Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

(Đang ra)

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

氷高悠 ; Yuu Hidaka

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

137 13869

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

(Đang ra)

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

Shirosaki

— Đúng vậy. Ngày hôm nay, một lần nữa, cô ấy lại đọc được những suy nghĩ của tôi.

3 16

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

36 730

Dạy vợ

(Đang ra)

Dạy vợ

오당티

Nếu nữ phản diện hành xử hư hỏng, hãy mắng cô ta một cách thích đáng.

20 260

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

35 432

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

162 4335

[WN] Tập 4 - Chương 152: Tương Lai

"Marie, Martina thế nào?"

Điều tôi muốn hỏi là chuyện của Martina. Cuộc chiến ở Tổng bộ ra sao tôi không quan tâm.

"Đúng như anh nói, ma lực rất đáng nể và chắc chắn là có tài năng."

"Vậy mà cô nói chuyện cay nghiệt ghê." 

"Mức đó là bình thường rồi. Ngược lại, tôi còn tự hỏi không biết ở trường người ta dạy cái gì nữa. Nhưng thôi, đó là chuyện để nói với phía nhà trường. Giáo viên ở đâu cũng toàn hạng tầm thường."

Hừm, vẫn cay nghiệt... Mình đã từng nói những lời tương tự với Erika... Thảo nào Leonora và Adele lại phàn nàn.

"Tại cô so sánh giáo viên với Trưởng ban Tổng bộ thôi."

"Dù vậy thì... Chẳng phải lúc còn đi học anh cũng nghĩ vậy sao?" 

"Thì cũng phải. Nhưng tôi không kỳ vọng gì ở đám giáo viên hay nhà trường cả. Tôi chỉ muốn cái danh 'đã tốt nghiệp trường đó' mà thôi."

Có và không có nó, tốc độ thăng tiến sẽ khác hẳn.

"Chắc là vậy rồi. Thôi, chúng ta dừng việc chỉ trích nhà trường ở đây. Có nói thêm bao nhiêu cũng không đủ thời gian."

Công nhận.

"Cô không cần Martina à?" 

"Còn tùy vào câu trả lời của con bé vào tuần sau. Tôi không giống anh, dù là đồ ngốc tôi cũng không bỏ rơi. Nhưng, tôi ghét những kẻ không chịu nỗ lực."

Tôi cũng vậy.

"Theo nhận định của tôi, con bé có thể lên được đến cấp 3 hoặc cấp 2 đó." 

"Có thể là vậy. Nhưng, trở ngại là ở bà mẹ."

Cách nói "trở ngại" thì hơi quá đáng, nhưng tôi đồng ý.

"Tôi đã gặp và nói chuyện rồi, có vẻ bà ấy rất mong con gái mình được hạnh phúc." 

"Hừm... Tôi đã cố tình không hỏi, nhưng cha con bé đâu?"

"Nghe nói ông ấy đã hy sinh trong cuộc chiến ở phía Tây từ lâu rồi, nên ở nhà chỉ còn hai mẹ con thôi."

"Hai người... Có vẻ bà ta sẽ không đời nào buông tay."

Marie bắt đầu đăm chiêu.

"Vậy sao? Bà ấy nói nếu đó là con đường con gái đã chọn thì bà ấy mong con bé sẽ đi theo con đường đó mà." 

"Miệng thì nói vậy, nhưng không chịu buông tay mới là cha mẹ. Huống hồ, đó còn là con gái một, đúng không?"

Nếu Martina trở thành đệ tử của Marie, con bé sẽ phải đến Kinh Đô. Tất nhiên là hai mẹ con sẽ phải sống xa nhau.

"Dạy qua điện thoại thì sao?" 

"Nếu phải làm một việc thiếu hiệu quả như vậy thì tôi không cần. Tôi còn hơn 10 đứa đệ tử khác đó."

Nhiều thế... Như vậy mới là thiếu hiệu quả chứ.

"Cô thuyết phục được bà mẹ không?"

"Bằng mọi giá. Nhưng có làm vậy hay không còn tùy thuộc vào Martina. Vì lẽ đó nên tôi mới đi nghỉ mát... Này, có điểm tham quan nào khác không?" 

"Dân bản địa đề xuất leo núi ở ngọn núi phía Tây đó." 

"Chẳng muốn đi chút nào... Ê, hay là dắt theo Therese nhỉ? Vận động cơ thể để khuây khỏa biết đâu lại có hiệu quả."

Một Therese siêu trạch nữ mà đi leo núi... Chẳng phải sẽ chết theo một nghĩa khác sao?

"Đừng có ép chị ấy quá sức đó." 

"Không sao. Chính tôi cũng có thích đâu... Được rồi! Chiều nay đi leo núi thôi!"

Marie nói rồi đứng dậy.

"Gấp vậy." 

"Ở biển một mình chán lắm."

Nhận ra hơi muộn nhỉ...

"Vậy à. Thôi, tôi quay lại làm việc đây." 

"Cứ tự nhiên. Mà này, Zieg." 

"Gì vậy?"

Không biết cô ta thay đồ bơi ở đâu nhỉ? Mà kệ đi.

"Tại sao cuối tuần này lại không đến nhà hàng ở khách sạn được? Tôi hỏi nhân viên khách sạn rồi, họ bảo có sự kiện gì đâu?"

Còn đi xác nhận nữa.

"Thì sao đâu." 

"Không, đồ ăn ở đó ngon, tầm nhìn lại tuyệt vời, rất hợp để chữa lành tâm hồn cho Therese nhưng..."

Nếu đã bị phát hiện rồi thì...

"Hôm đó có tiệc chúc mừng đậu kỳ thi Nhà giả kim Quốc gia. Tôi sẽ ăn tối với Adele ở nhà hàng khách sạn Side. Đã đặt chỗ rồi." 

"Ra là vậy... Nghe chuyện chẳng vui chút nào. Ăn xong hai người ở lại khách sạn luôn chứ gì."

Tại sao chứ.

"Ăn xong rồi về bình thường thôi." 

"...Thôi được rồi. Có vẻ tâm trạng của Therese sẽ không tốt nên hôm đó chúng tôi sẽ đến một quán ăn trong thị trấn."

Người tâm trạng không tốt là cô thì có.

"Cứ làm vậy đi. Thị trấn này vừa có rừng, có núi, lại có cả biển, thiên nhiên trù phú nên nguyên liệu nấu ăn cũng phong phú lắm. Nên thử nhiều món hơn." 

"Ừm, cũng phải nhỉ. Mất công đến một nơi xa xôi thế này mà."

"Đúng đúng. Vậy nhé. Tuần sau lại gặp." 

"Rồi rồi..."

Tôi tạm biệt Heidemarie rồi quay về chi nhánh. Vừa ngồi vào ghế, tôi liền uống một ngụm trà đã nguội.

"Sao rồi anh?"

Erika vừa làm việc vừa nhìn qua hỏi tôi.

"Nghe nói là tùy thuộc vào Martina. Heidemarie cũng đánh giá cao con bé, nhưng chuyện này thì..."

Cần phải có ý chí của chính người trong cuộc.

"Em ấy mới học cao trung năm hai thôi mà. Em ở tuổi đó còn chẳng nghĩ gì đến tương lai xa xôi đâu." 

"Thật không? Lúc đó em đã nhắm đến việc trở thành nhà giả kim rồi mà?"

"Dĩ nhiên rồi ạ. Nhưng em chẳng những không quyết định sẽ làm việc ở đâu, mà còn không biết có những nơi nào nữa. Trước khi tốt nghiệp em có đến đây tham quan, và nghĩ đây là nơi tốt nhất để cống hiến cho thị trấn."

Học sinh không có sư phụ chắc đều như vậy. Và dĩ nhiên, Martina cũng thế.

"Còn Leonora thì sao? Quê cô không phải ở đây mà." 

"Ừm... Tôi quyết định vào Hiệp hội từ lúc còn học ở trường phép thuật rồi. Đến năm ba thì tôi tìm hiểu đủ thứ. Rồi chọn nơi nào có vẻ ít người nhất. Này nhé, dễ xin việc hơn mà, đúng không?"

Là lý do đó à.

"Còn Adele là chọn nơi tốt nhất à?" 

"Thì, cũng có thể nói là vậy. Các công ty tư nhân thường không thuê quý tộc, tôi đã nhắm đến Hiệp hội ngay từ đầu giống như Leonora. Quê tôi lại không có chi nhánh, nên tôi cũng suy nghĩ nhiều, rồi đến năm ba thì quyết định chọn Tổng bộ ở Kinh Đô."

Quê của Adele còn không có chi nhánh à... Mà, ở những vùng quê, chuyện nhiều thị trấn chung một chi nhánh cũng không có gì lạ.

"Ra là vậy..."

Tôi thì vì có sư phụ là Trưởng ban Tổng bộ, lại không muốn làm cho tư nhân nên dùng phương pháp loại trừ mà chọn Tổng bộ. Martina thì dự định sẽ học ở trường, lấy bằng Nhà giả kim Quốc gia hoặc Dược sĩ, rồi về phụ giúp cửa tiệm. Và rồi một ngày nào đó sẽ kế thừa gia nghiệp từ mẹ mình. Nhưng, nghĩ kiểu gì thì chuyện đó cũng không thể thành hiện thực. Điều mà chúng tôi... mà Heidemarie có thể làm chỉ có một... Đó là bắt người mẹ đó từ bỏ cửa tiệm.