Đây là chuyện vặt vãnh, xảy ra trước khi tôi kịp lộ bộ mặt thật của mình. Thời điểm đó, tôi vẫn chưa bị hai cô nàng xinh xắn nhờ vả những chuyện trời ơi đất hỡi, hay bị cô nàng thủ thư độc mồm, hay lẽo đẽo theo sau đe dọa.
………………
…………
……
"Joro, có chuyện lớn rồi! Giúp tôi với!"
"Cậu giúp bọn tớ nữa, Joro! Bọn tớ cần cậu!"
Sáng sớm, Himawari và Sun-chan đã hớt hải chạy đến chỗ tôi.
Chắc cuống quýt lắm nên cả hai đều chưa kịp thay đồ sau buổi tập sáng, vẫn nguyên bộ đồ tennis và áo đấu của đội bóng chày.
"À ừm, có chuyện gì thế?"
"Hội học sinh tệ lắm! Thật độc đoán, quá độc đoán!"
"Himawari nói đúng đấy! Lần này thì ngay cả tớ cũng thấy quá sức chịu đựng rồi!"
Hừm, Hội học sinh chuyên quyền à.
Nếu chỉ có Himawari nói thì tôi cũng nghĩ là chuyện chẳng ra đâu vào đâu, nhưng Sun-chan cũng hùa theo thì chắc chắn có chuyện rắc rối thật sự xảy ra rồi.
Himawari thì vốn dĩ ngây thơ, hành động theo bản năng, đôi khi hơi ngớ ngẩn… khụm. Cô nàng thích tự do tự tại, còn Sun-chan thì tuy nhiệt huyết nhưng lại hành động khá lý trí.
"Cậu kể chi tiết hơn một chút được không?"
"Hết giờ rồi!"
Gì mà chi tiết.
"Phù. Hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ truyền tin rồi nhỉ!"
Cái vẻ mặt như thể hoàn thành xong đại sự vậy à~.
Thôi được rồi, tôi cũng hiểu đôi khi Himawari hơi “trời ơi đất hỡi” một chút, với cả câu hỏi vừa rồi đâu phải hỏi cổ đâu. Người tôi hỏi là…
"Sun-chan, cậu kể giúp tôi được không?"
"Được thôi! Cứ giao cho tớ!"
Đó mới là người bạn thân đáng tin cậy của tôi, chắc chắn sẽ kể rõ ràng cho tôi nghe.
"Cậu biết dạo này Hội học sinh mới đổi chủ, có Hội trưởng mới rồi chứ?"
"Ừm. Hình như là một người rất thông minh, lúc nào cũng đứng nhất khối đúng không?"
"Đúng vậy."
Dù có vài ứng cử viên, nhưng người đó đã thắng áp đảo đúng như dự đoán ban đầu, điều đó thật ấn tượng. Thắng đậm đến mức đó cũng khá hiếm.
"Thế rồi, theo chính sách của vị Hội trưởng mới, cho rằng 'học sinh nên tập trung hơn vào việc học', thời gian hoạt động câu lạc bộ đã bị cắt xén tận ba mươi phút đấy!"
Quả thật, với Sun-chan và Himawari mà nói, đây là chuyện đáng lo ngại.
Thế nhưng mà…
"Ừm... Nếu đó là chính sách của Hội trưởng thì cũng đành chịu thôi chứ..."
"Không, vấn đề là ở chỗ này này."
"Chỗ này?"
"Chỉ có các câu lạc bộ thể thao là bị cắt giảm thời gian hoạt động thôi."
"Hả?"
Này này, là sao vậy? Cắt giảm thời gian hoạt động câu lạc bộ vì việc học thì tôi hiểu. Nhưng chỉ có các câu lạc bộ thể thao thì không phải là quá vô lý sao?
"Tại sao chỉ có câu lạc bộ thể thao? Còn các câu lạc bộ văn hóa thì sao..."
"Đúng không? Tớ cũng thấy kỳ lạ mà! Hội trưởng nói là các câu lạc bộ thể thao có tập buổi sáng rồi, nên buổi chiều tan học có rút ngắn một chút cũng không sao đâu ấy mà..."
Nghe qua thì có vẻ hợp lý, nhưng tôi lại thấy đó là một sự chuyên quyền rõ rệt. Việc các câu lạc bộ thể thao có tập buổi sáng đúng là sự thật, nhưng điều đó chẳng thể là lý do để rút ngắn thời gian hoạt động buổi chiều được.
"Thấy không? Quá vô lý mà! Tớ muốn được tập bóng chày nhiều hơn một chút! Tất nhiên tớ cũng hiểu việc học rất quan trọng nhưng mà..."
Đúng rồi. Sun-chan rất yêu bóng chày mà.
Nên cậu ấy chắc chắn muốn tập luyện nhiều nhất có thể rồi...
"Tớ cũng thế, giống Sun-chan! Tớ muốn tập tennis thật nhiều!"
Đúng rồi. Himawari rất yêu tennis mà.
Nên cô ấy chắc chắn muốn tập luyện nhiều nhất có thể rồi—
"Với lại, tớ chẳng muốn học! Cứ để Joro chỉ bài cho trước kỳ thi là ổn mà!"
Vậy thì có lẽ chỉ cần cắt giảm thời gian hoạt động của câu lạc bộ tennis thôi là được rồi. Này, với cái suy nghĩ đó mà cũng dám mở miệng nói là "giống Sun-chan" vậy hả, trời ơi.
"Thế nên Joro, có chuyện lớn rồi! Giúp bọn tớ!"
"Tớ cũng nhờ cậu đấy! Joro, bọn tớ cần cậu!"
Và thế là, chúng tôi quay trở lại điểm xuất phát.
Tuy nhiên, trước khi đi tiếp, tôi xin phép giải quyết nốt vài thắc mắc còn sót lại.
"Ừm... Tớ hiểu chuyện của hai cậu rồi, nhưng tại sao lại là tớ?"
Từ trước đến giờ tôi có quen biết gì Hội trưởng Hội học sinh đâu. Nếu tôi mà là thành viên Hội học sinh thì còn hiểu được, nhưng mà...
"Joro có nhiều bạn bè bất kể khối lớp đúng không? Nên bọn tớ muốn nhờ cậu tìm mối quan hệ rồi trực tiếp khiếu nại với Hội trưởng được không!"
"Thật sao? Tớ đâu có nhiều mối quan hệ đến thế đâu..."
—Nói thế thôi chứ. Quả thật, tôi có rất nhiều người quen.
Hằng ngày, với vai trò là một gã trai ngây thơ, khờ khạo, tôi kết giao rộng rãi với đủ loại người.
...Mà cũng có những người thân thiết thật lòng nữa chứ! Như Sun-chan nè! Sun-chan chẳng hạn!
"Đâu có! Bọn trong đội bóng chày cũng nói đấy thôi! Ở trường mình, chẳng có ai dễ bắt chuyện với bất kỳ ai như Joro đâu!"
Bản thân tôi cũng tự biết điều đó, nhưng được Sun-chan khen thì vẫn vui.
Cứ như là, tự nhiên khí thế ngút trời ấy...
"Đội tennis cũng nói chuyện về Joro đấy! Mọi người bảo là không cảm thấy sức hút của một thằng con trai nên ngược lại rất dễ bắt chuyện!"
Này, cậu có thù oán gì với tôi từ kiếp trước à?
Tại sao lại triệt tiêu sạch bách cái động lực mà Sun-chan vừa tạo ra cho tôi vậy?
"À này, kể cả nếu tớ có thể trực tiếp khiếu nại với Hội trưởng đi nữa thì có lẽ các bạn ở câu lạc bộ thể thao nên nói chuyện trước thì hơn chứ? Dù sao các cậu ấy cũng là người trong cuộc mà..."
"Bọn tớ đã thử rồi nhưng không được đâu... Không hiểu sao Hội trưởng cứ như thể ghét cay ghét đắng các câu lạc bộ thể thao vậy, chẳng chịu nghe bọn tớ nói gì cả. Cứ khăng khăng 'thời gian hoạt động sẽ bị cắt giảm' mãi thôi."
"Thì ra là vậy..."
Thế là, tôi bị nhắm trúng.
...Vậy, phải làm sao đây?
Thành thật mà nói, tôi đang duy trì hình tượng một gã trai ngây thơ, khờ khạo nên không muốn làm những chuyện gây ầm ĩ. Trực tiếp khiếu nại với Hội trưởng là một hành động quá mức gây sóng gió, và nếu thất bại thì thiệt hại có vẻ sẽ rất lớn.
Hơn nữa, kể cả khi thời gian hoạt động của các câu lạc bộ thể thao bị rút ngắn, tôi cũng chẳng có thiệt thòi gì.
Tôi đâu có thuộc câu lạc bộ thể thao nào. Cũng chẳng phải là giỏi thể thao đến mức ấy.
Tóm lại, chuyện này đối với tôi là lợi bất cập hại.
Thế nên, từ chối là thượng sách, nhưng mà...
"Này, cậu có cách nào không? Joro?"
"Joro, làm ơn đi. Tớ muốn được tham gia câu lạc bộ thật nhiều..."
Bị nhờ vả chân thành đến mức này thì khó mà từ chối được nhỉ.
Hơn nữa, với tư cách là người hướng tới vai trò nhân vật chính trong truyện tình cảm hài hước, việc bị cuốn vào rắc rối là chuyện đương nhiên như cơm bữa.
Đây có thể nói là một thử thách đặt ra cho tôi.
...Thôi được rồi! Quyết định vậy! Không biết có làm được không, nhưng đây là lời nhờ vả của bạn thuở nhỏ và bạn thân cơ mà!
Cứ thử xem sao!
"Được rồi. Vậy thì, không biết có thành công không, nhưng tớ sẽ thử nói chuyện với Hội trưởng Hội học sinh."
"Tớ tin cậu sẽ nói vậy mà! Đúng là bạn thân của tớ!"
"Joro, cảm ơn cậu nhiều nha! Yêu cậu quá!"
Cứ thế, tôi bắt đầu nhiệm vụ trực tiếp khiếu nại với Hội trưởng Hội học sinh để ngăn chặn việc cắt giảm thời gian hoạt động của các câu lạc bộ thể thao.
※
Tan học, tôi đến trước phòng Hội học sinh và gõ cửa hai lần.
Ngay lập tức, một giọng nói dứt khoát vang lên từ bên trong:
"Mời vào."
"Xin thất lễ."
Được cho phép, tôi mở cửa bước vào, thấy một người đang ngồi trong đó.
Vẻ ngoài trưởng thành hơn hẳn so với tuổi, đôi mắt sắc bén toát lên vẻ điềm tĩnh, lý trí. Không biết có cố ý hay không, nhưng chỉ cần đối mặt thôi cũng khiến người ta cảm thấy bị áp lực.
Đây là lần đầu tôi gặp kể từ sau cuộc bầu cử, người này chính là Hội trưởng Hội học sinh của trường chúng tôi.
"Ồ? Cậu là...? Xin lỗi, cậu có thể cho tôi biết tên được không?"
"Là Kisaragi ạ, Kisaragi Yuuro, năm hai. À ừm, tôi có nhờ một người bạn trong Hội học sinh báo trước là tôi muốn nói chuyện với Hội trưởng..."
Dù đã báo trước, nhưng nếu một người lạ đột nhiên nói muốn gặp để nói chuyện và yêu cầu sắp xếp thời gian thì thật sự rất phiền. Ước gì đừng làm cô ấy mất vui...
"À, cậu là Kisaragi à! Tất nhiên, tôi đã nghe rồi! Vậy cậu có việc gì cần gặp tôi?"
Ồ? Không những không có vẻ gì là tâm trạng không tốt mà còn rất vui nữa chứ. Có vẻ nhiệt tình chào đón hơn tôi tưởng.
Trông cô ấy có vẻ đang phấn khởi lắm... nhưng ánh mắt sắc bén thì vẫn không thay đổi.
Cảm giác như đang bị đánh giá kỹ lưỡng...
Thôi nào, đừng có run rẩy chứ.
Dù có sợ hãi đến mấy, dù có muốn bỏ chạy đến mấy, một khi đã quyết định làm thì phải làm. Đó là phương châm của tôi.
"À ừm... Chuyện về thời gian hoạt động của các câu lạc bộ thể thao, tôi muốn nói chuyện với Hội trưởng về—"
"Gì cơ, lại chuyện đó nữa à?"
Cô ấy mất hứng ngay tắp lự, thở dài một tiếng.
Chắc là nghe chuyện này đến phát chán rồi. Mà chắc là vậy thật, cô ấy còn nói "lại" nữa cơ mà.
"Xin lỗi nhưng thời gian hoạt động của các câu lạc bộ thể thao sẽ bị cắt giảm. Đây là quyết định đã được thông qua rồi."
"Tại sao chỉ có câu lạc bộ thể thao thôi ạ? Nếu cắt giảm thì các câu lạc bộ văn hóa cũng phải—"
"Cậu chưa tìm hiểu gì đã muốn biết câu trả lời ngay. Tôi không nghĩ đó là điều hay đâu, Kisaragi-kun."
Hừm hừm. Đừng nghĩ tôi đến đây mà không có chút thông tin nào nhé.
Tôi đã hỏi rõ Sun-chan mọi chuyện rồi.
"À... các câu lạc bộ thể thao có tập buổi sáng nên mới rút ngắn thời gian hoạt động đúng không?"
"Ôi, tôi đã kết luận vội vàng à. Xin lỗi vì điều đó—nhưng mà, cậu vẫn còn thiếu kiến thức đấy, Kisaragi-kun."
"Ý cô là sao ạ?"
"Cậu muốn tôi nói lại câu vừa nãy một lần nữa sao?"
"Ư! Xin lỗi..."
"À, không sao đâu. Các học sinh khác cũng đều như vậy thôi. Ngược lại, tôi thấy cậu đáng khen ngợi vì đã chuẩn bị tối thiểu thông tin trước khi trực tiếp khiếu nại với tôi."
Dù cô ấy đang khen tôi, nhưng có vẻ sẽ chẳng chịu nghe lời trình bày của tôi đâu.
Nhưng mà, rốt cuộc là sao chứ? Sun-chan đâu có lý do gì để nói dối đâu, tôi cũng đâu có nói sai gì chứ.
"Chắc hẳn là bạn bè ở câu lạc bộ thể thao nhờ vả cậu, kiểu như 'vì họ không được lắng nghe nên muốn cậu nói giúp' đúng không?"
"Vâng. Đúng vậy ạ..."
"Phì cười. Phản ứng của cậu thật là thú vị. Dạo này toàn là học sinh đến nói về chuyện đó nên tôi cũng hơi căng thẳng đôi chút, nhưng cậu thì có chút gì đó khác biệt so với các học sinh khác, khiến tôi cảm thấy đặc biệt đấy."
Vậy thì đặc biệt ưu ái, nghe tôi nói thêm chút nữa được không?
Chắc là không rồi, cô ấy đâu có dễ tính đến thế.
"Tôi sẽ nói cho cậu biết lý do thật sự của việc cắt giảm thời gian hoạt động của các câu lạc bộ thể thao."
"Lý do thật sự... ạ?"
"Thật ra mà nói, việc tôi rút ngắn thời gian hoạt động chỉ của các câu lạc bộ thể thao không phải vì họ tập buổi sáng đâu. Chỉ là, tôi nghĩ đó là một cái cớ dễ được chấp nhận hơn. Tôi đã dùng nó như một ngụy biện để nói với họ đấy."
Thà có chút thông tin còn hơn không, nhưng nghe xong rồi liệu tôi có làm được gì không đây?
"Có hai lý do thật sự cho việc hạn chế này. Một là sự sa sút về học lực, hai là vi phạm giờ giới nghiêm cuối cùng của trường. ...Đặc biệt, lý do thứ hai rất quan trọng."
"Vi phạm giờ giới nghiêm cuối cùng ạ?"
Lý do đầu tiên là học lực sa sút thì tôi hiểu rồi.
Tóm lại là chỉ lo chơi câu lạc bộ mà bỏ bê việc học hành đúng không.
Tôi nghĩ có một người bạn thuở nhỏ nào đó chính là minh chứng rõ ràng cho điều này.
Đây cũng là lý do mà Sun-chan đã nói cho tôi biết về việc cắt giảm thời gian hoạt động.
Chỉ là, lý do thứ hai thì tôi lại không rõ lắm.
"Đúng vậy. Các thầy cô giáo cũng đau đầu vì chuyện này lắm, tôi thường xuyên nhận được lời phàn nàn từ trước rồi. Ở trường chúng ta, có rất nhiều học sinh vi phạm giờ giới nghiêm cuối cùng. ...Đặc biệt là các câu lạc bộ thể thao."
"Tại sao ạ? Nếu đã biết giờ thì cứ kết thúc hoạt động câu lạc bộ đúng giờ là được chứ..."
"Kisaragi-kun nói đúng. Không có câu lạc bộ nào cố ý hoạt động quá giờ giới nghiêm cuối cùng cả. ...Chỉ là, họ đã nhầm lẫn trong việc cài đặt thời gian kết thúc hoạt động của câu lạc bộ mà thôi."
Này, giờ giới nghiêm với giờ kết thúc hoạt động câu lạc bộ gì mà phức tạp vậy trời.
"Cả câu lạc bộ văn hóa và thể thao, phần lớn đều đặt thời gian kết thúc hoạt động mười phút trước giờ giới nghiêm cuối cùng. Thế nhưng, như vậy thì các câu lạc bộ thể thao không thể về nhà kịp trước giờ giới nghiêm cuối cùng. Cậu có biết tại sao không?"
Vậy tức là, giữa câu lạc bộ văn hóa và thể thao có gì đó khác biệt đúng không?
Tại sao lại có sự khác biệt đó... À, có lẽ nào...
"...Là vì có dọn dẹp đúng không ạ?"
"Đúng vậy! Ôi, Kisaragi-kun hiểu nhanh thật đấy, tôi thấy thật may quá! Học sinh đến trước cậu, dù nghe đến đây rồi mà vẫn chẳng hiểu gì cả, cứ cằn nhằn 'Tôi không biết đâu! Joro sẽ xử đẹp Hội trưởng Hội học sinh mà! Hừm!' rồi cứ thế bỏ đi mất tiêu rồi."
Thật sự xin lỗi về cô bạn thuở nhỏ của tôi.
So với các câu lạc bộ văn hóa, câu lạc bộ thể thao thường có nhiều việc phải làm hơn sau khi buổi sinh hoạt kết thúc. Nào là dọn dẹp dụng cụ, nào là thay quần áo, thậm chí có cả học sinh cần đi tắm nữa. Em nghĩ nếu bắt đầu từ mười phút trước giờ giới nghiêm cuối cùng, các em có thể về nhà đúng giờ sao?
«…Dạ, không.»
Thảo nào hội trưởng hội học sinh lại rút ngắn thời gian hoạt động của các câu lạc bộ thể thao.
Nếu kết thúc sớm hơn, đồng nghĩa với việc họ có thêm thời gian để dọn dẹp. Như vậy, mọi người đều có thể về nhà trước giờ giới nghiêm.
«Vậy thì chỉ cần giải thích rõ ràng điều đó cho họ biết là được mà. Như thế thì…»
«Em nghĩ là tôi chưa làm sao?»
«Ư… Hay là…»
«Tôi đã làm rồi. Chuyện này từ trước khi tôi nhậm chức hội trưởng cơ. Tôi đã từng nói với các trưởng câu lạc bộ thể thao rằng: ‘Tôi mong các em rút ngắn thời gian sinh hoạt. Cứ tiếp diễn thế này thì các em không về nhà kịp giờ giới nghiêm.’ Vậy em nghĩ họ đã nói gì với tôi? Nào là ‘đừng có càm ràm mấy chuyện nhỏ nhặt’, ‘cô không biết thế nào là tùy cơ ứng biến à?’, ‘chúng tôi đang tập luyện nghiêm túc đấy’, ‘hả?! Em luôn tuân thủ giờ giấc mà!’ — toàn những lời nói chẳng thể nào tiếp tục cuộc đối thoại được.»
Riêng cái câu cuối cùng thì dễ dàng đoán ra ai nói quá, đến nỗi khó chịu luôn. Mà chưa kể, không biết có thật là họ tuân thủ giờ giấc không nữa…
«Ra vậy…»
«May mắn là khi tôi đề xuất chuyện này với các thầy cô, họ đã gật đầu đồng ý ngay lập tức. Mà thôi, nếu đây là vấn đề khiến họ đau đầu từ trước thì cũng là điều đương nhiên.»
Chết tiệt thật. Chuyện này rõ ràng hội trưởng hội học sinh đúng hoàn toàn. Hơn nữa, cô ấy còn có được sự ủng hộ của giáo viên nữa, đúng là như hổ thêm cánh rồi còn gì.
«À, ít nhất nếu cô giải thích rõ sự thật đó, thì có lẽ cũng sẽ có vài câu lạc bộ xử lý đúng đắn hơn chăng…»
«Tôi cũng đã cân nhắc khả năng đó rồi. Nhưng này, Kisaragi-kun. Em nghĩ những học sinh đã phớt lờ hết lần này đến lần khác những lời nhắc nhở trước đây, liệu có thể hành động đúng mực khi biết được sự thật không? Tôi có thể đoán trước được một tương lai mà họ chỉ nói suông ‘vâng, từ giờ chúng em sẽ tuân thủ’, nhưng rồi cuối cùng vẫn không làm theo.»
«Cái đó thì…»
«Tôi là một người theo chủ nghĩa kết quả. Tôi không tin vào những lời nói kiểu ‘chúng em sẽ cố gắng’. Chỉ khi nào họ thật sự tuân thủ giờ giới nghiêm sau khi thời gian hoạt động bị hạn chế, thì tôi mới cân nhắc đến chuyện tiếp theo.»
«Tiện thể, đó là khoảng thời gian bao lâu ạ?»
«À, ít nhất là nửa năm, và nhiều nhất là cho đến khi tôi kết thúc nhiệm kỳ.»
Nói cách khác, tệ nhất là thời gian sinh hoạt câu lạc bộ sẽ bị hạn chế thêm một năm nữa sao…
«Chắc không cần giải thích thêm nữa phải không?»
«…Vâng.»
«Vậy thì, cuộc nói chuyện của chúng ta đến đây là hết.»
Hội trưởng hội học sinh nở nụ cười mãn nguyện của người chiến thắng. Đây đúng là một vấn đề hơi rắc rối rồi… Thậm chí, nghe cô ấy nói xong, tôi còn muốn đứng về phía hội trưởng nữa là.
«Nhưng mà này, nói chuyện với Kisaragi-kun khá là thú vị đấy. Hơn nữa, dù em có được bạn bè trong câu lạc bộ thể thao nhờ vả đi chăng nữa, em vẫn nói chuyện với tôi mà không để tình riêng xen vào. Nếu… nếu em muốn, có muốn tham gia hội học sinh không? Vị trí thư ký đang trống đấy! Thấy chưa, em cũng thân với Himawari của câu lạc bộ tennis và Ooga của câu lạc bộ bóng chày mà phải không? Có em, người vừa có mối liên hệ với các câu lạc bộ thể thao, vừa có thể hành động với suy nghĩ trung lập, sẽ rất đáng tin cậy! Vì vậy, tôi rất mong em…»
«Nếu cô không rút ngắn thời gian hoạt động của các câu lạc bộ thể thao, thì có lẽ tôi sẽ tham gia.»
«Ối, chiêu mộ thất bại rồi à. Vậy thì, lần này chúng ta không có duyên vậy.»
«…Tôi hiểu rồi.»
Đấy, thế là công cuộc thuyết phục của hội trưởng hội học sinh thất bại thảm hại rồi. Haizzz… Chắc lát nữa Himawari lại cằn nhằn mình đây…
※
Bị hội trưởng hội học sinh vặn vẹo lý lẽ, tôi, kẻ thất bại thảm hại, lủi thủi một mình về nhà.
Chuyện này, tôi bó tay rồi…
Giá mà có kẽ hở nào để chen vào thì tốt, đằng này cô ấy phòng thủ kín kẽ đến mức hoàn hảo. Từ đó mà muốn thay đổi suy nghĩ của cô ấy thì thật sự rất khó.
Hơn nữa, cái chuyện San-chan nói ‘hội trưởng hội học sinh ghét cay ghét đắng các câu lạc bộ thể thao’ thì nghe xong cuộc nói chuyện vừa rồi tôi cũng đã hiểu rồi.
Trước khi thành hội trưởng, nếu cô ấy không được lắng nghe một cách nghiêm túc, thì việc cô ấy khó chịu cũng là phải thôi.
Mà thôi, chắc cô ấy cũng không cố ý làm khó để trút giận đâu.
Căn bản mà nói, dù có không rút ngắn thời gian hoạt động đi chăng nữa, thì nếu điều chỉnh giờ kết thúc sinh hoạt câu lạc bộ để kịp giờ giới nghiêm, kết quả cuối cùng là thời gian hoạt động vẫn bị rút ngắn. Đến lúc đó, nguyện vọng của San-chan và Himawari vẫn không thành hiện thực. Bởi vì mong muốn của hai đứa nó, về cơ bản là không muốn thời gian sinh hoạt câu lạc bộ bị giảm đi.
Làm sao bây giờ? Biện pháp tôi nghĩ ra chỉ là kéo dài giờ giới nghiêm cuối cùng thôi, nhưng mà đâu phải chuyện có thể làm được đến mức đó đâu chứ.
«Haizzz… Chắc đành thành thật bỏ cuộc và xin lỗi San-chan với Himawari vào ngày mai thôi. Himawari chắc sẽ làm mình làm mẩy, nhưng San-chan thì sẽ hiểu thôi…»
«Cái… cái gì mà từ bỏ ạ?»
«Hả? Cái đó thì, chuyện rút ngắn thời gian sinh hoạt câu lạc bộ… á! Ái chà! Cô là ai vậy?!»
Ôi, giật mình thật! Tự dưng bị gọi bất chợt nên lỡ lời trả lời mất rồi, mà rõ ràng là người mình không hề quen biết mà!
«Á! Cái đó, t-tôi, xin lỗi! Tự dưng bắt chuyện… cái đó, tôi xin lỗi!»
Chết rồi, gay to! Vì đang đi một mình nên tôi lỡ mất cảnh giác, không phản ứng theo kiểu ‘chàng ngốc khờ khạo’ nữa mà phản ứng đúng như con người thật của mình rồi! Phải làm sao để che giấu đây!
«Khụ, khụ… K-không sao đâu!»
«Á! Thái độ của anh ấy đột nhiên thay đổi chóng mặt!»
«À, ừm, thôi đừng bận tâm mấy chuyện nhỏ nhặt đó! Vừa nãy chỉ là tôi lỡ lời thôi mà! Lỡ lời!»
«Ra vậy ạ… Cái đó, tôi xin lỗi…»
Cô bé bắt chuyện với tôi cúi đầu xin lỗi với vẻ mặt u sầu. Cô bé mặc đồng phục, nhưng trông lạ hoắc, chắc là học sinh trường khác. May quá. Nếu là học sinh cùng trường thì thật sự gay go rồi…
«Tôi mới là người xin lỗi vì tự dưng lớn tiếng với em nhé.»
«K-không, không phải đâu, tôi mới thật sự xin lỗi!»
Cô bé cúi gập người xin lỗi, thoạt nhìn thì có vẻ không cách tôi bao nhiêu tuổi. Đôi mắt sắc sảo nhưng yếu ớt, chiều cao khá nổi bật so với con gái, vóc dáng cân đối. Nói thẳng ra là một mỹ nhân. Phù. Quả nhiên là tôi, người ngày ngày vẫn đang cố gắng trở thành một ‘chàng ngốc khờ khạo’ trong truyện tình cảm hài hước. Gặp gỡ một mỹ nhân xa lạ thế này, đúng là phong cách truyện tình cảm hài rồi còn gì!
«Vậy, tại sao em lại bắt chuyện với tôi thế? Tôi nghĩ đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau mà!»
«À, sao, sao tự nhiên anh lại hưng phấn thế…»
«À, à… Đừng bận tâm! Tôi lúc nào cũng thế này mà!»
Ối. Tôi lỡ bị cuốn vào diễn biến truyện tình cảm hài nên thành ra phấn khích quá. Thật là bất cẩn mà.
«Ra vậy ạ… Ừm, là thế này, tôi thấy anh có vẻ đang phiền muộn chuyện gì đó nên tôi hơi tò mò. …Với lại, tôi nghĩ đó cũng sẽ là một bài tập cho tôi nữa!»
Hả? Phần đầu thì không sao, nhưng phần sau là sao đây?
«Bài tập của em sao? Cái đó thì…»
«Anh có thể lắng nghe không?! Nỗi phiền muộn của tôi!»
Chuyện cô bé quan tâm đến nỗi phiền muộn của tôi đâu mất rồi? Nhưng mà, cái khuôn mặt xinh đẹp kia cứ ghé sát lại, khiến tôi lại muốn nghe nỗi lòng của cô bé.
«Vậy thì, việc thiện nên làm ngay!»
Không phải là quá vội vàng sao? Tôi còn chưa nói sẽ lắng nghe nỗi phiền muộn của em mà? À, thôi, thế này thì chắc chắn là phải nghe rồi. Kiểu nửa ép buộc ấy.
«Cứ đứng nói chuyện thế này thì cũng hơi… à, có chỗ nào yên tĩnh để nói chuyện không nhỉ… À! Gần đây có công viên kìa! Chúng ta di chuyển đến đó nói chuyện nhé! Nào, nhanh lên, nhanh lên!»
Cô bé hớn hở, đậm chất thiếu nữ mộng mơ.
Tôi muốn chen vào hỏi tại sao lại chuyển từ chuyện của mình sang chuyện của cô bé này, nhưng mà thôi, cô bé dễ thương quá nên bỏ qua. Đây cũng là cái thú vị của một nhân vật chính trong truyện tình cảm hài mà.
Thế là, tôi cùng cô bé thiếu nữ mộng mơ đi đến công viên, hai đứa cùng ngồi lên xích đu. Gần đó cũng có ghế dài, nhưng không hiểu sao bản năng tôi lại kêu gào ‘Tránh xa ghế dài ra!’, nên tôi chọn xích đu. Cảm giác như có một điềm báo về tương lai gần, rằng tôi sẽ bị chiếc ghế dài đẩy vào một vận mệnh cực kỳ bất hạnh, nhưng mà làm gì có chuyện đó chứ. Làm gì có cái ghế dài nào trên đời này có thể dẫn dụ người ta đến tương lai bất hạnh đâu.
«Vậy, em làm sao thế?»
«Thật ra tôi… tôi rất ngại nói chuyện trước đám đông ạ… Cái đó, tôi xin lỗi.»
«Là bệnh sợ đám đông sao?»
«Vâng. Tôi không thể nào nói chuyện được trước đông người…»
Nói tóm lại là em ngại nói chuyện trên sân khấu hay đại loại thế đúng không.
«Vì vậy, để làm quen, tôi đã tìm kiếm một người dễ bắt chuyện để thử nói chuyện với người lạ trên đường… Và người tôi nhìn thấy chính là anh. Cái đó, tôi xin lỗi. Tự dưng lại bắt chuyện với anh…»
Mà thôi, cái khí chất vô hại của tôi thì không phải dạng vừa đâu. Tôi cũng không thể nói là không hiểu cảm giác đó.
«Ra vậy. Tiện thể hỏi luôn, tại sao em lại muốn nói chuyện được trước đám đông? Dù không làm được thì tôi nghĩ cũng không đến mức bất tiện lắm đâu?»
Thật ra, nếu hỏi tôi có thể nói chuyện trước đám đông không thì cũng khó. Ngay cả khi cùng lên sân khấu trong buổi hòa nhạc hợp xướng, tôi cũng khá căng thẳng. Cứ nghĩ đến việc mọi ánh mắt đều đổ dồn vào mình, là đã rợn người rồi.
«Tôi… tôi có một người anh và một người chị, cả hai đều rất giỏi ạ. Chị tôi đang làm hội trưởng hội học sinh ở trường cấp ba, còn anh tôi thì vào đại học với vị trí thủ khoa…»
Chuyện anh trai cô bé học thủ khoa đại học thì tạm gác lại, nhưng cái vụ chị gái làm hội trưởng hội học sinh thì… vừa nãy tôi vừa bị hội trưởng trường mình vặn vẹo lý lẽ xong, nên tự dưng thấy lòng dạ rối bời quá.
«Vì vậy, tôi cũng muốn cố gắng để không thua kém hai người họ! Sang năm tôi cũng sẽ lên cấp ba, nên tôi nghĩ trước hết mình sẽ thử đặt mục tiêu trở thành hội trưởng hội học sinh như chị gái mình! Chỉ là…»
Nói cách khác, nếu không vượt qua được bệnh sợ đám đông thì không thể làm hội trưởng hội học sinh được. Mà thôi, nếu là hội trưởng hội học sinh thì có rất nhiều dịp phải nói chuyện trước công chúng. Thậm chí, ngay cả khi ứng cử cũng phải có bài diễn văn rồi. Cứ đà này thì khó mà thành công được.
«Ra vậy. Chuyện là thế đó à…»
«Cái đó, tôi xin lỗi. Tự dưng lại nói mấy chuyện kỳ lạ thế này…»
«Không, không sao đâu. Mà này…»
«C-cái gì ạ?! Cái đó, tôi xin lỗi!»
«Em, xin lỗi nhiều quá rồi đấy!»
Nãy giờ cái câu ‘cái đó, tôi xin lỗi’ của cô bé này cứ lặp đi lặp lại mãi.
«Hả?! V-vậy sao ạ? Cái đó, tôi xin l… Á!»
«Thấy chưa. Tôi đâu có giận đâu mà em phải xin lỗi nhiều đến thế.»
«V-vâng, tôi hiểu rồi! Tôi sẽ không xin lỗi nữa! Không xin lỗi, không xin lỗi, ghi nhớ…»
Đâu cần phải ghi chú cẩn thận đến thế đâu.
Chỉ là, nguyên nhân căn bệnh sợ đám đông của cô bé này…
«Có lẽ là vậy, em có phải là người không tự tin vào bản thân không? Tôi hiểu là anh trai và chị gái em rất giỏi, nhưng có khi chính vì điều đó mà em lại tự cho rằng mình vô dụng không…»
«K-không phải thế! So với hai người họ thì tôi chẳng là gì cả! Với lại, đúng là họ có thể nói chuyện trước đám đông, còn tôi thì không làm được…»
Quả nhiên là vậy. Himawari thì tràn đầy tự tin một cách khó hiểu, còn cô bé này thì hoàn toàn ngược lại. Cô bé là kiểu người không hề có chút tự tin nào vào bản thân.
«Vậy thì, tôi hỏi ngược lại nhé, có điều gì mà anh trai và chị gái em không làm được, nhưng em thì làm được không?»
«Để tôi nghĩ xem… À! Tôi nấu ăn rất giỏi ạ! Bởi vì bố mẹ tôi đi làm cả hai, và trong khi anh chị tôi tập trung vào việc học, tôi đã đảm nhận việc nhà! Vì vậy, về kỹ năng nấu ăn thì tôi không thua kém hai người họ đâu!»
Có vẻ cô bé thật sự rất tự tin vào khả năng nấu ăn của mình. So với lúc nãy, cô bé ưỡn ngực hẳn ra. Hơn nữa, có lẽ vì đang nói về sở trường của mình, cô bé nhìn thẳng vào tôi và nói chuyện rất rành mạch. Khó mà tin được đây là cùng một người vừa nãy còn ủ rũ cúi đầu nói chuyện.
«Đúng là thế thật. Em không tự tin vào bản thân. Vì vậy, thay vì nghĩ rằng mình phải nói được trước đám đông, thì em hãy nghĩ rằng mình đang chia sẻ những điều mình tự tin cho mọi người có được không?»
«À, phải rồi! Không phải là có tự tin, mà là chia sẻ những điều mình tự tin. Tôi học được nhiều điều từ anh lắm!»
Hơi lạ lùng một chút, nhưng là một cô bé thật sự nghiêm túc. Cô bé đang cặm cụi ghi chú, rồi nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh lấp lánh nữa chứ.
«Tôi thật sự rất vui vì đã gặp được anh! Không ngờ lại có người chịu lắng nghe nỗi lòng của tôi thế này! …À! Tiện thể nói luôn, anh cũng đang phiền muộn chuyện gì đó phải không? Vậy thì, lần này tôi sẽ lắng nghe anh nói nhé! Nào, anh cứ nói đi!»
«Hả? Nỗi phiền muộn của tôi sao? Không, nhưng mà…»
Nói thẳng ra thì, dù có nói ra cũng chẳng giải quyết được gì đâu.
Tính tới giờ phút này, vụ này coi như bế tắc rồi.
“Ư ư... Anh không muốn kể cho em nghe sao?”
Đừng có mà rơm rớm nước mắt lộ liễu như thế chứ.
Kiểu gì cũng vậy, tuy khác biệt so với Himawari, nhưng đúng là một cô bé hành động theo cảm tính.
“Không, anh kể! Anh sẽ kể!”
“Oa! Tốt quá rồi! Vậy thì anh mau kể cho em nghe đi! Nhanh lên nhanh lên!”
Không biết em ấy có tự nhận thức được không, nhưng đừng có mà nắm chặt tay anh đến thế chứ. Dù tôi có giả vờ là một "chàng ngốc ngây thơ" đến mấy, thì cũng thấy ngại lắm đấy.
“Được rồi. Vậy thì, rắc rối của anh là này—”
“À ra vậy. Để bắt các câu lạc bộ (CLB) thể thao tuân thủ giờ tan trường cuối cùng, họ sẽ bị cắt giảm 30 phút hoạt động. Chẳng qua là để dành cho việc dọn dẹp và chuẩn bị về nhà thôi...”
Cô bé tỉ mỉ ghi chép lại những lời tôi nói, miệng thì lẩm bẩm không ngớt. Khác hẳn với cô bé bẽn lẽn, luống cuống như một thiếu nữ vài phút trước, giờ đây em ấy toát ra một khí chất đáng tin cậy lạ thường.
“Thế nên, anh thì không muốn cắt giảm thời gian hoạt động của các CLB thể thao đâu, nhưng lập luận của Hội trưởng Hội học sinh lại quá đúng, nên anh định giải thích sự tình với bạn bè—”
“Thật sự là như vậy sao?”
“...Hả?”
“Nghe anh nói thì lời Hội trưởng có vẻ đúng. Thế nhưng, liệu tất cả những điều đó có thật sự đúng hoàn toàn không? Anh đã có bằng chứng xác thực chưa?”
“Bằng chứng xác thực? Ý em là sao...”
“Không được đâu, anh không thể cứ tin sái cổ mọi lời người ta nói. Phải kiểm tra kỹ xem họ có đang nói thật hay không chứ.”
“...Xin lỗi.”
“Khà khà. Anh xin lỗi nhiều quá rồi đấy.”
“Úi!”
Câu nói vừa nãy của tôi, giờ bị em ấy đáp trả lại y hệt. Sao mà, bực mình ghê đi mất...
“Thôi, anh sẽ không xin lỗi nữa đâu.”
“Vậy thì anh đừng xin lỗi nữa nhé.”
Nụ cười rạng rỡ đầy vẻ mãn nguyện ấy đẹp đến lạ lùng, khiến tim tôi có hơi đập nhanh một chút, nhưng thôi, tạm gác chuyện này sang một bên đã.
“Này em, em có thể giải thích rõ hơn được không? Ý em là lời Hội trưởng nói không phải tất cả đều đúng sao? Vậy thì người đó đang nói dối anh sao?”
“Một nửa đúng, một nửa sai ạ. Việc lời Hội trưởng không hoàn toàn đúng là chính xác, nhưng em không nghĩ là anh ấy đang nói dối đâu.”
“Ý em là sao?”
“Nói tóm lại, ý em là không phải tất cả các CLB thể thao đều vi phạm giờ tan trường cuối cùng đâu ạ.”
“...À!”
“Trong các CLB thể thao, chắc chắn sẽ có những CLB tuân thủ giờ tan trường cuối cùng. Chỉ là, về phía Hội trưởng, anh ấy muốn tất cả các CLB thể thao đều phải tuân thủ quy định này. Vì thế, nếu chỉ hạn chế thời gian hoạt động của một số CLB cụ thể thì dễ gây xích mích, nên anh ấy có thể đã gom chung tất cả vào danh mục "CLB thể thao" đó ạ.”
Con bé này, thật ra không phải rất giỏi sao? Tôi thì, hoàn toàn chưa từng nghĩ ra được điều này...
“Vậy thì, để thuyết phục Hội trưởng...”
“Anh phải điều tra thôi ạ. Anh cần tìm hiểu tất cả các CLB nào tuân thủ giờ tan trường cuối cùng và CLB nào không, sau đó nói chuyện với Hội trưởng... Biết đâu, CLB của bạn anh sẽ không bị hạn chế thời gian hoạt động đâu ạ!”
“Em, em giỏi thật đấy! Anh hoàn toàn không nhận ra điều đó!”
“Khà khà. Nghe anh nói vậy em vui lắm, nhưng chưa phải lúc để vui mừng đâu ạ. Quan trọng là từ đây trở đi cơ.”
“Đúng rồi! ...Được! Vậy thì, ngày mai anh sẽ đi khắp các CLB thể thao để kiểm tra xem họ có tuân thủ giờ tan trường cuối cùng không!”
“Đúng vậy! Chúng ta cùng nhau cố gắng nhé!”
“Hả?”
Khoan đã. Câu nói vừa rồi, rõ ràng là có gì đó sai sai đúng không?
“Cùng nhau? Không, em là học sinh trường khác mà...”
“Đã nghe đến đây rồi thì em không thể rút lui được nữa! Ngày mai, em cũng sẽ đến trường anh để cùng điều tra! ...Anh xem, đi điều tra các CLB tức là sẽ phải đến chỗ đông người đúng không? Dù có hơi khác một chút so với việc đứng nói chuyện trước đám đông, nhưng em nghĩ đây là cơ hội tuyệt vời để luyện tập đó!”
Cái gì thế này? Cảm giác như có lý nhưng lại không hẳn, một sự áp đặt trắng trợn.
Không, mà thật ra, đối với tôi mà nói, hai người cùng điều tra vẫn tốt hơn là một mình, sẽ an tâm hơn nhiều ấy chứ...
“Ư ư... Hay là đi cùng em sẽ làm phiền anh sao?”
Đã bảo rồi, sao mà rơm rớm nước mắt nhanh thế chứ!
“Không, hoàn toàn không làm phiền chút nào! Không làm phiền đâu!”
“Oa! Tốt quá rồi!”
Đúng là một cô bé có cảm xúc lên xuống thất thường thật. Thoáng cái đã tươi cười ngay được.
“Chỉ là... em có sao không? Nếu một học sinh trường khác bỗng dưng xuất hiện, em sẽ bị chú ý khá nhiều đấy...”
“Đó mới chính là điều em mong muốn! Em muốn được luyện tập khi bị chú ý mà!”
Mà, đúng là như em nói thật.
Vấn đề là, liệu cô bé này có chịu đựng nổi hay không thôi...
Chỉ là, nếu nói ra điều đó, không những em ấy sẽ không chịu tin mà có khi còn khiến em ấy lại buồn nữa.
Thế nên, tôi đành thành thật mà nói rằng...
“Vậy thì, chiều mai sau giờ học... mình gặp nhau ở cổng trường anh nhé?”
“Được thôi! Nghe có vẻ thú vị quá! Em háo hức quá rồi!”
Còn tôi thì có chút hồi hộp đấy. Chủ yếu là lo em sẽ hành động liều lĩnh vượt quá tầm kiểm soát.
“Vậy thì... hẹn gặp lại ngày mai nhé! Hôm nay em xin phép về trước đây!”
“À, ừm. Hẹn gặp lại ngày mai...”
Có lẽ vì mọi chuyện đã đâu vào đấy nên cô bé có vẻ rất mãn nguyện, em ấy nhẹ nhàng bước xuống xích đu rồi tung tăng đi mất.
Trông em ấy vui vẻ lạ thường, nhưng không biết có ổn không nhỉ? Thật lòng mà nói, tôi có một dự cảm không lành chút nào.
Nói sao nhỉ, tôi cứ thấy cái viễn cảnh em ấy sẽ hoảng loạn tột độ khi bị chú ý là điều tất yếu...
※
Chiều hôm sau, sau giờ học, tôi gặp lại cô bé ngày hôm qua tại cổng trường.
Trước mắt thì, tôi muốn đến văn phòng để xin giấy phép vào trường đã, nhưng mà...
“Hộc! Hộc! Hộc!”
Hơi thở hổn hển đến mức không thể tin nổi. Nếu chỉ là thở hì hì thì còn đáng yêu, nhưng chỉ cần thêm một tiếng kéo dài nữa thôi là lập tức khiến tôi lo lắng ngay, thật phiền phức.
Quả nhiên, dự cảm không lành của tôi đã trở thành sự thật rồi...
“Này... em có sao không?”
“Em, em là tiểu trượng phu đây ạ!”
Có vẻ không ổn rồi. Dù em ấy có vẻ đang cố gắng lắm, nhưng lại thốt ra những lời nghe thật lạ lùng.
“Con bé đang đi cùng Jo-ro là ai thế?”
“Học sinh trường khác đúng không? Sao lại ở trường mình nhỉ...”
“Ồ~. Xinh thật đấy.”
Chỉ riêng việc là học sinh trường khác thôi đã đủ gây chú ý rồi, đằng này em ấy lại còn là một mỹ nhân nữa chứ. Càng lúc càng thu hút sự chú ý. Mà, có vẻ bản thân em ấy không hề ý thức được mình là mỹ nhân đâu.
“S-sao em lại bị chú ý vậy ạ!? Rõ ràng em không làm gì kỳ lạ cả!”
“Chắc là vì em là học sinh trường khác thôi...”
“Hả! Anh nói mới đúng! Đúng là điểm mù của em rồi!”
Tôi đã nói với em hôm qua rồi mà? Em là kiểu người đó sao? Cứ vui lên là không nghe người khác nói nữa à?
“Giờ phải làm sao đây!? Rõ ràng em đã cố gắng đến đây để luyện tập sao cho dù có bị đông người chú ý cũng không sao, vậy mà nếu bị chú ý nhiều như vậy thì đâu còn là luyện tập nữa!”
Cái này *chính là* luyện tập chứ còn gì nữa. Ngoan ngoãn mà chấp nhận cơ hội ngàn vàng này đi chứ.
“K-khoan đã, đừng bỏ em mà đi! Em mà bị chú ý thế này thì... ưm...!”
Rõ ràng là đang ngại ngùng, nhưng lại nắm chặt lấy áo đồng phục của tôi. Áo sẽ giãn, áo sẽ giãn ra mất.
“Anh ở cùng em đi chứ? Tuyệt đối, tuyệt đối không được rời đi đâu đấy! Nếu anh rời đi, em sẽ làm những chuyện kinh khủng lắm đấy! Em sẽ đâm anh bằng ngón tay phía sau lưng đó!”
Ngón tay phía sau lưng của em sắc bén đến mức nào vậy trời. Ít nhất thì, chỉ cần *chỉ* thôi là được rồi, đừng có *đâm* chứ.
“Anh biết rồi mà. Hơn nữa, trước tiên chúng ta hãy đến văn phòng đi. Cần phải lấy giấy phép vào trường của em mà.”
“Vâng, v-vâng ạ! À, mà này, nếu được thì hãy ngụy trang sao cho không bị chú ý đi... Đ-đúng rồi! Nếu chuẩn bị kính râm và khẩu trang thì sẽ không bị ai phát hiện...”
Cứ thế này thì chỉ có thể tạo ra một kẻ khả nghi mà thôi. Tôi mong em ấy có thể tìm kiếm những phương pháp khác.
Sau đó, hai chúng tôi cùng đến văn phòng, sau khi lấy được giấy phép vào trường của cô bé thì cuối cùng cũng bắt đầu cuộc điều tra. Đầu tiên, chúng tôi đến CLB bóng chày, nơi đặc biệt quan trọng đối với tôi.
“Yo! Jo-ro! Đang đợi cậu đấy!”
“Chào, San-chan.”
San-chan chào đón chúng tôi bằng nụ cười nhiệt huyết quen thuộc. Vết bùn dính trên đồng phục của cậu ấy dường như thể hiện rõ sự nỗ lực trong tập luyện.
“Vậy, cậu muốn hỏi tớ chuyện gì? Nghe nói là chuyện quan trọng liên quan đến thời gian hoạt động... Mà này, con bé đó có sao không đấy?”
“Ư ư... Tại sao lại thành ra thế này chứ...? Không, không được yếu lòng! Đây là luyện tập! Đây là luyện tập! Cố lên, mình ơi!”
Tôi chỉ mong em ấy có thể cố gắng im lặng hơn một chút.
“Nhưng mà, ở đây ít người hơn ở cổng trường, nên em sẽ không bị chú ý nữa... Ừm, có vẻ ổn rồi!”
Về mặt luyện tập của em thì, coi như thất bại hoàn toàn rồi đấy.
“Thôi, thôi mà, đừng bận tâm! Hơn nữa, anh muốn hỏi là, CLB bóng chày các cậu thường kết thúc tập luyện lúc mấy giờ?”
“Tập luyện bóng chày hả? À thì~. Thường thì, bọn tớ kết thúc trước giờ tan trường cuối cùng mười phút đấy!”
Ngay lập tức, một thông tin không mấy hay ho đã đến!
“N-nếu vậy thì, nếu phải dọn dẹp các thứ, có khi sẽ không kịp giờ tan trường cuối cùng mất?”
“Không, ổn hết mà! Mấy đứa năm nhất sẽ bắt đầu dọn dẹp trước đó mà! Thế nên, cả dọn dẹp lẫn thay đồ đều xong trước giờ tan trường cuối cùng mười phút đấy!”
Thoát rồi! Suýt nữa thì toi!
Vậy thì, CLB bóng chày không phải là CLB mà Hội trưởng đang gặp rắc rối rồi.
Vậy thì, dù trong trường hợp xấu nhất, ít nhất San-chan và mọi người...
“Và, sau khi dọn dẹp xong, bọn tớ sẽ tập thêm với các đàn anh rồi về!”
Thôi! Hết giờ! Cuối cùng vẫn không được!
“À, à này San-chan. Tiện thể hỏi, chỉ là giả định thôi nhé... nếu cắt giảm thời gian tập luyện cùng các đàn anh thì... cậu có gặp khó khăn không?”
“Đương nhiên rồi! Tớ muốn tập bóng chày nhiều nhất có thể mà! Không thể để thời gian quý báu của tớ bị cắt giảm được!”
Thời gian quý báu của cậu không bị cắt giảm, đổi lại là dạ dày của Hội trưởng cứ thế bị bào mòn, tích tụ biết bao nhiêu là căng thẳng đấy chứ...
“À ra vậy. CLB bóng chày tự thân không vi phạm, nhưng lại có học sinh cá nhân vi phạm. Vậy thì, biện pháp đối phó là...”
Cô bé, có lẽ vì đã bớt người nên không còn bị chú ý nữa và đã bình tĩnh lại, em ấy chăm chú ghi chép lời San-chan nói, miệng thì lẩm bẩm điều gì đó.
“Này, Jo-ro. Vậy thì, tình hình bên Hội trưởng thế nào rồi? Tớ tưởng cậu đến hỏi tớ là vì đã có chút tiến triển nào đó rồi chứ!”
Ôi chao, đôi mắt ngây thơ vô số tội làm sao. Thật khó mà mở miệng nói ra sự thật.
“Ừm, ừm, cũng tạm ổn... A-anh hỏi một chút nhé, từ trước đến giờ cậu có bao giờ vô tình vi phạm giờ tan trường cuối cùng mà bị Hội trưởng nhắc nhở chưa...?”
“Hội trưởng nhắc nhở hả? Không, chưa bao giờ luôn! CLB bóng chày bọn tớ từ trước đến giờ đều tuân thủ giờ tan trường cuối cùng mà! Chẳng có lý do gì để bị mắng cả!”
Về việc cái "lý do để bị mắng" kia đang giơ ngón cái nhiệt huyết với nụ cười rạng rỡ thì... có lẽ tôi không nên đả động đến. Ngay từ bước đầu tiên quan trọng đã vấp ngã một cách hoành tráng rồi...
“Không bị nhắc nhở ư? ...Vậy thì, có phải Hội trưởng đang tập trung vào hoạt động CLB chứ không phải cá nhân đúng không ạ? À, à này! Anh có thể kể chi tiết hơn về chuyện vừa rồi không?”
“Ối! Cứ tự nhiên đi! Cứ hỏi bất cứ điều gì!”
“Vâng! Cảm ơn anh!”
Sau đó, cô bé nghe San-chan kể chi tiết về CLB bóng chày cũng như về bản thân San-chan, em ấy chăm chú ghi chép, và khi kết thúc thì mỉm cười đầy vẻ mãn nguyện.
“Phù! Quả nhiên là không bị chú ý vẫn tốt hơn! Em có thể tập trung làm việc được!”
Thế mà, mục đích ban đầu của em đâu mất rồi nhỉ?
Sau khi nghe xong chuyện ở CLB bóng chày, nơi tiếp theo chúng tôi đến là sân tennis. Chúng tôi đến đó để hỏi chuyện Himawari đang tập luyện, nhưng mà...
“Jo-ro! Người đó là ai thế!? Hứ!”
Kiểu gì cũng vậy, tôi bắt đầu cảm thấy có một bầu không khí bất ổn ngay từ lúc mới bắt đầu rồi.
Em ấy nhận ra sự có mặt của chúng tôi và đi tới, đáng lẽ thì tốt rồi, nhưng không hiểu sao lại có vẻ khó chịu. Hiển nhiên đến mức ai nhìn cũng biết, em ấy đang bùng cháy sự thù địch với cô bé đi cùng tôi.
“Vâng! Tôi là người đang giúp đỡ điều tra về thời gian hoạt động của CLB thể thao ạ!”
“Tôi không hỏi chị! Tôi hỏi Jo-ro cơ!”
“Ái! X-xin lỗi...”
Chà chà~! Tình huống vừa đáng mừng vừa đáng lo này là sao đây chứ! Cô bạn thuở nhỏ ghen tị với cô gái mới xuất hiện! Đúng là một diễn biến tình cảm hài lãng mạn siêu kinh điển mà! Tôi đã luôn muốn được trải nghiệm một lần điều như thế này!
“Himawari, em sao thế? Tự nhiên khó chịu vậy...”
“Người này, em không thích chút nào! Em có cảm giác cô ấy sẽ trở thành đối thủ cực kỳ đáng gờm của em trong tương lai!”
Thật ư!? Vậy tức là, cô bé này cũng sẽ bước vào con đường tình cảm hài lãng mạn của tôi sao... Ôi chao, sao mà chịu nổi đây chứ!
Trực giác của bạn thuở nhỏ, linh nghiệm lắm đấy nhé!
「Joro, sao cậu lại cười toe toét thế kia! Tớ đang giận lắm đó nha! Cớ sao lại đi với một con nhỏ lạ hoắc mà tớ không quen biết chứ!」
「À, xin lỗi! Ừm thì, như cô bé đây vừa nói đó, tớ đang nhờ cô ấy giúp điều tra về thời gian sinh hoạt của các câu lạc bộ thể thao. Có lẽ là chúng ta sẽ không phải rút ngắn thời gian sinh hoạt đâu.」
「Ể! Thật sao?! Hoan hô! Vậy là từ giờ trở đi chúng ta vẫn có thể sinh hoạt câu lạc bộ bình thường rồi đúng không?!」
*Thật mừng khi thấy cô bé vui vẻ như thế, nhưng mà vội vàng kết luận quá rồi. Mọi chuyện còn chưa ngã ngũ đâu. Cùng lắm thì, mới chỉ là có khả năng thôi.*
「Chuyện đó còn chưa biết được, nhưng trước hết, cậu có thể kể cho chúng tớ nghe được không?」
「Ưm! Được thôi! Tớ, cái gì cũng nói tuốt à nha!」
*Himawari ưỡn ngực vênh váo, dáng vẻ dù nhỏ bé nhưng đầy tự tin.*
*Mà này... thật lòng mà nói, tớ không khỏi cảm thấy cô bé này chính là người nguy hiểm nhất, dễ khiến bà hội trưởng hội học sinh nổi cơn lôi đình nhất đó...*
「À này, câu lạc bộ tennis thường kết thúc tập luyện lúc nào vậy?」
「Ưm thì! Bọn tớ kết thúc một chút trước giờ ra về cuối cùng đó! Sau đó, cả bọn cùng nhau dọn dẹp rồi về chung!」
*Chẳng hiểu sao, cái cụm "một chút trước" này lại toát ra một thứ cảm giác bất an đến lạ...*
「Thế mà, bà hội trưởng hội học sinh cứ đến nhắc nhở bọn tớ mãi thôi!」
*Chẳng lẽ, câu lạc bộ tennis đã vi phạm giờ tan học cuối cùng khá nhiều rồi sao? Nếu không thì, chắc bà ta cũng chẳng đến nhắc nhở thường xuyên đến thế đâu nhỉ...*
「Hôm nay, vừa nãy bà ấy cũng đến đó! Bảo là thị sát! Thế nên, tớ đã thẳng thừng nói cho bả biết, 'Bà hội trưởng, bà phiền phức quá đi!'」
*Đúng là cô bé này giỏi đổ thêm dầu vào lửa thật đó...*
「Xin lỗi. Cái 'một chút trước' ấy, cụ thể là khoảng bao lâu vậy ạ?」
「Hử? Khoảng bao lâu ư? Ưm thì, đủ để mọi người về nhà an toàn đó!」
「Tôi muốn biết thời gian chính xác của việc đó...」
「Không biết! Nhưng mà không sao! Bọn tớ đều về nhà an toàn mà!」
「À, vậy sao ạ...」
*Cứ như là đang chơi ném bóng chuyền mà cứ toàn ném hụt vậy đó, một bên thì bối rối không biết làm sao. Dù vậy, cái kiểu vẫn kiên nhẫn ghi chép tỉ mỉ cũng đáng nể đấy, nhưng mà chả tiến triển gì cả.*
「À, phải làm sao đây...」
*Kết quả là, cô bé nhìn tớ cầu cứu. Chà, đành thế thôi vậy.*
「Hay là mình hỏi người khác đi...」
「Joro! Cậu cứ nói chuyện với mỗi cô bé đó, không nói chuyện với tớ là ăn gian! Cậu phải nói chuyện với tớ nữa chứ! Ăn gian ăn gian ăn gian!」
*Cô bạn thanh mai trúc mã của tôi ơi, phản ứng đó tuy có chút đáng yêu, nhưng giờ thì thôi đi má ơi. Tạm thời, đạt được mục đích mới là ưu tiên hàng đầu lúc này.*
「K-không phải đâu, tớ định hỏi chuyện từ nhiều người, rồi tổng hợp lại những gì đã biết để mang đến nói chuyện với bà hội trưởng hội học sinh mà. N-nên là, Himawari bình tĩnh đã nào. ...Được không?」
「Ể? Joro, hôm nay cậu cũng đi nói chuyện với bà hội trưởng hội học sinh nữa hả? Vậy thì, tớ cũng giúp sức nha! Tớ sẽ nói thẳng cho bà ấy biết tay!」
*Thôi đi cô bé, sợ mọi chuyện sẽ thêm phức tạp, nên thôi đi ạ.*
※
「Được rồi, vậy chúng ta đi thôi. ...Chuẩn bị xong chưa?」
「Rồi ạ! Sẵn sàng trăm phần trăm!」
*Sau đó, khi đã hoàn thành việc điều tra các câu lạc bộ, chúng tôi cuối cùng cũng tiến thẳng đến phòng hội học sinh, cứ điểm chính. Đứng trước cửa phòng, chúng tôi quyết tâm lần này sẽ thuyết phục được bà hội trưởng đang đợi sẵn bên trong. Chỉ mong mọi việc suôn sẻ thôi mà~.*
「À, anh không sao chứ ạ?」
「À! Xin lỗi nhé! Ừm, anh không sao đâu.」
*Thôi chết, không được rồi. Mình cần phải thật vững vàng mới được, thế này thì hỏng bét mất. Thôi được, lấy lại tinh thần nào.*
*──Thế là, giống như hôm qua, tớ gõ cửa phòng hội học sinh hai tiếng. Ngay lập tức...*
「Mời vào.」
*Giống như hôm qua, một giọng nói dứt khoát vang lên từ bên trong phòng hội học sinh.*
「Xin phép.」
*Bước vào trong, hôm nay cũng chỉ có một mình bà hội trưởng ngồi oai vệ trên ghế dành cho mình. Không thấy bất kỳ thành viên nào khác của hội đồng học sinh. Chẳng lẽ hội học sinh chỉ có mỗi bà ta thôi sao? Bình thường thì phải có các thành viên khác nữa chứ nhỉ?*
「Tôi đã giao cho họ nhiệm vụ điều tra từng ủy ban và từng câu lạc bộ rồi, Kisaragi-kun.」
「À, vậy sao ạ...」
*Cái kiểu bị nhìn thấu tâm can mình nghĩ gì thế này, khó chịu thật đó...*
「Thế nên, Kisaragi-kun, việc cậu tiếp tục đến đây ngày hôm nay, phải chăng có nghĩa là cậu đã đồng ý nhậm chức thư ký hội học sinh rồi chăng──」
「Tôi đến đây để nói chuyện về việc giới hạn thời gian hoạt động của các câu lạc bộ thể thao.」
「Người cứng đầu thì thường không được yêu thích đâu?」
*Giọng nói của bà hội trưởng nghe đầy vẻ u sầu lạ lùng.*
「Tôi mong bà sẽ nói tôi là người lì lợm thì hơn.」
「...Haa, quả thật, việc cùng một người đến liên tiếp hai ngày liền thì không mấy dễ chịu đâu. ...Hơn nữa, lại còn đi cùng với học sinh trường khác nữa chứ.」
*Gay rồi. Hôm qua là lần đầu nên còn đỡ, nhưng đây là lần thứ hai... hơn nữa lại còn là hai ngày liên tiếp mình đến, chắc bà ấy đang khó chịu lắm đây. Kiểu này thì phải ăn nói thật khéo léo mới mong bà ấy chịu nghe.*
「Tôi đã được nhà trường cho phép rồi ạ.」
「Việc hiển nhiên như vậy mà cậu nói bằng giọng tự tin đến thế cũng chẳng có gì đáng nói đâu.」
*Ánh mắt sắc bén của bà hội trưởng quét qua cô bé đang đứng cạnh tôi, nên tôi khẽ dịch người, che chắn cô bé sau lưng mình.*
「Cảm ơn anh. ...Nhưng mà, tôi ổn mà.」
*Một giọng nói nhẹ nhàng, điềm tĩnh, nhưng lại tràn đầy tự tin vang lên từ phía sau lưng tôi. Cô bé tuy nói không thích bị chú ý, nhưng xem ra trong tình huống này thì không đến nỗi nào.*
「Kisaragi-kun, cậu vào thẳng vấn đề đi. Dù sao thì tôi cũng khá bận rộn đó. Không có nhiều thời gian rảnh rỗi để lo cho mỗi cậu đâu.」
「Xin hãy xem xét lại việc rút ngắn thời gian hoạt động của các câu lạc bộ thể thao.」
「Tôi đã bảo muốn nghe tiếp phần sau nhanh lên mà.」
*Đến cả mấy lời dông dài cũng không muốn nghe nữa sao.*
「Tôi hiểu rồi.」
*Vậy thì, cứ dựa vào kết quả điều tra của chúng tôi mà thuyết phục bả cho xong chuyện nào.*
「Hôm qua, bà hội trưởng nói rằng,『Các câu lạc bộ thể thao đã đặt sai thời gian kết thúc sinh hoạt, nên có nhiều học sinh không về nhà kịp trước giờ tan học cuối cùng』, phải không ạ?」
「À, đúng vậy.」
「Thế nhưng, thực tế lại không phải như vậy. Hôm nay, chúng tôi đã điều tra tất cả các câu lạc bộ thể thao, và chỉ có ba câu lạc bộ thực sự vi phạm giờ tan học cuối cùng. ...Đó là câu lạc bộ bóng rổ, câu lạc bộ kiếm đạo và câu lạc bộ bóng đá.」
*Đúng vậy, thật bất ngờ, các câu lạc bộ khác đều đã dọn dẹp xong xuôi và kịp giờ tan học cuối cùng. Nói cách khác, đúng như cô bé đáng yêu kia dự đoán, bà hội trưởng không nói dối, nhưng cũng không hoàn toàn đúng.*
「Ồ... Cậu đã điều tra đến mức đó sao. Đánh giá của tôi về cậu tăng lên một chút rồi đấy.」
*Ơ kìa? Tớ đã nghĩ bà ấy sẽ lúng túng hơn cơ, mà sao vẫn điềm nhiên như không vậy? Thậm chí, bà ta còn nhìn tớ với vẻ mặt có chút cảm phục nữa chứ...*
「──Vậy thì, vì các câu lạc bộ thể thao khác đều tuân thủ giờ tan học cuối cùng, nên cậu định bảo tôi hãy ngừng giới hạn thời gian hoạt động của các câu lạc bộ đó, trừ ba câu lạc bộ kia ra sao?」
「Đúng là tôi định nói vậy ạ... Không, nhưng mà đúng là như thế mà! Câu lạc bộ bóng chày, câu lạc bộ tennis, và các câu lạc bộ thể thao khác đều tuân thủ giờ tan học cuối cùng tử tế! Thế nên, không cần thiết phải rút ngắn thời gian làm gì cả...」
「Đáng tiếc thay, Kisaragi-kun. Nếu là lời đề nghị như vậy, thì bị bác bỏ thôi. Dù có những câu lạc bộ thể thao tuân thủ đúng giờ, thì vẫn có những câu lạc bộ vi phạm. Tóm lại, khi xét đến danh mục 'câu lạc bộ thể thao', thì kết quả là họ đều vi phạm thời gian.」
「Thế nhưng, những câu lạc bộ tuân thủ đúng giờ lại bị rút ngắn thời gian thì──」
「Đó gọi là trách nhiệm liên đới, Kisaragi-kun. Nếu ba câu lạc bộ thể thao mà cậu vừa kể đều tuân thủ đúng giờ, thì tôi sẽ xem xét... nhưng chuyện này hôm qua chúng ta cũng đã nói rồi mà, đúng không?」
*Nghĩa là phải ít nhất nửa năm, nhiều nhất là một năm, bà ấy phải thấy họ tuân thủ nghiêm chỉnh mới chịu đưa ra phán quyết sao. ...Khốn nạn thật, đúng là rắc rối.*
「Thì ra là vậy. Cứ bình tĩnh mà nói chuyện thế này thì, dù có hơi ngang ngược một chút, vẫn có thể khiến đối phương im lặng. ...Ừm ừm. Học được nhiều ghê!」
*Giờ này mà còn thảnh thơi ghi chép sao! Chiến lược mà chúng ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng đã hoàn toàn tan tành rồi đó! Quả thật, như cô bé này nói, bà ta có chút ngang ngược thật, nhưng về cơ bản thì cuộc nói chuyện này, bà hội trưởng đang chiếm thế thượng phong một cách áp đảo. Muốn lật ngược tình thế, phải có một đòn chí mạng thì mới được...*
「Xin lỗi, bà hội trưởng. Tôi có thể nói một chút được không ạ?」
*Thế là, không biết có phải vì đã ghi chép xong và cảm thấy hài lòng không, cô bé bước một bước về phía trước và nói vậy. Cô bé định nói gì đây? Kế hoạch của chúng ta đã thất bại rồi mà...*
「Có chuyện gì không? Như tôi đã nói, tôi không có nhiều thời gian đâu──」
「Xin hãy thành thật, không dối trá trả lời câu hỏi của tôi nhé.」
「...Được thôi.」
*Cắt ngang lời bà hội trưởng, cô bé nở nụ cười và gây áp lực. Đối lại, bà hội trưởng có vẻ hơi khó chịu.*
「Vừa nãy bà nói rằng, nếu chỉ cần một câu lạc bộ thể thao vi phạm thời gian thì các câu lạc bộ thể thao khác cũng sẽ bị rút ngắn thời gian hoạt động vì trách nhiệm liên đới, phải không ạ?」
「À, đúng vậy.」
「Vậy thì, tại sao lại không bao gồm cả các câu lạc bộ văn hóa trong đó? Nếu xét theo danh mục 'hoạt động câu lạc bộ' thay vì 'câu lạc bộ thể thao', thì chẳng phải cũng nên bao gồm cả chúng sao?」
「Tôi cũng không phải là quỷ dữ. Tôi muốn hạn chế tối đa số lượng câu lạc bộ bị rút ngắn thời gian hoạt động. Thế nên, tôi đang xem xét theo một cấp độ dưới của danh mục 'hoạt động câu lạc bộ'... tức là 'câu lạc bộ thể thao' và 'câu lạc bộ văn hóa'.」
*Tớ muốn nói là, "Vậy thì sao không xem xét thêm một cấp độ nữa đi..." nhưng mà nói cũng vô ích thôi. Chắc chắn sẽ chỉ là lặp lại cuộc đối thoại vừa nãy.*
「Hiểu rồi. Đó đúng là một ý tưởng tuyệt vời. ...Vậy thì, tôi xin chuyển sang câu hỏi tiếp theo nhé.」
「Vẫn còn nữa sao? Cậu nói mãi cũng vô ích thôi──」
「Tất cả học sinh trong các câu lạc bộ văn hóa đều tuân thủ giờ tan học cuối cùng, đúng không ạ?」
「............」
*Giọng nói trong trẻo của cô bé vang vọng khắp phòng hội học sinh, khiến bà hội trưởng im bặt. Ôi trời, chẳng lẽ, ngay cả các câu lạc bộ văn hóa cũng có câu lạc bộ vi phạm sao? Nếu đúng là như vậy, mà trong tình huống đó bà ta lại chỉ rút ngắn thời gian hoạt động của các câu lạc bộ thể thao thì...*
「À, à mà, thế nào nhỉ? Tôi chưa điều tra đến mức đó nên... t-tôi không biết nữa.」
*Kiểu này là chắc chắn có câu lạc bộ văn hóa nào đó vi phạm rồi! Từ thái độ điềm nhiên áp đảo ban nãy, bà hội trưởng đột ngột thay đổi, rõ ràng là đang bối rối, ánh mắt đảo liên tục. Tôi liếc nhìn xuống chân bà, thấy bà thậm chí còn đang run rẩy nữa chứ.*
「Không biết sao? Tức là bà đã cố gắng rút ngắn thời gian hoạt động của chỉ riêng các câu lạc bộ thể thao mà không thèm xác nhận xem các câu lạc bộ văn hóa có tuân thủ thời gian sinh hoạt và giờ tan học cuối cùng hay không sao?」
*Đỉnh của chóp! Tuyệt vời quá! Thật sự, cô bé này quá đỉnh luôn! Quá đáng tin cậy đi chứ!*
「Đ-đó là...」
「Nếu đúng là như vậy thì đây rõ ràng là hành vi vượt quyền đó ạ?」
「V-vậy thì, cứ điều tra cả các câu lạc bộ văn hóa đi, nếu có câu lạc bộ nào vi phạm, thì cũng rút ngắn thời gian hoạt động của các câu lạc bộ văn hóa tương tự là được thôi!」
*Có lẽ vì đã nửa phần tuyệt vọng, giọng điệu của bà hội trưởng trở nên gay gắt hơn, bà trừng mắt nhìn cô bé bằng ánh mắt sắc lạnh. Nhưng cô bé thì chẳng mảy may bận tâm, vẫn giữ thái độ bình tĩnh. Chẳng lẽ, đây chính là lối đi đến chiến thắng sao...?*
「Nếu làm vậy thì, thời gian hoạt động của tất cả các câu lạc bộ đều sẽ bị rút ngắn, và tôi nghĩ điều đó mâu thuẫn với phát biểu của bà ban nãy là『Tôi muốn hạn chế tối đa số lượng câu lạc bộ bị rút ngắn thời gian hoạt động』, phải không ạ?」
「Gừ! Grừừừ! Đ-đúng là như vậy...」
*Thắng rồi! Tưởng đâu kiên cố như thành đồng, vậy mà thoáng cái đã xoay chuyển tình thế ngoạn mục rồi! Không, cô bé này thật sự quá giỏi! Thật đó!*
「Khốn kiếp! Con bé này là cái quái gì vậy chứ...!」
*Bị cô bé đánh bại một cách ngoạn mục, bà hội trưởng nghiến răng nghiến lợi vì tức tối. Trong lúc đó, tôi liếc nhìn cô bé, thấy cô bé chớp mắt một cái thật đẹp. ...Đúng là người đẹp mà.*
「Thôi được rồi, chúng ta hãy tổng kết lại vấn đề nhé.」
*Cuối cùng, có lẽ là để tung đòn kết liễu, cô bé nhìn thẳng vào bà hội trưởng. Và rồi──*
「Xin phép! À, tôi là Oga Taiyo của câu lạc bộ bóng chày, đến để nói chuyện với bà hội trưởng về thời gian sinh hoạt của câu lạc bộ! Mấy đứa trong câu lạc bộ bóng chày cũng đi cùng ạ!」
「Tôi là đội trưởng câu lạc bộ bóng chuyền... Bà hội trưởng! Toàn thể câu lạc bộ bóng chuyền chúng tôi vẫn không thể chấp nhận việc rút ngắn thời gian hoạt động, nên đã đến đây để trực tiếp kiến nghị!」
「Tôi là người của câu lạc bộ judo, xin hãy giữ nguyên thời gian sinh hoạt câu lạc bộ! Làm ơn đấy ạ!」
「Tôi là chủ nhiệm câu lạc bộ tennis! Xin hãy cho chúng tôi được nói chuyện thêm một lần nữa!」
*Chà, đông người quá chừng luôn. Tuy chỉ có đại diện được vào phòng hội học sinh, nhưng khi tôi liếc ra ngoài, ôi thôi rồi, đông nghịt người. Một đám đông học sinh của các câu lạc bộ thể thao đang đứng chật kín.*
「Joro, tớ đến giúp sức đây! Dù sao thì, để một mình mày gánh vác thì cũng ngại quá mà!」
「Cảm ơn cậu, San-chan.」
*Hơn nữa, cái thời điểm bọn họ đến lại hoàn hảo đến bất ngờ.*
Đúng vào khoảnh khắc phân định thắng thua này, nếu chỉ có tôi, hội trưởng học sinh và cô bé đây thì e rằng sau này hội trưởng sẽ bảo 'thôi bỏ đi' mất. Nhưng nếu có đông đảo học sinh thế này, họ có thể làm chứng luôn!
Nào, cô bé mơ mộng! Khán giả đã đông đủ rồi! Giáng đòn quyết định vào hội trưởng học sinh đi...
"Ố, ố ồ~, ồ a a~. Á á á á..."
Sao tự dưng lại biến thành Lý Tiểu Long thế này?
Khoan đã, lẽ nào...
"Rầ, rầ, rắc rối rồi! Đô, đông người quá! Chú, chú ý! Mọi người đang chú ý đến em! Chỉ số chú ý đang tăng vùn vụt! Khó xử quá... khó xử quá!"
Cô đừng có nói "khó xử quá" nghe như kiểu "Hwattt" của Lý Tiểu Long được không hả?
Nhưng mà, đúng là như vậy thật. Đám học sinh đột ngột ập đến, lại còn toàn là những người xa lạ. Tất cả ánh mắt đó giờ đây đang đổ dồn vào hội trưởng học sinh... và cả tôi với cô bé đang đứng trong phòng hội học sinh nữa.
Rắc rối rồi đây. Chẳng ngờ, viện binh lại hóa ra thành kẻ thù...
"Jouro, cô bé đó có sao không? Sao tự dưng lại cư xử lạ lùng thế..."
"Khô, không sao đâu! Vâng! Thật sự là không sao mà!"
"Khó xử quá! Khó khó khó khó xử quá!"
Tôi chỉ mong cô hiểu rằng, người đang khổ sở đến mức phát điên ở đây chính là tôi đây này!
"Đây là... lẽ nào... hừm."
Hơn nữa, chẳng phải cái điểm yếu đó đã bị hội trưởng phát hiện rồi sao!?
"Kính thưa các đại diện câu lạc bộ! Xin lỗi nhưng hiện tại tôi đang nói chuyện với các em. Sẽ xong ngay thôi, phiền các em đợi một chút được không? Cô bé đằng kia! Cô bé đằng kia sắp nói với tôi một chuyện vô cùng quan trọng đấy!"
Đúng! Chắc chắn là bị phát hiện rồi! Hội trưởng đã cố tình thu hút sự chú ý vào cô bé này một cách hoàn hảo!
"Phả, phải làm sao bây giờ..."
Rồi, như thể đã đến giới hạn cuối cùng, cô bé khẽ nắm chặt lấy vạt áo đồng phục của tôi, đôi mắt ngấn lệ nhìn về phía này.
"Ô? Chẳng lẽ đã nói chuyện xong rồi sao? Nếu vậy, Kisaragi-kun và em có thể ra ngoài được không? Tôi có chuyện quan trọng cần nói với các em ấy."
Khỉ thật! Lão ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh quá!
Giờ mà chúng tôi bị đuổi ra ngoài trong tình huống này thì thời gian hoạt động của các câu lạc bộ thể thao chắc chắn sẽ bị rút ngắn.
Đã thế này thì tôi sẽ nói với hội trưởng những gì cô bé vừa nói... Không, không phải. Không phải thế... không phải thế.
Đúng là chuyện thời gian hoạt động của câu lạc bộ thể thao là ưu tiên hàng đầu của tôi. Nhưng nếu tôi giải quyết nó ở đây thì vấn đề "muốn chữa bệnh sợ đám đông" mà cô bé đã nhờ vả sẽ vẫn còn đó.
Đã giúp đỡ đến mức này rồi. Dù có bị dồn vào đường cùng đến mấy, dù có vẻ liều lĩnh đến đâu...
"Một khi đã quyết làm thì phải làm cho bằng được. Đó là phương châm của tôi."
"Ể? Tô, tôi á? Vừa nãy giọng điệu của cậu hơi khác..."
"Này, cho tôi hỏi một chút được không?"
"Hya!"
Bỏ ngoài tai lời nói ngơ ngác của cô bé, tôi đặt hai tay lên vai em. Có lẽ tôi đã dùng lực hơi mạnh, khiến mặt cô bé hơi ửng đỏ... nhưng giờ thì đừng bận tâm.
Cách chữa bệnh sợ đám đông. Có thể là tưởng tượng mọi người xung quanh đều là khoai tây, hoặc làm quen dần qua nhiều lần, nhưng trường hợp của cô bé này thì khác. Trường hợp của cô bé này là...
"Giờ đây, điều em sắp nói là chuyện về nấu ăn đấy."
"Nấ, nấu ăn?"
"Đúng vậy. Chuyện về món ăn mà em giỏi nhất, mà em tự tin rằng mình không thua kém ai. Hội trưởng học sinh là nguyên liệu, còn dụng cụ là những ghi chép mà em đã ghi lại bấy lâu nay."
"Mó, món ăn kỳ lạ thật... hi hi."
Có lẽ đã lấy lại được chút bình tĩnh, cô bé khẽ cười.
Đúng vậy, cô bé này, nếu là chuyện mình tự tin và yêu thích, thì có thể nói trôi chảy được.
Phải không? Khi làm điều mình yêu thích, người ta sẽ tập trung đến mức quên hết mọi thứ xung quanh mà.
"Đúng không? Tôi thì không thể làm được. Nhưng mà... em thì làm được, đúng không?"
".............."
Trước câu hỏi của tôi, cô bé vẫn còn lo lắng, im lặng cúi đầu.
Nhưng chỉ một lát sau, em dứt khoát ngẩng mặt lên và—
"Vâng! Cứ giao cho em!"
Với nụ cười rạng rỡ, thật tươi tắn, cô bé đã nói với tôi như vậy.
"Phù... Xin lỗi vì đã để hội trưởng thấy bộ dạng không đáng nhìn vừa rồi ạ."
Khác hẳn với vẻ hoảng loạn lúc nãy, giờ đây cô bé có một phong thái mạnh mẽ, dứt khoát. Sự tự tin toát ra từ toàn thân. Trong đôi mắt em, sự yếu ớt đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt sắc bén ghim chặt lấy hội trưởng học sinh.
"À, không... không sao đâu."
Có lẽ nhận ra tình hình không ổn, hội trưởng học sinh có vẻ hơi sợ sệt.
"Vậy thì, tôi xin được quay lại vấn đề chính, xin đừng rút ngắn thời gian hoạt động của các câu lạc bộ thể thao. Nếu có thì đó chỉ nên áp dụng cho những câu lạc bộ không tuân thủ giờ tan học cuối cùng mà thôi."
"Nhưng mà, điều đó..."
"Ngài muốn tôi nhắc lại những gì vừa nói ban nãy nữa sao?"
"Ư!"
Tuyệt vời. Nếu cô bé lại nhắc lại chuyện đó một lần nữa ở đây, thì đối với hội trưởng học sinh, đó sẽ là một rắc rối vô cùng lớn. Bởi vì rất đông học sinh thuộc các câu lạc bộ thể thao đang có mặt ở đây, chính là những người mà cô ta vừa nói "cứ ở yên đó", sẽ nghe được toàn bộ nội dung. Nếu vậy, trong trường hợp xấu nhất, cô ta sẽ mất cả uy tín với học sinh.
"Nhưng, nhưng vẫn còn vấn đề! Có những học sinh quá chú tâm vào hoạt động câu lạc bộ nên thành tích học tập không tốt! Vì lợi ích của những học sinh đó, thời gian hoạt động..."
"Học sinh có thành tích kém chỉ thuộc các câu lạc bộ thể thao thôi sao? Trong số những người thuộc các câu lạc bộ văn hóa, hoặc những người không tham gia câu lạc bộ nào, không có học sinh nào có thành tích kém sao?"
"Á! Cái đó thì, ừm..."
"Đương nhiên là ngài không biết đến mức đó rồi. Ngài là một học sinh, làm sao có thể biết được thành tích của học sinh khác khi đó là vấn đề riêng tư nhạy cảm như vậy chứ."
Đúng thế! Dù là hội trưởng học sinh đi nữa, cũng không thể biết được điểm số của toàn bộ học sinh trong trường đâu. Nếu cố tình điều tra, đó sẽ là hành động vượt quyền kinh khủng và gây ra vấn đề lớn.
"..............Tôi hiểu rồi."
Cuối cùng cũng chịu chấp nhận số phận, hội trưởng học sinh cúi đầu ủ rũ nói.
May quá. Vậy là mọi vấn đề đã được giải quyết—
"Nếu vậy, tất cả các câu lạc bộ... cả câu lạc bộ văn hóa và câu lạc bộ thể thao, đều sẽ bị rút ngắn thời gian hoạt động!"
"Cái gì! Ngài, ngài đang nói gì vậy..."
Hả!? Hội trưởng học sinh này tự dưng lại nói cái gì thế!?
"Hahahaha! Như em vừa nói đó! Các câu lạc bộ văn hóa cũng có những câu lạc bộ không tuân thủ giờ tan học cuối cùng! Vậy thì tất cả phải chịu trách nhiệm liên đới! Nói cách khác, nếu rút ngắn thời gian hoạt động của tất cả các câu lạc bộ, mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết! Trách nhiệm liên đới, trách nhiệm liên đới, trách nhiệm liên đớiiiiiiiii!!"
Hội trưởng học sinh hỏng rồi! Hoàn toàn mất kiểm soát, phát rồ lên rồi!
"Nhưng mà, điều đó sẽ mâu thuẫn với phát biểu của ngài ban nãy, rằng 'cố gắng giảm thiểu số lượng câu lạc bộ bị rút ngắn thời gian hoạt động', như tôi đã nói..."
"Không, không hề mâu thuẫn! Bởi vì đó là 'cố gắng hết sức'! Đối với tôi, việc ưu tiên hàng đầu là tuân thủ nghiêm ngặt giờ tan học cuối cùng! Và nâng cao thành tích học tập của học sinh! Vì mục đích đó, nếu cần phải rút ngắn thời gian hoạt động của câu lạc bộ, tôi sẵn sàng hóa thành quỷ! Hahahahaha!"
"Không ổn rồi... Không ngờ lại dùng đến thủ đoạn này..."
Cô bé hoảng loạn nhìn tôi.
Đúng vậy. Hội trưởng học sinh đã bất ngờ dùng đến chính sách cứng rắn. Đến mức này thì một người ngoài trường như cô bé không thể ngăn cản hội trưởng được nữa.
Mà nói thật, tại sao người này lại muốn rút ngắn thời gian hoạt động của các câu lạc bộ thể thao đến thế nhỉ? Cứ như thể có một lý do thực sự khác vậy—
"Jouro! Cậu còn chưa nói chuyện xong với hội trưởng à? Tớ chờ mệt chết rồi này!"
Và rồi, người xông vào phòng hội học sinh chính là cô bạn thanh mai trúc mã của tôi, Himawari.
À~, hóa ra con bé này cũng đến à... Mà thôi, hội trưởng câu lạc bộ tennis đã có mặt rồi thì không lý gì Himawari lại vắng mặt cả. Chẳng hiểu sao, tôi chỉ cảm thấy mọi chuyện sắp trở nên rắc rối hơn thôi.
"Himawari. Giờ anh đang nói chuyện quan trọng với hội trưởng học sinh mà! Em bình tĩnh lại—"
"Không chịu đâu! Tớ chờ mệt rồi! Mệt mệt mệt lắm!"
Người thực sự mệt mỏi thì sẽ không dậm chân thùm thụp như thế đâu.
Đã rắc rối rồi lại còn phát sinh thêm phiền phức, thật sự là chẳng thấy hy vọng giải quyết đâu cả...
"Hi, Himawari-san! Em cũng đến sao!"
Ô? Hình như có một giọng nói có vẻ hơi bị lạc điệu.
Giọng nói đó vừa rồi là... ừ, đúng rồi. Chính là hội trưởng học sinh, người vừa mới dùng chính sách cứng rắn.
"Ư? Gì vậy, hội trưởng?"
"Khô, không! Anh không có việc gì đặc biệt cả! Chỉ là nghĩ không biết em có đến không thôi! Ồ, vậy sao! Em cũng đến sao! Ha ha, ha ha ha ha ha!"
Hội trưởng học sinh mặt đỏ bừng, ánh mắt lơ đãng.
Ừm. Chờ một chút đã...
Hãy cùng nhớ lại những gì đã xảy ra hôm nay và hôm qua.
Đầu tiên, San-chan và Himawari đã đến hỏi tôi về việc rút ngắn thời gian hoạt động của câu lạc bộ thể thao. Sau đó, tôi đã đến gặp trực tiếp hội trưởng học sinh nhưng lại bị đánh bại hoàn toàn. Tuy nhiên, cô ta lại có vẻ đặc biệt thích tôi, và định mời tôi, người là thanh mai trúc mã của Himawari – cô gái được mệnh danh là mỹ nhân của trường – vào hội học sinh với tư cách thư ký.
Và hôm nay, San-chan – người thỉnh thoảng vi phạm giờ tan học cuối cùng – đã nói rằng hội trưởng chưa bao giờ đến nhắc nhở, trong khi Himawari – người luôn tuân thủ nghiêm túc giờ tan học cuối cùng – lại nói rằng hội trưởng thường xuyên đến nhắc nhở cô bé.
Điều quan trọng nhất là chuyện điểm số. Trong câu lạc bộ thể thao của trường chúng tôi, người luôn phải nhờ tôi kèm cặp mỗi khi thi cử để chật vật thoát điểm liệt chính là...
"Sao thế, Jouro? Cậu nhìn tớ chằm chằm vậy?"
Đó là cô bạn thanh mai trúc mã của tôi, Himawari, tên thật là Hinata Aoi.
Này, vậy nghĩa là chuyện này...
"Himawari, em đợi ở đây một lát nhé."
"Jouro, tớ chờ mệt rồi mà! Cho nên—"
"Anh mua bánh kem cho em."
"Được rồi! Tớ chờ cậu nhé!"
Đáng yêu thật. Vậy thì, đầu tiên là lại gần hội trưởng học sinh đã...
"Gì, gì thế? Kisaragi-kun?"
Hội trưởng học sinh đổ mồ hôi túa ra như tắm, cảnh giác khi tôi lại gần.
Đối với hội trưởng học sinh như vậy, tôi nói bằng giọng nhỏ đủ để không ai nghe thấy...
"Cô… cô đang tạo cớ để gặp Himawari đúng không?"
Tôi lạnh lùng nói ra điều đó.
"Khô, khô khô khô không phải! Tôi không hề có ý định rút ngắn thời gian hoạt động của câu lạc bộ để thời gian tan học của hội học sinh và câu lạc bộ tennis trùng khớp, nhằm giả vờ tình cờ để cùng về, hay nếu may mắn thì có thể thân thiết hơn và kèm cặp bài vở trước kỳ thi, hoặc nếu Kisaragi-kun làm thư ký thì có thể tạo mối liên hệ với Himawari-san, hoàn toàn không! Hoàn toàn không! Tuyệt đối không hề!"
Thật thà quá đi mất.
Quả nhiên, đúng là vậy. Hội trưởng học sinh này muốn thân thiết với Himawari. Vì vậy, cô ta đã viện đủ lý do nghe có vẻ hợp lý để tạo cớ. Đến mức còn định rút ngắn toàn bộ thời gian hoạt động của các câu lạc bộ thể thao... Đúng là một kẻ đầy tư lợi và ích kỷ không tưởng mà...
"Ki, Kisaragi-kun, lẽ nào cậu...!"
Ánh mắt của hội trưởng học sinh từ hoảng loạn chuyển sang sợ hãi.
Đối với hội trưởng học sinh như vậy, tôi nở một nụ cười hiền lành và rạng rỡ.
"Nếu không muốn bị vạch trần, xin hãy giữ nguyên thời gian hoạt động của các câu lạc bộ thể thao nhé."
"...Vâng. Tôi hiểu rồi."
Và thế là, sự kiện nhỏ xảy ra ở trường tôi đã được giải quyết.
※
Sau khi thuyết phục thành công hội trưởng học sinh, tôi cùng cô bé mơ mộng ra về. Giờ đây, hai đứa đang ngồi thân thiết trên chiếc xích đu ở công viên, nơi chúng tôi đã nói chuyện cùng nhau hôm qua.
"Hôm nay cảm ơn em nhiều nhé. Nhờ em mà anh được giúp đỡ rất nhiều đấy."
"Dạ! Không có đâu! Cuối cùng người giải quyết được là nhờ sức mạnh của anh mà..."
"Có thể là vậy, nhưng anh có thể làm được đến mức đó là vì em đã đánh bại hội trưởng học sinh một cách xuất sắc. Nếu không thì thời gian hoạt động của các câu lạc bộ thể thao đã bị rút ngắn rồi."
"Vâ, vậy sao..."
Có lẽ vì được tôi khen mà cô bé ngượng, đôi má ửng hồng.
"Hơn nữa, có vẻ như vấn đề của em cũng đã ổn rồi nhỉ?"
"Dạ, vâng! Em ổn rồi ạ! Khi được chú ý, em sẽ nghĩ rằng mình đang nói về điều mình yêu thích, điều mình tự tin! Cứ như vậy, em hoàn toàn không còn bận tâm đến ánh mắt xung quanh nữa!"
Nụ cười của cô bé nhuộm màu hoàng hôn tràn đầy cảm giác thành tựu, và sự yếu ớt như lần đầu gặp gỡ đã không còn thấy bóng dáng chút nào nữa. ...Chắc hẳn, em đã có được sự tự tin.
"Hôm nay em thực sự đã học được rất nhiều điều! Em sẽ vận dụng kinh nghiệm này để khi lên cấp ba, em sẽ trở thành một hội trưởng học sinh xuất sắc!"
Nắm chặt hai tay, cô bé thể hiện sự quyết tâm.
Chắc chắn với cô bé này, em sẽ trở thành một hội trưởng học sinh tốt. Một hội trưởng vừa nghiêm khắc nhưng cũng vừa dịu dàng.
"Ừm, cố gắng lên nhé. Anh cũng sẽ cổ vũ cho em."
「Vâng! Em sẽ được ủng hộ ạ! ...À không! Không phải thế rồi!」
Hả? Sao thế nhỉ? Con bé đang có vẻ mặt suy nghĩ đăm chiêu lắm kìa...
「...Khụ khụ. ...Vâng, cảm ơn anh! Em sẽ cố gắng hết sức để không phụ lòng ủng hộ của anh!」
「Hả?」
Sao đột nhiên giọng điệu lại thay đổi thế nhỉ?
「Em sao thế? Cách nói chuyện đó là sao?」
「Dạ, dạ không... cái, cái đó...」
Thoáng cái đã bối rối rồi, không sao chứ?
Chắc là đang ngại ngùng, con bé còn dùng cuốn sổ ghi chép cả ngày hôm nay làm quạt để quạt mặt nữa.
「Hô, hôm nay, nói chuyện với hội trưởng học sinh bên anh, em chợt nghĩ, hội trưởng học sinh thì thật sự cần có uy nghiêm! Thế nên, cách nói chuyện của vị hội trưởng đó rất có uy và đáng để học hỏi, nên em nghĩ em cũng thử thay đổi cách nói chuyện trước xem sao! ...Ư ư, ngại quá.」
Thì ra là vậy. Nói tóm lại là con bé muốn làm điều giống mình sao.
...Không, con bé này cũng không có ý giả vờ tính cách, nên cũng không đến mức đó.
Kiểu như một phiên bản thu nhỏ của mình vậy.
「Ra vậy. ...Ừm, anh tin em chắc chắn sẽ làm được.」
「Thật, thật vậy ạ!? ...À! Khụ khụ. ...Có phải vậy không ạ?」
「Dĩ nhiên rồi.」
Cứ nhìn con bé hắng giọng mỗi khi chuyển đổi giọng điệu là mình lại thấy hơi buồn cười.
Mình cũng vậy, khi lỡ để lộ bản chất thật là cứ hay hắng giọng để che đậy.
Mà nói mới nhớ, con bé này sang năm là lên cấp ba, nghĩa là bây giờ đang là học sinh lớp 9 đúng không?
Tức là.................. con bé lớn tuổi hơn mình, một học sinh lớp 8......
Ban đầu con bé nói chuyện bằng kính ngữ, lại còn cứ dựa dẫm mình một cách lạ lùng nữa, nên mình cứ thế mà nói chuyện kiểu bạn bè, nhưng thật ra có hơi bất lịch sự không nhỉ?
Không, con bé cũng chẳng có vẻ gì là để tâm lắm, chắc không sao đâu.
「Được rồi! Vậy thì em sẽ cố gắng hết sức để làm chủ cách nói chuyện này! Sau đó, em sẽ tiến lên để trở thành một người được mọi người tin cậy và yêu mến, và chỉ có tiến bước không ngừng thôi!」
「Phải đó. Em chắc chắn sẽ làm được.」
「Sao anh đột nhiên lại chuyển sang kính ngữ vậy? Đối với em thì cứ như lúc nãy thì hơn...」
Khi mình dùng kính ngữ, con bé lại tỏ vẻ không hài lòng.
Quả nhiên là con bé chẳng để tâm thật. Mà nói thật, mình còn nghi ngờ không biết nó có nhận ra mình nhỏ tuổi hơn không nữa.
「Vậy thì, thôi cứ nói chuyện kiểu này vậy.」
「Vâng! Cứ thế đi ạ! Em cũng sẽ nói chuyện như bình thường thôi!」
Cô bé với mái tóc dài duyên dáng khẽ bay, nở nụ cười trong sáng.
Nụ cười đó thật sự rất đẹp, khiến mình không kìm được mà phải quay mặt đi.
「À! Mà nói mới nhớ!」
Và rồi, như nhớ ra điều gì đó, cô bé nhìn chằm chằm vào mình bằng đôi mắt lấp lánh.
「Em cứ quên béng mất, nhưng mà em chưa tự giới thiệu về mình đúng không ạ! Tại anh dễ nói chuyện quá, nên em cứ lỡ quên mất tiêu!」
Mà nói mới nhớ, đúng là vậy thật.
Mình cũng dễ nói chuyện một cách lạ lùng, nên cũng quên béng mất tiêu vụ giới thiệu bản thân rồi.
「Chữ 'Thu' trong 'Xuân Hạ Thu Đông', chữ 'Dã' trong 'Dã nguyên', và chữ 'Anh' trong 'Anh đào', ghép lại là Akino Sakura! Đó là tên của em ạ! Sở trường của em là nấu ăn! Nguyện vọng 1 của em là trường tư thục Nishi-Kitsuta, và hiện tại em đang học lớp 9!」
Ồ, ra là cái tên đó sao.
Mà nói mới nhớ, nếu là Akino Sakura thì...
「...Cosmos, à.」
「Cosmos? Đó là gì vậy ạ?」
「Không, nếu rút gọn tên em lại thì sẽ thành 'Thu Anh' (秋桜) đúng không? Mà 'Thu Anh' cũng là tên tiếng Nhật của hoa Cosmos, nên anh nghĩ là 'Cosmos'.」
「Đó là biệt danh anh đặt cho em ạ!?」
「Ư, ừm. Thì...」
「Oa~! Em vui quá trời luôn! Mà nó còn dễ thương nữa chứ! Ừm! Từ hôm nay em là Cosmos! Cosmos đó!」
Mình cũng không hề có ý định đặt biệt danh gì cho con bé, nhưng nếu bản thân nó thích thì cứ thế đi vậy.
Hơn nữa, cái tên này còn hợp với cuốn sổ màu hồng mà con bé dùng để ghi chép cả ngày hôm nay nữa chứ.
「Hôm nay thật sự cảm ơn anh rất nhiều! Nếu sau này có dịp gặp lại ở đâu đó, lúc đó em nhất định sẽ trở thành sức mạnh cho anh! ...À không, có khi em lại dựa dẫm anh mất thôi! Có khi lại hỏi mấy chuyện kỳ cục nữa! Hì hì!」
「Ha ha. Cái nào cũng hoan nghênh cả.」
Hiếm hoi lắm, những lời thật lòng từ tận đáy lòng lại thoát ra khỏi miệng mình.
Đến mức đó, nụ cười của con bé này... à không, của Cosmos thật sự có sức mê hoặc.
「Vậy thì em xin phép ra về đây ạ! Nhà em có giờ giới nghiêm nên phải về trước đó!」
「Ừm. Hôm nay thật sự cảm ơn em. ...Tạm biệt nhé.」
「Được rồi! Từ hôm nay mình sẽ biến cách nói chuyện này thành của mình! Bài luyện tập tiếp theo là sẽ nói chuyện với mọi người ở trường bằng giọng điệu này! Cố gắng thôi nào~!」
Cosmos nhẹ nhàng từ xích đu bước xuống, vừa lẩm bẩm một mình bằng giọng điệu mới mà mình đang tập tành, vừa bước đi đầy phấn khởi rời khỏi công viên.
...À. Mà nói mới nhớ, mình quên giới thiệu bản thân rồi...
Thôi kệ đi. Đằng nào cũng chẳng gặp lại đâu. Đúng là kiểu 'nhất kỳ nhất hội' mà.
Nhưng mà, trường cấp hai của mình... để một thằng con trai đầy rẫy phàm tục như mình làm hội trưởng học sinh thì có ổn không đây?
Đằng nào cũng vậy, mình mong ở cấp ba sẽ có một người vừa xinh đẹp vừa đáng tin cậy như Cosmos làm hội trưởng học sinh thì tốt biết mấy. Lúc đó mình cũng xin làm thư ký... nói chơi thôi mà.
Thôi thì, mình cũng về nhà đây.
「...Trường trung học Nishi-Kitsuta đó, cần điểm chuẩn học lực tầm bao nhiêu nhỉ?」
※
──Năm hai cấp ba, học kỳ một.
Sau giờ học, hôm nay Pansy có hẹn, hiếm khi lắm mới thế, nên mình không đến thư viện như mọi khi nữa.
Thế nên, mình định nhanh chóng về nhà, nhưng trên đường về thì...
「Joro-kun~ ơi! Làm saooooo bây giờ đâyyyyyy!!」
Mình bị Cosmos, hội trưởng học sinh với khuôn mặt gần như mếu máo, tóm lấy.
「...Có chuyện gì vậy, hội trưởng Cosmos?」
「À thì, hôm nay ban chấp hành định kiểm tra xem các câu lạc bộ có tuân thủ giờ kết thúc hoạt động hay không, nhưng tất cả các thành viên khác đều có lịch hẹn mất rồi... chỉ còn mỗi em thôi...」
「Thật là rắc rối nhỉ. Thôi thì, em cũng xin phép...」
「Á! À, ừm... Joro-kun...」
Mình biết rồi. Em muốn mình đi cùng đúng không?
Nhưng mình đã nghỉ chức thư ký hội học sinh rồi, với lại thỉnh thoảng cũng muốn về nhà sớm để học bài nữa...
「Một mình thì cô đơn lắm~... Ước gì có ai đó ở cùng~」
Miệng thì bảo 'ai đó', nhưng làm ơn đừng có chỉ định đích danh rồi còn nắm chặt lấy đồng phục của mình như thế chứ.
Thiệt tình, cái con bé này, thường ngày thì điềm tĩnh và đáng tin cậy hơn bất cứ ai, thế mà lại trở nên vô dụng vào những lúc kỳ quặc, đúng là rắc rối. Mà lại còn, hầu hết những trường hợp đó mình đều bị lôi vào...
「...Nếu được, để em giúp cho nhé?」
「Thật sao!? Oa~! Cảm ơn Joro-kun nha!」
Chết tiệt. Chắc là vô thức thôi, nhưng mà con bé cười đáng yêu chết người...
──Và thế là, trước khi về nhà sau giờ học, mình đành phải cùng Cosmos đi kiểm tra các câu lạc bộ.
Có lẽ vì không còn một mình nữa, Cosmos đang đi cạnh mình, mỉm cười một cách vui vẻ lạ thường.
「Hì hì. Cứ kiểm tra thời gian hoạt động của câu lạc bộ thế này là em lại nhớ lại~」
「Nhớ lại cái gì ạ?」
「Ký ức về cậu con trai đã đặt cho em biệt danh 'Cosmos'!」
Cosmos hớn hở kể với mình, đôi mắt lấp lánh niềm vui.
Rõ ràng là những ký ức đó rất quan trọng đối với con bé.
「À~. Thì ra có người như vậy ạ.」
「À, ừm...」
Có lẽ không hài lòng với câu trả lời của mình, Cosmos bỗng nhiên trở nên ủ rũ.
「...Thôi thì đành vậy nhỉ.」
Lời của Cosmos thốt ra, vừa cúi mặt vừa lẩm bẩm, với vẻ buồn bã phảng phất đâu đó.
Nhưng đó chỉ là thoáng chốc, khi ngẩng mặt lên, Cosmos đã nở nụ cười tươi tắn như mọi khi.
「Thật tình, đó đúng là một cậu con trai tệ bạc! Dù em lớn tuổi hơn, nhưng ngay từ lần đầu gặp mặt cậu ta đã nói chuyện kiểu bạn bè rồi! Trong khi em thì luôn dùng kính ngữ hẳn hoi! Một người vô phép tắc như vậy, chắc chắn đã quên béng em rồi chứ gì!」
Thậm chí, như thể có công tắc nào đó vừa được bật lên, con bé bắt đầu than vãn với vẻ mặt hậm hực lạ thường.
Thế nhưng, nhìn con bé như vậy, mình lại thấy buồn cười.
「Chắc là cậu ta vẫn chưa quên đâu nhỉ?」
「Không đâu, chắc chắn là quên rồi! Đối với cậu ta, em chung quy cũng chỉ là──」
「Dù bị nhiều người chú ý thì em cũng đã ổn rồi nhỉ?」
「...Hả?」
Trước những lời nói bất ngờ của mình, Cosmos mở to mắt ngạc nhiên.
Thiệt tình, dù nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng cô bé này đúng là người dễ bộc lộ cảm xúc ra ngoài.
「...A, anh, anh nhớ em sao?」
「Hừm? Em đang nói chuyện gì vậy? Anh là một cậu con trai biết dùng kính ngữ đàng hoàng, không hề tệ bạc đâu nha.」
「A! Cái lúc nãy! A, anh thật quá đáng, Joro-kun!」
Cosmos phồng má hờn dỗi, giận dỗi như trẻ con.
Thật tình, những chỗ này của con bé chẳng thay đổi gì so với lúc đó cả.
「Vậy thì xin lỗi quá đi mất rồi nha.」
「Mừ! Em không thấy anh có chút hối lỗi nào cả!」
Chắc là giận dỗi rồi, con bé quay mặt đi chỗ khác.
「Đừng giận vậy chứ, hội trưởng Cosmos. Em thật sự đang hối lỗi mà.」
Dù mình có nói gì thì con bé cũng hoàn toàn không có phản ứng gì cả.
Chết tiệt... Hay là mình chọc ghẹo quá đà rồi nhỉ?
「Xin lỗi mà. Em thật sự đang hối lỗi mà──」
「Hì hì. Anh xin lỗi nhiều quá rồi đó.」
「Ư!」
...Bị gài rồi. Mà nói thật, cái câu này chính là cái lúc đó...
Sao mà, mình thấy cực kỳ bực mình...
「Thôi, tôi không xin lỗi nữa đâu.」
「Được rồi, đừng xin lỗi nữa.」
Sau màn đối đáp cuối cùng đó, mình và Cosmos đã cùng nhau đi kiểm tra thời gian kết thúc hoạt động của các câu lạc bộ.
Trong khoảng thời gian ở cùng nhau, Cosmos trẻ con một cách lạ thường so với mọi khi, và mình cũng có cảm giác như đã quay về thời cấp hai lúc đó, thật sự rất vui.