Người mà thích tôi lại chỉ có mình cậu ư?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

(Đang ra)

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

Meikyou Shisui

Câu chuyện bắt đầu khi Light, một nhân tộc, bị chính tổ đội “Hội Quần Tộc” phản bội và trục xuất trong lòng hầm ngục. Thế giới này có sáu chủng tộc, trong đó nhân tộc bị xem thường và phân biệt do lên

5 7

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

551 1543

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

400 622

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

258 4584

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

570 1808

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

(Đang ra)

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

FUNA

Một ngày nọ, Yamano Mitsuha rơi xuống vách đá và bị dịch chuyển đến một thế giới khác với trình độ văn minh ngang tầm của châu âu thời trung cổ. Tuy nhiên, Mitsuha biết rằng mình có thể du hành giữa h

282 1333

Quyển 15 - Chương 6: Tôi là Pansy

Chủ nhật hàng tuần là ngày tôi mong chờ nhất. Vì đó là ngày duy nhất trong tuần tôi được ở bên người bạn thân thiết của mình, Irisumi Sumire.

Điểm hẹn hôm nay là thư viện khu phố – nơi tôi và cô ấy lần đầu gặp gỡ. Tôi đã từng nghĩ mình cô độc, không ai đứng về phía mình, mọi chuyện đều bế tắc. Tôi đã từ bỏ tất cả, chỉ mong được sống trong yên bình, và rồi đặt chân đến nơi đây. Tại chính nơi đó, tôi đã gặp Irisumi Sumire.

Cô gái tự xưng là "Sumire". Mùa hè năm lớp 7, tôi gặp Viola, và cô ấy đã ban cho tôi cái tên "Tam Sắc Sumire" (Pansy).

"Pansy" – một phiên bản khác của tôi, với mái tóc tết bím và cặp kính. Kể từ khi trở thành Pansy, thế giới của tôi đã thay đổi một cách đáng kinh ngạc. Những ánh nhìn đầy ghét bỏ từ mọi người biến mất, và tôi có thể sống yên bình ngay cả bên ngoài thư viện.

…Không, không phải vậy.

Vì khi tôi là Pansy, tôi luôn ở bên Viola. Viola là một cô gái rất hoạt bát. Thời gian chúng tôi bên nhau chưa bao giờ yên tĩnh. Thế nhưng tôi lại vô cùng yêu quý khoảng thời gian đó. Tôi nhận ra rằng điều mình thực sự tìm kiếm không phải là "khoảng thời gian yên tĩnh một mình", mà là "khoảng thời gian náo nhiệt bên ai đó".

Với tôi, Viola không chỉ là bạn thân mà còn là ân nhân cứu rỗi. Tôi mang ơn cô ấy nhiều đến nỗi không thể đền đáp hết được, dù có muốn cũng không sao trả lại. Vì Viola, tôi sẵn lòng làm bất cứ điều gì. Nếu Viola gặp khó khăn, tôi nhất định sẽ bảo vệ cô ấy.

Tôi đã nghĩ như thế, vậy mà…

Một buổi Chủ nhật nữa trong năm lớp 10, tôi không rõ là lần thứ mấy rồi. Tôi ngồi trên ghế tàu điện, đọc sách.

"Này, người kia…"

"…………"

Tôi nghe thấy tiếng của hai chàng trai, có lẽ là học sinh trung học, ngồi đối diện mình. Thế nhưng, tôi không hề phản ứng lại lời họ nói.

"Này, cô bé ngồi đối diện dễ thương kinh khủng nhỉ?"

"Ôi chao! Thật này! Dáng người cũng đẹp nữa… Đỉnh quá."

"Này, làm gì đây? Có nên bắt chuyện không?"

"Thôi đi. Tán gái trên tàu điện mà thất bại thì xấu hổ lắm. Với lại, xinh đẹp thế kia thì chắc chắn có bạn trai rồi."

Dù cuộc trò chuyện đã kết thúc, hai chàng trai vẫn không ngừng nhìn chằm chằm về phía tôi. Dường như, việc nhìn chằm chằm vào một người xa lạ trên tàu điện không khiến họ cảm thấy xấu hổ.

Đằng nào cũng thế, chi bằng họ cứ bắt chuyện đi… Tôi nghĩ thầm.

Việc bị những người đàn ông lạ mặt bắt chuyện giữa phố hay trên tàu điện… Lần đầu trải nghiệm, tôi đã thực sự rất sợ hãi. Tôi không biết mình sẽ bị làm gì, và đã bỏ chạy mà không hề trả lời một lời nào. Thế nhưng, theo thời gian, lòng tôi dần trở nên chai sạn, và tôi tự nhiên học được cách từ chối.

Bình thường, dù bị bắt chuyện, tôi cũng không bao giờ đi theo. Nhưng hôm nay thì khác. Nếu có ai đó bắt chuyện, có lẽ tôi đã đi theo họ rồi. Không, thậm chí, có lẽ tôi đang mong chờ được ai đó bắt chuyện.

Thế nhưng, mong muốn của tôi không thành hiện thực. Riêng hôm nay, không một ai bắt chuyện, và tàu điện đã đến ga đích.

"…Phải đi thôi."

Tiếng cửa tàu điện mở ra, nghe như không khí bị rút mạnh. Tôi cảm thấy như hai chân mình bị gắn những quả cầu sắt, lê bước nặng nề xuống sân ga.

Đã 12 giờ 30 phút. Từ đây đến thư viện mất khoảng mười phút đi bộ, nên tôi có thể đến nơi hẹn lúc 1 giờ chiều một cách thoải mái.

Bất chợt, tôi quay đầu nhìn vào bên trong toa tàu, và bắt gặp ánh mắt của hai nam sinh trung học ban nãy đã nhìn tôi. Có lẽ họ nhận ra điều gì đó, liền từ tốn đứng dậy và tiến về phía tôi. Thế nhưng, đã hết giờ. Đúng lúc chỉ cần thêm một bước nữa, cửa tàu điện đóng sập lại, khiến hai nam sinh va vào cửa và phải chịu một phen xấu hổ trong toa tàu.

"Em xin lỗi…"

Tôi cúi đầu thật sâu về phía chiếc tàu điện đang rời khỏi sân ga. Dù tôi không cố ý, nhưng chính tôi là nguyên nhân khiến họ bị bẽ mặt. Thế nên, tôi xin lỗi.

Năm giây sau, tôi ngẩng đầu lên và chầm chậm bước về phía đích đến.

***

"Pansy, cậu sao thế?"

1 giờ 15 phút chiều. Bình thường, khi tôi đến muộn, Viola chắc chắn sẽ thể hiện sự tức giận nào đó, nhưng lần này, cảm xúc cô ấy dành cho tôi lại là sự lo lắng.

Tôi hiểu rõ lý do vì sao cô ấy lại có cảm xúc đó dành cho tôi. Bởi vì hôm nay, tôi…

"Đến bằng bộ dạng đó sao…"

Tôi không phải là "Pansy" với mái tóc tết bím và cặp kính, mà là tôi của vốn dĩ, khi gặp Viola.

"Hôm nay, tớ cảm thấy thoải mái hơn khi ở trong bộ dạng này."

"…………"

Đáp lại lời tôi, Viola không nói gì. Cô ấy chỉ lặng lẽ nhìn tôi.

Và tôi cũng không nói thêm gì nữa. …Không, tôi không thể nói gì.

Sanshokuin Sumireko, khi không còn là "Pansy", thật yếu đuối. Không thể bày tỏ ý kiến của mình, bị cuốn theo dòng đời, và cứ thế tiếp tục chịu đựng một cách thụ động để tránh bị tổn thương dù chỉ một chút. Đó chính là "đường đời" của Sanshokuin Sumireko. Một con người thật thảm hại, yếu đuối, và là người mà tôi ghét bỏ nhất.

"Được rồi. Vậy thì, chúng ta đi thôi."

"…Vâng."

Viola nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, người đang đứng sững sờ, rồi bước đi. Tôi cảm thấy mình thật thảm hại khi vẫn đang được cô ấy dẫn dắt, một người đã dẫn dắt tôi đến tận bây giờ, và nước mắt như chực trào. Thế nhưng, vì sợ mất đi mối liên kết với Viola, tôi vẫn để cô ấy dẫn dắt. Tôi không làm được gì, chỉ cùng cô ấy bước vào thư viện.

"Khá thú vị đấy, Pansy. Cậu cũng đọc xong rồi chứ?"

"Ừm… Rất thú vị, …Viola."

Chúng tôi khép sách lại, nói chuyện với nhau bằng giọng nhỏ vừa đủ để không làm phiền những người xung quanh. Mỗi lần đến thư viện cùng Viola, chúng tôi đều giới thiệu sách hay cho nhau, rồi đọc trước cuốn đó. Sau khi đọc xong, chúng tôi sẽ cùng nhau bàn luận về cảm nhận.

Trong tất cả những cuốn sách Viola giới thiệu, cuốn tôi thấy hay nhất là "Chuyện Tình Song Hoa". Một câu chuyện tình yêu kể về hai chị em song sinh và một chàng trai. Nó thực sự rất hay, dù đã đọc xong rồi, tôi vẫn mượn lại ở thư viện và đọc đi đọc lại nhiều lần. Thấy tôi như vậy, Viola nở một nụ cười đầy tự hào, khiến tôi cũng bật cười ngượng nghịu nhìn cô ấy.

Thế nhưng, nếu bây giờ đọc lại "Chuyện Tình Song Hoa", liệu tôi có còn giữ nguyên cảm nhận đó không? Bởi vì, câu chuyện đó…

"Này Pansy. Lát nữa tớ đến nhà cậu được không?"

"Sao, lại…?"

Lời đề nghị đột ngột của Viola khiến tôi nghiêng đầu bối rối. Trước đây, Viola cũng đã từng đến nhà tôi chơi rồi. Thế nhưng, những lần đó, điểm hẹn luôn là nhà tôi ngay từ đầu. Còn khi gặp nhau bên ngoài thế này, chúng tôi sẽ ở lại thư viện đọc sách tiếp hoặc chuyển đến một nơi khác để trò chuyện.

"Bởi vì ở ngoài này, hình như không thể nói chuyện yên tĩnh được."

Chết tiệt… Đến khi cô ấy nói tôi mới để ý, nhìn kỹ xung quanh, hóa ra tôi đã thu hút sự chú ý của mọi người trong thư viện rồi. Chỉ cần nghĩ một chút là có thể đoán ra được, vậy mà… Tôi thực sự quá thảm hại.

Thế nhưng, điều thảm hại nhất không phải là việc tôi không thể lường trước được tình huống này. Điều thảm hại hơn cả là bản thân tôi, một kẻ hèn nhát, lẽ ra phải thú nhận với Viola, nhưng vừa nhìn thấy cô ấy là lại không thể nói ra được… Rốt cuộc thì, tôi gặp Viola trong bộ dạng này là để làm gì?

"Này, tớ muốn đến nhà cậu, không được sao?"

"Không… không phải là không được đâu."

Tôi ấp úng trả lời câu hỏi của Viola, một câu hỏi mà bình thường tôi có thể trả lời rành mạch. Giống như quay trở lại thời trung học. Một Sanshokuin Sumireko đáng thương hại, không thể nói ra bất cứ điều gì mình muốn, chỉ biết tự vệ bằng cách không chống cự. Cuối cùng, tôi nhận ra mình chẳng hề thay đổi chút nào.

"May quá. Vậy thì… À, đợi tớ một chút nhé."

"Cậu đang, làm gì, vậy?"

Đột ngột, Viola tháo kính và gỡ bím tóc của mình ra. Trong thư viện, một tiếng reo nhỏ vang lên. Bởi vì Viola đã để lộ vẻ đẹp thực sự của mình.

"Chúng ta sẽ giống nhau. Một mình cậu sẽ khó khăn đúng không? Vì thế, tớ sẽ đi cùng cậu."

"…Tớ xin lỗi."

Lời xin lỗi này, rốt cuộc là để làm gì? Vì đã khiến Viola cũng phải thu hút những ánh nhìn không cần thiết ư? Hay là…

"Đi thôi, Pansy. Không sao đâu, có tớ ở đây rồi."

Sanshokuin Sumireko không thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục suy nghĩ về những câu hỏi không có lời đáp, và cứ thế tuân theo chỉ dẫn của Viola.

Rốt cuộc thì, tôi muốn gì đây?

***

Trong suốt quãng đường từ thư viện khu phố về nhà bằng tàu điện, chúng tôi đã thu hút những ánh nhìn không cần thiết. Tôi run sợ trước những ánh nhìn đó, trong khi Viola vẫn giữ thái độ kiên định, không chút nao núng. Chính vì rất giống nhau, tôi mới nhận ra sự khác biệt to lớn giữa cô ấy và mình.

4 giờ chiều. Tôi cùng Viola trở về nhà mình. Sau khi đưa cô ấy vào phòng, tôi chuẩn bị bánh kẹo và trà, coi như một sự đền bù nào đó.

"Phù… Đúng là trà Pansy pha là ngon nhất."

"Cảm ơn cậu…"

Dù là phòng mình, nhưng tôi lại có cảm giác như đang ở trong một không gian khác, trong khi cứ thế chờ đợi lời nói của Viola. Lẽ ra tôi phải là người nói trước mới phải…

"Haizz… Cậu đúng là một đứa bé đáng thương hại mà."

"Hả?"

Trước lời nói của Viola, được thốt ra cùng tiếng thở dài, suy nghĩ của tôi ngưng đọng.

"Cậu đã yêu rồi phải không?"

"…………!"

Bị nói trúng tim đen. Tâm trạng của tôi – lẽ ra phải tự mình nói ra, nhưng vì sợ bị Viola ghét bỏ, sợ mất đi cô ấy nên tôi đã không thể thổ lộ.

"Tớ đã biết ngay từ khi gặp cậu rồi. Thế nên hôm nay cậu mới đến với bộ dạng đó phải không?"

"…Tớ, xin lỗi…"

Bị cô ấy nhìn thấu tất cả, tôi chỉ cảm thấy bản thân thật thảm hại. Chắc chắn, việc Viola chọn phòng tôi làm nơi nói chuyện là vì tôi. Cô ấy chọn nơi này để khi có chuyện gì xảy ra, tôi có thể ở ngay nơi an toàn nhất đối với mình.

"Tớ đã nghĩ là không được, nhưng không thể kìm nén được cảm xúc của mình. Tớ thích Jo… Kisaragi-kun."

"…………"

Viola không đáp lời. Cô ấy chỉ lặng lẽ lắng nghe tôi nói.

"Tôi đã định gài bẫy Kisaragi-kun trong trận chung kết giải đấu khu vực năm nay. Vì cậu ấy mà tôi không thể học cùng trường cấp ba với Viola. Tôi hối hận lắm, dù biết đó là sự thù hằn vô lý nhưng không thể ngăn lại được, tôi đã muốn phá hủy mối liên kết quan trọng của cậu ấy, và muốn 'đánh thức' Viola."

"Vậy thì, cậu đã gặp Joro-kun trong bộ dạng đó sao?"

Tôi gật đầu.

"Cậu ấy hẳn là vui mừng lắm phải không?"

Sau một lúc chần chừ, tôi gật đầu.

"Phải rồi. Joro-kun vốn rất mê gái đẹp mà. Chắc chắn cậu ấy sẽ vui lắm nếu cậu xuất hiện với bộ dạng đó. …Nhưng, chừng đó không làm thay đổi tình cảm của cậu ấy đâu nhé?"

"Đúng là như vậy…"

Tôi đã coi thường Joro-kun. Tôi nghĩ cậu ấy chỉ là một tên ngốc, trung thành với dục vọng của bản thân. Thế nhưng, thực tế không phải vậy. Cậu ấy là một chàng trai rất mạnh mẽ, rất tốt bụng, và vô cùng tuyệt vời.

"Quả nhiên, cậu chính là kẻ thù lớn nhất của tớ."

"…! Không, không phải vậy!"

Ngay lập tức, tôi phủ nhận lời Viola nói. Không muốn. Tôi tuyệt đối không muốn mất đi mối liên kết với Viola. Viola, người đã cứu giúp tôi. Viola, người bạn thân thiết của tôi. Mất đi Viola thì…

"Không phải! Tớ, tớ không hề có ý đó…"

"Pansy, giữa chúng ta không có dối trá. Nếu cậu nói dối, tớ sẽ không làm bạn với cậu nữa."

"…………! Tớ, tớ xin lỗi…"

Quả nhiên, Viola cao tay hơn tôi rất nhiều. Cô ấy hoàn toàn chặn mọi lối thoát, dồn tôi vào đường cùng.

"Tớ muốn. Tớ muốn trở thành người yêu của Joro-kun. Nhưng tớ cũng muốn làm bạn với Viola. Không, nếu không thể làm bạn với Viola, thì tớ không cần trở thành người yêu của Joro-kun cũng được."

Không phải nói dối. Tôi đã dành cho Joro-kun những tình cảm không nên có. Thế nhưng, người quan trọng nhất là Viola. Điều đó không hề thay đổi chút nào.

"Ừm. Cậu đã làm rất tốt."

Viola nhẹ nhàng ôm lấy tôi. Điều đó khiến tôi vui hơn bất cứ thứ gì, và tôi nhận ra nước mắt đã tràn ra từ khóe mi mình.

"Tớ xin lỗi nhé, Pansy. Tớ đã nói những lời tệ bạc để dồn cậu vào đường cùng."

Trong vòng tay Viola, tôi lắc đầu. Người sai là tôi. Chính tôi đã khiến Viola phải chịu khổ. Tôi đã tự nhủ "sẽ không yêu" như thế, vậy mà lại dễ dàng phá vỡ quyết tâm đó. Tôi cứ mơ tưởng về một tương lai chỉ toàn những điều thuận lợi cho bản thân. Thật sự quá thảm hại.

"Tớ xin lỗi, tớ xin lỗi… Viola."

Ngay cả lúc này, tôi cũng chỉ biết níu lấy người Viola mà xin lỗi. Tại sao tôi lại yếu đuối đến vậy?

「Yên tâm đi. Cậu cũng là người bạn vô cùng quan trọng đối với tớ mà… Nhờ có cậu mà tớ mới vượt qua được nhiều chuyện…」

Lời nói đó đã cứu rỗi tớ biết bao. Đúng là Viola chính là ân nhân cứu mạng của tớ.

「A, cảm ơn cậu…」

「Vậy nên, cậu có thể kể cho tớ nghe không? Lý do vì sao cậu lại thích Joro-kun vậy?」

Theo lời Viola dẫn dắt, tớ đã kể lại mọi chuyện xảy ra ở giải đấu khu vực. Chuyện tớ biết bộ mặt thật của Joro-kun và phải lòng cậu ấy. Chuyện tớ gặp lại Hazuki-kun và từ chối lời tỏ tình của cậu ấy. Chuyện cảm xúc lâng lâng và cảm xúc chùng xuống đan xen nhau, rồi bỗng dưng Oga-kun đến bắt chuyện mà tớ đã vô thức nói tên mình ra. Tất cả mọi chuyện.

「Ra là vậy. Phù phù… Quả nhiên, Joro-kun vẫn là một người tuyệt vời như mọi khi nhỉ. Không thay đổi gì cả, tớ thấy yên tâm lắm.」

Sau khi nghe tớ kể, Viola nở một nụ cười hiền hậu.

Nhìn vẻ mặt đó, tớ lại nảy ra một thắc mắc. Vì sao cậu ấy lại có thái độ thờ ơ như chuyện của người khác vậy nhỉ?

「Xin lỗi, Viola. Mà… mà thôi, cậu cứ yên tâm đi. Tớ sẽ không làm gì Joro-kun đâu…」

「Không được đâu, Pansy.」

「…Hả?」

「Cơ hội tốt như vậy mới có người mình thích, sao lại không làm gì chứ? Tớ biết rõ điều đó sẽ để lại hối tiếc lớn đến mức nào. Vì vậy, đừng bỏ cuộc nhé…」

「Nhưng như vậy thì Viola sẽ…」

「Tớ là người đã từ bỏ rồi mà.」

Đến đây, một nghi vấn trong lòng tớ chợt được giải đáp.

Vì sao từ nãy đến giờ Viola lại nghe chuyện của Joro-kun với thái độ thờ ơ như vậy. Viola đang tự phong tỏa cảm xúc của mình vì mặc cảm tội lỗi, nghĩ rằng mình đã bóp méo mối quan hệ quan trọng của Joro-kun. Chính vì thế, cậu ấy mới dễ dàng chấp nhận câu chuyện của tớ đến vậy.

…Không được. …Không được đâu. Tuyệt đối không thể như vậy được.

Tớ đã từng một lần, vì bản thân mình, mà lại lấy danh nghĩa 「giúp đỡ Viola」 làm vỏ bọc, rồi làm ra những chuyện sai lầm. Cho nên, tớ sẽ không sai lầm nữa. Lần này, nhất định tớ phải giúp đỡ Viola!

「Không được đâu, Viola!」

「…Hả?」

「Cậu vẫn còn thích Joro-kun mà, đúng không? Nếu vậy, đừng nói từ bỏ nữa!」

「Nhưng vì tớ mà Joro-kun…」

Cảm xúc của tớ bùng nổ mạnh mẽ như thế này là lần đầu tiên kể từ khi Viola nói rằng cậu ấy sẽ không đến trường Nishikitsuta… Không, tớ cảm thấy sự bùng nổ cảm xúc này còn lớn hơn cả lúc đó nữa.

Tớ phải một lần nữa đánh thức cảm xúc của Viola. Dù cho điều đó có bất lợi cho bản thân, tớ vẫn muốn hành động vì Viola. Giống như Joro-kun, có thể hành động vì người bạn thân quý của mình.

「Chỉ cần làm cho mọi thứ trở lại như cũ là được! Tớ… Không, chúng ta, tớ và cậu, hãy cùng nhau khôi phục lại sợi dây gắn kết giữa Joro-kun và Oga-kun đi! Như vậy, cậu sẽ không còn phải lo lắng gì nữa mà có thể thoải mái bày tỏ tình cảm với Joro-kun! Vậy nên, làm ơn nhé. …Cố gắng thêm một lần nữa, chỉ một lần nữa thôi được không?」

「Nhưng tớ lại học trường khác, đâu thể làm gì được…」

「Có chứ! Chắc chắn… Không, nhất định sẽ có! Mà dù khác trường đi nữa, cũng đâu có xa xôi gì! Muốn gặp thì vẫn gặp được mà!」

Viola trở nên yếu thế, cứ như thể vị trí của hai đứa vừa bị đảo ngược vậy. Kinh nghiệm thời trung học đã đè nặng lên cậu ấy đến nhường nào. Lúc đó tớ không hiểu, nhưng giờ thì tớ hiểu rõ cảm giác đó rồi. Bởi vì chúng ta giống nhau mà. Cùng thích một người.

「……………」

Viola không nói gì. Nhưng chính điều đó lại là bằng chứng rõ ràng nhất. Cậu ấy vẫn chưa từ bỏ Joro-kun. Chỉ là đang tự nhủ với bản thân rằng 「nên từ bỏ」 mà thôi. Và cách để mở cánh cửa đã đóng đó thì tớ biết rất rõ.

「Vậy thì, tớ sẽ dùng bộ dạng này mà tỏ tình với Joro-kun nhé?」

「Đồ, đồ gian xảo, Pansy! Cậu… A!」

Thấy chưa, trúng kế rồi. Viola vốn có tính chiếm hữu rất cao mà. Cậu ấy không phải là loại người có thể chấp nhận việc Joro-kun có người yêu chỉ vì bản thân không thể trở thành người yêu của cậu ấy đâu.

「Viola, thật ra cậu vẫn chưa từ bỏ đúng không? Chỉ là đang tự nhủ với bản thân thôi. Nếu thực sự đã từ bỏ rồi, cậu sẽ không nói 『Đừng quên tớ nhé』 ở lễ tốt nghiệp cấp hai đâu.」

「Chuyệ, chuyện đó…」

「Này Viola. Chúng ta đi gặp Joro-kun đi. Thật ra, cậu cũng muốn gặp mà, đúng không?」

「…………Cho tớ nghĩ một chút.」

Tớ nắm chặt tay khi nghe được câu nói đó. Quyết tâm trong lòng Viola vẫn chưa vững chắc. Nhưng tớ có thể giúp cậu ấy làm vững chắc nó. Vậy thì, những gì tớ cần làm từ bây giờ đã được định đoạt.

Sẽ đưa những cảm xúc đã bị bóp méo của Viola trở lại như cũ.

Một người mà trước giờ chỉ toàn được giúp đỡ như tớ, lần này nhất định sẽ giúp đỡ Viola.

Tớ đã hạ quyết tâm mãnh liệt như vậy.

***

──Tháng ba.

「Này, Pansy. Trang phục của tớ không có gì lạ đâu nhỉ?」

「Ừ. Tớ nghĩ là không có vấn đề gì đâu.」

「Thật mà đúng không? Thật sự không có gì lạ đâu đúng không!?」

「Tất nhiên rồi.」

Cuộc đối thoại này, không biết hôm nay đã diễn ra bao nhiêu lần rồi nhỉ?

Một ngày nọ trong kỳ nghỉ xuân. Viola với mái tóc và cặp kính như thường lệ, nhưng khoác lên mình chiếc váy trắng sang trọng khác ngày thường, và tớ trong bộ đồng phục, đã gặp nhau ở nhà ga.

Hôm nay, chúng tớ sẽ đi gặp Joro-kun.

Từ ngày hôm đó, tớ đã nhiều lần thuyết phục Viola, cuối cùng cũng thành công khiến cậu ấy nói ra câu 「Tớ nghĩ sẽ gặp lại Joro-kun một lần nữa」. Và để cậu ấy không rút lại lời nói, tớ đã hành động ngay lập tức. Nếu sau này cậu ấy lại nói 「Dù sao cũng vô ích」 thì mọi nỗ lực từ trước đến nay của tớ sẽ đổ sông đổ bể mất. Tớ không muốn điều đó chút nào.

「Này Pansy. Hôm nay Joro-kun có thực sự ở trường Nishikitsuta không?」

「Ừ. Chắc chắn là có.」

Học sinh đến trường vào kỳ nghỉ xuân thì ít. Nhưng Joro-kun thì khác. Bởi vì cậu ấy đã trở thành thư ký hội học sinh từ tháng mười năm ngoái.

Lý do là Akino Sakura-senpai, người vừa nhậm chức hội trưởng hội học sinh mới. 「Tài sắc vẹn toàn」 chính là từ sinh ra để dành cho cô ấy. Nhan sắc không giống học sinh cấp ba, vóc dáng cân đối, thêm vào đó là thành tích học tập xuất sắc đến mức không thể tưởng tượng nổi vì sao cô ấy lại học ở trường Nishikitsuta.

Một người phụ nữ tuyệt vời như vậy, Joro-kun – kẻ mà dục vọng ngập tràn trong người – sao có thể bỏ qua được chứ. Ngay từ khi mới nhập học, cậu ấy đã âm thầm tìm cơ hội tiếp cận Akino-senpai, lợi dụng sự tin tưởng mà bản thân đã xây dựng bằng con người giả dối của mình, thành công trở thành thư ký hội học sinh.

Và khác với Joro-kun đầy mưu tính, Akino-senpai tràn đầy nhiệt huyết, ngay cả trong kỳ nghỉ xuân cũng họp mỗi tuần một lần để tổ chức các buổi họp nhằm mang lại cuộc sống học đường tốt đẹp hơn cho học sinh.

「Vì có cuộc họp hội học sinh nên chắc chắn cậu ấy ở đó. Cậu ấy đang mê mệt Akino-senpai, hội trưởng hội học sinh mà.」

「Úi chà chà! Không ngờ lại xuất hiện một cô gái mà Joro-kun còn hứng thú hơn cả Himawari nữa chứ!」

Thật sự, sự hiện diện của Akino-senpai cũng khiến tớ phải đau đầu. Nhờ cô ấy trở thành hội trưởng hội học sinh mà đã trở thành đòn quyết định thúc đẩy Viola đưa ra quyết tâm, nói rằng 「Một mỹ nhân tuyệt vời đang đến gần Joro-kun đấy」, nhưng việc Joro-kun ở bên cạnh một mỹ nhân như vậy, tớ cũng đứng ngồi không yên. Nếu Akino-senpai mà phải lòng Joro-kun thì… tớ đã lo lắng biết bao nhiêu.

「Nói đúng hơn là, cậu ấy đều rất hứng thú với cả hai. Hinata-san dễ thương và Akino-senpai xinh đẹp. Liệu có phải cậu ấy đang nghĩ đến việc ôm trọn cả hai không nhỉ?」

「Đúng là Joro-kun có khác. Trong việc ôm ấp những mục tiêu táo bạo chứ không phải những mục tiêu thực tế, cậu ấy quả là vô địch thiên hạ.」

Đúng là như vậy thật. Nhờ đó mà tớ cũng có một phần nào yên tâm, nhưng đôi khi tớ cũng suýt đánh mất lý do vì sao mình lại phải lòng Joro-kun.

「Mà này, Pansy. Sao cậu lại rõ tường tận về chuyện của Joro-kun đến thế?」

「Là thành quả của việc theo dõi hằng ngày đó.」

「Quả nhiên, cậu chính là đối tượng cảnh giác số một của tớ…」

Tớ nhẹ nhàng lướt qua ánh mắt sắc bén của Viola. Ban đầu khi mới phải lòng Joro-kun, tớ đã từng e dè Viola, nhưng bây giờ thì khác rồi. Tớ muốn là bạn thân quý của Viola. Tớ muốn trở thành người yêu của Joro-kun. Tớ đã quyết tâm mạnh mẽ nắm giữ cả hai cảm xúc đó.

Vậy nên, dù là Hinata-san, Akino-senpai, hay Viola đi chăng nữa, về Joro-kun thì tớ sẽ không nhường.

Nhưng mà… nếu có ai khác ngoài mình trở thành người yêu của Joro-kun thì tớ muốn đó là Viola… Tớ đang giữ kín suy nghĩ đó trong lòng.

「Cậu cứ yên tâm đi. Tớ bị Joro-kun ghét cay ghét đắng mà.」

Sau kỳ nghỉ hè, tớ thỉnh thoảng có cơ hội nói chuyện với Joro-kun. Và mỗi lần như vậy, tớ lại phun nọc độc vào cậu ấy. Bình thường Joro-kun hay giả vờ, nên cậu ấy không thể hiện sự tức giận rõ ràng, nhưng nhìn biểu cảm là biết cậu ấy không có thiện cảm gì với tớ. Chắc chắn tớ bị cậu ấy ghét.

Nhưng lỗi là của Joro-kun mà. Ở trận chung kết giải đấu khu vực hôm đó, cậu ấy đã hứa 「Lần tới nói chuyện sẽ dịu dàng hơn」, vậy mà chẳng bao giờ để ý đến tớ, cũng chẳng dịu dàng gì cả. Cho nên, tớ chỉ đang trêu chọc đúng như lời đã tuyên bố thôi. Ước gì nhân lúc cậu ấy tức giận, tớ có thể nói chuyện với con người thật của cậu ấy, nhưng thật sự chẳng bao giờ thành công cả…

「Chỉ riêng việc cậu nói chuyện với Joro-kun thôi là tớ đã không yên tâm rồi đấy.」

「Trước đây cậu không phải đã bảo tớ làm thân với Joro-kun sao?」

「Tình hình thay đổi thì ý kiến cũng phải thay đổi chứ. Tớ nói trước là tớ sẽ không thua đâu đấy nhé?」

「Phù phù… Tớ cũng cùng ý kiến với cậu.」

Hai đứa nhìn nhau, mỉm cười. Tớ và Viola, hai kẻ giống nhau vì đã lỡ thích cùng một người. Nếu một trong hai đứa chúng tớ có thể trở thành người yêu của Joro-kun, chắc sẽ không có lời chúc phúc nào cả. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là tình bạn của chúng tớ sẽ biến mất. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, chúng tớ vẫn là những người bạn thân quý của nhau.

「Mà này, Viola. Đừng quên mục đích hôm nay nhé?」

「Tớ biết rồi. Ưu tiên hàng đầu là khôi phục lại mối quan hệ giữa Joro-kun và Oga-kun.」

Đây chính là mục đích của việc tớ và Viola đi gặp Joro-kun hôm nay. Thật tiện lợi, vì thứ Tư không chỉ có cuộc họp hội học sinh mà còn có cả buổi tập của câu lạc bộ bóng chày nữa.

Mối quan hệ giữa Joro-kun và Oga-kun vẫn còn méo mó. Dù tớ đã có thể nói chuyện được với Joro-kun khi gặp cậu ấy, nhưng vẫn chưa thể đi sâu vào vấn đề đó. Hơn nữa, với lời lẽ của một người bị ghét như tớ, chắc chắn sẽ không nhận được sự tin tưởng từ Joro-kun. Chính vì vậy, tớ cần đến sức mạnh của Viola, người đã xây dựng mối quan hệ bạn bè tốt đẹp với Joro-kun hồi cấp hai.

Dù không nghĩ có thể khôi phục lại trong một ngày, nhưng để bước một bước tiến tới giải quyết vấn đề, cuối cùng chúng tớ cũng đã quyết định hành động. Tất nhiên, cũng có cả cảm giác đơn thuần là muốn gặp Joro-kun nữa.

***

「À, ừm, xin lỗi! Bộ đồng phục đó… là của trường Nishikitsuta đúng không ạ?」

「Vâng. Đúng vậy, nhưng…」

Trên đường cùng Viola đến trường Nishikitsuta, khi đang đợi đèn giao thông chuyển màu ở ngã tư, một cô gái đã gọi tớ lại.

Mái tóc thẳng dài đến ngực, làn da trắng. Đôi mắt tròn trông có vẻ nghiêm túc. Trang phục là đồng phục của một trường trung học nào đó. Tức là, tuổi tác chắc cũng gần bằng nhau.

「Ừm, em muốn đến trường Nishikitsuta, nhưng điện thoại hết pin rồi, nên em không biết đường… Nếu không phiền thì chị có thể dẫn em đi được không ạ?」

Cô gái mặt đỏ bừng, nói năng lúng túng. Từ giọng điệu đó, có thể cảm nhận rõ sự vội vã của em ấy.

「Không phiền gì đâu, nhưng sao em lại muốn đến trường Nishikitsuta vậy?」

「À! Ơ, ừm… Em có người rất muốn gặp…」

「Đó là ai vậy?」

Viola lập tức tò mò hỏi với tốc độ kinh hoàng. Mặc dù là lần đầu gặp mặt, cậu ấy không dùng kính ngữ mà còn lộ rõ vẻ cảnh giác.

Nhưng tớ cũng hiểu được cảm xúc đó. Bởi vì cô gái vừa gọi chúng tớ trông rất dễ thương. Khả năng khá thấp, nhưng vạn nhất người con trai mà cô ấy muốn gặp lại là…

「Ơ, là Oga Taiyou-san ạ! Ừm… Em đã được anh ấy giúp đỡ rất nhiều ở trận chung kết giải đấu khu vực năm nay, nhưng vì hồi hộp quá nên em không thể cảm ơn tử tế được…」

「「…………」」

Trước cái tên xuất hiện bất ngờ, tớ và Viola không kìm được mà nhìn nhau.

「X-xin lỗi! Em đã nói dối! Không, không phải là nói dối, nhưng lời cảm ơn chỉ là cái cớ thôi… Thật ra, em chỉ muốn gặp anh ấy thôi…」

Cô gái mặt càng đỏ hơn trước, giải thích mọi chuyện. Không hiểu sao dáng vẻ đó lại dễ thương đến lạ, khiến người nhìn như tớ suýt bật cười.

「Ra vậy… Em muốn gặp Oga-kun à…」

「Có, có phiền không ạ? Nếu làm phiền, xin cho phép em đi theo nhưng giữ khoảng cách một chút thôi cũng được ạ! Em sẽ rất biết ơn!」

Cô bé nhìn chúng tôi, như muốn nói rằng chỉ còn chúng tôi là nơi để nương tựa. Bằng mọi giá, chắc chắn là em ấy muốn đến trường cấp ba Nishikitsuta. Vẻ mặt kiên quyết đến tội nghiệp ấy lại đáng yêu đến lạ, khiến tôi bật miệng:

「Không sao đâu. Viola thấy thế nào?」

「Vâng. Chúng ta cùng đi nhé.」

Thế là, chúng tôi quyết định đáp lời thỉnh cầu của cô bé.

「Woa! Em cảm ơn ạ! Thật sự, em cảm ơn rất nhiều!」

Cô bé cúi đầu lia lịa. Đâu cần phải khách sáo đến thế.

Đúng lúc đó, đèn tín hiệu chuyển sang xanh. Ba chúng tôi sánh bước đi.

「...À, đúng rồi! Em là Botan Ichika! Học sinh năm hai trường cấp ba Soubotoke, và là quản lý đội bóng chày ạ!」

「Chị là Iris Sumire. Học sinh năm hai trường cấp ba Toushoubu. Rất vui được biết em.」

Viola và cô bé Botan giới thiệu bản thân một cách đơn giản. Tự nhiên, ánh mắt của hai người dồn cả vào tôi, người vẫn chưa giới thiệu mình.

「Tôi là Tou──」

「Pansy! Chạy đi!」

Một âm thanh thô bạo, tàn nhẫn chưa từng nghe thấy bao giờ vang vọng khắp không gian.

***

「......Ưm. Đây là đâu...」

Mở mắt ra, tôi thấy mình đang ở một nơi xa lạ. Trần nhà màu trắng loang lổ vết ố vàng, cảm giác chiếc giường hơi cứng.

Tại sao tôi lại ở một nơi như thế này? Cơ thể nặng trịch. Dù cố gắng nhổm dậy, nó vẫn không cử động. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên khi tôi không thể làm những điều bình thường vẫn làm. Đầu óc như bị che phủ bởi sương mù, suy nghĩ hoàn toàn không ổn định.

Tôi cố gắng cử động được mỗi phần cổ, và khi đảo mắt nhìn xung quanh, điều đầu tiên tôi thấy là cha mẹ mình. Cả hai người đều đang nhìn tôi, nước mắt giàn giụa.

Tại sao hai người lại khóc? Tại sao tôi lại ở đây?

Tôi đã cùng Viola... à không, cùng Viola và cô bé Botan đi đến trường cấp ba Nishikitsuta. Để gặp người mình yêu quý, để hàn gắn lại sợi dây gắn kết của người mình yêu quý.

Vì mục đích đó, chúng tôi đang trên đường đến trường cấp ba Nishikitsuta, ba người cùng nhau băng qua đường...

──Pansy, phần còn lại nhờ em nhé.

──Hehe... Có lẽ mình đã làm được điều giống như Joro-kun rồi.

Điều tôi nhớ lại là hai câu nói của Viola, người mặc chiếc váy đỏ, đã nói với tôi ngay trước khi tôi mất ý thức. Nhưng tôi không hiểu tại sao cô ấy lại nói những lời đó với tôi.

Tại sao Viola lại giao phó mọi việc cho tôi? Chị đáng lẽ phải đi gặp Joro-kun cùng em mà.

Tại sao chiếc váy của Viola lại có màu đỏ? Rõ ràng là cô ấy đang mặc một chiếc váy trắng cơ mà.

Ký ức dần dần trở nên rõ ràng hơn.

Đúng rồi. Tôi đã cùng Viola đi đến trường cấp ba Nishikitsuta. Trên đường đi, cô bé Botan vì điện thoại hết pin nên không biết đường, đã nhờ chúng tôi giúp. Thế là ba chúng tôi, bao gồm cả cô bé, cùng nhau băng qua đường để đến trường cấp ba Nishikitsuta.

Botan và Viola đã giới thiệu xong bản thân một cách đơn giản. Vì vậy, tôi cũng định nói tên mình.

Đúng lúc đó, Viola bất ngờ đẩy mạnh người tôi ra. Trước nay, cô ấy đã từng dùng những lời lẽ thô bạo với tôi rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy hành động như vậy. Ngay sau đó, một cú va chạm mạnh ập đến.

Viola và Botan, những người lẽ ra vẫn ở ngay cạnh tôi lúc nãy, đã biến mất, tôi chỉ còn lại một mình. Cơ thể không hiểu sao không cử động được. Trong lúc còn đang hoang mang, tôi cố gắng quay đầu lại, thì thấy Viola, mặc chiếc váy đỏ, đang ở đó... và nói những lời vừa rồi với tôi.

「Viola! Viola đâu rồi!? ...Ưm!」

Khi tôi cố gắng nhổm dậy trong trạng thái tỉnh táo, một cơn đau âm ỉ ập đến. Cha mẹ tôi vội vàng giữ chặt lấy người tôi.

Tôi đã nhớ ra. Tôi đã nhớ ra rồi...! Chúng tôi đã gặp tai nạn!

Khi đang băng qua đường, một chiếc xe ô tô lao tới với tốc độ kinh hoàng đã đâm vào chúng tôi.

Viola và Botan đã biến mất. Tôi cũng không biết cơ thể mình đã ra sao. Nhưng có một điều tôi biết chắc. Lý do tôi vẫn bình an vô sự lúc này là vì Viola đã cứu tôi. Chính vì cô ấy đã cứu tôi, nên tôi mới có thể ở đây.

Vậy còn Viola? Cô bé Botan thì sao? Chuyện gì đã xảy ra với họ?

「Touko, con bình tĩnh lại. ...Chưa được cử động đâu.」

「Viola đâu ạ!? Viola đang ở đâu!?」

Tôi trả lời mẹ bằng những lời nói lạc lõng, không thành câu. Dù cố gắng trấn tĩnh, tâm trí tôi vẫn hoàn toàn hỗn loạn. Hơi thở ngày càng gấp gáp, tim tôi như muốn vỡ tung.

「Làm ơn, đừng cử động. Khi nào con bình tĩnh lại, mẹ sẽ nói chuyện rõ ràng với con...」

Mẹ lại nói. Có lẽ vì cảm nhận được tình yêu thương trong vòng tay mẹ đang ôm chặt lấy tôi, hơi thở của tôi dần trở lại bình thường, và tôi lại chìm vào giấc ngủ như thể mất đi ý thức lần nữa.

Một chiếc taxi mà tài xế đã ngủ gật. Đó chính là nguyên nhân của cú va chạm kinh hoàng ập đến ba chúng tôi.

Ngày hôm sau vụ tai nạn. Tin tức chỉ đưa tin về tên của tài xế gây tai nạn và thực tế là trong ba nữ sinh cấp ba, có hai người bị thương nặng và một người bị thương nhẹ. Người dẫn chương trình trên TV nói bằng một giọng điệu đầy vẻ thương cảm giả tạo: "May mắn duy nhất là không có ai tử vong." Và rồi, đến tin tức tiếp theo. Vụ tai nạn của chúng tôi được giải quyết chỉ trong vỏn vẹn hai phút, khiến tôi có cảm giác như mạng sống của mình chẳng đáng giá là bao. Tôi đã tắt tivi.

Khi các chức năng cơ thể hồi phục và tâm trí dần trở nên bình tĩnh hơn, tôi đã được bác sĩ cho biết về tình trạng hiện tại của hai người bị thương nặng.

Cả hai đều bất tỉnh. Đặc biệt nghiêm trọng là... Viola.

Khác với tôi – người đã bị đẩy ra khi chiếc taxi lao tới – Viola và Botan đã trực tiếp bị chiếc taxi đâm vào. Botan, có lẽ cũng nhờ cơ thể của Viola đã che chắn một phần, dù bị thương nặng nhưng ba ngày sau đã tỉnh lại. Dường như chỉ hai tháng nữa là em ấy có thể xuất viện và trở lại cuộc sống học sinh bình thường.

Nhưng Viola thì khác. Cô ấy vẫn hôn mê. Không biết bao giờ mới tỉnh lại.

Tôi đi trong bệnh viện. Bước vào phòng bệnh của Viola, thân thể xinh đẹp trước kia của cô ấy giờ đây quấn đầy băng trắng, chỉ còn nghe thấy tiếng thở yếu ớt.

「Tại sao... Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?」

Tại sao ước nguyện của Viola lại không thành hiện thực chứ? Viola chỉ đơn giản là yêu Joro-kun thôi mà. Viola chỉ muốn trở thành người yêu của Joro-kun thôi mà. Chỉ có vậy thôi, tại sao cô ấy lại phải chịu đựng một điều tồi tệ đến thế?

「Chị luôn là người giúp đỡ em...」

Suốt bấy lâu nay, em vẫn luôn được Viola giúp đỡ. Năm lớp bảy cấp hai, Viola đã kéo tôi ra khỏi vực sâu tuyệt vọng. Viola, người đã cho tôi mượn cái tên "Pansy". Cứ nghĩ lần này, mình sẽ có thể giúp lại được chị ấy. Tôi còn chưa trả hết ơn cô ấy, vậy mà Viola lại ban cho tôi một ân huệ còn lớn hơn nữa.

Từ bây giờ, tôi phải làm sao đây?

Viola đang say ngủ. Chúng tôi đã luôn ở bên nhau, và tôi cứ nghĩ sẽ mãi mãi được ở bên chị ấy, vậy mà giờ đây tôi lại không thể ở cạnh cô ấy nữa rồi.

「Cứ thế này thì làm sao em trả ơn được chứ...」

Tôi nắm chặt tay Viola đang ngủ, thì thầm.

"Pansy"

Cái tên khác mà Viola đã cho tôi mượn, cho đến khi cô ấy và Joro-kun trở thành người yêu của nhau. Chắc hẳn cô ấy đã mơ về một ngày nào đó, chính mình sẽ trở thành "Pansy" và cùng Joro-kun trải qua những ngày tháng yêu đương. Nhưng giờ đây, điều đó đã không thể thành hiện thực nữa rồi.

...Thật sự là vậy sao?

"Pansy" bên trong tôi lên tiếng.

Viola đã nói với tôi lần cuối cùng.

──Pansy, phần còn lại nhờ em nhé.

Cô ấy đã phó thác tương lai cho "Pansy".

Vậy thì, "Pansy" đó là ai? Cái tên này không phải của tôi. Nó là của Iris Sumire. Là cái tên mà Joro-kun đã nghĩ ra và đặt cho Iris Sumire. Tôi chỉ là người mượn nó thôi.

Nếu vậy thì...

「Chị cho em mượn thêm một chút nữa nhé.」

Tôi nắm chặt tay Viola. Mong rằng cảm xúc của tôi sẽ đến được với cô ấy, người đang say ngủ.

Cảm xúc của Iris Sumire vẫn chưa biến mất. Vẫn còn có thể truyền tải được cảm xúc của Iris Sumire. Bởi vì, "Pansy" vẫn còn ở đây mà. ...Tôi vẫn còn cách để trả ơn chị ấy.

Một ngày nào đó, khi Viola tỉnh lại, tôi sẽ chuẩn bị điều mà cô ấy mong muốn nhất. Người mà cô ấy vẫn hằng yêu quý. Người đó sẽ chào đón "Pansy" tỉnh dậy với tư cách là người yêu.

Chắc chắn đó không phải là chuyện dễ dàng. Một chuyện vô cùng, vô cùng khó khăn. Nhưng tôi vẫn sẽ làm. Nhất định sẽ làm được. Tôi cũng muốn trở thành sức mạnh cho ai đó, giống như Viola, giống như Joro-kun. Vì điều đó, cảm xúc của bản thân tôi có không thành hiện thực cũng không sao.

Nụ cười của những người tôi yêu quý. Đó là tất cả những gì tôi mong muốn...

Ước nguyện bấy lâu không thành của Viola. Tôi sẽ biến nó thành hiện thực.

「Tôi chính là Pansy.」