"Có vẻ sắp trở thành một cuộc chiến phe phái phiền phức đây."
"Vâng, tôi cũng có cảm giác như vậy... Anh Zieg này, Augusto sao rồi ạ?"
Adele nheo mắt lại.
"Không biết. Hắn ta liên quan gì?"
"Tôi cũng là một quý tộc, mấy hôm trước có nhận được điện thoại từ gia đình."
À, Trưởng chi nhánh cũng có nói vụ này mà. Bố mẹ của Adele chắc cũng biết rồi.
"Hắn ta gian lận trong kỳ thi vừa rồi."
"Gian lận ạ..."
"Từ đó, các hành vi xấu khác bị phanh phui, coi như sụp đổ toàn diện. Tôi không biết chi tiết, nhưng có vẻ còn có cả sự tranh giành giữa quý tộc, Hiệp hội Nhà giả kim và Hiệp hội Nhà ma thuật nữa."
Tôi sẽ không nói về vụ phóng hỏa. Một phần đã được dặn phải giữ im lặng, nhưng hơn nữa, đây là điều họ không cần biết. Hoàn toàn không phải vì tôi là nguyên nhân vụ cháy mà cảm thấy có lỗi.
"Vậy à... Thật ra tôi cũng có nhận được liên lạc từ Marta, nghe nói Augusto không đi làm nữa."
"Chắc là liên quan đến chuyện đó. Hắn ta bị phe bóng tối của Kinh Đô bắt rồi."
"Anh nói cứ như đã thấy tận mắt vậy."
"Tôi thấy mà. Gã đó không chỉ sửa điểm của mình, mà còn cả gan sửa cả điểm của Leonora nữa."
Tôi vừa nói dứt lời, ánh mắt của Adele trở nên sắc lẹm.
"Đồ hạ đẳng..."
"Con bé đã đạt điểm tuyệt đối mà."
"Ra là vậy... thảo nào vào ngày công bố kết quả và hôm trước đó, anh cứ gật gù ra vẻ ‘tôi tin mà’, là vì thế à."
A, lộ chuyện mình biết điểm trước rồi.
"Không được nói ra đâu đấy."
"Chuyện đó thì anh cứ yên tâm. Mà, chuyện này còn nghiêm trọng hơn tôi tưởng nhiều."
"Đúng không? Vì vậy cả gia tộc hắn ta coi như xong. Trưởng ban Tổng bộ chỉ định tôi làm người kế nhiệm cũng vì người đứng đầu của tổ chức đối thủ là Hiệp hội Nhà ma thuật đã không còn nữa."
Mối lo đã được loại bỏ.
"Ra là vậy... Lẽ ra một gia tộc quý tộc sụp đổ là chuyện đáng buồn, nhưng tôi lại chẳng có cảm giác gì."
Việc sửa điểm của Leonora là không thể tha thứ.
"Đúng vậy. Cô không qua lại với gã đó là may lắm. Hắn là một con tàu đắm."
"Tôi chẳng có ý định đó chút nào."
Adele uống rượu vang với vẻ mặt thản nhiên.
"Hừm..."
"Chuyện của tôi và Augusto sao cũng được. Quan trọng hơn là, ngày mốt sẽ đến rồi nhỉ."
Dĩ nhiên là đang nói đến Martina.
"Này... cô nghĩ sao?"
"Có thể anh sẽ nghĩ tôi là một người phụ nữ lạnh lùng, nhưng tôi chẳng nghĩ gì cả."
"Là sao?"
"Hai mẹ con họ và cửa tiệm đó có thể sẽ đi đến chỗ phá sản, những chuyện như vậy không hề hiếm. Vốn dĩ, kinh doanh là cạnh tranh. Cửa tiệm tốt được khách hàng lựa chọn sẽ tồn tại, còn không sẽ sụp đổ. Đây là điều tất nhiên, và đúng ra, nó phải như vậy."
Đúng là như vậy, và tôi cũng nghĩ thế.
"Xin lỗi vì đã lôi cô vào chuyện phiền phức."
"Bọn tôi có liên quan gì đâu ạ... Cũng không ảnh hưởng gì đến công việc. Với lại, tôi biết anh làm vậy không phải vì Martina, mà là vì lo cho Erika."
"Cô biết à?"
"Chỉ cần suy nghĩ một chút là hiểu thôi ạ. Mà, ngoài lý do đó ra thì chẳng có lý do nào khác để anh phải đi xa đến mức này. Nói ra thì hơi quá, nhưng Martina là kiểu con gái mà anh ghét, phải không?"
Ừ.
"Không nói là ghét, nhưng không thích."
"Vì vậy tôi nghĩ giao lại cho cô Heidemarie là một quyết định tốt. Giờ chỉ cần chờ kết quả thôi."
Đúng vậy...
"Này, cô nghĩ tại sao Martina lại đến chỗ chúng ta?"
"Chắc không phải vì muốn trở thành nhà giả kim chuyên về dược phẩm đâu."
Tôi cũng nghĩ vậy.
"Phải không? Dù thế nào đi nữa, con bé cũng quá thiếu hiểu biết. Ngay cả độ khó của kỳ thi Nhà giả kim Quốc gia mà nó cũng không biết."
Con bé đã nói "chỉ là" cấp 10, và lúc đầu đến đây cũng không thể trả lời rõ ràng mình muốn trở thành gì.
"Có lẽ con bé có ý định mơ hồ là sẽ tiếp quản tiệm thuốc của gia đình. Tuy nhiên, vì vẫn còn là học sinh, suy nghĩ của con bé chưa thực sự sâu sắc. Hy vọng đó vẫn chỉ là một giấc mơ chưa thành hình, chưa bắt đầu hành trình hiện thực hóa mục tiêu. Có lẽ vì thế mà con bé không lường được độ khó của kỳ thi và điểm Vật lý mới tệ đến vậy."
Nếu đã nhắm đến mục tiêu đó thì ít nhất cũng phải học hành một chút. Nhưng con bé lại hoàn toàn không làm vậy. Chắc chỉ có thể giải thích như vậy thôi.
"Vì gia đình à."
"Chắc là vậy ạ."
Biết được tình hình của tiệm thuốc nên mới sốt sắng lên. Rồi nhớ ra những gì thầy giáo nói, và tìm đến chúng tôi.
"Sẽ ra sao đây..."
"Chuyện này không ai biết trước được."
"Ngày mai cô ngủ được không?"
"Tôi sẽ uống thuốc anh đưa nên không sao đâu ạ."
Tuy nói là chẳng nghĩ gì, nhưng có vẻ vẫn đang để tâm.
"Adele, cô có muốn thi Giám định viên không?"
"Giám định viên? Tôi sao?"
"Ừ. Tôi đang định để Leonora thi, và sau này cũng muốn cô và Erika cùng thi. Nhưng, nếu nói về giám định, Leonora có tài năng, còn cô và Erika lại không có con mắt tinh tường đến thế."
"Thật lòng mà nói, tôi nhìn nguyên liệu cũng chẳng hiểu gì cả. Thực vật liếc qua còn biết, chứ khoáng vật thì chịu."
Thực vật thì có thể dựa vào độ tươi xanh để nhận biết chất lượng.
"Vì vậy tôi nghĩ cô sẽ tốn hơi nhiều thời gian. Nhưng nếu cô muốn thử, tôi sẽ dạy, còn nếu không, hãy tập trung vào kỳ thi Nhà giả kim Quốc gia. Tôi muốn xác nhận phương hướng của các cô."
"Ra là vậy... Anh Zieg, chuyện đó anh không cần xác nhận đâu ạ."
Hử?
"Tại sao?"
"Tôi... à không, chúng tôi đã đậu kỳ thi Nhà giả kim Quốc gia, nên nhìn chung cũng có thể xem là thành phần ưu tú rồi. Xét cho cùng, chúng tôi không phải là thiên tài. Thiên tài là những người như anh, hoặc như Martina, người có thể làm ra thuốc chữa thương ngay trong lần đầu tiên."
Chuyện đó... thì...
"Cô có tài năng mà."
"Cảm ơn anh. Nhưng tôi không nghĩ, chúng tôi có thể lên được đến cấp 1 hay cấp 2. Nếu có thể, đó là chuyện của rất lâu sau này. Điều này chắc anh Zieg là người hiểu rõ nhất."
Hừm... Adele học giỏi nên rất mạnh trong các kỳ thi. Vì vậy tôi nghĩ cô ấy có thể lên được cấp 3. Nhưng, cấp 1, cấp 2 thì tôi nghĩ là không thể.
"Cô hiểu rõ nhỉ."
"Vâng. Vì vậy, chúng tôi hoàn toàn tin tưởng vào anh Zieg. Dù anh dạy dỗ hay chỉ dẫn thế nào, chúng tôi cũng sẽ làm theo. Ngược lại, xin anh hãy nói thẳng suy nghĩ của mình để chúng tôi có thể tin tưởng và tiến lên. Có lẽ anh đang lo lắng cho chúng tôi khi xác nhận điều đó, nhưng một người luôn tự tin và quyết đoán như anh mà phải dò xét thái độ của chúng tôi thì lại càng khiến chúng tôi bất an hơn."
Nếu mình lo lắng một cách kỳ quặc, sự tự tin của ba cô gái sẽ mất đi à.
"Tôi hiểu rồi. Vậy thì tôi sẽ nói thẳng. Hãy thi Giám định viên đi, dù kỳ thi tới chắc chắn sẽ trượt."
Một kỳ thi không hề đơn giản để một người không có con mắt nhìn có thể đậu được. Người ta nói chỉ cần có bằng Giám định viên là cả đời không lo cơm áo.
"Thì, cũng chỉ còn 2 tháng nữa thôi mà. Tôi cũng nghĩ vậy."
"Nhưng từ từ cũng được, hãy lấy bằng trong vòng một năm cho tôi."
"Từ từ à..."
Hừm, lẽ ra nên nói là 2 năm sẽ tốt hơn nhỉ?
"Thôi, cứ thử thi xem sao. Tôi cũng sẽ nói với Erika như vậy."
"Với con bé đó thì anh càng nên nói thẳng, vì nó tin anh tuyệt đối."
Một người không biết nghi ngờ sẽ dễ thấy bất an.
"Tôi sẽ làm vậy."
Chúng tôi tiếp tục vừa nói chuyện vừa ăn uống, và món tráng miệng cuối cùng cũng đã dùng xong.
"Nào, cũng muộn rồi, chúng ta về thôi."
"Vâng. Nhân tiện, buổi hẹn hò kết thúc ở đâu ạ?"
Leonora cũng nói một câu tương tự. Thì, ra đây đúng là một buổi hẹn hò...
"Chắc là đến lúc về ký túc xá rồi đột kích nhà Erika."
"Chắc Leonora cũng ở đó."
Adele mỉm cười.
"Chơi cờ vua đi."
"Không đâu ạ. Tôi không thắng được anh."
"Vậy thì chơi mạt chược nhé."
"Tôi không nhớ rõ luật lắm, nhưng nếu là trò đó thì..."
Vì yếu tố may mắn cao hơn à.
"Được rồi, về thôi."
"Vâng, về thôi ạ."
Chúng tôi rời khỏi khách sạn, đi xe về chi nhánh. Sau đó, khi về đến ký túc xá, chúng tôi đến nhà Erika và đúng như dự đoán, Leonora cũng ở đó, cả bọn lại cùng nhau uống rượu.