Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

87 11324

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

277 6687

Trò Chơi Ngu Ngốc Của Các Vị Thần

(Đang ra)

Trò Chơi Ngu Ngốc Của Các Vị Thần

魑魅魍魉填肚肠

"À, xin lỗi, quên. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là người cả."

16 11

[WN] Tập 6 - Chương 206: Gia Đình!

Hôm nay là ngày nghỉ nên chúng tôi tập trung ở nhà Erika để luyện tập cho kỳ thi Giám định viên.

"Hạng D phải không ạ?"

"Hạng E."

"Tôi nghĩ là hạng C."

Hừm...

"Đáp án là C. Leonora đúng rồi."

Tôi vừa nói xong, Erika và Adele liền nhìn nhau.

"Chắc là tụi mình không thể rồi ạ?"

"Không thể, không thể. Tuần sau thi rồi mà vẫn còn ở giai đoạn này? Nghĩ kiểu gì cũng không thể hiểu ra trong vòng một tuần được."

Chắc là vậy. 

Mà trong một tháng nay, hai cô này gần như chẳng tiến bộ chút nào. Về giả kim thuật thì thuận lợi, nhưng mảng giám định thì vẫn còn rất yếu.

"Nói thẳng ra là không thể. Nhưng chuyện đó ngay từ đầu tôi đã biết rồi."

"Thì, cũng phải ạ."

"Chuyện này, vốn dĩ anh đã nói không cần ra kết quả ngay, mà phải từ từ, đúng không."

Ừ. Giống như việc Martina lấy 100 điểm môn Vật lý vậy, một ngày nào đó sẽ làm được, nhưng là chuyện của tương lai.

"Không cần phải vội. Các cô vẫn còn ở độ tuổi đầu 20, còn trẻ chán. Nếu xét đến công việc của chi nhánh, giám định cũng không phải là bắt buộc, cứ từ từ mà làm."

Đòi hỏi ở người không thể làm là việc của kẻ ngốc. Quan trọng là phải dạy họ có thể làm được.

"Chị Adele, dù sao chị có đi thi không?"

"Có chứ. Cứ thử đi thi xem sao. Chị muốn biết kỳ thi nó như thế nào."

"Cũng phải nhỉ. Anh Zieg, nếu đến Kinh Đô thì ít nhất cũng phải ở lại một đêm, ngày hôm sau sẽ được nghỉ ngơi, được không ạ?"

Đường đến Kinh Đô rất xa, tuy đi bằng phi thuyền nhưng chuyến bay từ Reet đến Kinh Đô không nhiều. Kỳ thi diễn ra vào ngày nghỉ, nhưng sau khi thi xong thì không còn chuyến bay nào để về ngay trong ngày.

"Được chứ. Về công việc, tôi đã tính đến chuyện đó nên toàn là những yêu cầu có thời hạn giao hàng thoải mái. Đừng nói là một ngày, nghỉ chơi vài ngày cũng được."

Tôi đã điều chỉnh để được như vậy.

Mà, vốn dĩ chỉ có 4 người nên tôi không bao giờ lập một kế hoạch có tiến độ sát nút cả. Một kế hoạch mà chỉ cần một người bị cảm là sụp đổ thì không thể gọi là kế hoạch được.

"Tính sao đây?"

"Lần trước chúng ta vừa đến Kinh Đô rồi mà."

"Cứ bình thường là được rồi, phải không?"

Thì, bình thường là được rồi.

"Thôi thì cứ cho nghỉ ngày hôm trước và ngày hôm sau đi. Sát nút quá không tốt."

"Vậy em sẽ xin phép như vậy nhé."

"Cứ làm vậy đi."

"Còn cậu Zieg thì sao? Có đi không?"

Tại sao?

"Tôi không thi nên không đi."

Cũng nên có người ở lại chi nhánh chứ.

"Ể~, đi chung đi~. Adele sẽ run cầm cập trên máy bay đó."

"Tớ không có run. Chỉ cần nhắm mắt lại và nghĩ về những ngọn núi ở quê nhà là được."

A, cô nàng sợ độ cao này cần có Helen à. Đúng là một người phụ nữ có nhiều nỗi sợ.

"À thì... tôi thấy lo về cuộc điện thoại của Trưởng ban lần trước..."

Helen đang ở trên bàn, dùng chân trước khều vào tay tôi.

"Điện thoại? Ta có gọi cho Trưởng ban à?"

"Mới gần đây thôi ạ. Chẳng phải lúc ngài Zieg mua điện thoại đã gọi sao."

À, có gọi.

Là để báo đừng có gọi điện làm phiền Adele hay Leonora nữa.

Và rồi...

"Bà ấy có nói gì đó về Bệ hạ..."

Dù mình đã cúp máy ngang xương.

"Bệ hạ!?"

"Bệ hạ luôn à?"

"Ồ. Anh Zieg, có chuyện gì với Bệ hạ vậy?"

Adele hỏi.

"Không, bà ấy có nói gì đó, hình như Bệ hạ muốn gặp tôi thì phải?"

"Hửm? Sao anh lại nói năng ấp úng vậy?"

Adele nghiêng đầu.

"Vì tôi cúp điện thoại giữa chừng nên không nghe chi tiết."

"Hửm? Tại sao?"

Adele tỏ vẻ khó hiểu, nghiêng đầu thêm nữa làm mái tóc dài rũ xuống. Trông như một con ma.

"Thì là vậy đó. Tôi có linh cảm không lành nên đã cúp máy ngang xương."

"Nhưng, đó là việc liên quan đến Bệ hạ, phải không ạ?"

"Cậu Zieg, như vậy không ổn đâu."

"Từ góc nhìn của một quý tộc như tôi thì anh đang làm một chuyện không thể tin nổi đó."

Hừm...

"Nhưng sau đó Trưởng ban cũng không gọi lại, chắc không phải chuyện gì to tát đâu."

Nếu là việc quan trọng thì chắc chắn đã gọi lại ngay lập tức rồi.

"Không, dù vậy thì..."

"Là Bệ hạ đó? Người đứng đầu đất nước đó?"

"Phải đó. Hay là anh gọi lại ngay bây giờ đi?"

Phiền phức.

"Thì có sao đâu. Mà bỏ qua đi, tuần sau tôi cũng phải đến Kinh Đô à? Trong lúc các cô đi thi, tôi phải làm gì?"

Tôi vừa hỏi xong, ba cô gái liền nhìn nhau.

"Là ngày nghỉ mà, phải không ạ? Hay là anh thử đi gặp mẹ xem sao?"

"Hoặc là những người trong môn phái cũng được."

"Kiểu gì cũng có việc để làm mà."

Không có. Với lại mẹ nào ở đây.

"Helen, ngươi nghĩ sao? Áp lực từ bọn họ mạnh quá."

Lúc khó khăn thì cứ tìm đến Helen.

"Hay là ngài cứ đi cùng cũng được mà. Ba chị cũng đang cảm thấy cô đơn và bất an đó ạ."

"Cô đơn? Chỉ có hai, ba ngày thôi mà. Với lại bất an cái gì. 100% rớt rồi còn gì."

Erika và Adele không đậu nổi đâu.

"Nhói tim, nhói tim."

"Em biết là vậy, nhưng bị nói thẳng ra cũng sốc lắm ạ."

"Cậu Zieg ơi~, nói giảm nói tránh chút đi."

Vâng, vâng. Nhưng chắc chắn sẽ rớt, ngược lại, với trình độ này mà ngẫu nhiên đậu thì còn phiền hơn.

"Thôi nào. Họ là đệ tử của ngài, cũng là đồng đội làm việc cùng một nơi mà. Ngài Zieg đã quen với việc ở một mình, có lẽ ngài nghĩ như vậy sẽ tập trung hơn, nhưng cũng có nhiều kiểu người khác nhau. Ba chị là những người muốn được ngài dõi theo, muốn được ngài đi cùng đó ạ."

"Trong môn phái của ta chẳng có ai như vậy."

Ai cũng tự làm việc của mình.

"Vâng, thì sao ạ? Tôi biết là như vậy, nhưng vì Trưởng ban là người như thế nên họ không kỳ vọng thôi. Cô Sophie lần trước cũng đã phiền não, đúng không ạ? Thật ra, người có thể ở bên cạnh những lúc như vậy mới là một người thầy. Trưởng ban có cách của Trưởng ban, nhưng ngài Zieg hãy ủng hộ các đệ tử theo cách của ngài đi ạ."

Hừm, Trưởng ban à...

Tuy tôi không nên nói, nhưng người đó là kiểu người luôn tự quyết rồi lao về phía trước.

"Đi cùng đến Kinh Đô là cách của ta à?"

"Là cách của một gia đình ạ."

Gia đình à...

"Thôi, đi cũng được, nhưng phải bàn với Trưởng chi nhánh đã. Dù gì cũng sẽ bỏ trống chi nhánh một thời gian."

Ông ta không thể đối phó với các yêu cầu khẩn cấp được.

"Tuyệt vời! Anh Zieg cũng đi nữa. Em đã tìm hiểu về Kinh Đô rồi, ở phía Tây có một Khải Hoàn Môn lớn lắm đúng không ạ? Em muốn xem ạ!!"

"Tôi cũng tìm hiểu rồi, nghe nói ở Kinh Đô đang thịnh hành món bánh sô cô la này đó. Đi chung đi~"

"Anh Zieg, anh đi cùng tôi đến cửa hàng nhạc cụ này một chút được không? Đi một mình tôi hơi sợ."

Ba cô gái lấy ra những cuốn tạp chí về Kinh Đô và mở ra.

"...Đây, là thầy trò à?"

"Nhìn thế nào cũng là thầy trò, cũng là gia đình đó ạ."

Gia đình... du lịch gia đình à?