Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

(Đang ra)

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

氷高悠 ; Yuu Hidaka

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

137 13869

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

(Đang ra)

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

Shirosaki

— Đúng vậy. Ngày hôm nay, một lần nữa, cô ấy lại đọc được những suy nghĩ của tôi.

3 16

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

36 730

Dạy vợ

(Đang ra)

Dạy vợ

오당티

Nếu nữ phản diện hành xử hư hỏng, hãy mắng cô ta một cách thích đáng.

20 260

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

35 432

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

162 4335

[WN] Tập 4 - Chương 154: Ngoài Leonora Ra, Không Ai Hiểu

Chẳng hiểu sao, nhưng có vẻ Sophie sắp đến đây.

"Sophie..." 

"Cậu ghét con bé à?" 

"Chẳng phải chỉ là một con cún con ồn ào hay sao? Một đứa nhóc lúc nào cũng nghĩ mình là nhất, y hệt Heidemarie."

Vậy mà đã là cấp 6.

"Cậu Zieg cũng có suy nghĩ như vậy mà." 

"Tôi không tự phụ, cũng không đánh giá quá cao bản thân. Tôi chỉ nói sự thật thôi." 

"Khiêm tốn chút đi. Chính vì vậy cậu mới hay cãi nhau với cô Heidemarie và Sophie đó. Sophie mới 20 tuổi thôi mà."

Nghĩ lại thì bằng tuổi Erika. Tôi quay sang nhìn em ấy.

"Nhân cách khác nhau một trời một vực..."

Erika là một người chín chắn và trưởng thành.

"Do cá tính thôi. Cứ nhìn con bé bằng ánh mắt ấm áp đi. Bản chất con bé là một đứa trẻ rất tốt mà?"

Một đứa trẻ tốt không gọi sư tỷ của mình là "Marie rác rưởi" đâu.

"Nhưng mà, tại sao con bé lại đến đây?" 

"Ai biết đâu?" 

"Lẽ nào lại chuyển đến chi nhánh của chúng tôi? Thiếu người thì thiếu thật, nhưng tôi không muốn đâu."

Lúc ở Kinh Đô tôi đã mời gọi nhiều người, nhưng Heidemarie và Sophie thì tôi không hề có ý định đó.

"Chắc không có chuyện đó đâu. Bé Sophie bây giờ đang lên như diều gặp gió. À, con bé đã đậu kỳ thi hôm trước và lên cấp 5 rồi đó." 

"Ồ?"

Ghê thật. 20 tuổi đã lên cấp 5 là cực kỳ giỏi rồi, thậm chí còn nhanh hơn cả Heidemarie. Dù vẫn chậm hơn tôi!

"Đến để khoe khoang ư... chắc không phải vậy đâu nhỉ."

Con bé sẽ không đến đây vì một chuyện vớ vẩn như vậy. Nếu tôi nhớ không lầm thì nó ở Đội Chế Tác Máy Móc Tinh Xảo, tuy không đến mức như Đội Chế Tác Đá Ma Thuật, nhưng cũng bận rộn không kém.

"Anh Zieg, hay là vì máy chiết xuất và máy phân giải?"

Adele lên tiếng.

"À, Sasha có nói là trong tuần này, chắc vậy rồi..."

Cô ấy nói là đang điều chỉnh, và lĩnh vực đó thuộc về Đội Chế Tác Máy Móc Tinh Xảo. Nhưng mà, có cần con bé đó đến không? Chỉ gửi hàng thì ai làm chả được, thậm chí giao cho bên vận chuyển là xong.

"Therese, chuyến bay mấy giờ thế?" 

"Con bé nói là trước trưa, chắc khoảng 11 rưỡi?"

30 phút nữa à.

"Nếu là máy chiết xuất và máy phân giải thì đúng là có việc ở chỗ chúng tôi rồi." 

"Cậu đi cùng không? Tôi nghĩ bé Sophie sẽ vui lắm đó."

Không có chuyện đó đâu.

"Chị nghĩ vậy thật à?" 

"Ừm. Con bé muốn khoe chuyện cấp 5 mà."

Là chuyện đó à. Mà tôi lấy bằng lúc còn đi học cơ.

"Thôi được rồi. Vậy đi thôi... Tôi ra ngoài một chút nhé."

Tôi nói với ba cô gái.

"Vâng ạ." 

"Anh đi nhé." 

"Anh đi cẩn thận."

Tôi và Therese đứng dậy, rời khỏi chi nhánh, đi ra sân bay. Chúng tôi quyết định đợi Sophie ở trước cổng.

"Phải làm sao để Heidemarie không gặp con bé mới được."

Cả hai đều nghĩ mình là nhất nên không hợp tính nhau. Nói đúng hơn là Heidemarie hay trêu chọc Sophie, nên Sophie ghét cô ta hơn. Vì vậy mới có cái tên "Marie rác rưởi".

"Cô Heidemarie biết rồi đó. Lúc tôi gọi điện, cô ấy cũng ở đó mà." 

"Có cãi nhau không?" 

"Ừm... lúc tôi đang nói chuyện thì bị cô Heidemarie dùng tóc tấn công từ phía sau giật lấy ống nghe, rồi hỏi con bé ‘Cao lên chút nào chưa?’. Xong cúp máy ngang xương."

Cả môn phái nhà tôi ai cũng có tật cúp máy ngang xương như vậy.

"Phiền phức thật." 

"Do cô Heidemarie thấy bé Sophie dễ thương thôi."

Đúng là một tình yêu méo mó. Quả là một kẻ S chính hiệu.

Trong lúc tôi và Therese đang nói chuyện, phi thuyền từ Kinh Đô đã xuất hiện trên bầu trời.

"Đến rồi à." 

"Cậu Zieg, đừng có nói mấy câu kiểu 'tôi lấy bằng lúc còn đi học' nhé."

Là chuyện cấp 5... Mà, chắc chắn con bé sẽ khoe mẽ thôi.

"Tôi biết rồi."

Tôi vừa nghĩ "mình cũng trưởng thành rồi nhỉ" vừa ngước lên nhìn phi thuyền. Nó bay vào trong sân bay rồi khuất dạng. Một lúc sau, những người có vẻ là hành khách bắt đầu đi ra, trong số đó có một cô bé tóc vàng hoe ánh đỏ, vóc người nhỏ nhắn.

"Bé Sophie ơi~!"

Therese gọi, cô bé liền nhìn về phía này rồi đi tới, vẻ mặt cực kỳ khó chịu.

"Therese... Marie rác rưởi đâu?"

Mở miệng mà câu đầu tiên đã thế này rồi.

"Đi mua sắm rồi." 

"Thế à, may quá. Mà? Tại sao gã này lại ở đây?"

Sophie lườm tôi.

"Chào hỏi hay thật đấy. Tôi nghe nói cô đã đậu cấp 5 nên đến đây để chúc mừng."

Cứ nói chuyện khách sáo đi. Đây chính là phẩm chất người tốt mà tôi đã học được từ các đệ tử của mình.

"Hả? Anh nói cái gì vậy? Anh mà làm mấy chuyện đó được sao." 

"Tổn thương đó. Lên được cấp 5 ở tuổi của cô là một điều rất đáng nể. Có thể thấy được sự nỗ lực mỗi ngày của cô."

Dù tôi có biết gì đâu.

"Hả? Anh lấy bằng lúc còn đi học mà." 

"Đừng so sánh tôi với phàm phu." 

"A... là anh đây rồi. Ra vẻ ta đây của một kẻ cấp 3. Mà, thật lòng tôi nghĩ anh cũng chỉ vừa đủ điểm đậu thôi."

Chắc là vậy thật.

"100 điểm hay 80 điểm thì đậu vẫn là đậu. Chúc mừng nhé." 

"Cảm ơn... Này, đây có thật là Zieg không? Không phải người khác đấy chứ?"

Sophie quay sang hỏi Therese.

"Cậu ấy có đệ tử rồi nên đã biết quan tâm hơn."

Với lại do Therese đã dặn trước.

"Hừm... Nghe nói có tới ba đứa ngốc chịu làm đệ tử của Zieg, tôi còn thấy tội nghiệp cho họ. Nhưng có vẻ cũng ra dáng phết nhỉ." 

"Cậu Zieg cũng đã thay đổi từ khi đến đây mà."

Chuyện đó thì đúng.

"Thế à. Thôi được rồi, bỏ qua đi. Zieg, tôi mang máy chiết xuất và máy phân giải đến rồi đây."

Quả nhiên là vì chuyện đó.

"Cảm ơn nhé. Nhưng mà, cần gì cô phải đích thân mang đến? Cô bận lắm mà." 

"Tôi phải thực hiện công đoạn điều chỉnh cuối cùng sau khi giao hàng. Lẽ ra không cần làm vậy, nhưng Trưởng ban Tổng bộ lại ra lệnh. Tiện thể bảo tôi qua xem đám phụ nữ của anh thế nào."

Trưởng ban Tổng bộ cũng dai thật. Chính mắt bà ấy thấy rồi còn gì.

"Cách dùng từ ‘đám phụ nữ’ có vấn đề đó, nhưng dù sao cô cũng phải đến chi nhánh nên cứ tự nhiên xem rồi báo cáo cho bà ấy đi." 

"Tôi sẽ làm vậy. A, trước đó đi ăn trưa đã. Zieg thì sao cũng được, nhưng Therese đi cùng nhé. Tôi không biết gì về thị trấn này cả."

Đã đến giờ này rồi à.

"Tôi cũng không biết nhiều đâu. Cậu Zieg biết không?" 

"Tôi cũng không biết. Chắc quanh đây cũng có vài quán." 

"Sao anh lại không biết? Vẫn sống bằng bánh mì như mọi khi à?" 

"Không, đồng nghiệp nấu ăn cho tôi nên tôi ít khi ăn ngoài."

Chỉ có khách sạn Side hoặc quán ăn thường dùng cho tiệc chào mừng thôi.

"Thế đúng là ‘đám phụ nữ’ rồi còn gì. Còn bắt họ nấu ăn cho nữa."

Hừm, giải thích chuyện này phiền phức thật.

"Sao cũng được. Hình như đi về phía biển sẽ có mấy quán ăn hải sản đó."

Tuy chưa đến bao giờ, nhưng tôi đã thấy vài lần.

"Nghe hay đó. Đã đến thành phố biển thì phải ăn hải sản. Ở Kinh Đô ít có lắm." 

"Vậy đi đi. Tôi có cơm hộp rồi nên hai người tự đi nhé." 

"Cái hộp cơm đó cũng là do đệ tử làm chứ gì. Y như vợ anh rồi."

Không phải, Erika là vợ của Leonora. Chắc chẳng ai hiểu chuyện này đâu. Ngay cả tôi cũng không hiểu nổi nữa là.