Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

157 1996

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

325 608

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

120 1730

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

114 2636

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

647 6559

Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

(Đang ra)

Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

아기소금; Babysalt

Nhưng cô ấy nhìn tôi bằng đôi mắt khác biệt

115 1238

Tập 03: Mối Liên Kết của Rồng và Vương Quốc Lâm Nguy - Chương 3.5 Hoa Hải Quỳ ~ Ta sẽ tin tưởng và đợi chờ Người ~

Phần Năm: Keith

Hôm trước, Cyrus đã rời khỏi hoàng thành, để lại chàng trai trẻ và cô bé thú nhân đi cùng cậu ta. Lẽ ra tôi muốn Cyrus được nghỉ ngơi sau chuyến đi, đó là điều tôi mong muốn, nhưng việc cậu ta nhận được sự bảo hộ của rồng sẽ tạo ra khác biệt rất lớn về tinh thần cho các đồng minh, nên tôi đành phải yêu cầu cậu ta nhận lời tham gia.

Và hôm nay, anh trai tôi đã bí mật rời hoàng thành bằng một lối đi ẩn. Hẳn là người đã gặp được Cyrus trên đường và cùng hướng đến buổi lễ ký kết. May mắn thay, đám đặc vụ của Guilonde vẫn chưa hay biết anh trai tôi đã được chữa khỏi, và chúng tôi đã lấy cớ người đang bệnh liệt giường để giải thích cho sự vắng mặt đó. Từ sáng sớm, các quý tộc không biết chuyện đã lần lượt đến mang theo quà thăm bệnh, nhưng tôi chỉ thông báo rằng Quốc vương sẽ không gặp bất kỳ ai và cho người mời họ về. Anh trai tôi còn chẳng có ở đây, hiển nhiên là người không thể gặp họ được.

Nhưng chuyện này, chỉ những kẻ thân tín nhất của anh trai tôi mới biết. Vì vậy, cho đến khi anh trai trở về, tôi phải hết sức cẩn trọng để không cho lũ đặc vụ của Guilonde và các quý tộc khác nhận ra sự vắng mặt của Quốc vương. Dù vậy, một bầu không khí căng thẳng vẫn bao trùm hoàng thành. Những người biết chuyện đều cố gắng hành xử như thường lệ, nhưng có những thứ chúng tôi không tài nào che giấu hết được. Dù cho Quốc vương được thông báo là đang nằm liệt giường, sự căng thẳng này vẫn có phần thái quá.

Lũ gián điệp của Guilonde đang giám sát tôi dường như cũng cảm nhận được điều đó. Một tên trong số chúng cất giọng hỏi tôi, ánh mắt đầy dò xét.

“Ngài không thấy không khí trong hoàng thành hôm nay có vẻ căng thẳng sao? Có chuyện gì đang xảy ra à?”

Cả cách nói chuyện lẫn ánh nhìn của chúng đều khiến mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng tôi.

“Đó là vì Quốc vương đang lâm bệnh.”

“Chuyện người không được khỏe thì mọi người đã biết từ lâu rồi mà, phải không?”

Nụ cười mờ nhạt của tên gián điệp như đổ thêm dầu vào cơn thịnh nộ đang sôi sục trong tôi. Không chỉ vì chúng đã đầu độc anh trai tôi. Từ lâu, tôi đã nung nấu một sự căm phẫn tột độ với chúng vì đã lan truyền tin đồn về sức khỏe yếu kém của Quốc vương trong dân chúng. Nhưng với địa vị hiện tại, tôi không thể đối chất với chúng về việc đó. Tôi gồng mình nén xuống cơn cuồng nộ, khoác lên mặt một nụ cười thâm hiểm rồi tiếp tục cuộc trò chuyện.

“Là các người đã lan truyền tin đồn đó à?”

“Tôi không hiểu ngài đang nói gì.”

Hắn chối bay, nhưng vẻ mặt lại tố cáo điều ngược lại. Tôi phải ghìm lại ham muốn giết chết tên gián điệp ngay tại chỗ, siết chặt nắm đấm ở nơi hắn không thể thấy.

“Lãnh chúa Keith, ngài nghĩ sao về bầu không khí này?”

Hắn có vẻ quyết không buông tha. Trong lúc tôi đang vật lộn tìm lời đối đáp, một tràng cười trong trẻo bỗng vang lên. Tôi quay người, vội vã đi về phía phát ra tiếng cười như để chạy trốn khỏi cuộc đối thoại này.

Tiếng cười vọng ra từ sân trong trung tâm. Vào những ngày nắng đẹp, nơi đây thường là chỗ mọi người tụ tập trò chuyện và nghỉ ngơi. Trên bãi cỏ xanh mướt thường được dùng cho các buổi tiệc trà, có một chàng nghệ sĩ trẻ tuấn tú với mái tóc bạc tuyệt đẹp, một cô bé thú nhân với mái tóc vàng kim, và xung quanh là năm sáu tiểu thư trẻ tuổi. Họ đang trò chuyện rôm rả, ai nấy đều có vẻ vui tươi và mãn nguyện, gò má ửng hồng.

“Alice, xin hãy dùng thêm bánh ngọt này đi!”

“Sena, cậu có muốn dùng thêm trà không?”

Các cô gái dường như hoàn toàn bị hai vị khách của Eugene làm cho mê mẩn. Đứa trẻ thú nhân thì đang phồng má nhồi nhét bánh kẹo, cái cảnh đáng yêu đến mức khiến các tiểu thư phải mỉm cười.

“Cảm ơn lòng tốt của cô, nhưng tạm thời tôi đủ rồi ạ.” Chàng nghệ sĩ từ chối trà, mỉm cười thật dịu dàng.

Cậu có một chất giọng thật nhẹ nhàng, và nụ cười của cậu đủ sức mê hoặc bất cứ ai nhìn thấy, khiến các cô gái phải đỏ mặt quay đi.

Chứng kiến cảnh tượng đó, tôi không khỏi cau mày. Chắc chắn là hai người họ nhận thức được tình hình vương quốc đang nguy cấp đến mức nào chứ? Tôi vô cùng biết ơn vì họ đã liều mạng đưa Cyrus đến đây và chữa trị cho anh trai tôi, và cũng chính vì hoàn cảnh đó mà chúng tôi đã buộc phải giữ họ lại trong hoàng thành. Tương lai của vương quốc này có thể chẳng liên quan gì đến họ, nhưng thái độ đó của họ vẫn bắt đầu khiến tôi bực bội.

“Ô! Cô bị thương ở ngón tay sao?”

Như không hề hay biết cảm xúc của tôi, Sena cầm lấy ngón tay của một tiểu thư và bắt đầu xem xét vết thương cho cô. Cô gái đỏ bừng mặt trước sự tiếp xúc đột ngột, trong khi các tiểu thư khác chỉ biết nhìn với ánh mắt ghen tị. Dù có bao nhiêu người đang dõi theo, cậu vẫn nhẹ nhàng bao bọc bàn tay cô gái trong đôi tay mình và lẩm bẩm vài lời.

“Không còn đau nữa!” cô kêu lên; bằng một cách nào đó, cậu đã chữa lành vết thương cho cô.

“Xin hãy cẩn thận. Trái tim tôi sẽ đau lắm nếu một vết sẹo xuất hiện trên những ngón tay xinh đẹp như vậy.”

Buông ra những lời ngọt như đường, cậu thả tay cô gái. Các tiểu thư khác nhao nhao phản đối, “Không công bằng!” và “Ghen tị chết đi được!”, càng khiến cho không khí thêm phần náo nhiệt. Vài vị đại thần cũng nghe thấy tiếng ồn ào và tiến lại gần, nhưng hầu hết chỉ nhíu mày rồi bỏ đi.

Tôi nghe thấy một tiếng cười khẩy bị kìm nén từ phía sau.

“Đúng là một cảnh tượng đáng xem! Quốc vương thì bệnh liệt giường, còn khách của Thái tử lại đang vui đùa với các cô gái trong sân! Thật là bất kính, nhất là trong tình trạng của Bệ hạ, ngài không nghĩ vậy sao?”

“…”

“Kia chẳng phải là các tiểu thư con nhà quý tộc sao? Có lẽ cậu ta đang ve vãn họ vì muốn kết hôn để đổi đời chăng?”

Tên gián điệp có vẻ hả hê khi chứng kiến một cảnh tượng đáng xấu hổ như vậy diễn ra trong hoàng thành, hắn thậm chí còn chẳng buồn che giấu tiếng cười của mình.

“Bây giờ tôi hiểu rồi. Tôi xin phép trở lại với công việc. Cáo lỗi ngài, Lãnh chúa Keith.”

Tôi mừng vì cuối cùng hắn cũng chịu đi, nhưng lòng lại trào dâng những cảm xúc phức tạp. Tôi nhẹ nhõm vì đã lái được sự chú ý khỏi mình, nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến tôi vô cùng khó chịu.

Khi tôi còn đang phân vân chưa biết phải làm gì, một giọng nói đã kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.

“Có chuyện gì ồn ào vậy?”

Tôi quay lại, thấy Thái tử Eugene và hai vệ sĩ đang đứng đó. Tôi cúi đầu chào rồi đưa mắt trở lại sân trong. Các tiểu thư lúc này đang yêu cầu chàng trai trẻ chơi đàn lyre cho họ nghe.

“Họ không nhận thức được tình hình của chúng ta lúc này sao?” Sự khinh miệt và tức giận hiện rõ trong giọng nói của Eugene. Tôi ngạc nhiên khi nghe ngài ấy nói một cách gay gắt như vậy, nhưng không bình luận gì, vì tôi cũng đang có cùng cảm giác.

“Cyrus…” Ngài ấy ngập ngừng, ánh mắt cúi xuống. “Cậu ấy… có thể sẽ rời bỏ ta.”

Kể từ khi trở về, người hiệp sĩ đó gần như không nhìn đến chúng tôi. Dù tôi cảm thấy mình không còn lựa chọn nào khác, tôi vẫn đã làm tổn thương cậu ấy. Tôi không thể trách Cyrus nếu cậu ấy quyết định giữ khoảng cách với tôi.

“Dù là vì vương quốc, dù tất cả chỉ là một màn kịch, ta vẫn đã phá vỡ mối liên kết giữa ta và Cyrus, người đã tin tưởng và bảo vệ ta.” Thái tử phóng ánh mắt sắc như dao về phía Sena, người đang vui vẻ trò chuyện với các tiểu thư, trong khi trút bày những tâm tư thầm kín với tôi. “Lẽ nào… cậu ấy đã chọn kẻ đó làm chủ nhân mới của mình rồi sao?”

“Cậu ta quá đỗi xuất chúng.”

Thái tử Eugene rời mắt khỏi chàng trai trẻ, vẻ mặt lộ rõ sự mệt mỏi. Tôi chẳng biết nói gì nhiều, vì tôi chính là người đã lên kế hoạch cho tất cả chuyện này ngay từ đầu. Nhưng có lẽ Cyrus sẽ còn xa lánh chúng tôi hơn nữa nếu chúng tôi không tin tưởng rằng cậu ấy sẽ quay về.

“Xin hãy tin tưởng vào Cyrus, thưa Thái tử Eugene. Cậu ấy sẽ không rời bỏ ngài đâu.”

Eugene chỉ im lặng gật đầu. Tôi cười một cách gượng gạo, hy vọng ngài ấy sẽ không nhận ra rằng tôi cũng đang tự nói với chính mình những lời đó.

Những người lính gác đang giám sát chàng trai trẻ nhận ra Thái tử Eugene và cúi đầu chào. Thấy vậy, chàng trai trẻ cũng đứng dậy và thực hiện một cái cúi chào đầy duyên dáng. Các tiểu thư xung quanh cậu nhanh chóng làm theo và nhún gối chào. Thái tử Eugene lẩm bẩm, “Chà, họ đã để ý thấy rồi, ta đoán là mình nên qua đó.”

Ngài ấy ngay lập tức lấy lại phong thái của một thái tử, từ tốn tiến lại gần chàng trai trẻ. “Sena, và mọi người, xin hãy cứ tự nhiên.”

Tất cả họ đều ngước lên, nhưng không một ai dám ngồi xuống.

“Sena, cậu có cần gì không?”

“Không ạ, tôi đang có một khoảng thời gian rất thoải mái. Cảm ơn sự quan tâm của ngài.”

Chàng trai trẻ và cô bé thú nhân lại một lần nữa cúi đầu.

“Nhân tiện, hình như ta vẫn chưa có vinh hạnh được nghe cậu chơi đàn lyre, Sena. Các tiểu thư đây dường như cũng rất muốn nghe. Cậu có phiền chơi cho chúng ta một bản nhạc được không?”

“Điện hạ nói chí phải. Dù ban đầu tôi đến đây là để được chia sẻ tiếng đàn của mình với ngài, nhưng tôi vẫn chưa có dịp. Xin hãy cho phép tôi được dâng lên ngài một màn trình diễn nhỏ mọn này.”

Lính gác mang ghế đến cho tôi và Thái tử. Chúng tôi ngồi xuống, ra hiệu cho các tiểu thư cũng làm vậy. Họ lặng lẽ trở về chỗ ngồi. Thái tử và tôi đều tập trung lắng nghe khi chàng trai trẻ ôm cây đàn lyre vào lòng và bắt đầu gảy những nốt nhạc đầu tiên.

Những chuyển động nhẹ nhàng và tinh tế của ngón tay cậu tạo ra một giai điệu trong trẻo, tươi sáng. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào những ngón tay đang lướt đi một cách dễ dàng, và tất cả chúng tôi đều bị cuốn vào âm thanh đó. Giai điệu đẹp đẽ, dịu dàng đến mức khiến ngay cả tiếng thở của chính mình cũng trở nên thừa thãi. Không một ai cựa quậy, tất cả đều hoàn toàn bị màn trình diễn của Sena mê hoặc.

Thái tử Eugene dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Ngài ấy nhắm mắt lại, hoàn toàn thả mình vào giai điệu. Giai điệu của chàng nghệ sĩ trẻ sao mà day dứt, như xoáy thẳng vào tim gan của mỗi người đang lắng nghe. Vài tiểu thư đã rơm rớm nước mắt.

Khi nốt nhạc cuối cùng tan vào bầu trời xanh ngắt trên đầu, Thái tử Eugene lặng lẽ mở mắt, và không nhìn vào chàng trai trẻ, ngài cất tiếng.

“Thật tuyệt vời. Ta rất muốn được nghe lại vào một lúc nào đó.”

“Nếu màn trình diễn của tôi làm Điện hạ hài lòng, đó sẽ là niềm vinh hạnh lớn nhất.”

Thái tử gật đầu đáp lại rồi ra hiệu cho tôi theo ngài rời khỏi sân. Khi chúng tôi bước đi, tôi vẫn còn nghe thấy tiếng nói đầy phấn khích của các tiểu thư phía sau, đang nài nỉ chàng trai chơi thêm một bài nữa.

Thái tử và tôi bước đi trong im lặng. Nhìn bóng lưng của Thái tử Eugene, tôi lại nghĩ về Sena. Sử dụng Phong thuật, đàm phán với rồng, chơi đàn lyre một cách hoàn mỹ, và không hề nao núng trong ngai phòng. Không còn nghi ngờ gì nữa, cậu ta là một người kiệt xuất.

Tôi đã hiểu tại sao Cyrus lại cảm động vì cậu ta đến vậy.

Thái tử Eugene hẳn cũng đang suy ngẫm về điều tương tự. Vẻ u sầu vừa tan biến lúc nãy lại một lần nữa hiện rõ trên gương mặt ngài. Nhìn lên bầu trời xanh biếc ngoài ô cửa sổ, tôi thầm cầu cho anh trai và Cyrus sớm ngày trở về.

Trời đã ngả về trưa, và một ngày không có đức vua chỉ vừa mới bắt đầu.