── Ngày 30 tháng 12, 23 giờ 55 phút.
“Thế là cô đã thành công cưa đổ cậu Jouro rồi đấy nhỉ?”
“……Vâng. Ch-chuyện đó thì…”
“Thật không còn gì để nói… Có thể cô đã thỏa mãn rồi, nhưng với tôi thì tâm trạng tồi tệ vô cùng. Tôi đã cố gắng hết sức, giúp đỡ cậu Jouro đủ đường, làm mọi cách để cậu ấy để mắt đến mình, vậy mà tất cả đều thất bại. Kết cục lại thất tình trắng tay, nói không ngoa, năm nay đúng là năm tệ nhất trong cuộc đời tôi rồi.”
“Em xin lỗi…”
“Thêm nữa, điều đáng giận nhất chẳng phải kẻ khiến tôi đau khổ nhất lại dám gọi điện đến sao? Thông thường, những chuyện thế này không phải nên gặp mặt trực tiếp mà nói sao? Ví dụ như, ngay ngày mai chẳng hạn––”
“Mai em có hẹn rồi.”
“……Thế thì tôi càng thêm tức giận rồi đấy.”
“Em xin lỗi…”
“Đúng là chỉ biết xin lỗi thôi nhỉ. Có khi nào cô đang quỳ gối tạ lỗi qua điện thoại không đấy? Thế thì cứ thế mà úp mặt xuống đất, vùi mình ở đó một lúc xem sao?”
“Em chưa làm đến mức đó đâu.”
“Làm đi chứ! Tôi thất tình là tại cô đấy! Thông thường, người ta lại đối xử tệ bạc với ân nhân cứu mạng đến mức này sao? Thật không thể nào hiểu nổi.”
“Nếu mà vùi mình như thế, em sẽ không thể gặp cậu Jouro được nữa.”
“Jouro…! V-về điểm đó thì cứ yên tâm đi. Tôi sẽ thay cô gặp cậu ấy tử tế––”
“Không được. Em là người muốn gặp cậu ấy.”
“Ôi dào, biết nói cứng rồi cơ đấy.”
“Dù có ân tình sâu nặng đến đâu, dù có biết ơn đến nhường nào, một khi đã quyết làm thì nhất định phải làm. Đó đã trở thành châm ngôn sống của em rồi.”
“Thôi được, tôi sẽ cố không nghĩ xem đó là ảnh hưởng của ai vậy.”
“Cả ảnh hưởng của chị nữa đấy.”
“Đã bảo là không nghĩ rồi mà, đừng có nói thừa thãi nữa. Nói trước nhé, tôi tuyệt đối sẽ không nói ‘Chúc mừng’ đâu đấy. Vì cô đã làm đến mức đó rồi mà.”
“…Em biết mà.”
“Nhưng mà… nếu đã có được dũng khí đến mức đó thì chắc cô cũng ổn rồi nhỉ.”
“Ơ?”
“Thôi thì, tôi cũng sẽ gửi lời cảm ơn đến cô vậy. Nếu không có cô, tôi đã chẳng thể nào thổ lộ tình cảm với cậu Jouro được rồi. Dù là một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng những khoảnh khắc được ở bên cậu ấy với tư cách người yêu đều vô cùng ý nghĩa và hạnh phúc. …Hơn nữa, tôi còn có thêm rất nhiều bạn bè.”
“…………”
“Không phải là nhờ sức tôi, mà là nhờ có cô. Nhưng mà tôi sẽ không khách sáo mà nhận lấy đâu. Bởi vì ngày mai là sinh nhật của tô… Ơ? Đã là hôm nay rồi à?”
“Đã ba phút trước rồi đấy.”
“Đừng có để ý chi tiết vụn vặt như thế chứ. Dù sao thì, cứ để mình tôi nhận mà không có gì báo đáp lại cũng bực lắm, nên tôi cũng sẽ tặng cô một… món quà.”
“Quà sao?”
“Một cái tên mà người tôi yêu thương nhất đã đặt cho. …Vì tôi có hai, nên sẽ tặng cô một cái. Đừng có trả lại tôi lần nào nữa nhé?”
“…Em hiểu rồi.”
“Chúc mừng sinh nhật, Pansy.”
“Chúc mừng sinh nhật, Viola.”
Thời gian trôi qua thật nhanh kể từ đêm Giao thừa đầy biến động ấy––đáng lẽ tôi muốn nói thế, nhưng thực tế thì không phải vậy.
Học kỳ ba đến sau khi chúng tôi đã vượt qua những thử thách cam go nhất, chưa từng có từ trước đến nay. Hy vọng mong manh rằng lần này sẽ được sống yên bình, đã tan thành mây khói chỉ trong vỏn vẹn hai giờ đồng hồ.
Kế hoạch xóa sổ Jouro khỏi xã hội, Vụ án tranh cãi nảy lửa giữa Botan và Nadeshiko, Sự kiện khủng hoảng chia rẽ nhóm Ngôi sao.
Dù đã sang học kỳ ba, tôi vẫn cứ được bất hạnh ưu ái, bị đẩy vào vòng xoáy của những ngày tháng gian nan, vất vả. Thậm chí, sau ngần ấy chuyện xảy ra, tôi đến được ngày hôm nay một cách bình yên cũng đã là may mắn lắm rồi.
Trong lồng ngực tôi lúc này là một chút cảm giác thành tựu nho nhỏ và một nỗi trống rỗng lớn lao.
Thật sự… cái ngày này cũng đã đến rồi sao…
Hôm nay là ngày 14 tháng 3. Buổi lễ đang diễn ra chính là lễ tốt nghiệp. Thời khắc các anh chị khối ba, bao gồm cả Cosmos, rời khỏi trường Trung học Nishikitsuta cuối cùng cũng đã đến.
Buổi lễ chính thức trong nhà thể chất đã kết thúc, và bây giờ là khoảng thời gian tự do cho học sinh. Thế nhưng, phần lớn học sinh vẫn nán lại, chỉ một vài người rời khỏi nhà thể chất. Học sinh khối ba sẽ rời khỏi trường Nishikitsuta từ hôm nay. Học sinh khối dưới sẽ ở lại Nishikitsuta vào năm sau. Có lẽ vì cảm thấy luyến tiếc, cả hai đều nán lại nhà thể chất, tận hưởng những khoảnh khắc bên nhau tại Nishikitsuta, mà có thể đây sẽ là lần cuối cùng.
“Woa~! Tiền bối, chúc mừng tốt nghiệp ạ! Thật sự rất cảm ơn mọi người vì tất cả những gì đã qua ạ! Từ nay, với tư cách là anh cả, em sẽ rèn luyện các hậu bối một cách thật nghiêm khắc ạ!”
“Hức hức… Em sẽ không bao giờ quên các tiền bối đâu ạ. Từ nay về sau, đội bóng của chúng ta sẽ được em, trưởng bộ, dẫn dắt thật vững vàng ạ.”
Cậu Yuufuwa, người có vẻ gì đó giống với Kawahira-san, đang nói lời tạm biệt với tiền bối câu lạc bộ bóng đá; còn cậu Eda của đội Darsu, người có vẻ hơi "hắc hóa" một chút vì quá buồn, đang chào từ biệt tiền bối câu lạc bộ bóng bầu dục.
Chuyện vì sao 'trưởng bộ' lại là 'bố' thì cứ tạm gác lại đã.
“Ô hô hô hô! Dù tôi có tốt nghiệp đi chăng nữa, tinh thần cổ vũ vẫn sẽ là vĩnh cửu thôi ạ~! Các em lẫn các bạn tốt nghiệp, tất cả đều được cổ vũ hết ạ~!”
“Đúng là tiểu thư có khác nhỉ! Ayakoji Hayato cũng buồn lắm, nhưng sẽ tiễn biệt với nụ cười chứ không phải nước mắt đâu ạ!”
Chẳng biết đã thay đồ từ khi nào, Đại Thiên Bản Thương Tử… à nhầm, tiền bối Bonyariko đang reo hò cổ vũ trong bộ đồng phục cổ động; còn bên cạnh cô ấy là Ayakoji Hayato, không rõ đang khóc hay đang cười nữa.
Ở nhiều nơi khác cũng có học sinh khối dưới và khối trên trò chuyện, nhưng nổi bật hơn cả vẫn là những thành viên của câu lạc bộ bóng chày, những người đã giành vị trí Á quân Koshien vào năm ngoái.
“Tiền bối Kutsuki, tiền bối Higuchi… Chúc mừng tốt nghiệp ạ! Dù có lên đại học thì cũng cố gắng lên nhé ạ! …Hu hu hu hu.”
“Huhu huhu!! Tiền bối Kutsugi, tiền bối Higuchi… Tốt nghiệp, chúc mừ… chúc mừ… huhu huhu!”
“Tanpopo, Anae, hai đứa khóc quá trời rồi. Haizzz… Thật sự là có nên tốt nghiệp không đây…”
“Nhưng mà… nhưng mà… huhu huhu!!”
“Đúng thế ạ! Vì có các tiền bối Higuchi nên chúng em mới…!”
“Thôi được rồi… Cảm ơn nhé, Tanpopo. Anae, cậu là đội trưởng đấy, phải cứng rắn lên chứ.”
“Sao cứ mình em bị mắng thế!”
“Đó là số phận của đội trưởng rồi.”
Tiền bối Higuchi sẽ tốt nghiệp trường Trung học Nishikitsuta vào hôm nay… nhưng không hiểu sao tôi lại có cảm giác rằng sau này vẫn sẽ có một mối quan hệ đặc biệt với anh ấy, nên cảm xúc trong lòng tôi lúc này không phải là buồn bã, mà là một cảm xúc khó gọi tên. Thật sự, không biết mối quan hệ giữa tôi và người đó sẽ như thế nào đây…
“Hà hà hà! San-chan, Shiba! Tôi thật sự rất cảm ơn hai đứa! Những ký ức về Koshien mà chúng ta đã cùng nhau chinh phục sẽ là bảo vật tôi không bao giờ quên trong đời! Và… tôi đặt nhiều kỳ vọng vào các cậu trong năm nay đấy nhé?”
“Vâng! Lần này chúng em nhất định sẽ giành chức vô địch ạ! Đúng không, Shiba!”
“Cứ giao cho chúng em, tiền bối Kutsuki. Chúng em sẽ tiếp nối ý chí của các tiền bối ạ.”
“Vậy thì tôi yên tâm rồi! …V!”
Tiền bối Kutsuki, cựu đội trưởng đã có cú đánh trúng đích trong mọi lượt đánh ở trận chung kết Koshien, có lẽ nhờ thành tích lẫy lừng của mình mà đã quyết định vào một trường đại học tư thục danh tiếng bằng suất tiến cử thể thao. Dường như cũng có lựa chọn khác cho anh ấy, nhưng anh ấy đã chọn con đường đại học, với lý do "muốn mở mang kiến thức trước khi quyết định có lựa chọn con đường đó hay không".
“Ti-tiền bối Shiba, năm sau cũng xin anh chiếu cố nhiều ạ!”
“Ối, Akai à. …Ừ, năm sau cũng nhờ cậu nhé. Câu lạc bộ bóng chày và câu lạc bộ bóng mềm hãy cùng nhau hợp tác để đạt được kết quả tốt nhất nhé.”
“Vâng! Đương nhiên rồi ạ! À… mà… nếu lần tới anh có thời gian, hai chúng ta…”
“Á! Tiền bối Shiba, hình như em gái anh có chuyện muốn nói đấy ạ! Từ nãy đến giờ cứ gọi tên tiền bối Shiba mãi thôi!”
“Đi ngay đây.”
“Ơ!? Khoan, khoan đã tiền bối Shiba! Em đã cố gắng lấy hết dũng khí để––”
“Mufufu! Dù có buồn đến mấy thì cũng phải theo sát tiền bối chứ! Đây chính là tiểu Tanpopo quá đỗi thiên thần đây… Ơ? Chị Nadeshiko, chị sao thế ạ? Hình như cấu trúc khuôn mặt của chị đã trở nên khá kỳ quặc và điên rồ rồi thì phải…”
“Cái, cái thử thách có một không hai trong đời tôi…. Thế mà mày… sao cứ luôn luôn phá đám tao thế hảááá!!”
“Hyoáááá!! Rốt cuộc là chuyện gì thế ạ~!?”
Một cuộc cãi vã nho nhỏ giữa Tanpopo và Nadeshiko bùng nổ ở một góc chẳng liên quan gì đến các học sinh tốt nghiệp. Thật ra thì, Tanpopo cũng đâu có ác ý gì đâu… nhưng có lẽ năm sau Nadeshiko cũng sẽ bị Tanpopo hành cho ra bã thôi. Tôi cầu mong trong năm tới, Nadeshiko ít nhất cũng hẹn hò được một lần với anh chàng Shiba mà cô ấy ngưỡng mộ.
“Từ giờ trở đi, nghĩ đến việc không còn gặp Kutsuki đến tập luyện buổi sáng nữa tôi cũng thấy buồn lắm, nhưng cứ cố gắng lên ở đại học nhé! Út hụ hụ hụ!”
“Em cảm ơn thầy Shamoto! Những lời động viên buổi sáng của thầy sẽ là báu vật cả đời em ạ!”
“Th-thật ư? Thật… sao… Khự…! Nhất định phải sống tốt đấy nhé!”
Không chỉ học sinh mà cả giáo viên, đặc biệt là thầy giáo thể dục Shamoto… biệt danh là Wutan, có lẽ vì thầy luôn đứng gác ở cổng trường mỗi sáng nên có mối quan hệ thân thiết với các thành viên đội bóng chày thường đến sớm để luyện tập buổi sáng. Thầy là một trong những giáo viên tỏ ra đặc biệt buồn bã khi phải chia tay đội bóng chày.
“Này, Yuri. Tôi đã cất công đến đây rồi, cô cũng nên cảm ơn tôi một chút chứ?”
“Khoảnh khắc tôi cảm ơn Jasmine-san, tôi sợ rằng sẽ bị yêu cầu làm những chuyện vô lý như kiểu ‘Vậy thì, đáp lại ân tình nhé’.”
“Hả!? Làm gì có chuyện đó! Mà này, đến buổi lễ tốt nghiệp rồi mà cô không dịu dàng hơn một chút à? Kiểu như, từ giờ chúng ta sẽ không gặp nhau nhiều nữa đâu…”
“Chúng ta vẫn sẽ gặp nhau mà. …Chắc chắn là vậy.”
“…! À, thì ra là vậy… Ừm, đúng thế nhỉ! Phư phư phư!”
Nhân tiện, trong số các học sinh tiễn biệt đội bóng chày, có một cô chị gái quen mặt đến kỳ lạ, nhưng thôi, cứ mặc kệ cô ấy vậy.
Tiền bối Higuchi, ít nhất anh có thể khen một câu về diện mạo nữ tính của cô ấy không ạ? Để đền đáp công sức của tôi, người đã phải mất gần ba giờ đồng hồ đêm qua để cùng cô ấy chọn quần áo, sau khi cô ấy nói: “Này, Jouro! Lễ tốt nghiệp ngày mai tao cũng đi! Mà mày thấy bộ nào đẹp? Chưa chọn xong thì đừng hòng ngủ đấy nhá”.
“…Mà kể cả thế thì vẫn còn khó khăn lắm.”
Tôi dời ánh mắt khỏi nhóm cầu thủ bóng chày. Về phần tôi, tôi cũng có người muốn nói chuyện tử tế trong lễ tốt nghiệp, nhưng đáng tiếc là người đó lại nổi tiếng chẳng kém gì đội bóng chày nên mãi mà không nói chuyện được. Giá mà đám đông vơi bớt đi một chút thì tốt quá…
“Tiền bối Cosmos, chúc mừng tốt nghiệp ạ!”
“Xin đừng bao giờ quên em nhé, Hội trưởng Cosmos!”
“Đây là quà mừng ạ! Nếu thích, mời tiền bối dùng ạ!”
“Cảm ơn mọi người!”
Vô vọng rồi… Chẳng thấy vơi đi chút nào cả…
Người học sinh tốt nghiệp mà tôi có nhiều gắn bó nhất. Chính là cựu Hội trưởng Hội học sinh Cosmos, tức Akino Sakura. Dù đã hứa sẽ đi chơi cùng nhau vào kỳ nghỉ xuân, nhưng đã là lễ tốt nghiệp rồi mà. Tôi muốn nói một lời tạm biệt tử tế… thế nhưng oái oăm thay, chẳng thể có cơ hội nào cả.
“Đồ đáng ghét, Akino… Sao mà cứ toàn người bu quanh hắn ta thế kia…? Kẻ đã tạo ra kỳ tích trong Lễ hội Ryouran này lại chẳng có mấy người đến tìm chứ?”
Nhân tiện, ở một góc nào đó, có một người cựu kế toán đang nhìn Cosmos với vẻ đầy tiếc nuối. Giới thiệu thì… thôi vậy. Nói theo một cách nào đó, đó là người hầu như xuất hiện trong mọi tập.
“Á! Jouro! Này này, mình muốn nói chuyện với Cosmos-san mà chẳng thể nào được!”
“Hơi rắc rối rồi nhỉ. Dù có hẹn gặp sau đó, nhưng không thể nói chuyện gì thì…”
“Này, Jouro! Anh làm gì đi chứ! Anh cũng từng là thành viên hội học sinh mà!”
“Đ-đông người quá! Cứ thế này thì Cosmos-san chết mất!”
“Himawari, có lẽ chỉ có cậu mới chết vì cái đó thôi.”
Vì mãi mà không thể tiếp cận Cosmos, tôi đành nhập hội với Himawari và những người khác cũng đang bối rối tương tự. Nhưng như thế cũng chẳng giải quyết được gì. Mà nói thật, Himawari mà cũng phải ngại ngùng thì đúng là có chuyện rồi…
Thật sự, phải làm sao đây nhỉ? Cứ thế này thì chúng tôi sẽ giải tán mà chẳng thể nói chuyện tử tế được một câu mất──
“Rồi rồi~! Mọi người cho mình xin lỗi một chút nhé~! Mình biết là các cậu đều muốn nói chuyện với Cosmos-san, nhưng mà có người cũng đang nghĩ giống như các cậu đấy nhé?”
Ngay lúc đó, người nhẹ nhàng chen vào giữa đám đông học sinh và Cosmos, chính là Hội trưởng Hội học sinh đương nhiệm, Primula.
“Cosmos-san ơi. Tốt bụng với mọi người thì hay đấy, nhưng đôi khi ích kỷ một chút cũng có sao đâu nhỉ, mình thấy vậy đó nha.”
“Ơ? À, em thì không có gì đặc biệt cả…”
“Kìa, có phải đó là hậu bối mà Cosmos-san thân thiết nhất không…?”
“À!”
Ngay lúc đó, Cosmos có vẻ cũng đã nhận ra sự có mặt của chúng tôi, và đôi mắt cô ấy bỗng lóe sáng.
“…Đúng vậy, đây là ngày cuối cùng rồi. Chắc là tôi nên cho phép mình ích kỷ một chút nhỉ. …Mọi người, xin lỗi nhưng tôi xin phép đi trước nhé. Tôi cũng có những người rất muốn nói chuyện cùng!”
Sau khi cúi chào những học sinh đang vây quanh mình, Cosmos với đôi mắt lấp lánh liền đi về phía chúng tôi.
Và ngay khi vừa đến nơi thì…
“Aaaaaaa!! Em nhớ mọi người quáaaaaa!!”
Với tâm trạng nữ tính bột phát hết cỡ, cô ấy bắt đầu khóc òa lên.
Cái vẻ tươi tắn, đường hoàng chỉ một giây trước đây, sao giờ bay biến đâu mất rồi không biết nữa...
“Mình... mình sẽ phải tạm biệt mọi người từ hôm nay...”
Trời ơi, tuy cậu nói giọng bi thảm lắm... nhưng mà mai mình vẫn gặp nhau đó thôi?
Mà nói thật nhé, chính cậu là người đã nói "Muốn tạo thật nhiều kỷ niệm trong kỳ nghỉ xuân!" rồi nhét kín lịch gặp gỡ bạn bè gần như mỗi ngày còn gì? Đâu có phải chia tay thật sự đâu chứ?
“Huhuhu! Chị Cosmos ơi, cảm ơn chị nhiều lắm! Cảm ơn chị thật nhiều! Dù có tốt nghiệp rồi, mình vẫn là bạn bè đó nha!”
“Chị Cosmos ơi, dù có tốt nghiệp, mong chị vẫn luôn sống vui vẻ, mạnh khỏe ạ!”
“Chị Cosmos ơi! Em nhất định sẽ không bao giờ quên chị đâu! Nhất định, nhất định sẽ không quên đâu ạ!”
“Chị Cosmos, chúc mừng chị nha! Không được ở cùng nhau, buồn ghê á!”
“Cảm ơn mọi người thật nhiều trong thời gian qua. Chắc em cũng đã làm phiền mọi người không ít đâu.”
“Ưm... Ưm...”
Thế nhưng, không hiểu sao lại có một sự sướt mướt nào đó mà chỉ phe con gái mới hiểu, nên trừ tôi ra, tất cả mọi người đều đã rưng rưng nước mắt. Thật ra tôi cũng buồn chứ, nhưng mà cứ không khóc được khi thấy mọi người rơi lệ thế này, tôi lại thấy mình như một kẻ lạnh lùng vậy...
“Joro-kun, chúng ta thật sự đã trải qua nhiều chuyện quá nhỉ.”
Sau một hồi trò chuyện, Cosmos vẫn còn rưng rưng nhìn tôi.
“Có chuyện buồn, chuyện vui, chuyện tức giận, chuyện hạnh phúc, quả thật là đủ cả. ...Thế nhưng, khi nhìn lại tất cả, những ngày tháng được ở bên cậu thật sự rất tuyệt vời.”
A, chết rồi. Tôi cũng sắp khóc tới nơi.
Biết là mai vẫn sẽ gặp nhau. Thế nhưng, cứ nghĩ đây là một sự kết thúc, thì...
“Đó... đó phải là lời tôi nói mới đúng chứ!”
Thế mà vừa mới nghĩ mình muốn khóc cho thỏa, giờ nước mắt sắp rơi lại bị cái tự trọng níu lại. Đúng là, tôi vẫn là một kẻ cứng đầu mà...
“Phư phư phư. Vậy thì, coi như hòa nhau nhé?”
“Ừ. Hòa nhau. A, mà này...”
“Có chuyện gì vậy?”
“Sau này cũng mong cậu giúp đỡ nhé. ...Sakura.”
“...! Vâng! Đương nhiên rồi ạ!”
Mối gắn kết đã đổ vỡ vào cuối học kỳ hai, qua kỳ nghỉ đông và cả học kỳ ba, đã trở thành một sợi dây liên kết mới mẻ.
Tình cảm tôi dành cho Cosmos bây giờ, đã khác xưa nhiều lắm.
Dù vậy, việc Cosmos là một người quan trọng với tôi thì chẳng có gì thay đổi cả.
“Nhân tiện, cô ấy đâu rồi?”
Ngay lúc đó, Cosmos dường như nhận ra một người không có mặt ở đây, liền đưa mắt nhìn quanh.
Mà đúng rồi. Cả nhóm thư viện đã tập trung đông đủ thế này, làm sao mà không nhận ra thiếu vắng cô ấy cho được.
“Chắc là...”
“Này! Lại bị từ chối nữa rồi! Đến cả đội trưởng đội bóng rổ cũng thất bại!”
“Hảaa!? Thế là người thứ mấy rồi đây!”
“Từ sáng đến giờ, tính sơ sơ cũng phải hai mươi người rồi... Phép màu của lễ tốt nghiệp không linh nghiệm sao...”
“Mà chẳng phải cô ấy có bạn trai rồi sao?”
“Đúng là vậy... nhưng mà cái nguyên nhân là do bạn trai cô ấy quá sức vô dụng, nên mấy tên tốt nghiệp nghĩ ‘Chắc chắn mình sẽ thắng được tên đó’ cứ thế mà đổ xô đến.”
Giọng nói của đám học sinh (chủ yếu là học sinh nam) vang vọng khắp nhà thi đấu.
Tôi nhanh chóng hiểu ra điều đó nghĩa là gì.
Được rồi, là tôi vô dụng, lỗi của tôi. ...Hứ!
Mười phút sau khi những tiếng ồn ào ấy vang lên, một tràng reo hò lớn hơn nữa lại nổi dậy trong nhà thi đấu.
Nguyên nhân của điều đó là...
“Phù... Cuối cùng cũng về lại được nhà thi đấu rồi.”
Mái tóc đen óng ả dài chấm eo, vóc dáng không hề tương xứng với lứa tuổi, gương mặt thanh tú đến mức hoàn hảo. Một người phụ nữ sở hữu vẻ đẹp đến mức từ “mỹ nữ” thôi cũng chưa đủ để miêu tả, đang tiến về phía chúng tôi với vẻ mặt hơi chán chường.
Sanshokuin Sumireko. Cô gái giữ chức ủy viên thư viện ở trường cao trung Nishi Kitsuta, và được biết đến với biệt danh “Pansy”.
Đúng như lời cô ấy vừa nói, ngay sau khi lễ tốt nghiệp kết thúc, Sanshokuin Sumireko đã buộc phải di chuyển khỏi nhà thi đấu. Nơi cô ấy phải đến là cây phong huyền thoại của trường chúng tôi, nơi mà “có thể biến bất kỳ điều ước nào thành hiện thực chỉ một lần”... cũng là nơi có Naritsuki.
Ở đó, nhiều học sinh tốt nghiệp đã cố gắng biến điều ước duy nhất của mình thành sự thật, nhưng rốt cuộc thì đó cũng chỉ là huyền thoại.
Đáng tiếc thay, riêng hôm nay thì, dù cho có sức mạnh của Naritsuki, hình như cũng chẳng có ai thực hiện được điều ước của mình. ...Mà thôi, nếu ước thành sự thật thì người gặp rắc rối lại là tôi chứ ai.
“Pine, cảm ơn cậu. Được cậu ở bên cạnh giúp đỡ rất nhiều.”
“Hưm hưm hưm. Đừng bận tâm làm gì! Những con sâu bọ xấu xa nào bén mảng đến Pansy, tôi sẽ biến chúng thành thức ăn cho cơ ngực của mình!”
Tôi khẽ cảm ơn Pine, người đứng cạnh bên với thân hình đẹp đến không ngờ, chẳng giống một thành viên câu lạc bộ thủ công chút nào.
Nhưng mà, có lẽ điều đáng để tâm không phải là chuyện đó.
Sanshokuin Sumireko, người từng có vẻ ngoài giản dị và hầu như không được học sinh nào chú ý đến.
Thế nhưng, đó chỉ là chuyện trong quá khứ mà thôi. Sanshokuin Sumireko của bây giờ thì...
“Mà Pansy cũng có lỗi đó nha? Sao lại giấu đi vẻ đẹp đến thế suốt bấy lâu nay! Lần đầu tiên nhìn thấy, ngay cả tôi cũng phải giật mình mà!”
“Phư phư phư... Tôi sẽ coi đó là lời khen vậy.”
Chính vì đã nói dối suốt bấy lâu nay, nên cô ấy không muốn nói dối nữa.
Nói rồi, Sumireko đã không còn đến trường cao trung Nishi Kitsuta với mái tóc tết bím và cặp kính nữa.
Thật sự, tôi vẫn còn nhớ rõ buổi lễ khai giảng học kỳ ba năm ấy.
“Mỹ nữ trong buổi triển lãm Hanamaishin và kỳ hội thao đã xuất hiện trở lại! Rốt cuộc là ai đây!?”
Giữa những tiếng xì xào ấy, sự kinh ngạc khi vừa nhận ra danh tính thật sự của cô ấy chính là Sanshokuin Sumireko lại càng lớn hơn nữa.
Với tư cách là người đã biết trước tất cả, tôi thoáng cảm thấy một chút ưu việt, nhưng điều đó chỉ kéo dài trong khoảnh khắc.
Và rồi, sự ác chiến đầu tiên của học kỳ ba đã mở màn... đó chính là Kế hoạch hủy diệt xã hội Kisaragi Joro.
Chuyện đó, tôi không muốn trải qua thêm một lần nào nữa.
Hơn nữa, ngay cả khi sự cố đó kết thúc, những rắc rối vẫn không hề dừng lại.
Hàng loạt nam sinh đổ xô đến Sumireko, tìm mọi cách để làm thân với cô ấy.
Nếu là hồi cấp hai, cô ấy chắc chắn sẽ bị xoay như chong chóng mà chẳng biết làm thế nào, nhưng Sumireko bây giờ đã khác.
Vì bây giờ cô ấy đã có những người bạn biết bảo vệ mình rồi.
“Thiệt tình... Bình thường thì trong những trường hợp thế này, chẳng phải bạn trai nên bảo vệ người yêu sao. Joro-kun?”
“Tôi theo chủ nghĩa buông thả đó, Sumireko.”
Ngay khi vừa đến nơi, cô ấy liền buông lời trách móc trước tiên.
Dường như, cô ấy đang bất mãn vì tôi không ngăn cản những lời tỏ tình từ các học sinh tốt nghiệp.
“Nếu lỡ vì thế mà tôi động lòng với người đàn ông khác thì cậu tính sao?”
“Đến lúc đó thì tính.”
“Cậu đúng là thiếu hụt trầm trọng khả năng quản lý khủng hoảng nhỉ. Chẳng lẽ, não cậu làm từ bánh shortcake sao?”
“Cứ coi như là tôi tin tưởng cậu đi.”
“Sự tin tưởng thừa thãi.”
Chứ bộ, ban đầu tôi cũng cố gắng lắm mà.
Sumireko cũng đã nói “có bạn trai rồi” mỗi khi có nam sinh nào đó bắt chuyện, thế nhưng ngay khi thân phận bạn trai cô ấy là tôi bị lộ ra, nam sinh lại tiếp tục đổ xô đến Sumireko. Thật khó hiểu.
Thêm nữa là, tôi còn suýt bị hủy diệt xã hội.
Vậy nên, kể từ khi nhận ra rằng tôi càng làm gì thì mọi chuyện càng phức tạp, tôi đã nhường lại vị trí Đội Bảo Vệ Lời Tỏ Tình của Pansy cho Pine-chan. Rốt cuộc, tôi cũng chỉ là một sự tồn tại tầm thường dưới mức trung bình thôi.
“Haizzz... Thôi được rồi.”
Cuối cùng, không biết có phải vì nhận ra nói gì với tôi cũng vô ích không, mà cô ấy liền thở dài và kết thúc cuộc nói chuyện.
Sau đó, cô ấy nhìn về phía Cosmos và nói:
“Cosmos-senpai, chúc mừng chị đã tốt nghiệp.”
“Vâng! Cảm ơn Pansy-san!”
Sumireko đưa một bó hoa Cosmos cho Akino Sakura. Cứ tưởng thế là xong, nào ngờ không biết có điều gì muốn nói không, Sumireko lại nhìn chằm chằm vào Cosmos.
“Ể... Có chuyện gì vậy?”
“Chính vì là lúc này, nên em sẽ nói thật lòng ạ.”
“Hả?”
“Chị, chính là hình mẫu lý tưởng của em.”
“...!”
“Sự tin cậy từ rất nhiều người, dũng khí tin vào bản thân và vững bước tiến lên, cùng với sự nỗ lực không ngừng nghỉ bất kể lúc nào. Chị sở hữu tất cả những nét cuốn hút mà em không có, những nét mà em luôn khao khát, nên em vô cùng ngưỡng mộ chị. Và, chính vì thế... chị là người đáng sợ nhất đối với em.”
“Phư phư phư. Đây đúng là một món quà tốt nghiệp vô cùng ý nghĩa đó.”
Đón nhận lời tỏ lòng từ Sumireko, Cosmos đáp lại với nụ cười rạng rỡ.
Rốt cuộc thì, vì sao Sumireko lại sợ Cosmos chứ.
Mà, lý do đó... nói ra từ miệng tôi thì hơi khó nói.
“Nhưng mà, cũng như nhau cả thôi. Tôi cũng thấy cậu là người đáng sợ nhất mà.”
“Nghe chị nói vậy, tự nhiên em thấy yên tâm hơn nhiều.”
Đối với Sumireko, Cosmos chính là một trong những người bạn đầu tiên cô ấy kết được ở trường cao trung Nishi Kitsuta.
Người phụ nữ đã châm ngòi cho vô vàn câu chuyện bắt đầu từ học kỳ một... Cosmos.
Và hôm nay là ngày cuối cùng Cosmos và cô ấy có thể ở bên nhau với tư cách là học sinh.
Chính vì thế, họ mới thổ lộ những suy nghĩ bấy lâu ấp ủ trong lòng mình.
“Được rồi! Thế thì tôi phải đi đây! Lễ tốt nghiệp đã xong, nhưng lời chia tay với bạn bè cùng lớp thì chưa đâu nhé! À! Chắc chắn lát nữa tôi sẽ nhập hội với mọi người, nên đừng có về trước khi tôi đi đó nha? ...Nhất định! Nhất định đó nha!”
Sau khi nhấn mạnh thêm một lần nữa, Cosmos rời khỏi nhà thi đấu.
Nhìn bóng lưng Cosmos, Sumireko đã nói lên lời từ biệt mang theo chút luyến tiếc khôn nguôi:
“Tạm biệt, Cosmos-senpai...”
※
—Ngày 14 tháng 3, 18 giờ 30 phút.
Sau khi chia tay lần cuối với các học sinh tốt nghiệp ở nhà thi đấu, chúng tôi rời khỏi trường cao trung Nishi Kitsuta.
Điểm đến là “Quán gà nướng Genki”.
Ở đó, chúng tôi đã tạo ra một không khí sôi động ngang bằng, thậm chí hơn cả lễ tốt nghiệp.
“Giáng sinh là ở quán của Tsubaki-chan, nên lễ tốt nghiệp sẽ là ở quán của mình! Mình đã làm rất rất nhiều gà nướng siêu ngon, nên mong mọi người hãy ăn thật nhiều vào nhaaa!”
Hôm nay, quán là của riêng chúng tôi.
Những người có mặt là các thành viên câu lạc bộ thư viện trường cao trung Nishi Kitsuta, gồm có tôi, Sumireko, San-chan, Himawari, Asunaro, Sazanka, Tsubaki, Hiiragi, các vị khách quý thuộc nhóm Charisma, Mint, Tanpopo.
Cộng thêm, những người đặc biệt có mối quan hệ thân thiết với chúng tôi từ trường cao trung Toushoubu:
Cherry, Tsukimi, Hose, Fuu-chan, Lilith... và Viola.
“Aaaa! Thế là từ nay phải chia tay cả trường cao trung Toushoubu luôn rồiiiii! Buồn quá điiii!”
“Không sao đâu. Cherry-san đằng nào thì tốt nghiệp xong cũng sẽ đến chơi mà.”
“Đúng vậy ạ. Vả lại, chị vẫn sẽ tiếp tục làm thêm ở quán của Tsubaki-chan mà phải không? Thế thì lúc nào cũng gặp được chị rồi còn gì.”
“Y như hồi cấp hai thôi. Dù có tốt nghiệp đi chăng nữa, thì mối quan hệ của chúng ta cũng đâu có kết thúc theo.”
“Được gặp lại Cherry-san, vui quá.”
“Chẳng phải người đáng thương nhất là em sao? Chỉ một mình em phải học lại lớp mười một, cảm giác cứ phức tạp thế nào ấy.”
Vì tai nạn đó, Viola, người đã không thể đến trường, phải học lại lớp mười một một lần nữa. Quả nhiên, bản thân cô bé vẫn mang trong lòng những cảm xúc lẫn lộn khi phải cách biệt niên khóa với những người vốn cùng tuổi với mình.
“Không sao đâu, Viola. Nếu là Viola thì chắc chắn sẽ kết bạn được với rất nhiều người. Hơn nữa, năm sau tớ vẫn ở cùng cậu mà.”
“Thật sao? Phư phư phư... Cảm ơn cậu, Lilith.”
Ngoài ra, đến “Quán gà nướng Genki” không chỉ có các thành viên của Nishi Kitsuta và Toushoubu mà còn có...
“Dù có thể lên lớp, nhưng không có chút kỷ niệm nào về học kỳ một thì cũng thấy hơi phức tạp...”
“Ha ha! Đừng bận tâm làm gì, Ichika! Cứ coi như bù lại, chúng ta sẽ tạo thêm những kỷ niệm mới đi!”
Botan Ichika, người đang theo học trường cao trung Soubutsu, cũng đã có mặt.
Dường như Botan cũng có một số chuyện riêng của mình, nhưng tôi không rõ chi tiết lắm.
“Phư phư... Cảm ơn anh, Taiyou-san. ...A, với lại anh trai em có nhắn rằng: ‘Đi trước đợi nhé. Rất mong cậu đến đấy!’”
“Ra vậy! Thế thì để không làm Daichi-san thất vọng, tôi phải cố gắng hơn nữa mới được!”
Thiệt tình, San-chan đúng là giỏi thật. Đến cả anh trai của Botan... cầu thủ đánh số bốn của trường cao trung Soubutsu, người đã vô địch Koshien, cũng gửi lời nhắn như vậy cho cô bé cơ mà.
Thế thì, giờ tôi nên làm gì đây nhỉ?
Dù mọi người đều đang nói chuyện thoải mái, nhưng tôi lại lỡ mất cơ hội tham gia vào bất kỳ nhóm nào rồi.
Với mấy đứa bên Nishi Kitsuta thì tôi cũng đã nói chuyện kha khá ở lễ tốt nghiệp rồi, vậy thì trước tiên...
Thế thì, nói chuyện với một học sinh tốt nghiệp khác là Cherry vậy. “Chúc mừng cậu đã tốt nghiệp, Cherry-san.”
“A! Joro-cchi, nghe tớ nói này! Ai cũng chẳng thèm buồn khi tớ tốt nghiệp cả! Đáng ghét ghê!”
Lời đầu tiên vừa mở miệng, cô ấy đã than phiền về các thành viên khác của Toushoubu.
Thế nhưng, dù nghe vậy...
“Tại vì, hồi cấp hai cũng vậy mà, đây đâu phải lần đầu đâu...”
“Lần đầu thì có buồn thật. Nhưng rốt cuộc cũng gặp lại ngay thôi, nên buồn làm gì cho phí.”
“Ừm. Cherry-san chẳng thay đổi gì cả. Đến nước này thì chắc chắn rồi.”
“Mư phư phư! Không sao đâu, Sakurahara-senpai! Tanpopo-chan chỉ cần chị yêu cầu là sẽ chạy đến ngay thôi mà!”
“Huhuhu! Tuy là vậy nhưng mà!”
Các thành viên của Toushoubu và Tanpopo đều phản ứng rất thờ ơ.
Mới hồi nào đó, lúc đàn anh đội bóng chày tốt nghiệp, Tanpopo đã khóc nức nở đến thế, vậy mà lần này lại nở nụ cười rạng rỡ, khiến tôi thấy hơi tội cho Cherry một chút.
Mà cũng đúng thôi, như mọi người vẫn nói, đằng nào rồi cũng sẽ gặp lại mà...
"Năm tới lại nhờ vả cậu nữa nhé, Jouro."
"Ừ. Cậu cũng vậy nhé, Horse."
Trong cái góc nhỏ hơi ồn ào đó, tôi trò chuyện với Horse. Trong suốt một năm qua, quan hệ của tôi thay đổi rõ rệt nhất, không nghi ngờ gì nữa, chính là với cậu ta.
Một phiên bản nâng cấp, vượt trội hơn tôi về mọi mặt. Ban đầu, chúng tôi là đôi bạn cực kỳ hợp cạ, rồi sau đó trở thành đối thủ không thể để thua.
Cũng từng có lúc, cả hai đứa đều mang cảm giác thua kém đối phương.
Nhưng bây giờ thì...
"Nếu có chuyện gì khó khăn, lại phiền cậu giúp đỡ nhé. Lúc đó, nhờ cậu đấy?"
"...Mấy chuyện 'khó khăn' của cậu toàn là mấy chuyện gây rắc rối thật sự, nên tôi không muốn cậu nhờ đâu..."
Cậu ấy đã trở thành một sự tồn tại quan trọng đến mức làm tan biến cái cảm giác thua kém kia.
Tôi đã nhờ vả rất nhiều người, mới có thể đón nhận được khoảnh khắc này.
Trong số đó, một trong những người đặc biệt giúp đỡ tôi, không nghi ngờ gì nữa, chính là Horse.
"Thôi được rồi, cũng không sao... Đổi lại, khi tôi gặp khó khăn thì cậu cũng phải giúp đỡ đấy nhé?"
"Ừ. Tôi hứa."
Phải chăng là phép màu của lễ tốt nghiệp, mà ngay cả Horse, người bình thường không mấy thẳng thắn, cũng có thể trả lời một cách chân thật như vậy.
Mà tôi cũng chẳng hơn là bao, vì những vấn đề Horse mang đến cũng đáng sợ thật.
Đặc biệt là chuyện xảy ra vào học kỳ ba... Thôi, chuyện này để nói sau.
"Vậy thì tôi đi đến chỗ mấy đứa khác đây."
"Ừ. Nhớ là đừng có làm gì linh tinh ở đây đấy nhé?"
"Cậu cũng vậy nhé."
Nói câu đùa bỡn cuối cùng, tôi đứng dậy.
Nào, vậy tiếp theo là...
"Ư ư! Vẫn chưa sao... Vẫn chưa sao!"
"Himawari, cậu nên bình tĩnh một chút đi. Trong lúc chờ đợi, chúng ta ăn yakitori đi. Nếu nguội mất thì..."
"Không được! Vẫn chưa ăn! Phải đợi cậu ấy đến rồi mới ăn!"
"Cứng đầu đúng lúc không cần thiết ghê."
Tôi quyết định đi đến chỗ Himawari đang mong ngóng ai đó đến từng giây từng phút, cùng với Asunaro và Tsubaki đang cố gắng kiềm chế cô bé.
"Himawari, cậu đang đợi ai vậy? Nếu là Sakura thì phải mất một lúc nữa mới đến..."
"Jouro, không phải! Người tớ đợi là..."
"Ya-hoo! Hima-chan, để cậu đợi lâu rồi nhé! Như đã nói, tớ đến chơi đây!"
"Hả!? Không, sao lại là cậu..."
"Fufufu! Trường tớ kết thúc sớm hơn một chút mà! Thế nên tớ đã lợi dụng khoảng thời gian chênh lệch đó để đến đây đấy! Jou-kun!"
Tôi bất ngờ thật. Người đột nhiên xuất hiện ở quán là một người bạn thời thơ ấu khác đang sống ở Hokkaido... Kashika Tei. Cô gái được gọi bằng biệt danh "Lilac".
"Oa! Đông người thật đấy! Có rất nhiều người lạ nữa... Ừm! Nếu từ bây giờ làm quen thì không có vấn đề gì đâu nhỉ!"
"Rai-chan, ở đây này, ở đây này! Nhanh ngồi xuống đây đi!"
"Rõ rồi! Vậy thì, xin phép nhé!"
Lilac mỉm cười đáp lại cái vẫy tay của Himawari.
Có lẽ để làm mát cơ thể đang hơi nóng lên, cô ấy uống một hơi hết cốc nước.
Mồ hôi chảy dài trên cổ trông gợi cảm một cách lạ thường, khiến tôi vô thức quay mặt đi.
"Fufufu. Lâu rồi không gặp nhỉ, Jou-kun!"
"Ừ."
"Khi nghe Hima-chan kể, tớ đã rất bất ngờ! Có vẻ cậu đã trải qua nhiều chuyện khó khăn nhỉ!"
"Giờ nghĩ lại, đó cũng là kỷ niệm đẹp rồi."
"Ra vậy..."
So với hồi tiểu học, Lilac đã trưởng thành xinh đẹp đến mức không thể nhận ra.
Bình thường cô ấy rất hoạt bát, nhưng đôi khi lại lộ ra vẻ điềm tĩnh khiến tôi bất giác thấy hồi hộp.
"Này, Jou-kun."
"Gì vậy?"
"Nào, có một câu hỏi đây. Từ giờ trở đi, cậu sẽ mãi mãi hạnh phúc chứ?"
"Đương nhiên rồi. Kể cả những khó khăn, tôi cũng sẽ sống một cuộc đời hạnh phúc đến phát điên luôn."
"Rất chính xác. Một trăm điểm tuyệt đối luôn."
Từ giờ trở đi, tôi chắc chắn sẽ còn gặp nhiều khó khăn.
Thậm chí có thể có những vấn đề lớn đến mức không thể giải quyết được.
Nhưng mà, tận hưởng cả những điều đó mới là phong cách của tôi chứ.
…………
……
"Haizzz! Chỗ này thật tuyệt vời! Có rất nhiều bạn bè, muốn làm nũng bao nhiêu cũng được! Đây chính là đào nguyên của tôi đó!"
"Trời đất ơi!!! Hiiragi, đủ rồi đấy, bỏ ra ngay đi!"
"Này! Tớ đã cố gắng làm yakitori đó! Thế nên, tớ phải được nuông chiều tương xứng chứ!"
"Sao mà, thật là tuyệt vời quá đi... À, ừm, San-chan... thỉnh thoảng tôi cũng muốn được nuông chiều..."
"Uầy! Kushi katsu của Tsubaki cũng ngon, nhưng yakitori của Hiiragi cũng đỉnh thật! ...Ồ? Sao vậy, Ichika?"
"K-không! Không có gì cả ạ!"
Nơi tôi tiếp theo đi đến là chỗ Hiiragi, Sazanka, San-chan và Botan đang ở.
Hiiragi vốn nhút nhát, tôi cứ nghĩ cô bé sẽ sợ Botan, người mà cô bé ít nói chuyện, nhưng có lẽ vì có nhiều bạn bè, cô bé không tỏ ra bận tâm lắm.
"Ồ! Jouro, lại đây đi!"
"Có chuyện gì vậy, San-chan?"
"Không có chuyện gì lớn đâu, chỉ là muốn nói chuyện một chút thôi! Cậu thấy đấy, ở lễ tốt nghiệp chúng ta không nói chuyện được nhiều mà?"
"Giờ cậu nói mới thấy đúng thật."
Nụ cười tràn đầy nhiệt huyết như mọi khi của cậu ấy.
Những người ở đây, tất cả đều là sự tồn tại đặc biệt đối với tôi.
Nhưng trong số đó, nếu hỏi ai là người đặc biệt nhất...
"Mong là năm sau chúng ta lại cùng lớp."
Vẫn là San-chan thôi.
"Đúng vậy! Tớ, Himawari và Jouro! Nếu năm sau lại cùng lớp nữa, thì là sáu năm liên tiếp rồi! Cảm giác như có một sợi duyên kỳ lạ nào đó đang gắn kết chúng ta lại nhỉ!"
"Ừ. Thậm chí sau này lên đại học nữa thì..."
"Không, tớ chỉ học đến hết cấp ba thôi..."
Đúng vậy nhỉ...
San-chan có một giấc mơ lớn. Và cậu ấy đang nỗ lực để biến giấc mơ đó thành hiện thực.
Cầu thủ bóng chày chuyên nghiệp, và cầu thủ Major League.
Đổi lại việc đi con đường đặc biệt hơn bất cứ ai trong chúng tôi, cậu ấy cũng sẽ phải đánh đổi nhiều thứ...
"Tớ nghĩ mọi người sẽ học đại học rồi từ đó trưởng thành... Nhưng con đường tớ chọn không phải thế. Tớ nghĩ tớ sẽ phải chia tay thật sự với mọi người sớm hơn."
Thế giới chuyên nghiệp sẽ như thế nào, tôi cũng không biết.
Nhưng một khi đã thuộc về nơi đó, thì sẽ không còn là mối quan hệ có thể dễ dàng gặp gỡ như bây giờ nữa.
Hơn nữa, nếu hỏi có cảm thấy cô đơn không, đương nhiên là có.
Nhưng hơn thế nữa...
"Tớ ủng hộ cậu."
Tôi chắc chắn rằng có một bản thân mình muốn cầu nguyện cho tương lai của San-chan như vậy.
"Ừ! Cảm ơn nhé, Jouro! Tớ nhất định sẽ trở thành cầu thủ chuyên nghiệp! Sau đó sẽ đến Major League! Mục tiêu là một trận đấu hoàn hảo!"
"À, ừm... San-chan. Tôi cũng..."
"Đúng vậy! Ừm, có thể sẽ gây rất nhiều rắc rối, nhưng tớ định nhờ Ichika đồng hành cùng nhiều chuyện! Lúc đó, nhờ cậu đấy!"
"Đ-đó là, p-p... Đương nhiên rồi ạ! Tôi sẽ đồng hành hết lòng hết dạ!"
Không hiểu sao, San-chan có vẻ sẽ trưởng thành hơn tôi rất nhiều, về nhiều mặt...
Cậu ấy đã thu hút sự chú ý từ các tuyển trạch viên rồi, thực sự bạn thân của tôi quá vĩ đại.
"Chúng ta cùng cố gắng nhé, bạn thân!"
"Đương nhiên rồi, bạn thân."
Nhưng cho dù có chuyện gì xảy ra, chúng tôi vẫn là bạn thân.
Điều đó, chết cũng không bao giờ thay đổi.
…………
……
Kết thúc cuộc trò chuyện với San-chan và mọi người, nơi tiếp theo tôi đến... thì chỉ có một chỗ thôi. Nói thật là tôi hơi không muốn đi. ...Mà nếu không đi thì mọi chuyện sẽ còn tồi tệ hơn, đó mới là điều đáng buồn.
"Ồ? Cuối cùng cũng chịu đến chỗ tôi rồi nhỉ. Jouro-kun, để một mỹ nữ xinh đẹp như vậy đợi mòn mỏi, không biết mạch thần kinh của cậu bị chập đến mức nào rồi vậy?"
"Thật là, Jouro-kun đúng là thiếu kiến thức thông thường mà. Bình thường thì đáng lẽ ra cậu phải đến chỗ tôi đầu tiên chứ."
"Jouro thì có kiến thức thông thường nhưng lại thiếu hành động."
"Bị nói khéo quá nhỉ."
Nơi cuối cùng tôi ghé qua là chỗ Viola, Sumireko và Riris đang ở.
Khi Sumireko và Viola ở cùng nhau, thật sự có lúc tôi không biết ai đang nói chuyện nữa.
Người hơi cảm xúc và gọi tôi là "Jouro" là Viola.
Còn người điềm tĩnh hơn và gọi tôi bằng tên là Sumireko... nhưng dù vậy tôi vẫn bị lẫn lộn.
"Này, Jouro-kun. Đáng tiếc là tôi lại phải học lại năm hai rồi. Mấy người bạn mới quen cũng tốt nghiệp trước hết rồi. Cậu nghĩ sao về chuyện đó?"
"Ừm... Nếu nghĩ rằng có thể trải nghiệm cuộc sống cấp ba lâu hơn, thì cũng có vẻ hơi có lợi..."
"Ồ? Vậy có nghĩa là Jouro-kun sẽ làm cho cuộc sống cấp ba của tôi trở nên phong phú hơn về nhiều mặt sao?"
"Ưm! K-không, cái đó thì..."
"Này, Jouro-kun. Gần đây tôi đang rất hứng thú với việc bí mật có một mối quan hệ không trong sáng đó... Cậu nghĩ sao?"
"Đừng làm những chuyện thừa thãi như vậy, Viola."
"Ồ? Không giống lời của người đã làm rất nhiều chuyện thừa thãi chút nào nhỉ, Pansy?"
Này, hôm nay là buổi tiệc tốt nghiệp vui vẻ đúng không?
Ngay khi tôi đến, hai cậu đừng có bắt đầu cuộc cãi vã tóe lửa như vậy được không?
Chính vì điều này nên tôi không muốn đến chỗ mấy cô này lắm đâu...
"Viola, lúc nào cũng nói mỗi chuyện đó nhỉ. Hay là không nghĩ ra được lời nào khác để nói với tôi sao? Cứ tỏ vẻ oai phong lắm, nhưng thái độ và khả năng sáng tạo có phải tỉ lệ nghịch với nhau không?"
"Tôi nghĩ là mỗi khi tôi nói điều này, Pansy lại cố gắng thay đổi chủ đề và trốn tránh. Cái thói quen trốn tránh bám chặt vào người cô ấy như vết bẩn xì dầu kia, đến bao giờ mới biến mất đây?"
"À, ừm, đừng cãi nhau quá..."
Riris đang cố gắng hòa giải nhưng vô ích.
Cứ ba đứa chúng tôi ở cùng nhau, lúc nào cũng là cái điệp khúc này.
Hôm nay thì Viola bắt đầu, nhưng cũng có lúc Sumireko là người khơi mào.
Thật sự, mấy cô này là bạn thân của nhau sao?
"Cứ yên tâm đi, Riris. Tôi chỉ đang khuyên Pansy nên biết điều thôi mà. Đâu có cãi nhau gì đặc biệt đâu."
"Đúng vậy. Tôi chỉ đang nói với Viola rằng tôi mong cô ấy trưởng thành hơn về mặt tinh thần một chút thôi mà. Không cần phải xem đó là vấn đề gì đặc biệt đâu."
Đầy rẫy vấn đề thì có!
Riris đã từ bỏ tất cả, và đang dùng ánh mắt "làm ơn làm gì đó đi" cầu xin tôi kia kìa.
"Haizzz... Sao mà hai cậu lúc nào cũng thế này vậy chứ..."
"Không phải là vì có người sẽ ngăn cản khi chúng tôi cãi nhau sao?"
"...Hả?"
Sumireko nở một nụ cười đẹp lạ thường và nói với tôi như vậy.
Khi tôi nhận ra, Viola đứng bên cạnh cũng đang nhìn tôi với nụ cười tương tự.
"Cho đến bây giờ, chúng tôi luôn sợ hãi. Sợ bị ai đó hướng đến những cảm xúc tiêu cực, sợ mình bị cô lập giữa rất nhiều người."
"Nhưng bây giờ, chúng tôi không đơn độc. Cũng không chỉ có hai người. Có thật rất nhiều... những người thật sự tuyệt vời đang ở bên cạnh chúng tôi."
Đó là những lời chỉ có thể phát ra từ Sumireko Sanshokuin và Sumire Kousaiji. Dù với người bình thường thì là chuyện hiển nhiên, nhưng với hai người này thì lại không phải hiển nhiên, vì vậy mà những lời đó mới tuôn ra từ sâu thẳm lòng họ.
"Ban đầu, tôi đã nghĩ chỉ cần có Jouro-kun và Pansy là đủ rồi."
"Nhưng thế giới của chúng tôi đã mở rộng hơn rất rất nhiều so với thế."
Bỗng nhiên, bị cuốn theo lời hai cô gái, tôi nhìn quanh quán và thấy nụ cười của mọi người tràn ngập khắp nơi.
Cosmos không biết từ lúc nào đã đến, đang vui vẻ trò chuyện với Himawari và những người khác. Ở một chỗ khác, Cherry lại gây ra chuyện ngớ ngẩn, và Horse đang phải chịu trận. ...À, Fū-chan và Tanpopo lại cãi nhau nữa sao? Tanpopo lại khóc òa lên rồi kìa. Sazanka thì, ôi lại bị các vị "nhóm siêu sao" trêu chọc đến đỏ bừng mặt rồi. Hiiragi thì lần này lại đổi đối tượng làm nũng sang Tsubaki rồi. Đừng có làm quá, không thì lại bị tuyệt giao đấy.
San-chan và Botan thì có vẻ gì đó rất ổn định. San-chan tràn đầy nhiệt huyết nhưng lại có nụ cười hiền hậu, còn Botan thì cười bẽn lẽn.
Quả thật, một thế giới như thế này, hồi học kỳ một tôi không thể nào tưởng tượng nổi...
"Đáng lẽ chúng tôi đã hướng tới một lý tưởng, nhưng lại đạt được một thế giới tuyệt vời hơn lý tưởng rất nhiều."
"Vì vậy, chúng tôi sẽ không sợ hãi nữa. Sẽ không còn kìm nén cảm xúc của mình vì sợ mất đi mối liên kết nữa."
À, hóa ra là vậy, thế nên mới thoải mái cãi nhau mà không kiêng nể gì à.
Thật là, mấy cậu cũng nên nghĩ cho những người bị cuốn vào chuyện này như tôi chứ.
Nhưng mà... đúng vậy.
Đã có rất nhiều chuyện. Chắc chắn từ giờ trở đi cũng sẽ có nhiều chuyện khác nữa...
"Fufufu, đây là cơ hội hiếm có, chúng ta cùng nhau nói rõ ràng nhé, Pansy."
"Vâng. Đúng vậy..."
Sumireko Sanshokuin và Sumire Kousaiji.
Hai cô gái dù rất giống nhau nhưng lại khác biệt rõ ràng đang nhìn tôi.
Bị mấy cô gái xinh đẹp nhìn chăm chú cùng lúc thế này, tự dưng tôi lại nghĩ, mình đúng là kẻ sướng số thật.
"Cảm ơn cậu, Amatsuyu-kun." "Cảm ơn cậu, Joro-kun."
Nói rồi, Sanshokuin Sumireko và Kousaiji Sumire mỉm cười.