Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

(Đang ra)

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

氷高悠 ; Yuu Hidaka

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

137 13869

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

(Đang ra)

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

Shirosaki

— Đúng vậy. Ngày hôm nay, một lần nữa, cô ấy lại đọc được những suy nghĩ của tôi.

3 16

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

36 730

Dạy vợ

(Đang ra)

Dạy vợ

오당티

Nếu nữ phản diện hành xử hư hỏng, hãy mắng cô ta một cách thích đáng.

20 260

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

35 432

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

162 4335

[WN] Tập 4 - Chương 149: Coi Bộ Không Nhận Đệ Tử Được Rồi Nhỉ?

"S-Sập tiệm!? Xin cô đừng nói những lời hồ đồ như vậy!" 

"Hồ đồ? ‘Hồ đồ’ có nghĩa là thiếu suy nghĩ, nông nổi. Em đang nói tôi đó sao? Cô con gái của tiệm thuốc thiếu suy nghĩ kia."

Còn phải thêm cả 'không có tầm nhìn tương lai' nữa.

"Nh-Nhà tôi sẽ không sập đâu! Cô dựa vào đâu mà nói những lời như vậy!?" 

"Dựa vào đâu à... Vậy thì, để trưởng nữ của Thương hội Heinzel, Heidemarie này giải thích cho em nghe."

Dù cách nói chuyện có vẻ trịch thượng, nhưng Heidemarie không phải quý tộc, mà là con gái của một thương nhân.

"Th-Thương hội Heinzel..."

Martina kinh ngạc cũng phải thôi. Thương hội Heinzel là thương hội lớn nhất nước này.

"Thôi được rồi, tôi nói thẳng ra cho oai thế thôi, nhưng ai cũng hiểu mà. Tiệm thuốc không có dược sĩ, ai dám mua? Thương hội nào dám giao dịch?"

Thuốc chỉ cần sai liều lượng là có thể trở thành thuốc độc. Nghĩ đến đã thấy sợ rồi.

"Mẹ em cũng có kinh nghiệm mà." 

"Giấy phép dược sĩ là bằng chứng thể hiện kinh nghiệm và tạo dựng niềm tin với khách hàng. Tương tự như bằng Nhà giả kim Quốc gia, đây cũng là một chứng chỉ quốc gia được Bệ hạ công nhận. Chỉ khi sở hữu nó, một người mới có thể tự xưng là dược sĩ."

Điều đó cho thấy dược sĩ cũng là một ngành nghề cực kỳ quan trọng đối với quốc gia.

"Cô im đi! Mẹ tôi đã rất cố gắng! Người ngoài như cô không có quyền nói này nói nọ!"

Martina hét lên, đứng bật dậy rồi quay gót định chạy đi. Tôi vừa nhìn theo bóng lưng con bé vừa nghĩ "kiểu gì cũng thế này mà", nhưng bước chân của cô bé đã dừng lại ngay lập tức. Bởi lẽ, mái tóc đen của Heidemarie đã quấn lấy người Martina, giữ chặt cô bé lại.

"C-Cái gì thế này!?" 

"Tôi vẫn còn đang nói chuyện, em định đi đâu?" 

"Aaa!!"

Martina sợ hãi cũng phải thôi. Heidemarie, với một nụ cười kỳ dị, đã điều khiển mái tóc vốn đã dài của mình vươn ra, trói chặt lấy Martina.

"Ngươi không biết Heidemarie này là ai sao? Ngươi phải nghe hết chuyện của ta. Một kẻ vô dụng không làm được điều đó đáng phải chết vạn lần."

Heidemarie cũng là một Nhà ma thuật Quốc gia cấp 5, giống như tôi. Và là nữ hoàng của đội Sản xuất Dược phẩm.

"D-Dừng lại..." 

"Ngồi xuống." 

"Martina, tạm thời cứ nghe hết câu chuyện đi. Heidemarie không có ý định làm hại em đâu." 

"Vâng..."

Martina quay lại ghế sofa với ánh mắt hoàn toàn khiếp sợ. Ngay lúc đó, Heidemarie thả cô bé ra, dùng tóc điều khiển chiếc cốc, nhấp một ngụm trà.

"Vẫn ghê gớm như mọi khi nhỉ." 

"Chỉ là mái tóc xinh đẹp của tôi dài ra một chút thôi. Kẻ ghê gớm hơn là anh đó, dụ dỗ toàn phụ nữ làm đệ tử để tiện bề sai khiến."

Marie rác rưởi...

"Tôi luôn nghĩ cho đệ tử của mình. Họ đều thi đậu đàng hoàng đó." 

"Rồi rồi. Anh giỏi lắm. Nào, Martina."

Heidemarie nhìn về phía Martina.

"D-Dạ!"

Con bé sợ chết khiếp rồi...

"Em có tài năng." 

"V-Vậy ạ? Em không nghĩ mình được như vậy..."

Bị vùi dập thế kia mất tự tin là phải.

"Em không tin vào mắt nhìn của tôi sao?" 

"Dạ không phải ạ!"

Thế này có ổn không đây? Chuyển sang đe dọa rồi.

"Em có tài năng. Đây là sự thật mà cả tôi và Zieg đều công nhận."

Heidemarie nói rồi liếc sang tôi, tôi liền gật đầu.

"A, em cảm ơn ạ." 

"Không cần. Nhưng, bất kỳ viên ngọc nào không được mài giũa thì cũng chỉ là một hòn đá cuội. Nói cách khác, em của bây giờ chỉ là một hòn đá cuội."

Những gì cô ta nói đều đúng, và tôi cũng nghĩ vậy, nhưng có cần phải nói những lời đó với một học sinh không?

"Đá cuội..." 

"Phải. Để tôi nói cho hòn đá cuội như em biết, tương lai của tiệm thuốc và gia đình em sẽ ra sao nhé?" 

"Xin chị hãy nói cho em biết ạ!"

Con bé chịu nghe à...

"Em đặt mục tiêu trở thành Nhà giả kim Quốc gia. Mẹ em vừa cổ vũ cho con gái, vừa cố gắng gồng gánh tiệm thuốc. Nhưng cả hai đều không thành công. Lý do thì tôi đã giải thích lúc nãy. Rồi tiệm thuốc sẽ suy sụp, nhưng mẹ em vì muốn ủng hộ ước mơ của con gái nên sẽ bắt đầu vay nợ để cố gắng duy trì tiệm thuốc. Nhưng dĩ nhiên, tình hình không khá hơn. Các khoản nợ ngày càng chồng chất và cuối cùng phá sản. Cửa tiệm bị chiếm mất, hai mẹ con em để trả nợ sẽ bị đẩy vào con đường bán thân—" 

"Marie."

Đến nước này tôi phải ngăn lại, bởi vì Martina đã khóc rồi.

"Đây là tôi ước tính theo chiều hướng tốt lắm rồi đó." 

"Cô nói thế với một đứa trẻ được à?"

Con bé mới 16, 17 tuổi thôi đó.

"Không quan trọng. Sự thật là sự thật. Với những kẻ không chịu hiểu hoàn cảnh của mình, không chịu nhìn ra xung quanh, thì thứ chờ đợi phía trước chỉ có sự hủy diệt." 

"Cô thừa biết mình phải nói những lời đó với ai mà, đúng không?"

Ít nhất không phải là Martina, một người chưa phải chịu bất cứ trách nhiệm nào. Con bé chỉ là một học sinh đang sống dựa vào cha mẹ mà thôi.

"Anh... anh có biết mình đang làm một việc tàn nhẫn đến mức nào không? Cứ để mặc, gia đình cô bé sẽ phá sản thật đấy." 

"Tôi gọi cho cô là để chuyện đó không xảy ra. Nếu không thì tôi chẳng gọi cho một người như cô, cũng chẳng mời cô đến Reet." 

"Đúng là đồ ích kỷ... Cuối cùng tôi cũng hiểu ra. Căn bản anh không hề thay đổi. Thứ thay đổi chỉ là cái thế giới vị kỷ của anh được mở rộng ra, và có thêm đám phụ nữ của anh vào đó mà thôi."

Tôi đang cố gắng thay đổi, nhưng tôi cũng biết bản chất con người không dễ gì thay đổi.

"Bảo vệ đệ tử của mình thì có gì sai? Quan tâm đến đồng nghiệp, điều mà trước đây tôi chưa từng làm, thì có gì sai?"

Tôi đã từng bị đồng nghiệp đâm lén, bị đồng nghiệp hạ bệ.

"Thôi... Anh muốn làm gì thì tùy. Nhưng đừng cản đường tôi." 

"Tôi không cản, nhưng tôi chỉ muốn nói cô nên biết đối tượng của mình là ai." 

"Đúng là một kẻ phiền phức... Martina, tôi cho em một tuần. Trong thời gian đó hãy suy nghĩ đi. Một con người không chịu suy nghĩ thì không phải là con người."

Heidemarie nói rồi đứng dậy.

"Về à?" 

"Những gì cần nói tôi đã nói rồi, cũng đến lúc phải đi đón Therese." 

"Vậy à..."

Mong là cô ấy không rơi xuống biển...

"Zieg, ngày mai hãy đến bãi biển."

Hả?

"Tôi phải làm việc mà?" 

"Có chuyện cần nói. Đây cũng là công việc."

Công việc gì chứ? Mà, đúng là cần phải nói chuyện...

"Tôi biết rồi." 

"Vậy nhé... Chào."

Heidemarie vuốt mái tóc dài của mình rồi rời khỏi chi nhánh.