Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Truyện tương tự

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

(Đang ra)

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

氷高悠 ; Yuu Hidaka

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

137 13869

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

(Đang ra)

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

Shirosaki

— Đúng vậy. Ngày hôm nay, một lần nữa, cô ấy lại đọc được những suy nghĩ của tôi.

3 16

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

36 730

Dạy vợ

(Đang ra)

Dạy vợ

오당티

Nếu nữ phản diện hành xử hư hỏng, hãy mắng cô ta một cách thích đáng.

20 260

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

35 432

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

162 4335

[WN] Tập 4 - Chương 160: Gánh Nặng ★

Tôi ngồi trên băng ghế trước sân bay, chờ đến giờ khởi hành. Lát sau, tôi thấy Martina đang đi về phía này. Nhìn từ xa có thể thấy quầng thâm dưới mắt, nhưng sắc mặt con bé đã tốt hơn hôm qua.

"Chị Heidemarie, chị sắp về ạ?"

Martina đứng trước mặt tôi và hỏi.

"Phải. Có vẻ tôi đã nghỉ hơi lâu rồi. Hôm qua một đứa trong đội đã gọi điện than khóc với tôi."

Nghe nói có một yêu cầu mới không xác định được. Đúng là vô dụng...

"Ở Tổng bộ vất vả lắm ạ?" 

"Chắc em chỉ biết đến chi nhánh ở đây thôi nhỉ. Trong mắt tôi, nơi đó không khác gì một chỗ vui chơi. Nhưng thôi, cứ yên tâm. Sẽ không có chuyện đột ngột giao việc quá sức đâu, và trước hết, em phải học đã."

Tối hôm qua, tôi đã tham gia vào cuộc nói chuyện của hai mẹ con họ. Cả hai đã chính thức yêu cầu tôi nhận Martina làm đệ tử, nên tôi đã chấp nhận.

"Em có làm được không ạ?" 

"Tùy thuộc vào em thôi. Cái điểm Vật lý đó đúng là tệ hại. Đến Zieg cũng tỏ ra không thể tin nổi." 

"Đúng vậy ạ..."

Zieg dễ lộ cảm xúc ra mặt nên chắc Martina cũng biết.

"Thôi thì, tôi sẽ dạy cho em, các sư tỷ của em cũng sẽ giúp đỡ." 

"Em sẽ cố gắng ạ." 

"Khi nào em đến Kinh Đô?"

Martina sẽ không đi cùng tôi đến Kinh Đô. Con bé còn phải làm thủ tục nghỉ học và phụ giúp dọn dẹp cửa tiệm.

"Chắc khoảng một tháng nữa ạ. Trong thời gian đó em sẽ sắp xếp mọi thứ." 

"Vậy à... Đến Kinh Đô tôi sẽ chu cấp tiền cho, hãy về thăm nhà định kỳ nhé. Bà mẹ trông không ổn đâu." 

"Về chuyện đó, mẹ em nói sau khi sắp xếp xong cũng sẽ đến Kinh Đô. Mẹ nói sẽ tìm việc ở đó."

Cả bà mẹ cũng đến à. Mà, nếu đã đóng cửa tiệm thì như vậy cũng tốt. Ít nhất, bà ấy sẽ sống ở Kinh Đô cho đến khi con gái tự lập.

"Tôi hiểu rồi. Sau này hãy hỏi giúp tôi xem bà ấy muốn tìm việc như thế nào nhé. Tôi có các mối quan hệ của gia đình và môn phái nên có thể giới thiệu việc làm." 

"Chuyện gì cũng làm phiền chị, em cảm ơn chị rất nhiều. Em không biết nói gì hơn ngoài lời cảm ơn."

Cảm ơn à...

"Nếu đã nghĩ vậy thì hãy nỗ lực đi. Đừng phụ sự kỳ vọng của tôi." 

"Vâng! Em nhất định sẽ trở thành một nhà giả kim giống như chị Heidemarie!"

Không thể để một tài năng kiệt xuất như thế này bị hủy hoại được. Ít nhất cũng phải đào tạo con bé lên được cấp 5, nếu không tôi sẽ không bao giờ nhận đệ tử nữa.

"Martina, hãy gọi ta là sư phụ." 

"Sư phụ ạ?" 

"Đó là chuyện đương nhiên."

Sư phụ, thầy, là những cách gọi thông thường. Trưởng ban Tổng bộ vì có chức danh nên tôi mới gọi như vậy, nhưng nếu bà ấy về hưu, tôi cũng sẽ gọi là sư phụ. Zieg và những người khác trong môn phái cũng thế.

"Em hiểu rồi ạ. Nhưng mọi người ở chi nhánh bên kia đều gọi nhau bằng tên bình thường mà? Họ cũng là thầy trò, phải không ạ?"

Chỗ đó à...

"Chỗ đó không được tính. Đó không phải là quan hệ thầy trò. Chỉ là một gã đàn ông chăm sóc cho đám phụ nữ của mình và ba người phụ nữ sống dựa vào gã đó thôi."

Cái quái gì vậy? Không chỉ là hẹn hò, trông như vợ chồng luôn rồi.

"À, quả nhiên là vậy. Thật lòng em cũng thấy hơi khó xử khi đến đó."

Đến cả Martina cũng nhận ra. Therese dù đang có kỳ nghỉ ở Reet, nhưng cũng nói sẽ hạn chế đến chi nhánh. Nghe nói cô ấy còn được Zieg mời chuyển đến chi nhánh Reet, nhưng đã từ chối vì nhiều lý do. Có vẻ Sophie cũng nói y như vậy.

"Họ tình tứ với nhau à?" 

"Vâng. Ngay cả lúc đang nói chuyện với em, anh Zieg cũng chạm vào chân của tiền bối Erika, hai người kia cũng đứng rất sát anh Zieg."

Bọn họ đang làm cái quái gì vậy...

"Đúng là một chi nhánh kỳ quặc. Chẳng có ai lại muốn đến một nơi như vậy cả." 

"Cảm giác bị ra rìa chắc sẽ kinh khủng lắm ạ."

Thế này thì chi nhánh đó không tuyển được người là phải. Những tin đồn kiểu này lan nhanh lắm.

"Thôi được rồi. Martina, trả lại em cái này."

Tôi đưa cho Martina viên quặng đồng chưa được luyện kim hoàn chỉnh.

"Vâng."

Martina nhận lấy viên quặng và nhìn chằm chằm vào nó.

"Một tháng sau, khi đến Kinh Đô, hãy cho ta xem lại nó một lần nữa. Em có thể nhờ Zieg giúp." 

"Em hiểu rồi. Lần này em nhất định sẽ thành công."

"Tuyệt đối đừng quên đi sự cay đắng này. Đây chính là khởi điểm của em. Và hãy nhắm đến những mục tiêu cao hơn. Hãy làm cho Zieg, kẻ đã cười nhạo em, phải nhìn bằng con mắt khác."

Đã giao cho hắn một vai diễn khó nhằn, không ngờ hắn lại cười nhạo con bé thật.

"Vâng ạ! Em sẽ cố gắng hết sức!" 

"Cứ làm vậy đi. Thôi, ta đi đây. Nếu có gì không hiểu hoặc muốn trao đổi, cứ gọi điện cho ta." 

"Vâng ạ! Mong được sư phụ chỉ giáo!" 

"Ừ. Tạm biệt."

Tôi đứng dậy, tạm biệt cô đệ tử đang tràn đầy nhiệt huyết, rồi bước vào trong sân bay.

◆◇◆

Vài ngày đã trôi qua kể từ khi Heidemarie về Kinh Đô. Trong thời gian đó, tôi vừa làm việc, vừa trao đổi với chú Rubert ở tòa thị chính, nhờ chú ấy giúp đỡ việc tạm thời đóng cửa tiệm của bà Gisela. Rồi một tuần nữa kết thúc, sau khi mọi người cùng nhau ăn tối và học bài, buổi họp mặt hôm đó cũng giải tán.

Tôi trở về phòng, đi tắm, rồi định uống một ly trước khi ngủ nên đã ra bếp pha một ly whisky đá. Đúng lúc đó, chuông cửa reo lên, tôi đi ra và mở cửa.

"Chào buổi tối~"

Đứng ở đó là Erika trong bộ đồ ngủ.

"Sao vậy?" 

"Chúng ta đã hứa sẽ cùng nhau uống rượu mà anh."

À, đúng rồi nhỉ.

"Vào đi. Anh sẽ pha cho em một ly nhẹ." 

"Em xin phép ạ~"

Erika bước vào phòng và ngồi xuống bàn, tôi liền pha một ly rượu nhẹ cho em ấy cùng với phần của mình.

"Em tắm rồi à?"

Đã mặc đồ ngủ thì chắc là vậy.

"Vâng. Em tắm xong định đi ngủ, nhưng tự dưng lại muốn uống một chút. Vậy nên em đã qua làm phiền. Hay là, anh chuẩn bị đi ngủ rồi ạ?" 

"Không, anh cũng đang định uống một ly trước khi ngủ nên vừa hay. Uống cùng anh nhé." 

"Vâng."

Tôi pha hai ly rượu, đi đến bàn và đưa cho Erika, người đang vuốt ve Helen đang cuộn tròn.

"Của em đây." 

"Em cảm ơn ạ."

Chúng tôi cụng ly, rồi bắt đầu uống.

"Martina đã nộp đơn xin thôi học rồi đó ạ. Em ấy nói tháng sau sẽ đến Kinh Đô." 

"Vậy à... đó cũng là một con đường."

Tôi nghĩ ít nhất cũng nên tốt nghiệp, nhưng chắc Martina muốn trở thành nhà giả kim càng sớm càng tốt.

"Anh Zieg, em cảm ơn anh." 

"Nói thật nhé. Anh xin kiếu."

"A ha ha. 32 điểm thì khó nói quá phải không anh?"

Còn thấp hơn cả điểm nhân cách của tôi.

"Đó không phải là điểm số của một người muốn trở thành nhà giả kim."

Nếu là môn Ngữ văn thì còn được.

"À, phải làm sao đây ạ? Về chuyện tuyển người mà chúng ta đã bàn." 

"Anh nghĩ nên từ bỏ thì hơn. Dù đã nói những lời có vẻ ta đây với Martina, nhưng cứ để mọi thứ tự nhiên sẽ tốt hơn."

Dù đã nói là "Cứ ngồi chờ thì nhân tài sẽ không tự tìm đến đâu", nhưng cũng không thể ép buộc được.

"Em hiểu rồi. Em sẽ tiếp tục nhờ thầy giáo ở trường đăng tin tuyển dụng, nhưng sẽ rút lại thông tin tuyển làm thêm ạ." 

"Nhờ em nhé. Tạm thời cứ cố gắng với 5 người chúng ta, tính cả Trưởng chi nhánh." 

"Vâng! Chỉ cần có anh Zieg ở đây thì kiểu gì cũng ổn thôi ạ!"

Chắc mình phải đáp lại sự tin tưởng đó. Nhưng...

"Một mình anh thì chẳng làm được gì cả. Anh cần có các em." 

"Vậy sao ạ?" 

"Đúng vậy."

Tôi đã chọn nơi đây làm chốn an cư. Có lẽ sẽ không còn thăng tiến, không còn gây dựng sự nghiệp vĩ đại. Từ kiếp trước, tôi luôn khao khát đỉnh cao và không ngừng tiến về phía trước, nhưng giờ đây tôi đã dừng chân. Tuy nhiên, đó không phải là thất bại. Một người lữ hành miệt mài tìm kiếm, cuối cùng đã tìm thấy một bến đỗ bình yên. Đó chính là mảnh đất này, chi nhánh này, và những con người nơi đây. Đó là thứ quý giá mà nếu không dừng chân, tôi sẽ không bao giờ có được, là điều cuối cùng tôi đã tìm thấy.

"Ngày mai mọi người cùng đi câu cá không? Chúng ta mở tiệc cá ở biển đi anh."

Erika vừa dứt lời, Helen đang cuộn tròn bỗng ngồi dậy.

"Em nghĩ đó là một ý kiến hay!"

Con mèo quý giá hơn bất cứ thứ gì, bình thường thì ngủ li bì, chỉ những lúc thế này mới tự khẳng định mình.

"Làm vậy đi."

Chúng tôi quyết định kế hoạch cho ngày mai, rồi uống rượu và đi ngủ. Ngày hôm sau, bốn chúng tôi cùng nhau đi câu cá, và làm cho Helen thỏa mãn. Đây là một cuộc sống thường nhật mà khi ở Kinh Đô tuyệt đối không thể có được. Nếu là tôi của ngày xưa, chắc chỉ nghĩ những mối quan hệ này là một gánh nặng vớ vẩn. Nhưng với tôi của bây giờ, đó lại là một gánh nặng vừa vặn. Vì vậy... chắc chắn tôi sẽ không bao giờ đặt nó xuống.