Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô bạn cùng lớp xinh đẹp này, sẵn sàng trả tiền chỉ để được làm bạn với tôi.

(Đang ra)

Cô bạn cùng lớp xinh đẹp này, sẵn sàng trả tiền chỉ để được làm bạn với tôi.

Aya Hazuki

Dù vậy, đây vốn chỉ là một công việc bán thời gian. Và đã là công việc, thì sớm muộn gì nó cũng sẽ có lúc phải kết thúc…

3 2

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

(Đang ra)

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

Kikuchi Kousei

Tôi nhất định phải tránh điều đó bằng mọi giá! Sau đó, cách duy nhất để thoát ra là đạt được sức mạnh áp đảo thậm chí vượt qua cả nhân vật chính của trò chơi và trở thành người mạnh nhất!

7 121

See You When the Snow Falls

(Đang ra)

See You When the Snow Falls

Onii sanbomber

Một chàng trai , một cô gái, người sống và người chết - họ sẽ được cảm nhận điều gì trên hành trình ngọt ngào và đắng cay của bản thân?

3 2

Lỗ hổng trong trái tim anh không thể lấp đầy bằng sự tái sinh

(Đang ra)

Lỗ hổng trong trái tim anh không thể lấp đầy bằng sự tái sinh

Niteron

"Konoe-sama... Em sẽ vì người mà làm mọi chuyện!" Đây là câu chuyện về thiếu niên tóc trắng cô độc chẳng có chút khát vọng nào tìm gặp được tình yêu vàng của đời mình.

5 4

Koyanagi-san to

(Đang ra)

Koyanagi-san to

Cùng chung cảnh bị đá, hai người nhanh chóng tìm thấy sự đồng cảm, và rồi…họ đã có một đêm bên nhau.

9 139

"Cậu không thể hôn được, phải chứ?" Khi tôi khiến cô bạn thuở nhỏ luôn trêu chọc mình hiểu chuyện, cô ấy đột nhiên trở nên dễ thương hơn nhiều

(Đang ra)

"Cậu không thể hôn được, phải chứ?" Khi tôi khiến cô bạn thuở nhỏ luôn trêu chọc mình hiểu chuyện, cô ấy đột nhiên trở nên dễ thương hơn nhiều

Sakuragi Sakura

Những con người không thể thành thật với cảm xúc của chính mình mặc dù tình cảm của họ chắc chắn đã dành cho nhau.

31 4313

[WN] Tập 5 - Chương 163: Động Lực Là Quan Trọng

"Trước mắt, cứ nhận yêu cầu mới của bệnh viện đi. May là chúng ta còn thuốc chữa thương do Adele làm." 

"Là mấy lọ mà tôi đã cặm cụi làm mỗi ngày đó hả..."

Vì Adele thiếu kinh nghiệm một cách trầm trọng, nên trong các buổi học mỗi ngày, tôi gần như chỉ để cô ấy làm thuốc chữa thương hoặc thỏi kim loại.

"Có đủ 100 lọ không?" 

"Tôi nghĩ là có."

Không biết từ lúc nào mà cô ấy đã làm nhiều như vậy.

"Vậy thì dùng chỗ đó đi. Lát nữa tôi sẽ kiểm tra chất lượng. Còn dao mổ thì để tôi làm." 

"Nhờ anh ạ." 

"Tôi mà cầm chắc tự cắt vào tay mất." 

"Tôi đến chạm vào dao mổ cũng không muốn. Mới nhìn thôi đã thấy rợn người rồi."

Để mấy cô này dùng đồ có lưỡi sắc không được rồi. Hơn nữa, dao mổ y tế đòi hỏi chất lượng rất cao.

"Gạc y tế thì... để Leonora, người đang chán thép không gỉ, làm đi." 

"Tôi không biết cách làm." 

"Lát nữa tôi sẽ chỉ. Độ khó không cao, với một người cấp 9 như cô không thành vấn đề."

Chỉ là một công việc đơn giản lặp đi lặp lại đến phát ngán thôi.

"Tôi biết rồi~"

Leonora gật đầu với nụ cười thường lệ. Ừ ừm, cố gắng lên.

"Erika thì tiếp tục làm thuốc chữa thương." 

"Vẫn là loại đó ạ?" 

"Thuốc chữa thương dược lực mạnh hiếm khi được dùng đến. Vậy mà họ vẫn đặt hàng tiếp, tức là số lượng dự trữ bắt buộc vẫn chưa đủ. Nhìn vào danh sách này, có thể thấy rõ họ không muốn đưa những yêu cầu đắt đỏ này cho tư nhân. Anh họ em là Lutz cũng ở đó, quân đội lại là khách hàng lớn nên cứ làm đi."

Thật lòng, chất lượng của lô thuốc chữa thương lần trước hơi có vấn đề, nên tôi cũng muốn nâng cao một chút.

"Vâng ạ! Em sẽ cố gắng hết sức!"

Erika đúng là một cô bé ngoan ngoãn.

"Còn tôi thì sao?"

Adele lên tiếng hỏi.

"Cô thì..."

Thật ra, Adele làm gì cũng được. Điều cô ấy cần bây giờ là kinh nghiệm thực tế.

"Cô nhận làm mấy cái thùng gỗ cho tòa thị chính được không?" 

"Thùng gỗ? Lại là một thứ cơ bản đến thế à."

Thùng gỗ là thứ mà ngay cả học sinh cũng làm được.

"Vì số lượng không giới hạn, nên hãy ý thức về tốc độ và làm thật nhiều cho tôi. Kỳ thi cấp 7 cũng đòi hỏi yếu tố đó. Lúc tôi thi, đề bài là làm ra 10 mét vải lụa hạng C trở lên trong vòng một giờ." 

"Ồ... anh vượt qua nhẹ nhàng à?" 

"Tôi làm ra vải hạng A trong 15 phút."

Tôi có hỏi là được ra về giữa chừng không, nhưng bị từ chối.

"Anh có thể sống bằng nghề thợ may đó."

Làm gì có chuyện đó.

"Tôi chỉ tự tin vào việc làm khách hàng nổi giận thôi." 

"Thì..."

Cô ấy hiểu mà.

"Tóm lại là thùng gỗ nhé. Dư thì chúng ta dùng, mà cũng có thể bán đi bất cứ đâu. Cứ làm số lượng lớn cho tôi." 

"Tôi hiểu rồi."

Adele gật đầu.

"Vậy, cứ theo kế hoạch đó nhé. À mà, lúc các cô đi vắng, tôi có nghe Trưởng chi nhánh nói, hình như ngài thị trưởng muốn đặt hàng chúng ta đóng một con tàu." 

"A, đóng tàu ạ." 

"Mấy anh chị tiền bối đã nghỉ việc từng làm đó."

Erika và Leonora nhìn nhau.

"Vậy à?" 

"Vì thị trấn này cũng là một thành phố cảng nên những công việc như vậy có từ xưa rồi ạ. Nhà giả kim thì đóng thuyền ma thuật, còn thợ đóng tàu bình thường thì đóng tàu thường ạ."

Ừ nhỉ, nhà Erika là thợ đóng tàu mà. Em ấy rành về chuyện này.

"Vậy thứ ngài thị trưởng định đặt hàng là một chiếc thuyền ma thuật à?"

Thuyền ma thuật là loại thuyền dùng đá ma thuật làm động cơ.

"Em nghĩ là vậy ạ."

Ra là vậy... Tôi nghe nói lý do các nhà giả kim ở thị trấn này bị điều đi là vì dự án chế tạo phi thuyền, chắc là vì thế này. Phi thuyền cũng là một loại tàu, tuy kỹ thuật để bay trên trời là một chuyện khác, nhưng họ đã có sẵn kinh nghiệm để đóng một con tàu.

"Nhân tiện, tụi em thì sao?" 

"Bọn em chủ yếu làm những việc cơ bản như thuốc chữa thương, nên thỉnh thoảng chỉ đến tham quan thôi ạ." 

"Thỉnh thoảng cũng được giao việc gia công gỗ một chút."

Chắc phương châm của họ là để các cô ấy làm quen từ từ.

"Đây là công việc đặc thù của thị trấn này à?"

Adele lên tiếng hỏi.

"Chắc là vậy. Adele chưa làm bao giờ, đúng không?" 

"Tất nhiên rồi. Dù là ở Kinh Đô hay ở quê tôi cũng chẳng có công việc nào liên quan đến tàu bè."

Tôi cũng vậy, mà Adele lại là người ở vùng nội địa nữa.

"Ở Tổng bộ cô cũng từng làm trợ giúp tạm thời mà? Cho Đội Chế Tác Phi Thuyền..."

Là nơi tôi từng làm việc.

"Tôi chưa bao giờ được gọi đến Đội Chế Tác Phi Thuyền ạ."

Adele mỉm cười và nói bằng kính ngữ. Tôi biết đây không phải là kiểu kính ngữ mà Adele thích dùng.

"Xác nhận lại... tuy vẫn chưa nghe chi tiết, nhưng các cô có muốn làm không?" 

"Em biết là sẽ rất khó, nhưng đây là một yêu cầu không thể tách rời với thị trấn này..." 

"Muốn làm~" 

"Tôi thì muốn làm, nhưng còn phải xem có cân đối được với các yêu cầu khác không..."

Cả ba đều có vẻ rất tích cực... Đối với những người trẻ vừa mới bắt đầu làm việc với tư cách nhà giả kim, đây chắc chắn là một thời điểm quan trọng, nên để họ trải nghiệm. Trường hợp tệ nhất xảy ra, tôi làm thêm giờ là được.

"Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ nghe họ nói rồi suy nghĩ thêm. Tạm thời, cứ báo lại chúng ta sẽ nhận những yêu cầu lúc nãy đi." 

"Vâng ạ."

Erika gật đầu rồi bắt đầu gọi điện cho bệnh viện. Sau đó, Leonora và Adele cũng gọi cho quân đội và tòa thị chính, rồi chúng tôi quyết định xử lý nốt những yêu cầu còn lại.