Sophie đang cẩn thận dạy luyện kim quặng đồng cho Martina.
"Chị Sophie giỏi thật đó. Cách luyện kim của chị đẹp quá."
"Không có đâu. Chỉ là tỉ mỉ thôi."
Có hơi chậm.
"Sophie là người của Đội Chế Tác Máy Móc Tinh Xảo nên mới có cách luyện kim như vậy. Cẩn thận, không một chút sai sót. Mỗi đội đều có một màu sắc riêng. Tiện thể chỉ cho em luôn, đội Sản xuất Dược phẩm của Heidemarie cũng đòi hỏi sự tỉ mỉ tương tự. Là người nhà tiệm thuốc chắc em cũng hiểu, đúng không?"
"Vâng ạ... Đối với thuốc, liều lượng rất quan trọng."
Hiểu rõ ghê. Cũng mong em hiểu là nó không hợp với một đứa ma lực lớn mà lại kém điều khiển như em.
"Nhờ cô đó, Sophie. Dạy dỗ quả trứng pháp sư chưa nở này cho ra dáng một chút. Nếu đến Kinh Đô mà còn lạ lẫm, có khi bị đội Sản xuất Dược phẩm bắt nạt ấy chứ."
"Đừng nói vậy chứ. Chỗ của Heidemarie toàn những người hiền lành nên không sao đâu."
Đệ tử thường có tính cách trái ngược với sư phụ à? Chi nhánh này là một, Therese cũng là một.
Sau đó, Sophie tiếp tục vừa có vẻ khó xử vừa dạy luyện kim, thậm chí còn xem cả bài kiểm tra Vật lý giúp tôi. Đến hết giờ làm việc, chúng tôi để Martina ra về.
"A~... Mệt quá..."
Sophie ngả người ra sau ghế sofa, ngước nhìn lên trần nhà.
"Từ ngày mai cũng nhờ cô nhé."
"Tại sao lại là tôi... Tôi không giỏi dạy người khác."
"Cô không định nhận đệ tử à?"
"Không có dự định đó, cũng chẳng có thành tích gì để dạy đời người khác."
Hừm... tôi nghĩ thành tích vậy là quá đủ rồi. Mà, một đứa nhát người lạ như con bé này chắc cũng không tích cực nhận đệ tử đâu.
"Thôi được rồi. Không làm thêm giờ nhé... Mà, cô thật sự muốn đến ở nhà tôi à?"
"Chỉ vài ngày thôi, làm ơn đi. Sau đó tôi sẽ ra khách sạn ở."
Hừm...
"Vậy, về thôi..."
"A, cô Sophie, nếu được thì qua ăn tối chung với bọn tôi nhé?"
Erika mời Sophie.
"Ể... tôi?"
Ngoài cô ra thì còn ai? Đừng có đơ người ra.
"Erika nấu ăn ngon lắm, nên chúng tôi lúc nào cũng được chiêu đãi."
"Như vậy có ổn không...?"
"Cũng tốn nhiêu đó công sức thôi, với lại tôi thích nấu ăn mà."
Erika nở một nụ cười không chút ác ý.
"Ồ, ồ... Vậy thì, đã được mời rồi nên..."
"Vâng!"
Chúng tôi dọn dẹp, rời khỏi chi nhánh, và đến ký túc xá trong 30 giây.
"Gần quá..."
"Thích chứ?"
"Chỉ riêng cái này thôi là tôi đã thật sự ghen tị rồi. Gần Tổng bộ không có nhà cho thuê, mà có đi nữa thì tiền thuê cũng cắt cổ cho xem."
Chuyện đó thì đúng. Tôi cũng đã định thuê nhà gần Tổng bộ, nhưng không thể.
"Hay đừng nhắc đến vụ công tác nữa, cô chuyển hẳn đến đây luôn đi?"
"Không đâu."
Ai cũng từ chối. Mọi người thích Tổng bộ đến vậy à?
"Thôi được rồi. Phòng của tôi ở đó. Đối diện là phòng Erika, trên lầu là Adele, chéo trên lầu là Leonora. Tôi không rành chuyện phụ nữ, nên nếu có gì cứ nhờ bọn họ."
Có hỏi mượn nước hoa hồng thì tôi cũng chịu.
"Chỉ có vài ngày thôi, tôi cũng đã mang đủ thứ đến rồi nên không sao đâu."
Hừm...
Chúng tôi tạm biệt nhau ở đó, rồi tôi cùng Sophie vào phòng.
"Phòng anh vẫn gọn gàng như mọi khi nhỉ."
"Chẳng qua không có nhiều đồ đạc thôi. Tôi cũng không có sở thích trang trí gì cả."
Toàn mấy thứ vô dụng.
"Có treo giấy khen kìa?"
Sophie nhìn vào tờ giấy khen được treo ở phía trên tường.
"A, cái đó à. Là giấy khen của thị trưởng lúc tôi dập tắt vụ hỏa hoạn. Không cần lắm, mà vứt cũng không được."
Thì, tôi đã định cất đi rồi nhưng lại bị ba cô gái lôi ra rồi treo lên tường.
"Ồ... là cái vụ mà Trưởng ban cứ lải nhải mãi à."
"Lải nhải à?"
"Bà ấy vui mừng lắm, cứ nói ‘Zieg thay đổi rồi’. Khó chịu nhất là tôi phải nghe câu đó đến 5 lần."
Thế thì khó chịu thật.
"Có gì mà vui đến thế không biết..."
"Vì đó là một hành động tốt mà người như anh tuyệt đối sẽ không làm. Lúc nghe chuyện đó tôi cũng không thể tin nổi. Tôi còn nghĩ chắc thủ phạm phóng hỏa là anh nữa cơ."
Tôi mà lại tự đi đốt nhà, tự chữa cháy à.
"Là do Helen bảo làm vậy để nâng cao danh tiếng của chi nhánh thôi."
"Đúng là một linh thú tốt. Hay là anh cứ giao phó toàn bộ ý thức và hành động của mình cho Helen đi? Nếu vậy, với năng lực của anh, chắc chắn sẽ trở thành một thần tượng đó."
"Tôi không có hứng thú với mấy hình tượng đó lắm."
Tôi không muốn trở thành thần tượng. 50 điểm nhân cách là được rồi. Chắc đó là giới hạn của tôi.
"Thôi thì, anh cứ sống yên bình ở mảnh đất không có chiến tranh này, chắc sẽ tốt hơn..."
"Đúng đúng. A, đồ đạc trong nhà cứ tự nhiên dùng nhé."
Cứ mỗi lần dùng lại phải xin phép, có khi còn phiền hơn.
"Cảm ơn..."
Sophie ngồi xuống ghế sofa rồi bắt đầu lấy đồ đạc ra.
"Nếu nhất định muốn ngủ giường thì cứ nói. Tôi ngủ sofa cũng được."
"Ở đây được rồi. Tôi nhỏ con, thế này là vừa vặn. Mà, ghế sofa tốt thật đó. Anh mua ở đâu vậy?"
Sophie vừa vỗ vỗ lên ghế vừa hỏi.
"Tự làm đó."
Tôi làm nó với ý định để Helen có thể dùng thay cho giường. Mà, Helen đáng yêu của tôi lại chẳng bao giờ rời khỏi chiếc gối cạnh giường tôi cả. Kết quả là chiếc ghế sofa không mấy khi được dùng, nhưng vì tôi đã rất vui nên sao cũng được.
"Anh đúng là khéo tay thật..."
"Chỉ là không có việc gì khác nên làm bừa thôi."
"Hừm..."
Sophie ngả người nằm xuống.
"Này, đừng có ngủ. Đi qua phòng Erika."
"Nói thật nhé? Tôi có cảm giác bị ra rìa kinh khủng, hay nói đúng hơn là không muốn bước vào thế giới của mấy người ấy."
"Ý cô là sao?"
"Mấy người còn giống người nhà hơn cả những người trong môn phái nữa. Điều này làm tôi thấy khó xử hơn cả khi về nhà chị gái ăn cơm."
Tôi không hiểu...
"Xin lỗi, nhưng tôi chưa bao giờ để tâm đến những chuyện như vậy nên không hiểu."
"Anh đúng là người như vậy... Haizz, đi thôi."
Sophie đứng dậy.
"Đến mức phải thở dài à? Họ là những người tốt mà."
"Chính là vậy đó. Thà ăn cùng Heidemarie còn hơn. Nói những lời kỳ quặc cũng không thấy áy náy."
Con bé này cũng độc miệng mà...
"Nghĩ lại thì, môn phái của chúng ta có nhiều người độc miệng thật."
"Công nhận."
Tại sao nhỉ?
"Chẳng phải vì sư phụ của ngài cũng vậy sao ạ?"
"A~..."
"Thì..."
Trước lời nói của Helen, cả tôi và Sophie đều không thể phủ nhận.