Sau khi xong việc, chúng tôi lại tập trung ở nhà Erika để ăn tối như thường lệ.
"Anh Zieg, các yêu cầu từ quân đội và tòa thị chính cũng sắp xong rồi, chúng ta tính sao đây?"
Adele ngồi cạnh hỏi tôi. Những yêu cầu lặt vặt mà tôi nhận đã hoàn thành và giao nộp ngay lúc đó, nhưng những yêu cầu có độ khó cao mà ba cô gái đang phụ trách như thuốc chữa thương, thép không gỉ, và phong ma thạch cũng sắp xong.
"Ừ nhỉ... Hay là thử gọi điện chào hàng cho quân đội và tòa thị chính xem sao."
Người gọi điện là ba cô gái. Tôi thì không.
"A, hình như bệnh viện cũng có nói muốn đặt hàng, phải không ạ?"
Erika như chợt nhớ ra.
"Ừ nhỉ, cô y tá có nói vậy."
Là lúc tôi đến thăm mẹ của Martina, bà Gisela, thì nghe được.
"Bên đó cũng gọi điện chào hàng luôn nhé anh?"
"Nhờ các cô cả. Mấy chuyện chào hàng qua điện thoại này tôi chịu."
Cực kỳ dở.
"Cậu Zieg từng nói vì ghét mấy chuyện đó nên mới vào Hiệp hội mà... Để bọn tôi gọi cho."
Leonora đúng là một người tốt.
Chúng tôi tiếp tục vừa ăn vừa bàn về công việc sắp tới. Sau khi ăn xong, cả bọn cùng học bài, đến giờ thì đi ngủ.
Ngày hôm sau, vừa đến chi nhánh, Erika, Leonora và Adele liền chia nhau gọi điện chào hàng cho quân đội, bệnh viện và tòa thị chính.
"~Vâng, vâng... tôi hiểu rồi. Vậy, chúng tôi sẽ đến chỗ ngài ngay bây giờ. Xin phép."
Adele, người cuối cùng gọi cho tòa thị chính, đặt ống nghe xuống.
"Đúng như dự đoán, họ nói có yêu cầu nên muốn chúng ta qua đó."
"Vậy à..."
Erika và Leonora sau khi gọi điện cũng nhận được câu trả lời tương tự. Tức là có việc để làm rồi.
"Vậy, để bọn em đi hỏi cho."
"Cứ giao cho bọn này~"
"Trông nhà nhé."
Ba người nói rồi rời khỏi chi nhánh.
"Đúng là ba người đáng tin cậy."
Tôi vừa nói vừa vuốt ve Helen.
"Họ chỉ đi hỏi về yêu cầu thôi mà ngài."
Thì, cũng đúng.
"Ta ghét cái việc gọi là ‘chào hàng’. Lẽ ra mối quan hệ công việc phải bình đẳng. Nhưng chào hàng thì lại phải hạ mình, đúng không? Tại sao lại phải làm những chuyện như vậy?"
"A, là Trưởng chi nhánh ạ."
Nghe ta nói đã chứ...
Thôi, kệ đi. Tôi nhìn ra phía cửa, và đúng như mọi khi, Trưởng chi nhánh lại đi làm muộn.
"Chào buổi sáng."
"Ồ, chào. Hửm? Ba người kia đâu rồi?"
Trưởng chi nhánh đi về phía này.
"Họ vừa đến quân đội, bệnh viện và tòa thị chính để hỏi về nội dung yêu cầu rồi ạ."
"Bệnh viện cũng có yêu cầu à... Zieg này, thật ra, có vẻ như chúng ta sắp nhận được yêu cầu đóng tàu từ ngài thị trưởng đó."
Hả?
"Đóng tàu? Tàu quân sự?"
"Chuyện đó thì ông ấy không nói, nhưng chắc chắn là chuyện đó."
Đóng tàu...
"Xin nhắc lại... chi nhánh chúng ta có 4 người thôi đó. Đóng tàu thì phải lập một đội hơn 10 người mới làm được."
Huống hồ, ba cô gái còn thiếu kinh nghiệm.
"Ừm, ta cũng nghĩ đóng tàu với 4 người thì hơi khó. Nhưng đối phương là thị trưởng, chưa nghe nói gì mà đã từ chối thì..."
"Chuyện đó thì đúng... Cụ thể là khi nào?"
"Nghe nói tuần sau họ sẽ cử người đến."
Phải nghe chi tiết cụ thể trước đã.
"Tôi hiểu rồi. Trước hết cứ nghe họ nói đã."
"Nhờ cậu."
Trưởng chi nhánh gật đầu rồi đi vào phòng làm việc của mình.
"Hừm..."
"Đóng tàu khó lắm ạ? Ngài Zieg vốn ở Đội Chế Tác Phi Thuyền mà, phải không?"
Helen lên tiếng hỏi.
"Tàu thì dễ hơn phi thuyền. Nói đúng hơn, phi thuyền là kiệt tác vĩ đại nhất của nhân loại, và cũng là thứ có độ khó cao nhất."
"Thì, rơi xuống là chết hết mà."
"Bay trên trời là chuyện như vậy đó. Ngược lại, tàu thuyền đã có từ thời xa xưa. Ngay cả một chiếc bè chỉ kết từ những khúc gỗ cũng là một chiếc tàu đường đường chính chính rồi."
Cứ nổi được trên biển là tàu thuyền thôi.
"Nhưng chắc không phải loại đó đâu nhỉ."
"Vì đó là yêu cầu cho Hiệp hội Nhà giả kim mà... Giờ tính sao đây..."
Hừm...
Trong lúc tôi đang khoanh tay suy nghĩ, Adele và Leonora đã cùng nhau quay về.
"Bọn tôi về rồi đây."
"Có vẻ Erika vẫn chưa về."
Cả hai ngồi vào ghế.
"Bệnh viện hơi xa một chút mà. Yêu cầu thế nào?"
"Giống như lần trước. Bọn tôi đã lấy danh sách về rồi, anh Zieg cứ chọn đi."
"Đây ạ."
Cả hai chìa tay ra đưa giấy cho tôi, tôi liền xem thử.
"Hừm... giống hệt danh sách lần trước."
Hoàn toàn giống hệt. Họ không giao yêu cầu cho tư nhân nữa à? Hay là có một danh sách riêng cho tư nhân nhỉ.
"Tôi không muốn làm thép không gỉ nữa đâu~"
"Tôi làm đá phong ma thạch tiếp cũng được."
Tính sao giờ?
"Em về rồi đây ạ."
Trong lúc tôi đang phân vân, Erika đã quay về.
"Mừng em về."
"Mừng em trở về."
"Nhanh nhỉ."
Tôi cứ nghĩ sẽ mất thời gian hơn một chút.
"Nhanh lắm ạ. Họ giao yêu cầu ngay."
Thế thì nói qua điện thoại luôn đi. Dù gì cũng là đặt hàng bằng miệng mà.
"Họ nói sao?"
"Dạ, 10 con dao mổ, 100 lọ thuốc chữa thương, và 50 mét gạc y tế ạ."
Cũng bình thường.
"Ra là vậy..."
Giờ phải làm sao đây. Điều tôi đang băn khoăn, dĩ nhiên là chuyện đóng tàu.
Đóng tàu rất khó. Nhưng những yêu cầu thế này rất hiếm, và yêu cầu từ thị trưởng lại khó từ chối. Hơn nữa, việc chế tạo một con tàu chắc chắn sẽ giúp bọn họ tự tin hơn rất nhiều. Chính vì vậy, dù biết là khó, nhưng tôi vẫn muốn nhận lời vì các đệ tử của mình.