「Joro này, anh có rảnh chút không?」
「…Hả? Có chuyện gì thế, Asunaro?」
Đó là vào giờ nghỉ trưa một ngày nọ. Vừa từ thư viện trở về lớp, tôi đã thấy Hadate Hinata, thành viên câu lạc bộ báo chí trường Trung học Nishi Kitsuta – hay còn gọi là “Asunaro” – đi đến chỗ mình. Có vẻ cô bé đang rất vui vẻ, cái đuôi ngựa đặc trưng của cô bé cứ ve vẩy sang hai bên như đuôi chó, trông rõ là vui vẻ. Mà cũng lạ, chẳng hiểu sao nó cứ đung đưa được như thế.
「Thật ra thì, em có chuyện muốn nhờ anh lắm đấy, Joro!」
Hôm nay cô bé vẫn cầm cây bút đỏ yêu thích của mình trên tay phải, rồi đưa thẳng về phía tôi một cách dứt khoát.
Một lời “nhờ vả” từ Asunaro sao… Dạo gần đây, cô bé đã giúp tôi rất nhiều trong vụ thư viện đứng trước nguy cơ bị đóng cửa, nên đáng lẽ tôi muốn gật đầu lia lịa đồng ý ngay tắp lự để báo đáp ân tình, nhưng mà…
「Anh nghe nội dung đã rồi quyết định có được không?」
Thôi thì cẩn tắc vô áy náy vẫn hơn.
「Tất nhiên rồi ạ! Em cũng đang rất sẵn lòng giải thích cho anh mà!」
Gần quá, gần quá rồi đấy, Asunaro. Cô bé đừng có mà hào hứng giải thích đến mức dí sát vào tôi như thế chứ. Tim tôi muốn rụng rời ra rồi đây này!
「Joro, mặt anh đỏ hết lên rồi kìa?」
「Chắc là do mày tưởng tượng đấy…」
Làm ơn để ý đến ánh mắt người xung quanh chút đi.
「Thế ư ạ~?」
Cô bé lại nhìn chằm chằm vào tôi từ dưới lên ở khoảng cách siêu gần. Chắc chắn là có chủ ý cả đấy, nhưng dù có biết thì tôi cũng chẳng chịu nổi. Thế là tôi lập tức bắt đầu rút lui, lùi lại hai bước, di chuyển đến khoảng cách bình thường để nói chuyện.
「Xì… Anh đúng là đồ nhát gan.」
Ngay cả dáng vẻ cô bé nhăn mày, đưa cây bút đỏ lên môi dưới cũng dễ thương đến lạ, nhưng nếu để cô bé nhận ra điều đó thì cái sĩ diện đàn ông của tôi lại không cho phép. Thôi dẹp đi, nói thẳng vào vấn đề chính lẹ nào.
「Thôi được rồi, mau nói thẳng vào vấn đề đi.」
「Dạ vâng! Vậy thì, lời thỉnh cầu của em là… Joro không cần giúp đỡ thư viện sau giờ học hôm nay nữa, mà thay vào đó, hãy cùng em tham gia buổi luyện tập của câu lạc bộ bóng chày!」
「Hả?」
Cái gì thế này? Là sao? Dù đội bóng chày đang ráo riết luyện tập cho Koshien, nhưng cớ gì Asunaro và tôi lại phải tham gia cơ chứ? Chẳng lẽ…
「Cô bé định bắt đầu ăn kiêng à?」
「Thô lỗ quá đấy! Em hoàn toàn không lo lắng về cân nặng của mình đâu nhé! Hơn nữa, nếu ăn kiêng, chẳng phải sẽ khiến những phần mỡ quý giá của em cũng bay biến hết sao! Anh đúng là đồ đáng ghét!」
Có vẻ cô bé không lo về cân nặng, nhưng lại có nỗi lo khác. Nhắc mới nhớ, thỉnh thoảng cô bé vẫn hay nói mấy chuyện như vậy với Tsubaki và Himawari.
Con gái đúng là rắc rối thật đấy – thôi thì bỏ qua chuyện đó đi.
「Thế thì, tại sao cô bé lại phải tham gia buổi tập bóng chày chứ?」
「Nè, anh nhớ lại đi! Cách đây không lâu, em đã hứa sẽ làm bài phóng sự đặc biệt về một người nào đó trong câu lạc bộ bóng chày mà! Vì vậy, em muốn tham gia buổi tập để lấy tư liệu cho bài phỏng vấn!」
Hả? Bài phóng sự đặc biệt về một người trong câu lạc bộ bóng chày ư? Chẳng lẽ là San-chan? Ừm, San-chan là át chủ bài của đội bóng chày, và cũng không ngoa khi nói cậu ấy là người đang được chú ý nhất trường mình lúc này, nên cũng không có gì khó hiểu.
「Thì ra là vậy. …Thế nên cô bé mới muốn anh đi cùng à?」
「Vâng! Chính xác là thế ạ!」
Nói đến San-chan, tôi là bạn thân của cậu ấy mà. Nếu làm phóng sự thì chắc chắn tôi là một người không thể thiếu được. Nhưng mà…
「Vì chuyện đó mà không đến giúp thư viện thì…」
Hiện tại, ngoài nguy cơ đóng cửa, thư viện còn đang phát sinh thêm một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng. Tôi xin phép không đi sâu vào chi tiết, nhưng vì vấn đề đó mà tôi phải đặc biệt đi giúp thư viện sau giờ học. Nếu không thì cô nàng đó sẽ…
「Không sao đâu ạ! Chiều nay, hội trưởng Cosmos, Himawari và Tsubaki đều sẽ đến giúp thư viện; còn các trợ lý Iris thì có lịch trình khác nên không đến được!」
Cái gì mà trùng hợp đến mức khó tin vậy? Từ trước đến nay, chưa bao giờ có ngày nào mà mấy cô nàng đó không đến sau giờ học cả, đúng không?
「Cũng vì chuyện đó mà em mới nhờ anh giúp đỡ đấy! Khó khăn lắm mới làm được đấy nhé! Phải thao túng thông tin đủ kiểu để cả hội trưởng Cosmos và những người khác đều có thể tham gia giúp đỡ thư viện, đồng thời lại còn phải tạo ra một ngày mà các chị Iris không đến được nữa chứ!」
Có vẻ không phải là trùng hợp đâu. Cái khả năng muốn gì làm nấy của Asunaro khiến tôi thoáng rợn người đấy…
「Anh hiểu rồi. Vậy thì, chiều nay anh sẽ giúp cô bé phỏng vấn.」
Dạo gần đây tôi được giúp đỡ nhiều quá rồi, thôi thì nhân cơ hội này mà báo đáp ân tình vậy.
「Thật ạ! Cảm ơn anh nhiều lắm!」
「Vậy thì, hôm nay…」
「Ừ. Joro sẽ cùng Asunaro phỏng vấn về San-chan, người mà…」
「…Người mà sẽ phỏng vấn về Tanpopo phải không ạ!」
「Xin lỗi, anh xin từ chối.」
Asunaro này, trên đời này có những ân tình có thể báo đáp, và có những ân tình thì không thể đâu.
「Nè! Sao anh lại đột nhiên thay đổi thái độ vậy chứ!」
「Vì đó là một đối tượng nằm ngoài dự đoán và cả tầm kiểm soát của tôi. Tôi đã quyết định từ chối ngay lập tức.」
Tanpopo… tên thật là Kamata Kimie. Một nữ sinh xinh đẹp đảm nhiệm vai trò quản lý của đội bóng chày năm nhất. Tuy nhiên, trái ngược với vẻ ngoài đó là chỉ số thông minh thấp đến đáng kinh ngạc. Nói một từ thì là đồ ngốc. Nói hai từ thì là đồ ngốc nghếch. Cô nàng là vị thần ngốc nghếch của trường Trung học Nishi Kitsuta, người mà tôi khinh thường tận đáy lòng. Cái đồ hâm dở, đầu óc có vấn đề, yêu bản thân đến mức tin rằng tất cả đàn ông đều phải phục tùng mình. Chẳng có chuyện tốt đẹp gì xảy ra đâu mà xem nếu dính líu đến cô ta.
Nhắc mới nhớ, trước đây Asunaro đã từng hứa với Tanpopo… Khi Tanpopo nói dối tôi và định bắt tôi giúp cô ta biến Pansy và San-chan thành người yêu, Asunaro đã nghe lén được câu chuyện đó và nói: “Tôi sẽ làm một bài phóng sự đặc biệt về cô để củng cố sự nổi tiếng của cô, vậy nên hãy cho tôi tham gia cùng!” rồi tham gia vào kế hoạch đầy dối trá của tôi và Tanpopo. Vậy mà cô bé lại định thực hiện lời hứa đó một cách nghiêm túc sao…
「Mà thôi, cái lời hứa đó có cần phải giữ đâu chứ? Chắc chắn cái đồ ngốc ấy đã quên béng đi rồi.」
Nó ngốc mà. Một con ngốc chính hiệu, không thể chối cãi được.
「Kể cả Tanpopo có quên đi chăng nữa, thì em vẫn nhớ nên em phải thực hiện lời hứa! Hơn nữa, Tanpopo… rất là dễ thương và vô cùng… khụ khụ… nổi tiếng mà! Nếu đăng bài báo lên thì sẽ rất bùng… nổ, không sai vào đâu được! Chẳng lẽ lại không thể nào không làm phóng sự về chuyện này sao!」
Nè, đó là suy nghĩ thật lòng của cô bé à? Sao cứ ngắt quãng kỳ lạ thế, mà lại còn cố tình liếc mắt đi chỗ khác khi đang nói dở giữa từ “nổi… tiếng” nữa chứ?
「…Thật sự Tanpopo nổi tiếng đến thế sao?」
「Tất, tất nhiên rồi ạ!」
Hoàn toàn không nhìn vào mắt tôi, mà trán cô bé lại lấm tấm mồ hôi một cách kỳ lạ. Nhưng mà, kết luận cô bé đang nói dối ở đây cũng không hay lắm. Dù sao thì Tanpopo cũng đã từng đạt vị trí thứ ba trong cuộc bình chọn nữ sinh được yêu thích nhất toàn trường ở triển lãm Hanamai vào đầu học kỳ một. Nghĩa là, ít nhất thì cũng phải là người được yêu thích thứ ba trong trường ta…
「Rất là nổi tiếng luôn đấy ạ! …Hồi đầu học kỳ một thì là thế thật…」
Thì ra là vậy. Hồi đầu học kỳ một cô ta chưa bị nhận ra là đồ ngốc, nên đã dùng vẻ ngoài để lừa bịp được mọi người.
「Vậy thì, có khi nào mình không cần đi nữa không?」
「Đừng nói thế chứ! Không có anh thì em không thể phỏng vấn được đâu!」
「Tại sao? Asunaro tự làm một mình cũng được mà.」
「Dù thế nào đi nữa, dù thế nào đi nữa, em cũng cần sức lực của Joro! Lý do thì anh cứ gặp Tanpopo là biết thôi! Hơn nữa, cá nhân em thì hôm nay thôi cũng…」
Ư! Cứ bị Asunaro nhìn bằng ánh mắt tha thiết như thế này thì tôi khó mà thẳng thừng từ chối được… Cái lý do “cần có tôi” mà Asunaro nói, cái lý do mà chỉ khi gặp Tanpopo mới biết ấy, thì rõ ràng là vô nghĩa đến mức chẳng cần quan tâm, nhưng trước thái độ tha thiết của Asunaro, tôi lại cứ muốn gật đầu đồng ý. Đôi mắt long lanh nhìn tôi đầy tha thiết, đôi tay run run nắm chặt lấy vạt áo đồng phục. Dù biết rõ không nên xiêu lòng, nhưng khi nghĩ đến việc cô bé đã dốc hết sức để nghĩ về buổi phỏng vấn này, tôi lại chẳng thể cầm lòng được…
「Cơ hội như thế này có lẽ sẽ không đến lần thứ hai đâu… Bản thân em đã bị người khác bỏ xa rồi, đây lại là một cơ hội lớn đến với em! Em nhất định… muốn nắm bắt lấy nó!」
「Thế cái mục đích chính là phỏng vấn đâu rồi hả!?」
Tôi muốn đấm cho cái thằng tôi của một giây trước một trận quá đi mất!
「Đừng hiểu lầm nhé! Dù sao thì phỏng vấn cũng chỉ là tiện thể thôi!」
「Ít nhất thì cũng phải nói là 'tiện thể phỏng vấn' chứ!」
Cứ tưởng là tsundere, ai dè cô bé lại thẳng thắn tuôn ra hết suy nghĩ thật lòng của mình như thế, đúng là hết nói nổi!
「Tôi không quan tâm đâu! Tôi đã nói là tôi sẽ phỏng vấn cùng với anh, Joro mà! Thế nên hôm nay, NHẤT ĐỊNH, NHẤT ĐỊNH là anh phải giúp tôi đấy!」
Cô bé nghiêm túc đến mức cái tiếng địa phương Tsugaru mà bình thường vẫn được giấu sau ngữ điệu kính ngữ đã bật ra. Kiểu này thì tôi có từ chối đằng trời cũng vô ích thôi. Hừm… Thật ra thì phiền phức chết đi được, nhưng…
「…Anh hiểu rồi. Vậy thì, anh sẽ đi cùng cô bé phỏng vấn.」
「Đúng thế! Ôi chà! Cảm ơn anh nhiều lắm!」
「Rồi rồi.」
May mắn là cô bé không nhận ra, như vậy cũng tốt nhỉ? Thật ra, tôi chấp nhận là vì thấy Asunaro khi năn nỉ như thế lại đáng yêu đến lạ. Cô bé lúc nào cũng dùng mấy chiêu ép buộc, nhưng nghĩ đến việc cô bé đã cố gắng đến mức đó… thì tôi lại chẳng thể từ chối được.
「…Khụ khụ. Vậy thì, chúng ta hãy đi xin phép Tanpopo để phỏng vấn trong giờ giải lao tiếp theo nhé! Nếu bị từ chối, đành chịu vậy, chúng ta sẽ hẹn hò…」
「Thế thì tôi sẽ đi giúp thư viện như bình thường.」
「Xì… Joro đúng là đồ keo kiệt.」
※
Sau giờ học thứ năm, tôi cùng Asunaro đi đến khu vực của năm nhất. Nói thế nào nhỉ, ngay cả ở trong chính ngôi trường mình đang theo học, những nơi mà bình thường mình không đến cũng khiến tôi có chút căng thẳng. Năm ngoái tôi cũng học ở tầng này, nhưng không khí hoàn toàn khác so với hồi bọn tôi học.
Còn Asunaro thì sao nhỉ? Bình thường cô bé vẫn đi nhiều nơi trong trường Nishi Kitsuta để hoạt động câu lạc bộ báo chí mà.
「Fufufu! Joro và phóng sự~ Joro và phóng sự~ Joro và hẹn hò~」
Có vẻ cô bé không căng thẳng, nhưng câu cuối cùng lại có một từ kỳ lạ khiến tôi không khỏi lo lắng.
「À thì, lớp của Tanpopo là lớp Một thì phải, nên… kia rồi!」
Dù sao thì cô bé cũng định phỏng vấn thật, nên cô bé dùng cây bút đỏ chỉ thẳng vào bảng tên lớp của Tanpopo. Hóa ra cô nàng đó học lớp Một à. …Mà ngẫu nhiên làm sao, lại trùng với lớp năm ngoái của tôi.
Thôi được rồi, tôi sẽ hé nhìn vào trong một chút… À, thấy rồi. Sao cô ta lại đứng lủi thủi một mình bên cửa sổ thế nhỉ, con bé này có bạn bè gì không ta…
「Hyoa~. Hôm nay nghỉ trưa mà cũng cố gắng quá sức, mệt thật rồi. Hừm hừm…」
Tôi không biết cô ta đã làm gì trong giờ nghỉ trưa, nhưng có vẻ cô ta đang mệt mỏi. Lưng hơi khom lại một chút, đó có phải là biểu hiện của sự mệt mỏi không?
Nhưng chỉ được một lát, cô nàng lại nhìn ra cửa sổ với nụ cười tươi rói một cách lạ lùng, rồi nói:
「…Ôi chà? Cửa sổ kia, sao lại phản chiếu tôi lấp lánh thế này~? Thiên thần như tôi đáng yêu quá mức rồi à? …Hả? Muốn xem điệu nhảy "tưng tửng" của tôi ư!? Hừm, thôi được rồi~ Vậy thì, tôi sẽ đặc biệt nhảy cho mà xem đó~!」
「Asunaro. Để anh xác nhận lại một chút, cô bé thật sự sẽ phỏng vấn về cái đó sao?」
「Vâng ạ… Chúng ta sẽ phỏng vấn về ‘cái đó’…」
Ngay cả Asunaro cũng không thể chấp nhận nổi cái đồ ngốc đột nhiên nhảy múa bên cửa sổ. Khuôn mặt cô bé giờ đây sượng trân, cứ như thể sự phấn khích ban nãy là giả vậy.
「Tôi là thiên thần~ Thiên thần của thế giới~ Thiên thần của thiên hà~ Hôm nay giọng hát thiên thần sẽ vang vọng~ Thiên đường thiên thần xinh đẹp mở ra~ Bên phải mưm~ Bên trái mưm~ Bên trên cũng mưm~ Nhưng không có bên dưới đâu nhé~ Vì anh dung nham sẽ bùng nổ vì sung sướng mất~」
Đó chính là cấp độ cuối cùng của cái sự ngốc nghếch sao…
「Thôi thì, chúng ta cứ đi xin phép phỏng vấn trước đã…」
「Đúng vậy.」
Chúng tôi, trong lòng đầy ngao ngán, tiến về phía Tanpopo.
「Này, Tanpopo.」
「Mư ư hưm~♪ Mư ư hưm~♪ Thiên thần vĩ đại sắp xuất hiện rồ… Ơ?」
Cái đồ ngốc đang say sưa với điệu nhảy ngu ngốc của mình cũng nhận ra chúng tôi, rồi lộ ra vẻ mặt ngơ ngác. Nhưng rồi ngay lập tức…
「Hự! Hự ơ ơ ơ ơ! Là, là chị Hadate! Chị Hadate đang ở đây!」
Không hiểu sao, nhìn thấy Asunaro cô ta lại bắt đầu sợ hãi tột độ.
「Đừng, đừng lại gần em! Chị Hadate đừng lại gần em! Mu ư ư rư rư rư!」
Rốt cuộc thì hai người này đã xảy ra chuyện gì vậy?
「Tanpopo, chị sẽ không làm gì đâu, em nghe chị nói đã! Chị có chuyện muốn nhờ em mà!」
「Em không tin lời chị đâu! Phải tìm cách trốn thoát! Đúng rồi! Chỗ này đây! Nếu trốn thoát khỏi đây một mạch thì… Hự!」
Có vẻ cô ta đang rất hoảng loạn, sau khi nhìn quanh quất, cô ta liền đâm sầm vào cửa sổ. Tại sao cô ta lại chọn cách đó chứ? Thôi thì, may là cửa sổ không vỡ.
「Đau, đau quá~! Sao em không xuyên qua được vậy~…」
Mũi đã đỏ ửng, mắt thì ướt nhèm, trông cô thảm hại thật, nhưng tôi thì muốn biết rốt cuộc cô nghĩ bằng cách nào mà mình thoát được vậy?
“Đó là lý do em muốn anh Kisaragi tới đây ạ...”
“Thôi được, cứ nói kỹ xem nào.”
“Thì đấy, anh nhớ không, trước đây em đã tìm hiểu đủ thứ chuyện về quá khứ của Tanpopo rồi phanh phui hết mà. Từ đó tới giờ hình như cậu ấy cảnh giác với em lắm, ...Thật ra, sáng nay em có tới xin nói chuyện một mình, nhưng cậu ấy doạ nạt xong rồi chạy mất tiêu luôn ạ.”
Đúng là con vật hoang dã mà, cái cô này.
“Ra vậy. ...Mà khoan, thế thì có tôi ở đây cũng chẳng khác gì chứ? Tôi cũng đâu phải không hùa với Asunaro để tra hỏi Tanpopo đâu.”
“Dạ không, chuyện là...”
Ơ? Asunaro tự dưng lại nhìn về phía Tanpopo.
“Mư phư~... Lúc thế này mà có anh Kisaragi, nô lệ trung thành của tôi ở đây thì... Hả! Có cả anh Kisaragi! Oa~! Anh Kisaragi!”
Đến giờ cô mới nhận ra tôi đứng sờ sờ ở đây à.
Dù có thể trăm phần trăm cho là đáng yêu khi cô ấy vui vẻ chạy loanh quanh như thế, nhưng mấy cái từ ngữ khó chịu kia lại chen vào, khiến tôi thấy bực mình hơn hẳn.
“Đấy, chuyện là thế đó, không hiểu sao Tanpopo lại bám dính lấy anh Kisaragi như vậy.”
Cám ơn cô vì cái thông tin chẳng vui vẻ gì đó.
“Nờ mồ~u! Anh Kisaragi lại muốn ngắm nhìn em nên cố ý đến tận lớp thế này, đúng là một ‘fan cuồng’ chính hiệu rồi! Mư phư phư phư!”
Tôi tuyệt đối không phải là ‘fan cuồng’ của cô.
“Anh muốn ngắm nhìn em từ đâu đây ạ? Hay là bắt đầu từ việc vuốt ve mái tóc ‘xinh xỉu’ của em? Hoặc là để thể hiện lòng trung thành, anh sẽ tỉ mỉ liếm giày của em—”
“Không phải! Tôi chỉ đi kèm thôi. Người có việc cần nói chuyện với cô là Asunaro. Cậu ấy muốn hoàn thành lời hứa với cô đấy.”
“Anh Asunaro? ...Hả! Đúng rồi! Anh Kisaragi, anh Asunaro lại đến gieo rắc nỗi sợ hãi cho em nữa rồi! Mau, xử lý cậu ta đi!”
“Thôi nào, nghe Asunaro nói đã.”
“Mụi ghẹo! Đau! Đừng có bất ngờ chặt tay thế chứ! Mư phư!”
Đừng có mà quên chuyện mười giây trước chứ.
“Này Tanpopo. Em tuyệt đối không đến để làm hại cô đâu, em chỉ đến để thực hiện lời hứa thôi mà.”
“Lời hứa? ...Ể? Có chuyện đó sao ạ?”
Đúng như dự đoán, cô ta quên sạch sành sanh rồi...
“Thôi nào, nhớ lại đi chứ. Trước đây em đã nói sẽ làm một bài báo đặc biệt về cô mà.”
“...Hả! Nghe nói vậy thì em cũng thấy có vẻ đúng ạ! Chẳng lẽ, anh Asunaro...”
“Vâng! Em đến để xin phép phỏng vấn làm bài báo đặc biệt đó ạ!”
“Thật thế sao ạ! Vậy mà em đã vội vàng hiểu lầm mất rồi. ...Em xin lỗi. Mư phư~...”
Đúng là ngốc thật, nhưng khi biết mình sai thì cũng chịu xin lỗi đàng hoàng đấy chứ. Cái chỗ không đâu thì lại nghiêm túc một cách kỳ lạ.
“Không không, đừng để tâm ạ! Vậy thì, em xin phép được phỏng vấn...”
“Đương nhiên là được rồi ạ! À không, nhất định phải làm đấy ạ! Mư phư phư!”
Cứ như thế này, chỉ khi cô ấy cười ngây thơ thế này thì mới đáng yêu thôi. Chỉ những lúc như này... Ơ?
Sao tôi cứ có cảm giác mấy đứa trong lớp đang nhìn Tanpopo bằng ánh mắt sắc lẹm một cách lạ thường vậy nhỉ...
“Cái con Kamata đó làm sao vậy? Lại còn bài báo đặc biệt nữa chứ, không phải nó được thiên vị quá đáng à?”
“Có được làm quản lý câu lạc bộ bóng chày cái là làm cao ngay ấy mà.”
“À, các bạn ơi... Đừng nói nặng lời với Tanpopo như thế chứ...”
“Ừ, ừm... Tanpopo đâu phải là đứa trẻ xấu đâu mà...”
Trong nhóm bốn người, hai cô gái buông lời khó nghe, còn một cô gái có vẻ thanh lịch và một cậu con trai trông hơi yếu đuối đang nói chuyện cùng thì lại có vẻ ngần ngại bênh vực Tanpopo. Hình như cô ấy không hẳn bị ghét bỏ hoàn toàn, nhưng hai người đầu tiên thì chắc chắn là không ưa Tanpopo rồi.
...Mà này, cái vụ cô ấy được làm quản lý câu lạc bộ bóng chày là sao vậy?
“Mư phư! Mư phư phư phư! Cuối cùng, cái ngày em chinh phục cả thiên hà cũng sắp đến rồi! Ha~a! Giờ phút này em đã thấy hào hứng lắm rồi! Những ‘fan cuồng’ tràn ngập tận Sao Diêm Vương... mư phư phư...”
Chính bản thân cô ta thì có vẻ chẳng nhận ra gì cả, vẫn đang chìm đắm trong cái ảo tưởng ngốc nghếch là sẽ chinh phục Sao Diêm Vương.
“Vậy thì, chiều nay sau giờ học em xin phép được phỏng vấn cô nhé?”
“Đương nhiên rồi ạ! ...À, nhưng mà, chiều nay sau giờ học em có lịch đi do thám tình hình đối thủ, nên nếu anh/chị đi cùng thì em sẽ rất vui ạ! Mư phư!”
Ồ... Quản lý đội bóng chày lại còn làm cả mấy chuyện này nữa à.
“Vâng, em hiểu rồi! Vậy chiều nay sau giờ học chúng ta gặp nhau trước cổng trường nhé?”
“Vâng! Cứ thế mà làm ạ! ...À! Anh Kisaragi ơi, để đề phòng anh chuẩn bị sẵn thuốc an thần đi nhé! Lỡ em đáng yêu quá mà khiến anh ‘nổ tung vì mê mẩn’ thì sao...”
“Không cần đâu.”
“Ôi? Thế sao ạ? Chẳng lẽ anh đã uống hết cả lọ rồi mới đến đây...”
Làm gì có chuyện đó. Từ trước tới giờ tôi còn chưa bao giờ rung động trước cô một lần nào ấy chứ.
“Thôi, giờ nghỉ cũng sắp hết rồi, chúng tôi về đây. Chiều nay gặp nhé.”
“Vâng! Về phía em cũng xin được chiếu cố ạ! Mư phư phư phư!”
Cứ thế, chúng tôi đã xin được phép phỏng vấn một cách suôn sẻ và rời khỏi lớp của Tanpopo.
“Này, Asunaro. Tôi hỏi cái này được không?”
“Vâng. Có chuyện gì vậy ạ?”
Trên đường về lớp, tôi gọi Asunaro. Tất nhiên, điều tôi muốn hỏi là...
“Tanpopo hình như không được lòng mấy đứa trong lớp cho lắm đúng không?”
Là về thái độ gai góc của mấy đứa bạn cùng lớp lúc nãy đó. Asunaro là người thạo tin nhất trường, chắc hẳn cũng biết rõ quan hệ bạn bè của học sinh năm nhất.
“À, à... Đúng vậy rồi ạ... Anh Kisaragi nói đúng đó ạ...”
Asunaro gật đầu xác nhận lời tôi nói, gương mặt thoáng nét đắng đót.
“Sao vậy? Tôi thấy cô ta tuy ngốc nghếch nhưng đâu phải loại người xấu xa gì đâu chứ...”
“Là vì Tanpopo là quản lý của câu lạc bộ bóng chày ạ.”
“Hả?”
Cái gì? Sao làm quản lý bóng chày lại bị ghét bỏ chứ...
“Năm ngoái, đội bóng chày của trường ta suýt nữa thì vào được Koshien đó ạ. Chính vì thế mà năm nay, có rất nhiều người muốn làm quản lý cho câu lạc bộ. Nhưng vì không thể tiếp nhận hết tất cả, nên trường đã tổ chức một bài kiểm tra tuyển chọn. Em không rõ chi tiết, nhưng có vẻ đó là một bài kiểm tra khá khắc nghiệt, và hầu hết các học sinh đều trượt.”
“Có chuyện đó sao. ...Khoan đã, vậy thì...”
“Và người duy nhất vượt qua bài kiểm tra tuyển chọn đó... chính là Tanpopo ạ.”
Thật sao? Tôi không biết đó là bài kiểm tra kiểu gì, nhưng lại là bài kiểm tra mà chỉ mình Tanpopo đậu thôi ư? Cái gì? Chẳng lẽ họ làm bài kiểm tra xem ai ngốc nhất à? Nếu thế thì cô ta thắng áp đảo rồi còn gì...
“Thế nên, Tanpopo đã trở thành đối tượng bị đố kỵ... Đặc biệt là từ các bạn nữ rất ngưỡng mộ câu lạc bộ bóng chày...”
Ra là vậy. Đúng là câu lạc bộ bóng chày từ năm ngoái đã nổi tiếng một cách bất thường. Một cách nào đó, họ đã trở thành những thần tượng gần gũi. Mà cứ nghĩ đến việc Tanpopo là nữ sinh duy nhất được ở gần những người như thế... thì đúng là không lạ gì khi cô ấy trở thành mục tiêu của sự đố kỵ.
“Sao lại là Tanpopo chứ? Sao lại chỉ có cô ta là đậu được...”
“Đúng vậy ạ. Em cũng rất muốn vén màn bí ẩn đó. Biết đâu hôm nay phỏng vấn sẽ làm rõ được điều đó đó!”
Chúng tôi thì biết Tanpopo ngoài đời thường, nhưng lại chưa từng thấy Tanpopo khi tham gia hoạt động câu lạc bộ bóng chày. Tức là, nếu được tận mắt chứng kiến...
“Hừm hừm! Thế nào rồi, anh Kisaragi? Anh cũng bắt đầu mong chờ buổi phỏng vấn hôm nay rồi chứ?”
Khó chịu thật, nhưng thừa nhận lời của Asunaro với cái mặt cười đểu như thế thì...
“Ừm... có lẽ vậy...”
Trường Nishikitsuta năm nay không còn là một ngôi trường vô danh, không ai chú ý như năm ngoái nữa. Mà là một trong những ứng cử viên hàng đầu cho chức vô địch khu vực, nghiêm túc đặt mục tiêu vào Koshien.
Quản lý duy nhất của câu lạc bộ bóng chày ấy... Kamata Kimie.
Nếu biết được bí mật đằng sau việc cô ta là người duy nhất vượt qua bài kiểm tra đầu vào khắc nghiệt đó, có lẽ ấn tượng của tôi về Tanpopo – kẻ mà tôi vẫn luôn cho là một đứa ngốc – cũng sẽ thay đổi ít nhiều...
***
“A! Anh Kisaragi, anh Asunaro! Chỗ này nè, chỗ này!”
Tanpopo đã đứng sẵn trước cổng trường từ chiều. Vừa thấy bóng tôi và Asunaro, cô ấy liền vươn tay vẫy vẫy rồi nhảy tưng tưng để gây sự chú ý.
Đâu cần phải làm thế thì tôi mới biết cô ấy ở đó đâu.
“Mư phư phư! Em vui vẻ nhảy tưng tưng ở cổng trường thế này... Thế này là lại sắp có thêm ‘fan cuồng’ nữa rồi...”
Thật sự thì, tại sao một đứa ngốc như thế này lại có thể là người duy nhất đậu bài kiểm tra quản lý câu lạc bộ bóng chày chứ? Tôi cũng từng hỏi San-chan rồi, nhưng cậu ta chỉ nói ‘Cứ ở cạnh con bé thì sẽ biết thôi’, chứ không cho tôi câu trả lời rõ ràng nào cả.
“Chào, đợi lâu không, Tanpopo.”
“Hôm nay nhờ Tanpopo giúp đỡ nhé!”
“Vâng! Giờ thì, để có thể viết được một bài báo khiến sự đáng yêu của em vang danh khắp vũ trụ, em sẽ rắc thêm nhiều ‘gia vị thiên thần’ hơn mọi khi! Mư phư!”
Chứ đừng nói là cả vũ trụ, ngay cả toàn trường Nishikitsuta cô cũng còn chưa vang danh được đâu.
“À, mà nhân tiện, Tanpopo này...”
“Vâng! Món em thích nhất là bánh hamburger ạ!”
Không phải, không phải cái đó.
“...Hừm hừm. Món Tanpopo thích là hamburger, ghi chú.”
Vậy thì, tôi cứ hỏi cái tôi muốn hỏi vậy.
“Người kia là...”
Tôi muốn hỏi về người đàn ông mặt ủ ê đứng cạnh Tanpopo.
“A! Đúng rồi! Em đãng trí quên mất chưa giới thiệu rồi! Đây là anh Higuchi, tiền bối năm ba ạ! Anh ấy sẽ đi do thám tình hình đối thủ cùng chúng ta đó ạ! Đúng không, anh Higuchi?”
Quả nhiên là vậy. Tôi cứ thấy anh ấy quen quen mà.
“À. Chào nhé, Kisaragi, Asunaro.”
Được Tanpopo giới thiệu, anh Higuchi khẽ nhếch mép, đưa tay chào chúng tôi. Thoạt nhìn cứ tưởng là người khó gần, nhưng có vẻ không phải vậy.
“Nhân tiện, anh Higuchi là người đánh số hai chính của đội đó ạ! Khả năng phòng ngự cực đỉnh và sức tấn công ổn định! Hơn nữa, anh ấy còn là ‘fan cuồng’ số một của câu lạc bộ bóng chày, hôm nay anh ấy lo cho em quá nên nhất quyết đòi đi cùng—”
“Để Tanpopo đi một mình thì kiểu gì cũng xảy ra chuyện vớ vẩn nên tôi mới đi cùng.”
“Nờ mồ~u! Anh Higuchi ơi! Đừng có giả vờ ngại ngùng nữa chứ! Mư phư!”
Liệu trong trường mình có thật sự tồn tại cái gọi là ‘fan cuồng’ không nhỉ? Vô ích mà lại có thêm một bí ẩn mới rồi.
“...Hừm hừm. Anh Higuchi không phải là ‘fan cuồng’ số một của câu lạc bộ bóng chày, ghi chú.”
“Kisaragi và Asunaro đến đây giúp đỡ tôi thật nhẹ nhõm. Đi có hai đứa với Tanpopo thì chắc sẽ gặp đủ thứ rắc rối mất. Đừng có căng thẳng quá nhé.”
“A, vâng! Em hiểu rồi ạ, anh Higuchi!”
Cứ bảo đừng căng thẳng thì tôi lại càng căng thẳng hơn. Tôi thì hầu như chẳng có mối quan hệ nào với các tiền bối, ngoài Cosmos và Yamada-san cả...
“Vẫn còn hơi gượng nhỉ. ...À đúng rồi. Thế thì trên đường đi, chúng ta nói chuyện về sở thích của các cô gái dễ thương nhé?”
“Ể! À không, chuyện đó thì...”
“Haha, đùa thôi mà. Thôi, cứ thoải mái nhé.”
Trời ơi. Từ trước tới giờ chưa bao giờ tôi thấy có một người cởi mở và đàng hoàng đến thế xuất hiện cả. Ai mà ngờ được trường Nishikitsuta lại có người như thế này chứ...
“Cô gái dễ thương! Tức là em rồi! Mư phư phư phư! Vậy thì, hay là chúng ta ghé vào quán cà phê nào đó có bán bánh pancake ngon nhỉ... Hụa!”
Ơ? Cái con ngốc này vừa nói ra mấy lời ngốc nghếch là mắt của anh Higuchi bỗng trở nên sắc lẹm đến đáng sợ...
“Chuyện nghe có vẻ thú vị đó, nhưng hình như không liên quan gì đến kế hoạch hôm nay thì phải, Tanpopo.”
“Hụa... Ờm, chuyện đó thì...”
“Tôi hỏi lại một lần nữa nhé? Hôm nay chúng ta đi làm gì?”
“Ư, ừm... Do thám tình hình đối thủ... ạ...”
“Đúng rồi. Vậy mà cô lại định đi ăn bánh pancake à? Trong khi những người khác đang nỗ lực tập luyện sao?”
“Hức! Em, em không đi đâu! Em sẽ nghiêm túc do thám tình hình đối thủ mà!”
Đỉnh thật! Con ngốc này mà cũng ngoan ngoãn nghe lời được sao!
“Tốt. Nào, đừng có luyên thuyên nữa mà đi nhanh lên.”
“Mư phư~... Anh Higuchi hôm nay vẫn nghiêm khắc ghê...”
Có anh ấy đi cùng thật sự là may quá!
“...Hừm hừm. Tanpopo không thể làm trái lời anh Higuchi, ghi chú.”
Asunaro đúng là ghi chép mọi thứ thật. Đây chính là bộ mặt thật của người thạo tin số một câu lạc bộ báo chí sao. Tuy chẳng liên quan gì đến mục đích hôm nay, nhưng tôi cảm thấy mình đã được thấy một khía cạnh quý giá của cô ấy.
***
“Hôm nay, chúng ta sẽ đến do thám trường Trung học Nanagemu. Đó là một trường danh tiếng trong khu vực của chúng ta, được coi là ứng cử viên hàng đầu cho chức vô địch cùng với trường Trung học Karashoubu đấy.”
Trên đường đi, anh Higuchi vừa bước cạnh tôi vừa giới thiệu về địa điểm sắp tới.
Tôi chẳng biết gì về bóng chày cấp ba nên chưa từng nghe đến trường này, nhưng chỉ riêng lời khẳng định rằng trường đó ngang tầm với trường Đường Xương Bồ, đội đã thắng trường chúng tôi... Trường Tây Mộc Tứ trong trận chung kết giải khu vực năm ngoái để giành vé đi Koshien, cũng đủ để tôi dễ dàng hình dung được đối thủ mạnh đến mức nào.
"Vậy mà còn có đội mạnh đến thế nữa sao?… Nhân tiện, năm ngoái thì…"
"Bị trường Đường Xương Bồ đánh bại ở bán kết. Đó là một trận đấu khá giằng co, nhưng hình như không sao kìm được tay đập số bốn của Đường Xương Bồ. Cuối cùng bị cậu ta đánh một cú home run, thế là hết."
"Đặc Chính Bắc Phong à?"
"Ồ, ra là cậu cũng biết."
Lý do trường Tây Mộc Tứ thua năm ngoái cũng y chang. Phút cuối cùng, bị Đặc Chính đánh một cú hit lật ngược tình thế… Á à à! Nghĩ đến là thấy tức anh ách! Thế mà cay cái là, nó lại chẳng phải thằng tồi tệ gì…
Tôi và Đặc Chính giờ vẫn hay gặp mặt ở thư viện vì công việc liên quan, nhưng thật ra còn trước cả lúc đó… là trong trận chung kết giải khu vực năm ngoái, tôi và nó đã nói chuyện vài câu trước trận đấu.
Cái cảnh nó đánh rơi chiếc găng tay quý giá rồi cuống cuồng tìm khắp nơi. Tìm thấy xong, nó lịch sự cảm ơn tôi, rồi ôm khư khư chiếc găng tay ấy mà đi thẳng ra sân. Thằng đó cũng là một tên mê bóng chày y chang San-chan thôi…
"Nhưng mà, xét về diễn biến trận đấu thì Thất Chảo lại là đội chiếm ưu thế. Bên Đường Xương Bồ, chỉ có mỗi Đặc Chính là đánh trúng bóng một cách tử tế. Còn Thất Chảo thì liên tục tạo ra các cú hit. Chẳng qua là không thể chuyển thành điểm số mà thôi. …Nếu Đường Xương Bồ và Thất Chảo đấu lại, kết quả có khi sẽ đảo ngược."
"Mạnh đến vậy sao…"
"Ừ. Đó là một đội đặc biệt mạnh về khả năng phòng ngự. Tay ném át chủ bài của họ, được cho là ngang tầm với San-chan… không, theo một khía cạnh nào đó, còn có thể nói là hơn cả San-chan."
"Hả!? Không, nhưng San-chan thì…"
San-chan là một trong những vận động viên ném bóng có cú ném siêu tốc đáng gờm nhất trong giới bóng chày học đường mà.
"Hai người thuộc hai loại hình khác nhau. San-chan trội hơn về lực và tốc độ, nhưng về khả năng kiểm soát bóng hay các cú ném biến hóa thì tay ném át chủ bài của Thất Chảo lại nhỉnh hơn. Từ năm ngoái, chuyện San-chan ít có cú ném biến hóa đã là điều mọi người bàn tán rồi."
Ặc! Chuyện này thì có lẽ tôi không thể phản bác được… Tuy không rành bóng chày, nhưng đến cả tôi cũng hiểu được chừng ấy. Bóng của San-chan đúng là nhanh khủng khiếp. Nhưng lại rất thiếu các cú ném biến hóa. Thế nên, cứ đến nửa sau trận đấu là kiểu gì đội đối thủ cũng quen được với tốc độ bóng, rồi ra sức cướp hit là chuyện thường như cơm bữa. Trong trận chung kết giải khu vực năm ngoái, cú hit cuối cùng của Đặc Chính cũng có lẽ là do nguyên nhân tương tự.
"Hơn nữa, Tây Mộc Tứ vốn không phải là một trường danh tiếng về bóng chày. Năm ngoái nhờ có thành tích tốt nên giờ thiết bị mới được ưu tiên hơn một chút, nhưng so với Thất Chảo, một trường vốn đã là danh môn về bóng chày thì trang thiết bị cũng khác biệt một trời một vực. Bên đó có cả sân vận động riêng, sân tập trong nhà, và cả khu vực khởi động cho pitcher nữa chứ."
Khác biệt về trang thiết bị không có nghĩa là khác biệt về thực lực, nhưng nếu khác biệt đến mức đó thì chất lượng tập luyện sẽ có sự chênh lệch lớn đấy. Tôi đi theo với suy nghĩ đơn giản là đi cùng cho vui, nhưng có lẽ mình cũng nên cố gắng hết sức để thu thập được ít nhất một thông tin nào đó hữu ích cho đội bóng chày thì hơn…
"Thôi, đừng nghĩ nặng nề thế làm gì. …Với lại, về khoản cổ vũ thì đội mình vượt trội hơn hẳn mà. Năm ngoái, mỗi trận đấu đều có Kisaragi ra sức cổ vũ, thực sự đã giúp đỡ tụi anh rất nhiều."
"A! Không! À, em cảm ơn ạ…"
"Người phải cảm ơn là anh đây này."
Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi gặp được một tiền bối tử tế mà mình có thể thật lòng kính trọng.
À mà, hai đứa Asunaro và Tanpopo đang đứng sau lưng tôi thì…
"Mụ phư phư! Tiền bối Hadachi ơi, hôm nay mà trong chuyến do thám địch tình này, chúng ta mà biến hết người của Thất Chảo thành "Watagesto" của em thì trận đấu coi như thắng chắc rồi! Em sẽ cho mọi người thấy cái bẫy "Wata-trap" của em lợi hại cỡ nào!"
"Haizzz… Vậy à…"
Tuyệt đối chẳng liên quan gì đến căng thẳng, nhưng lại là một lời nói chỉ toàn toát ra cái linh cảm sẽ thất bại thảm hại mà thôi. Có dây dưa vào thì cũng chẳng có gì tốt đẹp đâu, tôi cứ nói chuyện với tiền bối Higuchi thì hơn. Vừa hay tôi cũng có chuyện muốn hỏi mà.
"À này, tiền bối Higuchi…"
"Hửm? Có chuyện gì thế?"
"Tại sao chỉ có Tanpopo là được nhận làm quản lý đội bóng chày vậy ạ? Em nghe nói năm nay có bài kiểm tra đầu vào cực kỳ khắc nghiệt mà…"
"À, ra là chuyện đó. Chà, nếu chỉ biết Tanpopo thường ngày thì đúng là cậu sẽ nghĩ vậy."
Tanpopo thường ngày ư? Tức là, khi ở trong đội bóng chày thì Tanpopo có điểm gì khác…
"Mụ phư! Khác với năm ngoái, năm nay em đã ở Tây Mộc Tứ rồi! Vậy thì việc đến Koshien coi như đã được quyết rồi! …Haiz~! Hồi hộp quá đi mất! Đến Koshien và trình diễn oai hùng trước cả nước với tư cách là một idol siêu cấp vĩ đại, siêu đẳng cấp, siêu hút fan, siêu bùng nổ, siêu choáng váng!"
Đúng kiểu mọi khi, khiến tôi chẳng biết phải nói gì luôn.
"Nhìn cái cảnh đó thì em thật sự không thể tin nổi."
"Hahaha! Vậy thì, để anh nói cho cậu nghe một chút nhé."
"Chỉ một chút thôi ạ?"
Đằng nào cũng vậy, tôi muốn anh ấy nói hết luôn thể chứ…
"Cũng giống như bóng chày thôi. Dù có được chỉ dạy, cậu cũng đâu thể làm được hết mọi thứ ngay lập tức, đúng không?"
Có vẻ như tiền bối Higuchi đã nhìn thấu cả việc tôi đang nghĩ gì.
"Nếu không luyện tập đầy đủ, cậu sẽ không thể biến nó thành của riêng mình được. Vậy nên, anh chỉ chỉ cho cậu lối vào thôi. Còn lối ra, Kisaragi phải tự mình tìm được."
"Em hiểu rồi ạ."
Mới chỉ khác nhau một năm thôi mà người này thật sự đúng là một 'tiền bối' đáng nể. Bảo sao San-chan cứ nói 'thành viên đội bóng chày là tuyệt nhất' thì ra là vậy.
"Vậy đó, tuy chỉ là khởi đầu thôi. …Bọn anh muốn có thêm đồng đội. …Đó là lý do tại sao chỉ Tanpopo là người duy nhất vượt qua bài kiểm tra quản lý. Tất nhiên, còn có nhiều điều khác nữa."
"À…"
Ừm… Dù không hiểu rõ lắm, nhưng dù sao thì Tanpopo có vẻ như có điều gì đó rất khác biệt so với những người muốn làm quản lý khác. Tuy vẫn còn lờ mờ khó hiểu, nhưng có lẽ hỏi thêm cũng sẽ chẳng được chỉ dẫn gì nữa đâu. Vậy thì, qua buổi do thám hôm nay, mình phải tìm cách để hiểu cho bằng được nó mới thôi.
***
Từ Tây Mộc Tứ, chúng tôi khởi hành, trải qua ba mươi phút lắc lư trên tàu điện. Từ ga, đi bộ thêm chừng mười phút nữa… Cuối cùng, chúng tôi cũng đã đến được trường cấp ba Thất Chảo, đích đến của ngày hôm nay. Nhưng mà…
"Này, Tanpopo. Từ đây chúng ta làm gì đây? Tự tiện xông vào rồi xin phép được do thám đội bóng chày thì…"
Mặc dù cổng trường vẫn đang mở, nhưng đâu thể nào bọn tôi, học sinh trường khác, lại tự tiện xông vào được chứ. Bình thường thì phải đến văn phòng làm thủ tục để được phép vào trường, nhưng liệu họ có cấp phép do thám cho một đối thủ có khả năng sẽ gặp nhau ở giải khu vực không đây? Hay vì đây là trường danh môn bóng chày mà lại có đến hai bác bảo vệ trông hầm hố đáng sợ thế này…
"Mụ phư! Đúng là tiền bối Kisaragi nói đúng thật! Nhưng mà, yên tâm đi ạ! Chính vì thế nên em mới đến đây để do thám địch tình chứ!"
Tức là, Tanpopo có cách nào đó ư? Chẳng lẽ, đó chính là lý do em ấy được chọn làm quản lý đội bóng chày…
"Mụ phư phư phư ưm! Một thiên thần đáng yêu như em mà đến xin được do thám địch tình thì làm sao có chuyện bị từ chối được chứ! Thậm chí còn chắc chắn sẽ được nói lời cảm ơn vì đã đến nữa cơ!"
Có vẻ không phải vậy rồi. Tại sao nó lại có thể xông thẳng vào văn phòng với cái điệu bộ ngớ ngẩn như thế được nhỉ…
Ba phút sau. Con nhỏ ngốc nghếch vừa xông thẳng vào văn phòng đã trở ra với vẻ mặt bực bội đến lạ.
"Không hiểu sao, em lại thất bại rồi! Không tài nào hiểu nổi! Mụ phư phư!"
Hiểu nổi mới lạ. Dù có nghĩ thế nào thì đó cũng là cái cách bất khả thi mà.
"Không thể tin nổi đúng không ạ? Em chỉ hơi ‘muốn biết điểm yếu của đội bóng chày bên đó để thắng đậm trong trận đấu, xin cho em được tham quan!’ và đã làm bộ đáng yêu để xin xỏ như vậy, thế mà họ lại bình thản nói ‘chúng tôi từ chối’ đấy ạ! Thật là thiếu ý thức quá đáng!"
Chính con bé đó mới thiếu ý thức!
"Tanpopo, không cần phải cố quá đâu. Chờ thêm một chút nữa thì--"
"Tiền bối Higuchi đang nói gì vậy ạ! Chúng ta phải nhanh chóng và chắc chắn do thám địch tình để củng cố chiến thắng của đội mình chứ! Chủ yếu là để em ra mắt Koshien!"
Cái mục đích tệ hại.
"Không, nhưng mà—"
"Đến nước này thì phải xông thẳng vào thôi! Nếu em đáng yêu hết sức mà chạy thật nhanh, thì nhìn thấy cảnh đó, các bác bảo vệ sẽ rung động mà mềm nhũn ra, chẳng làm được gì nữa đâu!"
Đừng có mà coi thường mấy bác bảo vệ chứ.
"Tiền bối Kisaragi, tiền bối Hadachi, tiền bối Higuchi! Xin hãy theo em! Mụ phư phư phư phư phư phư!!"
"Ối! Khoan đã, Tanpo… Ài, đi mất rồi."
Không thèm nghe lời ngăn cản của tiền bối Higuchi, Tanpopo một mạch xông thẳng vào trường Thất Chảo với cú chạy nước rút chẳng hề đáng yêu chút nào. Chuyện con bé không bị các bác bảo vệ nhìn thấy là điều không thể…
"Hức! Hức! Tại sao lại như vậy chứ! Tại sao em lại gặp phải chuyện này cơ chứ!"
Một con ngốc bị bác bảo vệ khiêng trở lại cứ như người ngoài hành tinh bị FBI tóm được vậy. Có vẻ nó đã chống cự dữ dội lắm, trên mặt và khắp áo đồng phục dính đầy vết bẩn.
"Con bé này, là người quen của mấy đứa à?"
Ánh mắt sắc như dao của bác bảo vệ to con như thể xuyên thẳng qua ba người chúng tôi.
"Dạ, ừm…"
"Tiền bối Kisaragi! Giờ là lúc giải phóng sức mạnh tiềm ẩn rồi! Nào, hãy xử lý tên bất lịch sự này ngay đi! Mụ phư phư!"
Im ngay đi, con bé bất lịch sự kia. Đừng có mà lôi tôi vào!
"Này, này! Ngừng giãy giụa lại!"
"Không thích đâu ạ~! Em nhất định phải do thám địch tình bằng được mới thôi~!"
Tanpopo ra sức giãy giụa, cố gắng thoát khỏi vòng tay của bác bảo vệ. Nhưng với sự chênh lệch sức mạnh quá lớn, làm gì có chuyện thắng được, nó chỉ đang chống cự một cách vô ích mà thôi.
"Ừm… Phiền phức thật rồi… Cứ thế này thì việc phỏng vấn Tanpopo, mục đích ban đầu của chúng ta… À mà, cũng không hẳn là không làm được. Cứ như thế này thì cũng sẽ thành một bài viết ra trò đấy chứ…"
Không biết rốt cuộc sẽ thành bài báo kiểu gì nữa đây… Chỉ thấy lòng nặng trĩu lo lắng thôi…
"Haizzz… Đúng là Tanpopo… Ồ, đến rồi sao?"
Hửm? Tiền bối Higuchi, sao vậy ạ? Tự nhiên lại nhìn về phía cổng trường chứ không phải Tanpopo nữa rồi…
"Yo, Higuchi! Để mày đợi lâu rồi! …Mà này, con bé đó bị làm sao thế?"
"Đừng bận tâm."
Người bước vào từ cổng trường là một chàng trai khoác trên mình bộ đồng phục của đội bóng chày trường Thất Chảo. Cao bằng San-chan, chắc tầm một mét tám chứ gì? Khoan đã, người này là…
"Đó là đội trưởng trường cấp ba Thất Chảo, Shigemi Hisato. …Thời cấp hai, cậu ấy từng chung đội bóng chày với anh."
"Chào! Mình là Shigemi đây! Rất vui được gặp các bạn! À mà, mấy cậu đều là thành viên đội bóng chày à?"
"Không, hai người bên này là đi cùng thôi. Còn cái đứa đang quậy đằng kia là…"
"Mụ phư phư! Thả em raaaa! Em… Ơ? Anh không phải là đội trưởng Shigemi của trường cấp ba Thất Chảo sao ạ! Chẳng lẽ, anh cố tình đến tận đây để cứu em sao!?"
"Cái con bé thú vị này là ai thế, Higuchi?"
"Thật đáng xấu hổ, nhưng đó là quản lý của đội tôi."
Thật sự là một nỗi nhục! Trên mọi phương diện! ──À mà thôi, bỏ qua cái con ngốc này đi đã.
"Tiền bối Higuchi, lẽ nào…"
"Ừ. Anh đã liên lạc trước với Shigemi rồi, nhờ cậu ấy cho phép bọn mình do thám địch tình hôm nay đấy. Đó cũng là lý do anh đi cùng cậu hôm nay mà."
Đúng là một tiền bối đáng tin cậy mà! Phải rồi, các đội bóng chày với nhau, cũng có những mối quan hệ từ trước chứ.
"À, bác bảo vệ, xin lỗi ạ! Cháu đã xin phép cho học sinh trường cấp ba Tây Mộc Tứ được vào trường rồi, bao gồm cả con bé này nữa, nên bác thả nó ra giúp cháu được không ạ?"
"Ồ, vậy sao? Được rồi."
"Mụ ghiếc!"
Thế là, con ngốc kia cuối cùng cũng được thả ra. Chắc vì bị thả tay khi người còn đang lơ lửng, nó bổ nhào xuống đất một cách thảm hại. …Thế nhưng, có vẻ bản thân nó chẳng hề bận tâm chút nào.
"Mụ phư phư! Quả nhiên em được thần linh yêu thương mà! Không ngờ lại có thể do thám địch tình dễ dàng như vậy! Anh Shigemi! Hôm nay em sẽ vạch trần triệt để điểm yếu của các anh, để trong trận đấu chúng em sẽ thắng áp đảo luôn!"
Đến mức còn ngang nhiên tuyên chiến cơ chứ.
"Hahaha! Ra vậy! Nhờ cô quản lý bé nhỏ đây chiếu cố nhé."
Tanpopo, bị coi thường ra mặt rồi… Không, không chỉ riêng Tanpopo…
Lời Asunaro đứng bên cạnh tôi khẽ lẩm bẩm mới chính là tất cả. Không phải chỉ riêng Tanpopo bị coi thường đâu. Mà là cả đội bóng chày trường cấp ba Tây Mộc Tứ chúng tôi. Tuy không phải chuyện của riêng tôi, và chính vì thế mới có thể do thám địch tình, nhưng dù sao thì… Vẫn thấy tức làm sao ấy.
"Nào, vào trong đi! Mình sẽ cho mấy cậu xem buổi tập của đội bóng chày bên mình!"
"Ừ. Xin lỗi nhé, đã làm phiền vào thời điểm quan trọng thế này."
"Đừng bận tâm! Chuyện này cũng thường mà!"
Chắc hẳn tiền bối Higuchi cũng hiểu điều đó. Biểu cảm và thái độ không thay đổi gì so với lúc nãy, nhưng nếu nhìn kỹ, tôi thấy anh ấy đang siết chặt bàn tay phải. Tôi cứ nghĩ anh là người điềm tĩnh và hiền lành, nhưng hóa ra cũng có một khía cạnh đầy nhiệt huyết đến vậy…
「Kisaragi-senpai, Asunaro-senpai, hai anh thấy sao ạ? Hai anh đã thấy em thể hiện tốt thế nào trong đội bóng chày rồi chứ? Từ nay em sẽ còn thể hiện nhiều khía cạnh mới nữa đấy! Mư hứ hứ!」
Tính đến giờ thì, chỉ thấy mỗi việc Higuchi-senpai đã thể hiện tốt thế nào trong đội bóng chày, và một khía cạnh mới của Higuchi-senpai thôi đấy, đồ ngốc.
※
Chúng tôi được đội trưởng đội bóng chày trường Nanakamado, Momi-san, dẫn đến sân bóng riêng của đội. Tại đó, các thành viên đội bóng chày Nanakamado đang đấu một trận giao hữu nội bộ. Quả không hổ danh là trường thể thao danh tiếng. Ngay cả một kẻ nghiệp dư như tôi cũng nhìn ra đây là một trận đấu đẳng cấp cao. Hơn nữa, số lượng thành viên cũng rất đông. Thoáng nhìn qua đã thấy phải có đến năm mươi người. Còn đội bóng chày của trường mình... hình như chỉ khoảng hai mươi người thôi thì phải...
「Giờ là trận đấu tập giữa các đội hình hai của khối lớp hai. Nếu có ai thể hiện tốt trong trận này, tôi dự định sẽ thêm cậu ta vào danh sách dự bị hoặc đội hình chính.」
Hả!? Thế mà là trình độ đội hình hai ư! Nói thật, có những cầu thủ ở đây đủ sức để trở thành thành viên chính thức ở Nishikitsuta đấy...
「Vậy à. Thế đội hình một đang làm gì?」
「Giải đấu mùa hè sắp bắt đầu rồi, nên họ đang điều chỉnh cuối cùng. Năm nay, nhất định chúng tôi không thể thua Tanshoubu được!」
「Dù gì thì, trường tôi cũng ở đây mà?」
Có lẽ vì bị đối xử như không khí, lời của Higuchi-senpai trở nên cứng rắn hơn. Cái kiểu ngạo mạn vô tư ấy, quả thật là khiến người ta bực mình.
「Biết rồi mà. Đúng là, ở Nishikitsuta thì cậu, người chắc chắn sẽ đánh được cú hit, và Anou, người có tốc độ nhanh như gió, đều rất khó đối phó. ...Thật đấy, cả hai người cùng nhau từ chối lời mời của chúng tôi để đến Nishikitsuta khiến tôi bất ngờ đấy.」
Anou... Cậu ta là người đánh bóng số một của trường Nishikitsuta, cùng khóa với tôi. Cầu thủ này có chút yếu điểm ở khả năng phòng thủ, nhưng điểm mạnh của cậu ta là tốc độ cực nhanh, bù đắp hoàn toàn khuyết điểm đó. Sao Momi-san lại biết về Anou nhỉ?
「Anou-kun và Higuchi-senpai xuất thân từ cùng một trường cấp hai đấy ạ. Cả hai người đều là những cầu thủ khá nổi tiếng từ thời đó, nhận được lời mời từ nhiều trường chuyên về bóng chày, nhưng họ lại chọn Nishikitsuta bằng cách thi tuyển thông thường.」
Quả không hổ danh là người có thông tin số một của trường ta. Biết đủ thứ chuyện.
「Biết làm sao được. Kutsuki đã nói sẽ đến Nishikitsuta mà.」
「Kutsuki à~! Cậu ta đúng là có sức hút kỳ lạ thật! Ooga cũng là do Kutsuki thuyết phục mới vào Nishikitsuta đúng không?」
「Ừ thì. Tức là, vấn đề nằm ở Nanakamado vì đã không mời cậu ta chứ gì?」
Kutsuki là đội trưởng đội bóng chày của trường tôi. Cậu ta là một cầu thủ có thể hình tốt, và ấn tượng duy nhất của tôi về cậu ta là người có cú vung bóng rất lớn, nhưng... cậu ta giỏi đến thế sao?
「Không có chuyện đó đâu. Sức mạnh của cậu ta thì cuốn hút thật, nhưng chúng tôi ưu tiên những người có thể đánh ra cú hit chắc chắn, nên không cần. Hay Kutsuki còn có sức mạnh đặc biệt nào khác chăng...」
「Hơn cả Kutsuki, tôi chưa từng thấy ai hợp với danh xưng 'đội trưởng' hơn cậu ta.」
「Nói gì thế chứ. Tôi cũng là đội trưởng đấy nhé?」
Có vẻ như ở đây, Kutsuki-senpai cũng được đánh giá tương tự như ấn tượng của tôi về cậu ta.
Mà thôi, không phải lúc để nói chuyện phiếm về đội bóng chày của trường mình thế này. Chúng tôi đến đây chỉ là để đi cùng, và đưa tin về Tanpopo mà thôi.
...Thế mà con nhỏ đó đâu rồi nhỉ?
「Strike! Out bóng!」
「Chậc... Tưởng là đánh được rồi chứ... Ừm?」
「Mư hứ hứ hứ! Anh, được đấy nha~!」
...Nó đây rồi. Vừa nãy, nó lạch bạch tiến lại gần chỗ một cầu thủ vừa vung hụt bóng một cách đầy chán nản... Con nhỏ này định làm gì vậy?
「À ừm, cậu là...」
「Anh hơi gầy một chút thật may mắn đó! Em sẽ đặc biệt phong anh làm chi bộ trưởng chi bộ Nanakamado của Wataguest! Sao ạ? Anh vui chứ?」
Quả nhiên là đồ ngốc. Chẳng hề thực hiện mục đích ban đầu gì cả...
「Không, không hẳn... Mà Wataguest là cái gì thế?」
「Lại nói thế rồi~! Thật ra là anh vui lắm đúng không? Đừng ngại ngùng mà thành thật đi... Mượ! Tự dưng bị nắm gáy rồi! Ai thế... Hưya! A, Higuchi-senpai!」
「Tanpopo, chúng ta được Momi đặc biệt cho phép đến đây để trinh sát đúng không?」
「Vâng... Vâng, đúng thế ạ... Hưya ha ha...」
「Thế mà mày lại chuyên tâm vào việc tăng thêm fan hâm mộ của mình à?」
「Dạ không đời nào! Em sẽ chuyên tâm trinh sát thật kỹ, thật kỹ luôn ạ!」
「Vậy thì được rồi. ...Xin lỗi nhé, đã làm phiền trận đấu.」
「Ơ? K, không, chuyện nhỏ mà...」
Trong chớp mắt, con nhỏ đã bị Higuchi-senpai tóm gọn và lôi đi.
Thật sự là hết cách mà...
「Mư hứ... Đáng lẽ Wataguest sắp có thêm thành viên rồi mà... Ngoài người vừa nãy ra, còn anh này với anh kia... Với lại, anh đó cũng khá lắm...」
Tôi không hiểu rõ lắm, nhưng có vẻ nó đang nhắm đến những người có khả năng sẽ ngưỡng mộ mình, vừa bị nắm gáy vừa chỉ trỏ hết cầu thủ này đến cầu thủ khác.
「...Thật sự, tại sao Tanpopo lại có thể trở thành quản lý được nhỉ...」
「Đúng vậy đó.」
Giờ thì, tôi và Asunaro chỉ còn biết bó tay thôi.
「Lại làm phiền cậu rồi, Momi. Quản lý của đội tôi...」
「Không sao đâu, đừng bận tâm! ...Mà thôi, thay vì xem trận đấu cấp độ này, hay là xem cú ném của át chủ bài bên tôi đi?」
"Cấp độ này" ư... Thế thì tôi, người vừa nghĩ nó là "đẳng cấp cao", chẳng phải là thằng ngốc sao?
Nhưng mà, so với việc xem các cầu thủ đội hình hai, xem cú ném của át chủ bài trong trận đấu thì tốt hơn.
「Đúng vậy. Đã lỡ đến đây rồi, có thể cho chúng tôi xem bên đó không? ...Tanpopo, đừng có tự ý lăng xăng nữa đấy nhé?」
「Em biết rồi mà! Mư hứ!」
Sau đó, chúng tôi được dẫn đến khu tập ném của trường Nanakamado.
Tuyệt thật... Trường cấp ba mà cũng có cả cơ sở vật chất thế này sao...
「...À, đúng rồi, quản lý nhỏ bé này. Nếu tiện, tôi mời em ăn kem bán ở căng tin trường tôi nhé? Ngon lắm đấy, chắc chắn em sẽ thích.」
「Thật ạ! Em rất muốn được đãi kem ạ!」
Lại còn đặc biệt mời kem nữa chứ...
Momi-san có vẻ quý Tanpopo thì phải?
「Được thôi. Vậy thì, vừa hay có một cậu rảnh rỗi, tôi sẽ nhờ cậu ta dẫn em đi...」
「Vâng! Sau khi hoàn thành việc trinh sát tình hình địch, nhất định phải mời em nhé! Mư hứ hứ!」
「Ơ, ừ... Cứ đợi đấy nhé...」
Con ngốc của trường mình đã bị dụ dỗ một cách ngoạn mục rồi...
Thôi thì, cứ mặc kệ con ngốc này đi.
Hơn thế nữa, cặp đôi giao bóng-bắt bóng chính thức của một trường bóng chày danh tiếng như thế này thì...
「Đường bóng đẹp!」
「Ờ! Lần tới...」
「Là đường cong đúng không? Cứ để đó cho tôi!」
Trong khu tập ném, người ném bóng và người bắt bóng vừa trò chuyện vừa luyện tập. Người bắt bóng đó thật đáng nể. Cậu ta đoán đúng loại bóng tiếp theo trước khi người ném bóng nói gì cả.
Họ nhận ra sự có mặt của chúng tôi, nhưng có vẻ đã quen với điều này nên không mấy bận tâm.
「Cặp đôi giao bóng-bắt bóng của cậu ăn ý thật đấy, Momi.」
「Ừm, hai đứa đó là bạn đồng hành từ thời tiểu học rồi mà.」
「Vậy à... Tôi cũng muốn cặp đôi giao bóng-bắt bóng của trường mình học hỏi họ quá...」
Higuchi-senpai khẽ chùng nét mặt. ...À phải rồi, cặp đôi giao bóng-bắt bóng của trường mình... San-chan và Shiba, người bắt bóng, không hợp nhau cho lắm thì phải...
Từ thời cấp hai... không, hình như là từ thời tiểu học họ đã chơi bóng chày cùng nhau, nhưng Shiba lúc nào cũng có thái độ gây hấn với San-chan... Oa! Đường cong kinh thật!
「Hưya! Đường cong tuyệt vời quá! Nó uốn lượn mạnh mẽ ghê!」
「Đúng vậy... Nghe Tanpopo nói một từ chuyên môn bóng chày đúng nghĩa lần đầu tiên thì phải...」
Có vẻ như Tanpopo và Asunaro, những người cùng xem, cũng có cùng cảm nhận.
Còn về Higuchi-senpai thì...
「Thế nào, Higuchi? Có đánh được bóng của át chủ bài bên tôi không?」
「Với tốc độ bóng đó, nếu chỉ có bóng thẳng và bóng cong thì không khó.」
「Ừ, đúng thế mà! Vậy thì, đặc biệt... Này! Cho cậu ta xem hết đi!」
Nghe lời Higuchi-senpai, Momi-san nở một nụ cười ranh mãnh, thách thức rồi gọi cặp đôi giao bóng-bắt bóng.
Đáp lại, cặp đôi gật đầu,
「Vậy thì, bắt đầu nhé! Hứt!」
「Hưya!」「Ế!」
Gì cơ! Đ, đúng là thật sao... Đường cong uốn lượn mạnh mẽ thế kia đã đáng sợ rồi, thế mà giờ còn bắt đầu ném thêm hàng loạt bóng biến hóa nữa chứ!
「Bóng cong, bóng xoáy... còn có cả bóng đổi tốc nữa sao...」
「Đúng vậy đó! À mà, chiêu cuối là bóng xoáy đấy! Đây có thể coi là tuyệt kỹ mà bọn tôi đã luyện được để đến Koshien năm nay!」
Momi-san tự tin đến vậy sao. Lại còn đặc biệt cho xem bóng biến hóa, còn nói cả chiêu cuối nữa chứ.
「Phù... Vậy thì...」
「Được rồi! Cảm ơn nhé! Giờ thì hai đứa có thể trở lại luyện tập bình thường rồi!」
Momi-san lên tiếng với người ném bóng, người vừa ném hết các loại bóng biến hóa và thở phào nhẹ nhõm.
Không, quá đáng sợ rồi... Nếu có nhiều loại bóng biến hóa như thế thì...
「Thế nào, Higuchi? Có đánh được bóng của át chủ bài bên tôi không?」
Momi-san lặp lại y hệt câu hỏi vừa nãy, với nụ cười đầy thách thức.
Đáp lại, Higuchi-senpai...
「Khó đấy, nhưng nếu biết được loại bóng biến hóa nào sẽ đến... thì cũng không phải là không thể đánh được.」
「Nếu cậu đã nói vậy thì có nghĩa là nó đủ sức để dùng ở Koshien rồi.」
Từ "Koshien" được thốt ra một cách bình thản. Nói thì dễ, nhưng đến đó thì không hề dễ chút nào. Vậy mà Momi-san vẫn nói ra điều đó, dù đã biết rõ điều đó...
「Hưya~. Bóng biến hóa kinh thật... Nhưng mà... mư hứ hứ! Thế này thì chúng ta coi như thắng rồi còn gì! Anh ném bóng kia hình như rất thích em mà!」
Bị cho xem kiểu ném bóng đáng sợ như vậy mà nó vẫn có thể nói những lời vô tư như thế.
Thành thật mà nói, tôi không muốn thừa nhận điều đó, nhưng...
「Bóng nhanh của Ooga thì khó chịu thật, nhưng chỉ là lúc đầu thôi. Khi quen với tốc độ rồi, thì cầu thủ của chúng tôi có thể đánh được bóng thẳng của cậu ta. Higuchi cũng hiểu rõ điều đó đúng không?」
「...Có lẽ vậy.」
Đúng thế. Nếu chỉ nói về tốc độ, chắc chắn San-chan thắng.
Nhưng những thứ khác thì...
「Được rồi, việc trinh sát tình hình địch thế này là đủ rồi chứ? Tôi sẽ đưa các cậu ra cổng trường.」
「Khoan đã! Kem của em vẫn còn mà! Mư hứ!」
「À, đúng rồi nhỉ... Xin lỗi nhé, quản lý nhỏ bé.」
「Mư hứ! Em rất nhân hậu nên sẽ đặc biệt tha thứ cho anh đó!」
Tanpopo vô tư trò chuyện với Momi-san đầy tự tin.
Chúng tôi đã được xem rất nhiều cảnh luyện tập, nhưng cuối cùng điều chúng tôi nhận ra chỉ là: trường Nanakamado sở hữu sức mạnh đáng sợ... ngang ngửa với trường Tanshoubu.
Nếu, lỡ mà chạm trán ở giải khu vực,............ liệu chúng tôi có thể thắng được không?
※
Trên đường về, sau khi rời trường Nanakamado.
Lúc đi, tôi còn hăm hở mong kiếm được thông tin hữu ích nào đó, nhưng lúc về thì hoàn toàn ngược lại. Chẳng thu được thông tin gì cả, chỉ toàn bị áp đảo bởi sức mạnh của đối thủ.
「Đó đúng là một ngôi trường tuyệt vời nhỉ. Trường bóng chày danh tiếng thì đúng là triệt để đến mức đó...」
Asunaro cũng chỉ biết đến việc luyện tập của đội bóng chày trường mình từ trước đến nay, nên giờ đây chỉ còn biết run rẩy.
「Đúng vậy nhỉ~. Nếu trường chúng ta mà gặp phải họ... Ối, xin lỗi ạ.」
Tôi vội vàng kìm nén lời lẽ yếu đuối suýt tuột khỏi miệng.
Ở đây có Higuchi-senpai của đội bóng chày mà. Nói điều này trong tình huống như vậy thì...
「Không, đừng bận tâm. Những gì Kisaragi và Hadate cảm nhận không sai đâu.」
「Hả?」
「Thật lòng mà nói, việc trường tôi có thể vào đến trận chung kết giải khu vực năm ngoái là nhờ Nanakamado và Tanshoubu, hai ứng cử viên vô địch, đã chạm trán nhau ở bán kết. ...Nếu trường tôi mà gặp Nanakamado thì khả năng thua cuộc là rất cao.」
Tôi muốn nói "Không đời nào.", nhưng lời nói ấy cứ nghẹn lại trong cổ họng.
「Hơn nữa, ngay cả năm nay, nếu cứ thế này thì cũng nguy đấy... Momi là kẻ tự trọng cao, nhưng cũng rất xảo quyệt. Hôm nay cậu ta hầu như chẳng nói gì về đội hình chính đúng không? Ngược lại, còn nói chuyện về đội bóng chày của trường mình, tìm cách moi thông tin từ chúng ta.」
Ái chà! Cuộc trò chuyện đó có ý nghĩa như vậy sao!
Nói những điều như thể tự tin quá mức vào thực lực của mình, cố ý để moi thông tin từ phía chúng tôi...
「Em, có nói gì kỳ lạ không ạ?」
「Về điểm đó thì đừng lo. Nếu cậu định nói ra, tôi đã ngăn lại rồi.」
May quá~. Nếu tôi mà lỡ miệng nói ra yếu điểm của trường Nishikitsuta thì đúng là không còn gì để nói. Mà ngay từ đầu, tôi cũng chẳng biết trường mình có yếu điểm gì không nữa...
「Ưm~! Cây kem này ngon thật đấy, Asunaro-senpai! Mư hứ hứ!」
「Ừm, đúng vậy ạ...」
Sau buổi do thám đội bạn, Tanpopo vui vẻ liếm láp cây kem được Momoi-san mua cho. Chỉ những lúc như vậy, tôi mới ghen tị với cái đứa vô tư lự này.
Trong buổi do thám hôm nay, dù chẳng làm được tích sự gì, thế mà nó vẫn chẳng hề run sợ khi thấy đối phương phô diễn thực lực kinh người như vậy.
"À thì ra là vậy, vậy buổi do thám hôm nay..."
"Tuyệt vời ông mặt trời rồi. Nhờ vậy mà chúng ta tự tin đấu một trận sòng phẳng với Nanagase."
"Hả?"
Gì thế này? Ý anh là sao? Rõ ràng họ chỉ giới thiệu mỗi bộ đôi ném – bắt thôi, còn lại thì có gì đâu...
"Ha ha. Cái bí mật này lát nữa tôi sẽ bật mí cho cậu biết. ... Này, Tanpopo!"
Higuchi-senpai cười như thể đã đoán trước được bộ dạng ngơ ngác của tôi, rồi quay sang gọi Tanpopo.
"Vâng ạ! Anh gọi em có việc gì thế, Higuchi-senpai! Có phải anh không kìm được mà muốn cưng chiều em đúng không ạ? Ưm moa! Thôi được rồi, em chịu thua anh luôn đó!"
"Trong buổi do thám hôm nay, có điểm yếu hay đặc điểm gì của những kẻ có khả năng trở thành 'fan' của em không?"
Hả? Chẳng lẽ anh đang nói về trận đấu giữa đội dự bị mà chúng ta xem lúc đầu sao? Không, nói thật thì trận đấu của đội dự bị mà...
"Đúng rồi ạ! Người hơi gầy gầy đứng ở lượt đánh đầu tiên ấy, hình như là người nhút nhát thì phải, có vẻ không giỏi đánh bóng khi nó bay vào phía trong! Còn người nào mà có chiều cao khiêm tốn thì lại rất giỏi chuyền bóng chiến thuật! Cho nên, nếu có ai đó đang ở trên gôn, em nghĩ họ sẽ sử dụng đánh bóng hi sinh để giúp đồng đội tiến lên! Hơn nữa..."
Tanpopo thành thật trả lời câu hỏi của Higuchi-senpai. Nội dung đúng là khiến người ta phải kinh ngạc. Trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà con bé đã có thể nhìn thấu đặc điểm và điểm yếu của các cầu thủ đang thi đấu sao? Nhưng mà thông tin của cầu thủ đội dự bị thì...
"Tôi đã nói rồi mà, Kisaragi? Momoi là một tên cực kỳ gian xảo. Những người thi đấu ở đó, đúng là cầu thủ của đội dự bị thật. ... Nhưng là của năm ngoái đó!"
"Hả!? Vậy thì ở đó là..."
"À, đúng vậy. Họ là những người năm ngoái là học sinh năm nhất ở đội dự bị, nhưng năm nay đã được đôn lên đội hình chính thức. Tanpopo ấy mà, nó là cái đứa như thế đấy. Nó cực kỳ giỏi nhìn ra những kẻ có ích cho bản thân mình... hay nói đúng hơn là những người có thực lực. Tóm lại, những kẻ mà Tanpopo đã để mắt tới thì..."
Những người mà Momoi-san bảo là đang điều chỉnh đội hình cuối cùng... Chẳng lẽ là các cầu thủ chính thức của trường Nanagase ư!
"Khà khà khà... Mặt Momoi lúc đó buồn cười kinh khủng. Vì Tanpopo cứ chỉ đúng phóc những cầu thủ chính thức, nên hắn ta vội vàng tách chúng ta ra ngay lập tức..."
Ra là vậy! Vậy thì lúc đó Momoi-san...
"Hắn ta muốn giấu tiệt thông tin bằng mọi cách, nên mới dẫn chúng ta đến khu tập ném bóng đó. Đặc biệt là hắn rất cảnh giác với Tanpopo. Cho nên, ngay cả khi vừa đến khu tập ném..."
"Để tách Tanpopo ra, đã lấy cây kem làm cái cớ..."
"Chính xác. Điểm yếu của Momoi chính là lòng tự trọng quá cao đó. Đáng lẽ hắn cứ nói thẳng là 'con bé này phiền phức quá nên tôi không cho các người xem thêm nữa' thì tốt rồi."
Thật không thể tin nổi... Không ngờ lúc đó người mà Momoi-san cảnh giác nhất lại chính là Tanpopo... Vậy thì cái đứa mà mình cứ tưởng chẳng làm được tích sự gì này lại...
"Tanpopo này, tiện thể hỏi luôn, cầu thủ ném bóng thì sao?"
"Hửm? Cầu thủ ném bóng hả? Anh ấy thật tuyệt vời vì có thể ném được rất nhiều loại bóng xoáy khác nhau! Hơn nữa, chắc chắn anh ấy đã là 'wataguest' của em rồi! Vì anh ấy cứ thay đổi góc độ cổ một chút theo từng quả bóng xoáy để gây ấn tượng với em mà! Mufufu!"
"Hảaaaaaa! Này, này, Tanpopo, cái đó là..."
"Ái chà! Kisaragi-senpai, đừng có tự dưng hét lớn lên như thế chứ! Em giật mình tí nữa thì làm rơi cây kem mất rồi!"
"À, anh xin lỗi..." Tôi lỡ miệng xin lỗi mất rồi, nhưng đây chẳng phải là một thông tin cực kỳ động trời sao? Tùy vào loại bóng xoáy ném ra mà góc độ cổ lại khác nhau. Điều đó có nghĩa là...
"Tôi đã nói với Momoi rồi mà, đúng không? Rằng 'nếu biết được quả bóng xoáy nào sắp tới, thì cũng chẳng phải là không thể đánh được đâu'."
Thói quen nhỏ nhặt của người ném bóng phát sinh tùy theo từng quả bóng xoáy. Nếu nắm được điều đó thì...
"Chỉ là, anh ném bóng đó là một người rất hay ngại ngùng đó! Quả bóng xoáy mà anh ấy tự tin nhất... chắc là cắt bóng thì phải! Anh ấy định ném rồi nhưng lại dừng lại mất tiêu! Mufufufu!"
Nhắc mới nhớ, cái khoảnh khắc người ném bóng vừa ném xong một quả xoáy và định nghỉ ngơi một chút thì Momoi-san lại hét rất lớn, bắt cậu ta dừng ném. Hóa ra là...
"Momoi đã nói dối một nửa. Đúng là cú trượt bóng cũng là đòn quyết định mới mà cậu ném bóng đó vừa học được. Nhưng đó không phải là tất cả. Đòn quyết định thực sự, chính là... cắt bóng."
Biết được tới mức đó ư, trời đất ơi!
"Thôi thì, chúng ta cũng đã để lộ một chút thông tin rồi. Đáng lẽ cứ để họ xem thường chúng ta thì hay biết mấy, nhưng giờ thì khác rồi. Momoi đang cảnh giác với Nishikitsuta... hay nói đúng hơn là với Tanpopo đó."
Đương nhiên rồi. Một người quản lý mà có thể nhìn thấu được cả những cầu thủ chính thức bị giấu đi thì đáng sợ phải biết. Chỉ là, bên đó vẫn chưa nhận ra rằng những thói quen của họ đã bị nhìn thấu mà thôi.
"Không, không lẽ nào... đây chính là lý do Tanpopo được chọn làm quản lý..."
"Đương nhiên, đó là một trong những lý do rồi. Nhưng điều quan trọng nhất không phải ở đó."
Cái này lại không phải là điều quan trọng nhất ư? Không, chỉ riêng năng lực này thôi tôi đã thấy nó đáng sợ đến mức nào rồi ấy chứ.
"Mufufu! Hadate-senpai, khi chúng ta quay về trường Nishikitsuta, cuối cùng sẽ có việc dọn dẹp câu lạc bộ đó, nên mong anh hãy tiếp tục ghi hình đến lúc đó nhé! Em sẽ cho anh xem cảnh em dọn dẹp đáng yêu đến mức nào!"
"Hả? Nhưng mà Tanpopo đã cố gắng đủ rồi, không phải là mệt lắm rồi sao?"
"Mufufu! Hadate-senpai đúng là đồ ngốc mà! Em ấy à, nhất định... nhất định phải tới Koshien! Cho nên, cố gắng vì điều đó là chuyện đương nhiên thôi! Một idol là phải nỗ lực hơn bất cứ ai ở những nơi không ai nhìn thấy đó! Mufufu!"
"Ồ, ra là vậy ạ..."
Bản thân con bé vẫn trả lời với giọng điệu ngốc nghếch thường ngày, nhưng đó không phải là một ý chí tầm thường chút nào. Dĩ nhiên là các thành viên trong đội bóng chày ai cũng mệt nhoài vì luyện tập rồi, vậy mà nó còn cố tình quay lại dọn dẹp nữa chứ...
"Thật ra buổi do thám hôm nay, tôi và Anae đã định đi với nhau rồi."
"...Hả?"
"Thế rồi, Tanpopo nói: 'Anae-senpai phòng thủ dở tệ nên phải ưu tiên luyện tập! Em sẽ đi thay cho! Mufuu!' Nó đã cố tình hoàn thành việc chuẩn bị cho buổi luyện tập bóng chày trong giờ nghỉ trưa trước cả chúng ta, và hôm nay còn kiêm luôn việc do thám tình hình đối thủ giúp nữa đó."
Giờ nghỉ trưa khi chúng tôi đến gặp Tanpopo, con bé đã mệt nhoài một cách lạ thường. Hóa ra là do nó đã hoàn thành công việc chuẩn bị trước cả giờ nghỉ trưa...
"Năm nay, có rất nhiều người muốn trở thành quản lý cho đội bóng chày. Ai cũng nói sẽ dốc hết sức để chúng tôi có thể đến Koshien. ... Nhưng chỉ riêng Tanpopo là khác biệt. Chỉ riêng con bé ấy là nói sẽ cùng chúng tôi đặt chân tới Koshien. ... Dù đúng là một đứa có đủ thứ vấn đề thật, nhưng Tanpopo là một thành viên đáng trân trọng của đội bóng chày Nishikitsuta, một thành viên chính thức được phép vào khu vực dự bị."
Nhắc mới nhớ, Tanpopo vẫn luôn miệng nói 'Em sẽ đi Koshien!'... Chính vì vậy, Tanpopo mới trở thành quản lý của đội bóng chày...
"Ôi chà! Higuchi-senpai đang có vẻ mặt vui vẻ lạ thường! Có lẽ bây giờ anh ấy sẽ chiều chuộng em đây mà! Mufufu! Higuchi-senpai, nếu anh muốn bộc lộ những tình cảm nồng nhiệt mà thường ngày vẫn kìm nén, thì bây giờ chính là lúc đó!"
"Đúng vậy. Theo một nghĩa nào đó, tôi chính là 'wataguest' của em mà."
"Đúng vậy chứ! Higuchi-senpai chính là 'wataguest' số một của đội bóng chày chúng ta!"
Higuchi-senpai nhẹ nhàng vuốt ve mái đầu của Tanpopo đang rón rén chạy tới. Có lẽ vì vui mừng, Tanpopo nở một nụ cười rạng rỡ lạ thường.
"Mufuuuun. Mufufufu..."
Dù nhìn thế nào cũng thấy ngốc nghếch, nhưng tôi đã hiểu rõ rồi. Quả thật, quản lý đội bóng chày thì không thể là ai khác ngoài Tanpopo.
"Asunaro này, đây chẳng phải là một bài báo hay hơn sức tưởng tượng sao?"
"Đúng vậy ạ! Ban đầu tôi cũng không biết mọi chuyện sẽ ra sao, nhưng đây quả là một ngày vô cùng ý nghĩa!"
Mọi cảm xúc u ám khi rời khỏi trường Nanagase đều tan biến hết, chúng tôi bước đi với tâm trạng sảng khoái. Kamada Kimihide đúng là một đứa ngốc. Bình thường thì nó chỉ toàn làm những chuyện vớ vẩn, lại còn lúc nào cũng nghĩ cho bản thân. Thế nhưng, rốt cuộc... nó cũng không phải là một đứa xấu xa gì cả.
……………………
………………
…………
……
Vòng 3 giải đấu cấp khu vực. Đối thủ của trường Nishikitsuta là trường Nanagase. Diễn biến trận đấu là một cuộc đối đầu nảy lửa. Cả hai người ném bóng, trong nửa đầu trận đều bị kìm hãm, nhưng từ giữa trận thì liên tục bị đánh trúng bóng, số điểm mất đi cũng tăng vọt.
Thế nhưng, đội giành chiến thắng cuối cùng lại là trường Nishikitsuta. Ở cuối hiệp 7, Anae và Higuchi-senpai đã lên được gôn. Tiếp đó, Shibaya và Sun-chan ở vị trí đánh bóng thứ 3 và 4 tuy bị loại, nhưng Kutsuwagi-senpai, người đã đọc vị chính xác cú bóng xoáy của đối thủ, đã tung ra một cú Homer khổng lồ, lật ngược tình thế.
Đến đầu hiệp 9, đội ta gặp phải tình huống nguy hiểm suýt bị san bằng tỉ số với 2 out và người chạy ở gôn 3, thế nhưng Sun-chan đã khai thác đúng vào điểm yếu của cầu thủ đánh bóng số 4 mảnh khảnh là không giỏi đánh bóng ở phía trong, xuất sắc thực hiện một cú bóng bổng về phía gôn 1, và trận đấu khép lại với tỉ số 7-6.
Sau khi trận đấu kết thúc, các cổ động viên và học sinh trường Nishikitsuta đổ xô đến ca ngợi Kutsuwagi-senpai, người đã tung ra cú Homer ba điểm lật ngược thế trận. Chính vì vậy, tôi đã không được bất cứ ai để ý tới...
"Mufufufu! Kutsuwagi-senpai, cú Homer quá tuyệt vời ạ! Haizzz! Vậy là em đã tiến thêm một bước đến màn ra mắt Koshien của mình rồi!"
Tôi khẽ vỗ tay cho một cô gái đang hò reo vui sướng trong khu vực dự bị.