Sau khi Sophie và Therese đi, tôi quay lại ghế ngồi, vừa làm việc vừa ngắm ba cô gái đang hào hứng với hai chiếc máy mới. Tuần đó, Heidemarie và Therese cũng không ghé qua nữa, cuộc sống của chúng tôi quay lại như thường lệ. Và rồi, vào chiều tối cuối tuần, công việc cuối cùng cũng kết thúc, tôi vươn vai một cái.
"Chị Leonora, chúng ta về thôi."
"Ừ."
Erika và Leonora đứng dậy ngay khi hết giờ làm việc rồi ra về.
"Đây là lần thứ ba rồi, nhưng tôi phải nói. Sao mọi người không về chung luôn cho rồi?"
"Hai người về trước, sau đó lại hẹn gặp nhau. Không phải rất hay sao?"
Tôi không hiểu... Nhưng chắc vì cả ba đều thấy hay nên mới làm vậy.
"Thôi được rồi. Về nào."
"Vâng."
Tôi và Adele dọn dẹp rồi khóa cửa, sau đó rời khỏi chi nhánh. Chúng tôi đi cùng nhau được đúng 30 giây, đến trước ký túc xá thì tạm biệt. Tôi về phòng và thảnh thơi ở cùng Helen.
"Cuối cùng cũng đến lượt cuối."
"Từ ‘cuối cùng’ không cần thiết lắm, nhưng đúng là vậy ạ."
Sai lầm lần này là đã chọn cùng một địa điểm. Thật lòng tôi đang nghĩ, 'Lại phải đến đó nữa à'.
"Kỳ thi tới chắc mình sẽ gộp chung tiệc chúc mừng cho cả ba cô gái."
Dĩ nhiên, đó là nếu cả ba cùng đậu.
"Tiệc chúc mừng thì làm vậy được ạ."
Là tiệc chúc mừng à... Lần tới có lẽ nên đến hiệu sách...
Trong lúc tôi và Helen đang nghỉ ngơi, chuông cửa reo lên, tôi liền đi ra. Mở cửa, Adele đang đứng đó trong bộ váy trắng mà tôi đã từng thấy một lần.
"Trắng nhỉ."
"Tôi biết ngay là anh sẽ nói vậy mà."
Adele mỉm cười.
"Đùa thôi. Trông cô lộng lẫy lắm."
Không có nghĩa là Erika và Leonora không lộng lẫy.
"Anh học được từ đâu thế?"
Lại do cuốn sách tán gái.
"Tôi chỉ nói ra cảm nhận thôi. Nếu học theo thì phải là 'Đẹp lắm, hợp với cô lắm đó~'."
"Câu đó thì tệ thật..."
Tôi cũng nghĩ vậy.
"Sau khi đọc nhiều sách, tôi nhận ra rằng, làm những điều không hợp với tính cách của mình là không tốt."
"Chuyện đó thì đúng. Nhưng tôi thật sự nghĩ anh đã thay đổi rồi. Tôi không thể tưởng tượng được, anh khi còn ở Tổng bộ có thể nói ra những lời như vậy."
Tôi có bao giờ khen ai ngoài Helen đâu.
"Thì mối quan hệ cũng đã thay đổi mà."
Từ một cô nhân viên tiếp tân không liên quan đến công việc và hoàn toàn không nằm trong tầm mắt của tôi, giờ đã trở thành đồng nghiệp. Nói đúng hơn, là đệ tử.
"Cũng phải. Vậy, chúng ta đi chứ?"
Adele nói, tôi liền đưa tay ra.
"Ồ? Anh ga lăng thật đó."
"Tôi không phải quý tộc nên không hiểu rõ ý nghĩa của việc này lắm."
"Nó chẳng có ý nghĩa gì đâu ạ. Chỉ đơn giản là, làm vậy sẽ khiến phụ nữ vui lòng thôi."
Có vẻ là sẽ vui. Mà, cô ấy đã chuyển sang chế độ tôn kính rồi.
Chúng tôi đi ra ngoài, lên xe rồi hướng đến khách sạn.
"Lần này chúng ta đi xe nhỉ."
Lần trước là đi bộ.
"Đi bộ cũng không tệ, nhưng hơi xa, đúng không?"
"Đúng là vậy ạ. Trời cũng bắt đầu nóng lên rồi, nên đi xe sẽ tốt hơn."
"Nhân tiện, lúc đó Erika có bảo là em ấy thấy ngại."
Trông em ấy có vẻ rất để ý đến ánh mắt của người xung quanh.
"Chắc là vì chưa quen thôi ạ. Lúc chọn đồ ở Kinh Đô, em ấy cứ luôn miệng nói không được đâu."
"Có thể là ấn tượng sai của tôi, nhưng tôi cứ nghĩ váy dạ hội thường sẽ rất sặc sỡ hoặc hở hang."
"Cũng có những loại như vậy. Nhưng chúng tôi không chọn những loại đó đâu ạ."
Vậy à?
"Có tiêu chuẩn gì à?"
"Vì đó không phải gu của anh."
Hừm... chắc là vậy thật.
"Chắc tôi sẽ lo lắng hơn là thấy vui. Với lại đồ sặc sỡ làm tôi nhức mắt."
"Chắc chắn rồi. Nhưng sao thế ạ? Tự dưng anh lại hỏi những chuyện như vậy, lạ thật."
"À thì, tôi cũng đang nghĩ mình phải mua một bộ đồ hợp với quy định trang phục, hoặc là xin Chris một bộ, nên muốn tham khảo chút thôi."
Vì chưa bao giờ nghĩ đến nên tôi hoàn toàn không biết gì cả.
"Là vậy ạ... Nhưng mà, thời trang nam và nữ khác nhau nhiều lắm nên không tham khảo được gì đâu ạ. Đàn ông thì nên hỏi Trưởng chi nhánh hoặc chính anh Chris sẽ tốt hơn."
"Vậy à..."
"Điều tôi có thể nói là anh nên mặc bộ đồ vừa với vóc dáng của mình. À, theo gu của tôi thì nên giữ thẳng lưng và tự tin... mà thôi, anh vốn đã như vậy rồi."
Cô ấy đang nói theo nghĩa tốt nhỉ?
"Ừm, hay là tôi thử hỏi Trưởng chi nhánh xem sao."
"Tôi nghĩ là được đó ạ. Trưởng chi nhánh chắc có nhiều kinh nghiệm tham dự các buổi tiệc tối."
Đến cả thịt đắt tiền như vậy cũng được tặng, chắc ông ấy có nhiều mối quan hệ lắm.
Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện, xe đã đến khách sạn, chúng tôi liền đi lên nhà hàng ở tầng cao nhất. Lúc đó tôi cũng có kiểm tra xem Heidemarie và Therese có ở đó không, nhưng may là không có nên tôi yên tâm ngồi vào bàn. Sau khi nâng ly, chúng tôi bắt đầu dùng bữa.
"Set này còn đắt hơn lần trước nữa."
Có vẻ Adele cũng nhận ra.
"Là tiền của Trưởng chi nhánh đó. Nhớ cảm ơn ông ấy đàng hoàng nhé."
"Vâng ạ."
"À... Adele, mừng cô đã đậu cấp 8."
"Chuyện đó... tôi đã để anh thấy bộ dạng khó coi rồi."
Ừ. Là buổi tối trước ngày công bố kết quả.
"Kỳ thi cấp 7 tới cũng sẽ như vậy à?"
"Chắc là vậy ạ. Nếu thuốc ngủ của anh không có tác dụng, xin hãy ở bên cạnh tôi nhé."
Tôi nghĩ sẽ ổn thôi mà.
"Được. Nhưng cấp 7 ngoài thực hành ra thì phần thi viết cũng rất khó. Cô có định thi đậu ngay trong kỳ thi tới không? Sẽ vất vả lắm đó."
"Một khi đã làm thì tôi sẽ luôn nhắm đến mục tiêu đó. Với lại tôi không thấy việc học là khổ sở nên không sao đâu ạ. Tuy tôi là con gái nhà võ, sinh ra và lớn lên ở một vùng núi quê mùa, nhưng từ nhỏ tôi đã thích đọc sách trong phòng hơn là ra ngoài chơi."
Quả nhiên cũng là một trạch nữ.
"Vì vậy nên cô mới thân với Leonora à?"
Con bé đó là một con mọt sách.
"Vâng. Chúng tôi cùng trang lứa và có chung sở thích. Ngày xưa tôi còn thấp hơn cả cậu ấy nữa đó."
Thật khó tin, nhưng nếu là lúc nhỏ thì cũng có thể. Nói cách khác, họ đã là bạn từ những ngày đó.
"Có một người bạn như vậy thật tốt."
Tôi chưa bao giờ có một người bạn như vậy.
"Không ngờ lại được nghe những lời đó từ miệng anh... Mà, chẳng phải anh có mấy người đồng môn đó sao? Tôi thấy mọi người tuy hay cà khịa nhau nhưng lại rất thân thiết, đáng ghen tị lắm. Cảm giác như mọi người đều rất thấu hiểu nhau."
Thấu hiểu à... Mà, đúng là chúng tôi không cần phải giữ kẽ với nhau. Tất cả đều đã quen biết từ khi còn là những đứa trẻ.