Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô bạn cùng lớp xinh đẹp này, sẵn sàng trả tiền chỉ để được làm bạn với tôi.

(Đang ra)

Cô bạn cùng lớp xinh đẹp này, sẵn sàng trả tiền chỉ để được làm bạn với tôi.

Aya Hazuki

Dù vậy, đây vốn chỉ là một công việc bán thời gian. Và đã là công việc, thì sớm muộn gì nó cũng sẽ có lúc phải kết thúc…

3 2

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

(Đang ra)

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

Kikuchi Kousei

Tôi nhất định phải tránh điều đó bằng mọi giá! Sau đó, cách duy nhất để thoát ra là đạt được sức mạnh áp đảo thậm chí vượt qua cả nhân vật chính của trò chơi và trở thành người mạnh nhất!

7 121

See You When the Snow Falls

(Đang ra)

See You When the Snow Falls

Onii sanbomber

Một chàng trai , một cô gái, người sống và người chết - họ sẽ được cảm nhận điều gì trên hành trình ngọt ngào và đắng cay của bản thân?

3 2

Lỗ hổng trong trái tim anh không thể lấp đầy bằng sự tái sinh

(Đang ra)

Lỗ hổng trong trái tim anh không thể lấp đầy bằng sự tái sinh

Niteron

"Konoe-sama... Em sẽ vì người mà làm mọi chuyện!" Đây là câu chuyện về thiếu niên tóc trắng cô độc chẳng có chút khát vọng nào tìm gặp được tình yêu vàng của đời mình.

5 4

Koyanagi-san to

(Đang ra)

Koyanagi-san to

Cùng chung cảnh bị đá, hai người nhanh chóng tìm thấy sự đồng cảm, và rồi…họ đã có một đêm bên nhau.

9 139

"Cậu không thể hôn được, phải chứ?" Khi tôi khiến cô bạn thuở nhỏ luôn trêu chọc mình hiểu chuyện, cô ấy đột nhiên trở nên dễ thương hơn nhiều

(Đang ra)

"Cậu không thể hôn được, phải chứ?" Khi tôi khiến cô bạn thuở nhỏ luôn trêu chọc mình hiểu chuyện, cô ấy đột nhiên trở nên dễ thương hơn nhiều

Sakuragi Sakura

Những con người không thể thành thật với cảm xúc của chính mình mặc dù tình cảm của họ chắc chắn đã dành cho nhau.

31 4313

[WN] Tập 5 - Chương 185: Về Marie Thì Mọi Người Đều Nhất Trí

Sau khi cùng Sophie đến nhà Erika, tôi thấy Leonora và Adele đã ở đó. Leonora thì như thường lệ đã ngồi vào bàn. Còn Adele thì đang làm phiền... à không, đang quan sát Erika nấu ăn.

"Tôi xin làm phiền..." 

"Không đâu, mời cô vào~"

Đáp lại lời nói có phần rụt rè của Sophie, Erika mỉm cười. Sophie ngước lên nhìn tôi.

"Nhìn cô ấy làm tôi mất hết tự tin..." 

"Về chuyện gì?" 

"À, về việc mình đúng là một đứa tồi tệ." 

"Cô là một đứa tồi tệ mà."

Nói gì vậy trời?

"Tôi yêu quý anh và Marie ghê... Tự tin quay về rồi này."

Giờ thì tôi cũng yêu quý cô ghê.

"Không hiểu rõ lắm, nhưng hai người ngồi đi."

Leonora mời, chúng tôi liền ngồi xuống.

".................."

Sophie, người mới lúc nãy còn nói liến thoắng, giờ lại im bặt.

"Cô định nhát người lạ đến bao giờ?" 

"Ồ-Ồn ào quá. Còn có khoảng cách hay đủ thứ chuyện khác nữa mà, phải không."

Khoảng cách...

"Cần thứ đó à?"

Chỉ là đồng nghiệp thôi mà.

"Cần chứ! Mà, tại anh cứ bảo tôi phải nói chuyện lễ phép nên tôi mới đang phân vân không biết nên dùng thái độ nào đây!" 

"Thì cứ gọi là chị đi. Erika bằng tuổi nên không sao, nhưng Leonora và Adele bằng tuổi tôi, là chị của cô còn gì."

Tuy thế giới này không quá khắt khe về quan hệ trên dưới, nhưng đối với người lớn hơn thì thường vẫn phải có tôn ti trật tự.

"Thôi nào, Zieg. Sophie nói vậy là vì những thứ đó quá phức tạp. Tôi và Adele đúng là lớn tuổi hơn, nhưng cũng chỉ 2 tuổi thôi, đúng không? Tuy nhiên, xét về kinh nghiệm làm nhà giả kim, Sophie, người đã làm việc dưới quyền Trưởng ban từ khi còn đi học, rõ ràng vượt trội hơn hẳn, đúng không?"

Ừ nhỉ, Sophie đã được Trưởng ban tuyển mộ và làm thêm ở Tổng bộ từ lúc còn đi học.

"Tức là phải chọn giữa tuổi tác và kinh nghiệm à?" 

"Thì, còn một chuyện phiền phức nữa, tôi và Adele lại là quý tộc. Martina có hơi giữ khoảng cách với bọn tôi cũng vì lý do đó."

Nghĩ lại thì, Martina tuy thân với Erika, tiền bối cùng trường, nhưng lại không thường nói chuyện với Leonora và Adele lắm. Hừm, quý tộc à... đến cả Therese còn sợ chết khiếp, nên cũng có thể nói là đành chịu. Ê, mà ở Tổng bộ cũng có kha khá quý tộc đấy... Con bé đó, có ổn không đây?

"Mấy cô quý tộc phiền phức thật..." 

"Xin lỗi nhé~. Nhưng chuyện này đành chịu thôi, phải không. Sophie, cứ nói chuyện thoải mái đi. Vốn dĩ bọn tôi cũng không để ý, mà như tôi đây gần như chẳng bao giờ nói chuyện khách sáo kiểu đó cả."

Leonora thì... Hoàn toàn trái ngược với cô bé lễ phép Erika.

"V-Vậy à?" 

"Như cậu Zieg nói đó, phiền phức lắm." 

"Sophie, Leonora đến cả Trưởng ban Tổng bộ mà còn nói chuyện ngang hàng, chính chủ đã nói vậy rồi thì cô không cần phải để ý đâu." 

"T-Tôi hiểu rồi."

Sophie gật đầu rồi liếc nhìn Adele.

"Adele."

Con bé đang để ý kìa.

"Tôi cũng không để ý mấy vụ đó đâu. Cứ nói chuyện bình thường như lúc ở quầy tiếp tân là được rồi." 

"A, ừm..."

Sophie nhìn tôi.

"Sao vậy?" 

"Anh thì lại thấy yên tâm."

Hay là con bé này cũng có điểm nhân cách dưới 50 nhỉ?

"~Xong rồi đây ạ."

Erika cùng với Adele mang đồ ăn ra.

"Thế nào?"

Tôi hỏi thử Adele.

"Món này có vẻ tôi cũng làm được."

Thì, là spaghetti mà.

"Vì Sophie đã mất công từ Kinh Đô đến đây nên em đã làm món spaghetti hải sản địa phương ạ." 

"Trông ngon quá."

Sophie vui vẻ nhìn dĩa mì.

"Mời mọi người, mời mọi người. Ăn thôi."

Mọi người ngồi vào bàn và bắt đầu ăn.

"Ồ! Ngon quá! Ở Kinh Đô cũng có nhiều loại spaghetti, nhưng món này ngon tuyệt!"

Sophie hết lời khen ngợi.

"Cảm ơn cô. Cô thích là tôi vui rồi." 

"Thảo nào một người chỉ ăn bánh mì và thuốc lạ như Zieg cũng phải thức tỉnh về ẩm thực."

Cũng đúng.

"Thị trấn này nguyên liệu phong phú, mà Erika lại nấu ăn giỏi nữa." 

"Giỏi thật đó. Có khi đi theo con đường đó cũng thành công lớn không chừng." 

"Đâu có đâu ạ."

Erika mỗi khi được khen về nấu ăn là lại vui ra mặt.

"Không đâu, món này mở tiệm được đó. Nếu có gần nhà hay chỗ làm là tôi ghé hoài luôn." 

"Cô không tự nấu à?"

Nếu tôi nhớ không lầm thì Sophie cũng sống một mình.

"Làm gì có thời gian."

Tổng bộ đúng là đáng thương.

Sau đó, chúng tôi tiếp tục vừa ăn vừa trò chuyện. Sophie, có lẽ vì đồ ăn ngon nên tâm trạng tốt lên, đã hết nhát người lạ và nói chuyện nhiều hơn. Sau bữa tối, Sophie cũng tham gia, chúng tôi mở một buổi học cho ba người.

"Ồ... Therese có nói là mấy cô gái rất ưu tú, đúng là giỏi thật. Thực hành thì tôi không xem nhiều nên không biết, nhưng thi viết chắc là đậu đó? Cấp 8 với cấp 7, đúng không? Cỡ này thì đủ đậu rồi."

Sophie, trong lúc xem bài cho ba cô gái, hết lời khen ngợi.

"Sau khi xem Martina thì cô càng nghĩ vậy, đúng không?" 

"...Không có đâu."

Chắc chắn là vậy. Lúc tôi cho Sophie xem bài của con bé, mắt nó đảo lia lịa, lựa lời mãi.

"Tôi lại nghĩ sau khi xem bài cho mấy cô này xong, đến lúc xem cho Martina mới mệt đó." 

"A-Ai mà chẳng có sở đoản. Tôi cũng có rành về mảng dược phẩm đâu."

Đó mới là giả kim thuật. Nhưng con bé kia lại là Vật lý, kiến thức nền tảng quan trọng mới mệt chứ.

"Nhờ cô đó, Sophie. Cô có lúc sẽ nhận đệ tử, cứ xem như đây là một buổi thực tập đi. Đến cả Heidemarie cũng có đệ tử mà."

Nghe nói còn có rất nhiều nữa.

"Vậy à... Trong bộ ba rác rưởi, chỉ có mình tôi là không có đệ tử... Ể? Trông tôi giống đứa phiền phức nhất à..." 

"Bộ ba rác rưởi là sao?" 

"Là do tên ngốc Knut nói đó."

Là sư huynh Knut à. Tuy không muốn bị một kẻ mê gái, ồn ào và phiền phức như gã đó nói, nhưng tôi cũng có phần đồng tình với cái tên "Bộ ba rác rưởi".