Tôi – Jouro, tức Kisaragi Oosuke – đã trải qua toàn những chuyện kỳ lạ khó tin trong năm thứ hai trung học phổ thông.
Những ngày vật lộn với chuyện làm quân sư tình yêu cho hai cô gái.
Những ngày chật vật với tin đồn cặp kè ba người bị lan truyền khắp nơi.
Những ngày khổ sở để kiếm tiền chuộc lại cuốn sách quý hiếm bị tôi làm hỏng.
Những ngày ác chiến trong cuộc chiến tình ái nảy sinh từ vụ thư viện bị đóng cửa.
Những ngày khó khăn khi phải đóng vai bạn trai giả của cả hai cô gái cùng lúc.
Những ngày bị cuốn vào cuộc chiến bí ẩn giữa quán xiên que chiên và quán gà nướng.
Những ngày vất vả xóa bỏ tội lỗi không đáng có mà ba cô gái phải gánh chịu.
Những ngày miệt mài giúp đỡ cô gái muốn tạo "kỷ niệm đẹp".
Những ngày lao đao khi bất ngờ gặp lại cô bạn thanh mai trúc mã ở Hokkaido.
Những ngày đau khổ khi buộc phải phá vỡ ba sợi dây liên kết quý giá mà mình đã dày công vun đắp.
Năm hai cấp ba của tôi luôn gắn liền với những cuộc vật lộn không ngừng.
Sao cứ phải là tôi chịu đựng những chuyện này chứ! Thật sự là chịu hết nổi rồi!
Không biết bao nhiêu lần tôi đã nghĩ đến việc buông xuôi tất cả mà chạy trốn.
Thế nhưng, sở dĩ tôi vẫn có thể cố gắng trụ vững, vượt qua bao rắc rối, là nhờ có những người bạn của mình.
Những người bạn tuyệt vời nhất, luôn cùng tôi đối mặt với mọi rắc rối, bất kể lúc nào.
"Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Chúng tôi có thể vượt qua bất kỳ thử thách nào" – một câu nói nghe rất quen trong anime, nhưng quả thật tôi đã tin vào điều đó...
Thế nhưng, e rằng lần này có vẻ hơi khó khăn.
Họ đã biến mất... Họ biến mất rồi...
Những người bạn tuyệt vời nhất đã luôn cùng tôi đối mặt với mọi rắc rối từ trước tới nay.
Cuộc vật lộn cuối cùng đang ập đến với tôi.
Một cô gái đã biến mất để đền đáp ân tình quá lớn ngày trước.
Một cô gái khác lại xuất hiện, luôn một lòng muốn hiện thực hóa tình cảm của mình.
Những cảm xúc phức tạp, khó lường của hai cô gái đan xen, tạo nên một nan đề lớn không có lời giải.
Tôi không hề có bất cứ phương án nào để giải quyết nan đề này.
Không... nói đúng hơn, chỉ có một cách duy nhất để kết thúc mọi chuyện một cách dễ dàng: Chấp nhận tình cảm của cô gái luôn một lòng muốn hiện thực hóa tình cảm của mình.
Thế nhưng, tôi lại không thể chọn đáp án đó.
Bởi vì tôi không hiểu được tấm lòng thật sự của cô gái đã biến mất kia...
Chính vì thế, tôi phải gặp được cô ấy. Phải tìm thấy cô ấy.
Cô gái đã biến mất kia.
Đây không phải là chuyện dễ dàng. ...Không, chắc chắn đây là nan đề lớn nhất từ trước đến nay.
Hết chịu nổi rồi. Nan đề thế này, một mình tôi làm sao giải quyết nổi chứ...
Tứ bề thọ địch, cô lập không nơi nương tựa, chỉ còn mỗi bóng mình trơ trọi. Rơi vào tình cảnh đó, tôi gần như đã buông xuôi tất cả. Gần như đã chấp nhận một kết thúc có hậu đơn giản.
Thế nhưng... vào những giây phút cuối cùng, ngàn cân treo sợi tóc, tôi vẫn cố gắng trụ lại được.
Tôi đã nghĩ rằng không còn ai là đồng minh, rằng tôi chỉ còn lại một mình.
Thế nhưng, tôi đã sai... Tôi vẫn có những người bạn của mình!
Để không phụ lòng những người bạn đã nâng đỡ tôi khi tôi gần như gục ngã, giúp tôi đứng dậy, tôi một lần nữa hạ quyết tâm thật mạnh mẽ.
Nhất định phải tìm thấy Sumireko Sanshokuin!
Nan đề cực lớn chưa từng thấy.
Người cùng tôi đối mặt là Hazuki Yasuo, học sinh năm hai trường Karasawa, thành viên hội học sinh thư viện. Mới cách đây không lâu, chúng tôi còn đấu đá kịch liệt, nhưng giờ đây anh ta lại là người hợp cạ nhất với tôi.
Khoan đã, đừng hiểu lầm nhé? Bạn bè của tôi không chỉ có mỗi Horse đâu.
Tôi vừa nói rồi mà? Tôi có "những người bạn" cơ mà.
Một nan đề lớn đến thế này, phải tập hợp hết mọi lực lượng có thể.
Tôi đã đi gặp những người bạn tuyệt vời nhất, những người vẫn có thể giúp tôi trong hoàn cảnh này. Tin rằng đó là phương án tốt nhất để giải quyết vấn đề.
Câu chuyện của tôi – Jouro, tức Kisaragi Oosuke – cuối cùng cũng bước vào chương cuối.
Để hướng tới một kết thúc có hậu tuyệt vời nhất, người cùng tôi đồng hành là...
"Đợi lâu chưa. Chuẩn bị xong hết rồi chứ?"
Át chủ bài mạnh nhất, người giải quyết mọi chuyện dễ như trở bàn tay.
Bạn cùng lớp của tôi, đồng thời là quản lý chỗ làm thêm của tôi – Tsubaki, tức Hiroki Chiharu...
...mà không phải, là:
"Mư hứ! Mư hứ hứ hứ! Chỉ cần có Tanpopo-chan, một thần tượng Atomic Formula như tôi đây thì kiểu gì cũng tìm thấy tiền bối Sanshokuin trong nháy mắt! Sao hả, tiền bối Kisaragi? Có phải anh vui sướng đến mức tim đập loạn xạ, tràn trề năng lượng không?"
"Haa~ Tôi sợ việc trông cửa hàng lắm! Người lạ đáng sợ lắm! Tôi sẽ đi tìm Sumireko-chan cùng Jouro! Thế là sẽ thoát khỏi tên anh quỷ! Lại còn được Jouro cưng chiều nữa! Một mũi tên trúng hai đích, quá hoàn hảo luôn!"
"Ư shishi! Thôi được rồi, chị gái đây sẽ ra tay giúp đỡ! Jouro-chi, có chị đây thì tìm Sumireko-chi dễ ợt... rồiiiiii!! 'Mư kyoba!' X-xin lỗi, Tanpopo-chi! Chị lỡ trượt chân... k-không sao chứ!?"
Tại sao lại ra nông nỗi này ư? Đương nhiên, tôi sẽ giải thích rõ mọi chuyện sau đây.
Nhưng trước đó, hãy để tôi nói...
Nan đề cuối cùng ập đến với tôi – Jouro, tức Kisaragi Oosuke.
Cùng tôi đương đầu là: một đứa ngốc, một đứa sợ người lạ, và một đứa hậu đậu.
Đổi đội được không vậy?