Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô bạn cùng lớp xinh đẹp này, sẵn sàng trả tiền chỉ để được làm bạn với tôi.

(Đang ra)

Cô bạn cùng lớp xinh đẹp này, sẵn sàng trả tiền chỉ để được làm bạn với tôi.

Aya Hazuki

Dù vậy, đây vốn chỉ là một công việc bán thời gian. Và đã là công việc, thì sớm muộn gì nó cũng sẽ có lúc phải kết thúc…

3 2

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

(Đang ra)

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

Kikuchi Kousei

Tôi nhất định phải tránh điều đó bằng mọi giá! Sau đó, cách duy nhất để thoát ra là đạt được sức mạnh áp đảo thậm chí vượt qua cả nhân vật chính của trò chơi và trở thành người mạnh nhất!

7 121

See You When the Snow Falls

(Đang ra)

See You When the Snow Falls

Onii sanbomber

Một chàng trai , một cô gái, người sống và người chết - họ sẽ được cảm nhận điều gì trên hành trình ngọt ngào và đắng cay của bản thân?

3 2

Lỗ hổng trong trái tim anh không thể lấp đầy bằng sự tái sinh

(Đang ra)

Lỗ hổng trong trái tim anh không thể lấp đầy bằng sự tái sinh

Niteron

"Konoe-sama... Em sẽ vì người mà làm mọi chuyện!" Đây là câu chuyện về thiếu niên tóc trắng cô độc chẳng có chút khát vọng nào tìm gặp được tình yêu vàng của đời mình.

5 4

Koyanagi-san to

(Đang ra)

Koyanagi-san to

Cùng chung cảnh bị đá, hai người nhanh chóng tìm thấy sự đồng cảm, và rồi…họ đã có một đêm bên nhau.

9 139

"Cậu không thể hôn được, phải chứ?" Khi tôi khiến cô bạn thuở nhỏ luôn trêu chọc mình hiểu chuyện, cô ấy đột nhiên trở nên dễ thương hơn nhiều

(Đang ra)

"Cậu không thể hôn được, phải chứ?" Khi tôi khiến cô bạn thuở nhỏ luôn trêu chọc mình hiểu chuyện, cô ấy đột nhiên trở nên dễ thương hơn nhiều

Sakuragi Sakura

Những con người không thể thành thật với cảm xúc của chính mình mặc dù tình cảm của họ chắc chắn đã dành cho nhau.

31 4313

[WN] Tập 5 - Chương 164: Đệ Tử Thì Cứ Phải Ưu Tú

Chúng tôi làm việc suốt buổi sáng chiều, nhưng trông ai cũng có vẻ thong thả, gần như không có sai sót nào. Adele không còn thất bại nữa, nên thay vì ngồi ở ghế sofa tiếp khách, cô ấy đã có thể ngồi ở bàn của mình để làm phong ma thạch. Tôi cũng vừa làm song song nhiều yêu cầu khác nhau, chẳng mấy chốc đã đến chiều tối.

"Anh Zieg, sắp đến giờ rồi đó ạ."

Đồng hồ đã qua 4 giờ.

"Ừ nhỉ..."

Nghe Erika nói vậy, tôi ngừng tay và bắt đầu dọn dẹp. Tôi nhìn ra phía cửa, một cô bé bước vào.

"Đến rồi."

Là Martina, đệ tử của Heidemarie.

"Cố lên nhé anh." 

"Không được quát con bé đâu đó." 

"Hãy giữ một tinh thần rộng lượng nhé."

Biết rồi mà.

Tôi đứng dậy, đi ra quầy tiếp tân.

"Chào buổi chiều ạ!"

Martina chào tôi một cách đầy năng lượng.

"Ừ, chào em. Thôi, vào đi." 

"Em xin phép ạ!"

Tôi để Martina đi qua quầy. Sau đó vào phòng làm việc, để cô bé ngồi xuống ghế sofa tiếp khách rồi tôi ngồi xuống đối diện.

"Hôm nay cũng nhờ anh chỉ bảo ạ!"

Tôi đang tạm thời trông chừng Martina cho đến khi con bé đến Kinh Đô. Dĩ nhiên không phải tự nguyện, mà là do Heidemarie nhờ. Tôi cũng tự hỏi tại sao mình lại phải làm chuyện này, nhưng vì con bé là hậu bối của Erika, và người giới thiệu cho Heidemarie cũng là tôi, nên tôi đã chấp nhận.

"Rồi rồi. Vậy thì, trước hết cho anh xem viên quặng đồng." 

"Dạ đây..."

Tôi vừa yêu cầu xem bài tập của Heidemarie, tâm trạng của Martina liền tụt dốc không phanh.

"Hừm..."

Dù đã đoán trước, nhưng đúng là chẳng tiến triển gì.

"K-Không được ạ?"

Martina tỏ vẻ lo lắng. Tôi nhớ trong sách có viết, đối với trẻ con, việc loại bỏ sự bất an này rất quan trọng.

"Cũng được. Nếu ai cũng thành công ngay từ đầu thì đã không có ai phải trải qua gian khổ."

Nhưng tôi làm được trong một nốt nhạc.

"Khó quá ạ..." 

"Ở trường em không được học à?" 

"Mấy cái đó phải năm ba mới học ạ."

Vậy à...

"Vậy thì một đứa năm hai như em không làm được cũng phải thôi. Cứ từ từ cố gắng là được." 

"Vâng ạ!"

Dù cô bé này hơi vụng về, nhưng một khi đã nắm được bí quyết, khả năng tiến bộ sẽ rất nhanh, có điều hơi tốn thời gian một chút. Chuyện này Heidemarie sẽ lo.

"Vậy, hôm nay chúng ta học lý thuyết Vật lý." 

"E-Em sẽ cố gắng ạ."

Chắc vì bị Heidemarie mắng cho một trận tơi bời nên không dám tỏ vẻ khó chịu nữa.

Tôi đưa cho Martina một cuốn sách tham khảo tôi từng dùng ngày xưa, rồi lấy ra một bài kiểm tra.

"Em cứ vừa xem sách tham khảo vừa làm bài kiểm tra này đi." 

"Ể? Được xem ạ?" 

"Không xem thì đến 20 điểm em cũng không làm nổi. Bài kiểm tra này ở cấp độ của trường phép thuật hàng đầu đất nước tại Kinh Đô đó."

Chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là Martina đến Kinh Đô, nên ít ra tôi muốn kéo môn Vật lý yếu kém của con bé lên mức trung bình. Nếu không, có khi lại bị Heidemarie tuyên bố đuổi về nữa.

"C-Của Kinh Đô ạ..." 

"Yên tâm đi, không khó lắm đâu." 

"Dù anh Zieg nói vậy em cũng chẳng yên tâm chút nào, nhưng em sẽ làm thử ạ."

Martina mở sách tham khảo ra và bắt đầu làm bài. Tôi vừa quan sát con bé, vừa đọc cuốn sách về cách ứng xử với trẻ con.

"À, ừm... ngay từ câu đầu tiên em đã không hiểu gì cả..."

Ừm, tuyệt đối không được phủ định đứa trẻ...

"Trong sách tham khảo có viết mà." 

"Sách tham khảo viết gì em cũng không hiểu..."

Tại sao đến cả cái này mà cũng không hiểu được nhỉ? Nhưng, không được phủ định...

"Ở trường em không được dạy à? Em học cùng trường với Erika mà?"

Hay là chương trình giảng dạy đã thay đổi?

"Dạ không... tiền bối Erika đứng nhất khối đó ạ."

Con bé đó mà…

"Ồ... Erika giỏi ghê nhỉ." 

"Đâu có đâu ạ."

Erika cười ngượng ngùng.

"Giọng đều đều không cảm xúc..." 

"Tôi còn nghe thấy cả tiếng lòng ‘Cỡ đó mà cũng?’ của anh nữa kìa."

Tâm linh tương thông thật đó, Adele. Quả là người bạn cùng lớp thân yêu.

"Đâu có đâu. Đúng là một con người 20 tuổi đã đậu cấp 10 có khác." 

"Chẳng phải anh là người đã đậu ngay trong kỳ thi đầu tiên sau khi nhập học trường phép thuật sao."

Đừng có so sánh tôi với người khác. A, không, ra là vậy... Như Helen đã nói lúc trước, mình phải đối xử với con bé như một học sinh tiểu học mới được. Thực tế thì trình độ của Martina cũng tương đương.

"Được rồi, Martina. Em không hiểu chỗ nào?" 

"Dạ, là chỗ này..."

Ừ ừm, tôi đang lướt qua suy nghĩ 'không hiểu sao với trình độ này mà nó lại muốn làm nhà giả kim', và tiếp tục giảng bài.

Sau đó, Martina vừa xem sách tham khảo vừa làm bài, gặp chỗ không hiểu lại hỏi, tôi lại giảng.

"Martina, học hành ở trường dạo này sao?"

Tôi chợt tò mò nên hỏi thử.

"Hôm nay là ngày cuối cùng rồi ạ. Từ ngày mai em sẽ chuẩn bị chuyển nhà và học bài, ba tuần nữa sẽ đến Kinh Đô."

Tôi có nghe con bé đã nộp đơn thôi học, nhưng không ngờ hôm nay lại là ngày cuối...

"Thôi thì, học ở chỗ của Heidemarie chắc chắn sẽ có ích hơn là học ở trường." 

"Em cũng nghĩ vậy, nhưng phải chia tay bạn bè buồn lắm ạ. Em đã sống ở thị trấn này từ mới sinh nên rất buồn khi phải rời đi."

Vậy à... Một kẻ rời khỏi Kinh Đô không chút do dự như tôi thì không hiểu được. Lúc đó cũng chỉ có mỗi Adele, người đã gài bao nhiêu là mìn, đến tiễn.

"Có phi thuyền rồi nên lúc nào em về mà chẳng được. Anh mới vừa từ Kinh Đô chuyển đến đây, mấy hôm trước cũng trở về đó thôi."

Chỉ là đi vì công việc và hộ tống ba cô gái thôi, chẳng có cảm giác gì gọi là 'trở về' cả.

"Anh thấy thế nào ạ? Quê hương có làm anh thấy hoài niệm không?"

Chẳng có gì. Hoàn toàn không. Chỉ cần có Helen là được rồi.

"Sau khi rời đi một thời gian rồi quay lại, cùng một quê hương nhưng lại trông khác đi và đẹp hơn đó. Anh nghĩ những điều như vậy cũng rất quan trọng."

Tôi nghĩ đây là một câu trả lời tuyệt vời. Điểm mấu chốt là tôi không hề nói dối.

"Ồ."

Martina trông có vẻ an tâm hơn một chút.

"Em quyết định chỗ ở chưa?" 

"Sư phụ sẽ tìm giúp em ạ."

Hừm...

"Adele, với tư cách là một người từng sống ở Kinh Đô, cô có lời khuyên gì không?"

Tôi hỏi Adele đang làm việc ở bàn phía trong.

"Tôi từng sống ở Kinh Đô, nhưng quê tôi ở nơi khác. Người cần nói phải là anh chứ."

Làm gì có chuyện tôi biết.

"Dù vậy cô cũng ở đó một thời gian dài mà. Cho tôi xin ý kiến của phụ nữ đi." 

"À, không nên đi một mình đến khu giải trí, và khi chưa quen thì nên cẩn thận khi mua sắm. Kinh Đô có an ninh tốt nhưng vì quá rộng và đông người, vẫn có những nơi lính canh không thể kiểm soát hết. Hơn nữa, vật giá đắt đỏ và nạn chặt chém phổ biến, nên thời gian đầu cần đặc biệt chú ý. Mấy chuyện này có thể hỏi cô Heidemarie, phải không?"

Cô ta là con gái thương nhân mà.

"Martina, chuyện là vậy đó." 

"Vâng. Em cảm ơn ạ."

Mà, nghe nói mẹ con bé cũng đi cùng nên chắc không sao. Không, bà Gisela thì đáng lo hơn. Người đó, ngốc... à không, bệnh trầm cảm đã khá hơn chưa nhỉ?