Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô bạn cùng lớp xinh đẹp này, sẵn sàng trả tiền chỉ để được làm bạn với tôi.

(Đang ra)

Cô bạn cùng lớp xinh đẹp này, sẵn sàng trả tiền chỉ để được làm bạn với tôi.

Aya Hazuki

Dù vậy, đây vốn chỉ là một công việc bán thời gian. Và đã là công việc, thì sớm muộn gì nó cũng sẽ có lúc phải kết thúc…

3 2

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

(Đang ra)

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

Kikuchi Kousei

Tôi nhất định phải tránh điều đó bằng mọi giá! Sau đó, cách duy nhất để thoát ra là đạt được sức mạnh áp đảo thậm chí vượt qua cả nhân vật chính của trò chơi và trở thành người mạnh nhất!

7 121

See You When the Snow Falls

(Đang ra)

See You When the Snow Falls

Onii sanbomber

Một chàng trai , một cô gái, người sống và người chết - họ sẽ được cảm nhận điều gì trên hành trình ngọt ngào và đắng cay của bản thân?

3 2

Lỗ hổng trong trái tim anh không thể lấp đầy bằng sự tái sinh

(Đang ra)

Lỗ hổng trong trái tim anh không thể lấp đầy bằng sự tái sinh

Niteron

"Konoe-sama... Em sẽ vì người mà làm mọi chuyện!" Đây là câu chuyện về thiếu niên tóc trắng cô độc chẳng có chút khát vọng nào tìm gặp được tình yêu vàng của đời mình.

5 4

Koyanagi-san to

(Đang ra)

Koyanagi-san to

Cùng chung cảnh bị đá, hai người nhanh chóng tìm thấy sự đồng cảm, và rồi…họ đã có một đêm bên nhau.

9 139

"Cậu không thể hôn được, phải chứ?" Khi tôi khiến cô bạn thuở nhỏ luôn trêu chọc mình hiểu chuyện, cô ấy đột nhiên trở nên dễ thương hơn nhiều

(Đang ra)

"Cậu không thể hôn được, phải chứ?" Khi tôi khiến cô bạn thuở nhỏ luôn trêu chọc mình hiểu chuyện, cô ấy đột nhiên trở nên dễ thương hơn nhiều

Sakuragi Sakura

Những con người không thể thành thật với cảm xúc của chính mình mặc dù tình cảm của họ chắc chắn đã dành cho nhau.

31 4314

[WN] Tập 5 - Chương 190: Cảnh Tượng Ấm Áp

"Thôi được rồi. Sophie, đừng có gây sự vớ vẩn nữa."

Sao cứ phải cà khịa nhau nhỉ?

"Bọn đó trông ngứa mắt ghê."

Đúng là trẻ con. 20 tuổi rồi mà chẳng trưởng thành chút nào.

"Cứ mặc kệ bên tư nhân đi." 

"Sao anh chẳng nói lại câu nào vậy?" 

"Không có hứng thú. Bọn họ có làm gì cũng chẳng ảnh hưởng đến cuộc đời của tôi."

Dù có kế thừa xưởng rồi làm ăn phát đạt hay sụp đổ cũng chả liên quan.

"Hay anh thử quan tâm đến người khác thêm một chút đi?" 

"Tôi cũng đã nghĩ vậy và đọc rất nhiều sách. Kết luận, tôi không thể trở thành người hướng ngoại được."

Vì vậy tôi mới nhắm đến 50 điểm nhân cách.

"Em thấy định hướng của mấy cuốn sách mà anh Zieg đọc không được tốt lắm..." 

"Ể~, sách hay mà~" 

"Sách dạy tán gái với sách dạy hẹn hò nhiều người thì hay cái gì chứ..."

Tôi cũng thấy không hay. Nhưng thỉnh thoảng sách cũng có viết vài câu hay ho, mà mấy cuốn khác không có.

"Em không thích một anh Zieg lăng nhăng đâu. Đáng sợ lắm."

Mọi người đều nói vậy. Thôi thì, một kẻ trước giờ chưa từng giao du với ai như tôi mà bỗng trở nên như thế, chắc ai cũng nghĩ tôi bị bệnh rồi.

"Bỏ qua chuyện đó đi. Quan trọng hơn là công việc, công việc." 

"Cậu Zieg, sắp trưa rồi, chúng ta chuẩn bị thôi."

Nghe Leonora nói, tôi xem lại thời gian, đúng là đã gần trưa.

"Làm vậy đi... Martina, em câu cá bao giờ chưa?" 

"Em giỏi lắm đó ạ! Còn được ông khen nữa!"

Cháu gái được ông khen, chẳng đáng tin chút nào.

"Vậy à, vậy à. Thế đi câu nhé. Sophie có đi không?" 

"Câu cá? Tôi chưa thử bao giờ..."

Thì, dân Kinh Đô mà...

"Để em chỉ cho! Em đã từng câu được một con cá to thế này này!"

Martina dang rộng hai tay. Chắc là chuyện hồi nhỏ.

"À, ừm. Vậy thì..."

Trên mặt Sophie viết rõ hai chữ ‘khó tin’.

"Vậy, hai đứa đi câu đi. Bọn tôi sẽ chuẩn bị."

Tôi nói rồi đưa cần câu và mồi, sau khi hai người họ đi khỏi, chúng tôi cũng đi ra ngoài. Tôi vừa xếp gạch, vừa ngắm nhìn Martina đang ra vẻ ta đây chỉ dạy cho Sophie.

"Đúng là một cảnh tượng ấm áp."

Helen từ trên vai tôi nhảy xuống, đứng trước đống gạch đã được xếp sẵn sàng cho bữa trưa, nhìn Sophie và Martina với vẻ mặt đầy trìu mến.

"Vậy à?" 

"Chỉ là cảm giác thôi ạ, nhưng trông hai người họ như trẻ con í. Còn mọi người thì như cha mẹ đang chuẩn bị đồ ăn... Tôi cũng mong một ngày nào đó, ngài Zieg sẽ xây dựng một gia đình như vậy."

Ngươi trông giống mẹ hơn đó. Với lại, nếu phân vai như vậy, hai đứa kia sẽ thành con của ta, chắc chúng nó không chịu đâu.

"Anh Zieg sẽ trở thành một người cha như thế nào nhỉ?" 

"Kiểu nghiêm khắc chăng?" 

"Không đâu, cứ nhìn cách anh ấy đối xử với Helen, chắc sẽ cưng chiều con cái lắm đó."

Ba cô gái vui vẻ bàn tán về một chuyện mà tôi chưa bao giờ tưởng tượng đến, và cũng không thể tưởng tượng nổi.

Tôi ôm Helen lên và vuốt ve, nó liền ngước lên nhìn tôi với vẻ mặt đáng yêu.

"Ngoan, ngoan." 

"Meo."

Mình đã từng muốn thăng tiến để làm gì cơ chứ? Chỉ cần có đứa nhỏ luôn nghĩ cho mình thế này ở bên cạnh là đủ rồi...

"A, dính câu rồi."

Leonora nhìn về phía hai người đang câu cá, Sophie đã câu được một con cá.

"L-Làm sao đây!? Gỡ ra đi!" 

"Ể? Chuyện đó em chưa làm bao giờ." 

"Thế mà dám bảo giỏi câu cá à!"

Có vẻ hai người họ không biết phải làm gì với con cá được câu, con cá cứ lúc lắc qua lại giữa hai người. Helen cũng đang dõi theo con cá, đầu lắc lư theo nó.

"Em đi đây."

Erika nở một nụ cười gượng gạo rồi đi về phía hai người họ.

"Leonora, nhóm lửa đi." 

"Rõ."

Leonora nhóm lửa, ngọn lửa nhanh chóng bùng lên và làm nóng vỉ nướng. Trong lúc đó, Erika gỡ cá ra khỏi lưỡi câu rồi quay lại.

"Đúng là cá xịn có khác."

Erika rắc một ít muối lên con cá vừa mang về rồi đặt lên vỉ nướng.

"Chắc là nhờ mồi câu đặc chế của cậu Zieg đó. Adele có đi câu không?" 

"Tớ xin thôi."

Nghe Leonora hỏi, Adele liền lắc đầu nguầy nguậy.

"Cô sợ cá à?" 

"Nó nhảy tưng tưng kìa..."

Thì sao?

"Cô sống ở cái vùng quê trù phú đó kiểu gì vậy..." 

"Giống như anh, tôi không ra khỏi nhà." 

"Toàn là người thích ở nhà... thảo nào nhà giả kim bị mang tiếng là mấy kẻ ru rú trong nhà."

Thực tế là vậy.

"Đúng là một cảnh tượng ấm áp..."

Hửm?

"Ernestine... ngươi cũng ở đây à."

Nhìn kỹ lại thì thấy một con hamster ở dưới chân Adele.

"Ta ở đây chứ ở đâu. Chỉ là đọc được không khí nên không lên tiếng thôi."

Helen nhà tôi thỉnh thoảng cũng vậy, con bé thường không lên tiếng thể hiện mình. Có lẽ nào linh thú đều như vậy... tôi vừa nghĩ thế thì lại nhớ đến Dorothee, một cục "ta đây" di động.

"Ngươi ăn cá không?" 

"Thôi, ta xin kiếu. Không phải ghét bỏ gì, nhưng Gisela đã mua hạt óc chó cho ta rồi nên ta thích ăn cái đó hơn."

Ừm, trước giờ tôi chưa thấy hamster ăn cá bao giờ. Mà con bé này là linh thú, nên chắc cũng không hoàn toàn là hamster.

"Bà Gisela khỏe không?" 

"Trông vui vẻ lắm. Đúng là một cặp mẹ con vừa lạc quan vừa đáng lo. Họ định ký một bản hợp đồng mà không thèm đọc chữ nào, làm ta hết cả hồn."

Hừm... đây là đặc tính của vùng này à...

"Đến Kinh Đô cũng nhờ ngươi nhé. Dù có Heidemarie ở đó, nhưng ta không muốn họ bị lừa rồi mang nợ chồng chất đâu."

Heidemarie sẽ không can thiệp vào đời sống riêng tư. Chính vì vậy cuộc sống Kinh Đô của hai mẹ con họ mới đáng lo.

"Ta biết rồi."

Ernestine lôi ra một hạt óc chó từ đâu đó rồi bắt đầu gặm.

"Ngài Zieg, thơm quá ạ!"

Con bé nhà mình chỉ những lúc thế này mới quyết liệt lên tiếng…

"Đây, ăn đi."

Tôi đặt con cá đã nướng chín lên đĩa rồi để xuống đất. Helen vốn sợ nóng, liền cẩn thận ăn.

"Hai đứa nhóc kia, câu thêm nhiều vào~"

Mà, có dính câu không vậy?

"Zieg, cái này là dính câu à?"

Sophie, đang cầm cây cần câu cong vút, lên tiếng hỏi.

"Dính rồi thì kéo lên nhanh đi." 

"Nặng quá..."

Sophie cũng yếu thật...

"Cố lên." 

"A, để em giúp cho."

Martina cũng cầm vào cần câu.

"...Gã đó, nếu là đệ tử của mình chắc đã ra giúp rồi." 

"...Đúng là phân biệt đối xử ghê."

Hai đứa nhóc vừa liếc nhìn về phía này vừa kéo cần câu lên.

"Thôi câu nhanh đi. Đói rồi, Helen đang đợi đó."

Helen ăn xong rồi.

"Ăn nhanh quá vậy... cái gì đây? Ghê quá." 

"Là bạch tuộc đó ạ. Nhìn vậy thôi chứ ngon lắm đó."

Thế giới này cũng có bạch tuộc à...