Phần Một: ???
Lúc tôi vừa qua khỏi cổng thành, ánh hoàng hôn đã bắt đầu nhuộm phía sau Lâu đài Gardir, và tiếng chuông điểm một giờ vọng lại.
“Nhanh lên, Anh hùng cần được chữa trị.”
Vị Anh hùng nằm lịm trên xe ngựa, chẳng có dấu hiệu nào cho thấy cậu sẽ tỉnh lại. Cậu đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu kể từ lúc vắt kiệt ma lực trong trận chiến bốn ngày trước. Trận chiến ấy ập đến ngay khi chúng tôi chuẩn bị hạ trại nghỉ đêm. Một bầy quái vật đông đến vài trăm con bất ngờ tấn công. Lẫn trong đó còn có vài con hạng trung, và chính số lượng áp đảo của chúng đã khiến binh lính hoàn toàn vỡ trận.
Ngay vào lúc chúng tôi ngỡ rằng mình sẽ bị tận diệt, vị Anh hùng đã vận ma thuật. Từ cơ thể cậu, những luồng sáng lan tỏa, cuộn xoáy vào nhau, kết thành một quả cầu rực rỡ lơ lửng giữa màn đêm. Rồi, khi đạt tới đường kính năm mer, quả cầu ấy lặng lẽ vỡ tan. Ánh sáng tung tóe hóa thành vô số mũi tên ánh quang, chúng lao đi như một trận mưa sao băng xé toạc màn đêm, quét sạch hàng trăm quái vật chỉ trong chớp mắt.
Có lẽ chính vì thế, Anh hùng đã gục ngã tại chỗ và chìm vào hôn mê. Sáng hôm sau, vị Anh hùng vẫn không tỉnh lại, lòng tôi bắt đầu nóng như lửa đốt. Chúng tôi quyết định tạm thời rút khỏi tiền tuyến. Sau khi quân đồng minh từ trại Ellana cử hỏa tốc một sứ giả phi ngựa về báo tin cho Lâu đài Gardir, họ vừa cẩn trọng hộ tống Anh hùng, vừa tập hợp lại binh lính, và chỉ vừa mới về đến nơi.
“Dù thế nào cũng phải hết sức cẩn thận. Đừng để Anh hùng bị xóc nảy vô ích.”
Bốn người thận trọng di chuyển Anh hùng từ xe ngựa sang một chiếc cáng.
“Đúng là vậy. Ai mà biết được bao giờ mới có người tiếp theo thức tỉnh cơ chứ? Không thể để thứ này chết dễ dàng được,” Larutas buông một câu lẩm bẩm vào tai tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ bực dọc khi quan sát mọi việc.
Tôi thầm nghĩ, Không phải như vậy, rồi cất giọng ra lệnh về phía chiếc cáng.
“Nghe cho rõ đây, bất kể có chuyện gì, cứ để nguyên quần áo của cậu ấy, tuyệt đối không được thay.”
Sau khi chắc chắn rằng Anh hùng đã được đưa vào trong lâu đài an toàn, tôi hạ lệnh cho toàn quân tập hợp. Dù rằng, lúc này đây, chỉ còn lại vỏn vẹn hơn một ngàn người. Năm ngàn binh sĩ, đó là con số khi chúng ta xuất quân. Nỗi bi thương này thật không lời nào tả xiết. Dẫu vậy, tôi nén mọi cảm xúc xuống, cố không để lộ ra mặt, rồi ra lệnh cho họ giải tán.
“Nào, Tướng quân Tylera. Có lẽ chúng ta nên vào báo cáo với đức vua chuyện rút quân thôi.”
Trái tim tôi như có đá đè khi nghĩ đến bao nhiêu binh sĩ ưu tú đã phải nằm lại Miền Nước. Thế nhưng, Larutas dường như chẳng hề bận tâm, ông ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh băng.
“Chuyện đó tôi biết rồi. Đi thôi,” tôi đáp, đoạn cất bước tiến về phía phòng ngai vàng, nơi đức vua đang đợi