"Nếu nói tôi đã thay đổi, thì đúng là nhờ ba người họ và thị trấn này."
"Hừ. Một thằng nhóc khốn kiếp đã trưởng thành rồi sao."
Thật ra tuổi tinh thần của tôi còn lớn hơn cô đó.
"Marie. Cô đến đây làm gì?"
"Là do anh gọi tôi đến. Anh nói có một tài năng kiệt xuất nên tôi mới đến xem."
"Nếu chỉ có thế thì cô không đến đâu."
Chắc chắn còn lý do khác.
"Anh... Trưởng ban Tổng bộ có nói gì với anh không?"
Biết ngay mà.
"Tôi được yêu cầu trở thành Trưởng ban kế nhiệm."
"Chậc! Quả nhiên là anh."
Đừng có tặc lưỡi.
"Sao cô lại nghĩ vậy?"
"Ai cũng biết anh là người được Trưởng ban đặc biệt để mắt tới. Tôi hiểu lý do là gì, anh là người phiền phức nhất, nhưng năng lực lại vượt trội hơn tất cả. Dù không muốn thừa nhận, nhưng tôi biết anh là người ưu tú nhất trong môn phái."
Thừa nhận đi chứ, đồ cấp 4.
"Tôi còn nghĩ mình giỏi hơn cả Trưởng ban nữa kìa."
"Tôi cũng nghĩ vậy. Trưởng ban đã không còn làm công việc giả kim thuật nữa, anh chắc đã vượt qua bà ấy từ lâu rồi."
Trưởng ban có làm công việc thực tế nữa đâu.
"Cô muốn trở thành người kế nhiệm của Trưởng ban à?"
"Tất nhiên rồi. Mục tiêu của tôi là sư phụ, và tôi đã nỗ lực để vượt qua bà ấy. Mà, nếu chỉ tính riêng lĩnh vực sản xuất dược phẩm thì tôi nghĩ mình đã vượt qua rồi."
Chắc là vậy.
"Còn Chris thì sao?"
"Là mối đe dọa chỉ sau anh. Kỹ năng giả kim thuật tốt, lại là quý tộc thượng lưu. Hơn nữa còn được lòng người, đang ra sức mở rộng phe phái."
Còn lập cả phe phái nữa à.
"Sao cô không lập phe phái đi?"
"Tôi đang làm đây. Vì phải đối đầu với Chris, quý tộc đôi khi là một lợi thế, nhưng cũng có lúc là bất lợi."
Nào là sự ghen tị, nào là đơn giản chỉ vì không ưa.
"Vậy à... Nói trước cho cô biết, tôi từ chối cái ghế đó rồi."
"Quả nhiên là vậy..."
Có vẻ cô ta đã biết.
"Cô biết à?"
"Tin đồn lan khắp Tổng bộ rồi, và tôi cũng đã nghĩ như vậy."
Ồ?
"Tại sao?"
"Nghe tin Trưởng ban triệu tập anh về vì nhiệm vụ chế tạo ma kiếm, tôi đã rất lo lắng. Tôi biết Trưởng ban tuy giáng chức anh đến đây, nhưng bà ấy vẫn có ý định gọi anh về. Và thời điểm gọi về cũng chính là thời điểm chỉ định anh làm người kế nhiệm."
Hừm...
"Chắc cũng có ý đó thật. Tôi đã gây thù chuốc oán quá nhiều, nên chắc bà ấy muốn tôi ở đây để tự xét lại bản thân."
"Đúng vậy. Và rồi, anh đã quay lại Kinh Đô, nhưng lại nhanh chóng rời đi. Tôi đến đây là vì muốn biết lý do. Nhưng ngay từ lúc gặp mặt, khi thấy bữa tiệc nướng của các người, tôi đã hiểu ra ngay. À, gã này sẽ sống ở thị trấn Reet, hắn không có ý định quay về nữa."
Thì, đúng là vậy mà.
"Vui lắm đó."
"Chắc chắn rồi. Tửu trì nhục lâm là đây chứ đâu. Không có ai chống đối, lại có một đám phụ nữ làm đệ tử luôn tâng bốc mình. Phải, chắc chắn là không về rồi."
"Có nhiều sắc thái trong câu nói đó tôi muốn phủ nhận, nhưng thôi, cứ cho là vậy đi."
Về ý nghĩa chung thì chả khác gì mấy.
"Ba người đó có giỏi không? Về ma lực thì tôi thấy cũng bình thường."
Đừng có nói 'bình thường".
"Họ rất ưu tú. Trước hết là rất thông minh, hơn cả cô đó."
"Hừm... Mà, Adele thì đúng là thông minh thật."
"Cô biết à?"
"Chỉ là nhân viên tiếp tân mà đạt cấp 9 rồi, đúng không? Không thông minh thì sao làm được chuyện đó."
Do cô ấy thiếu kinh nghiệm thực chiến thôi.
"Cô bảo cô ta chỉ được mỗi cái mặt mà."
"Nhìn ngứa mắt."
Đúng là một kẻ hẹp hòi...
"Haizz... Cô định tranh giành với Chris à?"
"Phải. Trưởng ban yêu thương một đứa trẻ mồ côi là anh như con trai mình. Vì vậy, thua anh tôi còn chấp nhận được. Nhưng thua gã đó thì lòng tự tôn của tôi không cho phép."
Marie và Chris là đối thủ ngang tuổi. Theo quan sát của tôi, Marie vượt trội hơn Chris về cả trí thông minh và kỹ năng giả kim thuật, nhưng Chris dường như luôn đi trước một bước.
"Chris là cấp 3 đó."
"Kỳ thi tới tôi sẽ bắt kịp. Đã không còn ở giai đoạn phải lựa chọn phương pháp nữa rồi."
Phương pháp... Cô ta có hiểu mình bị rớt vì lý do gì không vậy?
"Chris cũng đã hành động rồi à?"
"Phải. Lúc nãy tôi vừa nói cậu ta đang mở rộng phe phái mà? Cậu ta cũng giống tôi thôi. Khi không còn sự tồn tại của anh, cơ hội sẽ đến. Và cậu ta hiểu mình là ứng cử viên sáng giá nhất, nên đang ra sức củng cố vị thế."
Đúng là ứng cử viên sáng giá nhất thật. Marie thì điểm tốt hay điểm xấu đều quá nổi bật. Về điểm này, Chris lại rất ổn định.
"Còn Therese thì sao?"
"Cô ấy sẽ theo tôi. Tuy không dám chống lại quý tộc, nhưng chắc chắn cô ấy sẽ theo tôi, người bạn thân nhiều năm."
Chris đang chiếm ưu thế, nhưng Therese, người đứng thứ tư, lại thuộc phe Marie à. Điều đó có nghĩa là Đội Chế Tác Đá Ma Thuật, xương sống của Hiệp hội, sẽ về phe Marie.
"Đội Chế Tác Phi Thuyền thì sao?"
"Anh không biết vợ của trưởng đội đó là ai à?"
Là chị Corinna của Đội Chế Tác Đá Ma Thuật, vậy thì cũng sẽ theo Marie. Đây là cuộc chiến giữa Chris về số lượng và Marie về chất lượng...
"Nếu tôi chấp nhận sự chỉ định của Trưởng ban, thì hai phe phái lớn đó sẽ hợp sức hạ bệ tôi à."
"Tất nhiên."
Dù nói là chấp nhận thua tôi, nhưng họ không phải là những kẻ dễ dàng từ bỏ như vậy. Họ nghĩ tuy tôi là một nhà giả kim ưu tú, nhưng không được lòng người, cũng không có phe phái, nên nếu muốn tranh giành thì vẫn có thể. Mà thôi, một đám ô hợp mỏng manh như vậy cũng chẳng phải đối thủ của tôi. May mà tôi đã không chấp nhận. Tôi không muốn phải đối phó với những kẻ chỉ biết tụ tập lại vì không thể thắng bằng năng lực cá nhân.
"Hai người cứ tranh giành ở nơi nào tôi không biết đi. Tôi ngán mấy chuyện đó lắm rồi."
Chuyện của Augusto là quá đủ.
"Zieg, hãy về phe tôi."
"Không."
Ngu ngốc.
"Khi tôi trở thành Trưởng ban, tôi sẽ cho anh làm Trưởng chi nhánh Reet."
"Không cần. Trưởng chi nhánh hiện tại không can thiệp vào công việc, nhưng lại chịu trách nhiệm và chi tiền, ông ấy còn là anh hùng của Mặt trận phía Tây cũ. Tôi định để ông ấy ngồi ở chiếc ghế đó đến chết."
Ông ấy mà nghỉ thì phiền lắm.
"Đã có chỗ dựa vững chắc rồi sao..."
"Marie, thử nói xem lý tưởng mà Trưởng ban đã đề ra là gì."
"Chủ nghĩa thực tài..."
"Đúng vậy. Không phân biệt thân phận hay địa vị. Chỉ người thực lực mới có thể tiến lên. Đó là lời dạy của Trưởng ban, và cũng là lý tưởng của Hiệp hội Nhà giả kim hiện tại. Phe phái không quan trọng, ai ủng hộ cô hay Chris cũng không quan trọng. Cứ thế này thì cô sẽ thua Chris đó, đồ cấp 4."
Kỳ thi tới chắc chắn cậu ta sẽ nhắm đến cấp 2.
"Tại sao tôi lại không đậu được cấp 3 nhỉ?"
Quả nhiên là không hiểu...
"Thôi cái trò phản đối đề bài rồi viết một bài văn dài đầy vẻ mỉa mai đi. Nếu không thì làm gì có chuyện cô lại rớt một cái cấp 3 cỏn con. Phải nhớ giám khảo chỉ là những kẻ ngốc không bằng cô. Cứ xem như đó là đề bài do đệ tử của mình làm ra, nhìn bằng ánh mắt ấm áp rồi giải đề là được."
Marie vừa thông minh, thực hành lại hoàn hảo. Lẽ ra cô ta phải lên cấp 2 từ lâu rồi mới phải.
"Tôi sẽ làm vậy..."
Nhận ra sớm đi chứ, đồ ngốc. Cái lòng tự tôn vớ vẩn đó chính là lý do lớn nhất khiến cô không thể thắng được Chris.