Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

(Đang ra)

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

氷高悠 ; Yuu Hidaka

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

137 13869

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

(Đang ra)

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

Shirosaki

— Đúng vậy. Ngày hôm nay, một lần nữa, cô ấy lại đọc được những suy nghĩ của tôi.

3 16

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

36 730

Dạy vợ

(Đang ra)

Dạy vợ

오당티

Nếu nữ phản diện hành xử hư hỏng, hãy mắng cô ta một cách thích đáng.

20 260

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

35 432

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

162 4335

[WN] Tập 4 - Chương 148: Nếu Là Tôi Của Ngày Xưa Thì Sẽ Thế Nào?

"Vậy thì, Martina, tiếp theo hãy thử chiết xuất đồng từ quặng đồng này xem. Dĩ nhiên, nếu chiết xuất tất cả thì sẽ không đủ thời gian, nên chỉ cần một chút là được."

Heidemarie nói rồi lấy ra một viên quặng đồng đặt lên bàn.

"Ể? L-Là cái này ạ?" 

"Phải. Tôi đã nói là hãy chiết xuất đồng từ viên quặng này." 

"Ừm... đây là buổi học về dược phẩm phải không ạ?" 

"Phải. Là buổi học về dược phẩm đó. Mời em."

Heidemarie cười bằng một đôi mắt không hề cười, thúc giục Martina.

"Em... em sẽ thử ạ."

Martina đưa tay lên phía trên viên quặng đồng.

"Zieg, cho tôi ly trà khác." 

"Erika~" 

"Vâng, có em đây~"

Tôi vừa gọi, Erika đã lập tức đi tới và cầm lấy chiếc cốc của Heidemarie.

"Tôi nhờ anh mà, sao lại là cô bé đó?" 

"Erika pha trà ngon lắm." 

"Đúng là ra dáng vợ hiền rồi nhỉ. Hết nói nổi." 

"Erika chỉ là một cô bé tốt bụng thôi."

Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện, Erika đã nhanh chóng mang trà quay lại.

"Mời cô ạ~" 

"Ừm, cảm ơn."

Heidemarie nhấp một ngụm trà rồi bắt đầu ăn bánh.

"Mang một ít về cho Therese đi."

Ăn chút đồ ngọt cho tâm hồn khuây khỏa.

"Tôi sẽ làm vậy... Nào, Martina, được rồi đó." 

"Ể?"

Martina ngẩng mặt lên kinh ngạc trước lời nói của Heidemarie.

"Được rồi. Tôi đã hiểu đủ rồi." 

"N-Nhưng mà, em vẫn chưa làm gì cả..." 

"Đúng vậy. Chỉ cần hiểu em không thể làm được gì là đủ rồi."

Chờ thêm chút nữa có chết ai đâu... Mà, tôi cũng chỉ mất 10 giây để biết con bé không làm được.

"E-Em xin lỗi..." 

"Em không cần xin lỗi. Em vẫn còn là học sinh, điều đó cũng dễ hiểu."

Nhưng tôi thì làm được.

"Martina, đừng nản lòng. Việc không làm được là điều hiển nhiên, ngay cả những chị cấp 9, cấp 8 ở đó cũng không làm được đâu. Đó là chuyện bình thường."

Nhưng tôi thì làm được.

"Em... em không giỏi về mảng khoáng vật ạ..." 

"Ừ ừm. Tôi hiểu mà. Ai cũng có sở trường và sở đoản cả."

Heidemarie mỉm cười gật đầu.

"V-Vâng, phải ạ." 

"Tất nhiên rồi. Vậy? Em định làm gì với sở đoản đó của mình?"

Heidemarie trở lại vẻ mặt nghiêm túc.

"Ể? D-Dạ, em muốn làm thuốc nên..."

Martina vừa tránh ánh mắt của Heidemarie vừa rụt rè lên tiếng.

"Nhà giả kim chuyên về dược phẩm nhỉ..." 

"Vâng ạ!"

Martina nhìn thẳng về phía trước.

"Không được đâu." 

"Ể?" 

"Không-được-đâu. Trước hết, em còn không đậu nổi cấp 10 thì sao trở thành nhà giả kim được."

Quả là Heidemarie. Những điều tôi nghĩ trong đầu nhưng không nói ra, cô ta lại có thể thản nhiên nói thẳng.

"N-Nhưng mà, nếu chỉ là cấp 10 thì..."

Wow!

"Chỉ là? Một kỳ thi mà mỗi năm có hàng ngàn người trượt, một kỳ thi mà ngay cả những đệ tử được chính tôi kèm cặp mỗi ngày, học quên ăn quên ngủ mà vẫn có thể trượt một cách dễ dàng, mà em lại nói ‘chỉ là’?"

Thì, đó chính là Nhà giả kim Quốc gia. Ba cô gái nhà tôi đậu được ở tuổi đó, nói thẳng ra, chỉ riêng điều đó đã là tinh anh rồi.

"E-Em xin lỗi... Em lỡ lời ạ." 

"Heidemarie, với học sinh thì chuyện đó cũng thường thôi."

Tạm thời cứ bênh một chút. Chính tôi ngày xưa cũng từng nghĩ "chỉ là cấp 10". Mà, thực tế đúng là "chỉ là" thật.

"Thôi được rồi. Nhưng nếu đã nói ‘chỉ là’, thì cứ thi đi là được chứ gì." 

"Em vẫn còn là học sinh ạ..." 

"Zieg. Anh lấy bằng lúc còn đi học mà, phải không?" 

"Đến cấp 5."

Thật ra có thể lấy cao hơn, nhưng lúc đó tôi còn bận thi lấy bằng nhà ma thuật.

"C-Cấp 5 ạ!?" 

"Có những người như vậy đấy, tôi cũng lấy đến cấp 8."

Chris còn lấy đến cấp 7 đó...

"S-Siêu quá..."

"Chuyện của chúng tôi không quan trọng. Một phần là nhờ môi trường, một phần là nhờ gặp được người thầy tốt."

Heidemarie chỉ duy nhất tôn trọng Trưởng ban Tổng bộ. Chính sự tôn kính đó đã khiến cô ta có phong thái giống một "phù thủy".

"D-Dạ..." 

"Quay lại câu chuyện. Martina, tại sao em lại bỏ mặc sở đoản của mình... Lý do thì tôi có thể dễ mường tượng ra. Làm thuốc thì không liên quan đến khoáng vật, học Vật lý cũng chẳng có ý nghĩa gì."

Chắc là vậy rồi.

"C-Chuyện đó..." 

"Để tôi nói cho một người không biết gì và cũng chẳng tìm hiểu gì như em biết nhé. Làm thuốc cũng cần kiến thức về khoáng vật, và cũng cần cả Vật lý. Trên đời này, không có nhà giả kim nào lại không học những thứ đó."

Đúng là không có, ít nhất là trong hàng ngũ Nhà giả kim Quốc gia.

"N-Nhưng, đó là thuốc mà?" 

"Thành phần chiết xuất từ khoáng vật có thể làm nguyên liệu thuốc, hoặc dùng làm chất xúc tác để tăng tính hiệu quả. Hơn nữa, Vật lý là môn học liên quan đến vạn vật, một hiện tượng tự nhiên đến mức gọi nó là nền tảng cũng còn khiêm tốn. Một nhà giả kim không học môn này cũng đồng nghĩa với một người không thể đi lại."

Này cái cô Leonora bảo thích thuốc mà chán thép không gỉ ơi, có nghe không đấy?

"Em xin lỗi..."

Martina suy sụp hẳn.

"Không cần xin lỗi. Vô tri không phải là điều đáng xấu hổ, đó là chuyện thường tình. Ngay cả tôi, người đang nói chuyện có vẻ ta đây, cũng có thể nói là hoàn toàn vô tri về luật pháp, nghệ thuật, chiến tranh, chính trị... Những điều tôi không biết còn nhiều hơn. Nhưng, cuộc đời là sự học hỏi, cứ học mỗi ngày là được."

Nói thì hay đó, nhưng luật pháp thì nên biết chứ.

"Học hỏi..." 

"Đúng vậy. Nào Martina, tại sao em lại muốn trở thành một nhà giả kim chuyên về dược phẩm?"

Sao tự dưng mình muốn đi về thế nhỉ.

"Vì nhà em là một tiệm thuốc ạ. Nhưng năm ngoái ông em mất, bây giờ chỉ còn mẹ em làm. Nhưng mẹ em không phải người trong nghề, nên em nghĩ mình phải làm gì đó..." 

"Không phải người trong nghề? Mẹ em có giấy phép dược sĩ không?"

Đúng vậy, dược sĩ cũng cần có bằng cấp.

"Dạ không ạ." 

"Vậy thì em không cần phải bận tâm đâu. Vì tiệm sẽ sập sớm thôi."

Sophie... Cô gọi cô ta là "Marie rác rưởi" đúng là không sai chút nào.