Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô bạn cùng lớp xinh đẹp này, sẵn sàng trả tiền chỉ để được làm bạn với tôi.

(Đang ra)

Cô bạn cùng lớp xinh đẹp này, sẵn sàng trả tiền chỉ để được làm bạn với tôi.

Aya Hazuki

Dù vậy, đây vốn chỉ là một công việc bán thời gian. Và đã là công việc, thì sớm muộn gì nó cũng sẽ có lúc phải kết thúc…

3 2

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

(Đang ra)

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

Kikuchi Kousei

Tôi nhất định phải tránh điều đó bằng mọi giá! Sau đó, cách duy nhất để thoát ra là đạt được sức mạnh áp đảo thậm chí vượt qua cả nhân vật chính của trò chơi và trở thành người mạnh nhất!

7 121

See You When the Snow Falls

(Đang ra)

See You When the Snow Falls

Onii sanbomber

Một chàng trai , một cô gái, người sống và người chết - họ sẽ được cảm nhận điều gì trên hành trình ngọt ngào và đắng cay của bản thân?

3 2

Lỗ hổng trong trái tim anh không thể lấp đầy bằng sự tái sinh

(Đang ra)

Lỗ hổng trong trái tim anh không thể lấp đầy bằng sự tái sinh

Niteron

"Konoe-sama... Em sẽ vì người mà làm mọi chuyện!" Đây là câu chuyện về thiếu niên tóc trắng cô độc chẳng có chút khát vọng nào tìm gặp được tình yêu vàng của đời mình.

5 4

Koyanagi-san to

(Đang ra)

Koyanagi-san to

Cùng chung cảnh bị đá, hai người nhanh chóng tìm thấy sự đồng cảm, và rồi…họ đã có một đêm bên nhau.

9 139

"Cậu không thể hôn được, phải chứ?" Khi tôi khiến cô bạn thuở nhỏ luôn trêu chọc mình hiểu chuyện, cô ấy đột nhiên trở nên dễ thương hơn nhiều

(Đang ra)

"Cậu không thể hôn được, phải chứ?" Khi tôi khiến cô bạn thuở nhỏ luôn trêu chọc mình hiểu chuyện, cô ấy đột nhiên trở nên dễ thương hơn nhiều

Sakuragi Sakura

Những con người không thể thành thật với cảm xúc của chính mình mặc dù tình cảm của họ chắc chắn đã dành cho nhau.

31 4314

[WN] Tập 5 - Chương 187: Tư Vấn

"Hừm..." 

"Không cần lựa lời đâu." 

"Vậy thì... cô mới 20 tuổi đầu mà nói cái gì vậy? Đó là lời của một người gần 30 đậu không nổi cấp 10 đó."

Tuyệt đối không phải là lời của một người đạt cấp 5 ở tuổi 20.

"Tôi không nói về cấp độ đó. Tôi đang nói chuyện với anh, người đã lấy bằng cấp 5 lúc còn đi học và lên cấp 3 với tốc độ nhanh nhất." 

"Vậy thì đó cũng không phải là chuyện đáng để phiền não. Đợi đến lúc rớt cấp 4 rồi hẵng phiền não. Cấp 5 với cấp 4 cũng không khác nhau nhiều đâu." 

"Khác một trời một vực đó. Tuy đây là điều ai cũng biết, mỗi khi lên một cấp, độ khó lại tăng vọt."

Công nhận là ai cũng biết thật. Nếu không thì phân chia cấp bậc cũng chẳng có ý nghĩa gì.

"Đưa tôi xem thử."

Tôi nói rồi chìa tay ra, Sophie liền đưa cho tôi cuốn sách tham khảo.

"Sách cấp 4 à. Chẳng có gì cả."

Tôi lật lật cuốn sách, nhưng vấn đề chẳng có gì to tát, kỹ thuật cũng bình thường.

"Sophie, cô là một thiên tài." 

"Bị anh nói câu đó tôi chẳng vui chút nào."

Vì còn có tôi ở trên cơ mà. Dạo gần đây tôi mới nhận ra, dù mình có khen thật lòng đến đâu, nghe cũng như mỉa mai người ta vậy. Mình đang khen từ tận đáy lòng mà...

"Cô có tài năng, từ trước đến nay luôn thăng tiến nhảy bậc. Nói thẳng ra, cô là người phát triển sớm." 

"Chắc là vậy. Dù chiều cao thì phát triển muộn."

Tôi thì nghĩ cái đó cũng phát triển sớm. Đến khoảng 10 tuổi cô còn cao hơn tôi mà.

"Để người sư huynh bất tài này giảng giải cho cô về cuộc đời." 

"Cuộc đời? Anh á?" 

"Tôi." 

"Hừm... Thôi thì nghe thử lời của gã bị giáng chức xem sao."

Tôi lấy ra một đống gỗ thừa dài khoảng 10cm từ lúc làm giường cho Ernestine và xếp chúng lên bàn.

"Cuộc đời là việc tích lũy kiến thức và kinh nghiệm."

Tôi vừa nói vừa xếp gỗ, rồi lại xếp thêm một lớp gỗ nữa lên trên. Thứ được tạo ra là một kim tự tháp.

"Thì, cũng phải." 

"Lớp dưới cùng là nền tảng. Nền tảng là lớn nhất. Hiểu chứ?" 

"Tất nhiên rồi. Nếu không thì sẽ sụp đổ mất." 

"Đúng vậy. Nhưng, đây mới chính là cô của bây giờ."

Lần này, tôi xếp các khúc gỗ chồng lên nhau theo chiều dọc, tạo thành một thứ trông như một tòa nhà.

"Ý anh là tôi không có nền tảng à?" 

"Cô thông minh và khéo léo. Từ lúc còn đi học đã làm việc dưới trướng Trưởng ban Tổng bộ và rèn luyện tay nghề." 

"Tôi cũng học ở trường đàng hoàng đó?"

Đó là chuyện đương nhiên.

"Chuyện học ở trường không liên quan đến mấy khối gỗ này. Việc cô nắm vững kiến thức cơ bản đó là điều hiển nhiên rồi, tôi không đề cập vấn đề này ở trình độ sơ cấp của Martina."

"Vậy tôi thiếu cái gì?" 

"Cô đã quá vội vàng. 20 tuổi đạt cấp 5 đúng là một điều đáng nể và đáng tự hào. Nhưng cô quá nôn nóng. Đừng chỉ nhìn lên trên, hãy nhìn lại nền tảng mà mình đã tích lũy đi. Trông nó sắp sụp tới nơi rồi đó."

Giữa cấp 5 và cấp 4 không có sự khác biệt lớn. Độ khó dĩ nhiên tăng lên, nhưng về nguyên lý căn bản và kỹ thuật đòi hỏi thì không khác nhau đến thế. Sự thay đổi thực sự là ở lần tiếp theo, khi từ bạc chuyển sang vàng.

"Tệ đến vậy à?" 

"Tôi đã xem cách cô luyện kim hôm nay, không giống như một người cấp 5 chút nào. Quá chậm."

Tuy vẫn nhanh hơn ba cô gái, nhưng nếu xét một người cấp 5 thì khá chậm.

"Tôi thuộc Đội Chế Tác Máy Móc Tinh Xảo, độ chính xác được đòi hỏi cao hơn là tốc độ." 

"Đúng vậy. Cô mới vào làm ở Tổng bộ được một hai năm, nhưng đã quyết định chỉ theo đuổi một chuyên môn rồi sao? Thật lòng mà nói, tôi thấy cô khéo léo và kiểm soát ma lực tốt nên cũng khá phù hợp với ngành đó. Nhưng còn rất nhiều điều khác cần phải học hỏi, đúng không? Ngay cả Marie cũng không phải từ đầu đã làm thuốc."

Chris hay Therese cũng vậy.

"Chuyện đó cũng phải, nhưng..." 

"Thông minh, khéo léo, điều khiển ma lực tốt... đúng là lợi thế trong các kỳ thi rồi. Nhưng khi đến đây, giới hạn của những thứ đó đã lộ ra. Đó chính là ‘giới hạn’ mà cô nói. Từ góc nhìn của người khác, đó không gọi là giới hạn. Mà chỉ là chưa đủ nỗ lực." 

"Tôi đã nỗ lực lắm mà."

Con bé có nói là đã học đến quên ăn quên ngủ.

"Chưa đủ. Cái gì chưa đủ ư? Những người khác còn nỗ lực gấp nhiều lần cô đó. Cô có hiểu ý nghĩa của việc này không? Nếu không hiểu thì tôi sẽ gọi cô là đồ ngốc." 

"Là vì tôi mới 20 tuổi à?" 

"Đúng vậy. Therese, Marie đã nỗ lực thêm 8 năm nữa cộng vào nỗ lực của cô." 

"Xin lỗi đã cắt ngang. 6 năm thôi. Hai người họ sẽ nổi giận đó."

Hai cô đó, 26 tuổi rồi à...

"Đừng có kể cho hai người đó nhé?"

Thế nào cũng bị cà khịa phiền phức.

"Không nói đâu, anh cứ tiếp tục đi." 

"Nếu cô cứ tiếp tục như thế này, năm nay hoặc năm sau sẽ đậu được cấp 4. Cô có đủ thực lực để làm điều đó. Nhưng, chỉ đến đó thôi. Tiếp theo sẽ là một bức tường cao hơn nhiều so với cấp 4 đang chờ đợi." 

"Cấp 3 hoàng kim..."

Chiếc vòng cổ hình đại bàng, chứng chỉ của Nhà giả kim Quốc gia, sẽ đổi thành màu bạc ở cấp 6, và màu vàng ở cấp 3. Và đó chính là một bức tường lớn.

"Đó là bức tường mà Marie, người thông minh hơn cô, và Therese, người luyện kim giỏi hơn cô, vẫn chưa thể vượt qua."

Mà, Marie là do thái độ với đề thi, còn Therese là do công việc quá bận rộn.

"Với tôi thì không thể à?" 

"Đó là nếu cô cứ tiếp tục như thế này. Dù cô có khéo léo đến đâu, từ cấp 3 trở lên không thể chỉ dựa vào tiểu xảo được. Đây cũng là tác hại của sự tiện lợi. Thời buổi này, dù là Hỏa Diệu Thạch hay thỏi kim loại, chỉ cần một nút bấm là xong, đúng không? Như vậy, kỹ thuật sẽ không còn tăng lên được."

Sophie rõ ràng không quen với việc đó.

"Thì cũng phải... chẳng ai tự mình làm từng chút một, có thời gian đó thì thà làm việc khác còn hơn."

Dĩ nhiên, như vậy cũng không sai.

"Ừ. Nhưng, Chris cấp 3, Marie hay Therese, tuy vẫn còn là cấp 4 nhưng đã có đủ thực lực để đậu. Cô có biết tại sao không?" 

"Họ tự luyện tập à?" 

"Không. Bọn họ có đệ tử. Việc dạy dỗ, xem bài cho đệ tử chính là một cách để học hỏi và ôn tập cho bản thân."

Dạy lại những gì đã học còn hiệu quả hơn nhiều so với việc tự học. Trên hết, nó giúp mình nhận ra nhiều điều. Có những điều mình tưởng đã hiểu, nhưng đến lúc phải dạy lại cho người khác thì không thể. Đó là vì mình chưa hiểu được bản chất của nó.

"Ra là vậy... cho nên anh mới bảo tôi xem bài cho Martina."

Ể? A, không, đúng rồi!

"Sophie, tôi không bảo cô phải nhận đệ tử, nhưng tôi nghĩ cô nên đi đường vòng một chút cũng tốt. Đợi sau khi lấy bằng cấp 4 để nhận phụ cấp hoặc để nhìn thấy vẻ mặt méo mó của Marie cũng được, nhưng hãy xem lại từ những kiến thức nền tảng đi. Cô không phải là người sẽ dừng lại ở cấp 4 đâu."

Mà, đáng lẽ nói những lời này phải là việc của Trưởng ban Tổng bộ chứ nhỉ?

"Hay là tôi nộp đơn xin chuyển công tác nhỉ?" 

"Đến chỗ chúng tôi à?" 

"Không, chỉ là một phòng ban khác thôi. Xin lỗi, nhưng tôi không thích cái không khí gia đình của các người, và tôi thích ở Kinh Đô."

Đây, là lỗi của mình à?

"Thôi, tôi cũng không ép." 

"Này, anh cũng đã học những kiến thức nền tảng đó à?"

Hửm?

"Tôi khác các người mà." 

"Vì là thiên tài à?" 

"Không. Cô có sở thích gì không?" 

"Sở thích... chắc là mua sắm."

Lần đầu tôi biết.

"Tôi không có những thứ đó. Từ nhỏ, hễ có thời gian là tôi lại đến thư viện đọc ngấu nghiến sách phép thuật và luyện tập suốt. Về giả kim thuật cũng vậy, tôi đã làm đủ thứ và học đủ thứ. Nền tảng mà hai ta đã tích lũy khác nhau lắm."

Ngoài giờ ngủ ra thì lúc nào tôi cũng học. Thậm chí còn cắt cả giờ ăn.

"Vậy à... một thiên tài mà còn nỗ lực đến thế thì mạnh là phải rồi."

Thực ra, tôi cũng không thấy khổ sở đến mức gọi là nỗ lực. Ma thuật là một kỹ thuật mà kiếp trước tôi chưa được biết đến nên thấy rất vui. Tôi thử nghiệm đủ thứ, cũng sai đủ thứ nhưng đó là vì Helen.

"Trước hết, cô hãy ngừng việc so sánh với môn phái chúng ta đi. Cô chỉ có thể trở thành chính cô thôi. Dù tôi có cố gắng thế nào cũng không thể trở thành một người như ba cô gái kia được." 

"Đúng vậy. Tôi cũng thế... Tôi sẽ suy nghĩ một chút."

Sophie nói rồi uống cạn ly highball, đi về phía ghế sofa. Sau đó, cô nằm xuống và ngước nhìn lên trần nhà.

"...Ta có nên ra ngoài không? Ta muốn uống ở phòng ngủ."

Tôi thì thầm với Helen.

"...Có lẽ để cô ấy một mình sẽ tốt hơn ạ."

Tốt, cũng thấy hơi khó xử nên thôi.

"Vậy, cứ từ từ suy nghĩ nhé. Chúc ngủ ngon." 

"Vâng, chúc ngủ ngon. Cảm ơn nhé, tôi cho anh một lời khuyên. Nếu tôi là ba người kia, trong tình huống này mà anh bỏ mặc tôi đi vào phòng ngủ là không được đâu. Phải ở bên cạnh người ta cho đàng hoàng." 

"Tôi biết rồi."

Tại sao nhỉ? Không hiểu...