Chúng tôi tiếp tục xen kẽ giữa công việc thường ngày và việc đóng tàu. Dĩ nhiên, ban đêm tôi và Sophie lại lén lút làm thêm giờ để đẩy nhanh tiến độ. Hai tuần trôi qua, cả phần gỗ và phần động cơ đều sắp hoàn thành.
"A~, thích thật đó~"
Sophie vừa tắm xong, đang đứng trước quạt hưởng mát.
"Là thiết bị làm mát được cả ba cô gái hết lời khen ngợi đó."
"Khen là phải rồi. Có thể nói đây là vật phẩm thiết yếu của mùa hè. Làm cho tôi một cái đi."
"Tự làm đi. Cũng chẳng phải thứ gì phức tạp cả."
"Lại phân biệt đối xử..."
Phân biệt đối xử à? Đó là chuyên môn của cô mà.
"Tự làm một cái phù hợp với mình đi. Đó cũng là một cách trau dồi đó."
"Ừm, để tôi làm... Mà, cái này bán chắc lời to đấy."
"Một nhà giả kim khi đã trở thành thương nhân thì sự nghiệp coi như chấm dứt."
Tuyệt đối không thể lên được cấp 4.
"Cũng phải... Tôi muốn cả đời là một nhà nghiên cứu, một kỹ sư."
Tôi cũng vậy.
"Sophie, phần động cơ sao rồi?"
Tôi đã biến hết nguyên liệu thành sắt và đồng, nên phần chế tạo sau đó đã giao hết cho Sophie.
"Gần xong cả rồi. Giờ chỉ còn công đoạn điều chỉnh cuối cùng là thử nghiệm thôi. Bên anh thì sao?"
"Bên này cũng sắp xong."
Vì rảnh tay nên tôi đã cùng Martina gia công gỗ. Các bộ phận nhỏ thì tôi giao cho ba cô gái, có vẻ cũng sắp xong rồi.
"Nhanh hơn tôi tưởng."
"Là do tốc độ luyện kim của cô đã tăng lên rõ rệt."
Ban đầu tôi còn nghĩ là chậm, nhưng tốc độ đã tăng dần lên, bây giờ đã nhanh hơn gấp đôi so với lúc đầu.
"Đúng như anh nói, không thể dựa mãi vào máy móc, nếu không tự mình làm thì tay nghề sẽ đi xuống. Thật lòng, lúc đi học tôi còn làm nhanh hơn."
Nhưng độ chính xác thì bây giờ cao hơn.
"Công việc này xong rồi thì cô về à?"
"Ừm... Tôi nghĩ đây là một thị trấn tốt, một nơi làm việc tốt. Ba cô đệ tử của anh cũng là người tốt, tôi hiểu lý do anh muốn ở lại đây. Nhưng, tôi sẽ vươn lên ở Kinh Đô."
"Hừm... thôi, vậy cũng được. Mỗi người mỗi khác, tôi cũng quen với việc chi nhánh không tuyển được thêm người rồi."
Đến cả Sasha ở quầy tiếp tân cũng từ chối trong một nốt nhạc. Có vẻ không như Adele, cô bé không có gì bất mãn với Tổng bộ. Hoặc, dù có thì cũng không muốn chuyển đi.
"Khó lắm. Ở đâu cũng đang tranh giành nhân lực mà. Rồi có ngày anh sẽ nhận được lời mời cho xem, tôi nghĩ ba người kia cũng vậy."
Chắc là vậy. Nhưng không chỉ tôi, mà ba cô gái chắc sẽ không đi đâu cả.
"Cô đã bao giờ nhận được lời mời nào chưa? Tôi thì chưa."
"Tôi cũng chưa. Tên ngốc nào lại đi lôi kéo đệ tử của Trưởng ban, người đứng đầu của mình chứ."
Cũng phải. Nhưng tôi thì không được tính vào nữa, vì đã rời khỏi Kinh Đô rồi. Dù nhìn thế nào cũng giống như bị giáng chức mà.
"Bị giáng chức rồi mà chẳng có dấu hiệu gì là được mời cả..."
Hay là do nhân cách nhỉ?
"Rồi sẽ có thôi. Ban đầu họ sẽ xem xét tình hình trước. Nếu anh gầy dựng lại được chi nhánh này, đào tạo ba người kia thành những người làm được việc, tôi nghĩ lời mời sẽ đến từ khắp nơi. Nói không chừng, còn có cả từ các nước khác nữa. Trong trường hợp đó, lương chắc sẽ khủng lắm. Có khi còn nhiều hơn cả ở Tổng bộ."
"Tôi không có hứng thú lắm. Nếu có chuyển, thì chuyển về Tổng bộ, mà như vậy lại càng không thể."
Erika sẽ... Tôi không muốn nhìn thấy vẻ mặt buồn bã nhất thế gian của vị thánh nữ đó.
"Vậy cũng được. Như anh nói đó, mỗi người mỗi khác. Mà này, đừng có quay về. Anh mà quay về thì chiếc ghế Trưởng ban kế nhiệm sẽ là của anh đó. Đừng có cản đường người khác."
Ra là Sophie cũng nhắm đến vị trí đó.
"Cố lên. Tôi đi ngủ đây."
Nào, Helen, lại đây.
"Meo~"
Tôi ôm lấy Helen vừa bay vào vòng tay mình và đứng dậy.
"Tôi cũng đi ngủ đây. A~a, tôi cũng muốn có một linh thú. Đến cả cái gối cũng không có."
Một kẻ định biến linh thú thành gối như cô thì tuyệt đối đừng có nuôi linh thú.
Chúng tôi quyết định nghỉ sớm hôm đó. Ngày hôm sau là ngày làm việc ở xưởng tàu, mọi người lại làm việc như thường lệ.
"Martina, xem nè. Ta bị ăn thịt này."
Ernestine đang bị Helen ngoạm trong miệng. Chắc là rảnh rỗi quá nhỉ.
"V-Vâng... em chẳng thấy vui chút nào..."
Cảnh tượng siêu thực quá.
"Nhàm chán à? Vậy thì, tiếp theo ta sẽ cho ngươi xem cảnh chuột cùng đường cắn lại mèo."
"Thôi nhé."
Helen từ chối rồi cuộn tròn lại.
"Đúng là một con mèo nhàm chán."
Ernestine chui vào chiếc hộp làm tổ mà Martina mang đến.
"Gia công gỗ quen chưa?"
Ernestine rảnh rỗi, tức là trình độ của Martina đã tăng lên.
"Vâng. Em bị bắt luyện tập ở nhà rất nhiều. Cả Vật lý nữa..."
"Vật lý sao rồi?"
"Chỉ có thể nói là em đang cố gắng..."
Ừm, 2 tuần thì cũng chỉ đến thế. Ngược lại, sự tiến bộ về thực hành rất đáng nể. Con bé này đúng là loại thiên tài, mà nếu hướng dẫn sai cách cũng có nguy cơ trở thành kẻ vô dụng. Nghe theo đề xuất của Helen, để con bé lập khế ước với linh thú đúng là một quyết định chính xác. Phần còn lại tùy thuộc vào Heidemarie.
Trong lúc tôi đang nghĩ mình không còn gì có thể làm cho Martina nữa, thì có hai bóng người xuất hiện ở phía cửa cuốn. Là Walter và Maraia, hai vị tiền bối của Erika.
"Erika, ra đây một lát được không?"
Walter cất tiếng gọi Erika. Erika vừa liếc nhìn tôi vừa đi về phía hai người họ.
"...Ngài Zieg nên đi theo ạ."
"...Ta cũng có cảm giác như vậy."
Rõ ràng là Erika đang khó xử.
"Có việc gì?"
Tôi cùng Erika đi đến chỗ hai người họ và hỏi.
"Tôi có việc cần tìm Erika..."
"Đang trong giờ làm việc. Tôi hiểu hai người là tiền bối - hậu bối, nhưng Erika là cấp dưới và cũng là đệ tử của tôi."
Tôi vừa nói xong, Erika liền nắm lấy vạt áo của tôi. Thấy vậy, Maraia huých khuỷu tay vào người Walter.
"A... thôi, vậy cũng được. Cậu ra ngoài một lát được không?"
Tôi và Erika cùng hai vị tiền bối rời khỏi xưởng tàu. Vì không còn phép thuật nên trời rất nóng, nhưng gió biển cũng có chút dễ chịu.
"Erika, xin lỗi."
Walter đột nhiên cúi đầu.
"Ể? X-Xin lỗi về chuyện gì ạ?"
Mắt Erika đảo lia lịa. Bị tiền bối đột nhiên cúi đầu xin lỗi thì không sốc mới lạ.
"Walter, mau nói nội dung đi... Erika đang bối rối kìa."
"A... phải."
Bị Maraia nhắc nhở, Walter ngẩng mặt lên.
"À, ừm... đã có chuyện gì vậy ạ?"
"Thật ra, lần trước, cái cô từ Kinh Đô đến... ủa?"
Maraia định giải thích nhưng lại nghiêng đầu. Chắc là không nhớ tên Sophie.
"Là Sophie."
"Đúng, cô Sophie. Bị cô ấy nói mấy lời mỉa mai lúc trước, tôi cứ để ý mãi, nên đã cùng Walter bàn bạc."
Sophie có nói mỉa mai gì đâu.
"Ừm, em xin lỗi ạ."
Không hiểu sao Erika lại xin lỗi.
"Không, em không cần phải xin lỗi. Người muốn xin lỗi là bên này. Xưởng của nhà anh... à, xưởng của ông già nhà anh, đã mua gom động cơ trong thị trấn để phá hoại, chuyện đó đã bị phát hiện."
Là xưởng của nhà Walter à. Mà, có thể mua gom được thì quy mô chắc lớn lắm.
"A... thì..."
"Xin lỗi. Anh biết bên tư nhân bọn anh và Hiệp hội không hòa hợp, nhưng lại gây phiền phức đến cả một hậu bối như em."
Erika vừa bối rối vừa liếc nhìn tôi. Mà, Erika cũng chỉ làm công việc như mọi khi, người vất vả là Sophie.
"Walter, không cần phải để ý chuyện đó đâu."
Đành chịu, tôi quyết định xen vào.
"Tại sao?"
"Tại sao ư, vì đó không phải là hành vi bị cấm. Không biết là dùng vào việc gì, nhưng vì cần nên mới mua, đúng không? Nếu vậy thì tôi không phàn nàn gì cả."
"Không, nhưng đó là để phá hoại mà."
"Ông già nhà cậu chắc chắn sẽ không thừa nhận, và người khác cũng không có cách nào chứng minh được. Với lại, cứ tự nhiên đi. Chúng tôi không phải là tổ chức theo đuổi lợi nhuận như các người, nên chỉ làm những gì được yêu cầu bằng mọi cách có thể thôi. Tệ nhất, dù có lỗ vốn thì cũng chỉ làm giảm điểm đánh giá của chúng tôi, chứ không ảnh hưởng gì đến cuộc sống cả."
Nói chứ, sẽ có chỗ khác bù lại nên điểm đánh giá cũng không giảm mấy đâu.
"Nhưng, việc mua gom động cơ..."
"Các người xem nó là một đòn chí mạng đối với việc đóng thuyền ma thuật à?"
"Phải. Là vật phẩm thiết yếu mà."
Chắc ông già nhà cậu ta cũng nghĩ vậy.
"Ừ. Nhưng, như tôi đã nói lúc nãy, dù có lỗ vốn thì cũng chỉ cần nhập từ một thị trấn khác về thôi. Có điều, lần này Sophie đã tự làm rồi. Sophie là người của Đội Chế Tác Máy Móc Tinh Xảo ở Tổng bộ nên có thể làm từ đầu. Ngược lại, có khi chúng tôi còn có lãi nữa."
"Làm động cơ từ đầu? Chuyện đó có thể sao..."
Thật lòng, tôi cũng nghĩ quyết định của con bé rất táo bạo. Dù xét về thời gian và hiệu suất, thà chấp nhận lỗ một chút ở đây rồi kiếm lời từ các yêu cầu khác bù lại còn hơn. Nhưng vì chính con bé đã có động lực, nên tôi đã không ngăn cản.
"Con bé đó tuy ma lực không ghê gớm, nhưng rất khéo léo. Không phải tự dưng mà có bằng cấp 5 đâu."
"Cô Sophie là sư muội của anh Zieg đó ạ."
Erika bổ sung.
"Sư muội... Claudia Zettel…."
Trưởng ban nổi tiếng thật.
"Thì đó. Nên đừng để ý, cũng không cần phải xin lỗi."
"Vậy à... không hiểu sao tôi không thích mấy chuyện này. Đã là nhà giả kim thì nên tranh tài bằng tay nghề chứ."
Đúng là một kỹ sư chính gốc. Thật lòng, đó là một suy nghĩ không hợp với kinh doanh.
"Walter, lần này là chỗ của cậu đã phá hoại chúng tôi. Chuyện này không có gì to tát. Vốn dĩ Hiệp hội không cạnh tranh với tư nhân. Nhưng cuộc chiến giữa các công ty tư nhân với nhau thì rất khốc liệt đó. Đừng quên Maraia, người đang thân thiết với cậu, cũng là một đối thủ cạnh tranh."
Tôi vừa nói xong, Walter liền nhìn sang Maraia.
"Ừm, có lẽ vậy. Hiệp hội và tư nhân có mục đích khác nhau. Nhưng các công ty tư nhân thì có cùng một mục đích là lợi nhuận. Là một cuộc chiến tranh giành khách hàng."
"Vậy à... Cảm ơn vì lời cảnh báo. Nhưng, ngoài chuyện đó ra, tôi vẫn xin lỗi vì đã gây phiền phức. Gây phiền phức cho hậu bối không phải là chủ ý của tôi. Erika, xin lỗi nhé."
"Dạ không... chúng ta cùng cố gắng nhé."
Quả là Erika. Khác với Sophie, em ấy mỉm cười đáp lại.
"Ừ."
"Vâng. Cùng cố gắng. Thôi, chúng tôi đi đây. Làm phiền lâu thì không tốt lắm."
Hai người họ nói rồi đi về phía xưởng tàu của mình.
"À... họ không phải người xấu đâu ạ."
"Trông có vẻ vậy."
Chỉ là lòng tự tôn cao thôi.
"Hỏi một câu nhàm chán nhé, hai người đó đang hẹn hò à?"
"Ưm, sao ạ? Em có nghe họ là bạn thuở nhỏ và rất thân thiết..."
Thôi, sao cũng được.
"Về thôi."
"Vâng. Cảm ơn anh đã can thiệp."
"Anh cũng đã hiểu ra một chút tại sao em lại không ưa họ rồi. Đúng là chỉ biết nói một chiều thật. Rất ra dáng tư nhân."
Anh ta xin lỗi vì anh ta muốn xin lỗi. Chẳng có vẻ gì là để ý đến Erika cả.
"Em nghĩ mình vào Hiệp hội là một điều may mắn. Chắc em sẽ không theo kịp ở môi trường tư nhân đâu."
Erika ghét tranh cãi và rắc rối nên chắc là vậy.
"Anh cũng thế. Chắc chắn sẽ không thể làm tốt được."
Chuyện lúc nãy, tôi cũng chỉ thấy lãng phí thời gian thôi.