「Được rồi! Tới nơi... Ối giời!」
Rời trường cao trung Nishi Kitsuta trong sự vội vã, chúng tôi đã đặt chân đến một nơi…
Chắc chắn Tam Sắc Viện Cẩm Tử đang ở đây. Nhưng mà…
「Trời ơi, người đâu mà đông thế không biết…」
Nhìn đâu cũng thấy người. Chứ đừng nói là nhìn thấy Tam Sắc Viện Cẩm Tử, ngay cả khi em ấy có ở gần đây, e rằng cũng phải tiếp cận sát rạt mới có thể phát hiện ra.
「Ô, ô ô ô ô chết rồi! Á! Toàn người lạ không à! Ở chỗ này là chết mất thôi! Phải, phải mau tìm Cẩm Tử-chan không thì cả em lẫn Cẩm Tử-chan đều chết mất thôi!!」
「Oa! H, Hiiragi-chan, bình tĩnh nào! Không sao đâu mà! Không có ai nguy hiểm đâu mà!」
Lượng người quá đông khiến Hiiragi hơi hoảng loạn. Cô bé cứ dán chặt lấy người Cherry, không chịu rời nửa bước.
「Trời đất! Đông người kinh khủng luôn! Mufufu! Thôi vậy là hết cách rồi! Ở đây, em sẽ dùng mị lực của mình để dẫn dụ tất cả mọi người… Ưm! Tiền bối Tokusei, anh làm cái quái gì thế! Đừng có tự dưng túm lấy gáy em chứ!」
「Ngoan ngoãn một chút đi.」
「Muffu~! Tiền bối Tokusei vẫn thật là xấu tính!」
Tanpopo đang định làm mấy chuyện linh tinh khó hiểu thì Fu-chan đã kịp thời ngăn lại. Tuy cách làm thì hơi thô bạo thật, nhưng chắc chắn là anh ấy cũng đang lo lắng theo cách riêng của mình. Tiếc là, cô bé kia chẳng hiểu được chút nào…
「Joro, giờ tính sao đây? Với ngần ấy người thì…」
「Phải rồi…」
Có lẽ cũng bất ngờ trước biển người này, Hose cũng cất giọng hơi yếu ớt.
「Hay là chúng ta từ bỏ thì hơn? Ở một nơi đông người như thế này, đứa nhát gan đó làm sao có thể còn ở lại được? Hơn nữa, thời gian thì…」
Tôi kiểm tra điện thoại. Đồng hồ điểm mười tám giờ hai mươi phút.
Theo lý mà nói, Tam Sắc Viện Cẩm Tử chắc chắn đã rời khỏi nơi này từ lâu rồi.
Nhưng mà…
「Em ấy nhất định vẫn ở đây.」
「Sao cậu lại có thể nói chắc nịch như vậy?」
「Vì San-chan đã nói như thế.」
Từ trước đến nay, tôi đã trải qua biết bao nhiêu cuộc đấu tranh vất vả. Những sự phản bội nằm ngoài dự tính, tôi đã nếm trải đến mức không thể đếm xuể. Nhưng chính vì thế, tôi không thể đánh mất niềm tin của mình.
San-chan đã bảo sẽ “câu giờ” cho tôi. Thật ra, em ấy đã nói không thể giúp thêm được nữa, nhưng vẫn chấp nhận làm dù biết là không dễ dàng gì.
Nếu đã vậy, tôi chỉ cần tin tưởng vào lời em ấy và đi tìm thôi.
「Từ đầu đến cuối, thứ khiến chúng tôi phải đau đầu lại chính là tình cảm giữa Joro và Ooga nhỉ.」
Chúng tôi, ư…
Đối với Pansy, có lẽ cô ấy không hiểu được tình cảm giữa tôi và San-chan sâu đậm đến mức nào. Nhưng mà, chính vì có Pansy nên chúng tôi mới có thể…
「Mọi người! Xin lỗi nhưng nhờ mọi người chia nhau ra tìm hộ tôi được không?! Nếu tìm thấy em ấy, hãy báo ngay cho tôi nhé!」
「Được thôi! Hiiragi-chan, Hose-chan! Bọn mình sẽ tìm từ phía bên kia nhé!」
「S, sợ quá! Nhưng mà, em muốn gặp Cẩm Tử-chan lắm!!」
「Cherry-san, nhớ là đừng bao giờ gây phiền phức cho người khác đấy nhé! Nhớ đấy!」
「Mufufu! Vậy thì, em sẽ đi tìm từ phía bên kia! Tiền bối Tokusei, đi thôi nào!」
「Ư! Tay! Nắm tay ư!?… Khụ! Dù hoàn cảnh có éo le đến mấy đi nữa thì… Joro, tôi sẽ cố gắng hết sức mình, nhưng… nếu giữa chừng có kiệt sức thì… xin lỗi nhé…」
Năm người bạn đã đồng hành cùng tôi đến tận đây là Cherry, Hiiragi, Hose, Tanpopo và Fu-chan, họ chia thành hai nhóm rồi chạy đi mỗi người một ngả.
Tôi chỉ mong có ai đó tìm thấy em ấy, nhưng nếu được thì…
「Được rồi! Pansy, chúng ta cũng…」
「Khoan đã, Joro-kun.」
Đúng lúc tôi định lao đi, Hồng Thải Tự Cẩm đã dùng giọng điệu bình tĩnh ngăn tôi lại.
「…Có chuyện gì vậy?」
Vừa hỏi, tôi vừa lờ mờ cảm nhận được điều gì đó. Một khi chúng tôi ở riêng, Hồng Thải Tự Cẩm nhất định sẽ làm gì đó.
「Nếu cậu tìm kiếm con bé một cách tỉ mỉ, càn quét từng chút một ở đây, có lẽ cậu sẽ tìm thấy. Nhưng nếu có một cách tìm ra con bé chắc chắn hơn, cậu sẽ làm thế nào?」
「…………」
Nụ cười xinh đẹp ấy vừa phản chiếu quyết tâm mạnh mẽ, lại vừa ánh lên một nỗi buồn khó tả. Chính nụ cười đó đã mang lại cho tôi một sự chắc chắn.
Quả nhiên, đúng là như tôi nghĩ…
「Nếu tôi là con bé, bị tìm thấy một cách mò mẫm chắc hẳn sẽ cảm thấy hơi phức tạp. Nếu muốn được tìm thấy, thì tôi muốn được tìm thấy sau khi đã nắm rõ được vị trí chính xác.」
Từ trước đến giờ, tôi đã thu thập các gợi ý về vị trí của Tam Sắc Viện Cẩm Tử từ những người mà em ấy thân thiết nhất.
Từ lời của Cherry, tôi đã nhận ra “nơi chỉ có liên quan đến Kisaragi Uyu và Tam Sắc Viện Cẩm Tử”.
Từ Hiiragi, là “nơi Kisaragi Uyu đã làm những chuyện thừa thãi”.
Từ Cosmos, là “nơi sinh ra cả hạnh phúc và bất hạnh cùng một lúc”.
Từ Sazanka, là “nơi của tất cả mọi người”.
Từ Himawari và Asunaro, là “nơi khởi đầu”.
Thoáng nghĩ qua thì, cứ ngỡ rằng mọi gợi ý đã được thu thập hết rồi. Thực tế, Hiiragi cũng đã nói với tôi rằng, những người có thể cho gợi ý chỉ có bốn người là Cosmos, Himawari, Sazanka và Asunaro.
…Nhưng, hãy thử nhớ lại lời mà Hiiragi đã nói một lần nữa xem nào.
『Vậy thì, tôi sẽ nói một chút về nơi tôi đang ở cho những người bạn thân thiết của tôi. Nếu muốn nói cho người đó biết, thì cũng được.』
Ngay từ đầu, tôi đã được nghe nói như vậy rồi.
Những người bạn quan trọng đối với Tam Sắc Viện Cẩm Tử. Chính những người đó đang nắm giữ gợi ý về vị trí của Tam Sắc Viện Cẩm Tử.
Tôi đã hỏi Hiiragi, Cosmos, Himawari, Asunaro, Sazanka.
Và…
「Pansy, hóa ra cả cậu cũng nhận được gợi ý rồi sao.」
Hóa ra, tôi vẫn chưa thu thập đủ tất cả các gợi ý.
「Fufufu… Chính xác.」
Hồng Thải Tự Cẩm nở một nụ cười khác hẳn mọi khi, tựa như một người chị đang chúc phúc cho đứa em gái của mình. Thảo nào, dù đã thu thập tất cả các gợi ý mà tôi vẫn không thể biết được vị trí chính xác của em ấy.
Gợi ý cuối cùng. Vậy ra, khi có được nó, tôi mới thật sự tìm thấy Tam Sắc Viện Cẩm Tử sao.
「Tôi cũng đã nghe được một gợi ý từ con bé. Joro, cậu muốn biết điều đó phải không?」
「Ừ.」
「Nhưng để nói cho cậu biết, cần có một điều kiện. Cậu có biết điều đó là gì không?」
「Là hoàn thành “mục đích của Hồng Thải Tự Cẩm”, đúng không?」
「Tôi vui lắm.」
Hai vấn đề mà tôi buộc phải giải quyết: “Vị trí của Tam Sắc Viện Cẩm Tử”, và “mục đích của Hồng Thải Tự Cẩm”.
Trong hai điều này, tôi đã cho rằng điều cần giải quyết trước tiên là “vị trí của Tam Sắc Viện Cẩm Tử”. Đơn giản vì lúc đó tôi vẫn chưa hiểu rõ “mục đích của Hồng Thải Tự Cẩm”.
Nhưng giờ thì đã khác.
Tôi đã hiểu “mục đích của Hồng Thải Tự Cẩm” là gì rồi. Nếu muốn giải quyết, tôi có thể làm ngay lập tức. Nhưng…
「Cậu chắc chứ?」
Chính vì mục đích đó sẽ dẫn đến một kết cục quá bi thương, nên tôi đã không thể giải quyết được.
「Ừm. Không sao cả.」
Hồng Thải Tự Cẩm nhìn thẳng vào tôi rồi nở nụ cười. Nào là tức giận, hờn dỗi, bối rối, rồi lại cười… Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Hồng Thải Tự Cẩm đã thể hiện rất nhiều cung bậc cảm xúc với tôi. Chắc chắn đó là những biểu cảm mà cô ấy chỉ dành cho người yêu của mình.
「…Tôi hiểu rồi.」
Tôi lặng lẽ cất lên lời quyết định.
Cho dù kết cục có bi thương đến đâu, cho dù Hồng Thải Tự Cẩm có đau lòng đến mức nào đi chăng nữa,
「Tôi sẽ hoàn thành “mục đích của Hồng Thải Tự Cẩm”.」
Một khi đã quyết định làm là sẽ làm cho bằng được. Đó chính là phương châm của tôi.
「Đầu tiên, hãy nhận lấy thứ này đã.」
Điều đầu tiên tôi làm là lấy ra một chiếc túi giấy từ trong cặp của mình. Rồi đưa nó cho Hồng Thải Tự Cẩm.
「Cái gì vậy?」
「Ngày mai là sinh nhật Pansy đúng không? Thế nên, đây là quà sinh nhật đó.」
「Joro, đó không phải là thứ người ta tặng vào đúng ngày sinh nhật sao?」
「Ngày mai có vẻ tôi không thể đưa được, nên giờ tôi đưa luôn.」
「…Vậy sao.」
Sau khi trả lời khẽ khàng, Hồng Thải Tự Cẩm nhận lấy chiếc túi giấy từ tay tôi.
Với động tác nhẹ nhàng, cô ấy kiểm tra vật bên trong chiếc túi, rồi đôi mắt khẽ mở to hơn một chút,
「Quả là một món quà tuyệt vời.」
Món quà mà tôi đã chuẩn bị cho Pansy… là một đôi găng tay, cô ấy đã đeo vào.
「Có thứ này, dù không thể nắm tay Joro-kun thì em cũng sẽ thấy ấm áp.」
Thật ra, tôi không hề có ý đồ như vậy. Chỉ là, món quà tôi chuẩn bị, tình cờ lại mang lại cảm giác như thế thôi.
「Sao rồi?」
「Rất hợp với cậu.」
「Cảm ơn cậu. Tôi vui lắm.」
Sau khi đeo găng tay, Hồng Thải Tự Cẩm nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay tôi.
Tôi không hề từ chối. Chuyện đương nhiên thôi, vì giờ tôi là người yêu của Pansy mà.
「Thật ra, hai người các cậu đúng là giống nhau như đúc.」
「…………」
Trước lời tôi nói, Hồng Thải Tự Cẩm không đáp lại.
「Cái cách cậu làm thật là nửa vời. Miệng thì nói muốn làm người yêu tôi, vậy mà lại đi giúp tôi tìm Tam Sắc Viện Cẩm Tử, lẽ ra chuyện này không nên xảy ra chứ. Để tôi không tìm thấy em ấy, thì có lợi cho cậu hơn mà, đúng không?」
「Chuyện đó tôi đã nói rồi mà? Tôi đã cho rằng việc giúp đỡ Joro sẽ khiến cậu có thiện cảm với tôi hơn, thế nên mới hành động như vậy.」
「Ừ. Cậu không hề nói dối. Thế nên, điều đó cũng là sự thật. …Nhưng mà, ngoài điều đó ra, còn có lý do nào khác nữa không?」
Tôi đã nghĩ Hồng Thải Tự Cẩm hành động hoàn toàn theo ý muốn của bản thân. Từ đầu đến cuối chỉ vì mục đích trở thành người yêu của tôi.
Nhưng, tôi đã lầm rồi.
「Vì Tam Sắc Viện Cẩm Tử, cậu đã giúp đỡ tôi phải không?」
Chuyện đương nhiên mà? Ngay cả trong vụ tai nạn giao thông trước đó, Hồng Thải Tự Cẩm cũng đã liều mình để bảo vệ Tam Sắc Viện Cẩm Tử. Một người như vậy, làm sao có thể không làm gì cho Tam Sắc Viện Cẩm Tử chứ.
Thoạt nhìn, cứ ngỡ rằng cô ấy không hề phiền muộn gì, nhưng thực ra cô ấy đã luôn trăn trở.
Cứ thế này, liệu có nên hành động theo đúng mong muốn của Tam Sắc Viện Cẩm Tử không?
Hay là, vì Tam Sắc Viện Cẩm Tử, nên để tôi và em ấy gặp nhau?
「…Đương nhiên rồi.」
Sau một thoáng im lặng, Hồng Thải Tự Cẩm khẽ thì thầm.
「Em ấy là người bạn đầu tiên tôi có được. Từ thời trung học, em ấy đã luôn lắng nghe tôi tâm sự, chỉ tôi cách làm bánh, và đã luôn luôn, luôn luôn giúp đỡ tôi – là một người bạn cực kỳ quan trọng. Vì có em ấy, nên mới có tôi của ngày hôm nay. Vì có em ấy, tôi mới có thể sống đúng là chính mình.」
Chắc hẳn, Tam Sắc Viện Cẩm Tử cũng đang có cùng cảm xúc đó với Hồng Thải Tự Cẩm. Chính vì cả hai đều trân trọng đối phương, nên cả hai mới hành động thiếu dứt khoát như vậy.
「Khi lần đầu gặp em ấy, tôi đã vui mừng khôn xiết. Bởi đó là lần đầu tiên tôi gặp được một người thực sự hiểu mình. Khoảng thời gian chúng tôi ở bên nhau, tất cả đều là báu vật của tôi. Tôi muốn hạnh phúc… nhưng tôi cũng mong em ấy được hạnh phúc…」
Như thể những cảm xúc bị kìm nén bấy lâu nay đã vỡ òa, nước mắt tuôn rơi từ khóe mắt Hồng Thải Tự Cẩm.
「Nhưng, em ấy lại chỉ mong muốn hạnh phúc của tôi. Chỉ duy nhất hạnh phúc của tôi thôi. Để làm được điều đó, em ấy đã hy sinh cả bản thân. Bị đối xử như vậy, tôi thật sự không biết có nên coi thường tấm lòng đó không…」
Tôi biết. Chính vì thế, Hồng Thải Tự Cẩm mới sống như người yêu của tôi cho đến tận bây giờ. Điều đó hoàn toàn không phải vì bản thân cậu ấy.
Vì Tam Sắc Viện Cẩm Tử, Hồng Thải Tự Cẩm đã đóng vai người yêu của tôi.
「Suốt bấy lâu nay, vẫn luôn là như vậy… Cậu đã tiếp tục làm những gì mình muốn, theo đúng mong muốn của Tam Sắc Viện Cẩm Tử phải không?」
「…………」
Tôi nhận ra “mục đích của Hồng Thải Tự Cẩm” là khi đang trên đường tìm kiếm Tam Sắc Viện Cẩm Tử.
Cô ấy đã cho tôi một thông tin mỗi khi tôi hành xử đúng kiểu một người yêu.
Nhưng ngoài ra, cô ấy còn cho tôi thông tin một lần duy nhất khi tôi đáp ứng một điều kiện khác nữa.
Đó là…
「Là được ở bên thật nhiều bạn bè. Đây cũng là điều cậu hằng mong muốn phải không?」
「Ừm. Đúng vậy đó…」
“Mục đích của Hồng Thải Tự Cẩm” chính là “được trải nghiệm tương lai mà bản thân hằng mong muốn”.
Cái tương lai mà đáng lẽ ra cô ấy sẽ được đến trường cao trung Nishi Kitsuta, được cùng Tam Sắc Viện Cẩm Tử bầu bạn trong thư viện. Cái tương lai được vui vẻ mỗi ngày bên thật nhiều bạn bè.
Cái tương lai đó, vì vướng phải biết bao nhiêu trở ngại nên đã không thể trở thành hiện thực. Chính vì thế, cô ấy mới muốn biến một phần nhỏ của tương lai đó thành sự thật.
Cảm giác muốn trở thành người yêu của tôi, tất nhiên cũng là thật lòng. Nhưng hơn thế nữa, điều mà Hồng Thải Tự Cẩm thực sự khao khát chính là…
「Được phiền muộn, được vui đùa, được cãi vã… Cậu ấy chỉ muốn có một nơi mà mình có thể thể hiện con người thật của mình mà thôi…」
Hồng Thải Tự Cẩm khẽ gật đầu.
「Không sao đâu. Cậu đã có điều đó rồi.」
Thông qua những trải nghiệm cho đến ngày hôm nay, thế giới của Hồng Thải Tự Cẩm đã thay đổi rất nhiều. Ở cả Nishi Kitsuta lẫn Thường Bồ, Hồng Thải Tự Cẩm đều đã có rất nhiều bạn bè.
Hồng Thải Tự Cẩm của bây giờ, đã khác xa với Hồng Thải Tự Cẩm thời trung học, cái thời mà cô ấy thậm chí còn chẳng có ai để nói chuyện cho tử tế. Cô ấy đã thực sự có thể đón nhận một phần tương lai mà mình hằng mong muốn.
「Nhưng mà, tất cả những điều đó cũng là do em ấy đã sắp đặt sẵn… Chính vì em ấy đã giả vờ làm tôi, nên tôi mới có được những điều này… Rốt cuộc thì, tôi chỉ toàn được em ấy giúp đỡ mà thôi…」
Có lẽ đó là gánh nặng trong lòng của Pansy.
Một tình bạn không có được bằng sức lực của bản thân mà bằng sức lực của người khác. Pansy không biết liệu đó có phải là tình bạn thật sự hay không, liệu mình có nên chấp nhận nó hay không.
Nhưng này, Pansy. Đó là một thứ mà cậu hoàn toàn có thể chấp nhận đấy.
"Chắc chắn Sanshokuin Sumiko cũng đang nghĩ giống cậu thôi."
"Hả?"
"Chính vì có Pansy, Sanshokuin Sumiko mới trở thành Sanshokuin Sumiko của ngày hôm nay. Vì có Pansy, cậu ấy mới đến trường Trung học Nishikitsuta. Vì có Pansy, cậu ấy mới tạo ra nơi để bọn mình có thể kết nối với nhau. Thế nên..."
Vẫn chưa phải tất cả "mục đích của Pansy" đã được hoàn thành. Chỉ còn lại một mục đích mà ngay cả bản thân cô ấy cũng không biết liệu mình có nên hoàn thành nó hay không.
Nhưng trước đó...
"Cảm ơn cậu. ...Pansy."
Tôi bày tỏ lòng biết ơn tới cô gái đã khởi đầu, kết nối tất cả bọn mình. Chính nhờ có Pansy, bọn mình mới được gắn kết. Nhờ Pansy mà tôi đã có thể gắn kết với mọi người bằng một sợi dây bền chặt.
Làm sao mà tôi có thể không nói lời cảm ơn với một người như cậu ấy chứ.
"Phù, phư phư phư... K-không có gì đâu..."
Nước mắt tuôn rơi, Viola mỉm cười với giọng khàn đặc.
"V-vậy thì... cậu biết điều duy nhất cuối cùng mà tớ muốn Joro-kun làm là gì rồi chứ?"
Tớ biết chứ... Khoảnh khắc tớ hoàn thành mục đích cuối cùng, tớ sẽ có được thông tin về Sanshokuin Sumiko.
Mục đích cuối cùng mà Pansy mong muốn, "mục đích của Pansy". Câu trả lời nằm trong lời nói của Pansy ngày hôm qua tại thư viện trường Nishikitsuta.
"Người yêu của tôi sẽ không bao giờ tìm thấy cô bé đó được đâu."
Tôi, chừng nào còn là người yêu của Pansy, sẽ không thể tìm thấy Sanshokuin Sumiko. Chính vì thế,
"Pansy. Hãy chia tay tớ đi."
Tôi phải chấm dứt việc làm người yêu của Pansy.
Bản chất của "mục đích cuối cùng của Pansy" chính là sự khẳng định và phủ nhận chính bản thân cô ấy. Khẳng định Pansy là người yêu, đồng thời phủ nhận cô ấy trong vai trò người yêu.
Đây chính là mục đích cuối cùng, tạo ra một kết cục buồn cho Pansy...
"Thời gian ở bên Pansy tuy có nhiều lúc rối ren, nhưng vô cùng vui vẻ. Cậu ấy giống với cô ấy (ám chỉ Sumiko) nhưng cũng có những điểm khác biệt. ...Nếu Pansy đã đến trường Nishikitsuta, có lẽ tớ đã cứ thế mà làm người yêu của cậu mãi mãi rồi."
"Vậy thì, tại sao cậu lại chia tay tớ?"
Nước mắt tuôn rơi, Pansy nhìn thẳng vào tôi.
Đúng vậy nhỉ... Lý do để chia tay Pansy sao...
"Ờ thì, phải nói sao đây nhỉ..."
Trong suốt thời gian ở bên Pansy, có một điều mà tôi chưa từng nói ra.
Lời đó, tôi đã nói đi nói lại rất nhiều lần với "Pansy". Vì vậy, tôi sẽ nói lời đó với Pansy thật. Lời mà tôi đã luôn nói mỗi khi bực bội với cô nàng đeo kính thắt bím, chẳng bao giờ để lộ bộ mặt thật của mình.
"Cái mặt cậu, không phải gu của tớ."
Vừa nói, tôi vừa xoa ngón cái và ngón trỏ tay phải vào nhau.
"Phư phư... Phư phư phư... Đúng là một lý do tệ hại nhất. Sao lại có thể nói những lời như vậy với một cô gái đáng yêu như thế chứ... Có lẽ nào tôi đã yêu nhầm người rồi sao?"
"Tự chịu trách nhiệm đi. Bỏ cuộc đi."
"Vâng... Đúng là vậy rồi..."
Khi tôi nhận ra, bàn tay đang nắm chặt lấy tôi đã buông ra, Pansy cũng đã lùi lại một chút, giữ khoảng cách với tôi.
"Cảm ơn cậu, Joro-kun. Vì đã lắng nghe nguyện vọng cuối cùng của tớ..."
Thế nhưng, đôi găng tay tôi vừa tặng cô ấy vẫn không hề bị tháo ra, Pansy nắm chặt hai tay như muốn khẳng định rằng đó là thứ duy nhất thuộc về cô ấy.
"Để đáp lại, tôi sẽ cho cậu biết một thông tin cực kỳ đặc biệt."
Để chứng minh cho cái kết của câu chuyện dài giữa tôi và Pansy,
"Nơi mà cậu đã nói ra cảm xúc của mình chỉ với mình tớ. Sanshokuin Sumiko đang ở đó."
Pansy đã đưa cho tôi gợi ý cuối cùng.
"Nhanh lên! Nhanh lên nhanh lên nhanh lên!"
Sau khi cúi đầu thật sâu với Pansy, tôi ngay lập tức lao đi.
Cuối cùng, cuối cùng tôi đã biết được chính xác Sanshokuin Sumiko ở đâu rồi!
"Hộc! Hộc! Hộc! Tôi sẽ là người đến đó đầu tiên!"
Dù hơi có lỗi với những người đang hợp tác giúp đỡ, nhưng đằng nào cũng vậy, tôi muốn đích thân tìm thấy cô ấy. Đến với cô ấy trước bất kỳ ai khác...
"...Mình nên nói gì đây?"
Đúng lúc đó, tôi chợt dừng bước.
Khi gặp Sanshokuin Sumiko, có rất nhiều điều tôi cần phải nói. Thế nhưng, trong số đó, nói điều gì, nói như thế nào thì vẫn chưa quyết định được.
Làm thế nào đây? Cố tỏ ra ngầu một cách kỳ lạ thì chỉ có nước thất bại mà thôi. Gặp Sanshokuin Sumiko với tâm trạng như thế này thì—
"Cậu không cần phải lo lắng đâu... Tớ cũng đang đợi Joro cùng với cậu mà. ...Đến nơi rồi, tự khắc cậu sẽ biết phải nói gì thôi. ...(Khẽ khàng, thân quen)"
"Hả?!"
Đúng lúc đó, một giọng nói, vừa quen thuộc một cách lạ lùng vừa không hiểu sao cứ khiến tôi rợn người không ngừng, vang lên từ phía sau lưng.
【Tôi là thành viên Ban Thư viện】
──Tháng Mười, năm hai trung học.
"Hộc! Hộc! Hộc!"
Một ngày nọ, không lâu sau khi hội thao kết thúc, tôi vội vã chạy đến bệnh viện.
Một tin nhắn đã đến với tôi. Tin tức mà tôi hằng mong đợi cuối cùng đã đến.
Mọi ngày, sau giờ học, tôi sẽ lập tức đến thư viện. Nhưng hôm nay thì khác.
Tôi bỏ lại tất cả công việc của Ban Thư viện, chẳng màng đến ánh mắt xung quanh, cứ thế một mạch chạy không ngừng.
Tại đích đến, tôi cố gắng kìm nén đôi tay đang run rẩy mà ghi tên mình vào tờ khai ở quầy tiếp tân.
Thế nhưng, mãi tôi vẫn không thể viết được. Ngay lúc đó, một y tá nói: "Để chị viết giúp em nhé. Nhưng em không được chạy trong bệnh viện đâu đấy", rồi đưa cho tôi chiếc thẻ ra vào bệnh viện.
Với giọng nói lớn hơn bình thường rất nhiều, tôi nói "Cảm ơn ạ", rồi lại bước tiếp.
Chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa thôi là...
"Viola!!"
Vì tôi sắp được nghe thấy giọng nói của người mà tôi hằng mong đợi...
"Pan... sy..."
Cử động cơ thể yếu ớt. Có lẽ vì đã ngủ quá lâu, dường như ngay cả việc nâng người dậy cũng khó khăn, Viola chỉ khẽ động đầu, rồi nói như vậy.
"Viola! ...Viola!"
Tôi lập tức lao đến bên cô ấy, ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé ấy. A, là Viola rồi! Viola cuối cùng cũng tỉnh lại rồi! Người bạn quý giá của tôi đã trở về!
"Ư... Aaaaaaa!!"
Trong niềm vui sướng trào dâng không ngừng trong lòng, tôi bật khóc.
"...Phư phư. T-tại sao, cậu lại, khóc chứ..."
Giọng nói của Viola yếu ớt nhưng lại nghe rõ mồn một. Lắng nghe giọng nói ấy, tôi cứ thế tuôn rơi nước mắt không ngừng.
***
──Tháng Mười Một, năm hai trung học.
"Chủ nhật tới, tớ sẽ không đến thăm cậu được."
Cuối tháng Mười Một, khi cái lạnh đã bắt đầu rõ rệt. Tôi ngắn gọn thông báo sự thật đó cho Viola, người vẫn còn đang trong viện.
Viola tuy đã tỉnh lại vào tháng Mười, nhưng tỉnh lại không có nghĩa là sẽ được xuất viện ngay lập tức. Điều đang chờ đợi cô ấy tiếp theo là thời gian phục hồi chức năng.
Để hồi sinh các chức năng cơ thể đã chìm vào trạng thái ngủ đông do tai nạn giao thông, cô ấy đang nỗ lực từng ngày.
"Đã có ân nhân liều mình bảo vệ cậu mà cậu lại dám coi thường ư, đúng là kẻ vô ơn đến mức nào chứ? Hay tim cậu đã hóa đá rồi sao? Thật là một kẻ đáng khinh bỉ!"
Lời lẽ cay nghiệt không chút dung thứ. Những lời nói cứ khoét sâu vào điểm yếu của tôi mà chẳng chút ngần ngại. Dù vốn dĩ là những lời khiến người ta khó chịu, nhưng tôi lại chẳng hề cảm thấy khó chịu chút nào.
Bởi vì, đây mới chính là Viola. Đây mới chính là người bạn mà tôi đã hằng mong đợi suốt bấy lâu nay.
"Tớ có chuyến dã ngoại của trường. Nên dù muốn đến thăm cũng không đến được."
"Không có lựa chọn nào là đưa tớ đi cùng sao?"
"Nghe cứ như lời của Cosmos-senpai vậy..."
Chuyến dã ngoại năm nay. Dù chỉ có học sinh năm hai đi Hokkaido, nhưng Cosmos-senpai đang có ý định tham gia bằng mọi giá.
Dù bị Joro-kun ngăn lại và tỏ vẻ đã chấp nhận, nhưng có lẽ đó chỉ là giả vờ thôi. Chắc chắn cô ấy sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào để đến được Hokkaido.
"Nếu học sinh năm ba cũng tham gia, thì một người từ trường khác tham gia cũng không thành vấn đề phải không?"
"Chỉ toàn là vấn đề thôi. Ngay từ đầu, cậu còn chưa thể tự mình đi lại đàng hoàng, nên hãy ngoan ngoãn chuyên tâm phục hồi chức năng đi."
"Không sao đâu. Nếu có thể đi chuyến dã ngoại của trường Nishikitsuta, chắc chắn tất cả các chức năng cơ thể của tớ sẽ hồi phục ngay lập tức."
"Dừng lại đi. Chuyến dã ngoại đã có một vấn đề rồi, tớ lại càng không muốn ôm thêm một vấn đề nữa đâu."
"Vấn đề? Là gì vậy?"
"Tình hình của Himawari có vẻ hơi lạ."
"Himawari ư?"
"Đúng vậy."
Từ khoảng thời gian không lâu sau khi lễ hội Ryouran kết thúc, Himawari trông uể oải hẳn. Bình thường cô ấy luôn tích cực như thế, vậy mà gần đây lại cứ thụ động.
Không chỉ không muốn tiếp xúc với Joro-kun quá mức cần thiết, mà ngay cả với bọn tớ, cô ấy cũng lộ rõ thái độ dè dặt, khách sáo.
"Có chuyện gì sao?"
"Ngược lại mới đúng. Chính vì chẳng có chuyện gì xảy ra cả, nên Himawari mới mất đi sự vui vẻ đó."
Tôi biết rõ tại sao Himawari lại trở nên như vậy. Với hàng loạt vấn đề xảy ra kể từ học kỳ hai, Himawari có xu hướng bị gạt ra ngoài một chút.
Đương nhiên, không phải là cô ấy không thể ở bên cạnh Joro-kun. Vào những ngày không có buổi tập sáng, cô ấy vẫn đến trường cùng Joro-kun mỗi sáng (điều mà tôi rất ghen tị), và cô ấy cũng có thể ở bên cạnh cậu ấy.
Thế nhưng, liệu cô ấy có thể giúp được gì cho Joro-kun hay không thì... bản thân cô ấy có lẽ lại không nghĩ vậy. Kết quả là cô ấy mất đi sự tự tin, đánh mất đi vũ khí mạnh nhất của mình là sự tích cực.
Himawari là một người bạn quan trọng đối với tôi. Vì vậy, nếu có thể giúp được, tôi muốn giúp. Nhưng...
"Đó là vấn đề mà chính Himawari phải tự giải quyết."
Nếu tôi nói điều gì đó với Himawari từ vị trí của mình, nó sẽ trở thành sự thương hại mất. Đúng như lời Viola nói, đây là vấn đề mà chính Himawari phải tự giải quyết.
"Vâng. Thế nên, tôi cũng... chẳng thể nói được gì."
"Chẳng thể nói được gì." Khoảnh khắc tôi nói ra những lời đó, ngực tôi chợt đau nhói.
Kể từ khi Viola tỉnh lại, tôi đã kể cho cô ấy nghe rất nhiều chuyện. Chuyện tôi đã có rất nhiều bạn bè ở trường Trung học Nishikitsuta. Chuyện tôi đã cùng những người bạn đó trải qua nhiều điều khác nhau, và đang trải qua những ngày tháng ý nghĩa.
Thế nhưng...
"Cứ như tình trạng của cậu hiện giờ vậy nhỉ."
Riêng về Joro-kun thì tôi hầu như chưa kể gì cho Viola cả.
Tôi chỉ nhắc đến cậu ấy duy nhất một lần. Ngay sau khi Viola tỉnh lại, cô ấy hỏi: "Joro-kun có người yêu chưa?", nên tôi chỉ ngắn gọn trả lời: "Chưa có."
Thế nhưng, có lẽ đó đã là một sai lầm. Viola dường như đã nhận ra điều gì đó từ thái độ của tôi, và kể từ đó, cô ấy không nhắc gì đến Joro-kun nữa.
Và tôi đã ỷ lại vào sự tử tế ấy, không kể cho Viola nghe chuyện về Joro-kun. Đương nhiên, cả những gì tôi đang định làm nữa...
"Tình trạng đó sẽ kéo dài đến bao giờ đây?"
Thế nhưng, dường như cô ấy vẫn rất tò mò, thỉnh thoảng lại dùng những lời lẽ châm chọc như thế này để tìm cách moi chuyện về Joro-kun từ tôi.
Mỗi lần như vậy, tôi lại cúi đầu, giữ im lặng mà chẳng thể nói được lời nào. Đó là khoảnh khắc tôi cảm nhận sâu sắc sự yếu đuối của bản thân. Cứ ngỡ vấn đề của Hose-kun đã được giải quyết, chẳng còn xiềng xích nào trói buộc tôi nữa, vậy mà tôi vẫn là một Sanshokuin Sumiko yếu đuối.
Rốt cuộc thì, tôi vẫn chỉ là một Pansy giả mạo.
"...Chắc một thời gian nữa là tôi có thể kể được rồi."
Nhưng thời gian đó chỉ còn lại một chút thôi. Sắp đến lúc học kỳ hai kết thúc rồi. Khi đó, vai trò của tôi sẽ chấm dứt. Bởi vì đã đến lúc để tôi nhường lại cho Viola.
"Tôi sẽ kể cho cậu nghe rõ ràng. Sau chuyến dã ngoại, chắc chắn, không lâu nữa..."
Trong chuyến dã ngoại này, tuy có chuyện của Himawari, nhưng tôi cũng có việc của riêng mình cần phải làm. Đó là nói rõ tình hình của mình với tất cả mọi người trong thư viện Nishikitsuta, trừ Joro-kun.
Thật lòng mà nói, tôi rất sợ. Cũng có nỗi sợ rằng có lẽ tình bạn với mọi người sẽ mất đi. Thế nhưng, dù vậy, tôi vẫn phải làm.
Bởi vì, người đã cho tôi cơ hội có được thật nhiều người bạn như thế này... chính là Viola.
"Được thôi. Hãy kể những chuyện khiến tôi vui nhé."
"Đương nhiên rồi!"
Đây là sự báo đáp ân tình của tôi. Gửi đến Viola – người đã giúp đỡ tôi khi tôi luôn cô đơn, người đã dạy tôi về tình yêu, người đã bảo vệ mạng sống của tôi. Đây là sự báo đáp ân tình hết sức có thể mà tôi dành cho Viola, người đã trao cho tôi tất cả.
Vì vậy, chắc chắn cô ấy sẽ vui mừng... Tôi tin rằng cô ấy sẽ vui mừng.
"Vậy thì, tớ phải đi đây. Lần tới tớ đến thăm sẽ còn khá lâu nữa, nên trong thời gian đó, mong cậu hãy cố gắng phục hồi cơ thể càng nhiều càng tốt nhé."
"Vâng. Đương nhiên là tớ định vậy rồi."
Viola hướng về tôi một nụ cười dịu dàng. Tôi, người mang theo chút cảm giác tội lỗi, cố gắng rời khỏi phòng bệnh như muốn trốn chạy khỏi ánh mắt ấy.
"Đợi đã, Pansy."
"...Có chuyện gì sao?"
Trong phòng bệnh, tôi vẫn quay lưng lại với Viola mà trả lời.
"Cậu cũng vậy, hãy tận hưởng chuyến đi thật vui vẻ nhé."
"Tớ sẽ cố gắng hết sức."
***
──Học kỳ hai cấp ba, tháng Mười Một, Hokkaido.
"──Đây là điều tớ định làm."
Vào đêm trước ngày cuối cùng của chuyến dã ngoại học tập. Sau khi mọi vấn đề giữa Himawari và Lilac được giải quyết ổn thỏa, tớ đã giải thích rõ mọi chuyện cho cả nhóm.
Chuyện đã xảy ra với tớ và Viola. Và kết quả là, điều tớ định làm.
Trong phòng lúc này có Himawari, Sazanka, Asunaro, Tsubaki, Hiiragi... cùng với tiền bối Cosmos và Tanpopo, những người đã lén đi theo chuyến dã ngoại.
"Không được đâu! Pansy-chan, cậu lạ lắm!"
Nghe xong câu chuyện của tớ, Hiiragi là người đầu tiên lên tiếng, trước cả những người khác.
Vừa nghe xong, cậu ấy lập tức chạy đến bên tớ.
"Tớ xin lỗi. Nhưng tớ đã quyết định như vậy rồi..."
"Không được quyết định như thế! Dù cậu có làm vậy, bạn bè Pansy-chan cũng sẽ không vui đâu!"
Không phải vậy đâu.
Viola đã luôn mơ ước được làm bạn gái của Jouro-kun mà.
Vậy nên, cậu ấy nhất định sẽ vui thôi.
Dù tự nhủ với bản thân như vậy... nhưng những lời của Hiiragi vẫn cứa vào lòng tớ.
Biết làm sao được. Bởi vì tớ chẳng biết còn cách nào khác để báo đáp ân tình này cả...
"Bee-chan bị... tai nạn giao thông ư? Sao lại thế!? Thật vô lý! Bee-chan có khỏe không!? Bee-chan có ăn uống tử tế không!?"
Tiếp theo là Himawari. Là người duy nhất trong số này biết Viola, hẳn cậu ấy quan tâm đến tình trạng của Viola hơn là những gì tớ định làm.
"Ừ. Giờ cậu ấy đã tỉnh lại rồi, và đang tập vật lý trị liệu mỗi ngày. Chắc chẳng mấy chốc sẽ khỏe lại và có thể trở về cuộc sống bình thường thôi."
"Ôi, may quá... mà không, không may chút nào! Pansy-chan, không được đâu!"
Sau một thoáng nhẹ nhõm, những lời phản đối tương tự như của Hiiragi lập tức vang lên.
Nhưng không chỉ Hiiragi hay Himawari.
"Xin lỗi, tớ cũng không thể đồng ý. Cho dù cậu có thành đôi với Jouro-kun đi chăng nữa, việc nhường quyền đó cho người khác thật là vô trách nhiệm."
"Đúng thế! Nếu là tớ ở vị trí của cậu ấy, tớ sẽ không bao giờ chấp nhận! Pansy, cậu cũng thích Jouro mà! Vậy thì đừng có làm cái chuyện nửa vời như vậy chứ!"
"Dù tiếc là đã phải rời khỏi chiến tuyến sớm hơn, nhưng tôi vẫn chiến đấu đến cùng đấy nhé? Pansy, lẽ nào cô định bỏ cuộc mà không làm gì sao?"
"Tớ cũng không đồng ý lắm."
Tất cả mọi người ở đây, trừ một cô bé, đều phản đối điều tớ định làm.
Người duy nhất không phản đối là,
"Mhmph mhmph... Tớ no lắm rồi..."
Chỉ có Tanpopo, người đã chơi mệt nhoài cả ngày và ngủ thiếp đi.
Tớ có thể đánh thức cậu ấy dậy và giải thích mọi chuyện. Nhưng từ sâu thẳm trái tim, tớ nghe thấy một tiếng nói mãnh liệt rằng "Tuyệt đối không thể để cậu ấy nghe chuyện này", nên tớ không thể nào đánh thức được.
"Pansy-chan, nghĩ lại đi! Nếu không nghĩ lại, tớ sẽ nói với Jouro là──"
"Tớ xin cậu, Hiiragi. Chuyện đó thì tuyệt đối đừng làm..."
"Nhưng mà... nhưng mà... Huhuuhu! Tớ không hiểu! Pansy-chan là một người bạn tớ rất rất yêu quý! Nhưng mà... nhưng mà..."
Hiiragi bật khóc nức nở. Đó là những giọt nước mắt dành cho tớ.
Đó không phải là tình cảm đơn phương từ phía tớ. Tớ cảm nhận được cậu ấy quý trọng tớ biết bao, và trái tim tớ tự nhiên ấm áp lạ thường. Nhưng, dù vậy...
"Tớ xin lỗi. Tớ nhất định phải làm cho bằng được..."
Một kẻ nhát gan như tớ, không có dũng khí để đi con đường khác.
"Không được làm như vậy! Điều Pansy-chan cần làm là một chuyện khác kìa! Mọi người phải cùng nhau cố gắng hết sức mới được!"
"Pansy-san, cậu đang có vẻ mù quáng đấy. Vấn đề này không phải chỉ của riêng cậu đâu."
"Đúng vậy! Cậu không cần phải gánh vác đến mức đó!"
"Sao cậu lại định tự mình giải quyết một mình chứ! Chúng ta vẫn luôn cùng nhau tìm cách mà! Lần này cũng vậy..."
"Ừm. Rất khó, nhưng chắc chắn phải có cách khác chứ."
Kể từ đó, mọi người cứ liên tục phản đối tớ.
Thế nhưng, tớ tuyệt đối không chịu gật đầu.
Bởi vì tớ không muốn gánh thêm gánh nặng của mình lên vai mọi người nữa.
Chính vì rất yêu quý mọi người... nên tớ không muốn gây thêm phiền phức.
"...Có vẻ cậu đã hạ quyết tâm rồi."
Sau một hồi tranh cãi, tiền bối Cosmos nói vậy.
Không biết có phải vì thái độ quá kiên quyết của tớ không, mà Himawari thậm chí đã thở dốc từng hồi.
"Tớ hiểu rồi... Nếu cậu đã nói đến mức đó, tớ sẽ tôn trọng ý chí của cậu."
"...Thôi được, muốn làm gì thì làm đi."
"Nếu Pansy-chan đã muốn thế, thì thôi..."
"Dù không thể chấp nhận..."
"Đành chịu vậy..."
Những người khác cũng nối gót tiền bối Cosmos, dù miễn cưỡng nhưng vẫn chấp nhận điều tớ định làm. Tớ xin lỗi, thật sự rất xin lỗi...
"Không! Tớ không muốn! Rất rất không muốn! Pansy-chan, cậu sai rồi! Nếu sai thì không được làm!"
Với đôi mắt sưng húp vì khóc, Hiiragi nhìn thẳng vào tớ và hét lên.
Dù mất bao nhiêu thời gian, tớ vẫn không thể thuyết phục được cậu ấy.
Rốt cuộc thì, phải làm sao đây...
"Hiiragi, không nên làm Pansy khó xử hơn nữa đâu."
"Nhưng mà... nhưng mà..."
"Không sao đâu. Tất nhiên, tớ cũng sẽ không giúp miễn phí đâu."
Tsubaki nở một nụ cười ranh mãnh. Đồng thời, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tớ.
Bởi vì tớ biết. Khi Tsubaki trưng ra bộ mặt này, cậu ấy là một đối thủ cực kỳ khó nhằn.
"Cậu định nói gì cơ?"
"Pansy, tớ đã hiểu chuyện của cậu rồi. Nếu cậu muốn giấu Jouro, tớ sẽ không nói."
"...Cảm ơn."
"Nhưng có một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Ừm. Ngay cả khi cậu có trở thành bạn gái của Jouro và thay thế Viola-san đi chăng nữa, cậu cũng không được biến mất ngay lập tức đâu. Hãy ẩn mình ở một nơi nào đó. Và nếu Jouro có thể tìm thấy cậu ở đó thì..."
Vừa nói đến đó, những thành viên khác lập tức sống lại như cá gặp nước.
"Đó là một ý hay đấy!"
"Tớ cũng đồng ý! Pansy, nếu cậu đã làm bạn gái cậu ấy, thì cậu phải đợi Jouro! Thời hạn là... ừm! Cho đến đêm giao thừa! Đó chẳng phải là một ngày tuyệt đẹp sao!"
"Đợi đã nào. Đột nhiên nói vậy thì..."
"Nếu cậu không chấp nhận, tớ sẽ nói với Jouro đấy."
"...! Cậu đúng là..."
"Phì phì phì. Đừng nghĩ rằng mọi chuyện có thể dễ dàng theo ý mình vậy chứ."
Đúng như tớ nghĩ, Tsubaki quả là một đối thủ khó nhằn.
Tớ đã từng một lần được mọi người chấp nhận sự ích kỷ của mình rồi.
Chính vì vậy...
"Được rồi. Cho đến đêm giao thừa..., tớ sẽ đợi Jouro-kun ở một nơi nào đó."
Tớ buộc lòng phải chấp nhận yêu cầu này.
Rốt cuộc thì, nên trốn ở đâu đây? Tớ chỉ băn khoăn đúng một thoáng.
Ngay lập tức, tớ đã có thể quyết định được một nơi.
Bởi vì, nơi đó là............
"Với điều này, liệu Hiiragi có chịu chấp nhận không?"
"Huhuuhu! Dù rất rất không muốn... nhưng mà... không được! Tớ vẫn không muốn! Có một chuyện nữa, tớ muốn cậu hứa!"
Tớ cứ nghĩ Hiiragi cuối cùng cũng chịu nhượng bộ, nhưng có vẻ vẫn chưa được.
Hơn nữa, một lời hứa... rốt cuộc thì là chuyện gì...
"Pansy-chan, hãy nói cho tớ biết cậu sẽ trốn ở đâu! Tớ sẽ rất rất lo lắng nếu không biết Pansy-chan đang ở đâu!"
Làm sao tớ có thể nói cho cậu biết đang ở đâu chứ.
Cậu định nói cho Jouro-kun biết chỗ tớ đang trốn đúng không?
Thật ra, tớ muốn nói thẳng như vậy. Nhưng,
Từ kẽ hở của quyết tâm đã lung lay, những lời ấy tự nhiên thốt ra: "Vậy thì, tớ sẽ nói cho người bạn thân yêu của mình một chút về nơi tớ đang ở. Nếu cậu muốn nói cho cậu ấy biết thì cứ nói."
◇
──Học kỳ hai cấp ba, ngày hai mươi ba tháng Mười Hai.
"Chào buổi tối. ...Hôm nay, tớ có mang theo một món quà."
Ngày hôm sau buổi lễ bế giảng, tớ đã đến thăm phòng bệnh của Viola.
"Ồ? Lần này cậu chu đáo lạ thường đấy nhỉ!"
Viola vốn là người luôn thể hiện cảm xúc ra mặt, nhưng hôm nay cậu ấy còn vui vẻ hơn mọi khi.
Cũng phải thôi. Hôm nay là ngày mà cậu ấy đã mong chờ bấy lâu.
Viola, người đã miệt mài tập vật lý trị liệu từ khi tỉnh lại, cuối cùng đã được bác sĩ cho phép xuất viện.
"Fufu. Vậy là một món quà Giáng Sinh sớm đấy nhỉ."
"Ừ. Mong cậu sẽ thích nó."
Tớ trao cho Viola một chiếc kẹp tóc màu xanh lam nhạt, món đồ mà tớ đã làm trong câu lạc bộ thủ công dưới sự hướng dẫn của Pine.
"Sao trông hơi méo mó nhỉ. Không giống hàng bán sẵn tí nào... Hay là..."
"Ừ. Hôm nay tớ đã cùng Jouro-kun đến câu lạc bộ thủ công và làm nó đấy."
"...! V-vậy à..."
Đây là lần đầu tiên tớ nhắc đến tên cậu ấy kể từ khi Viola tỉnh lại.
Viola run rẩy rõ rệt. Tớ lập tức hiểu cậu ấy đang nghĩ gì.
"Này, Pansy..."
"Chuyện gì vậy?"
"...À, Jouro-kun có bạn gái chưa... vẫn chưa có đúng không?"
Viola lén nhìn tớ bằng ánh mắt đầy hy vọng lẫn lo lắng.
Nếu có thể, tớ muốn đáp lại kỳ vọng của cậu ấy, nhưng,
"Trong buổi lễ bế giảng hôm qua, Jouro-kun đã có bạn gái rồi."
Tớ đã nói sự thật với Viola.
"...Vậy à..."
Phản ứng đó khiến tớ hơi bất ngờ. Tớ nghĩ rằng khi tớ nói với Viola rằng "Jouro-kun đã có bạn gái", cậu ấy sẽ hoảng loạn dữ dội hơn, nhưng Viola lại bình tĩnh hơn tớ tưởng.
Tuy nhiên, rõ ràng là cậu ấy đang thất vọng, vai chùng xuống hẳn.
Không sao đâu. Đừng buồn đến thế.
"Mà này, rốt cuộc thì ai đã trở thành bạn gái của Jouro-kun vậy? Himawari, cô bạn thanh mai trúc mã? Akino-san, hội trưởng hội học sinh? Hay Hadate-san hoặc Mayama-san, bạn cùng lớp? Hay là..."
"Là Pansy."
"~~~~! Đúng rồi chứ... Nếu không phải vậy, thì sau buổi lễ bế giảng cậu cũng sẽ không gặp Jouro-kun đúng không..."
"Ừ."
Tớ đáp lại một cách lạnh lùng. Koushiji Sumire vẫn chưa nhận ra.
Tớ đang nghĩ gì. Tớ định làm gì.
Vì vậy,
"Tớ sẽ không chúc mừng cậu đâu. Thậm chí, cậu thật tồi tệ. Tại sao vào một ngày tuyệt vời như thế này──"
"Thế nên, vào đêm Giáng Sinh, cậu hãy hẹn hò với Jouro-kun với tư cách là bạn gái của cậu ấy nhé. ...Pansy."
Giờ đây, tớ sẽ nói. Giờ đây, tớ sẽ thực hiện. Điều tớ phải làm.
"Cậu đang nói gì vậy?"
"Jouro-kun đã trở thành bạn trai của Pansy. Phần còn lại, nếu Pansy thật sự xuất hiện trước mặt cậu ấy, thì đó sẽ là một kết thúc có hậu."
"Cậu, lẽ nào..."
Đến đây, Koushiji Sumire cuối cùng cũng nhận ra.
Tớ định làm gì. Và những gì tớ đã nghĩ bấy lâu nay...
"Không được! Thật vô lý! Người mà Jouro-kun thích, người đã trở thành bạn gái của Jouro-kun là cậu mà!? Vậy tại sao lại là tớ..."
"Không phải. Người mà Jouro-kun thích, người đã trở thành bạn gái của cậu ấy là Pansy."
"...! Vậy ra, bấy lâu nay cậu không nói gì là vì thế sao?"
"Thật tốt khi cậu hiểu nhanh."
Dù phải đối mặt với ánh mắt sắc lạnh của Koushiji Sumire, tớ vẫn không hề nao núng.
Mọi chuyện đã xong xuôi rồi. Tớ đã kết thúc tất cả trước khi cậu ấy kịp biết và ngăn cản.
"Đây chính là món quà tớ mang đến hôm nay."
"Đừng đùa giỡn nữa! Tớ không cần món quà đó! Tớ muốn Jouro-kun thích chính tớ! Chứ không phải gặp cậu ấy với tư cách bạn gái của cậu ấy thay cho cậu..."
Tớ chìm sâu vào cảm giác bất lực của chính mình.
Đúng như Hiiragi đã nói, Koushiji Sumire hoàn toàn không vui chút nào.
Ngược lại, kết quả hoàn toàn trái ngược. Cậu ấy trút cơn giận dữ như lửa cháy về phía tớ.
"Cậu cứ yên tâm. Cho đến tận hôm nay, tớ đã sống cuộc đời của cậu. Dù có vài điểm chưa được trọn vẹn, nhưng tớ đã làm gần như hoàn hảo. Vậy nên, Jouro-kun sẽ yêu cậu."
"Cho dù là vậy, vậy còn cảm xúc của cậu thì sao chứ!? Cậu cũng đã... Này, Pansy, dừng chuyện này lại đi mà? Người đã trở thành bạn gái của Jouro-kun là──"
"Chỉ là đã đến lúc trả lại 'Pansy' thôi."
"............!!"
Tớ đã sống bấy lâu nay chỉ vì khoảnh khắc này.
Koushiji Sumire đã cứu tớ khỏi sự cô độc. Koushiji Sumire đã bảo vệ tớ khỏi vụ tai nạn giao thông.
Vì cậu ấy, tớ cũng muốn giúp sức. Dù cho đó có là một cách làm sai trái đi chăng nữa...
「Joro đã là người yêu của Pansy. Chuyện này tôi cũng đã nói hết với mọi người bên Nishiki-Tsuta rồi. Dù họ có phản đối, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý. …Thế nên, chỉ cần Pansy thật sự gặp được cậu ấy, mọi chuyện sẽ đâu vào đấy thôi.」
「Làm gì có đâu vào đấy! Tôi đã làm như thế đâu phải để cô phải—」
「Làm ơn đi. …Viola.」
「…Ưm!」
「Nhờ có cậu mà tôi mới có thể sống những ngày tháng tươi đẹp như vậy. …Bạn bè thân thiết, người mình thương, tất cả đều là nhờ cậu cả. Tôi muốn đền đáp cho cậu một cách tử tế. Thế nên, …tôi muốn cậu làm người yêu của Joro.」
「…………」
Trước lời thỉnh cầu khẩn thiết của tôi, Irisuzumi Sumire vẫn không đáp lời.
Nhưng ít lâu sau, cô ấy nói:
「Tôi có điều kiện.」
「Điều kiện?」
「Tôi không muốn cứ thế mà làm người yêu của Joro theo lời cô đâu. Như tôi đã nói, tôi muốn Joro phải thật lòng thích tôi cơ.」
「Thế cậu định làm gì?」
「Chúng ta hãy thi đấu một trận.」
Irisuzumi Sumire nhếch mép cười đầy ngạo nghễ, giơ ngón trỏ lên.
「Thi đấu ư?」
「Đúng vậy. Tôi và cô, ai sẽ là người yêu của Joro, chúng ta sẽ quyết đấu. Pansy… à không, Sanshokuin Sumiko, cô cứ đợi Joro ở đâu đó đi.」
Kế hoạch của tôi đúng là chẳng bao giờ đi đúng hướng cả.
Tại sao ngay cả Irisuzumi Sumire cũng lại nói ra chuyện này chứ?
Không ngờ lại giống hệt những gì mọi người nói với mình trong chuyến dã ngoại…
「Tất nhiên là tôi sẽ không nhân nhượng đâu. Tình cảm của tôi dành cho Joro vẫn không hề thay đổi, và tôi còn rất rất nhiều điều muốn làm cùng cậu ấy. …Thế nên, tôi sẽ làm mọi thứ mình muốn, truyền đạt mọi điều mình muốn để cậu ấy thích tôi. Nhưng…」
Không cần nghe, tôi cũng biết cô ấy định nói gì tiếp theo.
「Dù vậy, nếu Joro tìm được đến chỗ cô, hãy nói cho cậu ấy biết tấm lòng thật sự của mình.」
「…Được rồi, tôi sẽ cố gắng.」
──Năm thứ hai trung học, ngày 30 tháng 12.
『Này, thế thì tôi đi trước đây nhé! Lúc hai người gặp nhau mà tôi ở đây thì sẽ vướng víu lắm đấy!』
San-chan nói xong, nở nụ cười tươi tắn quen thuộc nhìn tôi rồi rời đi.
Rốt cuộc thì mình phải đợi ở đây thêm bao lâu nữa đây?
Không biết việc không ấn định thời gian cụ thể là do cố ý, hay là cậu ấy lại đãng trí một chút nữa rồi. Dù sao thì, tôi vẫn đứng trơ một mình ở nơi này.
「Năm phút nữa thôi…. Chỉ năm phút nữa thôi…」
Ban đầu, tôi định đợi khoảng mười phút là sẽ về. Đằng nào thì tôi cũng đã ở đây từ mười giờ sáng rồi. Bụng thì đói, người thì mệt rã rời, mà hơn hết là… trời lạnh kinh khủng. Thế nên, tôi chỉ muốn về nhà thật nhanh. Về nhà ấm áp nghỉ ngơi cho khỏe, rồi ngâm mình trong bồn tắm xả hết mệt mỏi. Vậy mà… những tin nhắn hiển thị trên điện thoại cứ như quấn lấy chân tôi, khiến tôi phải thốt ra câu "năm phút nữa" này đến lần thứ sáu rồi.
「Khá là nhiều đấy chứ…」
Chợt nhận ra, xung quanh tôi đã có rất đông người. Ai nấy đều mang vẻ mặt hớn hở, hoàn toàn đối lập với tôi. Tính cả hôm nay, chỉ còn hai ngày nữa là hết năm. Có lẽ họ đến đây để kết thúc một năm cũ. Một mặt nào đó, chúng tôi khá giống nhau, nhưng suy nghĩ lại trái ngược hoàn toàn. Những người ở đây đến để khởi đầu một năm mới. Còn tôi thì đến đây với ý định kết thúc tất cả mọi thứ.
──Thật sao?
「Đương nhiên rồi.」
Tôi bướng bỉnh đáp lại tiếng nói vọng lên từ sâu thẳm trái tim mình.
Nói cho cùng, theo kế hoạch ban đầu, tôi vốn không định đến đây. Tôi đã định biến mất một mình mà không để lại bất kỳ manh mối nào. Nhưng lại có những người đã ngăn cản tôi. Có những người đã nắm chặt lấy tay tôi khi tôi đang chìm xuống đáy sâu và không chịu buông.
Bạn bè.
Chính nhờ những người ấy mà tôi mới có mặt ở đây.
Những tin nhắn của họ như ghim chặt tôi lại nơi này.
「Cậu ấy sẽ không đến đâu…. Chắc chắn là không đến đâu…」
Đây là một nơi đặc biệt đối với tôi. Là nơi đã xảy ra chuyện không thể nào nói cho Irisuzumi Sumire đang ngủ say biết được. Nhưng, đó cũng chỉ là nơi đặc biệt đối với riêng tôi mà thôi.
「Làm gì có chuyện cậu ấy nhớ được chứ.」
Ngay cả khi cậu ấy gom góp hết mọi manh mối tôi để lại, thì chắc chắn cũng không thể tìm đến được đây. Bởi vì cậu ấy là một người rất nhanh quên những điều quan trọng. Ở giải đấu khu vực năm ngoái, cậu ấy đã hứa sẽ đối xử dịu dàng, vậy mà có làm đâu. Tôi muốn cậu ấy nhớ về Irisuzumi Sumire, nhưng cậu ấy cũng chẳng nhớ. Cậu ấy không hề nhận ra tấm lòng thật sự của tôi. Thế nên, làm sao có thể đến được chứ.
「Nói cho cùng, cậu ta có phải là người tuyệt vời gì đâu.」
Ở bên cạnh cậu ta, số lần tôi phát cáu thì không đếm xuể. Ngày nào cũng vất vả làm bánh mang đến, vậy mà cậu ta chỉ thốt ra một câu cụt lủn: 「Cũng… ngon đấy.」 Bao nhiêu công sức của tôi đều đổ sông đổ bể hết cả. Hơn nữa, cái miệng của cậu ta còn rất thô lỗ. Điều tôi đặc biệt ghét là từ 「thằng khốn nạn」. Một từ ngữ không hề có chút phẩm giá nào. Sao cậu ta có thể dùng từ đó nhỉ? Thật không thể tin nổi. Ngoại hình cũng chẳng phải gu của tôi. Chiều cao không quá nổi trội, dáng người cũng không đẹp. Đặc biệt là cái đôi mắt kia. Một đôi mắt đục ngầu, như tượng trưng cho tính cách méo mó vậy. Thật kinh tởm. Học hành lẫn thể thao đều dở dang, chẳng có gì nổi trội ngoài bản năng đàn ông thì phải? Vậy mà lúc nào cũng làm ra vẻ ta đây… Tôi chỉ mong cậu ta hãy thể hiện thái độ sau khi đã có thực lực và kết quả rõ ràng. Tại sao tôi lại phải đợi một người như thế ở đây chứ?
「…………」
Tôi nhận ra sự mâu thuẫn trong suy nghĩ của chính mình. Tôi đã thay thế Pansy thật, và vai trò của tôi đã kết thúc rồi. Thế nên, việc suy nghĩ đến chuyện "đợi" đã là sai rồi. Không, hành động này vốn dĩ đã thật kỳ quặc. Cho dù là bạn bè thân thiết nhờ vả, thì đâu có nghĩa là mình phải làm theo đúng như vậy. Lẽ ra tôi nên biến mất mà không làm gì cả mới phải chứ. Bởi vì, đúng là thế mà? Tôi đã gây phiền phức cho rất nhiều người. Đã lừa dối rất nhiều người. Dù hiểu rõ những việc mình làm là tồi tệ đến mức nào, tôi vẫn không dừng lại.
「…Dù sao thì, cũng đã đến lúc…」
Tôi định bước một bước, nhưng chân lại không nhúc nhích. Có thể chạy thoát, nhưng lại không cố gắng chạy. Cả suy nghĩ lẫn hành động đều mâu thuẫn chồng chất. Rốt cuộc thì tôi muốn làm gì đây?
Bất chợt, tôi chạm vào mái tóc mình. Đến tận hôm qua, tôi vẫn đứng ở đây với dáng vẻ vốn có, nhưng riêng hôm nay thì khác. Tôi tết tóc thành bím, đeo chiếc kính không độ, và ép chặt ngực mình. Với dáng vẻ này thì sẽ không ai chú ý đến tôi. Không ai thèm bận tâm đến tôi. Vốn dĩ, tôi còn không được phép khoác lên mình dáng vẻ này nữa kia. Bởi vì tôi đâu còn là "Pansy" nữa đâu…
「Không biết ai đang ở đâu nữa.」
Tôi bị chôn vùi giữa đám đông, thậm chí còn không xứng làm một diễn viên quần chúng. Bị cuốn vào dòng người, tôi cảm thấy như bản thân đang dần tan biến. Nhưng mà, đó mới là điều tôi đáng phải nhận. Bởi vì tôi vốn dĩ là một người không nên có mặt ở đây mà.
「Tại sao lại là tôi chứ…」
Trong vụ tai nạn hôm ấy, lẽ ra Irisuzumi Sumire mới là người nên được cứu, chứ không phải tôi. Nếu cô ấy được cứu sống, thì đã không có chuyện này xảy ra rồi. Cô ấy khác tôi, là một người kiên cường, cho dù có chuyện gì cũng sẽ không bao giờ bẻ cong niềm tin của mình. Bất kể thế nào, cô ấy cũng sẽ hành động đặt mục tiêu của mình lên hàng đầu, và trở thành người yêu của cậu ấy một cách danh chính ngôn thuận. Ngay từ cái ngày xảy ra tai nạn, khi cả hai chúng tôi đang trên đường đến trường trung học Nishiki-Tsuta, tôi đã nhận ra rồi. Người có thể làm người yêu của cậu ấy không phải là tôi. Người cậu ấy sẽ thích không phải là tôi. Người có thể làm người yêu của cậu ấy là Irisuzumi Sumire. Người cậu ấy sẽ thích là Irisuzumi Sumire. Tôi thấy thế cũng tốt mà. Chỉ cần được nhìn hai người mình yêu quý sống hạnh phúc là tôi đã đủ mãn nguyện rồi. Đằng nào thì tôi cũng…
「Là một người ngoài cuộc mà thôi.」
Người đã thích cậu ấy từ rất rất lâu trước tôi chính là Irisuzumi Sumire. Cũng chính vì Irisuzumi Sumire đã nảy sinh tình cảm với cậu ấy, mà câu chuyện này mới bắt đầu. Tôi chỉ là một vai phụ. Một sự tồn tại lắng nghe những phiền muộn của nhân vật chính đang cố gắng hết mình để tình yêu đơm hoa kết trái, và không can thiệp quá mức cần thiết. Lắng nghe câu chuyện của Irisuzumi Sumire, đôi khi khích lệ, đôi khi cho lời khuyên. Vai trò của tôi chỉ có vậy mà thôi. Việc tôi lại rơi vào hoàn cảnh này vốn dĩ đã là không xứng đáng rồi.
「…Ngay cả động cơ tiếp cận cậu ấy cũng thật tồi tệ mà.」
Tôi đã ôm lòng oán hận vô cớ với cậu ta, người mà tôi ghét cay ghét đắng, người đã làm tổn thương người bạn quý giá của tôi, và định thực hiện một cuộc trả thù đơn phương. Đó là lý do tôi tiếp cận cậu ta. Một con người tồi tệ. Kể cả việc tôi biết rõ điều đó nhưng lại chẳng làm gì để chuộc lại lỗi lầm. Vì sợ khi sự thật bị phơi bày sẽ mất đi tất cả, nên tôi đã không làm gì cả. Thế nên, đây chính là hình phạt. Tôi, người không thể bảo vệ bạn bè thân thiết, mà cứ mãi được giúp đỡ. Tôi, người đã giả vờ là bạn bè thân thiết, và liên tục lừa dối rất nhiều người. Tôi phải chấp nhận tất cả hình phạt này, và tiếp tục chờ đợi một người vốn dĩ sẽ không đến. Tôi là một con người đã không còn cần thiết nữa. Điều duy nhất tôi nên làm… là biến mất mà thôi.
「…………Ưm… ưm…」
Tàn dư từ tận đáy lòng sâu thẳm đã bị chôn vùi, để lộ ra những lời nói nhỏ nhoi.
Lẽ ra tôi phải rời khỏi đây, lẽ ra tôi không nên đợi nữa, vậy mà đôi chân cứ như bị đóng đinh. Tầm nhìn thì mờ đi, không thể nhìn rõ phía trước, vậy mà đôi mắt vẫn cố gắng tìm kiếm cậu ấy. Trái tim và cơ thể tôi cứ mãi chống lại chính mình.
「…Ư… ừm… tôi… muốn… gặp…」
Đôi môi run rẩy bật ra lời thỉnh cầu ấy.
「Tôi muốn gặp cậu ấy… Tôi muốn gặp cậu ấy… Thật ra, tôi muốn được ở bên cạnh cậu ấy… Tôi không muốn làm thế thân cho Pansy. Tôi, là chính tôi, muốn được ở bên cạnh cậu… …Vậy nên, làm ơn…」
Thật ra, tôi không nên nói ra. Dù cho có mong muốn đến mấy, tôi cũng sợ phải thốt lên. Bởi vì những ước nguyện của tôi, lúc nào cũng không thành hiện thực cả. Càng khát khao mãnh liệt, ước nguyện đó lại càng không thể trở thành sự thật.
「…………Tìm thấy tôi đi.」
Ở đây lạnh quá. Đầu ngón tay tôi đã mất hết cảm giác từ lâu rồi. Chúng tê cóng, không cử động được tử tế. Chân cũng như khúc gỗ. Tôi cứ đứng mãi đứng mãi ở đây, mệt mỏi vô cùng. Cứ thế này thì dù muốn về cũng chẳng về được. Thế nên, làm ơn đi. Bằng đôi mắt dơ bẩn ấy, hãy tìm thấy tôi. Bằng những lời lẽ không chút phẩm giá ấy, hãy sưởi ấm tôi.
「…………Không… không thành hiện thực đâu.」
Dù tôi có cố gắng nhìn quanh trong tầm mắt mờ ảo, cũng chẳng thấy ai mà tôi quen cả. Đương nhiên rồi. Cứ ước là cậu ấy xuất hiện thì quá phi thực tế rồi còn gì. Từ trước đến giờ tôi cứ đợi mãi, nhưng cậu ấy có đến đâu. Thế nên, đi thôi. Tôi vỗ hai lần vào đùi lạnh cóng bằng đôi tay tê dại, như muốn rũ bỏ xiềng xích quấn quanh chân. Một chút kích thích nhỏ, lần này đôi chân có vẻ như sẽ cử động được rồi.
Vậy thì, lần này nhất định—
「Yo. Đồ ngực phẳng xấu xí.」
Tôi nghe thấy một giọng nói. Một giọng nói chỉ vỏn vẹn hai âm tiết, nhưng chứa đựng lời lăng mạ tồi tệ nhất.
Nhưng tôi không hề phản ứng. Cũng chẳng ngẩng mặt lên.
Bởi vì, đúng thế mà? Ước nguyện của tôi sẽ không thành hiện thực đâu. Việc cậu ấy xuất hiện đúng lúc tôi định về… làm gì có chuyện tốt đẹp đến thế chứ. Đây chỉ là ảo ảnh. Một ảo ảnh tồi tệ mà trái tim đang quằn quại trong tuyệt vọng của tôi tự tạo ra—
「Lờ tôi đi à? …Thôi, kệ đi.」
Lại nghe thấy rồi. Một giọng nói thờ ơ, tràn đầy sự chán nản.
Cậu ấy thật sự ở đây sao? Chỉ là do mình ảo tưởng thôi.
Nếu cậu ấy ôm lấy mình ở đây, thì đó chắc chắn là một ảo ảnh. Bởi vì cậu ấy đâu có dịu dàng. Cậu ấy lẽ ra không thể ôm lấy một người đã gây ra bao nhiêu phiền phức như mình—
「…Đang… đang làm gì vậy?」
「Đang ra sức xoa bóp ngực cô đó.」
Trên bộ ngực bị vải bó chặt, một cảm giác khác lạ truyền đến. Đó là cảm giác từ bàn tay của cậu ấy.
Sao có thể làm ra cái chuyện không thể tin nổi này chứ? Với một đứa con gái đã đợi chờ trong giá lạnh suốt bấy lâu, vừa gặp đã làm cái chuyện như vậy…
…Ngoài cậu ấy ra thì còn ai được nữa.
「Nà… Nà… Làm sao lại thành ra thế này?」
「Vì con nhỏ xấu xí kia bỏ đi đâu mất, tôi đã ra sức tìm kiếm nên mới thành ra thế này đây.」
Tôi cất tiếng hỏi, và cậu ấy lập tức đáp lại.
「Vô lễ thật đấy. Tôi đâu có xấu xí. Thậm chí, tôi còn khá tự tin về ngoại hình của mình nữa là?」
「Đừng có mà vênh váo. Với bộ dạng của cô bây giờ, làm gì có ai thèm quan tâm chứ.」
「Làm gì có… nghĩa là vẫn có một chút, đúng không?」
「Thì trên đời này vẫn có vài kẻ bị điên như cô mà.」
「Bộ não bị loạn là của cậu thì có? Cậu nghĩ bây giờ là mấy giờ rồi?」
「Mười tám giờ bốn mươi lăm phút. Tôi nhẹ nhõm vì đã đến sớm hơn mười lăm phút so với dự định.」
「Nhưng theo kế hoạch của tôi thì chỉ đến mười tám giờ thôi mà?」
「Vì thời gian đã được kéo dài một cách thuận tiện mà. Nên tôi cứ thong thả đến thôi.」
「Vậy mà trông cậu đổ mồ hôi đầm đìa nhỉ. Hơi thở thì đều đặn đấy, nhưng tại sao lại đổ mồ hôi nhiều như vậy?」
「Vì tôi đã phòng bị quá mức để chống lạnh rồi.」
Tôi không biết cậu ấy có thật sự ở đây không. Vẫn chưa thể tin được. Thế nên, để có được sự xác nhận, tôi cứ liên tục hỏi cậu ấy hết lần này đến lần khác.
Cuộc trò chuyện vô vị, vô bổ với anh ấy.
Thế nhưng, chính điều đó lại là bằng chứng cho thấy anh ấy đang ở đây…
"Tại sao… anh lại đến đây?"
Với tầm nhìn còn mờ mịt, tôi vẫn cố nhìn thẳng vào gương mặt anh ấy.
Này, tại sao chứ? Anh đã có một người yêu tuyệt vời rồi cơ mà.
Đâu cần phải tìm một cô gái phiền phức như em chứ.
Vậy mà, tại sao lại…
"Mày là ủy viên thư viện còn gì nữa."
Cách anh ấy dùng đại từ nhân xưng thật đặc trưng. Một giọng nói vô duyên, đầy vẻ ta đây, không hề có chút phẩm cách nào.
Đó là giọng của anh ấy – mang đến chút bực mình, nhưng cũng vô vàn ấm áp.
"Này, của mày đây."
Anh ấy lấy từ trong cặp ra một cuốn sách. “Song Hoa Luyến Vật Ngữ”.
Ngày hai mươi ba tháng mười hai.
Đó là cuốn sách anh ấy mượn từ thư viện vào cái ngày duy nhất em có thể sống như một người yêu.
"Hạn trả là một tuần. Thế nên, đến hôm nay phải trả lại rồi."
Anh đâu cần làm thế.
Cuối năm, làm gì có ai mượn sách ở thư viện trường chứ.
"Đúng là anh vẫn tính cách ương bướng…"
Em đã mong gặp biết bao, cuối cùng cũng được gặp rồi, vậy mà anh chẳng nói lấy một lời em muốn nghe.
Đúng là một người độc địa và thô lỗ.
Chẳng có chút tế nhị nào, thật là thô tục.
Chắc chắn anh chẳng mảy may nghĩ đến em.
"Bây giờ còn nói gì nữa?"
"Đúng vậy. Bây giờ thì…"
Nhưng mà, em lại yêu cái con người ấy biết bao…
"Sao anh biết em ở đây?"
Vừa hỏi, giọng tôi vừa run lên.
Anh đến đây bằng cách nào? Tập hợp tất cả thông tin em để lại? Hay là đoán mò? Hay là nghe từ San-chan?
Thật lòng em muốn hỏi hết. Nhưng nếu không phải như em mong muốn thì lại sợ hãi, không dám hỏi.
"‘Nơi Kisaragi Yuu đã làm chuyện thừa thãi’, ‘Nơi sinh ra hạnh phúc và bất hạnh cùng lúc’, ‘Nơi của mọi người’, ‘Nơi bắt đầu’, ‘Nơi anh đã thổ lộ lòng mình chỉ với em’. …Ngoài trường Cao trung Nishikitsuta ra, làm gì có nơi nào khác phù hợp với những điều này ngoài đây chứ?"
"…!!!"
A, thật sự là như vậy. Anh ấy, thật sự đã tập hợp tất cả thông tin giúp em.
Và rồi, sau khi hiểu rõ mọi chuyện, anh ấy đã đến đây.
Nơi em vẫn luôn ở đó, chính là…
"Sân bóng chày nơi diễn ra trận chung kết giải khu vực. Nơi anh đã giải quyết ân oán với Hose."
Đúng là như vậy…
Đi bộ khoảng năm phút từ cổng phía Tây của sân vận động, một nơi xung quanh chẳng có bất kỳ dấu hiệu nhận biết nào.
Nếu không chủ ý muốn đến, thì chắc chắn không thể tìm thấy.
Tại cái nơi thậm chí còn không được làm nền ấy, em đã luôn chờ đợi anh.
"Tại sao lại là nơi này nhỉ?"
Câu hỏi thật xảo trá. Mặc dù gần như 99% đã chắc chắn, nhưng tôi vẫn cố gắng kéo nó lên 100%, tự thấy mình thật xấu xa.
"Vì anh đã nói ở đây còn gì nữa?"
Vẫn luôn, vẫn luôn là em – người đã sống dưới thân phận Pansy.
Người phải trở thành người yêu của anh ấy với thân phận Pansy.
Em đã phải là Pansy. Và phải tiếp tục là Pansy.
Thế mà…
"‘Sanshokuin Sumireko. Anh thích mày. Anh muốn làm người yêu của mày’."
Một người không phải Pansy, lại bị anh ấy nói lời đó.
Là em – người phải là Pansy, người phải tiếp tục đóng vai Pansy – lại không thể nào ngăn mình yêu anh đến điên cuồng, không thể nào không muốn ở cạnh anh.
Người đó…
"...............Jouro-kun."
Kisaragi Yuu. Chàng trai mà nếu bỏ chữ ‘Tsuki’ (trăng) khỏi tên, sẽ thành ‘Jouro’ (bình tưới cây).
"Mà này, hôm nay anh đến đây cũng có chuyện muốn nói với mày. Anh nói trước đấy nhé, đừng có mà trốn. Dù mày có trốn đến chân trời góc bể, anh cũng sẽ đuổi theo đến cùng đấy."
Sao em có thể trốn chứ. Bởi vì, em cũng…
"Thế thì… Hả, thật sao…"
Jouro-kun đang bồn chồn nhìn quanh, dường như phát hiện ra điều gì đó, buông ra một tiếng thở dài ngao ngán.
"...Cuối cùng thì, từ đầu đến cuối vẫn là thế này sao…"
Anh ấy, rốt cuộc đã nhìn thấy gì vậy?
"Haiz… Cứ làm tới đi chứ…"
Và rồi, một giọng nói đầy vẻ cam chịu. Tôi không hiểu anh ấy đã hạ quyết tâm gì.
Tuy nhiên, Jouro-kun dường như đã đưa ra một quyết định nào đó, anh ấy chậm rãi bước đến, rồi ngồi xuống chiếc ghế dài gần đó.
Cái ghế dài đó, hình như từ đầu đã có ở đó rồi sao?
"À, ừm… Đầu tiên, em có thể ngồi xuống bên cạnh anh được không?"
"Vâng, được ạ."
Tôi làm theo lời Jouro-kun, ngồi xuống bên phải anh ấy – người đang ngồi trên ghế dài.
Thế nhưng, dù tôi đã làm theo, Jouro-kun vẫn không nói gì thêm. Có điều gì đó sắp bắt đầu. Tôi cảm thấy mơ hồ như vậy. Và có lẽ, đó không phải là cảm giác sai đâu.
Jouro-kun với động tác có vẻ cố ý, vò vò lọn tóc của mình.
Tôi không hiểu động tác đó có ý nghĩa gì.
"Anh...! Ưm...!"
Mấy lần định mở miệng, rồi lại im lặng.
Hiếm khi thấy Jouro-kun do dự đến thế này. Bình thường anh ấy nói thẳng thừng hơn nhiều mà…
"Th, thật ra thì… ừm… anh có điều muốn nói…"
Nhịp tim tôi đột ngột đập nhanh hơn.
"Vâng, vâng!"
"Khi nghĩ về chuyện đó, lòng anh lại đau thắt, chỉ cần nghĩ mỗi ngày thôi cũng thấy thật sự hạnh phúc rồi. Thế nên, anh biết là có hơi ích kỷ, nhưng vẫn cố gắng nghĩ về nó bằng mọi giá…"
Tại sao anh lại kể em nghe chuyện đó?
Tiếng tim đập mạnh vang vọng đến tận óc. Cứ như toàn bộ cơ thể đang run lên bần bật vậy.
"Ch, chuyện đó, là…"
Và rồi, gương mặt Jouro-kun tiến lại gần. Chậm rãi, nhưng chắc chắn.
Chắc anh ấy căng thẳng lắm, trông mặt cứng đờ ra, thật là tệ hại.
Và khi đến khoảng cách mà hơi thở của cả hai có thể chạm vào nhau, Jouro-kun nhắm chặt mắt.
Không lẽ… không lẽ đây là…!
"Sanshokuin Sumireko, là người mà anh thích đấy."
Người này rốt cuộc đang nói cái gì vậy?
"Cơ duyên là vào trận chung kết giải khu vực năm ngoái, khi đội bóng chày đã tham gia đó!"
Trận chung kết giải khu vực năm ngoái. Nơi đó, là một kỷ niệm vô cùng quý giá đối với em.
Không, không phải vậy. Không phải như thế.
Cái người này, đang tự mãn cái gì thế?
"Lúc đó, Sanshokuin Sumireko hình như đã có mưu đồ gì đó mà bắt chuyện với anh, nhưng có lẽ thử nghiệm đó đã thất bại! Bởi vì anh có San-chan, một người bạn thân tuyệt vời nhất! Và đối với một thằng con trai ưu tiên bạn thân hơn cả một người con gái xinh đẹp vô cùng, Sanshokuin Sumireko đã rung động không ngừng!"
Dù là sự thật, nhưng khi được chính miệng anh ấy kể lại đầy tự tin như thế, tôi thấy bực bội không chịu nổi.
"Sau đó, Sanshokuin Sumireko thật đáng thương làm sao, hết sức tệ hại! Mặc dù thích anh đến điên cuồng, vậy mà cứ thể hiện theo kiểu ương bướng! À mà, nhưng mà! Là anh đây, người độ lượng và bao dung này! Không còn cách nào khác, nên anh đã tha thứ cho mày! ...Phải biết ơn anh đấy nhé?"
Trong lòng tôi chỉ muốn nói là không muốn chút nào.
Thật sự, anh ấy cứ làm những chuyện không thể tin nổi. Thật sự, chẳng có chút lãng mạn nào cả.
Trông vậy thôi chứ em là con gái đấy. Ít nhất cũng phải…
"Ôi chao! Xong rồi, xong rồi! Lúc nào cũng là bên bị động, đây là lần đầu tiên làm chủ, cảm giác thế này đây! Ừm! Chắc chắn là hoàn hảo rồi!"
Anh ấy đứng dậy đầy vẻ mãn nguyện, rồi quay lại nhìn tôi với gương mặt tràn đầy cảm giác hoàn thành.
"...Thế nào? Trúng phóc quá nên muốn thành thật rồi chứ gì?"
Có vẻ như, người này muốn bằng mọi giá khiến tôi nói lời thành thật.
Vì vậy mà dùng đến cách này ư? Thật là nực cười.
Nếu anh ấy nói những lời dịu dàng hơn thì tôi đã có thể thành thật rồi –
– nhưng vì anh ấy không dịu dàng, nên tôi không thể thành thật được.
Ai đó, đã đẩy lưng tôi. Dù phía sau chẳng có ai, nhưng một cảm giác kỳ lạ cứ dâng lên, và tôi chợt nhận ra mình đã đứng dậy, bước đến gần anh ấy.
"Anh không thể nói điều gì khéo léo hơn được sao?"
"Ồ. Cuối cùng cũng hết vẻ e thẹn rồi sao."
"...! Tôi lại càng bực bội hơn nữa."
Có vẻ như, tôi đã bị anh ấy điều khiển hành động đúng theo ý đồ. Không ngờ, mục đích của anh ấy lại là chọc tức tôi… Được thôi. Vậy thì, để tôi đáp lại kỳ vọng của anh vậy.
"Thật là… anh đúng là người ương bướng. Đến mức, chẳng lẽ cả người sẽ xoắn vặn đến mức tan nát, văng tung tóe thành từng mảnh thịt xấu xí sao?"
"Làm gì có chuyện đó! Với lại, mày cũng ương bướng đủ rồi còn gì!"
"Nếu đã vậy, thì một trong hai chúng ta nên thành thật chứ? Em không thích đâu, nên anh hãy làm đi. …Nào, thành thật nói đi nào. ‘Anh cũng thích thích Sanshokuin Sumireko đến điên cuồng’. Nếu anh không nói được điều đó, thì sẽ cứ mãi mãi khổ sở không dứt đâu."
"Cái đứa gây ra rắc rối lại đang tự mãn kìa!"
"Tôi xin trả lại nguyên vẹn câu đó cho anh."
Nếu Jouro-kun nghiêm túc một chút, thì đã chẳng đến nông nỗi này rồi.
Chuyện này, tất cả là lỗi của Jouro-kun. Em thì, hoàn toàn không có lỗi gì cả.
"Thế thì, khi nào anh mới nói được một lời lãng mạn đây? Ừm… Theo ý em thì, ‘Trăng đẹp nhỉ’ có lẽ sẽ hay đó."
"Hả! Sau trận chung kết giải khu vực thì anh có thể đã nói rồi đấy, nhưng bây giờ thì không nói đâu."
"Tại sao vậy?"
"Vì mày gọi anh là ‘Jouro’."
"Tại sao cách gọi lại liên quan đến…"
"Đã bỏ chữ ‘Tsuki’ (trăng) khỏi Kisaragi Yuu rồi, thì đừng có đòi trăng nữa."
Anh ta đúng là một người ương bướng.
Nếu muốn em gọi thế, thì cứ thành thật nói ra đi chứ.
Tại sao chỉ có thể làm mấy chuyện vòng vo như vậy chứ.
Nhưng mà, em vẫn muốn anh nói. Muốn nghe lời đó từ anh.
Thế nên, tôi…
"Ki… Ki… Kisaragi Yuu-kun."
Dù rất xấu hổ, nhưng tôi đã cố hết sức nói ra.
Em nói rồi đấy nhé! Lần này mà anh không nói thì…
"Anh yêu em."
Anh đứng trước mặt tôi, nhìn thẳng vào mắt, và nói như vậy.
Thật là tệ hết sức. Tại sao anh lại ương bướng đến thế chứ?
Em đã mong anh nói ‘Trăng đẹp nhỉ’ cơ mà. Vậy mà, tại sao lại…
"...Độc địa và không dịu dàng chút nào."
"Ừ, anh xin lỗi."
Một thứ gì đó ấm áp tràn vào lồng ngực trống rỗng của tôi.
Dù là một ngày rất lạnh, nhưng cơ thể tôi lại ấm ran. Thậm chí, mồ hôi còn túa ra rất nhiều.
"...Có phải em là đủ không?"
Bị cuốn theo dòng nhiệt nóng bỏng khắp cơ thể, tôi cố gắng hỏi.
Em đã luôn là Pansy khi giao thiệp với Kisaragi Yuu-kun.
Nhưng vai trò đó đã kết thúc rồi. Em không còn là Pansy nữa.
"Pansy mà anh yêu thích đã không còn ở đâu cả. …Người đang ở đây là Sanshokuin Sumireko. Một cô gái yếu đuối, đáng thương, chỉ có thể làm mọi chuyện nửa vời, một đứa trẻ vô dụng."
Thật ra, em có rất nhiều mặt mà chưa từng cho anh thấy.
Thế nhưng, em muốn anh biết về con người thật đó của em.
"Anh vẫn chấp nhận chứ?"
Thế nhưng, đó chỉ là sự ích kỷ một phía của em. Đối với Kisaragi Yuu-kun, đó sẽ là một sự phiền phức lớn. Anh ấy không cần phải gánh vác gánh nặng này.
Hơn nữa, một khi Pansy đã biến mất, lý do Kisaragi Yuu-kun thích em là…
"Vì ngoại hình của mày hợp ý anh, còn những thứ khác thì kệ đi."
Nói rồi, Kisaragi Yuu-kun ôm chặt lấy tôi – cô gái với mái tóc tết và cặp kính.
"Ư! Ư ư ư ư ư!! Yuu-kun! Yuu-kun!! …Em xin lỗi! Xin lỗi vì đã gây ra bao nhiêu phiền phức! Em cũng, em cũng yêu anh!! Em yêu anh, yêu anh đến điên cuồng!!"
Tôi vòng tay ôm lấy lưng Jouro-kun, vùi mặt vào ngực anh ấy mà kêu lên.
"E, em cũng muốn ở bên anh! Muốn làm người yêu của anh!! Thế nên, thế nên là…"
Nước mắt làm tôi nhòe nhoẹt, không thể nhìn rõ mặt anh ấy.
Vẫn luôn, vẫn luôn muốn nói.
Muốn dùng chính cảm xúc của mình, dùng lời của mình để truyền đạt!
A, hoàn toàn không ngừng được. Cảm xúc cứ thế tuôn trào mãi không dứt…
"Hãy để em làm người yêu của anh!!"
"............"
Yuu-kun không nói gì.
Anh ấy chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng tôi – người đang ôm lấy cơ thể ấm áp của anh.
Anh không ôm lại em sao? Em không được ở bên anh ư?
Nỗi bất an ấy chợt thoáng qua, tôi hơi ngẩng mặt lên nhìn anh ấy,
"Haiz… Anh cứ tưởng mình đã trở thành người yêu của Pansy rồi chứ…"
Trái ngược với lời nói buông xuôi đó, tôi lại được anh ấy ôm chặt bằng một lực rất mạnh.
Một nụ cười hơi ngượng ngùng. Nhưng nụ cười đó chỉ thoáng qua trong chốc lát.
Bởi vì, khi tôi nhận ra thì…
"Chỉ có Sanshokuin Sumireko là thích anh thôi sao."
Như bị cuốn theo cảm giác mềm mại bao trọn lấy đôi môi, tôi đã nhắm mắt lại.