Ngày đặc biệt để khép lại năm cũ, đón chào năm mới. Đó hẳn là ấn tượng chung về đêm Giao thừa. Ấy thế mà, với tôi – Jouro, tức Như Nguyệt Vũ Lộ, đêm Giao thừa lại trở thành một ngày đặc biệt mang ý nghĩa khác.
Sinh nhật của người yêu. Một ngày trọng đại chỉ ghé thăm một lần trong năm, liệu tôi sẽ đón chào nó trong niềm tự hào, hay trong sự thảm hại? Tất cả đều phụ thuộc vào tôi từ giờ trở đi…
──Ngày 29 tháng 12.
"──Tớ chỉ biết đến thế thôi…"
Hiện tại, tôi đang ở thư viện trường cấp ba Nishi Kitsuta. Tại đây, tôi được nghe một câu chuyện từ người bạn học cùng trường cấp ba Tou Shoubu… Horse, tức Diệp Nguyệt Bảo Hùng.
"Lại có chuyện như vậy ư…"
"…Ừm."
Horse khẽ gật đầu, vẻ mặt thấm đẫm cảm giác tội lỗi. Dù trước đó đã được dặn "hãy chuẩn bị tinh thần", nhưng tôi thật sự không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng đến mức này…
"Tớ cũng chỉ mới biết chi tiết kể từ học kỳ hai thôi…"
Horse đã kể cho tôi một câu chuyện đi sâu vào cốt lõi mối quan hệ giữa hai cô gái: Tam Sắc Viện Cầm Tử và Hồng Thái Tự Cầm. Một biến cố lớn đã ập đến hai cô gái có cái tên và hoàn cảnh rất đỗi tương đồng này. Đó là một vụ tai nạn giao thông.
Trên bản tin thời sự, đó hẳn là từ ta có thể nghe thấy ít nhất một lần mỗi ngày. Thế nhưng, khi nghe trên tin tức, nó luôn có vẻ là chuyện của người khác, tôi vẫn luôn nghĩ rằng bản thân chẳng bao giờ dính líu đến. Nào ngờ, lại có người từng trải qua chuyện này ngay sát bên mình đến thế…
"…………"
Tôi cứng họng, chẳng thốt nên lời. Không biết mình nên nói gì. Chỉ đơn giản là, tôi nhận ra mình thật tầm thường.
"Dù sao thì, mừng là Hồng Thái Tự vẫn khỏe mạnh."
Phải chăng đó là lời cứu cánh cho tôi đang chìm trong im lặng khó chịu? Horse liếc nhanh sang cô gái đang ngồi cạnh tôi – Hồng Thái Tự Cầm – vẻ mặt anh ta phức tạp khó tả, pha lẫn một chút vui mừng và nỗi buồn sâu sắc.
Một kẻ vô dụng như tôi khi ấy, chỉ có thể thuận theo lời anh ta. Ít nhất thì, tôi nhìn Hồng Thái Tự Cầm, tự hỏi liệu mình có thể làm được gì cho cô ấy không, thì…
"Jouro, đừng bày ra vẻ mặt buồn bã như thế. …Tớ không sao rồi mà."
Hồng Thái Tự Cầm siết chặt hai bàn tay, nở một nụ cười tươi tắn. Cô ấy muốn tôi yên tâm vì mình đã khỏe lại, không cần phải lo lắng nữa. Cô ấy đã dùng cả lời nói lẫn hành động để đồng thời thể hiện điều đó cho tôi. Dù lẽ ra cô ấy là nạn nhân, là người phải chịu đựng khổ sở nhất.
"Thế… cậu không bị di chứng gì chứ?"
"Tất nhiên rồi. Không có vấn đề gì cả."
"…Thật tốt quá."
Tôi thốt ra lời đó từ tận đáy lòng. Chi tiết vụ tai nạn là như sau.
Vào kỳ nghỉ xuân tháng Ba năm nay, khi ba cô gái đang băng qua vạch sang đường gần trường cấp ba Nishi Kitsuta, một chiếc taxi do tài xế ngủ gật đã bất chấp đèn tín hiệu mà lao thẳng vào họ. Trong ba người, một cô gái chỉ bị thương nhẹ, hai người còn lại thì rơi vào tình trạng bất tỉnh nguy kịch. Người chỉ bị thương nhẹ là Tam Sắc Viện Cầm Tử. Và người rơi vào tình trạng bất tỉnh nguy kịch chính là…
"Thật sự, năm nay trôi qua nhanh như một giấc mơ vậy. Thoáng cái tôi đã nhận ra, đã là tháng Mười rồi."
Chính là Hồng Thái Tự Cầm…
"Này… tại sao chỉ Tam Sắc Viện Cầm Tử lại bị thương nhẹ thôi?"
Tôi không biết mình nên đào sâu đến mức nào. Nhưng để hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện của hai người, tôi đành nén cảm giác tội lỗi mà cất lời hỏi.
"Là do ngẫu nhiên, chỉ có con bé là thoát được cú đâm trực diện."
"Ra vậy…"
Hồng Thái Tự Cầm tuyệt đối không nói dối. …Nhưng cũng không có nghĩa là cô ấy sẽ nói ra toàn bộ sự thật. Tôi hiểu rồi… Chính cậu đã cứu Tam Sắc Viện Cầm Tử.
Trong chớp mắt, cô ấy đã ưu tiên thân mình Tam Sắc Viện Cầm Tử hơn cả bản thân. Chính vì vậy, Tam Sắc Viện Cầm Tử mới chỉ bị thương nhẹ. Và chính vì món ân tình quá lớn ấy mà…
"Cuối cùng thì mọi chuyện cũng sáng tỏ rồi."
Tam Sắc Viện Cầm Tử đã hành động vì Hồng Thái Tự Cầm, rồi biến mất. Hồng Thái Tự Cầm, người đã luôn yêu tôi từ thuở cấp hai. Xét từ địa điểm xảy ra tai nạn giao thông, có lẽ hai cô gái ấy đang trên đường đến trường cấp ba Nishi Kitsuta để gặp tôi. Và Hồng Thái Tự Cầm, rất có thể cô ấy đã định thổ lộ tình cảm với tôi.
Thế nhưng, ước nguyện ấy đã không bao giờ có thể trở thành hiện thực nữa. Bởi lẽ, Hồng Thái Tự Cầm đã rơi vào tình trạng bất tỉnh nguy kịch vì vụ tai nạn giao thông… Chắc chắn, Tam Sắc Viện Cầm Tử đã luôn nung nấu suy nghĩ này. Làm thế nào để có thể truyền đạt được tình cảm, để hiện thực hóa ước nguyện của Hồng Thái Tự Cầm. Và phương cách mà cô ấy đã lựa chọn… chính là tự mình đóng vai Hồng Thái Tự Cầm, trở thành người yêu của tôi.
Nếu đã lật tẩy được đến đây, thì phần còn lại thật dễ dàng. Chỉ cần hoán đổi thân phận với mình vào thời điểm Hồng Thái Tự Cầm tỉnh lại và có thể tái hòa nhập xã hội. Cứ thế, ước nguyện của Hồng Thái Tự Cầm sẽ được hiện thực hóa một cách an toàn. Hệt như trong "Song Hoa Luyến Vật Ngữ" vậy…
"…………"
Không, thật sự thì con nhỏ đó đang làm cái trò *điên rồ* gì vậy?! Một chuyện phức tạp, lòng vòng như thế này mà nó lại mất ngần ấy thời gian để thực hiện…
"Nhân tiện, tôi cũng có một câu muốn hỏi được không?"
Hồng Thái Tự Cầm với ánh mắt hơi sắc bén, liếc xéo Horse đang ngồi đối diện. Xem ra, tên này vẫn như mọi khi, chẳng được Hồng Thái Tự Cầm dành cho chút thiện cảm nào.
"Diệp Nguyệt. Làm thế nào mà anh nhận ra mối quan hệ giữa chúng tôi? Chắc anh biết về vụ tai nạn của tôi rồi, nhưng tôi không nghĩ anh lại có thể nhận ra cả mối quan hệ giữa tôi và con bé đâu đấy?"
"Không có lý do gì to tát đâu. Tháng Mười năm nay, khi tớ đi thăm cậu, tớ tình cờ nhìn thấy cô ấy bước ra từ phòng bệnh. …Có chút chuyện nên lúc đó tớ không nói chuyện được với cô ấy, cũng không thể lại gần, nhưng tớ nghĩ cô ấy cũng đã nhận ra tớ."
Về phần Horse, anh ta có một lời hứa "không được lại gần hay nói chuyện với Pansy và bạn của Pansy" mà. Chắc là dù muốn gọi, anh ta cũng không thể cất lời.
"Và nữa, nhờ có hội trưởng hội học sinh trường tớ. Là bạn của cậu đấy, tuy hơi vụng ăn nói nhưng rất tốt bụng."
"…Lilith à…"
Nhắc mới nhớ, lần trước khi tôi đến giúp việc ở thư viện trường cấp ba Tou Shoubu, Lilith đã nói: "Khi mới nhập học, tôi chẳng nói chuyện được với ai cả, vậy mà cậu đã bắt chuyện với tôi và trở thành người bạn đầu tiên của tôi." Hóa ra, đó là chuyện về Hồng Thái Tự Cầm…
"Tớ sẽ thay cậu trở thành người yêu của Jouro. Khi cậu tỉnh lại, tớ sẽ sắp xếp để cậu được ở cạnh người mà cậu muốn ở cạnh nhất."
Đó là những lời Lilith tình cờ nghe được khi cô ấy đến thăm cậu. Nhờ biết được điều đó, tớ đã hiểu rõ tất cả những gì sắp sửa xảy ra."
"Anh đúng là một khối rắc rối đối với chúng tôi mà."
"Chúng tôi"… À, Tam Sắc Viện Cầm Tử và Horse cũng đã có nhiều chuyện phức tạp với nhau. Xem ra, đối với cả Hồng Thái Tự Cầm lẫn Tam Sắc Viện Cầm Tử, Horse đều là sự tồn tại phiền toái nhất.
"Nghe mà nhức tai quá. …Chỉ là, mong cậu đừng trách Lilith. Lilith thật sự lo lắng cho cậu và rất mong được gặp lại cậu đấy."
"…Đương nhiên rồi. Lilith cũng là một người bạn rất quan trọng đối với tôi mà. Hôm Đêm Giáng sinh không nói chuyện được, nhưng lần tới gặp lại, tôi nhất định sẽ nói chuyện tử tế."
"Ừm. Nếu được như vậy thì tớ rất biết ơn."
Mà khoan, Horse đã biết chuyện từ rất lâu rồi sao. Thế thì, nếu đã nói sớm hơn cho tôi thì…
"Đó đâu phải là chuyện dễ dàng mà nói ra được."
"…Cái gì cơ?"
"Tớ chỉ đang đáp lại cái vẻ mặt đầy vẻ oán trách kia của cậu thôi mà?"
Này, tôi đã khổ sở vì cái khả năng "đọc suy nghĩ" của cậu nhiều rồi, làm ơn đừng có đoán trước như thế nữa!
"À, ừm… thế thì… Horse, cảm ơn cậu đã nói ra hết cho tớ biết."
"Đừng bận tâm. Vốn dĩ tớ đã định đứng về phía cậu rồi mà."
Một nụ cười điềm tĩnh. Tôi thật sự thở phào nhẹ nhõm khi người đàn ông này đứng về phe mình.
"Tại sao vậy? Cậu có thể giữ im lặng mà…"
"Vì tớ không nghĩ điều cô ấy định làm là đúng đắn. …À, dù có những lý do khác nữa… nhưng tớ nghĩ nếu nói ra thì cậu sẽ được đà lấn tới nên tớ sẽ không nói."
Không cần cậu nói, tôi cũng hiểu mà… Horse đã kể chuyện này cho tôi là để tôi không phải hối hận. Cậu ấy nghĩ rằng dù kết cục có ra sao, cứ biết rõ mọi chuyện từ đầu thì vẫn tốt hơn, nên đã giữ im lặng đến tận phút cuối cùng, và bây giờ, đúng vào thời khắc này… Chết tiệt. Đúng là một tên tốt bụng.
"Thế thì, tôi cũng có điều muốn nói với cậu đấy, nhưng thôi không nói đâu."
"Ừm. Cứ thế là được rồi."
Cảm ơn. Chỉ trong lòng, tôi thầm nhủ với Horse như vậy.
"Trong lúc tôi hôn mê, Jouro và Diệp Nguyệt đã trở nên thân thiết lắm nhỉ. Thật sự, chuyện gì cũng xảy ra nằm ngoài dự đoán…"
Nhìn thấy cảnh tượng chúng tôi như vậy, Hồng Thái Tự Cầm lộ ra thái độ có chút chán nản. Phải chăng là vì cô ấy vốn chẳng mấy thiện cảm với Horse?
"Cảm xúc tôi muốn Jouro dành cho mình, chỉ có một thôi. Tôi không hề cầu xin sự đồng cảm."
Ra là vậy. Chính vì lẽ đó mà Hồng Thái Tự Cầm đã không nói cho tôi biết sự tình bấy lâu nay.
"Vui mừng vì cậu bình an vô sự thì được chứ?"
"Vâng. Điều đó, tôi rất vui lòng."
Cuối cùng cô ấy cũng có vẻ đã nguôi giận một chút, nở một nụ cười hiền hòa. Nhìn nụ cười ấy, tôi cũng chắc chắn rằng bản thân cảm thấy yên tâm…
"Jouro, tất cả những gì tớ có thể nói chỉ đến đây thôi. …Thế thì, cậu định làm gì?"
"Định làm gì ư…"
Cuối cùng tôi cũng biết được điều mình đã muốn biết bấy lâu, thế mà lại chẳng có lấy một chút cảm giác thành tựu nào. Cảm xúc trào dâng trong lồng ngực tôi chỉ toàn là sự hỗn loạn. Rốt cuộc thì tôi phải làm sao đây? Chẳng một ai… chẳng một ai có lỗi cả… Chỉ là quá nhiều bất hạnh chồng chất, khiến những bánh răng đã quay lệch. Và tôi, ngay từ đầu đã tin rằng những thứ sai lệch đó là đúng, sống cho đến tận bây giờ. Chính vì thế mà tôi không thể nhận ra. Thậm chí hơn thế nữa, tôi còn tự ý định nghĩa họ.
Tam Sắc Viện Cầm Tử là một con nhỏ chẳng ai hiểu nổi nó đang nghĩ gì. Tôi chỉ chăm chăm vào mỗi điểm đó. Chẳng hề cố gắng suy nghĩ lấy một chút nào về những tình cảm mà nó giấu kín. Nhớ kỹ lại xem? Con nhỏ đó đã phát tín hiệu cầu cứu (SOS) suốt bấy lâu nay mà.
Trong những tháng ngày ở bên tôi, nó thỉnh thoảng lại kể về câu chuyện "người bạn cấp hai". Hóa ra, đó là nó muốn tôi nhớ lại Hồng Thái Tự Cầm, nên đã cố tình kể. Nếu như, ngay thời điểm ấy tôi dù chỉ một lần chợt nhớ về Hồng Thái Tự Cầm, thì có lẽ đã không lâm vào tình cảnh này. Có lẽ một tương lai khác tươi sáng hơn đã chờ đợi…
Tình huống tồi tệ nhất, đầy rẫy tuyệt vọng. Nguồn cơn của mọi tội lỗi đã dẫn đến. Ai là người có lỗi ư, cần gì phải nghĩ. Trong chuyện lần này, người đáng trách nhất chính là…
"…Xin lỗi, Horse. Việc cần làm thì tôi đã định đoạt xong rồi, nhưng… cậu có thể đợi tôi một chút không?"
"Ừm."
Sau một lúc ngưng lại, tôi đáp lời Horse. Việc cần làm thì tôi đã định đoạt xong rồi. Thế nhưng trước đó, có một việc tôi nhất định phải làm.
"…………"
Tôi từ từ đứng dậy. Với những chuyển động máy móc, lặng lẽ, vô cảm, tôi hướng thẳng về phía quầy lễ tân của thư viện. Đến nơi, tôi thở ra một hơi thật dài. Cả thư viện chìm trong sự tĩnh lặng. Đương nhiên rồi. Ở đây chỉ có tôi, Horse và Hồng Thái Tự Cầm. Và cả hai đang chờ đợi câu trả lời từ tôi. Trong bầu không khí nặng nề, không một ai thốt lời, tôi lấy ra một bức thư từ trong túi. Đó là bức thư mà Tam Sắc Viện Cầm Tử đã gửi cho tôi vào lễ bế giảng học kỳ hai.
*“Jouro. Tớ sẽ đợi cậu ở đó. Tất nhiên, cậu biết chỗ nào rồi chứ?”*
Ngày hôm đó, tôi đã nghĩ rằng bức thư này chỉ đơn giản là Tam Sắc Viện Cầm Tử gửi với ý định muốn tôi tìm thấy cô ấy ở đâu đó trong trường Nishi Kitsuta. Nhưng không phải vậy… Chính bức thư này mới là tin nhắn duy nhất mà Tam Sắc Viện Cầm Tử để lại cho tôi. Điện thoại không liên lạc được, cũng chẳng biết cô ấy đang ở đâu. Trong tình huống bế tắc không lối thoát như vậy, đây là bức thư duy nhất kết nối Tam Sắc Viện Cầm Tử và tôi. Thế mà tôi lại… xé toạc bức thư độc nhất vô nhị ấy ra làm đôi theo chiều dọc.
"Đừng có giỡn mặt nữaaaaaaaaaa!!!"
"Thật sự, con nhỏ đó là cái quái gì vậy chứ!? Nếu muốn tớ tìm thì đừng có trốn nữa được không hảaa~?! Mày mà ngoan ngoãn hiện thân ra thì 90% vấn đề đã được giải quyết rồi đấy! Nghe xong chuyện, tớ đã hiểu rõ rànggggggg rồi!! Trong vụ này, kẻ có lỗi là Tam Sắc Viện Cầm Tử! Tam Sắc Viện Cầm Tử, không sai vào đâu được! Con nhỏ đó cứ làm mấy chuyện nửa vời không rõ là muốn tớ tìm hay không nên TẤT CẢ đều là lỗi của nó! Không còn gì để nghi ngờ nữa! Và tớ thì HOÀN TOÀN không có lỗi! Chỉ là trùng hợp một chút không nhớ ra chuyện cũ thôi mà! Nói chung, chuyện quá nặng nề rồi! Nào là lễ bế giảng, nào là Giáng sinh, chuyện cứ nặng trĩu thế này, mệt muốn chết luôn rồi! Đã cố gắng chịu đựng rồi, nhưng chịu không nổi nữa! Thật sự, hết chịu nổi rồi! Nào là tình bạn cao quý, nào là tình cảm dành cho nhau, chủ đề gì mà vĩ đại quá đi! …Đang làm cái quái gì vậy chứ!? Giáo huấn à? Định giáo huấn tôi hả!? Đùa hơi bị quá rồi đấy! Đã cố gắng đủ rồi! Cái cảm giác là nhân vật chính bị xoay vần bởi chủ đề nặng nề đã thể hiện đủ rồi! Cho nên, tôi sẽ không diễn nữa! Phần còn lại cứ để tôi làm theo ý mình! Thật đấy! Thật sự, tại sao tôi phải khổ sở thế này chứ!? …Khốn kiếp! Càng nghĩ, tôi càng thấy tức điên lên!"
Tao đã tỏ tình với Pansy đàng hoàng rồi mà! Cũng đã được đồng ý rồi còn gì!
Cứ tưởng sau đó chỉ còn mỗi nước mút mát, nắn bóp thôi chứ!
Thế mà con nhỏ đó lại biến mất tiêu! Cái ngực của tao cũng bay đâu mất tiêu luôn rồi!
Đúng là loạn cả lên rồi! Thiệt tình!
Aaaaaa! Dù đã gào hết những uất ức trong lòng rồi mà, chẳng thấy nhẹ nhõm chút nào cả!
Thậm chí, vì đã nói thành lời mà tao càng thấy bực mình hơn nữa!
“Joro à, nói những lời thô tục trong thư viện là không hay chút nào đâu nhé.”
“Joro, ở thư viện thì giữ chừng mực đi. Với lại, ồn ào quá.”
“Ư! Kệ, có sao đâu chứ! Bây giờ đâu có ai ngoài bọn này đâu mà…”
“Đó không phải vấn đề!” “Đó không phải vấn đề đâu!”
“…Xin lỗi.”
Mấy người không phải là đang ghét nhau sao?
Cứ những lúc kỳ lạ như này thì mấy người đừng có thể hiện sự đồng điệu của hội viên thư viện ra được không hả?
“Vậy thì, mau nói cho tôi biết tính sao đây chứ?”
Ừ thì, biết rồi mà.
Chậc, hết cách thật rồi.
Không hiểu sao Hose lại đang nhìn tao với ánh mắt khinh bỉ thế kia, thôi thì, tao sẽ cho nó một câu trả lời hoàn hảo, để nó thấy việc hợp tác với tao là hoàn toàn đúng đắn!
“Đi tìm Sanshokuin Sumireko! Tao nhất định sẽ tìm ra con nhỏ đó!”
“Ừ, đúng vậy. Cậu mà, chắc chắn sẽ nói thế mà—”
“Đương nhiên rồi! Tìm được nó là tao sẽ nắn bóp ngực nó hết sức! Đừng hòng thoát! Cái ngực của tao!”
“Tớ, hình như đã lầm rồi thì phải…”
Mớ uất ức chất chứa bấy lâu này mà không trút ra cho bằng hết thì tao không chịu nổi!
Sanshokuin Sumireko, đừng tưởng có thể trốn mãi được nhé!
Được! Đã quyết định vậy rồi thì… ừm?
Có vẻ như có một đứa con gái đang đến gần tao và cứ làm ra vẻ khoe khoang vòng một của mình…
“Được thôi, lúc nào cũng sẵn lòng.”
“Hự!”
Gì chứ, con nhỏ này! Vừa chủ động mà lại đáng yêu chết được!?
Phải, phải làm sao đây!? Có nên nắn luôn không!? Đằng nào thì cũng đã chất chứa bực bội rồi.
Xả một chút cũng…
“Joro à. Người yêu của cậu là tôi mà. Thế nên, cậu cứ trút hết mọi cảm xúc của mình vào tôi đi cũng được. Vì đó là điều tôi luôn muốn làm mà.”
“…Khụ! Vẫn, vẫn chưa có nghĩa là đã quyết định thế đâu nhé!”
Cố lên, tao ơi! Mày đã quyết định rõ ràng rồi còn gì! Là phải đi tìm Sanshokuin Sumireko!
Thế nên, bây giờ chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi…
“Nghĩa là, cũng có khả năng sẽ quyết định như vậy sao?”
Dừng ngay cái vẻ mặt sung sướng đó lại đi màaaa!! Tao lung lay mất! Tao lung lay mất đó!!
“Cứ tưởng Joro sẽ không còn bận tâm đến tôi nữa mà chỉ nghĩ đến mỗi con nhỏ kia, nhưng có vẻ không phải vậy nên tôi cũng an tâm rồi.”
“Im đi! Đừng có mà để ý mấy chuyện thừa thãi đó!”
“Fufufu... Vậy thì, tôi sẽ hành động vì mục đích của riêng mình nhé. Từ trước đến giờ và cả sau này nữa, tôi sẽ vẫn luôn là người yêu của Joro. Vì tôi mới là ‘Pansy’ thật sự mà.”
“Hứ! Cứ việc nói gì thì nói! Mày có nói gì đi nữa thì tao vẫn sẽ làm những gì mình định làm!”
“Vâng. Chúng ta cùng cố gắng nhé.”
Sanshokuin Sumireko và Kousaiji Sumire. Rốt cuộc người con gái mà mình thực sự yêu là ai đây?
Thì, vẫn chưa biết là ai… …nhưng mà, kệ cha nó đi.
Dù sao thì, cứ tìm được Sanshokuin Sumireko rồi nắn bóp ngực nó đã rồi tính!
“Tôi đã quen với những sự cố ngoài dự liệu rồi. Người yêu của tôi, chắc chắn sẽ không tìm thấy con nhỏ đó đâu. Cậu ấy nhất định sẽ ở bên cạnh tôi mãi mãi. …Fufufu.”
Mấy cái lời lẽ bất an như thế thì làm ơn đừng nói ra được không?
***
Lúc đó là hai giờ hai mươi phút chiều.
Sau khi gào thét thỏa cơn giận và xác định được phương hướng, chúng tôi di chuyển khỏi trường trung học Nishi Kitsuta.
Tôi, Hose và Kousaiji Sumire cùng nhau đến một nơi nọ để bàn bạc về kế hoạch sắp tới.
Tại một bàn ăn. Tôi và Kousaiji Sumire ngồi cạnh nhau, Hose ngồi đối diện. Vị trí y hệt như lúc ở thư viện.
“Trước tiên, tôi nghĩ chúng ta nên tổng hợp lại thông tin.”
Tại nơi có chút nhộn nhịp đó, Kousaiji Sumire nói bằng giọng nghiêm túc.
“Tổng hợp là sao?”
Hose hỏi Kousaiji Sumire.
“Nếu cứ thế này mà tìm kiếm vô định, chúng ta sẽ không tìm thấy con bé đâu phải không? Thế nên, hãy chia sẻ những gì mỗi người biết để cùng nhau thu thập dù chỉ là chút manh mối nhỏ nhất.”
“Ra là vậy. …Ừ, tớ cũng đồng ý.”
Tao cũng đồng ý. Hiện tại, bọn tao không biết Sanshokuin Sumireko đang ở đâu.
Nhưng chắc chắn không phải là không có bất kỳ manh mối nào.
Có thể manh mối đang ẩn giấu trong thông tin mà ai đó nắm giữ…
“À mà, Hazuki-kun có biết gì không? Dù là chuyện nhỏ nhặt nhất cũng được…”
“Thật ra thì, tớ chẳng biết gì cả… Lần cuối tớ gặp cô ấy là vào cuối học kỳ hai, nhưng lúc đó chỉ toàn nói về chuyện khôi phục thư viện của trường Tougou. À, cô ấy rất quan tâm đến Kousaiji-san đấy. Cô ấy đã hỏi rất nhiều học sinh rằng ‘Ấn tượng về thành viên thư viện đầu tiên thế nào?’. Chắc là cô ấy tò mò về cách cậu đã sống ở trường trung học Tougou như thế nào.”
“Vậy sao…”
Kousaiji Sumire mỉm cười nhìn Hose.
Mong là nhờ cái này mà mối quan hệ của hai người họ sẽ tốt đẹp hơn một chút.
Thôi, bỏ qua chuyện đó đi…
“Joro-kun, cậu có nghĩ ra điều gì không?”
“Trước đó, cho tao hỏi một câu được không?”
“Được thôi.”
“Tại sao mày lại là người đứng ra sắp xếp chuyện này?”
Không, lạ thật đấy chứ!? Tại sao lại đi tìm Sanshokuin Sumireko mà Kousaiji Sumire lại hăng hái đến vậy!?
Dù không ngăn cản thì cũng nên tỏ thái độ tiêu cực hơn một chút chứ…
“Tôi đã nói rồi mà? ‘Tôi sẽ hành động vì mục đích của riêng mình’ mà.”
“Không, nếu vậy thì đây là…”
Tao nghĩ việc tìm thấy Sanshokuin Sumireko là một diễn biến bất lợi cho Kousaiji Sumire mà?
“Bản thân tôi cũng rất phức tạp và không biết điều gì là đúng đắn. Tôi cũng có cảm giác muốn gặp con bé đó. Nhưng tôi lại không muốn Joro gặp con bé đó, mà muốn cậu ấy nhìn tôi hơn là con bé đó. …Nhưng mà nhé, khi tôi nghĩ xem việc cản trở Joro hay việc giúp đỡ Joro, điều nào sẽ khiến cậu vui hơn, thì câu trả lời tự nhiên đã xuất hiện.”
“Ư!”
“Điều tôi ưu tiên hàng đầu là cảm xúc của Joro. …Vì, đúng vậy mà phải không? Tôi là người yêu của Joro mà.”
Chết tiệt! Đáng yêu chết được chứ!
“Joro à, nếu cậu muốn tìm con bé đó, dù tôi cảm thấy rất phức tạp… thì tôi vẫn sẽ giúp. …Cho nên, làm ơn nhé. Dù chỉ một chút thời gian trong lúc đó thôi cũng được… hãy nhìn tôi đi.”
Gì chứ, đây là thiên thần sao? Sao tự nhiên tao lại đi tìm một đứa con gái phiền phức thế nhỉ!?
Thôi, con nhỏ này là được rồi còn gì! Cứ thế mà mút mát, nắn bóp với con nhỏ này thôi!
“Tuyệt thật đấy, Kousaiji-san. Có tác dụng lớn với Joro đấy.”
“Tôi chỉ là nói ra những gì mình cảm thấy thôi mà. …Fufufu.”
Dừng lại! Đừng có nói mấy lời như thế nữa!
Đã chao đảo lắm rồi, lại còn chao đảo hơn nữa!
“À mà, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để dâng hiến vòng một phòng trường hợp Joro không kìm chế được dục vọng của mình rồi đấy.”
“Đừng làm thế! Thiệt tình, mày đúng là chẳng có tí liêm sỉ hay trinh tiết gì hết!”
“Ôi, bị nhìn chằm chằm như thế thì tôi ngượng chết mất.”
À, may quá. Cứ uốn éo thế này, phiền phức vãi chưởng.
Tự nhiên thấy lòng dịu đi một chút.
“Kousaiji-san, hình như cái đó có tác dụng ngược rồi, nên đừng làm nữa thì hơn đấy.”
“Vậy sao. Cảm ơn Hazuki-kun đã chỉ cho nhé.”
Mấy người, đừng có mà phối hợp ăn ý chỉ đúng những chỗ kỳ cục thế này được không hả?
“Nhưng mà, với chuyện này thì cậu đã hiểu lý do vì sao tôi lại hợp tác với Joro chưa?”
“Hiểu rồi. …Cảm ơn nhé…”
“Fufufu. Không có gì đâu.”
Mới cảm ơn có tí mà làm cái vẻ mặt sung sướng thế kia chứ.
“Vậy thì, chúng ta quay lại chuyện chính nào. Vẫn chưa biết gì ngoài việc Hazuki-kun chỉ hữu ích như đống rác hữu cơ tích tụ trong bồn rửa chén thôi.”
“…Tớ không nói gì nữa đâu.”
Trước giờ, Hose đã từng bị đối xử tệ bạc đến mức này bao giờ chưa nhỉ?
Tưởng là mối quan hệ đã tốt hơn một chút rồi chứ, ai dè Kousaiji Sumire vẫn tiếp tục cái tật nói lời cay độc của mình.
“Joro-kun, cậu có nhớ ra điều gì không? Dù không phải là địa điểm, mà là một câu chuyện nào đó có vẻ liên quan chẳng hạn…”
“Thật ra thì, tao cũng chịu. …Mà nói đúng hơn, là con nhỏ đó. Tao nghĩ nó sẽ chẳng để lại manh mối nào để tao và Hose biết được chỗ nó đâu.”
“Đúng vậy. Joro thì đương nhiên rồi, nhưng tớ cũng bị cảnh giác khá nhiều mà…”
“Khó khăn thật đấy… Đến cả tôi cũng không thể nào giải quyết được vấn đề này chỉ với đống rác hữu cơ tích tụ trong bồn rửa chén đâu.”
Không ngoài dự đoán, tôi cũng bị kéo vào cuộc khẩu chiến độc địa này.
Đây đúng là khoảnh khắc khiến tôi phải nghi ngờ liệu con nhỏ này có thực sự thích tôi không nữa.
“Hết cách rồi. Đã bí nước rồi, vậy thì cứ từ bỏ tất cả và để bản thân cuốn theo dục vọng…”
“Không có tiến triển gì đâu! Vốn dĩ, vẫn còn đứa chưa nói gì kia mà!”
“Ồ? Đó là ai vậy nhỉ?”
Vâng! Một màn giả ngu đã được trình diễn!
Đừng tưởng làm thế mà lừa được tao nhé!
Tao là thằng đàn ông biết tận dụng mọi thứ có thể!
Nếu bản thân cô ta đã khoe khoang là sẽ hợp tác, vậy thì cứ hợp tác đàng hoàng với tôi đi chứ!
“Cùng Joro giải quyết vấn đề thế này thật là vui. …Đây cũng là điều tôi từng muốn làm nên vui lắm.”
“Trước khi vui vẻ thì, mau nói hết những gì mày biết ra đi!”
“Tôi cũng không biết con bé đó đang ở đâu đâu.”
Rác hữu cơ, thêm một mớ nữa!
Cuối cùng thì, chẳng ai biết nó đang ở đâu cả! …Nhưng mà.
“Tao đã nói là nói hết những gì biết ra rồi.”
Vì sợ nếu khẳng định quá thì sẽ bị giấu thêm chuyện thừa thãi, nên tôi không bỏ qua việc điều tra.
Đối thủ là Kousaiji Sumire. Khả năng cô ta giả vờ hợp tác để bẫy tôi là điều đương nhiên đã được tính đến.
“Fufu… Joro-kun, cậu thật sự rất hiểu tôi mà.”
Mấy cái phản ứng thừa thãi đó sẽ làm mất nhịp điệu đấy, dừng lại đi.
“Vậy thì, để cảm ơn vì đã khiến tôi vui, tôi sẽ nói cho cậu biết một điều thôi.”
“Một điều thôi ư?”
“Vâng. Chỉ một điều thôi…”
“Mới vừa nãy mày còn nói sẽ hành động ưu tiên cảm xúc của tao lên hàng đầu mà?”
“Để bổ sung thêm điều tôi đã lỡ quên nói, tôi cho rằng để đạt được ‘mục đích của riêng tôi’, việc hành động ưu tiên cảm xúc của cậu lên hàng đầu là tốt nhất.”
“Nghĩa là sao?”
“Cứ mỗi khi một mục tiêu được hoàn thành, tôi sẽ nói cho cậu biết một điều tôi biết.”
Cái kiểu hợp tác gì thế này!
Tự nhiên bảo sẽ thành thật giúp đỡ nên đã thấy lạ rồi, đúng là lo lắng không thừa mà!
Xem ra, để moi thông tin từ con nhỏ này, tao phải đáp ứng một số điều kiện nào đó. …Đã thế rồi, cái chuyện ‘vị trí của Sanshokuin Sumireko’ đã là một nhiệm vụ quá lớn rồi, giờ lại thêm cả ‘mục đích của Kousaiji Sumire’ vào nữa, đúng là cái quái gì thế này!? Phức tạp quá đi mất!
…Mà, dù tao có cằn nhằn đến mấy đi nữa, Kousaiji Sumire cũng sẽ không nói ra tất cả đâu.
Ngược lại, nếu làm cô ta mất hứng mà không nói gì nữa thì còn rắc rối hơn.
“…Được rồi. Vậy thì, nói cho tao biết điều đó đi.”
“Con bé đó, rất vui vì đã kết bạn được với rất nhiều người.”
“…Ừm. Rồi sao nữa?”
“Chỉ vậy thôi.”
“Có vậy thôi hả!?”
Thông tin gì thế kia! Cứ như là một thông tin chẳng giúp gì để tìm được Sanshokuin Sumireko ấy!
“Thiệt tình, chẳng hiểu gì cả…”
“Fufufu. Joro-kun đúng là ngốc nghếch mà.”
Thôi được rồi, nếu thế thì làm ơn cho tôi thông tin dành cho người ngốc nghếch được không?
“À ừm…, tóm lại thì, hình như không ai biết Sanshokuin-san đang ở đâu cả phải không?”
“…Ừ, có lẽ vậy…”
“Vâng. Đúng vậy.”
Tuy nhiên, không phải là không thu được chút thông tin nào. Có một thông tin duy nhất, hữu ích.
Đó chính là thái độ của Kousaiji Sumire về chuyện lần này.
Con nhỏ này, dù nói là sẽ hợp tác, nhưng đó chỉ là vì ‘mục đích của Kousaiji Sumire’ mà thôi.
Nói cách khác, nó không phải là một cộng sự hoàn toàn.
Chính vì thế, những thông tin nó cung cấp cũng trở nên không rõ ràng.
Tất nhiên, có lẽ đó không phải là thông tin vô nghĩa, nhưng đáng tiếc là với tôi bây giờ, tôi không thể hiểu được ý nghĩa thực sự của những thông tin mà Kousaiji Sumire đưa ra.
Mà nói thật, Sanshokuin Sumireko đúng là gây ra đủ thứ chuyện phiền phức!
Chẳng thèm để lại bất kỳ manh mối nào về địa điểm, vậy mà lại chỉ để lại tin nhắn ‘muốn được tìm thấy’!
“Nhưng mà, không biết gì không có nghĩa là không làm được gì.”
“Đó có phải là lý do chúng ta đang ở đây không?”
“Ừ. Đúng vậy đấy.”
Từ thư viện Nishi Kitsuta, bọn tôi đã di chuyển đến một nơi nọ.
Mục đích có hai. Thứ nhất, vì chưa ăn trưa nên tôi đã bắt đầu thấy đói.
Và mục đích thứ hai là…
“Đã để cậu đợi rồi, Joro. Đây là đĩa xiên que chiên tổng hợp, và cả một bát canh miso khuyến mãi nữa.”
Mục đích là để kéo những người có khả năng hợp tác với tôi vào phe mình ngay lúc này.
Hiện tại, tôi đang ở quán xiên que Yoki.
Người mang đồ ăn ra bàn cho tôi chính là Tsubaki – hay tên thật là Yōki Chiharu, vừa là bạn học cùng lớp, vừa là chủ quán xiên que Yoki.
Tôi và cả Horse đều hoàn toàn không có bất cứ manh mối nào về tung tích của Sanshokuin Sumireko.
Mà nói thêm, tôi cũng chẳng có cảm giác là mình sẽ thắng nổi cô ta trong một cuộc đấu trí.
Chính vì vậy, thứ tôi cần nhất lúc này là một đồng đội có thể đánh bại Sanshokuin Sumireko trong cuộc đấu trí đó.
Cộng thêm mối quan hệ hiện tại của tôi với mọi người, thì những người tôi có thể dựa vào là rất hạn chế.
Đó chính là Tsubaki. Chỉ cần lôi kéo được Tsubaki về phe mình là coi như mọi chuyện đã đâu vào đó.
Đằng nào thì cô ta cũng là một cao thủ được chính Sanshokuin Sumireko gọi là “đối thủ rất khó nhằn”, và dường như còn coi là kình địch theo một nghĩa khác nữa.
Chỉ cần nói rõ tình hình, cô ấy sẽ nhận ra vô vàn manh mối mà chúng tôi đã bỏ lỡ, rồi nhanh chóng giúp chúng tôi tìm ra Sanshokuin Sumireko thôi! Chắc vậy!
“Này! Cảm ơn cậu nhé!”
Thế là, tôi nở nụ cười tươi roi rói mà cảm ơn.
Dù gì thì từ giờ trở đi, cô ấy sẽ là đồng đội cùng tôi giải quyết vấn đề.
Tạo ấn tượng tốt sẽ tốt hơn là…
“Jouro. Cậu có đang định nói gì thừa thãi với tớ đấy không?”
Không có đâu? Tớ chẳng làm gì cả, chỉ định bảo cậu tìm Sanshokuin Sumireko thôi mà.
Hoàn toàn không có chuyện gì thừa thãi hết.
“Này này, Tsubaki. Đừng làm mặt cảnh giác thế chứ. Tớ chỉ có… một chút chuyện muốn nhờ vả thôi!”
“Haizzz… Quả nhiên… Cứ tưởng cậu lại mang bộ mặt rắc rối ra mà, không ngờ lại đoán trúng phóc.”
Đúng là bị nói nặng lời quá mà. Nhưng mà, đến đây vẫn nằm trong dự tính.
Nhiệm vụ đầu tiên để tìm Sanshokuin Sumireko là thuyết phục Tsubaki.
Chỉ cần thành công…
“Thành côôôôôông rồi!! Ui da… Ngã mất rồiiiii… Ấy, ôi! Xin lỗi, Bồ Công Anh bé bỏng! Cậu không sao chứ!?”
“Mụmụmụmụmụ! …Phù! Suýt nữa thì tôi chết ngạt rồi! Tại sao đang rửa bát mà mặt tôi lại bị nhấn chìm vào bồn rửa mặt vậy!? …Tôi, tôi cứ tưởng mình chết rồi…”
“Con không muốn trông tiệm nữa! Người lạ đáng sợ lắm! Kanemoto-san, nếu ông anh quỷ tới thì xin hãy đập hắn ta đi! Chỉ có Kanemoto-san mới có thể bảo vệ con thôi!”
“…Cái, cái này mà đồng thời ba đứa thì căng quá! Kisaragi-kun, cậu có thể vào giúp một tay không…?”
Dù có tiếng động kỳ lạ vọng ra từ phía nhà bếp, nhưng thôi cứ tạm bỏ qua đi.
“Nếu được thì làm ơn nói ngắn gọn thôi nhé. Tớ cũng đang có chút vấn đề cần giải quyết đây.”
Xem ra, quán xiên que Yoki hôm nay đang chìm trong sự hỗn loạn không hề nhỏ.
Mấy đứa ngốc và hậu đậu thì như thường lệ, nhưng không ngờ lại có thêm một quả bom nữa được ném vào.
Cố lên, chủ tiệm.
“Ừm… chuyện là… tớ muốn tìm Sanshokuin Sumireko, nên là muốn Tsubaki giúp đỡ. Tụi tớ tự làm thì có vẻ hơi khó.”
Tôi biết khả năng bị từ chối là rất cao.
Nhưng mà, chỉ là “cao” thôi. Biết đâu Tsubaki thì…
“Phù phù. Tớ đoán là cậu sẽ nói vậy mà.”
Ồ! Tsubaki đang nở một nụ cười dịu dàng đó sao!
Cái này, nghĩa là…
“Được thôi. Tớ sẽ giúp Jouro.”
Thật ư!? Hả! Được chấp thuận dễ dàng vậy ư!?
Được chứ! Chủ nghĩa hợp lý hóa (gôgôshugi) càng nhiều càng tốt!
“Cứu bồ rồi! Cảm ơn cậu thật nhiều!”
“Đừng bận tâm nhé. Tớ cũng đang muốn giải quyết vấn đề này, nên coi như chúng ta giúp đỡ lẫn nhau thôi.”
Đây chính là thiên thần! Quả nhiên, khi gặp rắc rối thì chỉ có Tsubaki-san là đáng tin cậy nhất!
“Vậy thì, cùng chúng tôi…”
“Cậu vội vàng quá đấy. Tớ sẽ hợp tác, nhưng cần một chút chuẩn bị nên làm ơn đợi tớ một lát nhé.”
“Ồ, ừ! Tớ hiểu rồi!”
Tôi gật đầu theo bản năng, nhưng mà, chuẩn bị là cái gì vậy…?
“Yên tâm đi. Tớ đã nghĩ ra cách giải quyết vấn đề rồi, cứ giao cho tớ nhé.”
“Thật sao!?”
“Tất nhiên rồi.”
Thật là đáng tin cậy làm sao!
Đã nghĩ ra cách xác định vị trí của Sanshokuin Sumireko rồi ư!
“Thế thì, làm cách nào…?”
“Không phải tớ đã nói rồi sao? Chuẩn bị còn chưa xong nên chưa thể nói cho cậu biết được. Hơn nữa, công việc của tớ cũng đang dở dang. Tớ sẽ chuẩn bị xong trước khi Jouro và mọi người ăn xong, nên đợi một lát nhé.”
“Hiểu rồi! Cảm ơn Tsubaki!”
“Chuyện nhỏ như con thỏ ấy mà.”
Tsubaki liếc nhìn đồng hồ, rồi hướng về phía nhà bếp.
Bước chân của cô ấy nhẹ nhàng lạ thường, như thể trút được gánh nặng vậy.
“Khụ khụ khụ!! Ngon quá!!”
Có lẽ là do cảm giác hoàn thành khi cuối cùng cũng thấy được ánh sáng cuối đường hầm, sau khi ăn một xiên que chiên giòn, tôi thấy nó ngon một cách lạ thường.
Tsubaki sẽ trở thành đồng đội của chúng ta! Thật không ngờ lại có một diễn biến tuyệt vời như vậy!
“…Này, Pansy. Tôi hỏi một câu được không?”
“Chuyện gì?”
Cố gắng trấn tĩnh lại cảm xúc đang bay bổng, tôi hỏi Kourakuin Sumire.
Vấn đề “tung tích của Sanshokuin Sumireko” thì đã thấy được ánh sáng.
Nhưng mà, tìm được cô ta rồi là xong đâu, chuyện không đơn giản như vậy.
“Cô nghĩ gì về tình hình hiện tại?”
“Tôi nghĩ mình đã làm một chuyện thừa thãi.”
Đúng vậy…
Kourakuin Sumire đã không cứu Sanshokuin Sumireko khỏi tai nạn xe cộ để cô ta lại làm những chuyện như thế này.
Chỉ là cô ấy đã bảo vệ một người bạn quan trọng.
Chính vì sự dịu dàng đó, vấn đề này lại càng trở nên khó khăn hơn.
“Rốt cuộc thì con bé đó vẫn là một đứa nhát gan. Dù không nói dối người khác, nhưng lại nói dối chính mình rồi bỏ chạy. Vào cái ngày xảy ra tai nạn, chúng tôi đã nói rằng ‘sẽ không ai thua ai’… Vậy mà sao con bé đó lại biến mất chứ…?”
Giọng nói lộ rõ sự bực bội, tự nhiên truyền đạt được cảm xúc ẩn giấu trong những lời ác ý.
Đồng thời với mối quan hệ của hai người, dần dần những cảm xúc thật sự của Kourakuin Sumire cũng hiện rõ.
Có lẽ, cô ấy…
“Vậy sao. Cảm ơn cô đã nói cho tôi biết.”
“Không có gì đáng để cảm ơn đâu.”
Mối quan hệ giữa Sanshokuin Sumireko và Kourakuin Sumire đã trở nên méo mó.
Để đưa mối quan hệ đó trở lại như cũ, nhất định phải tìm ra Sanshokuin Sumireko.
– Dù đã hạ quyết tâm như vậy nhưng… ừm, chắc là ổn thôi!
Vì tôi có…
“Xin lỗi đã để cậu đợi. Chuẩn bị đã sẵn sàng rồi nhé.”
…một siêu cố vấn ở bên cạnh!
Tôi đã đợi cô đấy, Tsubaki-san!
Đến đúng lúc chúng tôi ăn xong, vẫn tài tình như mọi khi!
Nào, vậy thì, giao phó vấn đề cho cánh tay mạnh mẽ sẽ giải quyết mọi thứ trong nháy mắt…
“Mụmụ! Mụmụmụ! Tôi đã nghe hết rồi nhé! Đúng là, cần đến sức mạnh của Bồ Công Anh bé bỏng này sao… Tiền bối Kisaragi đúng là người phiền phức mà~! Mụmụmụ!”
“À! Có Jouro và Horse kìa! Vui quá là vui luôn~! Nếu được hai người nuông chiều thì chẳng có gì phải lo lắng hết~!”
“Yay! Jouro-chan, Horse-chan, Sumin… à, Pansy-chan hả! Các cậu may mắn ghê! Tại tớ được tan làm sớm nên mới đặc biệt đến giúp đấy nhé!”
Hả? Lạ nhỉ?
Tôi đã nhờ Tsubaki hợp tác trong việc tìm kiếm Sanshokuin Sumireko.
Và đã nhận được lời đảm bảo rằng “đã nghĩ ra cách giải quyết vấn đề hoàn hảo rồi”.
Thế mà, tại sao ba con quái vật này lại hớn hở chạy đến vậy?
“À ừm, Tsubaki-san?”
“Ừm. Tớ còn phải trông cửa hàng nên không giúp được, nhưng tớ đã gọi những người có thể giúp đỡ thay cho tớ. Những người đáng tin cậy có thể giúp sức cho cậu…”
Những người đáng tin cậy mà Tsubaki nói.
Tổng cộng có ba người.
“Mụmụ! Mụmụmụmụ! Có Bồ Công Anh – Thần Tượng Nguyên Tử này ở đây thì chắc chắn sẽ tìm thấy tiền bối Sanshokuin trong chớp mắt thôi! Thế nào, tiền bối Kisaragi? Có phải anh vui đến mức lòng tràn ngập xúc động và phấn khích rồi không?”
Người phụ nữ đầu tiên là Vị Thần Ngốc được tôn thờ ở trường trung học Nishikitsuta, Bồ Công Anh – tức Kamata Kimie.
Gọi tắt là Thần Tượng Ngốc, quả nhiên cô ta rất hiểu rõ bản thân mình.
“Haizzz~! Trông tiệm đáng sợ quá~! Người lạ đáng ghét lắm! Con sẽ cùng Jouro tìm Sumireko-chan! Như vậy thì con sẽ thoát khỏi ông anh quỷ! Và sẽ được Jouro nuông chiều! Một mũi tên trúng hai đích, đây là cách tốt nhất đó~!”
Người phụ nữ thứ hai là cô nàng sợ người lạ, Hiiragi – tức Motoki Chifuyu, người chỉ gây rắc rối ở trường trung học Nishikitsuta.
Giờ đang định đi tìm Sanshokuin Sumireko, mà cô ta chỉ nghĩ đến việc tự bảo vệ mình, đúng là hết cách rồi.
“He he he! Thôi được rồi, chị gái đây sẽ giúp một tay! Jouro-chan, có chị ở đây thì Sumireko-chan sẽ tìm thấy ngay thôi… Ối giời ơiiiii!! “Mụmụ ba!” X, xin lỗi, Bồ Công Anh bé bỏng! Tại chị lỡ chân trượt ngã… Em, em không sao chứ!?”
Người phụ nữ thứ ba là Vị Thần Hậu Đậu Cherry – tức Sakurahara Momo, người chuyên gây tai ương cho trường trung học Karasabura và quán xiên que Yoki. Nhân lúc cao hứng trượt chân rồi tung cú đá dropkick vào Bồ Công Anh, xem ra hôm nay cô ta cũng đang ở trạng thái đỉnh cao.
Tôi liếc nhìn vào phía nhà bếp, Kanemoto-san với nụ cười rạng rỡ đang giơ ngón cái về phía tôi.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bộ đồ làm thêm của anh ta bẩn gấp năm lần bình thường.
“…Giao cho cậu đó, Kisaragi-kun!”
Không… Không không không! Kỳ lạ quá đi mất! Tuyệt đối là kỳ lạ mà!
Mấy đứa này, chắc chắn là không biết Sanshokuin Sumireko ở đâu rồi!
…Khoan đã! Nhìn qua thì đúng là chỉ có thể nghĩ vậy, nhưng đây là sự tiến cử của Tsubaki thông thái mà!
Chắc chắn, cô ấy đã có một giải pháp tuyệt vời mà tôi không thể nào lường trước được…
“Phù… Thế là, vấn đề của quán tớ đã được giải quyết ổn thỏa rồi nhé.”
Vấn đề mà Tsubaki nói… là VẤN ĐỀ CỦA CẬU ẤY Ư?!
Chẳng những không liên quan gì đến vấn đề của tôi, mà tôi còn bị đẩy thêm rắc rối vào người nữa!
Tại sao, khi tôi định kết nạp người đáng tin cậy nhất vào đội, thì lại kéo theo bộ ba Tam Hiệp vô dụng nhất đến vậy chứ!? Hả? Giờ tôi phải đi tìm Sanshokuin Sumireko cùng với mấy đứa này sao!?
Sự hợp tác của Tsubaki thì…
“Jouro, tớ chỉ có thể làm đến đây thôi. Phần còn lại giao cho cậu nhé. Nhất định phải tìm thấy con bé đó… Có ba người này thì sẽ ổn thôi. ………Chắc vậy.”
Này, cuối cùng cậu vừa lầm bầm “chắc vậy” đúng không?
Đừng có nói mấy câu kiểu vậy rồi bỏ chạy chứ?
“Khoan đã, Tsubaki! Tôi…”
“Jouro! Con đã rất rất cố gắng trông tiệm rồi! Vì thế, anh phải nuông chiều con thật nhiều vào! Nhanh lên! Nhanh lên!”
“Điên à mà đi! Mà bỏ ra đi Hiiragi! Tôi có chuyện muốn nói với Tsubaki!”
“Lâu rồi không gặp, tiền bối Kourakuin! Thế nào? Hôm nay tôi cũng rất đáng yêu đúng không?”
“Ừm. Không thay đổi chút nào so với lần trước, tôi rất yên tâm. Chúc cậu vui vẻ nhé, Bồ Công Anh.”
“He he he! Không ngờ, trước khi tốt nghiệp lại được tham gia vào chuyện thú vị như thế này, vui quá đi mất! Horse-chan, chúng ta lại cùng cố gắng nhé!”
“…Jouro. Cái này, có lẽ là không ổn rồi…”
Việc “tìm thấy Sanshokuin Sumireko” – một vấn đề khó khăn lớn nhất đối với tôi.
Cùng tôi đối mặt với nó là Horse – tức Hazuki Yasuo, người vượt trội hơn tôi mọi mặt, và “Sumire” – tức Kourakuin Sumire, bạn học cấp hai và cũng là bạn thân của Sanshokuin Sumireko.
Và cả Bồ Công Anh, Hiiragi, Cherry nữa.
…Phải làm sao đây?
[Khởi đầu của tôi]
— Năm cấp hai, tháng Tư, Chủ Nhật.
“Năm học mới bắt đầu, chúng tôi đã được xếp lớp.”
Tôi – Sanshokuin Sumireko, đã lên năm hai cấp ba.
Xếp lớp. Một sự kiện rất quan trọng, chỉ diễn ra mỗi năm một lần.
Khi còn học cấp hai, tôi chẳng nghĩ ngợi gì, nhưng từ khi lên cấp ba thì khác.
Mỗi ngày cho đến khi kết quả được công bố, tôi đều đã cầu nguyện rất tha thiết, thế nhưng…
“…Tôi đã không thể học cùng lớp với Jouro-kun.”
Quả nhiên, điều ước của tôi đã không thành hiện thực.
Trong lớp của Jouro-kun có bạn thân của cậu ấy là Ooga Taiyou-kun và cô bạn thanh mai trúc mã Hinata Aoi-san.
Thế nhưng, tôi lại ở lớp khác Jouro-kun và những người bạn của cậu ấy. Cứ như thể Thần linh đang nói với tôi rằng “Đừng đến gần Jouro-kun”, điều đó khiến tôi hơi buồn một chút.
“Cậu thì sướng rồi nhỉ. Cậu đã ở cùng lớp suốt ba năm liền rồi mà?”
Tôi lẩm bẩm nhỏ giọng với Viola đang ngủ trên giường bệnh. Không có tiếng trả lời.
Chỉ có tiếng máy móc vô tri, tiếng y tá và bệnh nhân từ bên ngoài phòng bệnh… và cả tiếng thở khẽ khàng của Viola.
Thông thường tôi chẳng bận tâm đến tiếng thở đó, nhưng lúc này nó lại mang đến cho tôi sự yên bình.
Bởi vì việc cô ấy đang thở, chứng tỏ Viola đang sống…
Chỉ cần còn sống, còn có hy vọng. Viola nhất định sẽ tỉnh lại.
Chẳng phải vậy sao? Cô ấy vẫn chưa thực hiện được điều ước của mình mà.
Thế mà lại cứ ngủ mãi thế này thì không thể chấp nhận được.
Sự cố chấp của cô ấy, không ai hiểu rõ bằng tôi.
"Mới nãy còn nói chuyện rôm rả là thế, giờ thì im thin thít rồi. Chắc cú sốc do tai nạn khiến cô mất hết vốn từ chăng? Thật đáng thương."
"…………"
Dù cố bắt chước những lời châm chọc của Biola, tôi vẫn không nhận được hồi đáp.
Đặt tay mình lên bàn tay đang ngủ yên của cô ấy, cũng chẳng có chút phản ứng nào.
"…Năm nay, tôi lại làm thành viên ban thư viện nữa rồi."
Tôi điều chỉnh lại cảm xúc, rồi tiếp tục kể cho Biola nghe về cuộc sống cấp ba của mình.
Bình thường tôi chẳng bao giờ chủ động phát biểu ý kiến, nhưng đến lúc chọn ban, chọn đội thì lại khác.
Tôi nhanh chóng giơ tay, tự ứng cử vào ban thư viện. Đó là mong ước duy nhất tôi có thể thực hiện được.
Chuyện này có từ năm nhất rồi, ở Nishikitsuta thì thành viên ban thư viện chẳng mấy khi được ai để mắt tới.
Tôi cũng đã gặp mặt những người ở lớp khác được chọn vào ban thư viện, nhưng ai nấy đều lộ rõ vẻ "cứ chọn đại cho xong chuyện" trên mặt.
Thế mà, khi tôi tuyên bố "Tôi sẽ quản lý thư viện mỗi ngày", vài người đã nhìn tôi bằng ánh mắt như thể tôi là người lập dị. Thật là bất lịch sự, tôi chỉ đơn giản là thích sách thôi mà.
"À mà này, dạo trước Joro-kun có ghé thư viện đó. Nghe nói là đến tìm tài liệu cần cho hội học sinh. Anh ta vẫn y như cũ, chẳng thèm để ý đến tôi, cũng chẳng tỏ ra tử tế gì, nên tôi lỡ làm vài trò trêu chọc rồi."
Hạnh phúc nhỏ nhoi trong cuộc sống thường ngày của tôi, chỉ có được khi tôi trò chuyện cùng cậu ta.
Tôi đã nghĩ thế đấy, nhưng mà…
"Này… Tôi có một chuyện muốn bàn, cậu nghe giúp tôi được không?"
Ông trời đã ban cho tôi một chút cơ hội.
"Thật ra thì, có một chuyện khá thú vị vừa xảy ra."
Một sự thay đổi lớn trong cuộc sống thường nhật tẻ nhạt.
Đó là việc Joro-kun được hai cô gái nhờ tư vấn chuyện tình cảm.
Cô bạn thân thiết từ thuở nhỏ… Himawari Aoi, và cô hội trưởng học sinh đáng ngưỡng mộ… Akino Sakura. Hai người ấy, ngạc nhiên thay, lại thích Ooga-kun. Và Joro-kun đã được nhờ vả, rồi nhận lời giúp đỡ họ.
"Tôi lén lút quan sát, thấy thú vị cực. Cậu ta cứ nghĩ mình sẽ được tỏ tình nên háo hức chờ đợi. Thế mà người họ thích lại là cậu bạn thân Ooga-kun. …Đó là lần đầu tiên tôi thấy Joro-kun khổ sở đến thế."
Giờ thì, tôi chắc chắn có thể rút ngắn khoảng cách với Joro-kun rồi.
Không phải là cái Joro-kun giả tạo, mà tôi có thể có được những ngày tháng trò chuyện cùng Joro-kun thật sự.
Thậm chí, biết đâu chúng tôi có thể trở thành người yêu…
"Tôi biết rồi. Trước tiên, phải là mối quan hệ với Ooga-kun cái đã."
Tôi dùng lý trí để kiềm chế dục vọng đang trỗi dậy trong lòng.
Điều Pansy cần làm trước tiên không phải là trở thành người yêu của Joro-kun.
Mà là đưa mối quan hệ lệch lạc giữa Joro-kun và Ooga-kun trở về quỹ đạo ban đầu.
Nước đi tốt nhất để làm điều đó là…
"Nếu Ooga-kun có người yêu thì sao nhỉ…?"
Nguyên nhân khiến mối quan hệ của hai người họ trở nên méo mó là do vướng mắc tình cảm.
Cảm giác tự ti khi người mình thầm mến lại dành tình cảm cho Joro-kun đã làm méo mó tâm hồn Ooga-kun. …Thế nhưng, nếu Ooga-kun tìm được tình yêu mới, và tình yêu đó được đền đáp thì sao?
Dù không thể xóa bỏ hoàn toàn cảm giác tự ti, nhưng ít nhất cũng có thể làm nó nhạt đi.
Và từ đó, mối quan hệ lệch lạc của hai người họ cũng có thể trở lại bình thường.
"…Nếu có cô bé đó thì sao nhỉ…"
Bỗng nhiên, một gương mặt thiếu nữ thoáng qua trong đầu tôi.
Cái ngày định mệnh đã thay đổi cuộc đời tôi và Biola. Còn có một cô gái khác nữa, số phận của cô ấy cũng đã rẽ sang một hướng khác.
Cô gái đang định đến trường cấp ba Nishikitsuta để gặp Ooga-kun.
Nếu cô bé ấy có mặt, tình hình hiện tại có lẽ đã khác đi rất nhiều.
Thế nhưng, cô bé ấy…
"Tôi không thể lợi dụng cô bé cho mục đích của mình được."
Tôi gạt bỏ sự yếu mềm vừa nảy sinh trong lòng, rồi nắm chặt tay Biola.
Trong tình hình hiện tại, điều tôi cần làm là…
"Giúp đỡ Joro-kun, người đang giúp đỡ Himawari-san và Akino-senpai. Đây là phương án tối ưu nhất rồi."
Nếu Joro-kun hỗ trợ Himawari-san và Akino-senpai, thì tôi sẽ hỗ trợ Joro-kun. Và nếu có thể, tôi sẽ tìm cho Ooga-kun một người yêu…
"…Tuy nhiên, tôi vẫn còn một chút băn khoăn…"
Ngay cả khi kế hoạch của tôi diễn ra suôn sẻ và tôi có thể giúp đỡ Joro-kun, tôi vẫn còn một mối lo ngại. Đó là bí mật của tôi mà Ooga-kun biết… và cả tình cảm của cậu ấy nữa.
Sau trận chung kết giải đấu khu vực năm ngoái, tôi đã để cậu ấy biết được con người thật của mình.
Trên đường về, khi đang quay cuồng giữa cảm xúc yêu Joro-kun mãnh liệt và nỗi mặc cảm tội lỗi với Biola, tôi tình cờ gặp Ooga-kun và bị cậu ta hỏi… tên tôi.
Đó là sai lầm của tôi. Bình thường tôi sẽ không bao giờ nói ra, nhưng tôi đã lỡ miệng rồi.
Kể từ đó, mỗi khi đi ngang qua tôi ở hành lang hay đâu đó, Ooga-kun nhất định sẽ bắt chuyện.
Khả năng là tôi đang nghĩ quá nhiều cũng rất cao… nhưng tôi biết rõ.
Tôi biết rõ một người bạn ngốc nghếch đã phạm phải sai lầm lớn vì không nhận ra tình cảm của Ooga-kun.
Vì vậy, tôi phải hành động có tính toán cho trường hợp đó nữa.
Tuyệt đối không được thất bại. Nhất định phải… cứu Ooga-kun và Joro-kun…
"Chỉ vậy thôi ư…? Tôi không thể làm gì hơn sao?"
Dục vọng bắt đầu trỗi dậy.
Tôi muốn Joro-kun biết.
Rằng đã rất, rất… rất lâu rồi, Pansy luôn dành cho cậu một tình cảm thật đặc biệt…
Tôi biết rõ việc đưa mối quan hệ của Ooga-kun và Joro-kun trở lại bình thường là ưu tiên hàng đầu.
Thế nhưng, dù vậy…
"…Ư! Biola?"
Đúng lúc đó. Tuy chỉ một chút, một chút xíu thôi, nhưng tay của Biola đã cử động.
Yếu ớt đến nỗi chẳng có chút sức lực nào, nhưng cô ấy đã nắm chặt lấy bàn tay tôi đang đặt bên cạnh.
"Này Biola, có phải cậu thật sự đã tỉnh rồi không?"
"…………"
Không có hồi đáp. Bàn tay cũng chẳng còn cử động nữa. Nhưng tôi cảm thấy như mình đã nghe thấy.
"Cô đúng là một kẻ hèn nhát, vậy để tôi chia sẻ chút dũng khí của mình cho cô."
Ký ức thời trung học ùa về. Lời Pansy đã nói với Biola.
──Nếu là tôi, vừa thích cái là tôi sẽ bày tỏ tình cảm ngay.
"…Tôi sẽ cố gắng theo cách của mình."
Dù có bị từ chối bao nhiêu lần cũng không bao giờ bỏ cuộc.
Bởi vì, không chỉ Pansy, mà cả tôi nữa, đều muốn ở lại.
…Ở bên cạnh Joro-kun.
***
──Thứ Hai, tháng Tư, năm học thứ hai cấp ba.
Chuông báo kết thúc tiết học vừa vang lên, tôi liền đứng dậy.
"Thưa thầy, em xin phép về trước vì có công việc của ban thư viện ạ."
Thầy giáo đang buôn chuyện phiếm chẳng liên quan gì, chưa kịp thông báo hết giờ đã ngớ người ra đáp: "À, được rồi…". Bạn bè cùng lớp cũng nhìn tôi bằng ánh mắt y hệt thầy giáo, nhưng tôi vẫn dửng dưng rời khỏi phòng học.
"Phù… Căng thẳng thật đấy."
Sau khi đóng cửa, tôi khẽ đặt tay lên ngực, thở ra một hơi.
"Nào, không nhanh là không kịp đâu."
Sự căng thẳng chỉ kéo dài trong khoảnh khắc.
Với tâm trạng hân hoan, tôi bắt đầu bước đi.
"Cậu ta sẽ đến thôi. …Nhất định là thế."
Suốt cả ngày hôm nay, tôi đã âm thầm theo dõi Joro-kun.
Từ sáng sớm, Joro-kun đã luôn tay giúp đỡ Himawari-san và Akino-senpai.
Chắc hẳn cậu ta đã bắt đầu thấy mệt mỏi rồi.
Dần dần, cậu ta chẳng thể che giấu bản chất thật, và khuôn mặt Joro-kun méo mó đi trông thật là buồn cười.
Có thể thấy rõ, cậu ta nhất định sẽ không giúp đỡ hai người kia vào giờ nghỉ trưa, mà sẽ tìm một nơi yên tĩnh nào đó. Và ở trường cấp ba Nishikitsuta này, nơi vắng vẻ nhất vào giờ nghỉ trưa, nơi có thể yên tĩnh nghỉ ngơi, chỉ có thể là thư viện.
Tức là, giờ nghỉ trưa hôm nay, Joro-kun nhất định sẽ đến thư viện.
Không phải vì công việc hội học sinh, mà chỉ đơn giản là để có một giờ nghỉ trưa yên tĩnh.
Khi đó, tôi sẽ lấy hết can đảm để nhờ vả.
Rằng "Giờ nghỉ trưa, tôi muốn cậu trò chuyện cùng tôi ở thư viện"…
***
Khi tôi đang sắp xếp sách trong thư viện, tôi nghe thấy tiếng cửa mở. Như bị âm thanh đó lôi cuốn, tôi nhìn về phía cửa, và bóng dáng người mà tôi hằng mong đợi đã hiện ra ở đó.
"Ôi chao, lạ quá nhỉ."
Cậu ta đến rồi. Đến thật rồi…
Có sao không nhỉ?
Tôi đã cố nói chuyện như bình thường, nhưng hình như giọng mình hơi cao một chút.
"Giờ nghỉ trưa mà sao lại ở đây?"
Có vẻ ổn rồi. Cậu ta trông tiều tụy thế kia, nếu mà còn để ý đến sự khác lạ của tôi nữa… thì tôi lại phát cáu mất thôi.
Hơn nữa, tôi đã lấy hết can đảm để bắt chuyện, thế mà cậu ta lại phớt lờ tôi, đi thẳng về phía khu vực đọc sách.
"Joro-kun, cậu thật sự bị làm sao thế? Bình thường cậu chỉ có khuôn mặt như vỏ quýt héo thôi, mà hôm nay lại biến thành vỏ quýt thối rồi đấy."
Tôi đi theo Joro-kun như thế, rồi lên tiếng gọi cậu ta.
Tôi lỡ mồm phun nọc độc rồi, nhưng tại Joro-kun cứ thích trêu chọc người khác thôi.
"Xin lỗi. Cậu để yên cho tôi một lát được không?"
Bình thường cậu ta sẽ tỏ vẻ khó chịu một chút, nhưng hôm nay phản ứng lại thờ ơ đến lạ.
Đây là bằng chứng cho thấy cậu ta đang suy sụp thật sự rồi.
"Ồ, vậy là cậu muốn tôi coi cậu như không khí sao?"
"Cũng được."
"Được rồi."
Thôi được rồi. Joro-kun có vẻ mệt mỏi lắm rồi, để tôi cho cậu ta nghỉ ngơi một chút vậy.
Trong lúc đó, tôi sẽ…
"Này, nặng quá! Cậu đang làm cái gì thế!"
Tôi phải đặt đống sách mang đến lên người Joro-kun để sắp xếp thôi.
"Tôi đang sắp xếp sách trên bàn mà. Nhiều quá nên vất vả ghê. Đây là tôi đang độc thoại thôi nhé."
"Thôi nào… Đừng có làm mấy trò kỳ quặc nữa chứ… Nặng quá! Thật sự nặng lắm rồi đó!"
Nghỉ ngơi đủ rồi chứ? Đừng có tự tiện ngủ trưa như vậy chứ.
Hè năm ngoái tôi đã nói rồi mà? Nếu không đối xử tử tế với tôi thì tôi sẽ trêu chọc lại đấy.
"Kỳ lạ thật. Ở đây lẽ ra chẳng có ai, vậy mà lại nghe thấy tiếng nói. Hay là ảo giác nhỉ?"
"À… Xin lỗi. Cô có thể cứ coi như tôi có ở đây, nhưng hãy để yên cho tôi được không?"
"Không đời nào."
"Sao cô cứ không chịu để yên cho tôi thế?"
"Cậu nói tôi cứ coi cậu như không khí mà? Đồ ngốc."
Tôi đã dùng sự thật để che giấu một sự thật khác.
Làm sao mà tôi bỏ mặc cậu được chứ. Bởi vì, tôi yêu cậu rất nhiều mà.
Chỉ cần được ở bên cạnh cậu thế này thôi…
"À này~ Sanshokuin-san."
"Cứ gọi là Sumireko được rồi."
…Không phải, không phải. Tôi là Pansy mà.
Không được bộc lộ quá nhiều cảm xúc của mình.
"Không, vẫn là Sanshokuin-san."
"…Đồ đáng ghét."
Joro-kun gọi tên họ của tôi khiến tôi vừa nhẹ nhõm vừa bực bội.
Thế nhưng, cảm xúc được ưu tiên lại là sự bực bội. Tôi nhận ra mình đang mất kiểm soát.
"Này, tôi á. Giờ đang mệt lắm. Nên muốn ở một mình yên tĩnh một lát…"
"Buổi sáng thì giúp cô bạn thân từ thuở nhỏ, buổi chiều thì giúp hội trưởng học sinh hẹn hò. Cậu mệt là phải rồi."
"…Hả?"
Người yêu của Joro-kun phải là Pansy. Không phải tôi.
Thế nên, không được làm gì thừa thãi nữa. Tôi quyết định thực hiện mục tiêu ban đầu.
"Được rồi. Tôi chỉ có thể mách bí mật của cậu cho Ooga-kun thôi, nhưng tôi sẽ cố gắng."
Để sắp xếp lại cảm xúc, để che đi khuôn mặt đang nóng bừng của mình, tôi quay lưng lại với Joro-kun.
Phù… Vừa mới bình tĩnh lại được một chút thì──
"Khoan đãaaa!!"
Á! Joro-kun bỗng dưng nắm lấy vai tôi!
L… làm sao đây!? B… bình tĩnh nào…! Hãy nhớ mình luôn là con người thường ngày!
"Sao cô lại biết chuyện đó?"
"Biết chuyện gì?"
Vừa cố gắng kìm nén cảm xúc đang cuộn trào trong lồng ngực, tôi vừa quay người lại.
"Thì là cái chuyện… vừa nãy cô nói đó…"
"Tôi ghét những người không dứt khoát."
Cuối cùng tôi cũng đã thành công trong việc trấn tĩnh bản thân, nhưng cái giá phải trả là giọng nói lại trở nên lạnh nhạt.
Có lẽ lại bị ghét rồi…
"Dù cô có ghét tôi cũng chẳng thành vấn đề gì cả."
"Đồ tồi. Như thế này thì tôi không gả đi đâu được nữa rồi."
"Đến mức đó sao!?"
"Vậy, rốt cuộc là chuyện gì?"
"Không, chỉ là tôi thắc mắc tại sao cô lại biết chuyện của Himawari và Hội trưởng Cosmos…"
"À. Chuyện đó hả. Hình như thứ Bảy cậu được Akino-senpai, Chủ Nhật thì được Himawari-san nhờ tư vấn đúng không?"
"Đến cả chi tiết như thế cũng biết sao!?"
"Đơn giản mà."
"Ư, ừm…"
Cuối cùng cũng đến được đây… Cuối cùng cũng có thể bắt đầu rồi.
Vì quá căng thẳng, tôi vô thức siết chặt vạt váy.
Tôi muốn nói ngay lập tức "Tôi thích cậu", nhưng vẫn chưa được.
Nếu bây giờ tôi nói ra, đó sẽ không còn là lời của Pansy, mà là lời của tôi.
Thế nên, tôi…
"Tôi, đang theo dõi cậu đấy."
Tôi chọn lời lẽ phù hợp với Pansy, rồi truyền đạt đến Joro-kun.
──Mỗi ngày, tôi sẽ ở thư viện cùng Joro-kun! Đó là mục tiêu ưu tiên hàng đầu của tôi!
Nào, Joro-kun, chúng ta bắt đầu chứ?
Một câu chuyện hài lãng mạn hơi kỳ quặc giữa cậu và Pansy.
──Ngày 29 tháng 12, năm học thứ hai cấp ba.
"Việc còn lại, là tùy vào Sumimin và Hoàng tử thôi. Khịt khịt."
Người bạn lâu ngày gặp lại rời đi, tôi lại một lần nữa trở nên cô độc.
Người bạn thân yêu của tôi đã rời đi cùng với nụ cười tinh nghịch ấy.
Nhìn San-chan lúc này, lòng tôi tự nhiên ấm áp lạ.
"Ai ngờ đâu, San-chan lại trở thành người yêu của anh ấy cơ chứ."
Hồi đầu học kỳ một, tôi đã hợp tác với anh ấy, định tác hợp cho San-chan với Himawari hay chị Cosmos gì đó. Thế mà, trải qua bao nhiêu chuyện rắc rối, kế hoạch ấy lại thất bại. Không những thế, mối quan hệ giữa anh ấy và San-chan còn trở nên tệ hơn.
Thế nhưng, chính cái tình cảnh éo le đó lại vô tình trở thành cơ hội.
Nguyên nhân sâu xa khiến mối quan hệ giữa anh ấy và San-chan trở nên lệch lạc là vì cả hai đều giấu kín lòng mình. Khi hai người họ có cơ hội trải lòng với nhau, sợi dây liên kết giữa họ đã trở lại... không, thậm chí còn gắn kết hơn cả trước kia.
Quả thật, anh ấy là một người tuyệt vời. Bởi anh ấy đã tạo ra một tương lai rực rỡ hơn rất nhiều so với những gì tôi từng mơ ước.
Với tôi, chỉ cần Pansy hạnh phúc là đủ rồi.
Thế nhưng, anh ấy không chỉ mang đến hạnh phúc cho Pansy mà còn cho cả tôi nữa.
Một người thật lòng tử tế. Một người thật sự tuyệt vời.
Nhưng cũng chính vì thế... tôi lại chẳng biết phải làm sao nữa.
"Nếu bị phát hiện, phải thành thật đối mặt đấy nhé."
Đó là lời một người bạn đã nói với tôi.
Nếu anh ấy thực sự tìm thấy tôi, liệu tôi có đủ dũng cảm để thành thật không?
Hay là... Điện thoại tôi bỗng rung lên.
............
Cứ ngỡ là cuộc gọi từ anh ấy, nhưng nhìn vào màn hình thì lại là tên một người khác. Không phải cuộc gọi, mà là một tin nhắn.
"Tớ sẽ hợp tác với người bạn quan trọng của tớ."
Là Horse-kun. Có vẻ như, anh ấy đã tìm đến cả Horse-kun rồi.
Vậy là anh ấy đã biết chuyện rồi. Chuyện gì đã xảy ra giữa tôi và Pansy...
............
Tình cảnh này là tốt hay xấu, ngay cả bản thân tôi cũng chẳng thể nào đoán định được.
Đầu óc quay cuồng, tôi cứ đờ đẫn nhìn vào điện thoại thì nó lại rung lên lần nữa.
Lần này, không phải tin nhắn, mà là cuộc gọi.
Người gọi đến là cô em hậu bối thân thiết của tôi... Tanpopo. Tôi không bắt máy.
Tiếp theo là người bạn quý của tôi... Hiiragi. Tôi vẫn không bắt máy.
Cuối cùng là chị tiền bối hồi cấp hai... chị Cherry. Tôi vẫn không bắt máy.
"À... ra là vậy."
Xem ra Tanpopo, Hiiragi và chị Cherry đều đã đứng về phía anh ấy rồi.
Nhưng tại sao lại thế nhỉ?
Horse-kun hợp tác với anh ấy thì tôi hiểu. Cậu ấy đã biết chuyện của tôi từ trước rồi, chắc hẳn cũng định giúp đỡ anh ấy một tay khi mọi chuyện diễn ra thế này.
Nhưng việc Tanpopo, Hiiragi và chị Cherry chủ động giúp sức cho anh ấy thì...
............
Đúng lúc đó, một tin nhắn khác lại gửi đến. Là Tsubaki.
"Tớ đã giúp một chút đó. Tớ nghĩ hai cậu nên gặp nhau."
À, ra là vậy.
Là Tsubaki đã dẫn dụ Tanpopo và mọi người đến với anh ấy. Có lẽ vì bận rộn với công việc ở cửa hàng nên không thể trực tiếp giúp đỡ, Tsubaki đã nhờ Tanpopo và mọi người trợ giúp anh ấy thay cho mình.
...Không sao đâu. Không ai biết tôi đang ở đâu cả.
Thế nhưng...,
"Đúng là Tsubaki khó lường thật."
Chỉ có một người thôi, một người đáng lo ngại đã xen vào cuộc chơi này.
Tanpopo, Hiiragi, chị Cherry.
Trong ba người đó, chỉ có một người biết được manh mối dẫn đến nơi tôi đang ở.
Tôi không biết cô ấy sẽ lựa chọn thế nào.
Nhưng nếu cô ấy nói cho anh ấy biết chuyện kia thì sao?
............
Anh ấy đang dần tiến lại gần tôi hơn.
Rốt cuộc, tôi phải làm sao đây?