Buổi học kết thúc, tôi trở về nhà và để Sophie đi tắm trước. Trong lúc đó, tôi soạn bài kiểm tra cho Martina.
"Zieg~, tôi tắm xong rồi~"
Sophie vừa lau tóc vừa bước ra từ phòng thay đồ.
"Ừ."
"Lâu rồi tôi mới được tắm thư thái giữa tuần như thế này. Bữa cơm cũng ngon, đúng là một nơi tuyệt vời. Khi nghe tin anh không về Kinh đô, tôi đã tự hỏi liệu kẻ lập dị chỉ biết học này có bị phụ nữ làm cho mê muội không, nhưng giờ tôi hoàn toàn hiểu được cảm giác của anh."
Con bé này cũng đang dần lấy lại phong độ độc miệng rồi thì phải.
"Vậy à..."
"Hửm? Anh đang làm gì vậy?"
Sophie ghé mắt nhìn.
"Bài kiểm tra của Martina. Tôi sẽ cho con bé làm theo kế hoạch này cho đến lúc nó đi Kinh Đô, để kéo môn Vật lý từ ‘tệ hại’ lên ‘rất yếu’."
Muốn kéo lên mức ‘hơi yếu’, nhưng đúng là không đủ thời gian.
"Được không? Con bé tệ lắm đó. Ma lực ghê thật, tôi nghĩ sẽ trở thành một pháp sư giỏi, nhưng chắc sẽ tốn thời gian đây."
Ai cũng nghĩ vậy.
"Con bé có mục tiêu phục hưng tiệm thuốc của gia đình, cho nên để nó lấy bằng cấp 10 sớm sẽ tốt hơn. Kéo dài quá sẽ không ổn lắm."
Nói chứ cũng không hiếm người tuy tốn thời gian để lấy bằng cấp 10, nhưng một khi đã lấy được thì lại thăng cấp rất nhanh. Và những người như vậy thường tốn rất nhiều thời gian cho đến khi đậu cấp 10. Chắc Martina là loại đó.
"Hừm... mà tại sao anh lại phải cố gắng đến vậy? Con bé là đệ tử của Heidemarie mà."
"Có nhiều toan tính lắm. Với lại, em nó là hậu bối của Erika."
"À, rồi, rồi. Ra là vậy."
Không biết có hiểu không nữa?
"Tôi cũng muốn ném hết cho Heidemarie lắm chứ."
Vốn dĩ tôi cũng ít kinh nghiệm dạy người khác nên không biết phương pháp này có ổn không.
"Helen, ngươi có nghĩ Zieg cứ thế này là ổn không?"
Sophie hỏi Helen đang cuộn tròn trên bàn.
"Ngài Zieg là một người không nên tranh giành với người khác ạ. Ngài ấy chắc chắn sẽ thắng, rồi lại bị ganh ghét. Nhưng ở đây không có những cuộc tranh giành như vậy. Ngài Zieg rất tốt với những người không tranh giành với mình, nên ngài rất hòa hợp với ba chị kia. Mọi sự đều tốt đẹp ạ."
"Hừm... Zieg, không có máy sấy à?"
Không có hứng thú nghe thì đừng hỏi chứ.
"Ở đó."
Tôi chỉ vào cái kệ.
"A, tôi mượn nhé."
"Cứ tự nhiên dùng đi. Tôi cũng đi tắm đây."
Soạn bài kiểm tra xong, tôi ôm Helen và đi tắm. Sau khi ra khỏi phòng tắm, tôi thấy Sophie đang ngồi ở bàn, đọc một cuốn sách nào đó.
"Học đến giờ này à?"
Tôi vừa pha một ly whisky đá vừa hỏi.
"Thì đó... Tôi thường học trước khi đi ngủ và vào sáng sớm."
Sáng sớm à, ghê thật. Tôi thì chịu.
"Đừng có nhồi nhét quá đó. Một Therese là đủ rồi."
Cô mà trầm cảm nữa thì chết.
"Tôi biết rồi... Uống rượu à?"
Sophie ngẩng mặt lên nhìn tôi.
"Uống một ly trước khi ngủ đã thành thói quen rồi."
"Hừm... cho tôi một chút đi."
Sophie nói ra một điều bất ngờ.
"Cô uống được à?"
"Một chút thì được."
Nghe vậy, tôi pha một ly highball loãng, mang ra cùng với ly đá của mình.
"Đây."
"Cảm ơn."
Tôi đưa ly cho Sophie, rồi ngồi xuống đối diện và nhấp một ngụm. Sophie cũng uống một ngụm.
"Cô cũng biết uống rồi nhỉ."
"Ừm. Không uống nhiều, nhưng do có những buổi tiệc chiêu đãi của đội."
Có hòa đồng được không vậy?
"Tôi thì chưa bao giờ tham gia mấy cái đó."
"Tôi biết. Từng bị một tiền bối cùng trường làm ở Tổng bộ hỏi ‘Cái gã đó bị sao vậy?’."
"Cô trả lời sao?"
"Là một gã như vậy đó."
Đúng thật.
"Ăn uống cùng nhau chẳng làm tăng hiệu suất công việc. Chung quy lại, tất cả là do sức mạnh của cá nhân và năng lực của người lãnh đạo có kết nối được bọn họ hay không."
Điều này thì đến bây giờ tôi vẫn nghĩ vậy.
"Nhưng ở đây anh đâu có làm vậy?"
"Tôi cũng đã dần hiểu ra, nó quan trọng theo một nghĩa khác."
Ít nhất thì chứng kén ăn của tôi đã được chữa khỏi.
"Hừm... Zieg này, nói chuyện với tôi một chút được không?"
"Được thôi."
"Không ngờ anh lại gật đầu dễ dàng như vậy."
Sophie tỏ vẻ hơi ngạc nhiên.
"Vậy à? Ngay từ lúc để cô ở lại đây, tôi xem như đồng ý rồi."
Chắc chắn có chuyện gì đó mới xin ở lại. Nếu không, một đứa có tiền như con bé này sẽ ra khách sạn, chứ không thèm ở nhà tôi.
"Anh có nghe gì từ Trưởng ban Tổng bộ không?"
"Có nghe chuyện cô đang phiền não."
"Vậy à... Này, từ góc nhìn của anh, anh nghĩ tôi có tài năng không? Hãy trả lời thật lòng nha."
Thật lòng à...
"Còn tùy vào cấp độ của tài năng. Từ góc nhìn của tôi thì cả cô, Therese, Marie và Chris đều không có tài năng."
"Làm ơn hạ tiêu chuẩn xuống một chút được không."
Khách quan à.
"Một người ở tuổi 20 mà đã đạt đến cấp 5 thì tài năng không phải dạng vừa. Tốc độ này thậm chí còn nhanh hơn cả ba át chủ bài của Tổng bộ mà tôi vừa nhắc tên đó."
Đó là một điều rất đáng nể.
"Bản thân tôi cũng bất ngờ về điều đó. Tôi đã dốc hết sức, quên ăn quên ngủ, dù có chút cảm giác nhưng không nghĩ mình sẽ đậu. Thực lòng, tôi nghĩ mình may mắn. Nếu thi lại, có lẽ tôi sẽ trượt."
"Đừng có nghĩ mấy chuyện vớ vẩn đó. Sự thật là cô đã đậu cấp 5, thế là đủ rồi. Cứ cố gắng nhắm đến cấp 4 tiếp theo đi."
Ngoài ra không còn gì khác.
"Tôi đang suy nghĩ, có lẽ cấp 4 này, tôi không thể đạt được. Dù chỉ là cảm giác, nhưng có lẽ đây chính là giới hạn của tôi."
Phiền phức thật. Phiền phức vì chính tôi cũng đang nghĩ 50 điểm nhân cách là giới hạn của mình. Nhưng, tôi chấp nhận chuyện đó, còn Sophie, người luôn nghĩ mình là nhất và luôn nhắm đến đỉnh cao, lại có suy nghĩ khác.