Trong giờ nghỉ trưa, tôi đang đọc một cuốn sách giả kim thuật trong phòng làm việc cá nhân.
"Đây là cấp 4 à..."
Chuyện của mình nên tôi biết rõ, nhưng nó thật sự rất khó. Ngay cả khi đậu được cấp 5, tôi cũng nghĩ do mình may mắn. Nếu thi 10 lần, chắc tôi đã rớt hết 9 lần.
"Hừm... Hửm?"
Trong lúc đang suy nghĩ, tiếng gõ cửa vang lên trong phòng.
『Sophie, ta đây. Vào một lát được không?』
Là... là Trưởng ban Tổng bộ!
"Mời vào ạ!"
Tôi vừa trả lời, cánh cửa mở ra, Trưởng ban bước vào. Tôi vội vàng đặt sách xuống và đứng dậy.
"Xin lỗi vì đã làm phiền trong giờ nghỉ trưa."
Trưởng ban vừa nói vừa ngồi xuống chiếc ghế sofa vừa dùng để tiếp khách, vừa là giường tạm. Điểm này đúng là phong cách của bà ấy.
"Dạ không ạ. Có chuyện gì vậy thưa ngài?"
"Sophie, Reet thế nào?"
A... là chuyện đó à.
"Dạ thì..."
"Thôi, ngồi đi."
"Vâng ạ."
Đây là phòng làm việc của mình mà...
Dù nghĩ vậy, nhưng vì Trưởng ban là người như thế nên cũng đành chịu, tôi ngồi đối diện bà ấy.
"Vậy?"
"À... đó là một nơi rất tốt ạ. Thiên nhiên trù phú, đô thị hóa hơn con tưởng. Đồ ăn cũng rất ngon."
Dù chỉ mới ăn món cá, nhưng đúng là tuyệt phẩm.
"Hừm... còn chi nhánh Reet thì sao?"
Đúng là vòng vo...
"Đồng nghiệp của Zieg là một cô bé dễ mến ạ."
Phiền phức quá, nên tôi quyết định nói thẳng ra điều mà Trưởng ban muốn nghe.
"Ồ? Cụ thể thì sao?"
Có nói chuyện đâu mà biết...
"Chẳng phải Trưởng ban đã nói chuyện với họ rồi sao ạ?"
Tôi nghe nói bà ấy đã đi ăn cùng họ.
"Phải, cũng đúng. Nhưng ta muốn biết con nghĩ sao, từ góc nhìn của con. Zieg giao tiếp không tốt lắm, phải không? Ta hơi lo."
Người này lúc nào cũng Zieg, Zieg... Buông cho con mình tự lập đi chứ.
"Con thấy không có vấn đề gì ạ. Họ không giống người xấu, con nghĩ Zieg đã thay đổi."
Therese cũng nói vậy.
"Vậy à... ta hiểu rồi. Mà con đang đọc gì vậy?"
Đúng là đôi mắt sắc bén...
"Là sách luyện thi cấp 4 ạ."
"Ồ? Đã nhắm đến mục tiêu tiếp theo rồi à. Đúng là Sophie nhà ta."
Được sư phụ của mình khen đúng là vui thật. Nhưng...
"Dạ không... con có cảm giác đây là giới hạn của mình rồi ạ."
"Nói gì vậy. Con mới 20 tuổi thôi mà."
"Ngày xưa, Zieg từng nói từ cấp 6 trở lên là có thể biết được ai có tài năng. Bây giờ con đã hiểu ý của câu nói đó. Khi lên đến cấp này, con có thể thấy được giới hạn của bản thân."
Cấp 4 quá khó đối với tôi.
"Thằng nhóc đó chẳng nói được lời nào tử tế nhỉ..."
Chuyện đó thì đúng.
"Không liên quan đến Zieg, là tự con cảm nhận được. Trong môn phái chúng ta, Chris, Heidemarie, Therese... họ chính là những người đứng đầu."
"Còn Zieg thì sao?"
"Con không có ý định tính gã đó vào."
Zieg là một gã đáng ghét, nhưng tài năng và thực lực của hắn là hàng thật, một thiên tài thực thụ mà ai cũng phải công nhận. Không chỉ tôi, mà cả Chris, Heidemarie, và Therese đều ở một đẳng cấp thấp hơn nhiều. Không, thậm chí cả Trưởng ban cũng... Trong mắt tôi, gã đó không khác gì một con quái vật.
"Ai cũng nói vậy nhỉ."
"Đối với con, gã đó là tiền bối ở trường phép thuật, nhưng là một đẳng cấp hoàn toàn khác. Cả ở trường lẫn trong môn phái, mọi người đều bắt đầu nhắm đến vị trí thứ hai."
"Thì, năng lực của nó có phần lệch lạc mà."
Tôi chợt nhớ lại đã từng nói chuyện với bạn cùng lớp rằng gã đó đã dồn hết điểm vào tài năng nên mới mất đi trái tim con người.
"Trưởng ban... dưới con mắt của sư phụ, người thấy con thế nào ạ? Người nghĩ con có thể đi xa đến đâu?"
"Con đi đến đâu mà chẳng được."
Người này dễ hiểu thật. Những lúc nói dối, bà ấy sẽ không nhìn thẳng vào mắt.
"Con đang nói chuyện nghiêm túc."
"Cấp 5 hoặc cấp 4... Thật lòng, việc con đậu được cấp 5 đã làm ta rất ngạc nhiên."
Quả nhiên là vậy... Tôi là một thiên tài. Tôi ưu tú hơn bất kỳ ai. Tôi đã luôn nghĩ như vậy...
"Là vừa đủ điểm đậu ạ?"
"Ừ... là mức điểm vừa sít sao. Nói thẳng ra, nếu con không phải là đệ tử của ta, không biết kết quả sẽ đi đến đâu nữa."
Giám khảo thì công bằng, nhưng họ cũng là con người. Nếu đệ tử của người đứng đầu đang ở mức điểm sít sao, họ sẽ có phần nương tay.
"Vậy ạ..."
"Sophie, cấp 5 cũng rất đáng nể rồi đó?"
"Con biết ạ..."
Tôi biết... Tôi biết rất rõ mình không thể... đi xa hơn được nữa... Tôi đã biết rất rõ mình không có đủ tài năng...
◆◇◆
Mấy cô này, đúng là không có tài năng...
Tôi vừa ngồi trên ghế sofa, vừa nhìn vào kết quả bài kiểm tra tự ra đề cho Erika và Adele mà thấy nản. Nhưng, tôi tuyệt đối không nói ra. Tôi đã trưởng thành, điểm nhân cách đã lên được 35 điểm rồi.
"Sao ạ?"
Erika ngồi đối diện hỏi tôi.
"Nhìn mặt anh là biết rồi còn gì."
Adele, cũng ngồi đối diện cạnh Erika, đang liếc xéo tôi.
"Thì... vẻ mặt của anh cũng giống như lúc nhìn bảng điểm của Martina..."
Có vẻ cô ấy đã hiểu. Bị nói về vẻ mặt đúng là đau thật.
"Ừm, Erika đúng được 3 cái, còn Adele đúng được 2 cái."
Tuy đang trong giờ làm việc, nhưng vì có chút thời gian rảnh nên chúng tôi quyết định học bài thi lấy chứng chỉ Giám định viên. Tôi đã lấy ra 10 viên đá ma thuật ngẫu nhiên và cho họ làm bài kiểm tra đoán thứ hạng.
"Em xin lỗi... Em hoàn toàn không biết gì nên gần như là đoán mò ạ."
"Tôi cũng vậy..."
Tôi biết ngay mà. Cả hai đều viết viên đá ma thuật hạng E thành hạng B.
"Chỉ cần nhìn vào lượng ma lực, chất lượng, độ tinh khiết và tính đồng nhất là được thôi mà..."
"Chỉ cần..."
"Anh đừng nói những lời vô lý như vậy."
Thì cũng phải...
"Đành chịu thôi. Chuyện này cứ từ từ tính. Về giả kim thuật thì hai người có tài năng rồi, đòi hỏi hơn nữa thì đúng là tham lam."
Ừ ừm. Mình cũng trưởng thành rồi nhỉ.
"Cậu Zieg ơi... cho tôi tham gia với..."
Leonora đang ở bàn làm việc một mình cất giọng buồn bã.
"Thép không gỉ cũng sắp xong rồi mà. Cố lên."
Cô có con mắt đủ để thi đậu nên không sao đâu.
"Vâng..."
Leonora tuy không đến mức như Martina, nhưng yêu ghét rõ ràng và hay làm việc tùy hứng... Erika làm việc gì cũng cẩn thận, tỉ mỉ, nhưng nhìn chung là chậm. Adele học giỏi, nhưng lại kém trong việc điều khiển ma lực.
Nghĩ lại, mỗi người một cá tính. Với tư cách là một người thầy, tôi phải có phương pháp chỉ dạy phù hợp với cá tính của từng người.
Hừm... nghĩ lại thì Trưởng ban và Heidemarie, những người có nhiều đệ tử, đúng là đáng nể thật.