Sáng hôm sau, trong lúc đang ăn sáng ở nhà Erika, Sophie đến.
"A, chào buổi sáng. Cô ăn sáng chưa ạ?"
Erika cất tiếng chào Sophie.
"Ừ. Tôi ăn ở buffet của khách sạn rồi. Đúng là một khách sạn tuyệt vời. Tầm nhìn đẹp, đồ ăn cũng ngon."
"Đó là một khách sạn nổi tiếng ở đây đó ạ."
"Thảo nào lại trở thành khu nghỉ dưỡng... A, mà này Zieg, cho tôi ở nhờ nhà anh được không?"
Hửm?
"Không khớp với cảm nhận của cô gì cả."
Chẳng phải là tốt lắm sao? Tiền cũng được tính vào phí công tác mà.
"Chà, ở một mình căng thẳng lắm. Bữa tối tôi ăn ở nhà hàng trên sân thượng, nhưng ở đó toàn là vợ chồng hoặc các cặp đôi thôi. Rồi lúc về phòng, vừa ngắm cảnh đêm vừa uống rượu vang miễn phí, tự dưng cảm giác trống rỗng ập đến."
À, ở một mình sẽ bị vậy à. Tôi thì có Helen, còn Heidemarie thì dắt theo Therese.
"Erika, nhờ em lo luôn phần cơm của con bé này được không?"
"Tất nhiên rồi ạ. Ăn chung sẽ ngon hơn mà."
Erika gật đầu với một nụ cười rạng rỡ.
"Do ăn chung như vậy nên ở một mình càng căng thẳng hơn. Mới trưa hôm qua còn ăn với 6 người cùng 2 con vật."
Về Kinh Đô cũng ăn một mình nhỉ? À, rủ ai đó trong môn phái đi ăn là được.
"Erika đã nói vậy rồi, nên cứ ở lại nhà tôi đi."
Con bé này cũng không gây phiền phức gì nên thoải mái thôi.
"Cảm ơn. Erika, cô ra ngoài được không? Chúng ta đi mua vật tư đi."
Bữa sáng đã ăn xong rồi.
"Cô đợi một chút nhé. Tôi rửa chén đã."
"Erika, để chị làm cho."
Adele đứng ra nhận việc.
"A, vậy nhờ chị ạ. Anh Zieg, phiền anh khóa cửa giúp em."
Erika nói rồi đưa chìa khóa cho tôi.
"Anh biết rồi. Bọn anh sẽ ra xưởng tàu ngay đây."
"Vâng. Vậy, em đi đây."
Erika cùng với Sophie rời khỏi nhà. Adele liền mang chén đĩa trên bàn vào bếp và bắt đầu rửa.
"Adele, được không đó? Không làm vỡ chén đĩa chứ?"
Leonora vừa cười tủm tỉm vừa hỏi.
"Tớ đâu có vụng về, không sao đâu. Mà, người vụng về là cậu đó."
"Tớ không có vụng đâu~"
Ừ không vụng, nhưng chạy 50 mét hết 15 giây thì quá chậm rồi.
"Vậy cậu rửa chén nhé?"
"Chiều cao của tớ hơi bất tiện nên giao cho cậu đó."
Chắc không phải là không với tới, nhưng cũng hơi vất vả. Hay làm một cái máy rửa chén nhỉ? Không, cái đó tốn diện tích, có khi lại vướng víu.
"Vậy lau bàn đi."
"Việc đó thì được."
Leonora vào bếp lấy khăn lau rồi bắt đầu lau bàn.
"A, phải rồi. Hôm qua, tôi đã làm xong thiết bị làm mát rồi, cho các cô đó. Cứ để ở đây, chiều tan ca thì mang về nhé."
Tôi vừa nói vừa xếp các thiết bị làm mát ra gần cửa.
"Ồ! Cảm ơn cậu Zieg!"
"Đỡ quá."
Sau khi Adele rửa chén xong, chúng tôi rời khỏi phòng Erika và khóa cửa lại. Tạm thời giải tán, sau khi chuẩn bị xong, chúng tôi hướng về phía xưởng tàu.
"Họ vẫn chưa đến nhỉ."
Mở cửa cuốn lên, Adele nhìn quanh.
"Vì phải mua nhiều thứ mà. Chắc sẽ tốn chút thời gian."
"Vậy, chúng ta cứ gia công gỗ trước đi."
"Ừ."
Chúng tôi quyết định tiến hành công việc trước khi hai người kia đến.
"Cậu Zieg ơi~, không phải là tôi chán đâu, nhưng tôi không thấy được đích đến..."
Leonora vừa gia công gỗ vừa than thở.
"Vì tôi định làm xong hết các bộ phận rồi mới lắp ráp một lượt. Sự cảm động cứ để dành đến cuối cùng."
"Tôi biết rồi~. Tôi ký tên vào một chỗ không ai thấy được không?"
Cũng có những kỹ sư làm như vậy...
"Lỡ nó chìm thì xui lắm đó, bỏ đi."
"Thế mà còn định đặt tên là tàu Martina~"
Thì...
"Biết rồi, biết rồi. Ký tên thì được."
"L-e-o-n-o-r-a..."
Vui là được.
Sau đó, chúng tôi tiếp tục làm việc, một lúc sau Erika và Sophie đến. Thế nhưng, mặt họ không có một nụ cười, Sophie trông có vẻ cực kỳ khó chịu.
"Sao vậy? Hai người đừng có cãi nhau nhé. Tôi không biết can thế nào đâu."
"Bọn tôi có cãi nhau đâu."
Sophie nhíu mày.
"Sao vậy? Có chuyện gì?"
"Sao với trăng cái gì. Không có một bộ phận cần thiết nào được bán cả."
Hả?
"Là sao?"
"Tôi không biết."
Đừng có nổi cáu lên chứ.
"Erika, em giải thích đi."
"Chúng em đã đi vòng quanh nhiều cửa hàng, định mua các bộ phận có trong bản thiết kế, nhưng ở đâu cũng nói là hết hàng ạ."
Hết hàng...
"Đây là thành phố tàu thuyền mà, đúng không? Dù là biên cương, nhưng một thị trấn lớn thế này thì phải luôn có sẵn chứ."
"Vâng, nhưng nghe nói hôm qua tất cả đã bị bán hết trong một lượt rồi ạ. Họ nói sẽ đặt hàng giúp chúng ta ngay lập tức, nhưng tốn chút thời gian ạ."
Ra là vậy...
"Bị chơi xấu rồi."
"Không chỉ là chơi xấu, mà còn bị phá hoại thì có."
"Đúng vậy. Chắc họ nghĩ nếu chúng ta thất bại thì việc điều chỉnh giá cả sẽ trở lại như cũ."
Có vẻ Leonora và Adele cũng đã hiểu ra. À mà, chắc Erika cũng hiểu.
"Cái gì vậy? Các người, gây ra rắc rối gì à?"
Sophie, người không biết chuyện, lên tiếng hỏi.
"Cô cũng biết đấy, chi nhánh ở thị trấn này chỉ có chúng tôi. Chính xác hơn, trước khi tôi đến nhậm chức, chỉ có Erika và Leonora. Trong hoàn cảnh đó, những công việc lẽ ra thuộc về Hiệp hội lại bị chuyển giao cho tư nhân. Bọn chúng đã lợi dụng để nâng cao giá cả."
"À, chuyện đó đành chịu thôi. Tôi có nghe chuyện này rồi, là vì ‘chuyện đó’ của Vương phi, phải không? Ở những nơi khác thỉnh thoảng cũng xảy ra chuyện tương tự."
Phải, là "chuyện đó" của Vương phi. Là chuyện không thể nói lớn tiếng được.