Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bứt Phá Với Đại Ma Vương

(Đang ra)

Bứt Phá Với Đại Ma Vương

Anikki Burazza

Và rồi, trong những ngày sắp tới—bậc cha mẹ anh hùng, những vị anh hùng năm xưa, mối tình đầu, nàng công chúa thanh mai trúc mã, những thiên tài của thời đại, và cả thế giới—tất cả sẽ phải run rẩy.

109 970

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

196 2747

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

153 1969

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

116 1444

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

157 2010

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

100 605

Tập 03: Mối Liên Kết của Rồng và Vương Quốc Lâm Nguy - Chương 2.6 Hoa Cẩm Chướng ~ Sức mạnh Kiên cường ~

Phần Sáu: Revale

Sáng sớm hôm sau, tôi dẫn ba người họ đến vòng tròn ma thuật dịch chuyển để tiễn họ tới lối ra ở phía Lypaed.

“Vậy thì, cảm ơn anh đã giúp dịch chuyển, Anh trai.”

“Ừ, ừ. Cứ gọi tôi là Revale là được, Setsuna.”

Setsuna có vẻ ngạc nhiên vì lần này tôi không gắt gỏng với cậu ta.

“Chẳng phải chính cậu đã đồng ý lập Giao Ước Long Kỵ Sĩ với tôi sao? Mong muốn của cậu là được bình đẳng với tôi, đúng chứ?”

Đôi mắt Setsuna mở to, rồi cậu ta bật cười. “Đúng vậy. Cho đến cái ngày anh chấp nhận để tôi gọi anh là Anh trai,” cậu ta đáp lời.

Tôi cau mày. “Không bao giờ có chuyện tôi chấp nhận cậu là bạn đời của em gái mình.”

Setsuna ngừng cười, ánh mắt khẽ cúi xuống một thoáng trước khi ngước lên nhìn thẳng vào tôi.

“Tôi có rất nhiều thời gian để có được sự chấp thuận của anh. Bắt đầu từ cha mẹ của anh.”

Tôi không khỏi nhếch mép cười trước sự quả quyết của cậu ta.

“Tôi e là cậu sẽ thấy cha tôi còn khó nhằn hơn cả tôi nhiều.”

Cậu ta vẫn nhìn tôi không rời mắt, quyết tâm rực sáng trong đôi đồng tử màu tím. “Tôi có rất nhiều thời gian.”

Hiểu được những tầng ý nghĩa ẩn trong lời nói của cậu, tôi gật đầu thật sâu. Mối quan hệ của chúng tôi sẽ còn tiếp tục sau hai năm nữa.

Nó sẽ không kết thúc ở đó. Chúng tôi sẽ không để nó dừng lại ở đó. Tôi bắt đầu truyền ma lực vào vòng tròn dịch chuyển; việc này chẳng tốn mấy sức lực.

“Thành thật cảm ơn ngài rất nhiều, Lãnh chúa Revale.” Cyrus một lần nữa bày tỏ lòng biết ơn và cúi đầu thật sâu.

“Cố gắng lên,” tôi nói, gật đầu với người đàn ông mà mình đã ban cho Sự Bảo Hộ. Tiếp đó, tôi hướng ánh mắt về phía Alto.

Loài người đã nhồi nhét vào đầu óc thằng bé những điều vớ vẩn đến mức nó cứ nhìn tôi chằm chằm không dứt.

Tôi đã bảo Setsuna phải làm gì đó đi, nhưng điều khiến tôi bực mình là cậu ta chỉ nói, “Tôi không thể nào dập tắt ước mơ của một đứa trẻ…” rồi chẳng thèm làm gì cả.

Alto đang nhìn tôi, đôi mắt trong veo chứa đầy sự ngưỡng mộ và khao khát.

Tôi dám chắc em gái mình đã nhìn thằng bé với ánh mắt dịu dàng như vậy chính là vì bị thu hút bởi đôi mắt chân thành, trong trẻo ấy.

“Khi nào con đủ mạnh để sử dụng sức mạnh của mình, ta sẽ ban cho con Sự Bảo Hộ của ta.”

“Tuyệt vời!” Alto nắm chặt tay và vẫy đuôi lia lịa. Nhìn vẻ mặt hân hoan của nó, tôi bất giác nhớ về em trai và em gái mình thuở nhỏ.

Tôi nhớ về những ngày xưa, khi niềm vui đến từ những điều giản đơn nhất.

“Revale.” Setsuna gọi tên tôi, kéo tôi ra khỏi dòng suy tư ủy mị. À, cảm xúc của tôi đang dao động và làm ảnh hưởng đến ma thuật.

“Vậy thì.”

Tôi dời ánh mắt từ Alto sang Setsuna, thấy cậu ta gật đầu xác nhận, tôi liền kích hoạt vòng tròn dịch chuyển.

Ba người họ biến mất, và tôi trở về nơi ở của mình, lòng ngẫm lại hai ngày vô cùng bận rộn vừa qua.

“Không thể tin mình lại đi ban Sự Bảo Hộ cho một con người, lại còn lập Giao Ước Long Kỵ Sĩ với cậu ta…,” tôi lẩm bẩm tự giễu.

Tôi vẫn không thể quên được cú sốc khi hay tin em trai út của mình đã tự vẫn.

Sự thật đã bị bóp méo và che đậy, mạng sống của em tôi đã bị lợi dụng để phục vụ cho lợi ích của kẻ khác—chứ không phải cho người thực sự liên quan trong giao ước.

Khi biết chuyện, tôi thậm chí đã nghĩ đến việc hủy diệt cả vương quốc. Nhưng chính em trai tôi đã tự mình chọn giao ước đó.

Đó là quyết định của nó. Tôi đã cố gắng kìm nén cơn cuồng nộ chực trào.

Tôi phải đảm bảo rằng lựa chọn của em trai tôi không trở nên vô nghĩa.

Thế nhưng, em gái tôi lại lạc lối, còn tôi thì đánh mất tình bạn với người thân nhất… Mọi thứ đồng loạt tuột khỏi tay tôi, dễ dàng như cát chảy qua kẽ tay.

Trong quá khứ, Long nhân thường xuyên hủy diệt các vương quốc của loài người mà chẳng phải chịu hậu quả gì. Họ không phải đối mặt với bất kỳ hình phạt nào cho những hành động như vậy.

Thế nên, tội lỗi của em gái tôi ban đầu không có vẻ gì là to tát đối với tôi.

Có những Long nhân từng nhấn chìm cả hòn đảo xuống biển, và ngay cả họ cũng không phải nhận một hình phạt khắc nghiệt đến thế.

Không chỉ vậy, trước sự cố của em gái tôi, Long nhân chưa từng can dự sâu vào chuyện của con người như vậy.

Việc phá giải lời nguyền cho con người và tìm kiếm vùng đất mới cho người dân Grand là điều chưa từng có tiền lệ.

Tôi hiểu em gái mình cần phải bị trừng phạt vì tội lỗi của nó.

Nhưng tôi không đồng tình với cách nó bị phán xét. Chính vì vậy, tôi bắt đầu hoài nghi Long vương, đặc biệt là khi ngài ta ngăn cản tôi rời đi để tiện bề giám sát.

Nhưng ngay khi Long vương vừa được thay thế, tôi đã phá vỡ Giao Ước Long Kỵ Sĩ của mình và rời khỏi Long Quốc bất chấp sự phản đối của cha mẹ, bắt đầu hành trình đến lục địa này để tìm em gái.

Tôi chỉ có một manh mối mơ hồ về nơi nó ở. Ngay cả việc nó còn sống hay đã chết, tôi cũng không hay biết.

Dù vậy, tôi vẫn tin rằng nó còn sống, và tôi muốn được ở bên cạnh nó trong lúc nó phải một mình trả giá cho tội lỗi của mình.

Tôi tìm kiếm không mệt mỏi nhưng chẳng thu được kết quả gì, dẫu vậy tôi chưa từng từ bỏ.

Tôi định cư tại một nơi mà tôi cho là có thể ở gần em gái mình và tìm một hang động phù hợp làm nơi trú ngụ.

Thế nhưng, vì thiếu đi Nước Rồng, cơ thể tôi ngày một suy kiệt, cơn đau cũng vì thế mà gia tăng.

Dù vậy, tôi vẫn không thể nào buộc mình trở về Long Quốc.

Khi Setsuna chữa lành vết thương cho tôi, cậu ta cũng đã chữa luôn cả căn bệnh của tôi.

Tôi có rất nhiều câu hỏi về Năng lực đó là gì và tại sao nó lại mạnh đến thế, nhưng sau khi đã dồn ép cậu ta về mặt cảm xúc, tôi không nỡ lòng nào hỏi thêm nữa.

Tôi chợt nhớ đến những điều khoản trong giao ước của mình với cậu ta, và một nụ cười nhạt thoáng trên môi.

Bình đẳng, hử?

Để trở về Long Quốc, tôi chắc chắn sẽ cần một giao ước hiệp sĩ.

Đó là lý do tôi chỉ ban cho Cyrus Sự Bảo Hộ của mình sau khi Setsuna đã chấp nhận điều kiện của tôi.

Để không ai có thể hiểu được, cậu ta và tôi đã nói chuyện bằng ngôn ngữ của vương quốc tôi khi thảo luận về việc cậu ta lập giao ước với tôi.

“Tôi chỉ nửa đùa nửa thật khi đề nghị, nhưng tôi có cảm giác rằng khi trở về Long Quốc, mình sẽ bị ép phải lập giao ước với Long vương,” tôi nói.

“Tôi chắc chắn là vậy.”

“Vậy nên tôi nghĩ mình nên có sẵn một giao ước trước khi về đó. Người đó cũng có thể là cậu.”

“Là vì Tuuli sao?”

“Nếu không phải vì nó thì còn vì ai?”

“Anh sẽ không hối hận chứ? Giao Ước Long Kỵ Sĩ kéo dài cho đến khi một trong hai người chết.”

“Nếu cậu thấy chán, tôi có thể giết cậu là xong.”

“Anh thật sự nghĩ mình làm được điều đó sao?”

Không đời nào tôi có thể giết được cậu ta.

“Bởi vì tôi không thể giết anh,” Setsuna nói thêm.

Điều đó thì tôi biết rồi.

“Không sao cả. Điều duy nhất tôi quan tâm là em gái tôi được sống.”

“……”

“Tại sao anh không hủy diệt hoàng gia Grand?” Setsuna hỏi, đôi mắt màu tím của cậu ta chất chứa bao cảm xúc.

“Tôi đã cân nhắc rất nhiều lần. Tôi đã muốn giết sạch bọn chúng. Nhưng tôi không thể phá hủy những gì em trai tôi đã hy sinh tính mạng để bảo vệ, cũng không thể hủy hoại những sinh mệnh mà Kyle đã kết nối. Dù là trong quá khứ, hiện tại, hay tương lai.”

“……”

“Em gái tôi cũng vậy. Nó đã cố gắng nguyền rủa họ, nhưng nó chưa từng có ý định giết bất kỳ ai.”

Hơi thở của Setsuna như nghẹn lại, và cậu ta cúi thấp ánh mắt. “Vậy thì, tôi cũng sẽ làm như thế.”

Đó là những gì cậu ta lẩm bẩm với vẻ cam chịu sau một hồi im lặng.

Tôi có cảm giác mình vừa đặt thêm một gông cùm nữa lên trái tim cậu ta.

Cậu ta càng yêu thương em gái tôi và càng nhìn thấy nó đau khổ, cảm xúc của cậu ta sẽ càng trở nên đồng điệu với những gì gia đình tôi phải nếm trải.

Tôi chắc rằng chuyện này sẽ không bao giờ chấm dứt, nhưng tôi đã nói với cậu ta rằng tôi sẽ bỏ qua nếu cậu ta có trút giận một chút, nên có lẽ không có gì phải lo.

Đây chỉ là suy đoán của tôi, nhưng tôi nghĩ tình cảm mà Setsuna dành cho em gái tôi có lẽ không đơn thuần là tình yêu.

Tôi có thể thấy cậu ta quan tâm đến nó, nhưng dường như còn có một điều gì đó hơn thế, như thể cậu ta đang bị một thứ gì đó cầm tù.

Khi nói về em gái tôi, trong mắt cậu ta ánh lên một sự nồng nhiệt gần với quyết tâm hơn là tình yêu.

Có lẽ còn quá sớm để tôi vội kết luận rằng cậu ta đang bị một thứ cảm xúc khác trói buộc.

Nhưng đồng thời, điều đó cũng khó mà tránh khỏi. Setsuna đã tận mắt chứng kiến tình cảnh của em gái tôi.

Có thể cậu ta chỉ có một tình cảm mơ hồ dành cho nó, nhưng khát khao cứu rỗi nó đã trở nên mãnh liệt hơn cả sự lãng mạn hay tình yêu, và điều đó cũng là tự nhiên.

Đó không phải là lòng thương hại hay sự ngưỡng mộ đơn thuần. Dù vậy, dù nó có nhận ra điều này hay không, em gái tôi hẳn đã phải ở trong tình thế vô cùng nguy hiểm thì cậu ta mới phải dùng đến cả hôn nhân.

Mà lời thề của một giao ước bạn đời lại là một mối liên kết vô cùng sâu sắc.

Nếu có bất cứ điều gì không ổn với nó, cậu ta chắc chắn sẽ biết.

Nói cách khác, lời thề đó chính là một cam kết gắn bó cả cuộc đời mình với sinh mệnh của nó.

“Tuuli, hử?”

Đó là cái tên cậu ta đã đặt cho em gái tôi. Sẽ không đời nào tôi thừa nhận với cậu ta, nhưng tôi thích cái tên đó.

Em gái tôi đã luôn mỉm cười tựa như một cơn gió nhẹ.

Thôi thì, lý do bắt đầu ra sao cũng không quan trọng. Tình yêu có thể được vun đắp.

Tôi quyết định sẽ xem hai năm tới như một khoảng thời gian ân hạn, điều này cũng có lợi cho cả tôi.

Sau hai năm, nếu bản chất tình cảm của Setsuna dành cho em gái tôi, thứ mà tôi có thể thấy trong mắt cậu ta, vẫn không hề thay đổi, thì tôi sẽ làm mọi cách để hủy bỏ hôn ước của họ.

Cho đến lúc đó, tôi sẽ thừa nhận Setsuna là bạn đời của em gái mình.

Tôi nhìn xuống lá thư Kyle đã nhờ Setsuna đưa cho tôi rồi thở dài.

Tôi mở phong bì và đọc.

Gặp lại sau nhé, Revale.

Hãy chăm sóc cho đứa em trai nhỏ Setsuna của tôi nhé.

Kyle

Toàn bộ lá thư chỉ vỏn vẹn ba dòng. Đôi tay tôi bắt đầu run lên, hai vai cũng rung theo.

“Ha-ha…”

Tiếng cười bật ra từ sâu trong lồng ngực.

“Ha-ha… A-ha-ha-ha!”

Tôi cười đến đau cả bụng. Từ đầu đến cuối, lá thư hét lên cái tên “Kyle.”

Không một lời xin lỗi, không một lời bào chữa, không một lời oán thán nào dành cho tôi, cũng không hề có lời nào nói rằng cậu ta tha thứ cho những gì tôi đã làm.

Chỉ là lời tạm biệt như mọi khi của cậu ta. Nực cười đến nỗi tôi đã cười đến chảy cả nước mắt.

Cậu ta chính là một người như vậy. Vô số suy nghĩ lướt qua tâm trí, nhưng cảm giác tội lỗi tôi dành cho cậu ta đã không còn nữa.

Cậu ta đang nói rằng mình không bận tâm. Cậu ta đang nói rằng mình vẫn coi tôi là bạn thân nhất.

Và nếu đã như vậy, thì cứ vậy đi.

“‘Chăm sóc cho đứa em trai nhỏ Setsuna’, hử?”

Tôi vẫn còn những nghi ngờ về Setsuna, nhưng nếu cậu ta là người mà Kyle tin tưởng, thì tôi biết mình có thể giải quyết chúng.

Có thể sẽ khó khăn khi cậu ta còn đang phải vật lộn với nhân tính của mình, nhưng cậu ta vẫn còn trẻ.

Việc cậu ta cảm thấy mâu thuẫn cũng là điều tự nhiên.

Tôi mỉm cười, thầm nói với Kyle.

Thật bực mình, bởi tôi đã từng thề sống thề chết rằng sẽ không bao giờ lập giao ước với một con người.

Vậy mà giờ đây tôi lại nghĩ, rốt cuộc chuyện đó cũng chẳng tệ đến thế.

“Hy vọng rằng một ngày nào đó, em trai của cậu cũng sẽ trở thành em trai của tôi…”

Tôi nhét lá thư của Kyle vào túi áo ngực, tâm trí vẫn đang quay cuồng với những dòng suy nghĩ