Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô bạn cùng lớp xinh đẹp này, sẵn sàng trả tiền chỉ để được làm bạn với tôi.

(Đang ra)

Cô bạn cùng lớp xinh đẹp này, sẵn sàng trả tiền chỉ để được làm bạn với tôi.

Aya Hazuki

Dù vậy, đây vốn chỉ là một công việc bán thời gian. Và đã là công việc, thì sớm muộn gì nó cũng sẽ có lúc phải kết thúc…

3 2

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

(Đang ra)

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

Kikuchi Kousei

Tôi nhất định phải tránh điều đó bằng mọi giá! Sau đó, cách duy nhất để thoát ra là đạt được sức mạnh áp đảo thậm chí vượt qua cả nhân vật chính của trò chơi và trở thành người mạnh nhất!

7 121

See You When the Snow Falls

(Đang ra)

See You When the Snow Falls

Onii sanbomber

Một chàng trai , một cô gái, người sống và người chết - họ sẽ được cảm nhận điều gì trên hành trình ngọt ngào và đắng cay của bản thân?

3 2

Lỗ hổng trong trái tim anh không thể lấp đầy bằng sự tái sinh

(Đang ra)

Lỗ hổng trong trái tim anh không thể lấp đầy bằng sự tái sinh

Niteron

"Konoe-sama... Em sẽ vì người mà làm mọi chuyện!" Đây là câu chuyện về thiếu niên tóc trắng cô độc chẳng có chút khát vọng nào tìm gặp được tình yêu vàng của đời mình.

5 4

Koyanagi-san to

(Đang ra)

Koyanagi-san to

Cùng chung cảnh bị đá, hai người nhanh chóng tìm thấy sự đồng cảm, và rồi…họ đã có một đêm bên nhau.

9 139

"Cậu không thể hôn được, phải chứ?" Khi tôi khiến cô bạn thuở nhỏ luôn trêu chọc mình hiểu chuyện, cô ấy đột nhiên trở nên dễ thương hơn nhiều

(Đang ra)

"Cậu không thể hôn được, phải chứ?" Khi tôi khiến cô bạn thuở nhỏ luôn trêu chọc mình hiểu chuyện, cô ấy đột nhiên trở nên dễ thương hơn nhiều

Sakuragi Sakura

Những con người không thể thành thật với cảm xúc của chính mình mặc dù tình cảm của họ chắc chắn đã dành cho nhau.

31 4313

[WN] Tập 5 - Chương 167: Hay Là Mình Mua Điện Thoại Nhỉ...

Hôm nay công việc cũng đã kết thúc, chúng tôi lại tập trung ở nhà Erika để ăn tối rồi học bài. Vì ngày mai là ngày nghỉ, cả bọn cùng chơi bài, uống một chút rượu và tán gẫu. Đến giờ, tôi quay về phòng mình.

"Phù... một tuần nữa lại qua, mình đã cố gắng hết sức rồi."

Ra khỏi bồn tắm, tôi nhấp một ngụm whisky đá và lẩm bẩm.

"Ngài đã vất vả rồi ạ. Nhưng các đệ tử của ngài cũng đang dần trưởng thành, tôi nghĩ công sức của ngài Zieg đã được đền đáp."

Đúng là ba cô gái đang tiến bộ một cách vững chắc.

"Ừ. Tuyển người đúng là một việc khó khăn, nên ta nghĩ sẽ tập trung đào tạo bọn họ, tạm thời cứ đi theo hướng ít mà tinh." 

"Tôi nghĩ đó là một ý kiến hay ạ. Cả ba chị đều rất nghiêm túc, đều đang cố gắng để đáp lại kỳ vọng của ngài Zieg."

Chuyện đó thì đúng. Ngay cả Leonora hay than vãn cũng đang làm việc rất nghiêm túc.

"Ừ nhỉ... Hửm?"

Trong lúc tôi đang nói chuyện với Helen, chuông cửa reo lên kèm theo cả tiếng gõ cửa.

"Là Leonora rồi." 

"Nghe ngài Zieg nói riết, tôi cũng nhận biết được rồi ạ."

Tôi đứng dậy, đi ra cửa và mở ra. Đúng như dự đoán, Leonora đang đứng đó, trong bộ đồ ngủ.

"Sao vậy? Không ngủ được à?"

Giọng tôi dở tệ nên không hát ru được đâu nhé?

"Tôi không nhạy cảm như Adele đâu. Có điện thoại cho cậu Zieg đó."

Hả?

"Điện thoại? Giờ này sao?" 

"Ừ. Từ Trưởng ban Tổng bộ."

Là bà ấy à.

"Phiền cô quá."

Tuy không phải lỗi của tôi, nhưng vì là sư phụ của mình nên tôi vẫn xin lỗi.

"Không sao, không sao."

Chúng tôi rời khỏi phòng, đi lên tầng hai và vào phòng của Leonora. Phòng của cô ấy, hiếm khi, lại được dọn dẹp gọn gàng.

"Sạch sẽ nhỉ." 

"Thỉnh thoảng thôi." 

"Tôi mượn điện thoại nhé."

"Cứ tự nhiên~"

Được phép, tôi nhấc ống nghe lên và áp vào tai.

"A-lô? Trưởng ban Tổng bộ phải không?" 

『Ồ, Zieg! Xin lỗi vì đã gọi giờ này nhé.』

Đúng là nên làm vậy.

"Lời đó bà nên nói với Leonora ấy." 

『Ta nói rồi.』

Thế à. Ra là Trưởng ban cũng có trái tim. Dù tôi cũng không phải người có thể nói người khác như vậy.

"Tại sao lại là giờ này?" 

『Ta bận lắm. Vừa có chuyện kia, vừa có nhiều việc khác nữa.』

Chuyện của Augusto à?

"Hừm... mà sao bà biết số điện thoại nhà của Leonora vậy?" 

『Ta đã hỏi lúc con bé đến Kinh Đô lần trước. Cả Adele nữa.』

Từ lúc nào vậy...

"Bà không gọi điện làm phiền họ đấy chứ?" 

『Không có. Ta cũng không rảnh đến mức đó.』

Vậy thì được...

"Xin bà đấy... Mà có chuyện gì vậy?" 

『Trước hết là về thanh ma kiếm kia. Ta đã giao nộp cho Bệ hạ rồi.』

Ồ, cuối cùng cũng xong.

"Có ổn không?" 

『Ừ, ngài ấy rất vui và có vẻ hài lòng. Nhờ cậu cả.』 

"Không có gì. Chuyện làm ma kiếm là sở trường của tôi mà."

Nếu không có yêu cầu đó và không đến Kinh Đô, có khả năng một mình Leonora bị đánh rớt mà không rõ lý do.

『Bệ hạ có vẻ đang đi khoe khoang khắp nơi, nên nếu có chuyện gì ta sẽ lại nhờ cậu.』

Đúng là một đứa trẻ.

"Còn tùy vào tình hình của bên này nữa." 

『Sao vậy? Bận à?』 

"Bên này chỉ có 4 người thôi. Với lại sắp tới, có khả năng chúng tôi sẽ nhận yêu cầu đóng một con tàu."

Gửi cho tôi một người ưu tú nào đó đi chứ.

『Tàu à? A, Reet là thành phố cảng... ra là vậy.』 

"Sao vậy?" 

『A, xin lỗi. Này, Zieg, cậu cho ta một lời khuyên được không?』

Hả?

"Lời khuyên? Trưởng ban mà lại…? Bà hỏi nhầm người rồi đó."

Tuyệt đối không nên là tôi. Hỏi Chris đi chứ.

『Thôi, cứ nghe đã. Cậu nghĩ sao về Sophie?』

Sophie, sư muội của tôi? Là người đã mang máy chiết xuất và máy phân giải đến hôm trước.

"Là một con cún con ồn ào." 

『Đó là ngày xưa thôi... Bây giờ nó đã điềm tĩnh hơn, cũng 20 tuổi rồi mà.』

Vậy à? Khác một trời một vực với thánh nữ 20 tuổi nhà tôi.

"Chuyện của Sophie thì tôi không biết rõ đâu. Bà hỏi Therese hoặc Heidemarie đi."

Làm sao tôi biết được. Dù là đồng môn nhưng tôi có thân với ai đâu.

『Không, là về năng lực. Cậu nghĩ sao về năng lực của nó với tư cách là một nhà giả kim?』

Hừm?

"20 tuổi đã đạt cấp 5 rồi, phải không? Rất đáng nể đó chứ. Còn nhanh hơn cả Heidemarie, Chris và Therese nữa."

Chậm hơn tôi.

『Thì cũng phải... Cậu nghĩ trong môn phái chúng ta thì 3 đứa đó là ưu tú nhất à?』

Người này đang nói gì vậy?

"Chuyện đó là dĩ nhiên rồi. Ai cũng biết, chính họ cũng nghĩ vậy mà."

Chính vì vậy mà Heidemarie và Chris mới đang tranh giành nhau. Therese thì không thích tranh giành, cũng không thể đứng trên người khác, và cũng chẳng có ý định đó.

『Sophie có kém hơn 3 đứa đó một bậc không?』 

"Có. Mà, cũng còn do tuổi tác và kinh nghiệm nữa."

Heidemarie, Chris và Therese đều đã ở độ tuổi cuối 20. Có sự chênh lệch với Sophie 20 tuổi là chuyện đương nhiên. Còn tôi thì khỏi nói.

『Nói thẳng ra thì, cậu nghĩ nó có thể đi xa đến đâu?』

Hừm...

"Chắc là cấp 3? Ít nhất cũng phải lên được cấp 4, nếu không thì không biết nó làm cái gì nữa."

Chắc là tầm đó.

『Ồ... nó có thể lên được cấp 3 à?』 

"Được chứ. Con bé tuy ma lực không cao lắm, nhưng điều khiển rất tốt. Điều đó hoàn toàn có thể bù đắp lẫn nhau. Còn phần thi viết thì tôi không biết. Tôi không thể hiểu nổi tại sao lại có người rớt một bài thi dễ như vậy."

Cả cấp 4 lẫn cấp 3 đều chẳng có gì khó. Mà chắc cấp 2, cấp 1 cũng vậy thôi.

"Cậu Zieg ơi, bên này cũng bị tổn thương đó~"

Leonora, đang ngồi ôm Helen ở bàn, lên tiếng phàn nàn.

"A, xin lỗi. Tại tôi học giỏi nên mới nghĩ vậy thôi." 

"Tôi biết mà~ Phải không, Helen?" 

"Ngài Zieg thông minh lắm ạ!"

Rồi, rồi.

『Trông mấy người thân thiết với nhau nhỉ... Này, Zieg, cậu trông chừng Sophie một thời gian được không?』

Hả?