Người mà thích tôi lại chỉ có mình cậu ư?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

(Đang ra)

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

Meikyou Shisui

Câu chuyện bắt đầu khi Light, một nhân tộc, bị chính tổ đội “Hội Quần Tộc” phản bội và trục xuất trong lòng hầm ngục. Thế giới này có sáu chủng tộc, trong đó nhân tộc bị xem thường và phân biệt do lên

5 7

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

551 1541

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

400 619

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

258 4583

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

570 1808

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

(Đang ra)

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

FUNA

Một ngày nọ, Yamano Mitsuha rơi xuống vách đá và bị dịch chuyển đến một thế giới khác với trình độ văn minh ngang tầm của châu âu thời trung cổ. Tuy nhiên, Mitsuha biết rằng mình có thể du hành giữa h

282 1333

Quyển 17 - Chương 1: Chung Kết Giải Khu Vực Năm Ngoái

f1598669-9c9c-45fa-8450-b14a903bd920.jpg

f42c83e7-87d1-4884-882f-bb4149deefba.jpg

Cuối cùng thì, ngày mai đã là năm học mới rồi! Tớ, đứa hôm qua còn là học sinh lớp Mười, giờ sẽ lên lớp Mười Một.

Chẳng biết năm nay sẽ thế nào nhỉ? Chỉ nghĩ thôi là tớ đã thấy háo hức rồi!

Ơ! Chết thật! Tớ quên chưa giới thiệu bản thân với mọi người nhỉ!

Tớ tên là Kisaragi Amatsuyu, thường được gọi là “Jouro”.

Nếu bỏ chữ “Nguyệt” (月) trong tên tớ đi, sẽ ra “Như Vũ Lộ” (如雨露) – nghĩa là cái bình tưới cây. Bởi thế mới có biệt danh Jouro. Chuyện đơn giản mà, đúng không?

Ngoại hình thường thường, học lực cũng thường thường, thể thao cũng thường thường nốt.

Ngoài cái biệt danh hơi lạ một chút, tớ chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, chẳng có gì đặc sắc cả.

Hừm, thôi được rồi… Chẳng cần phải giả vờ ngay cả trong thâm tâm nữa chứ!

Tên tôi là Kisaragi Amatsuyu! Biệt danh là “Jouro”!

Bỏ chữ “Nguyệt” (月) khỏi tên tôi thì ra “Như Vũ Lộ” (如雨露) – cái bình tưới. Thế nên mới là Jouro. Đơn giản vậy đấy!

Ngoại hình thuộc dạng khá (tự phong). Học lực thì vẫn thường thường. Khả năng vận động thì thuộc dạng khá (chắc vậy).

Mỗi ngày, tôi đều đóng vai chàng trai ngây thơ ngơ ngác để mưu cầu một cuộc sống tình cảm học đường đầy ắp hậu cung! Đúng là một “nice guy” mà!

…Hả? Mấy người nói tôi là thằng khốn nạn vì giả dối để làm quen với con gái à?

Tôi biết thừa rồi mà! Tôi, đúng là thằng khốn!

Hả hả? Gì cơ? Bảo tôi cứ sống thật với bản thân và đối mặt à?

Mấy người đang nói cái quái gì vậy? Nói trước nhé, đời đâu có màu hồng đến thế?

Để một thằng con trai cấp ba sống thật với bản thân mà vẫn làm quen được với con gái, thì hoặc phải có một sở trường nổi bật nào đó, hoặc phải đẹp trai cỡ Yoshizawa Ryo ấy!

Nhưng tôi thì sao? Tôi chẳng giỏi học, chẳng giỏi thể thao, chẳng có ước mơ gì cho tương lai, cũng chẳng nhiệt huyết với câu lạc bộ nào. Tôi là một thằng “nice guy” vô vọng, chẳng có chút ý chí cầu tiến nào cả.

Hơn nữa, nếu so sánh mặt tôi với Yoshizawa Ryo thì khác gì miệng núi lửa. Chắc là do thiên thạch rơi trúng đấy.

Đến nước này thì mọi người hiểu là tôi hết đường rồi chứ gì?

Nói cho mà biết, trong cuộc sống học đường bình thường, cái chuyện tình cờ gặp được mỹ nữ, giúp nàng giải quyết rắc rối rồi được nàng yêu là chuyện không bao giờ xảy ra đâu nhé?

Cơ hội tình yêu sẽ không bao giờ đến với những kẻ thụ động chỉ biết chờ đợi sự tình cờ.

Bởi vậy, cái thằng mặt mũi bình thường, chẳng có tài năng, chẳng có đam mê gì như tôi đây, để có thể chủ động tạo ra một câu chuyện tình cảm học đường cho riêng mình, đã nghĩ ra chiêu này: đó là giả vờ làm một chàng trai ngây thơ ngơ ngác!

Nào, lũ hèn nhát không có dũng khí tự mình hành động kia, chuẩn bị tinh thần chưa?

Giờ tôi sẽ cho các người thấy con đường tình yêu học đường “rực rỡ” của tôi! Hê hê hê hê!

………………

…………

……

Hừm, đã từng có một thời tôi nghĩ những điều ngốc nghếch như vậy đấy…

Đây là câu chuyện về cái ngày mà số phận của một thằng ngốc nào đó, kẻ vẫn tin rằng mình có thể trở thành nhân vật chính của một bộ rom-com, đã thay đổi hoàn toàn.

Lấy ngày này làm khởi điểm, số phận của tôi… à không, số phận của *chúng tôi* đã hoàn toàn chệch hướng…

***

– Cấp ba năm nhất, kỳ nghỉ hè.

“Himawari, này, nhanh lên nào! Không mau là trễ trận đấu bây giờ!”

Sáng sớm, vừa bước nhanh qua khu dân cư, tôi vừa lên tiếng gọi cô gái đang đi bên cạnh.

Tất nhiên, đó không phải là “tôi” thật, mà là “tớ” giả tạo.

“Ưưư… Tớ vẫn còn buồn ngủ quá… Không cần vội thế này cũng kịp mà…”

Vừa dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, vừa cùng tôi đến sân vận động là cô bạn thanh mai trúc mã Hinata Aoi. Thường được gọi là “Himawari”.

Biệt danh này xuất phát từ việc nếu sắp xếp lại tên đầy đủ của cô bé, sẽ ra chữ “Hướng Nhật Quỳ” (向日葵) – tức hoa hướng dương.

Mặc dù có vẻ ngoài xinh đẹp và trí tuệ khá thông minh (dù đôi khi tỏ ra ngây ngô) nhưng cô bé là một mỹ nữ chính hiệu, và là nhân vật nổi tiếng trong lớp.

“Nói cái gì thế! Lỡ tàu điện ngừng chạy thì sao? Tớ đã tính đến trường hợp đó nên mới xuất phát sớm hơn một chút đấy! Nào, nhanh lên nhanh lên!”

Hôm nay là trận chung kết giải bóng chày cấp trường khu vực.

Đội đối đầu là trường Trung học Kensho và trường Trung học Nishikitsuta.

Kensho là một trường bóng chày danh tiếng, thường xuyên góp mặt ở Koshien. Đây là một đội mạnh, tập hợp những cầu thủ tài năng đã gây chú ý từ thời trung học, được tuyển thẳng từ các tỉnh khác về.

Ngược lại, trường Nishikitsuta của tôi chưa từng có kinh nghiệm tham dự Koshien, thành tích cao nhất từ trước đến nay chỉ là tứ kết giải đấu khu vực – một đội bóng làng nhàng.

Thế nhưng! Riêng năm nay thì khác!

Bởi vì, có thằng bạn thân của tôi, Ooga Taiyou… biệt danh “San-chan”!

San-chan thật sự đỉnh của đỉnh! Học hành thì hơi… à không, rất dốt, nhưng bù lại thì khả năng vận động lại cực kỳ xuất sắc. Dù mới là học sinh năm nhất cấp ba, cậu ấy đã được giao trọng trách là át chủ bài và người đánh thứ tư của đội bóng chày đấy!

Những cú ném của cậu ấy là những quả bóng tốc độ kinh hoàng. Với cánh tay thép ấy, cậu ấy đã quét sạch những tay đập mạnh mẽ… dẫn dắt trường Nishikitsuta, vốn chỉ dừng lại ở tứ kết dù đã cố gắng đến đâu, vào đến trận chung kết giải đấu khu vực!

Chỉ cần thắng thêm một trận nữa là sẽ được đến Koshien. …Ước mơ của mọi cầu thủ bóng chày trung học, được tham dự Koshien!

Là bạn thân của nó, tôi không cổ vũ thì ai vào đây cổ vũ chứ!

“Không phải một chút đâu… mà là rất nhiều ấy… ưm…”

Nó nói cái gì vậy? Tôi chỉ dậy lúc năm giờ sáng để chuẩn bị, cốt là để đến nơi trước giờ tập trung hai tiếng đồng hồ thôi mà. Xem ra, cô bạn thanh mai trúc mã này có vẻ hơi ngốc thật.

Thôi được, đành chịu vậy. Vẫn còn dư thời gian, hay là dùng chiêu bí mật để Himawari tỉnh ngủ nhỉ.

“Nếu chịu khó dậy hẳn hoi, tớ sẽ mua bánh kem dâu Amaou cho đấy nha~”

“…Hả! Bánh kem dâu Amaou! Muốn ăn! Jouro, cậu mua cho tớ thật sao?!”

Hú hồn, kế sách thành công mỹ mãn. Đúng là cái đứa hám lợi. …À mà nói thêm, bánh kem dâu Amaou là loại bánh kem khá đắt nhưng lại cực kỳ nổi tiếng, và như mọi người thấy đấy, nó là món khoái khẩu của Himawari.

Bình thường thì vì quá nổi tiếng nên nó cháy hàng rất nhanh, chẳng mấy khi có cơ hội mua được, nhưng hôm nay thì…

“Được chứ. Bây giờ mới sáu giờ, tầm này thì bánh mì ở cửa hàng tiện lợi vừa mới nhập về thôi.”

“Yay! Cảm ơn cậu nhé! Jouro, tớ yêu cậu!”

Ui giời ơi! Thật tình, cái cô nàng ngây thơ mà phóng khoáng này cứ tí là thể hiện niềm vui bằng hành động ôm ấp!

Tự dưng ôm chầm lấy tôi thế này cơ chứ!

Nghĩ một cách thông thường thì, người ta đâu có ôm chầm lấy một thằng con trai mà mình chẳng có cảm tình gì đâu nhỉ?

Tức là, Himawari đã… Khà khà khà. Đúng là nỗ lực hàng ngày cuối cùng cũng đơm hoa kết trái mà!

Chắc chắn con bé thanh mai trúc mã này đã đổ tôi rồi!

“Rồi rồi, không có gì. Nào, mau đến cửa hàng tiện lợi thôi.”

“Vâng! Cùng chạy thôi nào!”

Mà thôi, theo lẽ thường thì mỹ nữ thanh mai trúc mã kiểu gì cũng phải có cảm tình với một nhân vật chính tầm thường thôi!

Ha ha ha! Là một thành viên trong hậu cung của ta, ta mong chờ sự thể hiện của ngươi trong tương lai!

***

Một tiếng rưỡi sau… Tuy vẫn còn ba mươi phút nữa mới đến giờ tập trung, nhưng số lượng học sinh Nishikitsuta đã bắt đầu tăng lên dần.

Thêm vào đó, tất cả thành viên đội bóng chày, trừ một người, đã tập trung đầy đủ.

“Kutsuki! Hôm nay cố gắng lên nhé!”

“Ừm! Bằng mọi giá, tôi sẽ giành chiến thắng để đến Koshien! Ha ha ha!”

“Higuchi-kun, tớ cổ vũ cho cậu nhé! À, đây là quà tiếp sức đấy!”

“À… cảm ơn nhé.”

Các học sinh đến nơi đều tập trung quanh đội bóng chày, gửi lời cổ vũ và quà tiếp sức.

Đúng là nhân vật chính của ngày hôm nay có khác. Nổi tiếng thật đấy chứ.

"Xin lỗi, Shiba-kun! Tôi có thể phỏng vấn cậu một chút về trận đấu hôm nay được không? Tôi rất muốn nghe câu chuyện của một học sinh năm nhất mà đã trở thành cầu thủ chính thức!"

"Chuyện của tôi à? Đâu có gì đáng nói. Mấy chuyện đó thì cứ hỏi Ooga Đại Trụ Cột, người đã dẫn dắt tôi đến đây ấy."

"Cậu nói gì vậy! Người bắt bóng cho San-chan từ hồi tiểu học, người đã cùng cậu ấy lập thành cặp đôi đâu phải ai khác ngoài Shiba-kun sao! Vì vậy, tôi cũng muốn nghe chuyện của cậu nữa!"

Gã đàn ông thái độ tệ hại, lời lẽ thì như gai nhọn đó chính là Shiba, vận động viên bắt bóng chính thức của câu lạc bộ bóng chày.

Không hề bận tâm đến thái độ của Shiba, cô gái trẻ trung, phe phẩy chiếc đuôi ngựa đặc trưng của mình mà phỏng vấn đó là Hadate Hina. Biệt danh là "Asunaro".

Cô ấy học cùng lớp với tôi, là một thành viên tài năng của câu lạc bộ báo chí với nụ cười giản dị đáng yêu. Biệt danh "Asunaro" bắt nguồn từ việc ghép dọc họ của cô ấy lại, rồi thêm chữ "Hi" (桧) trong tên vào, sẽ thành "Asunaro" (翌桧). Trường mình không hiểu sao mà toàn mấy đứa có biệt danh liên quan đến hoa với cây. Đúng là chuyện lạ đời.

"Chậc... Được rồi. Vậy, cô muốn hỏi gì?"

"Vâng! Vậy thì, xin Shiba-kun hãy cho tôi biết về mẫu phụ nữ lý tưởng của cậu nhé!"

"Hoàn toàn chẳng liên quan gì đến trận đấu cả!"

"Phù phù! Chỉ đùa thôi mà! Nhưng mà, cậu đã bớt căng thẳng hơn chút nào chưa?"

"...À. Đ-đúng vậy... Cảm ơn cậu, Hadate."

"Vâng vâng, không có gì! Vậy thì, bây giờ là buổi phỏng vấn thực sự nhé—"

Mà này, hầu hết thành viên câu lạc bộ bóng chày đều đã tập trung đông đủ rồi... Thế mà nhân vật chính là San-chan lại ở đâu? Cậu ấy lúc nào cũng là người đến sớm nhất trong các trận đấu, vậy mà hôm nay lại...

"Joro, San-chan bị sao thế nhỉ? Bình thường cậu ấy nhất định sẽ là người đến sớm nhất..."

Himawari cũng lo lắng điều đó, khẽ cất giọng bên cạnh tôi. Đúng vậy... Nếu mà dính vào chuyện gì kỳ lạ thì...

"Mọi người, đợi lâu rồi nhỉ! Xin lỗi, tớ hơi đi vòng một chút nên bị muộn!"

Và rồi, người cất giọng đầy nhiệt huyết, vang vọng hơn hẳn mọi người đó chính là nhân vật chính của ngày hôm nay.

Ooga Taiyo... San-chan đây rồi!

"San-chan, tớ đợi cậu đấy! Hôm nay cậu—"

"San-chan đến rồi! Hôm nay cố lên nhé! Tớ sẽ cổ vũ cho cậu!"

"Ooga-kun, chúng tớ đã đợi cậu! Hôm nay, bằng sức mạnh của cậu, xin hãy dẫn dắt trường Trung học Tây Mộc Tước đến Koshien nhé!"

Grừ grừ grừ! Himawari, Cosmos! Sao lại bỏ qua thằng bạn thân như mình mà nói chuyện với San-chan hả!?

"Cảm ơn nhé, Himawari! ...Cả Akino phó hội trưởng nữa, cảm ơn ạ!"

"E he he! Không có gì đâu!"

"Phù phù. Chuyện này với tư cách phó hội trưởng thì đương nhiên rồi."

Trước nụ cười đầy nhiệt huyết của San-chan, Himawari đáp lại bằng nụ cười ngây thơ, hồn nhiên còn Cosmos thì bằng nụ cười chín chắn.

Không, không sao cả đâu... Chết tiệt, mình muốn là người đầu tiên nói chuyện với San-chan cơ...

Mà này, có một chuyện làm mình cứ bận lòng mãi...

"Ưm... Ooga, xin lỗi. Đã làm phiền thầy rồi..."

"Không sao đâu thầy Shomoto!"

Sao bên cạnh San-chan lại là thầy Shomoto, giáo viên thể dục kiêm phụ trách kỷ luật lúc nào cũng nghiêm khắc... biệt danh U-tan nhỉ? À, nhân tiện thì biệt danh "U-tan" là vì trông thầy ấy giống đười ươi. Thôi, mình không phí thêm thời gian cho ông thầy trung niên này nữa đâu.

"San-chan, sao thầy Shomoto lại..."

"Ồ, Joro à! Tớ tình cờ gặp thầy Shomoto đang hớt hải ở lối ra phía Nam! Tưởng có chuyện gì, hóa ra là thầy ấy bị lạc đường!"

"Ưm! Ooga, cậu nói nhỏ một chút được không..."

Ai mà ngờ được, một giáo viên lại đi lạc rồi được học sinh giúp đỡ chứ... Thôi, có lẽ không cần hỏi thêm nữa. Hơn nữa, điều mình bận tâm là...

"San-chan, sao cậu lại ở lối ra phía Nam? Từ nhà ga thì lối ra phía Bắc mới gần điểm tập trung nhất mà..."

"À! Chà, chỉ là muốn đi vòng một chút cho thư thái thôi!"

"...Vậy à."

Trông cậu ấy vẫn cười như mọi khi, nhưng với một đứa thân thiết lâu năm như mình thì hiểu rõ. San-chan đang lo lắng. Vì không muốn xuất hiện trước mặt mọi người ở Tây Mộc Tước khi đang căng thẳng như vậy, cậu ấy đã cố tình đi đường vòng để trấn tĩnh lại...

"He he! Joro, hôm nay cứ chờ xem nhé! Tớ sẽ ném những quả bóng siêu tốc vào đội Kiếm Lan cho mà xem, để chúng nó phải cúi đầu nhận một đống cú ba gậy ăn liền!"

San-chan là đứa bướng bỉnh. Nếu nói mấy lời kỳ cục để trấn an thì cậu ấy lại càng lo lắng hơn. Vậy thì, điều mình nên làm là...

"Ừm. San-chan nhất định sẽ làm được mà. ...Cố lên nhé!"

Chỉ đơn giản là thành thật cổ vũ thôi.

"Ồ! Tớ sẽ không thua bất cứ ai đâu! Bất cứ ai cả!"

"Tất nhiên rồi!"

...Cuối cùng, lúc đó mình cứ ngỡ là đã hiểu lòng San-chan rồi, nhưng thực ra mình chẳng hiểu gì cả.

Câu nói "Tớ sẽ không thua bất cứ ai" mà San-chan nói với mình.

Ý nghĩa thực sự của câu nói này... còn lâu lắm mới biết được.

***

Các thành viên câu lạc bộ bóng chày, bao gồm cả San-chan, đã đi về phía phòng chờ của cầu thủ, vậy nên chúng tôi, những học sinh bình thường, đi đến khu vực cổ vũ ở khán đài phía đường gậy một. Còn ba mươi phút nữa là trận đấu bắt đầu. Sao tự nhiên mình cũng thấy căng thẳng thế này...

"Joro, sắp bắt đầu rồi nhỉ! Vui ghê! San-chan nhất định sẽ thắng mà!"

Himawari ngồi bên phải tôi, vừa phe phẩy chiếc tóc mái ngố vừa nở nụ cười hồn nhiên.

"Mặc dù dư luận trước trận đa số đều dự đoán trường Trung học Kiếm Lan sẽ thắng, nhưng trận đấu phải bắt đầu thì mới biết được. Ooga-kun nhất định sẽ thắng thôi."

Xa hơn nữa, phía sau Himawari là phó hội trưởng Cosmos. Vì thứ tự chỗ ngồi ở khu vực cổ vũ là theo thứ tự đến điểm tập trung, nên Cosmos, tôi, và Himawari, những người đến sớm nhất, đã chiếm được hàng ghế đầu tiên, vị trí đẹp nhất.

Nhân tiện, nếu nói về việc ai đang ngồi bên trái tôi thì...

"Trời ạ, sao lại phải lặn lội đến cái nơi nóng bức thế này vào ngày nghỉ hè quý giá chứ..."

Đó là cô A, thuộc nhóm "dân chơi" có tiếng nhất lớp, người đang ngự trị ở đỉnh cao trong hệ thống phân cấp của lớp.

Về ngoại hình, nói một từ là "gái đẹp", nói hai từ thì là "siêu siêu gái đẹp".

Cô ấy trang điểm đậm đến mức đáng sợ, lạc quẻ hẳn so với không khí sân bóng.

"Haizzz. Mệt chết đi được... Nhanh nhanh bắt đầu trận đấu đi chứ."

Mặc dù nói vậy, nhưng việc cô ấy ngồi ở hàng ghế đầu tiên... thì cũng có nghĩa là như vậy đó. Chọc giận thì đáng sợ thật đấy, nhưng về cơ bản thì cô A cũng hiền lắm.

"À há há! Cậu cứ than vãn vậy mà lần nào cũng cổ vũ rất nhiệt tình đấy thôi!"

"Thật đấy, rõ ràng không hề thành thật chút nào! Rõ ràng là cậu rất quan tâm cơ mà!"

"Này! Thật sự muốn than vãn thì phải là bọn tớ mới đúng, bị bắt dậy sớm để đi cùng đây này!"

"Không thích đâu thì không thích thôi."

Từ cô B, cô C, cô D, cô E thuộc nhóm "dân chơi" ngồi cạnh cô A vang lên những giọng nói trêu chọc. ...Có một người nghe có vẻ lạc hậu so với xu hướng, nhưng thôi, mình không bận tâm.

"Im ngay! Đừng nói mấy lời thừa thãi đó!"

Cô A mặt đỏ bừng tức giận, tuy ngoại hình đúng là... nhưng đôi khi trông cũng đáng yêu chút đỉnh.

...Ơ, khoan đã, đừng hiểu lầm nhé? Không phải mình định thêm cô A vào "con đường tình yêu hài hước" của mình đâu. Mình không phải là kẻ thấy gái đẹp là tăm tia lung tung đâu. Mình phải chọn lọc kỹ càng, kỹ càng lắm mới ra được nữ chính đấy.

Cô A là một người sở hữu kỹ năng cực kỳ đáng sợ là "Tập Kích Của Nhóm Dân Chơi" nếu biến cô ấy thành kẻ thù. Nói cách khác, nếu bị cô ấy ghét bỏ, chắc chắn sẽ mất hết chỗ đứng trong trường. Tuyệt đối đừng đối đầu với nhóm Dân Chơi. Đó là nhận thức chung của cả lớp mình và –

"...Này, cậu kia. Nãy giờ cậu nhìn chằm chằm cái gì vậy?"

"Ể! K-không, không phải tôi có ý đó..."

Không, thì có liếc qua chút thôi mà! Cũng trong phạm vi cho phép thôi chứ...

"Mà này, tôi có nói cho cậu nghe đâu?"

"Tất nhiên là tôi biết mà! Chỉ là, vì ngồi cạnh nên ít nhiều cũng..."

"Hả? Thế là cậu lén nghe trộm à? Ghê quá..."

Kiếm chuyện kiểu gì mà kinh vậy!

Mình muốn nói thế lắm, nhưng mà nếu cãi lại thì chắc chắn sẽ gặp chuyện kinh khủng nên...

"Xin lỗi..."

Thôi, cứ làm ra vẻ "chàng trai ngây thơ ngốc nghếch" mà thành thật xin lỗi thôi. Không gây sóng gió không cần thiết. Đó là một trong những nghệ thuật sống của mình.

"Thôi được rồi. ...Chỉ là, tôi muốn cậu bồi thường một chút thì sao nhỉ?"

"B-bồi thường?"

Tôi vừa hỏi vậy, các cô trong nhóm Dân Chơi bao gồm cả cô A đều mỉm cười nhìn chằm chằm tôi. Và rồi, năm người lần lượt nói:

"Tôi muốn Coca! À, không phải Coca thường đâu nhé, phải là loại không calo!"

"Làm ơn một ly trà xanh có ngọc lộ nhé!"

"Một ly Calpis vị soda đào cam nhé!"

"Cà phê đá! Loại Ememan ấy nhé! Mấy loại khác tôi không chấp nhận đâu!"

"Cho một Mister Pepper!"

Vâng, ra là vậy. À, ra là muốn sai vặt đi mua nước uống đây mà.

Đây cũng là số phận của một nam chính truyện tình cảm hài sao...

May mắn là vẫn còn thời gian trước khi trận đấu bắt đầu... Thôi, đi vậy.

"Á! Joro!"

"Ơ? Có chuyện gì thế, Himawari?"

Ồ. Đúng là nữ chính hàng đầu trong danh sách có khác. Chẳng lẽ, cô ấy định đi mua cùng mình—

"Tớ muốn một ly Yotsuya Cider!"

Biết ngay mà!

Nhân tiện, Cosmos có đi cùng không thì...

"San-chan nhanh ra đi thôi! Mong trận đấu bắt đầu quá, Cosmos-san!"

"Đúng vậy, Himawari-san! Chắc chắn trường Kiếm Lan cũng sẽ phải bất ngờ với những quả bóng siêu tốc của Ooga-kun thôi!"

Hai cô không phải ghét nhau sao? Sao giờ lại hú hí vui vẻ thế kia? Tự nhận thức về vai trò nữ chính yếu kém quá rồi đấy?

Haizzz... Thôi được rồi... Mình tự đi một mình là được chứ gì, tự đi một mình đây... Hừ!

***

"Khỉ thật! Mấy thứ này, trong sân vận động đâu có bán!"

May mắn là tôi đã nhận được tiền từ nhóm Dân Chơi và Himawari, nhưng phiền phức là những thứ nước uống mà họ yêu cầu, lại không có bán ở bất cứ đâu trong sân vận động.

Vậy nên, bất đắc dĩ tôi đành đi ra ngoài sân vận động từ cổng Tây, bắt đầu cuộc hành trình tìm máy bán hàng tự động. Hay là đến cửa hàng tiện lợi nhỉ? Không, xa quá... Hử?

"Chậc. Không thấy đâu... Cứ tưởng là ở gần đây chứ..."

Có một gã mặc đồng phục bóng chày đang đứng cách cổng vào một chút, nhìn quanh quẩn đầy bồn chồn. Chẳng lẽ gã đó cũng bị sai vặt đi mua nước sao? Nếu vậy thì bắt chuyện và hợp tác tìm nước cũng...

"Này, làm phiền một chút được không?"

Ô? Ô ô ô? Có người gọi từ phía sau kìa. Hơn nữa, giọng nói vừa rồi... chẳng phải là con gái sao!

Ôi trời ơi, chẳng lẽ lý do mà các nữ chính vừa rồi không đi theo là vì thế sao? Vì mình sẽ gặp một cô gái mới nên họ thấy mình sẽ vướng chân à!?

À, mình sai rồi khi nghĩ họ không có tự nhận thức về vai trò nữ chính!

Nào, mình hãy chấp nhận tín hiệu của họ, và với nữ chính mới này—

"Ừm! Có chuyện gì, kh-khi... Uầy..."

"Chưa gì đã nhìn mặt người khác rồi tỏ ra chán nản như vậy, cậu thật là vô lễ đó."

Không, cô nói đúng thật... Chỉ là, kết quả lại tệ hơn những gì mình tưởng tượng rất nhiều.

Người con gái đứng sau lưng tôi, nói một từ là "nhạt nhẽo". Váy quá dài, áo thì rộng thùng thình. Về dáng người, nói tốt thì là "mảnh khảnh". Còn theo cách của tôi thì là "lép kẹp".

Đến đây thì vẫn ổn, nhưng cái kính gọng đen và kiểu tóc tết hai bên đó là cái gì vậy? Cô ta đến từ thời Showa à?

"Thật là, một cô gái đáng yêu như tôi đây đã cất công gọi mà cậu lại vô lễ đến vậy. Chắc mắt cậu bị thối rồi chứ gì?"

À, con nhỏ này ghê gớm thật.

"Đây là may mắn hiếm hoi đã bất ngờ đến với một kẻ kém may mắn như cậu đấy. Cậu có muốn nói chuyện với tôi một chút không?"

Không. Đặc biệt là với cô nàng mồm mép chua ngoa như cậu thì tuyệt đối không.

Thôi được rồi. Chẳng còn cách nào khác. Cứ làm ra vẻ "chàng trai ngây thơ ngốc nghếch" thôi.

"À... xin lỗi nhé. Mình có việc quan trọng cần làm nên không có nhiều thời gian nói chuyện..."

"Vẫn còn một chút thời gian trước khi trận đấu bắt đầu mà. Vậy nên, tôi nghĩ chúng ta có thể nói chuyện mà vẫn kịp đi cổ vũ."

Con nhỏ này, sao nó biết mình đến cổ vũ cho Tây Mộc Tước... À, nhìn đồng phục thì biết chứ gì. Hôm nay là nghỉ hè nhưng vì đi cổ vũ bóng chày nên học sinh Tây Mộc Tước đều mặc đồng phục.

Chỉ là, nó đang hiểu lầm nội dung công việc quan trọng của mình nên...

"À thì, công việc quan trọng của mình ấy, ngoài việc cổ vũ ra, thì còn bao gồm cả việc đi mua nước uống cho mọi người nữa..."

"À... ra là bị sai vặt. Hợp với cậu ghê."

Mình có thể giận được không nhỉ?

"K-có lẽ vậy! À há há há há!"

Grừ grừ grừ! Cố nhịn! Cố nhịn đi!

Nếu mà để ai đó quen biết bắt gặp cảnh mình đang bộc lộ bản tính thật, gào thét um sùm thế này thì đời mình coi như xong! Thế nên, phải nhịn thôi. Cố nhịn...

“Đã nói đến nước này mà vẫn không chịu đưa ra sao… Đúng là một người khó ưa.”

“Ơ? Cô đang nói chuyện gì thế?”

Con nhỏ này bị gì vậy? Sao cứ nhìn mặt mình chằm chằm với vẻ khó hiểu thế nhỉ...

“Không có gì đâu. Chỉ là nhận xét về cuộc trò chuyện vô bổ nãy giờ giữa tôi và anh thôi mà, đừng bận tâm.”

Nói không có gì mà nghe cứ như có gì, làm mình càng tò mò hơn chứ.

“À mà này, anh nói là đang tìm nước uống đúng không? Sao không mua ở mấy cái máy bán hàng tự động hay quầy bán trong sân vận động đi?”

Cứ hết lời châm chọc mình, thế mà sao cứ thích kéo dài cuộc nói chuyện ra vậy trời?

“Tại trong sân vận động không bán nhiều loại đặc biệt... nên mình mới phải ra ngoài này. Nè, mình đang gấp lắm rồi...”

Chỉ còn có hai mươi lăm phút nữa là trận đấu bắt đầu rồi, làm ơn thả mình ra nhanh đi mà.

Mà nếu vì chuyện này mà mình lỡ mất trận đấu của San-chan thì...

“Xin lỗi. Có phiền cậu một lát không?”

Trời ơi, lại gì nữa đây! Lần này thì một thằng cha nào đó không quen biết lại gọi mình từ đằng sau nữa chứ!

Đã ra ngoài sân một mình rồi, lại còn bị con nhỏ đeo kính độc mồm độc miệng và thằng cha khó hiểu kia bắt chuyện... Đây đâu phải là chuyện mà nhân vật chính trong truyện lãng mạn hài hước hay gặp đâu chứ!

“Cậu có thấy cái găng tay đánh bóng nào quanh đây không? Nó có màu vàng là chủ yếu ấy...”

Người vừa gọi mình là một chàng trai mặc đồng phục câu lạc bộ bóng chày, đúng là người mà mình vừa mới thấy đang tìm kiếm gì đó ở gần cổng vào, trước khi mình nói chuyện với con nhỏ độc mồm kia.

Anh ta cao khoảng một mét chín. Mà còn đẹp trai cực kỳ nữa chứ.

“Găng tay đánh bóng á?”

“Phải. Tôi để nó trong túi áo đồng phục như một vật may mắn, nhưng có lẽ đã đánh rơi trên đường đến điểm tập trung rồi. Tôi có găng dự phòng, nhưng nếu được thì tôi vẫn muốn dùng chiếc găng đó để thi đấu.”

Được dùng làm vật may mắn như vậy thì chắc chắn là một món đồ rất quan trọng rồi.

Chỉ tiếc là...

“Xin lỗi. Mình chưa thấy nó...”

“Vậy à... Cô gái kia cũng không thấy sao?”

“...Không thấy.”

Cái gì vậy, sao lại ngưng lâu bất thường thế kia?

“Được rồi. Vậy thì tôi đi tìm chỗ khác vậy... Xin lỗi vì đã đột ngột làm phiền cậu nhé.”

“Không sao đâu! Đừng bận tâm mà!”

Chết tiệt, đừng có làm phí thời gian quý báu của mình vào mấy cái chuyện lặt vặt thế này chứ!

Mình thì đang muốn mua nhanh đồ uống rồi quay lại trước khi trận đấu bắt đầu đây.

Trừ mấy em gái xinh đẹp ra thì mấy người còn lại biến hết đi! – Thường ngày mình sẽ nghĩ vậy đấy, nhưng mà...

“Vậy thì, tôi đi tìm chỗ khác đây––”

“Á! Khoan đã!”

“Có chuyện gì thế?”

“Nếu được thì mình cũng giúp cậu! Tìm chiếc găng tay đánh bóng của cậu.”

Lần này là ngoại lệ siêu đặc biệt đấy nhé! Đừng có hiểu lầm đó!

Chẳng qua là, với tư cách nhân vật chính của một bộ truyện lãng mạn hài hước, mình không thể bỏ mặc người đang gặp khó khăn được thôi!

“Cậu giúp thật sao?”

“Đương nhiên rồi! Mình không thể bỏ rơi người đang gặp khó khăn mà!”

“...Nghe cứ như lời bạn thân của tôi vậy.”

“Hả?”

Cái gì vậy? Lại có người trùng phong cách với kiểu nhân vật chính trong truyện lãng mạn hài hước như mình nữa sao?

Mà thôi, kệ đi.

“À không, chuyện của tôi thôi. Nếu cậu có thể giúp thì tôi rất cảm ơn.”

“Được thôi! Vậy mình nên tìm ở khu vực nào đây?”

“À... Tôi đến từ cổng Tây và đi về phía điểm tập trung ở cổng Đông. Vậy nên, tôi muốn nhờ cậu tìm ở khu vực gần đây. Còn tôi thì sẽ tìm quanh khu vực cổng Đông, nơi chúng tôi tập trung...”

“Đúng là chia ra hai người tìm sẽ hiệu quả hơn nhỉ! Được thôi! Cứ để mình lo!”

“Cảm ơn cậu. Vậy thì, xin lỗi nhé, nếu tìm thấy thì cậu có thể mang đến cổng Đông được không?”

“Mình biết rồi!”

“Tôi sẽ ghi nhớ ơn này.”

Chàng trai bóng chày đẹp trai với thân hình cao lớn, sau khi cúi đầu thật sâu, liền ngẩng lên và nhanh chân đi về phía cổng Đông. ...Thôi chết rồi, mình vừa cao hứng nói giúp người ta tìm, nhưng mà không nhanh lên thì gay to rồi.

Đằng nào thì cũng chỉ còn hai mươi lăm phút nữa là trận đấu bắt đầu. Nếu tính cả thời gian đi mua nước thì mình chỉ có thể tìm kiếm được khoảng mười phút là cùng. Mà nếu không tìm thấy trước lúc đó thì không chỉ trễ trận đấu, mà còn chưa mua được đồ uống nữa. Thật sự là quá thảm hại đủ đường...

Haizzz... Có khi mình không nên nói giúp thì hơn...

“Trước hết, tôi nghĩ mình nên đi hỏi thử những người khác.”

Con nhỏ nhàm chán này tự dưng lảm nhảm cái gì vậy?

Hửm? Mình không nghĩ vậy đâu, nhưng mà...

“Chẳng lẽ, cô cũng định giúp mình sao?”

“Ừm, đúng vậy.”

Con nhỏ độc mồm nhàm chán này đang âm mưu cái gì vậy?

Mà thôi, hỏi rõ ý đồ thật sự của nó cũng phí thời gian, giờ ưu tiên hàng đầu là tìm găng tay đánh bóng đã.

Cứ cái gì dùng được thì dùng thôi.

“Cảm ơn nhé. Mà này, nói là đi hỏi thăm chứ khu vực này làm gì có ai mà hỏi...”

“Haizzz... Não anh có khi chỉ to bằng con bọ gấu nước thôi nhỉ? Đúng là đồ ngốc mà.”

“Á, đừng có nói mấy lời kỳ cục vậy chứ. Hahahahaha...”

Nhịn đi... Cố nhịn đi, mình ơi! Trên mạng, hay lúc lái xe, hay trong cuộc sống, chẳng phải đều như vậy sao?

Tuyệt đối không được phản ứng với mấy lời khiêu khích.

“Có chứ. Những người đã ở quanh đây từ sáng đến giờ, và bây giờ vẫn còn ở đây.”

Hả? Người như vậy ở đâu chứ? Nhìn xung quanh có thấy ai đâu... Á!

“À! Thì ra là vậy! Ý cô là đi hỏi mấy người bán hàng ở mấy quầy ăn uống quanh đây đúng không!”

Đúng thật! Mấy người bán hàng ở đây thì ở đây từ sáng đến giờ rồi, mà họ cũng đâu có vội gì!

Cũng có tài đấy chứ, con nhỏ độc mồm nhàm chán này!

“Ừm, đúng vậy.”

Được rồi! Vậy thì, trước tiên, mình sẽ hỏi ở cái quầy hàng dựng sừng sững gần cổng Tây kia... Quán “Gà Nướng Genki”!

Dẫn theo con nhỏ nhàm chán, mình đi đến quán “Gà Nướng Genki” đang dựng quầy ở cổng Tây sân vận động.

Và rồi, ở đó...

“Chifuyu, không sao đâu mà! Có anh trai ở đây rồi đúng không? Nên em cứ mạnh dạn trông hàng giúp anh nhé...”

“Hông, hông được đâu~! Người lạ, đáng sợ lắm~!”

Ở đó có một bé gái đang co rúm người lại vì sợ hãi ở phía sau quầy, và một người đàn ông đang cố gắng hết sức để động viên bé.

“Haizzz... Chịu thua con bé này rồi... Từ ngày cãi nhau với nhỏ đó, Chifuyu lại càng thêm sợ người lạ... À, chào quý khách! Quý khách muốn gọi món gì ạ?”

Người anh trai, sau khi nhận ra sự có mặt của bọn mình, liền lập tức nở nụ cười tươi tắn và bắt chuyện.

“Xin lỗi anh. Anh có thấy chiếc găng tay đánh bóng nào bị rơi không? Người quen của em có vẻ đã làm rơi ở quanh đây trên đường đến. Nghe nói là loại có thiết kế màu vàng là chủ yếu ấy ạ...”

“Ơ? Găng tay đánh bóng hả? ...Xin lỗi nhé, tôi chưa thấy.”

Hừm... Cứ tưởng có thể trúng tủ ngay lần đầu, nhưng xem ra không dễ ăn vậy rồi. Tiếc thật.

“Chifuyu có thấy không con? Mấy anh chị này đang gặp khó khăn nè...”

“C-con á!? Ưm... C-con thấy rồi...”

“Thật hả!? Thế thì nó ở khu vực nào vậy!?”

“Á! S-sợ lắm! Đừng có lại gần con mà!”

Chết rồi. Mình cao hứng quá, hỏi dồn dập khiến con bé sợ ngay lập tức. Bình tĩnh nào, mình ơi. Dục tốc bất đạt.

“S-sợ lắm~...”

Cô bé đang sợ hãi kia có vóc dáng cân đối, gương mặt xinh xắn, là một mỹ nhân chẳng kém gì hoa cánh bướm hay hướng dương cả.

Nhìn vẻ run rẩy, nước mắt lưng tròng của con bé thì chắc chắn là nó rất nhút nhát với người lạ rồi.

“Xin lỗi nhé... Này, con có thể cho cô biết con thấy nó ở đâu không?”

“Ưm, hồi nãy nó rớt ở phía sau quán... Nhưng mà có một chị gái nhặt rồi cầm đi rồi.”

Thật hả trời... Sao lại có cái tình tiết trớ trêu như vậy chứ...

“Nhân tiện, con có thể cho cô biết là chị gái đó trông như thế nào không?”

“À, là một chị ngốc nhặt đi rồi... Chị ấy ngốc lắm, ngốc lắm luôn đó...”

Thông tin tệ hại quá đi mất! Khả năng tìm kiếm của mình đâu có đủ cao để tìm ra chỉ với nhiêu đó đâu chứ?

“Nếu được thì con có thể cho thêm thông tin cụ thể hơn một chút không...”

“Á! K-không biết đâu! Chị ấy ngốc lắm!”

Kiểu này thì chịu rồi.

Có muốn hỏi chi tiết hơn nữa thì với cái kiểu này thì mình còn chẳng thể giao tiếp tử tế được nữa là.

Haizz, giờ phải làm sao đây?

Nếu nó không chỉ đơn thuần là rơi ở đâu đó, mà là có người nhặt đi rồi, thì việc tìm thấy càng trở nên khó khăn hơn...

“Chúng ta đi cổng Nam đi. Chắc là bé gái nhặt được găng tay đánh bóng đang ở đó đấy.”

“Hả?”

“Ô hay, anh không nghe thấy sao? Chẳng lẽ không chỉ mắt mà cả màng nhĩ của anh cũng bị hỏng rồi sao?”

Đồ ngốc này, cả hai cái đó của tôi đều không hỏng nhé! Chẳng qua là cô nói ra điều ngoài sức tưởng tượng nên tôi mới hỏi lại thôi!

Dù mình rất muốn nói vậy, nhưng mà...

“Cô có biết gì về người đó sao?”

“Cứ chuyện gì cũng phải hỏi thì anh mới biết sao?”

Không cần hỏi cũng biết mà~! Chẳng qua là mình hỏi lại cho chắc thôi mà~!

“...Được rồi, mình hiểu rồi, vậy thì đi cổng Nam thôi. ...À, cảm ơn cô nhé đã chỉ cho mình. Nhờ cô mà mình đỡ rồi.”

“Á! K-không có gì đâu... ạ...”

Sau khi cảm ơn qua loa bé gái đang sợ hãi, mình liền nhanh chân đi về phía cổng Nam.

Mình không nghĩ là chỉ cần thoáng nhìn thôi là có thể biết ngay con nhỏ nào là đứa ngốc đâu, nhưng nếu con nhỏ nhàm chán này có manh mối thì mình cứ dựa vào nó vậy. Mà nếu đến đó mà không có thì liệu hồn đó, con ranh.

“Ưm, mình đã đến cổng Nam rồi..., vậy thì con bé đó có vẻ sẽ ở khu vực nào nhỉ?”

“Tôi không biết.”

“...Là sao chứ?”

Chính cô nói nó ở cổng Nam nên mình mới cất công đến đây đấy chứ.

Thế mà giờ lại nói ‘không biết’ là sao?

“Hành động của cô ta phức tạp, kỳ quái và ngẫu nhiên lắm. Thế nên, tôi nghĩ là cô ta có ở cổng Nam thật đấy, nhưng ngoài ra thì tôi cũng không biết gì thêm đâu.”

Chính lời nói của cô mới phức tạp và kỳ quái đấy.

Tình hình này thì gay to rồi. Thời gian gần như không còn nữa.

Không mau tìm thấy thì thật sự sẽ lỡ mất trận đấu mất.

Thế mà thông tin mình có chỉ vỏn vẹn là ‘ngốc’ thôi.

Cứ thế này thì việc tìm thấy găng tay đánh bóng là không thể nào... Hửm?

“Khà khà! Khà khà khà! Hôm nay mình cũng đáng yêu quá đi mất! Đúng là đáng yêu như ngọc bích vậy... Một thiên thần suối ngọc lục bảo chính hiệu! Chắc chắn với một người đáng yêu như mình thì... khà! Khà khà!”

Phía trước máy bán hàng tự động cách đó không xa, một cô gái đang nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình trong lớp kính mà cười tủm tỉm.

Cô bé dáng người nhỏ nhắn, gương mặt non nớt, chắc chỉ khoảng học sinh cấp hai thôi nhỉ?

Mà thôi, bỏ qua chuyện đó đi. Chẳng lẽ, con nhỏ đó lại...

“Ha~a! Máy bán nước cũng vui lắm đúng không? Vì có một người đáng yêu như mình đến mua nước đây này? ...Hả! Nhưng mà, mình mua nước như vậy có được không nhỉ? Nếu một người đáng yêu như mình mua nước, chắc là máy bán nước sẽ hưng phấn quá mà phun ra cả đống nước mất thôi! Hiyaaa~...”

À, đúng rồi. Chỉ với vài mảnh thông tin vụn vặt mà mình đã tìm ra được một con ngốc chính hiệu rồi.

Hơn nữa, nhìn kỹ thì con bé còn đang cầm chiếc găng tay đánh bóng ở tay trái nữa chứ.

“Này, không biết có phải không nhưng...”

“Ừm, chính là cô bé đó. Hôm nay cô ta lại chơi đùa với máy bán hàng tự động rồi.”

Hôm nay ư... Chẳng biết mấy hôm khác thì cô ta chơi đùa với cái gì nữa đây...

Thôi được rồi, bỏ qua chuyện đó đi, nếu đã gặp được người cần tìm thì tốt quá rồi.

“Này, em gái. Em có thể cho anh xin một lát không?”

“Vâng~ ạ! Có chuyện gì thế ạ~?”

Khà khà~. Máy bán nước ơi, đừng có phấn khích quá nha. Chỉ được cho ra đúng số tiền mình bỏ vào thôi đó... Hả? Hình như có ai đó gọi mình... Hiyaaa! A-anh là ai vậy hả! Tự dưng bắt chuyện với tôi là tôi không chụp ảnh chung với anh đâu nha! Khà khà khà khà!”

Con bé này nói mấy lời đe dọa mà cứ rải rác mấy chỗ ngớ ngẩn vô vậy đó.

“Không, anh không muốn chụp ảnh đâu, anh muốn em đưa lại chiếc găng tay đánh bóng mà em đang cầm kia kìa. Có người đang tìm nó đó...”

“Tôi không bị lừa bởi mấy lời đó đâu nha! Tôi nhìn thấu hết rồi! Anh định ngay khi tôi đưa tay ra thì sẽ nắm lấy rồi bắt tôi nhảy điệu Watawata Dance cùng đúng không! Khà khà!”

Nhìn thấu kiểu gì mà lại ra cái kết luận vậy chứ?

“Hơn nữa, đây là đồ của tiền bối nghiêm khắc của tôi đó! Thế nên, sau trận đấu, tôi có một kế hoạch vô cùng tuyệt vời và ngây thơ trong sáng là sẽ nói ‘Thiên thần là tôi đã tìm thấy rồi! Khà khà!’, rồi bán ân huệ này để biến tiền bối nghiêm khắc kia thành nô bộc của mình đó!”

Thật lòng mà nói, tôi muốn cô giải thích kỹ hơn xem cái sự ngây thơ trong sáng của cô nằm ở chỗ nào vậy.

“Không, có lẽ là, ngay bây giờ người đó đang cố gắng tìm kiếm lắm đấy.”

“Tôi sẽ không bị lừa bởi mấy lời sáo rỗng đó đâu nha! Khà khà!”

Mình không muốn bị nói vậy bởi cái đứa nãy giờ cứ lặp đi lặp lại mấy lời sáo rỗng đâu.

...Nhưng mà, giờ phải làm sao đây? Với cái thái độ này, nói gì nó cũng không chịu đưa cho đâu.

Mà cưỡng đoạt nó thì cũng hơi ngại...

“Với lại, nhìn cái bộ dạng của anh thì rõ ràng anh là học sinh của trường Nishikizuta mà! Thế mà sao lại––”

“Này, thiên thần bé nhỏ đáng yêu kia ơi. Chị có thể xin em một lát không?”

“Vâng~ ạ! Có chuyện gì thế ạ~?”

Dễ dãi quá trời! Chỉ cần được khen một chút là nó liền nở nụ cười rạng rỡ ngay lập tức!

Chúng tôi nhất định phải có được đôi găng tay đánh bóng đó. Thế nên, mong lòng từ bi của thiên thần như cô, hãy trao lại cho chúng tôi, liệu có được không ạ?

Kỹ năng nịnh bợ thật đỉnh. Thế mà, chiêu này hình như lại rất hiệu nghiệm với con bé ngốc kia...

Ối! Tôi cứ tưởng cô chỉ muốn nhảy điệu Watawata đến phát rồ thôi chứ, không ngờ lại cần thật ư! Nhưng mà... cái này thì...

À, ra là đã nói chuyện rành mạch được với nhau rồi.

Người làm rơi nó đang tất bật tìm kiếm ở cửa Đông đó. ...Thế nên, mong cô hãy đưa nó cho chúng tôi. Hoặc không thì, mong cô hãy đi cùng chúng tôi...

Ừm... À, thì ra là vậy sao... Tôi không thể rời khỏi đây, vì có chuyện bất khả kháng mà...

Cái lý do bất khả kháng đó, tôi thấy vẫn có cách xoay sở được mà.

Tôi hiểu rồi ạ! Vậy thì, nếu cô mang hộ tôi thì tốt quá ạ! Mufufu!

Con bé ngốc kia, với nụ cười tươi rói, đưa đôi găng tay đánh bóng cho cô gái mờ nhạt kia.

Ngay cả tốc độ tin tưởng người lạ của nó cũng ngốc nghếch đến không ngờ. Trong trường hợp này thì đúng là được việc thật.

Cảm ơn, tôi vui lắm.

Không có gì ạ! Mà nói gì thì nói, giọng cô giống hệt đàn chị xinh đẹp của tôi nhỉ! Dù ngoại hình thì khác hoàn toàn! Mufufu!

Ồ, thế à?

Vâng! Đàn chị ấy vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, là người mà tôi kính trọng nhất đó ạ! Giọng cô giống hệt chị ấy, vậy thì chắc chắn cô cũng là người tốt rồi!

Ra vậy. À, thì ra vì lý do đó mà con bé ngốc ấy lại trao cho cô gái mờ nhạt này.

Cái lý do nghe thì ngốc nghếch thật đấy, nhưng thôi, cứ coi như đã giao được rồi là tốt.

Với lại, còn được thêm điều may mắn ngoài mong đợi nữa chứ.

Vậy thì, tôi xin phép đi trước nhé, vì tôi phải thực hiện kế hoạch Wata Guest ở cửa Nam đây! Mufufun~!

Cuối cùng thì con bé ngốc vẫn hoàn ngốc, với dáng vẻ ngốc nghếch, lững thững bước đi một cách ngớ ngẩn.

Không ngờ trên đời lại có đứa ngốc đến mức đó...

Cả hai người đó đều không hề hay biết gì nhỉ. Vậy thì, người đó cũng... Không, kết luận vậy là quá sớm.

Ơ, chuyện gì thế?

Chuyện của tôi thôi, cậu đừng bận tâm.

Được rồi, tôi không bận tâm. Vì chuyện của cô gái mờ nhạt kia có thế nào cũng chẳng liên quan gì đến mình.

Nào, chúng ta đi đến cửa Đông thôi.

À, cô đợi tôi một chút được không. Trước đó tôi có một chuyện muốn làm.

Ở đây, tôi vừa có thể tiện thể hoàn thành mục đích ban đầu của mình luôn.

Ôi trời, thường ngày tôi nào có được cái số may mắn thuận lợi đến thế. Ấy vậy mà cứ những lúc thế này lại được trời độ, chẳng lẽ là nhờ ăn ở có đức à? Mà thôi, những chuyện đó có quan trọng gì đâu.

Hơn cả điều đó, phải nhanh lên...

Để tôi mua nước ép đã. Vì máy bán nước tự động ở đây bán đủ các loại nước ép tôi muốn mua.

Tôi sẽ mua nước ép cho Himawari và các bạn trong nhóm Nổi Bật.

***

Mua nước ép ở máy bán hàng tự động xong, tôi cùng cô gái mờ nhạt đi về phía cửa Đông.

Tôi cũng hơi lo lắng không biết nếu bây giờ không thấy anh chàng đội bóng chày đẹp trai kia thì làm sao, nhưng hóa ra đó chỉ là lo xa. Anh ta vẫn đang tìm kiếm rất kỹ lưỡng ở gần cửa Đông, thậm chí còn ôm đầu rầu rĩ nữa.

Đợi lâu rồi nhé! Cái này phải không!

Khi tôi đưa đôi găng tay đánh bóng nhận từ cô gái mờ nhạt ra, anh chàng đội bóng chày đẹp trai nãy giờ vẫn khá bình tĩnh, giờ lại hiếm khi thốt lên tiếng kinh ngạc. "Cậu tìm được rồi sao!"

Quả nhiên, chắc hẳn đó là một vật rất quan trọng đối với anh ta.

Ừm, đúng chuẩn rồi. Mà nói ra thì, không phải do tôi đâu...

Cậu đã nói sẽ giúp nên tôi mới giúp đó thôi, đây là thành quả của cậu mà.

Ơ? Tôi cứ tưởng lại sắp bị xả một tràng độc địa nữa chứ, vậy mà cô ta lại nói ra được điều tử tế đến vậy sao.

Nhưng mà, tìm được là gần như nhờ ơn cô gái mờ nhạt này cả.

Cả việc khẳng định nó ở cửa Nam cũng như việc thuyết phục được con bé ngốc kia, tất cả đều là công của cô ta.

Cảm ơn cậu. Vậy thì, xin lỗi nhưng tôi phải...

Ừm, cậu đang vội nhỉ. Cứ tự nhiên đi.

Tôi xin cảm ơn cậu hết lời. ...À, đúng rồi! Nếu được, hãy đến xem trận đấu nhé! ...Tôi hứa, nhất định sẽ cho cậu thấy cú home run của tôi!

Nói xong câu cuối cùng đó, anh chàng đội bóng chày đẹp trai vội vã đi thẳng vào sân vận động.

...Nhất định sẽ home run ư. Nếu ở vị trí của hắn, chắc ai cũng sẽ nói vậy thôi.

Mà thôi, dù sao thì tôi cũng đã mua được nước ép an toàn và tìm được đôi găng tay đánh bóng rồi.

Nếu vậy thì, tôi cũng...

Này, tôi có thể hỏi cậu một điều không?

Chậc. Muốn nhanh chóng quay lại khán đài cổ vũ rồi mà cô gái mờ nhạt kia lại bắt chuyện với mình nữa chứ.

Nếu có thể thì tôi muốn phớt lờ cô ta ngay lập tức, nhưng mà nhờ cô ta mà giải quyết được chuyện rồi...

Chuyện gì vậy?

Thôi thì, nghe cô ta nói một lát vậy.

Cậu, danh tính của người đó... cậu đã nhận ra phải không?

Đúng vậy. Tôi biết danh tính của anh chàng đội bóng chày đẹp trai đó.

Cái gã đó là...

Tokusho Kitakaze. Là học sinh năm nhất được giao vị trí đánh bóng số bốn của đội bóng chày trường trung học danh tiếng Đường Xương Bồ, người được mệnh danh là cầu thủ xuất sắc nhất năm nay, đúng không?

Vì đó là đối thủ lớn nhất của San-chan mà.

Đúng vậy.

Cô gái mờ nhạt đưa ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào tôi.

Tại sao cậu lại giúp Tokusho-kun? Mặc dù chỉ là chuyện tinh thần, nhưng nếu không có đôi găng tay đánh bóng đó, khả năng cao là cậu ta sẽ không phát huy được sức mạnh. Chẳng phải như vậy sẽ thuận lợi hơn cho cậu, một người đến từ Nishikitsuta sao?

Cũng đúng thôi. Nếu tôi có một trận đấu bóng chày với hắn, tôi chắc chắn sẽ không giúp tìm.

Thế nhưng, lần này tôi giúp là vì...

Vì bạn thân của tôi đó.

Vì San-chan sẽ không hài lòng.

Bạn thân của cậu sao?

Đúng là, nếu Tokusho-kun không ở trạng thái tốt thì Nishikitsuta có thể dễ dàng thắng Đường Xương Bồ hơn. Nhưng tôi nghĩ bạn thân của tôi sẽ không thể nào chấp nhận được điều đó.

Ý cậu là sao?

Chỉ khi thắng Đường Xương Bồ bằng thực lực, đánh bại họ khi họ ở trạng thái tốt nhất, rồi tiến vào Koshien thì mới có ý nghĩa. Tuyệt đối không dựa vào những may mắn hay trùng hợp ngẫu nhiên mà có được. Luôn tin tưởng vào sự tín nhiệm và nỗ lực, tin tưởng vào đồng đội và những gì bản thân đã cố gắng, bất kể lúc nào cũng không trốn tránh mà dốc toàn lực. ...Đó chính là bạn thân của tôi mà.

Nếu thắng Tokusho khi cậu ta không ở trạng thái tốt nhất, San-chan chắc chắn sẽ không chấp nhận đâu.

Thế nên, dù cho hắn là một gã phiền phức và tôi ghét cay ghét đắng đi chăng nữa, tôi vẫn quyết định giúp đỡ.

Ra vậy. ...Cậu thực sự hiểu được cả những suy nghĩ sâu thẳm trong lòng bạn bè mình nhỉ.

Tôi không biết đâu. Chẳng qua chỉ là phỏng đoán của tôi thôi mà. ...Với lại, tôi đâu có hiểu hết mọi chuyện đâu. Chắc chắn, cũng có những cảm xúc mà tôi không biết đang ẩn sâu trong đó.

Phì cười. "Chắc là vậy rồi."

Hmm... Ngoại hình thì đúng là cực kỳ mờ nhạt thật đấy, nhưng cười lên lại dễ thương một chút nhỉ.

Dù sao thì, cũng không đến mức phải thêm vào con trình diễn hài lãng mạn của tôi đâu.

Cuối cùng thì tôi cũng đã được nói chuyện một chút với con người thật của cậu.

Hả? Con người thật của tôi sao? Chẳng lẽ, con nhỏ này... biết tôi đang giả bộ làm thằng ngốc khờ khạo sao...

Không, nếu cứ tự tiện phỏng đoán rồi đào sâu thì ngược lại sẽ nguy hiểm. Thôi thì, cứ lờ đi vậy.

Cảm ơn cậu vì đã kể cho tôi nghe nhiều chuyện. Đây là một khoảng thời gian rất ý nghĩa.

Không có gì đâu. Mà này, sắp hết giờ thật rồi...

Tôi biết mà. Cậu muốn ưu tiên bạn bè của mình nhất, đúng không? Thế nên, chuyện này chúng ta hãy nói tiếp sau khi trận đấu kết thúc nhé.

Không, sau trận đấu San-chan vẫn là ưu tiên hàng đầu mà...

Nói đúng hơn là, tôi chẳng muốn gặp cô ta chút nào, vì lại sắp bị xả một tràng độc địa chẳng ra đâu vào đâu nữa rồi.

Ưu tiên bạn thân nhất. ...Giống tôi nhỉ.

Hả? Con bé mờ nhạt này, có bạn thân thật ư!? Thật sự, cái người đó phải là Bồ Tát đến mức nào mới làm bạn được với cô ta chứ.

Vậy thì, tôi phải xác nhận xem lời cậu nói có phải sự thật không. Nếu là lời nói dối, thì cậu sẽ tiêu đời đấy.

Ghê quá đi mất...

Không, nhưng mà. Việc gặp lại một cô gái mình tình cờ gặp gỡ sau này, trừ khi có chuyện gì đặc biệt lắm, hoặc đây không phải một bộ hài lãng mạn, thì bình thường sẽ không xảy ra chuyện đó.

Vì vậy, cuộc gặp gỡ này cũng sẽ là "nhất kỳ nhất hội" thôi. Chúng ta thậm chí còn chẳng biết tên nhau mà.

Tôi không hiểu rõ lắm nhưng mà, được rồi. Vậy thì, tôi đi đây...

Nào! Nhanh chóng quay lại khán đài cổ vũ thôi!

May mắn thay, tôi vẫn kịp giờ để xem trận đấu bắt đầu.

Dù không phải Himawari nói nhưng, đúng là kiểu "Let's dash!" rồi.

Tôi quay lưng lại với cô gái mờ nhạt và vội vã quay trở lại sân vận động.

Hẹn gặp lại sau nhé, Joro-kun. ...Lần tới, hãy gặp tôi ở một diện mạo khác nhé.

***

Joro, cậu chậm quá! Trận đấu sắp bắt đầu rồi!

Tớ, tớ xin lỗi! Không tìm thấy đồ uống đâu cả... Nhưng mà, cậu xem này!

May mắn là vừa kịp lúc. Hiện tại, họ đang làm lễ chào cờ trước trận đấu.

Thế là, tôi đưa những chai nước ép mà mình đã vất vả lắm mới mua được cho Himawari và mấy cô bạn nhóm A.

Oa~! Cảm ơn Joro!

Hả? Cậu đã phải tìm kiếm vất vả đến thế sao!? Tớ, tớ xin lỗi nhé... Cảm ơn...

Tôi cứ tưởng A-ko cũng sẽ giận dỗi vì tôi đến muộn như Himawari chứ, thế mà cô ấy lại hơi đỏ mặt mà nói lời xin lỗi và cảm ơn. ...Ngoại hình thì đúng là thế đấy, nhưng quả nhiên cô ấy là người tốt mà.

Được rồi! Từ bây giờ, tớ sẽ cổ vũ cho San-chan! Tớ sẽ cổ vũ nhiệt tình hơn cả Cosmos nữa!

Cậu dám nói thế sao, Himawari! Tiếng cổ vũ của tớ cũng không phải dạng vừa đâu!

Himawari và Cosmos không hiểu sao lại đang thi đua xem ai cổ vũ giỏi hơn.

Mà thôi, đáng tiếc là tiếng cổ vũ của họ chẳng thể sánh bằng tôi đâu! Hãy để tiếng cổ vũ tuyệt vời mà tôi đã rèn luyện bấy lâu nay vang vọng khắp sân vận động đi nào!

À mà San-chan thì... Á! Kia rồi! Cậu ấy đang có vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc kìa.

Với lại...

Đôi găng tay đánh bóng của cầu thủ đối phương màu sáng chói nên dễ nhận ra thật nhỉ. Hắn chính là cái gã Tokusho, người được mệnh danh là tay đánh bóng số một năm nay đó phải không?

Hình như vậy! Nhưng mà, chắc chắn San-chan sẽ thắng được mà!

A-ko và E-ko của nhóm Nổi Bật đang trò chuyện bên cạnh tôi.

Nghe những lời đó, tôi nhìn Tokusho đang đối mặt với San-chan và đồng đội, quả nhiên, cậu ta đang đeo đôi găng tay đánh bóng màu vàng.

Liệu, điều tôi đã làm có phải là đúng đắn không nhỉ? ...Không, nếu San-chan biết chuyện của Tokusho, chắc chắn cậu ấy sẽ nói: "Cứ làm thế đi! Tao muốn thắng Tokusho khi hắn ở trạng thái tốt nhất mà!" Vậy thì điều tôi đã làm chắc chắn là đúng đắn rồi.

Vì vậy, điều tôi cần làm bây giờ là...

San-chan ơi~! Cố lênnnn!! Đừng thua nhé!!

Đó là việc cổ vũ bằng giọng nói to như thằng ngốc, chẳng thua kém bất kỳ ai!

Này, cậu kia! Đừng có làm ồn bên cạnh tôi chứ!

Oa! Joro, siêu quá! Tràn đầy năng lượng nhỉ!

Vậy thì tôi cũng không thể thua được! Ooga-kun, cố lênnnn~!

Mấy cô gái xung quanh tôi đang xì xào bàn tán về tiếng cổ vũ của tôi, nhưng tôi chẳng nghe lọt tai. Bình thường, tôi luôn giả vờ đóng vai chính trong một bộ hài lãng mạn, nhưng giờ thì hãy tạm gác lại một chút.

Chỉ lúc này thôi, tôi phải làm bất cứ điều gì có thể để giúp San-chan một tay!

Đừng thua nhé, ...San-chan!

『Vậy thì, xin bắt đầu trận chung kết Giải đấu cấp khu vực!』

Giọng nói của phát thanh viên vang vọng khắp sân. Trường trung học Nishikitsuta là đội tấn công trước, còn trường trung học Đường Xương Bồ tấn công sau.

Đàn anh Higuchi, người đánh bóng đầu tiên, bước vào vị trí. Đội bóng chày trường trung học Đường Xương Bồ cũng vào vị trí phòng thủ.

Và trọng tài chính

"Play ball!!"

đã tuyên bố như vậy, với giọng nói vang vọng khắp sân vận động.

...Đây là khởi đầu của tất cả.

Thông qua giải đấu này, vận mệnh của chúng tôi sẽ thay đổi rất nhiều.

Khi nghĩ về kết quả trận đấu và số phận sắp giáng xuống đầu tôi sau này, đúng là một ngày chẳng ra đâu vào đâu cả.

Nếu có thể làm lại... không, dù có làm lại, tôi cũng sẽ hành động tương tự thôi.

Dù đúng là một ngày tồi tệ nhất, nhưng có một điều duy nhất mà.

...chính là cái được gọi là cuộc gặp gỡ tuyệt vời.