Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

(Đang ra)

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

氷高悠 ; Yuu Hidaka

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

137 13869

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

(Đang ra)

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

Shirosaki

— Đúng vậy. Ngày hôm nay, một lần nữa, cô ấy lại đọc được những suy nghĩ của tôi.

3 16

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

36 730

Dạy vợ

(Đang ra)

Dạy vợ

오당티

Nếu nữ phản diện hành xử hư hỏng, hãy mắng cô ta một cách thích đáng.

20 260

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

35 432

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

162 4335

[WN] Tập 4 - Chương 150: Sai bét—

Heidemarie nói xong những gì cần nói rồi rời đi, bỏ lại tôi và Martina ở lại.

"Anh Zieg, những điều chị Heidemarie nói có phải là sự thật không ạ?"

Nên trả lời thế nào đây...

"...Phần lớn thì anh cũng đồng ý như vậy. Nhưng mà, em đến đây gặp Heidemarie là để chuyện đó không xảy ra, phải không?" 

"Vậy sao ạ..."

Với 35 điểm nhân cách, tôi không biết phải nói gì với một đứa trẻ...

"Martina, cuộc đời của em là của em. Mẹ em cũng chỉ có một mình em là con gái thôi. Heidemarie bảo em hãy trả lời trong một tuần. Suy nghĩ cho kỹ đi, cả ý nghĩa của lời cô ấy nữa. Đáng ra một học sinh như em chưa cần nghĩ đến chuyện này, nhưng hoàn cảnh hiện tại lại buộc em phải làm vậy." 

"Em hiểu rồi ạ..."

Martina nhặt lấy lọ thuốc chữa thương tự mình làm và viên quặng đồng không thể làm trên bàn, rồi đứng dậy. Sau đó, cô bé cứ thế rời khỏi chi nhánh.

"Haizzz..."

Tôi thở dài một hơi thật sâu. Ngay lúc đó, ba cô gái đi tới, ngồi xuống ghế sofa.

"Đúng là một người đáng sợ..." 

"Tôi thấy khó xử đến mức chỉ muốn về ngay thôi." 

"Thì ra đó là nữ hoàng của đội Sản xuất Dược phẩm. Giờ thì tôi đã hiểu."

Có vẻ cả ba cũng có cùng suy nghĩ giống tôi.

"Như vậy là nhẹ nhàng rồi đó. Chắc vì đối phương là học sinh nên cô ta cũng giữ ý tứ."

Dù đã dập tắt hy vọng của Martina, nhưng cô ta vẫn giải thích mọi thứ rất tuần tự, lớp lang.

"Như vậy mà là..." 

"Martina đã khóc đó..." 

"Tự dưng tôi cũng thấy đau lòng theo."

Tôi ngồi ngay cạnh còn thấy đau hơn nữa.

"Thôi thì, cô ta cũng không nói sai lời nào cả. Vấn đề còn lại là liệu Martina có thể đứng dậy được hay không."

Người có tài năng không phải lúc nào cũng thành công.

"Nếu em ấy không thể đứng dậy được thì sao ạ?"

Em hỏi câu đó thật à?

"Heidemarie nói vậy, chứ không đến mức đó đâu. Chắc cửa tiệm đó sẽ bị Thương hội cho vay nợ ngập đầu, rồi bị lấy mất biển hiệu. Sau đó hai mẹ con sẽ sống hết đời bằng cách làm thuê ở một nơi nào đó thôi."

Với thái độ của những người ở Thương hội, chắc họ cũng không có ý định làm gì hai mẹ con họ. Thứ họ muốn là cửa tiệm có lịch sử lâu đời kia.

"Chuyện đó..." 

"Chuyện này chúng ta không thể làm gì được. Phải xem Martina đưa ra câu trả lời nào, và Heidemarie sẽ làm gì."

Mọi việc đã vượt khỏi tầm kiểm soát của chúng tôi. Tôi không có ý định nhận Martina làm đệ tử, do đó tôi không thể chịu trách nhiệm cho cuộc đời của con bé. Nếu tôi can thiệp, cả Martina và mẹ cô bé sẽ không nghe theo vì đó chỉ là sự can thiệp từ người ngoài. Người duy nhất có thể làm điều này là Heidemarie, người đang có ý định nhận con bé làm đệ tử. Tuy nhiên, điều này còn tùy thuộc vào câu trả lời của Martina.

"Tôi cũng nghĩ vậy." 

"Erika, cứ để cô Heidemarie lo đi. Cô ta vừa rành về kinh doanh, vừa là người đứng đầu trong lĩnh vực giả kim thuật dược phẩm."

Hai cô tiểu thư quý tộc đồng tình với tôi.

"Cũng phải ạ..."

Erika vốn đã tốt bụng, Martina lại còn là hậu bối của em ấy nữa... Chắc em ấy sẽ để tâm lắm.

"Ngày mai tôi sẽ nói chuyện với Heidemarie thử." 

"Vâng ạ."

Đã quá giờ làm việc nên chúng tôi quyết định ra về, cả bốn người cùng nhau ăn tối.

Ngày hôm sau, sau khi kiểm tra qua công việc của ba cô gái, tôi rời khỏi chi nhánh và đi ra biển.

"Biển đây, nhưng cô ta ở đâu mới được..."

Tôi đã đến cảng, nhưng ở đây chỉ toàn những thương nhân đang làm việc tất bật.

"Ở phía bãi cát thì sao ạ? Chẳng phải cô ấy đã nói là muốn ‘tô điểm cho bãi biển’ hay sao."

Phía nam của thị trấn này giáp biển, ngoài cảng mà chúng tôi đang đứng ra, còn có một bãi cát vào mùa hè rất đông người.

"Đi thử xem sao." 

"Vâng ạ."

Chúng tôi đi dọc bờ biển, hướng về phía bãi cát.

"Này Helen, ngươi nghĩ ta nên làm thế nào mới phải?"

Vừa đi, tôi vừa hỏi "cô giáo" Helen.

"Là chuyện của Martina phải không ạ?" 

"Ừ. Thật lòng, suy nghĩ đầu tiên của ta là 'chuyện của tiệm người ta thì mặc xác họ'."

Chuyện đó chẳng liên quan gì đến công việc của chúng tôi. Công việc của chúng tôi là chế tạo vật phẩm, chứ không phải can dự chuyện nhà người ta.

"Nhưng cuối cùng ngài đã quyết định đối mặt mà, phải không ạ?" 

"Lúc nhà xưởng bị cháy, ngươi đã nói với ta người tốt là người sẽ hành động trong những lúc thế này. Với lại, khi xét về lợi hại, ta cũng nghĩ đến việc con bé là hậu bối của Erika và danh tiếng của chi nhánh sau này nên mới quyết định ra tay."

Đã quyết định, nhưng sức của tôi lại không làm được gì. Trong đầu tôi chỉ hiện lên cảnh mình làm cho hai mẹ con họ nổi giận rồi mọi chuyện đổ bể. Bởi lẽ khi nhìn hai mẹ con họ, tôi đã nghĩ "đúng là đồ ngốc"... Thôi thì, chắc đó là lý do nhân cách của tôi chỉ được 35 điểm...

"Tôi thấy như vậy là tốt mà. Kể cả việc giao lại cho cô Heidemarie cũng là một chuyện tốt. Ngài Zieg đã nhìn vào Martina và bỏ cuộc, đây không phải là điều xấu. Khi gặp việc mình không thể làm thì hãy nhờ người khác. Đó cũng là một điều quan trọng của con người."

Nhưng người được nhờ lại là... Dù bản thân tôi vốn không nên nói điều này, nhưng đó lại là Heidemarie, một người nghĩ gì nói nấy.

"Lẽ ra nên là một người khác không phải Heidemarie thì tốt hơn."

Vì là chuyện tiệm thuốc nên tôi mới nhờ đến cô ta, nhưng có lẽ một người dễ chịu như Chris sẽ tốt hơn. Nếu là anh ta thì sẽ biết cách lựa lời hơn để thuyết phục, dù có con chim phiền phức kia ở bên cạnh.

"Tôi nghĩ cô Heidemarie là được rồi ạ. Cô ấy vừa ưu tú, vừa là người có tinh thần trách nhiệm cao. Hơn nữa, tuy hai người hay nói xấu nhau, nhưng thực chất lại rất thân nhau sao?"

Không thân. Tuyệt đối không thân.

Đi một lúc, chúng tôi đến được bãi cát. Hôm nay là ngày thường, lại chưa đến mùa đi biển, nhưng tôi vẫn thấy có một người phụ nữ ở đó.

"Kia rồi." 

"Là cô Heidemarie ạ."

Ngoài cô ta ra thì còn ai vào đây nữa.

"Không biết đang làm gì nữa..."

Tôi đi dọc bãi cát, tiến lại gần Heidemarie. Đến gần, tôi mới nhận ra cô ta đang mặc đồ bơi.

"Cô đang làm cái quái gì vậy?"

Heidemarie đeo kính râm, nằm dài trên chiếc ghế xếp dưới một cây dù che nắng.

"Nghỉ mát."

Trông cũng ra dáng thật...

"Mà, có vui không?" 

"Cũng tàm tạm, chỉ là thiếu ánh mắt khiếm nhã của đàn ông."

Hả?

"Cô muốn được nhìn à?" 

"Phụ nữ được đàn ông ngắm nhìn mới có giá trị." 

"Hừm... tôi không có hứng." 

"Bị anh nhìn chỉ thấy ghê thôi. Tôi biết anh từ lúc anh còn bé tí thế này cơ mà?"

Heidemarie giơ tay lên một chút.

"Tôi cũng biết cô từ lúc còn bé tí. Có lẽ vì vậy, nên nhìn cô mặc đồ bơi tôi chẳng có cảm giác gì." 

"Vậy là tốt."

Nhưng mà, vẫn thấy thắc mắc. Dù gì cũng chưa đến mùa mặc đồ bơi.

"Therese đâu?" 

"Có vẻ đã khỏe hơn một chút rồi. Cô ấy nói muốn đi mua sắm nên đang đi dạo quanh khu chợ của thị trấn."

Vậy thì tốt.

"Mong là chị ấy sẽ bình phục hoàn toàn." 

"Không sao đâu. Tuy cô ấy dễ suy sụp, nhưng hồi phục cũng nhanh lắm."

Nếu Heidemarie đã nói vậy thì chắc là vậy.

"Này, Marie?" 

"Gì thế, Zieg?"

Hừm...

"Cô sao vậy? Nói chuyện tử tế với tôi thế."

Cô ta lúc nào cũng nói toàn những lời độc địa với tôi. Nhưng từ lúc đến đây, chúng tôi lại có thể nói chuyện bình thường.

"Tôi có sao đâu. Vẫn bình thường mà." 

"Tôi không thấy vậy nên mới hỏi." 

"Người thay đổi không phải là tôi, mà là anh. Ban đầu, tôi giữ ý tứ vì có mặt mấy cô gái của anh. Hơn nữa, là vì anh đã thay đổi nên tôi cảm thấy không cần phải công kích nữa."

Hả?

"Là sao?" 

"Vẻ mặt của anh đã thay đổi." 

"Tôi nổi tiếng là người không đổi sắc mặt đó."

Bản thân tôi cũng tự thấy mình ít khi thể hiện cảm xúc.

"Không đâu. Trước đây, tôi rất ghét khuôn mặt anh luôn tỏ vẻ khinh thường và chế giễu người khác. Nhưng kể từ khi đến đây, anh đã không còn giữ vẻ mặt đáng ghét đó nữa, mà trở nên bình thường hơn. Vì thế, tôi cũng không muốn nói gì thêm."

"Bản thân tôi lại hoàn toàn không nhận ra..."

Mình đã thay đổi sao? Đến giờ tôi vẫn nghĩ kẻ ngốc là kẻ ngốc mà.

"Chắc là nhờ ba người họ. Người ta hay nói phụ nữ thay đổi khi biết đến đàn ông, nhưng đàn ông cũng thay đổi khi biết đến phụ nữ." 

"Ra là vậy..."

Là nhờ cuốn sách tán gái à.