì với màu mắt của Alto sao?”

Ragi trông sốc đến nỗi tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng.

“Vậy là cậu biết, đó là lý do tại sao cậu thay đổi màu mắt của nó?”

“Tôi đã thay đổi tóc của nó để mọi người không nhận ra nó là một Lam Lang, và mắt của nó để chứng loạn sắc tố của nó không làm nó nổi bật.”

“Ta đã không về quê hương của mình trong một thời gian rất dài, vì vậy có thể thông tin của ta đã lỗi thời…” Ragi nói đệm, trước khi tiếp tục. “Endia, nữ thần mặt trăng, người được cho là tàn nhẫn nhất trong tất cả các vị thần, cũng có một mắt xanh lam và một mắt màu tím. Các Lam Lang có cùng màu mắt đặc biệt thu hút sự chú ý từ những Thợ săn Lam Lang…”

“Thợ săn Lam Lang?” Tôi không thể không lặp lại những từ ngữ đáng ngại này mà tôi lần đầu tiên nghe thấy.

“Đó là cách chúng ta gọi những người do các tu sĩ của Ellana dẫn đầu, chuyên bắt cóc Lam Lang. Ngay cả khi họ chỉ nhận được một chút thông tin mờ nhạt về một trường hợp có thể nhìn thấy Lam Lang, họ sẽ không ngừng truy lùng chúng.”

“Tại sao họ lại săn lùng Lam Lang?”

“Đó là một lý do thực sự nực cười. Endia ghét Thú nhân, và màu sắc của họ càng giống với màu của bà ta, bà ta càng ghét họ. Cụ thể là, lông màu xanh như mặt trăng và mắt cùng màu với bà ta, xanh lam và tím. Vì lý do đó, các tín đồ của Endia coi Lam Lang là dấu hiệu của sự báng bổ đối với bà ta và dâng chúng làm vật hiến tế.”

Ông siết chặt nắm tay, mặt đỏ bừng vì tức giận. Tôi có thể cảm thấy máu rút khỏi mặt mình khi ông nói điều đó. Tôi bốc đồng đưa tay ra và kéo Alto lại gần mình.

Hành động của tôi hẳn đã kéo Ragi trở lại thực tại vì ông thở dài một hơi như để tự trấn tĩnh.

“Đó là tất cả những gì ta có thể nói với cậu. Phần còn lại không đáng để nghe.”

Và như vậy, ông kết thúc cuộc trò chuyện liên quan đến Lam Lang tộc.

“Cảm ơn ông đã nói cho tôi biết tất cả những điều đó. Tôi sẽ không quên những gì ông đã nói. Không phải khi tôi cần nó để bảo vệ Alto.”

Tôi đưa tay qua và nhẹ nhàng vuốt đầu Alto khi nó đang ngủ. Tôi sẽ không bao giờ để nữ thần Endia cướp đi mạng sống của đệ tử mình.

“Có một điều ta cần phải xin lỗi cậu, Setsuna.”

“Gì vậy ạ?” Tôi ngừng vuốt tóc Alto và ngước nhìn Ragi khi ông cúi đầu thật sâu.

“Ta đã có một ý nghĩ sai lầm về cậu.”

“Thực sự không có vấn đề gì đâu ạ. Xin ông hãy ngẩng đầu lên.”

“Alto luôn nhìn cậu để xem phản ứng của cậu trước khi nó nói hay làm bất cứ điều gì, vì vậy ta đã nghĩ rằng nó có thể đã bị cậu nô dịch ngay cả khi không có vòng cổ. Dù vậy, ta thấy lạ là nó dường như không bị đe dọa hay sợ hãi cậu.”

“……”

“Đó là lý do tại sao ta đã yêu cầu Alto gọi ta là Ông.”

“À, không phải để kiểm tra phản ứng của Alto, mà là để đánh giá phản ứng của chính tôi.”

Ông gật đầu một cách quả quyết.

“Ta muốn xem liệu cậu có chỉ đang tâng bốc ta hay đang cố gắng lấy lòng ta. Nhưng trái với mong đợi của ta, cậu không nói một lời. Và ta chắc chắn không mong đợi Alto sẽ gọi ta là ‘Ông ơi.’” Ông cười khúc khích khi nhớ lại.

“Tôi xin lỗi nếu thằng bé đã thô lỗ với ông.”

“Không, không. Ta là người đã yêu cầu nó gọi ta như vậy, vì vậy không có gì phải xin lỗi cả. Và nó chắc chắn không thô lỗ. Nó đã tin lời yêu cầu của ta và làm theo. Nó là một cậu bé tốt bụng.”

“……”

“Và đó là lúc ta nhận ra cậu là một người thầy tuyệt vời như thế nào đối với nó.”

Ragi mỉm cười với tôi, khiến tôi cảm thấy hơi ngượng ngùng. Tôi vuốt tóc Alto, thay đổi nó và đôi mắt của nó trở lại màu sắc trước đó.

“Cậu sẽ giấu màu tóc và mắt thật của nó ít nhất cho đến khi nó có khả năng tự bảo vệ mình chứ?”

“Vâng. Đó là ý định của tôi.”

Ragi có vẻ nhẹ nhõm khi nghe câu trả lời của tôi và gật đầu. Ông rót cho tôi một tách trà mới, và tôi sưởi ấm đôi tay lạnh lẽo của mình quanh chiếc cốc nóng.

“Chà, có vẻ chúng ta đã lạc đề. Có lẽ ta nên giải thích ý nghĩa thực sự của yêu cầu của mình cho Alto.”

“Không, xin đừng nói gì với nó cả.”

“Nhưng điều đó sẽ không làm nó tổn thương sao?”

“……”

“Có vẻ như cậu có một kế hoạch, phải không?”

Ông đang cố gắng moi thông tin, có lẽ để cố gắng giúp tôi dễ dàng đề cập đến chủ đề này hơn, nhưng tôi lại thấy khó nói về nó. Ragi kiên nhẫn chờ đợi tôi, nhưng tôi không thể nhìn thẳng vào mắt ông; thay vào đó, tôi nhìn chằm chằm xuống chiếc cốc trong tay mình. Bề mặt của trà gợn sóng nhẹ do tay tôi run rẩy.

“Khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy nhiệm vụ của ông, tôi đã không mong đợi điều này. Nhưng bây giờ khi tôi thấy ông và Alto hợp nhau như thế nào, tôi thực sự muốn nó thực sự tận hưởng khoảng thời gian mà nó được ở bên ông.”

“Setsuna…”

“Tôi không biết đây có phải là quyết định đúng đắn hay không. Có thể tôi đã sai. Nhưng tôi là một con người, và tôi không thể không nghĩ rằng ông có khả năng mang lại cho Alto một trải nghiệm thú vị mà tôi không thể.”

Giống như con người có ý tưởng riêng của họ về niềm vui, chắc chắn Thú nhân sẽ có những cách tận hưởng khác nhau. Và vì tôi là một con người, tôi không biết đó là gì. Nhưng theo thời gian, Alto có thể lớn lên mà không biết đến những niềm vui nhất định mà một Thú nhân chỉ có thể trải nghiệm trong thời thơ ấu của mình, và tôi không muốn điều đó xảy ra. Vì vậy, tôi nghĩ đây là một cơ hội tuyệt vời cho nó.

“Tôi biết rằng những gì tôi đang nói là rất ích kỷ. Tôi biết rằng việc không cho nó biết bây giờ có thể làm nó đau lòng hơn sau này. Và tôi biết rằng tôi có thể đang đặt một gánh nặng rất tàn nhẫn lên ông. Nhưng liệu ông có thể vui lòng để Alto nhận nhiệm vụ này mà không nói cho nó biết bản chất thực sự của nó được không?”

Tôi nhận thức rõ đây là một mong muốn hoàn toàn ích kỷ có thể làm tổn thương không chỉ Alto, mà cả Ragi nữa, vì ông sẽ không thể nói ra sự thật. Tôi sẽ không trách ông nếu ông nói không.

“Setsuna, cậu có vẻ quá khắt khe với bản thân mình.”

Tôi ngước nhìn giọng nói nhẹ nhàng của ông và ông nở một nụ cười gượng gạo.

“Cậu không cần phải lo lắng cho ta. Ta đã đăng nhiệm vụ của mình tại Hội khi biết rằng thời gian của mình sắp hết. Nếu đây là cậu đang ích kỷ, thì ta cũng đang ích kỷ. Suy cho cùng, ta đang nhờ ai đó chăm sóc mình trong khi ta chết. Ta lo lắng về việc ở một mình, đó là lý do tại sao ta muốn ai đó sống cùng mình. Ta sợ phải ra đi một mình. Đó là lý do tại sao ta đến Hội để đăng nhiệm vụ.”

Khi ông mỉm cười buồn bã với tôi, tôi không chắc phải nói gì với ông.

“Thành thật mà nói, ta đã gần như từ bỏ nó. Suy cho cùng, ta là Thú nhân—ta không nghĩ rằng có bất kỳ con người nào xuất hiện mà lại sẵn lòng sống với một người như ta. Tuy nhiên, ta vẫn muốn bám vào tia hy vọng le lói đó, rằng có thể ngày mai một nhà mạo hiểm giả Thú nhân hoặc một con người tốt bụng nào đó có thể xuất hiện tại nhà ta.”

“……”

“Setsuna. Ta cũng không muốn Alto biết. Lý do của ta phần lớn giống như của cậu. Alto là một cậu bé tốt bụng, vì vậy nếu nó phát hiện ra ý nghĩa thực sự đằng sau nhiệm vụ, nó sẽ lo lắng đến phát ốm.”

“Có lẽ vậy.”

“Và nếu điều đó xảy ra, ta sẽ không thể nhìn thấy nó cười một cách chân thành. Ý nghĩ nó hét lên ‘Ông ơi!’ vì lòng nó đầy lo lắng thay vì nói ‘Ông ơi!’ với niềm vui là quá sức chịu đựng đối với ta.”

“……”

“Ta muốn có người để nói chuyện, vì vậy yêu cầu của cậu không phải là gánh nặng cho ta; đó là một giải pháp hạnh phúc sẽ cho phép ta nhìn thấy Alto mỉm cười. Ngoài ra, dù sao ta cũng sẽ rời khỏi thế giới này. Cậu sẽ là người đau khổ nhất ở đây, vì cậu sẽ bị bỏ lại sau khi đã biết mọi thứ từ đầu.”

“Tôi…”

“Công việc của cậu sau khi ta đi sẽ là hỗ trợ Alto.”

“……”

Tôi nhận ra một điều từ cuộc trò chuyện của chúng tôi vừa rồi. Tôi sẽ yêu mến người đàn ông này cũng nhiều như Alto vậy. Thành thật mà nói, tôi tự hỏi làm thế nào tôi có thể giữ được bình tĩnh trước mặt Alto khi Ragi qua đời. Tôi không tự tin mình có thể làm được.

“Xin hãy… tha thứ cho tôi.”

Vì lý do nào đó, Ragi làm tôi nhớ rất nhiều đến ông của mình.

“…Xin hãy chăm sóc Alto,” tôi nói, và Ragi ngẩng đầu lên. Tôi cúi đầu sâu như ông đã làm.

Có lẽ là không phù hợp, nhưng tôi không thể không nghĩ rằng nếu Ragi bị bệnh, tôi có thể giúp cứu ông. Rằng nếu Ragi không còn nhiều thời gian để sống vì bệnh tật, tôi có thể sử dụng khả năng của mình để chữa lành cho ông.

Alto ngủ yên bình với đầu gối lên đùi tôi. Chà, tôi đoán nói chính xác hơn là tôi đã dùng ma thuật để ru nó ngủ. Ngay cả khi điều đó có thể là cần thiết, tôi vẫn thầm xin lỗi nó khi tôi khẽ lay vai nó để đánh thức nó dậy.

“Nn…”

Nó từ từ ngồi dậy và vươn vai nhẹ, rồi dụi mắt. Khi thấy tôi bên cạnh và Ragi trước mặt, nó vội vàng xin lỗi.

“Con xin lỗi.”

Tôi đã dùng ma thuật để ru nó ngủ, nên nó không có gì phải xin lỗi cả, nhưng tôi không thể nói cho nó biết điều đó.

“Con chỉ ngủ một lát thôi,” tôi nói. Ragi gật đầu, và Alto thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy cậu sẽ làm gì, Setsuna?”

Ragi quay lại chủ đề mà chúng tôi đang nói trước khi tôi ru Alto ngủ, nhưng tôi cảm thấy ý định của ông đã chuyển từ thăm dò tôi sang chỉ đơn giản là muốn biết làm thế nào để liên lạc với tôi. Một lần nữa, Alto nhìn tôi với đôi mắt mở to run rẩy vì lo lắng. Tôi vỗ nhẹ vào lưng nó vài lần để dỗ dành.

“Chúng tôi đã định ở lại Lypaed một thời gian, vì vậy tôi đã định thuê một căn nhà ở đâu đó.”

“Cậu đã nhận một nhiệm vụ sẽ giữ cậu ở lại Lypaed một thời gian à?”

“Không, không có gì giống vậy cả. Tôi chỉ muốn tiết kiệm một ít tiền để tiếp tục cuộc hành trình của chúng tôi, vì vậy tôi sẽ tập trung vào việc đó trong thời gian này,” tôi trả lời Ragi, người nhìn tôi một cách bình tĩnh và lặng lẽ khi tôi nói.

“Cậu định ở lại bao lâu?” Ông gật đầu vài lần và trông như đang suy ngẫm điều gì đó.

“Tôi chưa quyết định. Có thể là sáu tháng, có thể là một năm. Chúng tôi không vội. Alto và tôi đang có một cuộc hành trình nhàn nhã vòng quanh thế giới để mở rộng tầm nhìn của nó. Ông không cần phải lo lắng cho chúng tôi.”

Tôi đã nói với Ragi một cách vòng vo rằng tôi muốn ông sống càng lâu càng tốt, và ông nở một nụ cười gượng gạo.

“Ta hiểu rồi. Bây giờ ta đã hiểu tình hình của cậu. Trong trường hợp đó, Setsuna, tại sao không ở lại đây? May mắn là ta có nhiều phòng. Nhược điểm duy nhất là hơi bất tiện để đến Hội từ đây, nhưng nếu cậu muốn, cậu có thể sử dụng nhà của ta làm căn cứ của mình trong khi cậu ở Lypaed.”

Mặt Alto sáng lên khi nghe lời đề nghị của Ragi. Đôi tai nó vểnh lên và đuôi bắt đầu vẫy khi nó nhìn lên tôi. Không còn nghi ngờ gì nữa, nó muốn tôi trả lời có.

Nhưng mình có thực sự nên ở lại đây không?

Nhiệm vụ này là vì lợi ích của Alto. Đó là thời gian dành cho nó. Nếu tôi ở đây, thì sẽ không có gì thực sự thay đổi so với cách chúng tôi đã sống cho đến nay.

Tôi vật lộn với những suy nghĩ đó một lúc, nhưng rồi Ragi mỉm cười một cách thấu hiểu, đưa cho tôi vài lời động viên.

“Ta nghĩ cả Alto và ta sẽ cảm thấy tốt hơn khi có cậu ở đây. Và chúng ta sẽ ổn nếu cậu phải đi vắng vài ngày. Dĩ nhiên, cậu có thể đến và đi tùy ý.”

Có nhiều lớp nghĩa trong những lời đó. Ông đang cân nhắc đến mong muốn của Alto là tôi ở lại, sự quan tâm đến cảm xúc của tôi, và tình hình của chính ông—tất cả những điều ông không thể nói ra ngay bây giờ.

“Nếu ông chấp nhận việc tôi trả tiền thuê nhà, thì tôi rất muốn ở lại đây với ông và Alto.”

Tôi nghĩ có lẽ ông sẽ khăng khăng dù tôi nói gì đi nữa, nên tôi quyết định cứ nhận lời đề nghị của ông.

“Cậu đúng là một người nghiêm túc,” Ragi nói với một tiếng cười, điều đó đã giải quyết mối quan hệ của chúng tôi như là chủ nhà và người thuê nhà.

“Alto, thầy sẽ ở lại đây, nhưng thầy sẽ nhận nhiệm vụ riêng của mình từ Hội. Điều đó có nghĩa là thầy thường sẽ không giúp con làm việc ở đây, nhưng nếu có bất cứ điều gì con thấy khó khăn hoặc không thể làm được, cứ cho thầy biết.”

“Vâng, thưa Thầy!”

Alto có vẻ nhẹ nhõm vì không phải chia tay với tôi. Khi tôi nhìn nó, tôi tự hỏi liệu những gì tôi sắp áp đặt lên nó có quá tàn nhẫn không, và bắt đầu rơi vào hố sâu của sự tự ghê tởm. Tôi gật đầu khi Alto cứ vui vẻ líu lo và giấu kín xung đột nội tâm của mình sâu trong lòng.

“Ta chắc chắn sẽ gây ra nhiều phiền phức cho cậu, nhưng ta rất vui khi cậu ở lại đây.”

Ragi đứng dậy và cúi đầu. Alto nhanh chóng đứng dậy và cúi đầu đáp lại.

“Con thực sự rất mong chờ, Ông ơi!”

Tôi không thể không cười toe toét khi Alto gọi ông là “Ông ơi,” và Ragi dường như cũng không phiền, xét theo nụ cười hân hoan trên khuôn mặt ông. Lạ lùng thay, nghe Alto gọi ông như vậy không hề cảm thấy kỳ cục chút nào. Cứ như thể đó là cách nó phải gọi ông vậy.

“Ta cũng rất mong chờ. Nhân tiện, Setsuna, cậu cứ tự nhiên gọi ta là gì cũng được, ngay cả khi đó là ‘lão dê già!’”

“……”

Tôi sẽ không bao giờ gọi ông như vậy, và tôi chắc chắn Ragi cũng biết rõ điều đó. Ông đang nhìn tôi một cách thích thú, xem tôi sẽ phản ứng thế nào. Nhưng Alto đã lên tiếng trước khi tôi kịp nói gì.

“Lão dê già!”

“……”

“……”

Tôi khẽ búng vào trán Alto.

“Ui da!”

Không thể chịu đựng được nữa, Ragi gập người lại vì cười.

“Đó không phải là một cách hay để gọi ai đó. Có những điều con không nên nói. Con cần phải suy nghĩ thật kỹ về mọi thứ trước khi nói ra.”

Alto xoa trán khi tôi mắng nó. Nó cúi đầu và xin lỗi. “Con xin lỗi.”

“Thầy không phải là người con nên xin lỗi.”

“Con xin lỗi, Ông ơi.”

Đôi tai nó cụp xuống khi nhìn Ragi, người đang rơm rớm nước mắt.

“Không sao đâu, là lỗi của ta đã khiến cháu nói vậy. Cháu không có gì phải xin lỗi cả,” Ragi nói qua những tràng cười.

“Đã lâu lắm rồi ta mới cười nhiều như vậy. Một lần nữa, chào mừng đến nhà ta, Alto và Setsuna.”

Ragi mỉm cười hiền hậu với chúng tôi như thể ông đang thực sự tận hưởng, điều đó dường như làm Alto vui lên. Bầu không khí bao trùm lấy tôi trong một sự ấm áp mềm mại, như thể tôi đang đứng dưới ánh mặt trời; nó có cảm giác hoài niệm và làm tôi nghĩ đến ông của mình.

“Chà, hay là ta giải thích một chút về ngôi nhà nhé?”

Ragi muốn kể cho tôi nghe về ngôi nhà vì tôi đang thuê một phòng, và ông muốn chắc chắn rằng căn phòng tôi chọn phù hợp với sở thích của tôi. Chúng tôi quyết định sẽ thảo luận về tiền thuê và những thứ tương tự sau đó.

“Ở tầng một, có phòng khách ở đây, phòng ăn và nhà bếp. Phòng ngủ của ta cũng ở tầng một, cùng với một phòng tắm. Có năm phòng ở tầng hai, nhưng một trong số đó là phòng kho. Cậu có thể chọn bất kỳ phòng trống nào cậu thích và sử dụng nó theo ý muốn.”

Và thế là, tôi quyết định chọn một phòng. Alto muốn tôi ở chung phòng với nó, nhưng tôi đã nghiêm khắc và nói với nó, “Con đang làm nhiệm vụ.” Nó gật đầu quả quyết và chọn phòng ngay cạnh phòng tôi.

Sau khi chúng tôi chọn xong phòng, Ragi dẫn chúng tôi đi tham quan ngôi nhà và trò chuyện với chúng tôi về nhiều thứ khác nhau. Đây cũng là lần đầu tiên tôi sống trong một ngôi nhà, cũng như Alto, nên nó cứ chỉ vào mọi thứ với đôi mắt lấp lánh, hỏi, “Cái này là gì ạ?” và “Cái kia là gì ạ?” Ragi nhìn Alto một cách trìu mến khi nó làm vậy và vui vẻ trả lời mọi câu hỏi.

Khi tôi lắng nghe Ragi giới thiệu, một ý nghĩ lướt qua tâm trí tôi. Tôi nhớ rằng Cyrus đã xin đến thăm khi tôi ổn định ở đâu đó.

“Ông Ragi?”

“Ừ, có chuyện gì sao?”

“Không ạ, chỉ là, một người bạn của tôi sẽ thỉnh thoảng đến thăm, và tôi nghĩ rằng điều đó có thể sẽ làm phiền ông nhiều. Có lẽ tốt hơn hết là tôi nên tự thuê một căn nhà.”

Đôi tai của Alto dựng thẳng đứng, và nó nhìn tôi một cách không thể tin được, lo lắng chờ đợi câu trả lời của Ragi. Tuy nhiên, Ragi mỉm cười dịu dàng với Alto.

“Không, không, cứ mời họ đến. Càng đông càng vui mà! Ta rất mong chờ đấy.”

Alto rõ ràng đã nhẹ nhõm. Tất cả những gì tôi có thể làm là mỉm cười và cảm ơn lòng tốt của Ragi.

Alto ngừng đặt câu hỏi, và bây giờ khi chúng tôi đã hoàn thành việc tham quan và chọn phòng, tôi nói với nó và Ragi rằng tôi sẽ quay lại sau một lát. Đệ tử của tôi níu lấy tay áo tôi.

“Thầy cần phải chuyển đồ của chúng ta ra khỏi nhà trọ. Ngoài ra, một người bạn đã hứa sẽ giúp thầy tìm một nơi ở, nên thầy sẽ đi nói với anh ấy rằng thầy sẽ sống ở đây.”

“Ta hiểu rồi. Phải, tốt nhất là nên lo việc đó ngay lập tức.”

Alto vẫn không chịu buông tôi ra, nên Ragi quỳ xuống bên cạnh nó. Ông mỉm cười nhẹ nhàng với Alto, rồi dịu dàng vỗ đầu nó. Alto nheo mắt thích thú, tận hưởng cảm giác đó.

“Ta có thể giao cho cháu nhiệm vụ đầu tiên không?”

“Nhiệm vụ đầu tiên của con ạ?”

“Đúng vậy. Ta muốn cháu giúp ta làm bữa trưa. Cháu có nghĩ mình làm được không? Ta cá là nếu cháu giúp ta, mọi thứ sẽ sẵn sàng để chúng ta có thể cùng nhau ăn khi Setsuna quay lại. Cháu nghĩ sao?”

“Con sẽ giúp ạ!”

Alto buông tôi ra và nắm chặt cả hai tay khi gật đầu dứt khoát. Ragi liếc nhìn về phía tôi, ngầm bảo tôi cứ đi trước khi Alto đổi ý.

“Thầy rất mong chờ bữa trưa. Cố gắng hết sức nhé, Alto.”

“Con sẽ cố ạ!”

“Cẩn thận nhé, Setsuna.”

Hai người họ tiễn tôi khi tôi bước ra ngoài trong cơn mưa nhẹ.

Tôi đến Hội và giải thích tình hình cho Drum, sau đó đến nhà trọ và viết một lá thư cho Cyrus. Tôi xin lỗi anh ấy và nói rằng tôi đã tìm được một ngôi nhà để thuê và sẽ chuyển ra khỏi nhà trọ.

Giọng nói phấn khích của Alto chào đón tôi khi tôi trở về nhà Ragi, nơi có một bầu không khí ấm áp mà tôi chưa từng trải qua. Tôi rửa tay và vào phòng khách, nơi tôi thấy một loạt các món ăn trông rất ngon được bày ra. Tôi thử một trong những loại rau mà Alto nói nó đã cắt, và nói với nó rằng nó ngon, và nó đáp lại bằng một nụ cười hạnh phúc. Tôi tự hỏi liệu có phải chỉ là trí tưởng tượng của mình không khi Ragi trông hơi mệt.

Sau bữa trưa, chúng tôi lên lầu để dọn dẹp phòng của mình.

“Ta thường cố gắng giữ cho các phòng khá gọn gàng, nhưng…,” Ragi nói, và lấy ra một số dụng cụ dọn dẹp từ tủ quần áo và đưa cho chúng tôi với vẻ mặt xin lỗi.

“Không sao đâu ạ.”

Tôi nhận lấy dụng cụ, và tôi và Alto bắt đầu dọn dẹp. Khi tôi mở cửa và cửa sổ để quét bụi ra ngoài, mưa đã tạnh, và tôi có thể thấy ánh sáng qua khe hở của những đám mây. Tôi nhận ra Alto đã đến bên cạnh tôi để chiêm ngưỡng khung cảnh.

“Bầu trời đẹp quá, thưa Thầy.”

“Phải, đẹp thật.”

Chúng tôi kinh ngạc ngắm nhìn vẻ đẹp của thiên nhiên qua cửa sổ, sự chú ý của chúng tôi bị cuốn hút. Ánh nắng mặt trời chỉ vừa ló dạng qua một khe hở trên những đám mây, và vì lý do nào đó, nó tạo ra một ấn tượng gần như huyền bí đối với chúng tôi. Ở Nhật, chúng tôi sẽ gọi hiện tượng này là “thang của thiên thần,” nhưng liệu thiên thần có tồn tại trong thế giới này không?

Chúng tôi tận hưởng khung cảnh thêm một lúc nữa, rồi bắt đầu lau sàn nhà bằng giẻ. Trong khi tôi dọn phòng của mình, tôi thỉnh thoảng đi kiểm tra Alto. Nó đã lấy Jackie từ trong túi ra và đặt lên giường, và vui vẻ đặt sách, vở và các vật dụng cá nhân khác lên bàn của mình.

Ngay khi chúng tôi dọn dẹp xong, Ragi đi lên và nhìn những thứ của Alto với vẻ thích thú. Ông dường như không nói nên lời khi nhìn thấy Jackie trên giường, nhưng khi Alto nhận ra phản ứng của ông, nó vui vẻ giới thiệu Jackie và nói với Ragi rằng tôi đã tặng con thỏ cho nó. Ragi liếc nhìn và bắt gặp ánh mắt của tôi, nhưng tôi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác. Dường như con thú nhồi bông không được lòng ai ngoại trừ Alto. Cậu nghe thấy không, Kyoka?

Ragi vui vẻ lắng nghe phần còn lại của những gì Alto nói. Họ trông giống như ông cháu thực sự—Alto đã hoàn toàn mở lòng với Ragi. Tôi dõi theo cảnh tượng đó với một nụ cười ấm áp trên môi.

Bây giờ là giờ ăn tối, Ragi đã nấu cho chúng tôi, nói rằng đó là món quà chào mừng của ông dành cho chúng tôi. Alto đề nghị giúp đỡ, nhưng Ragi không cho phép. Chúng tôi đã quyết định trước về cách phân chia công việc nhà, và được cho là sẽ thay phiên nhau nấu bữa tối; tuy nhiên, Ragi dường như thực sự thích thú với việc làm cho chúng tôi cảm thấy như ở nhà bằng cách nấu ăn cho chúng tôi và nhiệt tình nói rằng ông muốn làm điều đó mỗi tối từ bây giờ.

Tôi chưa bao giờ ăn món ăn của Ragi trước đây, nhưng cả hai chúng tôi đều rất thích nó, Alto thậm chí còn khen ngợi rằng nó ngon hơn bất cứ thứ gì nó từng ăn ở nhà hàng.

“Ta rất vui khi nghe điều đó,” Ragi nói, cười vui vẻ.

Thứ ông đã làm cho chúng tôi dường như là món tủ của ông—một món ăn truyền thống từ Sagana được ăn vào những dịp lễ. Ông nói với tôi với một ánh mắt hoài niệm rằng gia vị khác nhau ở mỗi gia đình.

“Thưa Thầy, món tủ của thầy là gì ạ?” Alto hỏi, tinh thần cạnh tranh của nó được khơi dậy bởi câu chuyện đầy tự hào của Ragi.

“Thầy không thực sự có món nào cả,” tôi trả lời thành thật, và Alto ủ rũ thất vọng. Dường như nó không tin tôi, vì nó nói sẽ hỏi Cyrus vào lần tới chúng tôi gặp anh ấy. Tôi phải ngưỡng mộ việc nó sẵn sàng đi xa đến mức nào để giành chiến thắng.

Trong hoàn cảnh bình thường, tôi sẽ nói với Alto rằng nếu nó muốn cạnh tranh với ai đó, nó cần phải thách thức họ bằng kỹ năng của chính mình, nhưng nó trông rất hạnh phúc nên tôi không muốn làm nó mất hứng. Tôi cũng không muốn rút ngắn tuổi thọ của mình một cách không cần thiết khi phải xem Alto nấu ăn vào lúc này.

Tôi đã nghe nói rằng các món ăn truyền thống của Lypaed rất ngon, nhưng Ragi nói rằng chúng thường chỉ được phục vụ trong các lễ hội tại các quầy hàng rong và nhà hàng, điều này làm Alto thất vọng hơn nữa.

Sau khi chúng tôi ăn tối xong, tôi nhận thấy có vẻ yên tĩnh và nhận ra Alto đã ngủ. Hôm qua là một ngày căng thẳng, và bây giờ bụng nó đã no, nên nó hẳn đã tự làm mình mệt. Ragi đang ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ của Alto như thể ông đang nhìn chính cháu trai của mình. Chúng tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ trôi qua thời gian bên nhau.

Dường như một ý tưởng đã đột ngột nảy ra trong đầu ông, vì Ragi đột ngột rời khỏi phòng, sau đó quay lại với hai chiếc ly, một ít đồ ăn nhẹ và một chai rượu.

“Cậu có uống rượu không, Setsuna?”

“Có ạ, thỉnh thoảng tôi cũng thích uống một ly. Nhưng ông uống có được không ạ?”

“Tất nhiên. Hay là chúng ta cùng nhau uống một ly nhé?”

“Tôi rất sẵn lòng.”

Ragi đặt một chiếc ly trước mặt tôi và rót đầy rượu. Tôi rót cho ông, và sau một lời chúc rượu ngắn gọn, chúng tôi lặng lẽ bắt đầu uống hết chai.

Khi chúng tôi đã chán ngấy sự im lặng, Ragi bắt đầu kể cho tôi nghe những gì Alto đã làm trong lúc tôi đi vắng.

“Ta đã hỏi nó đã từng nấu ăn chưa, và nó tự tin nói với ta là rồi, nên ta đã mong đợi cậu đã dạy nó cách nấu ăn và đã dạy nó cách dùng dao… và kết quả là đã có một trải nghiệm rất đáng sợ.”

Tôi gật đầu thông cảm, và ông nhìn tôi với ánh mắt hơi trách móc.

“Ta đã thề sẽ không bao giờ để nó cầm dao cho đến khi nó lớn hơn một chút.”

“……”

Ragi lắc đầu và cười.

“Ông nghĩ ông có thể dạy nó không?” Tôi hỏi.

“Không có cửa đâu,” ông trả lời nhanh chóng và lại cười. Thời gian trôi qua một cách thân thiện khi tôi chia sẻ với ông những câu chuyện về Alto và tôi, và hỏi Ragi về bản thân ông.

Đến một lúc nào đó, chai rượu đã cạn và Ragi lẩm bẩm, “Setsuna. Ta sắp nói với cậu một điều, và ta muốn cậu xem nó như kiến thức phổ thông của Thú nhân.”

“Vâng ạ.”

“Thú nhân có một cảm giác mơ hồ về thời điểm họ sẽ chết. Rất khó để giải thích. Tất cả những gì ta có thể nói là chúng ta chỉ biết. Nhưng dĩ nhiên, chúng ta không biết chính xác khi nào điều đó sẽ xảy ra.”

Tôi giữ ánh mắt nhìn vào chiếc ly trước mặt khi lắng nghe Ragi.

“Con người và Thú nhân không chỉ khác nhau về thể chất, mà còn cả cách chúng ta chết. Thú nhân sẽ yếu đi khoảng một tuần trước khi chúng ta qua đời và dần mất đi khả năng vận động. Sau đó, vài ngày trước khi chết, chúng ta sẽ không thể ăn được nữa.”

Tôi tưởng tượng ra ngày bất hạnh đó.

“Vì vậy, nếu ta không thể ăn được nữa, ta muốn cậu coi đó là dấu hiệu cho thấy cái chết của ta sắp đến.”

Ragi ngừng nói một lúc rồi mở một chai mới, rót đầy ly của tôi.

“…Cảm ơn ông.”

“Cho đến lúc đó, ta có thể sống cuộc sống của mình một cách bình thường, và ta thậm chí có thể cầm một thanh kiếm. Vì vậy, cậu không cần phải lo lắng cho ta; cậu chỉ cần làm bất cứ điều gì cậu cần làm.”

“……”

“Ta biết ta đang ích kỷ—”

“Ông Ragi. Ông không cần phải nói về nó nữa đâu ạ,” tôi ngắt lời ông trước khi ông kịp xin lỗi. Tôi mỉm cười với ông, cố gắng thể hiện rằng tôi không muốn ông lo lắng về điều đó.

“Tôi sẽ làm mọi thứ có thể. Ngay cả khi có vẻ như ông sẽ bảo vệ Alto nhiều hơn là được nó giúp đỡ, tôi vẫn rất mong chờ khoảng thời gian của chúng ta bên nhau.”

“……”

“Và xin hãy dạy nó cách dùng dao,” tôi nói đùa, làm Ragi bật cười.

“Cậu là sư phụ của nó, nên ta sẽ để việc đó cho cậu, Setsuna. Ồ, nhưng nếu cậu cho phép, ta muốn dạy Alto những tập quán của Thú nhân. Như vậy có được không?”

“Tôi nghĩ đó là một ý tưởng tuyệt vời. Tôi chắc chắn rằng những gì ông dạy cho nó sẽ rất quan trọng với nó trong tương lai.”

Thực ra tôi đã định nhờ ông làm điều đó ngay từ đầu, nên tôi tự hỏi liệu ông có cảm nhận được ý định của mình không. Dù sao đi nữa, tôi nhiệt tình đồng ý và cúi đầu.

Ragi bảo tôi ngẩng đầu lên và bắt đầu nói một cách vui vẻ.

“Ta nghĩ ta cũng sẽ dạy nó cách chơi khăm người khác!”

Tôi chưa bao giờ thấy ông cười tươi như vậy, điều đó làm tôi hơi ngạc nhiên.

“…Xin đừng đi quá đà với những trò đùa, vì có lẽ tôi sẽ là nạn nhân.”

Chỉ tưởng tượng thôi cũng khiến tôi thở dài một hơi, điều đó làm Ragi cười khúc khích như một kẻ phản diện nào đó. Tôi biết chắc ông đã đang âm mưu những trò đùa mà ông sẽ dạy cho Alto.

“Ta không thể chờ đến ngày mai!”

“……”

Cách Ragi mỉm cười vui vẻ làm ông trông đầy sức sống, và nó tự nhiên cũng làm tôi mỉm cười theo. Nhưng khi tôi nghĩ về ý nghĩa của nụ cười của ông, tôi cảm thấy hơi mâu thuẫn.

Sau khi chúng tôi uống thêm một chút cùng nhau, Alto thức dậy. Mặc dù nó vừa mới ngủ một lúc trước, mắt nó lấp lánh khi nhìn thấy đồ ăn nhẹ trước mặt, và nó hỏi Ragi liệu nó có thể ăn một ít không. Sau khi được phép, nó bắt đầu ngấu nghiến chúng.

Bây giờ Alto đã thức, căn phòng đột nhiên trở nên rất sôi động, điều đó lấp đầy không gian bằng một loại ấm cúng khác. Nó khoa tay múa chân khi kể cho Ragi nghe những câu chuyện về chuyến đi của chúng tôi, và Ragi lắng nghe một cách chăm chú. Đến một lúc nào đó, trời lại bắt đầu mưa, nhưng tiếng mưa đã bị át đi bởi giọng nói phấn khích của Alto.