Người mà thích tôi lại chỉ có mình cậu ư?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

(Đang ra)

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

Meikyou Shisui

Câu chuyện bắt đầu khi Light, một nhân tộc, bị chính tổ đội “Hội Quần Tộc” phản bội và trục xuất trong lòng hầm ngục. Thế giới này có sáu chủng tộc, trong đó nhân tộc bị xem thường và phân biệt do lên

5 7

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

551 1537

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

400 619

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

258 4581

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

570 1808

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

(Đang ra)

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

FUNA

Một ngày nọ, Yamano Mitsuha rơi xuống vách đá và bị dịch chuyển đến một thế giới khác với trình độ văn minh ngang tầm của châu âu thời trung cổ. Tuy nhiên, Mitsuha biết rằng mình có thể du hành giữa h

282 1333

Quyển 15 - Chương 2: Tôi Đi Hẹn Hò

42e6b1e1-4eaf-4b3e-876f-7d431c5425f7.jpg

Đêm Giáng Sinh của năm thứ hai trung học phổ thông.

Tôi không còn biết liệu mình có nên tiếp tục coi cô ấy là ‘Pansy’ nữa hay không...

Bởi vì, đúng không? Đáng lẽ Đêm Giáng Sinh là một ngày đặc biệt để tôi ở bên cô ấy, vậy mà giờ người tôi đang cùng đón Giáng Sinh lại là Kouzaiji Sumire – cô bạn cùng lớp thời trung học.

Và Kouzaiji Sumire đã tự xưng là ‘Kouzaiji Sumire’, xuất hiện với tư cách là người yêu của tôi.

Dù mới gặp lại không lâu, Kouzaiji Sumire lại hành động như thể muốn chứng minh mình mới là ‘Pansy’ thật sự.

Trong khi đó, cô ấy lại biệt tăm biệt tích, không hề liên lạc gì.

Mọi người ở thư viện Nishikitsuta cũng đều chấp nhận Kouzaiji Sumire là ‘Pansy’.

Vậy thì, ‘cô ấy’ mà tôi đã ở bên bấy lâu nay là ai?

“Thời thế đã đổi thay rồi nhỉ…”

“Chắc chắn là theo chiều ngược lại rồi.”

“Đôi khi, tôi nghĩ nhìn lại quá khứ cũng là điều quan trọng.”

Theo ý muốn của Kouzaiji Sumire, tôi và cô ấy cùng đến khu game và chụp ảnh purikura.

“Nào, chúng ta cùng chụp hình đi.”

Ngay từ việc cô ấy gọi purikura là ‘chụp hình’ thì tôi đã đoán được rồi, quả nhiên Kouzaiji Sumire trông như thể chưa từng đến những nơi như vậy bao giờ, cử chỉ vụng về một cách rõ rệt.

Nhưng có vẻ như bị tôi phát hiện ra điều đó khiến cô ấy xấu hổ, nên đã dỗi dỗi nói: “Ba năm trước tôi làm được mà!”

“Phù phù… Cuối cùng, tôi cũng đã được chụp chung purikura với cậu, Joro-kun rồi.”

Giờ thì đang ở quán cà phê.

Đối diện tôi là Kouzaiji Sumire đang nhìn ngắm tấm purikura chụp ở khu game với nụ cười hạnh phúc đến lạ.

Nếu chỉ nhìn vào khung cảnh này, mọi thứ thật sự vô cùng hòa nhã.

“Joro-kun đã từng chụp purikura riêng với ai chưa?”

Ánh mắt cô ấy chuyển từ tấm purikura sang tôi.

Cái nhìn hơi ngước lên một chút ấy, thật đáng yêu lạ thường.

Tôi biết đây là một tình huống không đúng với lẽ thường, và cũng biết người tôi muốn gặp nhất không phải là cô ấy.

Thế nhưng, Kouzaiji Sumire trước mắt tôi vẫn là một cô gái vô cùng đáng yêu, và không thể nào tôi lại chẳng cảm thấy gì khi chỉ có hai đứa ở bên nhau như thế này cả…

“…Đã từng chưa nhỉ.”

Để không bị cuốn vào những cảm xúc khác đang trỗi dậy trong lòng, tôi cất giọng lạnh lùng.

Kinh nghiệm chụp chung với cô ấy… đã từng có chưa nhỉ?

Tôi cảm thấy hơi sợ hãi khi bản thân thậm chí còn không nhớ nổi điều đó. Cứ như thể tôi đang dần quên đi cô ấy vậy, một cảm giác ảo giác.

“Tôi ghét những người không chịu nói gì cho tôi biết.”

“Đó là câu mà tôi có thể trả lời y hệt cô đấy.”

Tôi nhấp một ngụm cacao nóng. Hơi nóng.

Dù quán cà phê này được biết đến với món trà đề xuất, nhưng cả tôi và Kouzaiji Sumire đều không gọi. Tại sao không gọi món đề xuất? Bởi vì món yêu thích nhất của tôi đã được định đoạt rồi.

Thật kỳ lạ, dường như chúng tôi lại có cùng suy nghĩ.

“…Chán thật.”

Sau một thoáng im lặng, Kouzaiji Sumire cất tiếng than phiền.

“Tại sao chứ? Chẳng phải tôi đang chiều theo ý cô sao?”

“Bởi vì Joro-kun không nhìn tôi. Hơn nữa, cậu còn chưa một lần gọi tên tôi. Được người mình thích đối xử lạnh nhạt… thật cô đơn.”

Không phải tức giận, mà là thất vọng.

Không biết có phải cô ấy cố tình hay không, nhưng hiệu quả thì cực kỳ lớn, khiến tôi không thể không chọn lời xin lỗi.

“Joro-kun. Lời tôi mong muốn không phải là vậy.”

Tôi biết chứ. Nhưng đâu phải chuyện dễ dàng như vậy…

Đối với tôi, ‘Pansy’ là…

“Ít nhất thì, ‘Sumire’ cũng không được sao?”

“Thôi được rồi. Dù sao đó cũng là tên Joro-kun đã đặt cho tôi, nên tạm thời tôi sẽ chịu đựng vậy.”

“Cảm ơn cô. …Viola.”

“Không có gì. …Phù phù.”

Chỉ là gọi tên cô ấy thôi.

Vậy mà, cô ấy lại có vẻ mặt hạnh phúc đến thế, điều mà tôi chưa từng trải qua với Pansy.

“Này, Joro-kun. Tôi nghĩ có một số điều chúng ta cần làm để có thể sống như một cặp đôi siêu lãng mạn, đáng yêu từ bây giờ.”

“Mặc dù cái tiền đề nghe có vẻ hơi sai, nhưng dù sao tôi cũng cứ nghe vậy.”

À, với lại, cách diễn đạt này quá là sến sẩm.

“Trước hết, chúng ta nên tìm hiểu về nhau, phải không?”

“Thông thường thì, chẳng phải nên tìm hiểu trước khi hẹn hò sao?”

“Không hẳn vậy đâu. Ngay cả cậu cũng có rất nhiều điều chưa biết phải không?”

“…………”

Đúng vậy. Tôi chỉ nghĩ rằng mình đã hiểu, nhưng thực ra lại chẳng biết gì cả.

Về cô ấy…

“Vậy nên, hôm nay chúng ta cùng kể chuyện cho nhau nghe nhé?”

“Đề xuất không tồi.”

“Phù phù. Vậy là quyết định rồi nhé.”

Tôi đồng ý đề xuất này vì cảm thấy nếu hiểu rõ Kouzaiji Sumire, có thể tôi sẽ tìm ra manh mối về Pansy. …Với việc không còn manh mối nào khác, chỉ có thể bấu víu vào điều này thôi, dù cảm giác như mọi thứ đều đang nằm gọn trong lòng bàn tay cô ấy và bị xoay vần, thật đáng sợ.

“Cậu có thể hỏi bất cứ điều gì. Dù sao người đề nghị trước là tôi mà.”

“Viola, từ trước đến giờ cô đã làm gì?”

Cô ấy có mối quan hệ như thế nào với Pansy?

Tôi kìm lại câu hỏi sắp bật ra khỏi cổ họng đó, và chọn câu hỏi này. Vì tôi nghĩ điều Kouzaiji Sumire mong muốn lúc này là được tôi hiểu rõ về mình.

“Câu hỏi đó đúng rồi đấy. Tôi rất vui vì cậu đã hiểu tôi.”

Trước đây, Pansy cũng từng nói điều tương tự…

Cái nụ cười nhỏ bé mà cô ấy – một người ngạo mạn, cay độc và cực kỳ phiền phức – cực kỳ hiếm khi để lộ. Tôi đã rất thích nhìn thấy nụ cười ấy.

Và một nụ cười rất giống như vậy đang nở trên môi Kouzaiji Sumire trước mắt tôi.

“Câu trả lời cho câu hỏi đó là, ‘Tôi chẳng làm gì cả’. Thật sự là chẳng làm gì hết, thậm chí còn không thể đến trường. Vì thế, tôi đã bị lưu ban.”

Đó hẳn là một kết quả không mong muốn đối với Kouzaiji Sumire.

Nhìn biểu cảm của cô ấy, tôi liền hiểu ra.

“Ờm, tôi nghĩ đó là một vấn đề khá nghiêm trọng, tại sao lại như vậy?”

“Cậu có tò mò không?”

“…Theo lẽ thường thì có.”

Bị cô ấy nhìn với ánh mắt mong đợi, tôi theo phản xạ mà kháng cự nhẹ. Không hiểu sao, tôi cảm thấy nhìn thẳng vào mắt cô ấy là nguy hiểm, nên đã dùng việc uống cacao nóng để chuyển hướng ánh mắt. Nhiệt độ vừa phải.

“Vậy thì tôi sẽ không nói cho cậu biết đâu.”

“Chúng ta không phải đang kể chuyện cho nhau nghe sao?”

“Đúng vậy. Thế nên, giờ đến lượt Joro-kun. Từ trước đến giờ cậu đã làm gì?”

Muốn có thông tin thì phải trao đổi thông tin à.

Nhưng câu hỏi này thật kỳ lạ.

Nếu Kouzaiji Sumire có liên hệ với Pansy, thì lẽ ra cô ấy đã biết hết thông tin về tôi rồi chứ…

“Tôi chỉ nghe chuyện về những người bạn của cậu ở Nishikitsuta thôi. Vì vậy, tôi không biết gì về những gì Joro-kun đã trải qua trong năm nay cả.”

“Thì ra là vậy…”

Những lời Kouzaiji Sumire nói như đoán trước suy nghĩ của tôi, khiến tôi có một cảm giác kỳ lạ. Nếu Pansy đã lường trước được tình huống này ngay từ đầu, tại sao cô ấy lại không kể chuyện về tôi chứ?

Những nghi vấn cứ thế mà chồng chất lên.

“Mau kể cho tôi nghe đi mà.”

Hơn nữa, lại không thể giải quyết được những nghi vấn đó, đúng là chuyện phiền phức.

…Được thôi. Tôi sẽ kể.

“Cũng chẳng có gì to tát… Không, có chứ. Có lẽ tôi đã trải qua những điều không giống một học sinh cấp ba bình thường cho lắm.”

“Ví dụ như, trải nghiệm gì?”

Nghe cô ấy nói vậy, tôi bắt đầu hồi tưởng lại những chuyện đã qua.

“Đầu tiên là chuyện tư vấn tình yêu. Có hai cô gái đã nhờ tôi giúp đỡ để có thể hẹn hò với một chàng trai nào đó.”

“Tôi có thể hỏi đó là ai không?”

“Không được. Vì nó liên quan đến chuyện riêng tư của người khác ngoài tôi.”

“Nói cách khác, hai cô gái đó là Himawari hoặc cô gái ở cửa hàng đó, còn chàng trai là Oga-kun, đúng không?”

“Cho dù cô có biết, thì giả vờ không biết sẽ tốt hơn, được chứ?”

Thế này thì, mấy người có khả năng đọc suy nghĩ thật phiền phức.

“Không! Tôi không muốn hối hận nữa. Vì vậy, tôi quyết định sẽ nói hết những gì mình nghĩ, những gì mình cảm nhận cho Joro-kun biết.”

“Hối hận?”

Rốt cuộc Kouzaiji Sumire đang nói cái gì vậy?

Có gì mà cô ấy phải hối hận chứ…

“Nếu tôi có đủ dũng khí, nếu tôi đã nói ra một cách rõ ràng, có lẽ mọi chuyện đã không thành ra thế này. Nếu thời trung học tôi đã tự mình bày tỏ tình cảm với Joro-kun…”

“…………”

Nếu hồi trung học Kouzaiji Sumire đã bày tỏ tình cảm với tôi, thì tôi sẽ làm gì nhỉ?

Hơn nữa, nếu không phải trong bộ dạng cặp kính và bím tóc một bên, mà là hình dáng hiện tại của cô ấy thì…

Chẳng cần phải nghĩ nữa.

Tôi của lúc đó, chỉ muốn hẹn hò với một cô gái đáng yêu thôi.

Thêm vào đó, vì tôi thường dành nhiều thời gian với Himawari ồn ào, nên những khoảnh khắc yên tĩnh bên Kouzaiji Sumire lại khiến tôi cảm thấy dễ chịu… và tôi không hề ghét điều đó chút nào…

“Joro-kun. Nếu thời trung học tôi đã để cậu thấy dáng vẻ này và bày tỏ tình cảm với cậu, thì mọi chuyện sẽ thế nào nhỉ?”

“…Chắc là tôi đã vui vẻ chấp nhận rồi.”

Tôi nhấp một ngụm cacao nóng. Hơi nguội rồi…

“Phù phù phù. Thì ra là vậy. Cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết.”

Chết tiệt. Tôi nghĩ mình không thể lừa dối được nên đã nói thật lòng… Thất bại rồi.

“Nếu vậy thì, tôi đã có thể trở thành người yêu của Joro-kun, và tôi cũng đã có thể học ở trường cấp ba Nishikitsuta rồi nhỉ…”

“Viola, cô muốn học trường của tôi sao?”

“Đương nhiên rồi. Bởi vì Joro-kun, Himawari và cả Oga-kun đều ở đó mà.”

“Vậy, vậy thì… tại sao cô lại không đến?”

Tôi suýt nuốt ngược câu hỏi vì xấu hổ, nhưng cuối cùng cũng gắng gượng bật ra được.

Thời trung học, Kouzaiji Sumire học hành xuất sắc. Vì vậy, trước mỗi kỳ thi, cô ấy thường cùng tôi dạy học cho Himawari và San-chan.

Cô ấy luôn là học sinh giỏi đứng đầu khối. Với thành tích của Kouzaiji Sumire, vào được Nishikitsuta hẳn là chuyện dễ như trở bàn tay.

“Bởi vì tôi nghĩ mình không nên ở bên cạnh Joro-kun và mọi người.”

Ý cô ấy là sao chứ? Thời trung học, tôi không có tình cảm đặc biệt với Kouzaiji Sumire, nhưng cũng chẳng hề có ác cảm. Ngược lại, tôi còn thấy vui khi ở bên cô ấy.

Himawari và San-chan cũng không hề ghét Kouzaiji Sumire.

Vậy mà, tại sao lại…

“Thật sự là mọi thứ chẳng thuận lợi gì cả… Nếu như hồi trung học Himawari đã có tình cảm với Oga-kun thì… Tôi lại đang nghĩ đến những điều có lợi cho bản thân mình rồi.”

Điều duy nhất tôi hiểu được là tình hình hiện tại cũng không hề có lợi cho Kouzaiji Sumire. Đáng lẽ cô ấy đã nhìn thấy một tương lai khác.

“Nếu vậy thì, tôi nghĩ mọi chuyện sẽ rất vui. Joro-kun sẽ đau khổ quằn quại khi bất ngờ nhận được lời tư vấn tình yêu từ Himawari – người mà cậu tưởng là có tình cảm với mình. Còn tôi, nhận ra sự bất thường của Joro-kun, sẽ nói: ‘Đây rồi!’ và bày tỏ tình cảm của mình. Cứ nghĩ đến việc từ đó hai đứa cùng hợp tác giải quyết vấn đề, là tôi lại thấy phấn khích vô cùng.”

Đúng là những gì tôi đã trải qua với Pansy vào học kỳ một năm thứ hai cấp ba… Cô ấy đã giáng một đòn không khoan nhượng vào tôi khi đang ở trong tình trạng bết bát, lại còn đe dọa: ‘Nếu không muốn bí mật bị tiết lộ, thì đến thư viện đi!’… Thật sự là một sự kiện tồi tệ nhất, nhưng cũng là một trong những kỷ niệm đẹp nhất.

“Này, Joro-kun. Những gì cậu đã trải qua chỉ có vậy thôi sao?”

“Không, không phải. …Tiếp theo là vụ án nghi án bắt cá ba tay.”

“Tại sao lại có chuyện như thế, trong khi đã có tôi rồi?”

Đôi mắt Kouzaiji Sumire trở nên sắc lạnh.

“Cách cô tức giận cũng có vẻ kỳ lạ đó!”

“Tôi đã dâng hiến cả thể xác lẫn tâm hồn cho Joro-kun đấy. Vậy mà có một cô gái xinh đẹp như tôi ở đây, cậu lại còn tơ tưởng đến cô gái khác ư, mức độ não bị hỏng của cậu không bình thường chút nào đâu. Chẳng lẽ từ lỗ tai cậu sẽ có dòi bò ra sao?”

“Thế thì còn sống làm người kiểu gì nữa chứ!”

Trong lúc nói chuyện, tôi nghĩ Kouzaiji Sumire còn có những lời lẽ cay độc hơn cả Pansy.

“Mà khoan đã, tôi đâu có thật sự bắt cá ba tay đâu!”

Tại sao tôi lại nói những lời bào chữa như thế này chứ…

“Vậy thì, hãy kể chi tiết cho tôi nghe rồi tôi sẽ phán xét.”

Giọng điệu của cô ấy đáng sợ kinh khủng. Tôi có cảm giác cuối cùng mình lại phải kể hết chuyện riêng của bản thân, nhưng tôi lại chẳng có gan để chống đối, đó chính là điểm đáng thương hại của tôi.

“Chuyện này có hơi liên quan đến trường Nishikitsuta một chút, ở trường tôi có một sự kiện khiêu vũ gọi là Hana Mai Ten. Đó là sự kiện mà một chàng trai sẽ lần lượt nhảy với ba cô gái.”

“Tôi cũng muốn nhảy cùng Joro-kun nữa… Hồi trung học, tôi đã rất buồn vì không thể bắt cặp trong tiết học nhảy đó mà.”

Kouzaiji Sumire đưa ánh mắt hờn dỗi nhìn tôi.

Tiết nhảy hồi trung học. Lúc đó, tôi đã bắt cặp với ai nhỉ?

Hình như có một cô gái gặp khó khăn vì không bắt được cặp, và tôi đã chủ động bắt cặp với cô bé đó để tiện thể ‘ghi điểm’ với mọi người xung quanh… Hử? Khoan đã, vậy tại sao Kouzaiji Sumire lại có thể bắt cặp được chứ?

Buổi khiêu vũ là cặp đôi nam nữ. Iris Temple Sumire thì gần như chẳng có đứa con trai nào thân thiết cả, mà bình thường thì tôi sẽ nghĩ đến cái ý đồ dơ bẩn là lợi dụng cô ấy để lấy lòng mọi người xung quanh…

“Đó là lần duy nhất tôi cảm thấy khó hiểu trước lòng tốt của Oga-kun.”

Đúng rồi. San-chan đã rủ Iris Temple Sumire. Hồi đó tôi cứ nghĩ mình ghép đôi với cô ấy để giúp cô ấy, nhưng chắc chắn San-chan lúc ấy…

“Nhưng thực ra đó không phải là ‘lòng tốt’ đâu… Là những cảm xúc mà tôi cứ mải nghĩ cho bản thân mà chẳng hề nhận ra. Lẽ ra đã có bao nhiêu cơ hội để nhận ra, vậy mà tôi lại chẳng nhìn thấy gì cả…”

Đó hẳn là những lời hối tiếc xuất phát từ sâu thẳm lòng của Iris Temple Sumire.

Phải chăng Iris Temple Sumire đã không hề nhận ra tình cảm của San-chan hồi cấp hai?

Rồi đến một lúc nào đó cô ấy đã nhận ra… Thôi, đừng nghĩ nữa.

Vì chuyện đó đã qua rồi.

Tôi uống nốt cốc cacao nóng đã vơi gần hết. Giờ thì nó cũng nguội gần bằng nhiệt độ phòng rồi…

“Chuyện hơi lạc đề rồi, quay lại nhé.”

“Vâng. Rất vui lòng.”

Dường như Iris Temple Sumire cũng không hề muốn tiếp tục câu chuyện này thêm nữa.

“Buổi trình diễn Hoa Vũ là một nam sinh được chọn bằng bốc thăm, và ba nữ sinh được tiến cử sẽ cùng khiêu vũ. …Thế rồi, tình cờ tôi lại được chọn bằng cách bốc thăm, thế là…”

“Từ giờ trở đi, để anh không làm những chuyện thừa thãi nữa, e là tôi chỉ còn cách đóng một cái đinh thẳng vào não anh thôi nhỉ…”

“Ít nhất cũng phải nghe hết rồi hãy phán xét chứ!?”

Mới chỉ có lời mở đầu thôi mà cô ấy đã nói ra những điều kinh khủng rồi!

“Tôi đã phán xét rồi. …Tức là, có một cô gái không hài lòng khi Joro-kun được chọn vào đội ngũ trình diễn Hoa Vũ, đúng không? …Không, nói đúng hơn là một cô gái không hài lòng vì Joro-kun được chọn còn mình thì không? Và rồi, cô gái đó đã tung tin đồn giả rằng anh đang bắt cá ba tay, chỉ để được tham gia trình diễn Hoa Vũ cùng anh, đúng không? Để mấy cô gái khác được tiến cử phải rút lui ấy mà.”

Khả năng ngoại cảm của cô ấy thật ghê gớm!

Không chỉ độc mồm độc miệng, mà cả khoản này cô ấy còn vượt mặt cả “con nhỏ đó” nữa sao…

“Nếu đã biết rõ đến vậy rồi thì đâu cần phải đóng đinh vào não nữa chứ…”

“Joro-kun, tôi có tính chiếm hữu rất cao. Vì vậy, tôi không muốn anh được các cô gái khác phải lòng đâu.”

“Nói vậy chứ, cách cô đối xử với tôi chẳng phải quá đáng lắm sao!?”

Đâu phải tôi muốn mọi chuyện ra nông nỗi này…

À không, thật ra cũng có chút vui vẻ đó chứ.

“Biết làm sao được. Một cô gái có tình cảm với Joro-kun tức là một cô gái tốt bụng, hợp sở thích với tôi, rất có thể trở thành bạn thân. …Vì không thể đối xử tệ bạc với những người như vậy, nên đành phải xử lý Joro-kun thôi.”

“Cô không có lựa chọn là nhịn đi sao!?”

“Nhẫn nhịn là thuốc độc hại người đó.”

“Cô chính là thuốc độc đối với tôi rồi đó!”

“Nếu đã nuốt độc thì nuốt cả đĩa… Chẳng lẽ Joro-kun cũng làm những hành vi bị cấm đối với người dưới mười tám tuổi sao…”

“Đâu có!”

Thật sự, cái kiểu tư duy tích cực quái quỷ gì thế này!

Cứ thế đưa ra đủ mọi lý lẽ cùn, rồi tự giải thích theo ý muốn của mình!

“Mà nói đúng hơn, sao Joro-kun lại đột nhiên trở nên nổi tiếng khi lên cấp ba vậy? Hồi cấp hai, anh chẳng phải ở vị trí kiểu bạn của nhân vật chính trong mấy bộ truyện tình cảm hài hước, tính cách không tệ nhưng cũng chẳng được ai yêu thích sao?”

“Cô không làm tôi đau được sao?”

“Tôi chỉ đang hết sức làm nũng thôi. Vì tôi đang trút hết những cảm xúc đã kìm nén bao lâu nay lên Joro-kun mà. …Phì phì.”

Cuộc đối thoại này cứ thế khiến cô ấy càng hạnh phúc, tỉ lệ nghịch với mức độ căng thẳng của tôi.

…Dù đã hiểu rõ rồi, nhưng cô ấy thật sự giống y hệt “con nhỏ đó”…

“Này, Joro-kun còn có những trải nghiệm nào khác nữa không?”

Giọng của Iris Temple Sumire tràn đầy sự tò mò.

Tôi muốn chiều theo ý cô ấy. Một cảm xúc như vậy đang thực sự nảy nở trong tôi.

“…Ngoài ra… à, tôi bắt đầu làm thêm.”

“Sao anh không bán thận đi?”

“Sao cô lại đi đến cái kết luận kỳ cục đó!?”

“Vì nếu anh bắt đầu làm thêm, thời gian ở bên tôi sẽ giảm đi chứ sao. Bình thường, người ta sẽ nuốt nước mắt mà bán đi một trong hai quả thận…”

“Ai mà có thể hy sinh bản thân đến mức đó chứ! Nói chung là! Tôi cần tiền vì vài chuyện riêng nên mới bắt đầu làm thêm đó!”

“Chuyện riêng đó là gì vậy?”

“Tôi làm hỏng cuốn sách mượn. Thế là cần khá nhiều tiền để mua lại.”

Thật ra, lẽ ra tôi nên thêm tên “con nhỏ đó” vào lời giải thích này.

Nhưng tôi cảm thấy vẫn còn quá sớm để nói tên đó với Iris Temple Sumire, nên tôi đã cố ý bỏ qua.

“Thật là… Chỉ vì làm hỏng sách mà cũng phải mua lại, Joro-kun thật sự có suy nghĩ nông cạn. Nếu là tôi, thời gian ở bên Joro-kun còn quý giá hơn cả kho báu của mình, nên tôi nhất định sẽ phản đối.”

“Con nhỏ đó” cũng phản đối ghê gớm việc tôi bắt đầu làm thêm.

Nó bảo không cần mua lại sách đâu. Hơn nữa, nó muốn tôi dành thời gian với nó ở thư viện…

Cuối cùng, tôi vẫn cố chấp bắt đầu làm thêm… nhưng trận cãi nhau với “con nhỏ đó” lúc đó khác hẳn những trận cãi vã thường ngày… thật mệt mỏi…

“Vậy thì, dù cô có phản đối đến mấy, nếu tôi không gật đầu thì cô sẽ làm thế nào?”

Chắc chắn, nếu cô nàng này là “Pansy” thì…

“Đương nhiên rồi, tôi sẽ lợi dụng vẻ ngoài này để quyến rũ anh. Đến nhà Joro-kun, lén lút đợi sẵn trong phòng anh. Ngoài ra… ừm. Có thể tôi sẽ ăn diện đúng gu của Joro-kun. Vì đối với tôi, Joro-kun là ưu tiên số một mà.”

“…Vậy à.”

Câu trả lời đúng như tôi nghĩ, càng khiến “con nhỏ đó” trong tâm trí tôi và “Pansy” trước mắt tôi trông như là một người. Chẳng lẽ, thật ra cô ấy đã nghe kể từ “con nhỏ đó” sao?

Nên cô ấy mới nói những lời giống hệt nhau đến vậy…

“Joro-kun. Như tôi đã nói ban nãy, tôi chẳng nghe bất cứ chuyện gì về anh cả. …Chỉ là, nếu tôi ở đó, tôi sẽ hành động như vậy, nên tôi chỉ đang nói dựa trên suy nghĩ đó mà thôi.”

“Tôi có nói gì đâu chứ!”

“Vì nó viết hết lên mặt anh rồi mà. Phì phì…”

Tôi đoán thế. Tôi biết mà…

“Thôi nào, đã đến lúc cô kể tôi nghe chuyện về Viola rồi đấy.”

Tiếp tục câu chuyện của tôi nữa thì nguy hiểm quá.

Tôi càng cảm thấy Iris Temple Sumire và “con nhỏ đó” cứ thế chồng lên nhau.

“Chuyện về tôi thì tôi vừa kể rồi mà. Là ‘chẳng làm gì cả’ ấy.”

“Ừm, đúng là vậy…”

Iris Temple Sumire không nói dối.

Lời nói này cũng là sự thật, cô ấy thật sự không hề làm gì cả.

Nhưng mà… tôi đã học được rất nhiều điều trong quá trình qua lại với “con nhỏ đó” đó.

“Pansy” không nói dối. Dù vậy…

“Đó là chuyện từ khi nào?”

Cô ấy là kiểu phụ nữ che giấu sự thật bằng chính sự thật đó.

“Phì phì… Joro-kun thật sự hiểu tôi ghê gớm nhỉ. Thật không ngờ anh lại nhìn thấu đến mức này, tôi vui lắm.”

Iris Temple Sumire nở một vẻ mặt vui mừng.

Cứ như thể thời gian tôi đã trải qua với “con nhỏ đó” là để chuẩn bị cho khoảnh khắc này vậy.

Không phải. Không thể nào. Thời gian với “con nhỏ đó” là thời gian riêng của tôi và nó.

Tôi cố gắng hết sức tự nhủ lòng.

“Từ năm hai cấp ba, tôi không làm gì cả.”

“Vậy thì, kể tôi nghe chuyện hồi năm nhất cấp ba đi.”

“Tôi không có nhiều trải nghiệm gây sốc như Joro-kun đâu. Tôi vẫn làm thủ thư như hồi cấp hai và sống bình thường thôi.”

Việc Iris Temple Sumire làm thủ thư thì tôi có thể đoán được.

Bản thân cô ấy cũng nói vậy mà, vì hồi cấp hai Iris Temple Sumire cũng luôn đảm nhiệm vị trí thủ thư.

Tôi cứ nghĩ là vậy… nhưng mà rốt cuộc vẫn rất giống.

“Không nhiều lắm nghĩa là vẫn có chút trải nghiệm gây sốc phải không?”

“Đúng vậy. Vì tôi không ở một mình nữa, mà ở cùng những người thủ thư khác trong thư viện, nên đối với tôi đó cũng là một trải nghiệm khá thú vị.”

Mà phải rồi, Iris Temple Sumire hồi cấp hai thường ở một mình trong thư viện.

Nhưng từ hồi cấp ba thì không còn như vậy nữa.

“Cô có bạn không?”

“Vâng. Đương nhiên rồi.”

Với vẻ mặt có chút tự hào, Iris Temple Sumire trả lời.

Thật tốt khi nghe thấy vậy. Vậy thì…

“Đứa đó, là học sinh trong trường cô sao?”

Trước đây, “con nhỏ đó” từng nói với tôi là ‘hồi cấp hai nó có bạn ở trường khác’.

Chẳng lẽ, người đó là…

“Phì phì. Thật sự kinh ngạc. Cứ nói chuyện thế này thôi mà tôi càng ngày càng thích Joro-kun đó.”

“Thôi đi mà, mau kể tôi nghe đi…”

Thật sự tha cho tôi đi mà, đừng thêm mấy cái thứ thừa thãi đó vào nữa…

“Người bạn thân nhất của tôi là đứa ngoài trường. Tôi quen và thân thiết ở thư viện quận.”

Quả nhiên là vậy.

Cuối cùng… thật sự cuối cùng, tôi cũng đã tìm ra “con nhỏ đó” rồi.

Iris Temple Sumire và “con nhỏ đó” đã quen nhau và trở thành bạn bè từ hồi cấp hai.

“Vậy thì, kể tôi nghe về người bạn đó đi.”

“Joro-kun, anh đang hỏi vì quan tâm đến tôi sao? Hay vì quan tâm đến bạn của tôi ấy?”

“Ối! C-cái đó thì…”

Chết rồi… Giờ tôi cần tìm hiểu về Iris Temple Sumire, vậy mà khoảnh khắc nhìn thấy hình bóng “con nhỏ đó” một chút, tôi đã…

“Lần này tôi bỏ qua cho anh. Nhưng lần sau tôi sẽ giận lắm đấy.”

“Tôi xin lỗi…”

Cứ tưởng đã tìm ra rồi, ai dè lại xa vời nữa rồi…

Đành chịu. Lại quay về chuyện của Iris Temple Sumire hồi năm nhất cấp ba…

“Chuyện về người bạn ngoài trường của tôi ấy mà──”

“Hả, cô ấy kể luôn sao!”

Bất ngờ cô ấy lại thể hiện sự dịu dàng!

“Đương nhiên rồi. Đó là chuyện về người bạn vô cùng quan trọng của tôi mà. Tôi rất mong Joro-kun cũng lắng nghe.”

“Ồ, ừm…”

Nếu là “con nhỏ đó”, thì sẽ dùng cái lý lẽ cùn “không muốn nói thì không nói” để cuối cùng khiến tôi câm nín, nhưng Iris Temple Sumire thì có vẻ khác.

Nhưng, thật sự là vậy sao? Chủ đề này cũng có thể nói là không mấy hay ho đối với Iris Temple Sumire.

Việc cô ấy nói ra điều đó nghĩa là, chẳng lẽ Iris Temple Sumire đang học ở trường cấp ba của mình…

“Tôi sẽ không nói tên, nhưng đó là một cô gái rất xinh đẹp.”

Quả nhiên, là “con nhỏ đó”.

Iris Temple Sumire cũng biết tôi đang nghĩ đến ai, và cố ý không nói tên.

“Trong đời tôi, tôi chưa từng gặp cô gái nào xinh đẹp hơn đứa bé ấy. Nhưng, nó lại là một đứa rất đáng thương.”

“Đáng thương hại?”

“Vâng. Một đứa bé không thể nói ra điều mình muốn, chỉ biết sợ hãi và than vãn. …Nhưng, hình ảnh đó trùng khớp với bản thân tôi ngày trước, nên tôi nghĩ có thể làm bạn với cô bé đó.”

“Con nhỏ đó” mà tôi biết là một đứa con gái nói thẳng thừng điều mình muốn và suốt ngày cằn nhằn.

Nhưng đó là “con nhỏ đó” thời cấp ba…

“Từ khi thân thiết, mỗi tuần chúng tôi đều gặp nhau một lần. Tôi nghe cô ấy tâm sự, cô ấy nghe tôi tâm sự, tôi nghĩ chúng tôi thực sự rất hiểu nhau.”

“Viola đã tâm sự chuyện gì?”

“Đương nhiên rồi, là chuyện của Joro-kun chứ sao.”

“Chuyện của tôi à…”

Bị nói thẳng ra thế này thì hơi ngượng ngùng…

“Vì nó rất trăn trở mà. Nếu có cô gái nào khác ngoài tôi nhận ra sức hút của Joro-kun thì sao? Nếu có cô gái nào khác ngoài tôi trở thành người yêu của Joro-kun thì sao chứ…”

Tức là, “con nhỏ đó” đã biết tôi từ trước sao?

Nhưng chưa từng thấy nó thể hiện một chút nào lần nào cả…

“May mắn thay, kế sách mà Joro-kun thực hiện hồi cấp hai lại là một kế sách ngốc nghếch nên cũng may…”

“Đang lúc xúc động, đừng có làm tôi đau nữa!”

“Nếu Joro-kun thật sự muốn có người yêu, thì chỉ cần tập trung vào một người và công khai bày tỏ là được rồi. …Mặc dù nói vậy, Joro-kun đâu phải muốn có người yêu, mà là muốn ‘được nhiều cô gái xinh đẹp bao quanh nịnh bợ’ mà.”

“Dừng lại! Thật sự, ngại chết đi được, làm ơn dừng lại đi!”

Cô ấy nói đúng mà! Vì tôi muốn được làm nhân vật chính trong truyện tình cảm hài hước mà!

“Nhưng thực tế là vậy mà, đúng không? Thêm nữa, anh còn che giấu bản chất thật để ‘không làm tổn thương bất cứ ai’ nữa phải không?”

“Ối! C-cô biết hết đến cả chuyện đó sao…”

Lý do tôi ngụy tạo bản chất thật, có hai điều.

Một là để được các cô gái yêu thích. Và hai là… từ thất bại hồi tiểu học ấy.

“Vâng. Tôi nhận ra điều đó là từ năm hai cấp hai. Hồi năm nhất cấp hai, tôi thật sự nghĩ anh chỉ là một thứ rác rưởi công nghiệp đóng vai ‘kẻ yếu’ để được lòng các cô gái mà thôi.”

「Em thật lòng thích anh sao?」

「Tất nhiên rồi. Từ kỳ nghỉ hè năm lớp bảy, em đã luôn yêu anh rồi.」

Sao lại vào đúng lúc đó chứ? Kỳ nghỉ hè thì có gì đặc biệt đâu mà...

「Trận chung kết giải đấu cấp quận năm lớp bảy. Ngày hôm đó, đối với em là một ngày vô cùng đặc biệt, không thể nào quên được.」

「Lại nữa rồi, cái 'điểm đặc biệt' ấy! Lại chuyện đó! Ơ không, nói đúng ra thì hơi khác một chút!」

「Joro-kun, anh đang nói cái gì vậy?」

「Thì... thì cũng có nhiều chuyện lắm, khiến anh cứ nghe đến mấy từ như 'trận chung kết giải đấu cấp quận' với 'ghế dài' là lại nhạy cảm quá mức. ...Á! Anh nói trước nhé, tuyệt đối đừng có ngồi lên ghế dài đấy! Chỉ riêng chuyện này thôi, nhất định phải tuân thủ! Không, làm ơn tuân thủ đi mà! Van em!」

「Vốn dĩ trong quán cà phê làm gì có ghế dài đâu mà──」

「Đừng có coi thường cái tên đó! Lúc nào, ở bất cứ nơi đâu, hắn ta cũng có thể xuất hiện đấy!」

「Vâng, em... em biết rồi...」

Có lẽ vì vẻ mặt anh quá căng thẳng, Iris Temple Sumire hơi rụt rè đôi chút.

「Vậy, cô bạn đó, em vẫn luôn gặp mặt sao?」

「Vâng. Hồi cấp hai thì không nói làm gì, nhưng ngay cả khi lên cấp ba rồi, mỗi Chủ Nhật em đều dành thời gian bên 'cậu ấy'. Ngày hôm đó, là ngày mà em mong đợi nhất trong cả tuần.」

「Mỗi Chủ Nhật, đều tuyệt đối như vậy sao?」

「Đúng rồi. Mỗi Chủ Nhật là tuyệt đối đó.」

Nghe lạ quá không? Trong thời gian anh ở bên cô ta, cũng có những ngày Chủ Nhật gặp mặt mà.

Nếu như, cô ta và Iris Temple Sumire cứ mỗi Chủ Nhật đều gặp mặt thì...

「Chắc là hai đứa tụi em đã ảnh hưởng lẫn nhau nhiều lắm đó. Thường thì 'cậu ấy' hay phàn nàn với em rằng, 'Tại cậu mà tớ cũng trở nên ăn nói thô tục rồi'. Còn em thì nghĩ là do 'cậu ấy' bắt chước phong cách của em thôi, nhưng riêng chuyện đó thì cậu ấy lại kiên quyết không chịu nhận. ...Phì phì.」

「...Ra vậy.」

Câu trả lời mà anh mong muốn, dường như vẫn chưa thể chạm tới được.

Thế nhưng, qua câu chuyện của Iris Temple Sumire, anh đã dần dần hiểu thêm về cô ta.

Chắc chắn, cái cốt lõi trong tính cách của cô ta chính là...

「Anh đã hiểu về em chút nào chưa?」

...Chính là Iris Temple Sumire đang ở ngay trước mặt anh bây giờ.

Mà này, hình như hồi cuối học kỳ một anh có hỏi cô ta là "Cậu tết tóc đeo kính là để không bị Hose phát hiện sao?", thì cô ta bảo "Không phải chỉ có vậy" đúng không nhỉ?

Chắc chắn, lý do khác là...

「Ừ thì, cũng kha khá rồi.」

Ban đầu, anh còn nghi ngờ Iris Temple Sumire cố tình bắt chước cô ta.

Nhưng không phải vậy. Hai người này, thực sự rất giống nhau. Tất nhiên, ngoại hình thì khác.

Cả hai đều là những mỹ nhân tuyệt sắc là điểm chung duy nhất, nhưng về ngoại hình thì chẳng giống nhau chút nào.

Chỉ là, tính cách và cách suy nghĩ thì... y hệt nhau.

「Vậy thì, chúng ta tiến tới bước tiếp theo nhé?」

「Bước tiếp theo sao?」

Liệu có phải, cô ta đang chờ ở phía trước không? Lời nói nghẹn lại trong cổ họng anh.

「Đúng vậy. Cũng muộn rồi phải không? Vậy nên, hôm nay chúng ta dừng lại ở đây nhé.」

「Chưa kịp tới bước tiếp theo mà đã kết thúc rồi!?」

Không, thì... đúng là cũng tám giờ tối rồi thật!

Nói muộn hay không thì cũng khó nói lắm! Đối với học sinh cấp ba thì là muộn thật!

「Anh cứ yên tâm đi. Vẫn còn phần tiếp theo mà.」

「...Em không định bảo là ngày mai cũng gặp nữa đấy chứ?」

「Không phải đâu. Từ ngày mai cho đến tận đêm giao thừa, em muốn anh dành mỗi ngày ở bên em.」

「Cái này thì tệ hơn chứ! ...Mà, sao lại là đến tận đêm giao thừa?」

「Vì đó là ngày sinh nhật của em.」

「...Thật sao?」

Sự trùng hợp thật đáng sợ. Không ngờ, ngay cả ngày sinh nhật cũng lại trùng với cô ta nữa...

「...Có lẽ nào, nghĩ ra lịch trình mỗi ngày đến lúc đó lại không mệt sao?」

「Lịch trình bất định có phải sẽ tuyệt vời hơn không?」

「Chuyện gì cũng không biết trước thì anh không muốn lắm đâu.」

「Còn kết quả là Joro-kun và em sẽ tình tứ với nhau thì đã được định sẵn rồi mà?」

「Càng như vậy, anh càng không muốn một chút nào!」

「Thôi đi mà. Anh đúng là đồ nhút nhát.」

Cô ấy bắt đầu uốn éo.

Dù vẻ ngoài rất xinh đẹp, nhưng động tác lại tinh tế đến mức vụng về, thật đáng tiếc.

「Vậy thì, chúng ta làm thế này đi.」

「Làm thế nào?」

「Từ khi lên lớp mười một, em muốn được trải nghiệm những điều mà Joro-kun đã trải qua. Em muốn cùng anh tạo nên những kỷ niệm giống như vậy.」

「Giống như vậy sao...」

Rốt cuộc là giống kỷ niệm với ai chứ... Cũng chẳng cần hỏi làm gì.

「Chắc chắn, em nghĩ là không thể giống hệt được đâu...」

「Không sao đâu. Chỉ cần làm được những chuyện tương tự là đủ rồi mà. Vậy nên, ngày mai hai chúng ta cùng đến thư viện nhé.」

「Thư viện Nishikitsuta sao?」

「Tương lai thì em cũng muốn đến đó, nhưng... trước tiên, chúng ta hãy đến thư viện công cộng của quận đã.」

「Sao lại là nơi đó...」

「Vì đó là nơi khởi đầu của chúng ta mà.」

「…………」

「Thế nào? Anh đã muốn đến một chút rồi phải không?」

Thật sự thì, cô ấy đúng là cao thủ trong việc xoay anh như chong chóng trên lòng bàn tay vậy.

Nếu đã nói như vậy thì...

「Anh biết rồi.」

Làm sao mà anh từ chối được chứ.

「Phì phì. Cảm ơn anh.」

Ban đầu, thư viện của quận là nơi bắt đầu của Iris Temple Sumire. Việc hai người đến đó... có lẽ cũng là vì em ấy muốn trải nghiệm những kỷ niệm về thư viện mà anh và cô ta đã có chăng.

「Nhưng, đêm giao thừa hãy biến thành một ngày đặc biệt chỉ dành riêng cho em nhé. Nếu có thể, em mong muốn một nụ hôn nồng cháy.」

「Đừng có nói mấy chuyện vô lý đó.」

「Ủa? Em cứ nghĩ là nó dễ hơn mấy hành động bị cấm đối với người dưới mười tám tuổi chứ?」

「Vốn dĩ đối tượng so sánh đã không đúng rồi.」

「Tiếc thật. Nhưng mà, em nhất định sẽ khiến anh làm được. Joro-kun sẽ hôn em. Chuyện này là tuyệt đối đó. ...Phì phì.」

「U-Ugh, im đi mà... Mà thôi, nếu về thì đi nhanh lên.」

Không hiểu sao, anh bỗng thấy ngại khi nhìn thẳng vào mặt Iris Temple Sumire, thế là vội vàng đứng dậy, hướng về phía cửa ra của quán cà phê.

「Phì phì. Vẫn nhút nhát như mọi khi.」

「Đặc biệt đưa em ra tận ga thế này, anh thật tử tế.」

「Anh mong em hiểu được lý do này.」

「Em biết mà. Anh muốn kéo dài thêm chút nữa thời gian "tán tỉnh" với em đúng không?」

「Là tại em vừa ra khỏi quán cà phê đã nắm chặt tay anh không buông đó!」

Đã có ý định bắt anh đưa về từ đầu rồi, lại còn lôi anh vào cái khoảng thời gian ngớ ngẩn chẳng ra đâu vào đâu đó nữa chứ!

「Vậy nếu em không nắm tay anh, thì anh đã không đưa em ra ga sao?」

「...Chắc vậy.」

Nói dối thôi. Cho dù em ấy không nắm tay, anh cũng sẽ đưa Iris Temple Sumire ra ga mà.

Để làm gì chứ? Để tìm thêm chút manh mối về cô ta? Hay để ở bên Iris Temple Sumire lâu hơn?

Chết tiệt rồi... Dần dần, ngay cả anh cũng không hiểu nổi mình nữa.

「Vẫn cứ không thành thật như mọi khi.」

「Im đi.」

「Nhưng em cũng thích cả cái tính đó của anh nữa.」

「Càng im hơn nữa đi.」

Thật sự, anh phải làm sao đây?

Cuối cùng, hôm nay anh cứ bị Iris Temple Sumire dẫn dắt cả ngày, mà chẳng có tiến triển gì đáng kể.

Với đà này, ngày mai cũng...

「Ngày mai, hai chúng ta có thể đến thư viện. ...Hãy mong chờ nhé, em sẽ cố gắng làm thật nhiều điều khiến Joro-kun vui vẻ.」

「Anh chỉ thấy em ưu tiên lợi ích của bản thân hơn anh thôi.」

「Phì phì. Có lẽ là vậy đó.」

Đêm Giáng Sinh. Người đang ở bên cạnh anh là Iris Temple Sumire, chứ không phải cô ta, người đáng lẽ phải ở đây.

Vậy mà, cảm giác khi ở bên em ấy, lại giống hệt cô ta...

「Thời gian vui vẻ trôi qua thật nhanh. Chúng ta đã đến ga rồi.」

「Ừ.」

「Vậy thì, Joro-kun. Hẹn gặp lại ngày mai nhé.」

Bỏ tay đang nắm ra, Iris Temple Sumire biến mất vào trong ga.

Để làm vơi đi chút nuối tiếc từ cảm giác bàn tay ấy dần biến mất, anh cứ nhìn mãi cho đến khi bóng dáng cô ấy khuất hẳn.

Nếu cứ như thế này mà đến đêm giao thừa, anh vẫn không thể gặp được cô ta...

「Chắc là sẽ không ổn mất...」

Linh cảm đó, đã thực sự nảy sinh trong lòng anh.

**【TƯƠNG LAI CỦA CHÚNG TA】**

Hai năm trôi qua kể từ ngày gặp gỡ Viola, một cuộc gặp gỡ có thể nói là sét đánh ngang tai.

Chúng tôi đã là học sinh lớp chín rồi.

Hai năm qua, mối quan hệ giữa Kisaragi-kun và Viola lẽ ra nên có tiến triển lớn... thì tốt biết mấy, nhưng đời đâu có dễ dàng như vậy. Thành quả lớn nhất chỉ là 'hai người đã cùng nhau học bài trước kỳ thi' mà thôi, và mối quan hệ giữa Kisaragi-kun và Viola (theo lời Viola) chỉ dừng lại ở mức bạn bè thân thiết.

Thật sự, về chuyện tình cảm thì Viola đúng là đáng thương hết sức.

Dù tôi có gợi ý rằng, "Nếu cậu để lộ bản thân thật sự ra, có khi mọi chuyện lại suôn sẻ hơn thì sao?", thì cậu ấy lại viện cớ rằng "Tớ muốn người ta thích mình vì tâm hồn chứ không phải vẻ bề ngoài", rồi sau đó lại bày tỏ nỗi lòng có phần suy nghĩ quá xa xôi rằng "Có khi mọi người lại nghĩ mình đã lừa dối họ bấy lâu nay, rồi ghét bỏ mình thì sao..."

Chỉ cần Viola nhận định có dù chỉ một yếu tố nhỏ có thể gây bất lợi, là cậu ấy sẽ không làm bất cứ điều gì cả.

Hai năm kể từ khi tôi bắt đầu nhận lời khuyên về chuyện tình cảm chẳng có tiến triển gì của cậu ấy. Hai năm kể từ khi tôi bắt đầu nghe về Kisaragi-kun.

Dù chưa từng gặp mặt một lần nào, tôi lại có một sự gần gũi kỳ lạ đối với Kisaragi-kun.

Thế nhưng, hình dáng của cậu ấy chỉ có thể được phác họa trong trí tưởng tượng của tôi mà thôi.

Vì tôi vẫn chưa từng gặp Kisaragi-kun, cũng như chưa từng nhìn thấy hình ảnh cậu ấy qua ảnh hay bất cứ thứ gì khác.

Tôi đã từng xem ảnh của Hinata-san và Oga-kun rồi. Một cô bé rất tươi sáng, đáng yêu, và một cậu con trai năng động, có vẻ giỏi thể thao. Nhưng Kisaragi-kun thì chỉ có thể tưởng tượng thôi.

──Tại sao cậu lại không chịu cho tớ xem ảnh của Kisaragi-kun nhỉ? Tớ nghĩ cậu lo lắng thái quá rồi đó?

──Khi lên cấp ba, chẳng phải cần có chút gì đó để mong chờ đầu tiên sao?

Không phải vì ác ý hay ghen tị, mà Viola đã nói vậy bằng cả tấm lòng.

Thật là, nếu đặt tiêu chuẩn cao như vậy thì Kisaragi-kun đáng thương biết mấy. Cậu đúng là người bó tay mà.

Nhưng mà, tớ sẽ tha thứ cho cậu.

Chẳng mấy chốc nữa, chúng ta sẽ tốt nghiệp cấp hai.

Và khi lên cấp ba, tôi và Viola sẽ theo học tại trường Trung học Nishikitsuta.

Chắc chắn, Kisaragi-kun, Hinata-san, Oga-kun sẽ ở đó... và Viola vẫn sẽ không thể bày tỏ tình cảm thật của mình với Kisaragi-kun, rồi trút hết những ấm ức tích tụ vào tôi thôi.

Cái câu chuyện tình cảm hài hước hơi kỳ quặc của Kisaragi-kun và Viola đó, tôi sẽ tiếp tục dõi theo từ vị trí 'Người Bạn A' gần nhất. Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đủ khiến trái tim tôi rộn ràng rồi, một tương lai thật tuyệt vời...

──Thứ Hai, tuần thứ ba, tháng Mười, năm học lớp chín.

Ngày hôm đó, Viola đã liên lạc với tôi. Cậu ấy nói là bây giờ sẽ đến nhà tôi.

Lúc đó là mười tám giờ ba mươi phút. Chắc hẳn là vừa tan học xong.

Tôi và Viola tuy mỗi Chủ Nhật đều nhất định gặp nhau, nhưng thỉnh thoảng cũng có những ngày gặp mặt vào ngày thường như thế này.

Những lúc như vậy, chắc chắn là Viola có chuyện gì đó.

Đối với cậu ấy thì là chuyện lớn, nhưng với tôi lại thường là những chuyện nhỏ nhặt.

Kisaragi-kun đã nói chuyện với cậu ấy nhiều hơn bình thường, Kisaragi-kun thân thiết với một cô gái khác, Kisaragi-kun đã làm một điều gì đó tuyệt vời (theo ý của Viola).

Viola, một người thường bùng nổ đủ mọi cảm xúc tùy theo từng lúc.

Chúng tôi tuy rất giống nhau, nhưng riêng điểm này thì lại khác biệt rõ ràng.

Viola thì giàu cảm xúc hơn tôi.

Một ngày nào đó tôi cũng muốn được bùng nổ cảm xúc như cậu ấy── tôi vẫn luôn ấp ủ một khao khát thầm kín như vậy.

Vì bất kể là cảm xúc gì, Viola luôn bộc lộ thẳng thắn, điều đó khiến cậu ấy rất cuốn hút.

Thế thì, hôm nay rốt cuộc cậu ấy định báo cáo với tôi chuyện gì đây nhỉ? ──Thường thì tôi sẽ tự hỏi như vậy, nhưng về ngày hôm nay thì tôi đã đoán được rồi.

Vì Chủ Nhật hôm qua, tôi đã nói chuyện với Viola rồi mà.

'Bày tỏ tình cảm của mình với Oga-kun và nhờ cậu ấy giúp đỡ.'

Khởi nguồn là từ những lời nói của tôi.

Trong hai năm này, tôi đã cảm thấy phát bực với mối quan hệ giữa Kisaragi-kun và Viola chỉ tiến triển chậm hơn cả rùa bò, nên đã nói với cậu ấy rằng, "Cấp hai cũng sắp kết thúc rồi. Nếu cứ giữ mối quan hệ như thế này mà lên Trung học Nishikitsuta, thì có khi tôi lại phải lòng Kisaragi-kun mất."

Tất nhiên, tôi không hề có ý định như vậy một chút nào. Chỉ là những lời nói để châm ngòi cho Viola mà thôi.

Dù có lẽ đã nhận ra ý đồ của tôi, nhưng Viola lại là người không thể chống lại cảm xúc của mình.

Kế hoạch của tôi đã thành công mỹ mãn. Tôi đã khiến cậu ấy tuyên bố: "Nếu vậy thì, ngày mai tớ sẽ hành động ngay!"

Chỉ là, quả nhiên Viola vẫn là một kẻ nhút nhát khi nói đến chuyện tình cảm.

Cứ tưởng cậu ấy sẽ lộ diện bản thân thật sự ra và tỏ tình, nhưng không ngờ lại nói ra rằng "Bày tỏ tình cảm của mình với Oga-kun và nhờ cậu ấy giúp đỡ" cơ chứ.

...Thật lòng mà nói, tôi đã có chút lo lắng. Bởi từ trước đến nay, Viola có xu hướng quá dựa dẫm vào Oga-kun vì quá ngại không dám nói chuyện trực tiếp với Kisaragi-kun.

Điều đó có khả năng gây ra những hiểu lầm không hay. Đây là điều tôi đã cảm thấy nhiều lần rồi.

Điều khiến tôi đặc biệt bận tâm là tiết học nhảy ở trường cấp hai của Viola.

'Ghép đôi nam nữ mà, Joro-kun chắc chắn sẽ không bỏ mặc tớ, người chẳng thể ghép đôi với ai đâu!'

Kế hoạch đáng thương của Viola, một mặt thì đúng, một mặt lại sai, đã thất bại một cách bất ngờ.

Oga-kun đã mời Viola làm bạn nhảy của mình.

Hơn nữa, không phải chỉ đơn thuần là mời.

Mặc dù có rất nhiều cô gái ngỏ ý mời, nhưng cậu ấy đã từ chối tất cả để ghép đôi với Viola.

Ngay cả lúc đó, tôi cũng cảm thấy "Liệu có phải là..." rồi nói với Viôla, nhưng cô ấy, người đã thất bại kế hoạch, chỉ trả lời hậm hực: "Anh ấy chỉ tốt bụng thôi mà."

Thế nên, tôi đành phải tin lời cô ấy.

Dù có xây dựng mối quan hệ thân thiết với Viôla đến đâu, tôi vẫn là người ngoài.

Jouro, Hinata và Ooga, vì tôi chỉ biết họ qua lời kể của Viôla, nên tôi không thể can thiệp quá một giới hạn nhất định.

Ước gì lên cấp ba mình cũng được là một phần trong thế giới đó... Tôi đã nhiều lần tự trách mình như vậy.

Nhưng những bất mãn như thế thì chỉ đến đây thôi.

Đừng lo lắng mãi nữa. Dù chỉ là một bước tiến gián tiếp, nhưng mình vẫn phải đón cô ấy.

Viôla hôm nay sẽ xuất hiện trong bộ dạng nào đây?

Liệu cô ấy sẽ hân hoan đến vì được giúp đỡ, hay khó chịu vì thất bại, hay là giận dữ tột độ? Nếu được, mong là tránh được trường hợp thứ ba. Viôla lúc đó phiền phức lắm.

Đang nghĩ ngợi như thế, tôi liền đón cô ấy thì...

"Làm sao đây! Làm sao bây giờ, Pansy!"

Một Viôla chưa từng thấy đã xuất hiện.

"Em đã sai rồi! Em đã làm tổn thương! Em đã bóp méo! Làm sao đây... làm sao đây!?"

Viôla đang khóc. Chắc cô ấy đã khóc từ lâu rồi.

Đôi mắt đẹp thường ngày của cô ấy giờ đỏ hoe, xung quanh mắt thì sưng húp.

"Bình... bình tĩnh nào, Viôla. Kể cho tớ nghe chuyện gì đã xảy ra đi."

Dù lời nói cố giữ được bình tĩnh, nhưng trong lòng tôi lại hỗn loạn.

...Có linh cảm chẳng lành. Ước gì mình đã sai.

Tôi ước như vậy, nhưng...

"Ooga... người Ooga thích... là em."

Ước nguyện ấy, đã không thành hiện thực.

"Oa oa... Đáng lẽ em phải nhận ra! Đáng lẽ em phải để ý Ooga nhiều hơn! Vậy mà em cứ mãi nhìn Jouro... hoàn toàn không nhận ra, ngay cả khi Pansy nói, em vẫn kiên quyết không thừa nhận là sai..."

Viôla ôm chầm lấy tôi, vùi mặt vào ngực tôi.

Cơn run rẩy từ cô ấy truyền sang tôi, khiến cả người tôi cũng bắt đầu run theo.

bc41c2f2-e9f2-4e4e-8c80-3d03e855096b.jpg

Bởi vì tôi đã thấy rồi. Tương lai mà tôi muốn tránh nhất.

Không được... Tôi không muốn như vậy... Làm ơn, đừng mà...

"S-sao cậu lại nhận ra điều đó, vậy?"

Thật sự tôi không muốn hỏi. Nhưng tôi phải hỏi.

Không sao đâu, chỉ là lo lắng thái quá thôi. Hơn nữa, chỉ câu hỏi này thôi sẽ không dẫn đến tương lai tồi tệ nhất đâu. Tôi cố gắng thuyết phục bản thân.

"Em... em đã nói chuyện với Ooga... nói là 'Em thích Jouro, mong cậu giúp đỡ'..."

"Cậu ấy không từ chối giúp đỡ, đúng không?"

Trong vòng tay tôi, Viôla gật đầu.

"Cậu ấy nói sẽ giúp em. Nhưng... nhưng biểu cảm của Ooga lúc đó..."

À, quả nhiên là vậy...

"Cậu ấy đã cười... một nụ cười rất buồn... một nụ cười rất hối tiếc..."

Ooga chắc đã cố gắng hết sức để che giấu cảm xúc của mình.

Cậu ấy chắc đã cố gắng diễn tròn vai người đàn ông mà Viôla mong muốn.

Nhưng cậu ấy không thể che giấu hoàn toàn. Cảm xúc mới mẻ vừa nảy sinh trong lòng đã trào ra mất rồi.

"K-không sao đâu, Viôla... Ooga đã nói sẽ giúp cậu mà, đúng không? Cậu ấy luôn hành động theo ý mình mà. Vậy nên, lần này cũng..."

"Không thể đâu!" Viôla hét lên.

Tôi đã biết... dù biết vậy, tôi vẫn chọn những lời này.

Không phải vì Ooga, không phải vì Jouro, cũng không phải vì Viôla, mà là... vì chính bản thân tôi.

Để tránh khỏi tương lai mà tôi ghét nhất.

"Ooga là một người rất tốt bụng! Là người quan trọng nhất đối với Jouro! Chính em đã làm rạn nứt sợi dây liên kết giữa Jouro và cậu ấy! Chính em đã bẻ cong sợi dây liên kết quan trọng nhất của Jouro!"

"Thế... thế thì hãy khôi phục lại mối quan hệ giữa hai người đi. Không sao đâu, vẫn còn thời gian mà..."

Bây giờ là tháng Mười. Vẫn còn bốn tháng nữa. Còn bốn tháng nữa là đến kỳ thi cấp ba. Vậy nên...

"Bằng cách nào?" Trước lời nói cụt lủn của Viôla, tôi không thể trả lời.

Tôi, người không có lấy một người bạn đúng nghĩa nào ngoài Viôla. Về các mối quan hệ xã hội, tôi chẳng khác gì một kẻ hoàn toàn ngu ngốc.

Nhưng không nghĩ ra là không được. Tuyệt đối phải tìm ra câu trả lời.

Nghĩ đi, nghĩ đi, nghĩ đi, nghĩ đi. Chắc chắn phải có cách.

Tôi hít thở sâu. Tâm trạng hoàn toàn không thể bình tĩnh nổi.

"V-việc tớ gặp Jouro và Ooga thì sao nhỉ? Hơi đường đột, nhưng nếu để Ooga truyền đạt rõ ràng tình cảm của mình cho Jouro thì, có lẽ..."

"Một người chưa từng gặp mặt hay nói chuyện với cậu ấy như cậu, dù có đột nhiên nói ra điều đó thì cũng chỉ gây thêm hoang mang thôi."

Đúng vậy. Tôi là người ngoài. Tôi không biết mặt Jouro, còn Ooga và Hinata thì cũng chỉ được Viôla cho xem ảnh thôi.

Một người như tôi mà đột nhiên xuất hiện, rồi nói kiểu "Nên thành thật bày tỏ suy nghĩ của mình đi" thì chỉ gây thêm hỗn loạn mà thôi. Tôi đã biết, tôi đã biết điều đó rồi...

"Thế thì thành thật thổ lộ tình cảm với Jouro thì sao nhỉ? Nếu có một cơ hội để sắp xếp lại cảm xúc, có lẽ..."

"Vừa nãy em đã nói là không thể rồi... Sao em có thể cứ thế làm điều mình muốn, khi mà sợi dây liên kết giữa Jouro và Ooga vẫn còn bị tổn hại chứ... Tuyệt đối không thể."

Dù cố bám víu vào những hy vọng hão huyền, nhưng đương nhiên là thất bại.

Trong lúc suy nghĩ hỗn loạn, tôi đã dự đoán những gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Chắc chắn Ooga sẽ giúp đỡ Viôla để cô ấy có thể trở thành người yêu của Jouro.

Dù lòng cậu ấy đang giằng xé bởi những cảm xúc hỗn độn.

Thế nhưng, dù Ooga có giúp đỡ đến đâu đi chăng nữa, Viôla cũng sẽ không bao giờ thổ lộ tình cảm với Jouro.

Bởi vì cô ấy không thể cứ thế theo đuổi cảm xúc của mình khi mà sợi dây liên kết quan trọng nhất của Jouro đang bị bẻ cong.

Ưu tiên hàng đầu của cô ấy là "khôi phục lại mối quan hệ giữa Jouro và Ooga".

Bằng cách nào? Viôla không thể làm gì cả.

Trong vấn đề này, điều quan trọng nhất chính là cảm xúc của Viôla.

Chừng nào tình cảm của cô ấy vẫn hướng về Jouro, chừng đó Ooga sẽ còn tiếp tục đau khổ.

Tôi biết tất cả... Thế nhưng, tôi vẫn phải nghĩ ra điều gì đó. Phải đưa ra một đề xuất nào đó.

Nhanh lên... Nhanh lên nghĩ ra phương án tiếp theo đi. Trước khi Viôla nhận ra...

"..." Cơ thể Viôla run rẩy.

"Chỉ một điều... Chỉ một điều thôi, em đã nghĩ ra..."

"Không... Không được. ...Riêng điều đó, tuyệt đối không được!"

Cảm xúc của chính tôi bùng nổ. Tôi từng ước một ngày nào đó mình có thể bộc lộ cảm xúc mạnh mẽ như Viôla.

Nỗi khao khát ấy, lại đến vào thời điểm tồi tệ nhất.

Như thể than thở cho sự bất lực của bản thân, như thể từ chối tương lai đang tới, tôi đã hét lên.

"Không được! Phương pháp đó không được! Viôla, chỉ còn một chút nữa thôi mà? Chỉ một chút nữa thôi, chúng ta sẽ tốt nghiệp cấp hai và cùng học chung một trường cấp ba! Tớ và cậu sẽ cùng vào trường Nishikitsuta..."

"Tớ xin lỗi, Pansy."

Quả nhiên, là như vậy...

"Em sẽ không học trường Nishikitsuta..."

Đó là một suy nghĩ quá mức, bình thường thì sẽ không đi đến kết luận như vậy.

Nhưng tôi và Viôla rất giống nhau. Chính vì thế, tôi đã hiểu ra.

Dù có thể là nghĩ quá xa, Viôla vẫn sẽ đi đến kết luận này...

"Nếu không có em thì tốt rồi. Nếu em rời đi, mối quan hệ của hai người sẽ không tệ hơn nữa. Nếu em không ở bên cạnh, có một ngày Ooga cũng sẽ quên em. Dù vết rạn nứt có thể vẫn còn đó, nhưng sẽ không bị phá vỡ. Vì vậy, em không thể vào trường Nishikitsuta."

"Ôi, quá đáng rồi đấy, Viôla. Không đến mức phải suy nghĩ sâu xa như vậy đâu. Thế nên..."

"Em không được đâu... Em đã nhận ra rồi... Em chỉ biết cảm xúc của mình, không hiểu cảm xúc của người khác, cũng không hề suy nghĩ cho họ. ...Nhưng Jouro thì khác. Cậu ấy luôn nghĩ cho cảm xúc của những người xung quanh, ưu tiên cảm xúc của người khác hơn cả của mình. Một người như em, một người không biết nghĩ cho người khác như em, thì không thể ở bên cạnh cậu ấy."

"Không phải đâu mà. Viôla đã giúp tớ mà. Nhờ có cậu mà..."

"Chỉ là lợi ích của chúng ta trùng hợp mà thôi... Em kết bạn với cậu là vì em muốn có bạn. Em giúp cậu là vì em có thể. Nhưng Jouro thì khác. Dù không có điều kiện, dù bản thân có phải chịu khổ sở đến đâu, cậu ấy vẫn có thể giúp đỡ người khác..."

Cảm giác như ngay cả tình bạn giữa tôi và Viôla cũng đang bị phủ nhận vậy.

Dù có là vậy đi chăng nữa, sự thật cậu ấy đã giúp tôi vẫn không thay đổi. Tôi vẫn rất biết ơn cậu ấy vậy mà...

"Em thích Jouro. Nếu Jouro có thể giúp đỡ người khác dù phải tự mình chịu khổ, thì em muốn giúp Jouro như thế. Em không muốn làm phiền Jouro..."

Tại sao? Tại sao Viôla lại phải chịu đựng vì Jouro chứ? Viôla, hãy ích kỷ như mọi khi đi. Cậu không phải là người như vậy mà. Không phải là người ngông cuồng, chỉ biết nghĩ đến bản thân mình thôi.

"Vì thế, em sẽ học trường Toushoubu."

"..."

Thật sự là một tương lai tồi tệ nhất.

Trường cấp ba Toushoubu. Ngôi trường này nổi tiếng là danh giá trong khu vực, là nơi quy tụ những học sinh có thành tích xuất sắc về học tập và thể thao. Dù là một ngôi trường cấp cao, nhưng với học lực của Viôla thì chắc chắn sẽ đậu mà không gặp vấn đề gì.

Tôi cũng cần chút nỗ lực, nhưng không phải là không thể đậu.

Thế nhưng, ở trường Toushoubu lại có người đó.

Đàn chị Sakurahara Momo – người đã tốt nghiệp trường cấp hai của tôi năm ngoái và quen biết tôi.

Và có lẽ, năm sau, Hazuki – người mà tôi muốn tránh mặt nhất, cùng với những người xung quanh cậu ta, cũng sẽ học ở trường Toushoubu. Thật dễ dàng để đoán ra điều đó từ cuộc nói chuyện của bọn họ.

Nói cách khác, đó là ngôi trường mà tôi phải tránh xa nhất. Ngôi trường mà tôi tuyệt đối không thể đặt chân tới.

Viôla biết rõ điều đó, vậy mà vẫn chọn trường Toushoubu.

Lý do là...

"Làm ơn, Pansy. Hãy học trường Nishikitsuta... Để khôi phục lại mối quan hệ giữa Jouro và Ooga..."

Tất cả, là vì Jouro.

"Vì em không thể làm được. Vì em không thể khôi phục lại được... Em chỉ có thể nhờ cậy cậu thôi."

"Không... tớ không muốn."

Tại sao? Tại sao tớ lại phải làm chuyện đó chứ?

Tớ, khi lên cấp ba, sẽ học cùng trường với Viôla.

Hai đứa sẽ cùng làm thành viên ban thư viện, mỗi ngày đều ở thư viện với Viôla.

Vẫn như mọi khi, tớ sẽ động viên Viôla, người vẫn chưa thể thành thật với Jouro... Cho đến khi Viôla cuối cùng cũng thành người yêu của Jouro, tớ sẽ mỉm cười nhìn hai người họ.

Không, không chỉ mình tớ...

Tớ và Viôla, hai đứa sẽ cùng lấy hết can đảm bắt chuyện với các bạn khác, rồi kết bạn với nhiều người.

Sau đó, chúng tớ sẽ tụ tập với những người bạn thân, cùng nhau ăn trưa.

Khi ăn xong, tớ sẽ khoe bánh kẹo mình làm, nhìn Jouro ăn ngon lành, rồi Viôla sẽ lại hậm hực... Một tương lai tươi đẹp như thế...

Vì thế, trường Nishikitsuta phải có Viôla. Không có Viôla thì không được.

"Tớ muốn ở bên Viôla." Ước nguyện ấy, đã tuôn trào thành lời.

Tôi muốn ở bên Viôla. Dù Hazuki và những người xung quanh cậu ta có ở đó, dù kế hoạch ban đầu không thể thực hiện được, tôi vẫn muốn ở bên Viôla. Vì vậy,

"Tớ cũng sẽ học trường Toushoubu. Còn trường Nishikitsuta thì..."

"Không sao đâu. Ở trường Nishikitsuta không chỉ có Jouro và Ooga, mà còn có Hima nữa. Hima là một cô gái rất tuyệt vời. Chắc chắn cậu cũng sẽ làm bạn được với cô ấy."

"Không có Viôla thì chẳng có ý nghĩa gì cả... Tớ muốn ở cùng Viôla..."

"...Em xin lỗi. Dù đã hứa... dù đã phá vỡ lời hứa... em xin lỗi..."

Tại sao, ước nguyện của tôi lại không thành hiện thực?

Tại sao, ước nguyện của Viôla lại không thành hiện thực?

Chỉ là muốn được học cùng trường với người mình trân quý nhất.

Ngay cả một ước nguyện đơn giản như vậy, cũng không thể thành hiện thực sao?

Tôi và Viôla, cả hai đã trải qua đủ những chuyện tồi tệ rồi mà.

Vậy mà, tại sao...

............

Tôi cảm nhận được trái tim mình đang biến đổi một cách méo mó. Một thứ độc dược đã nảy sinh trong tôi.

Cả tôi và Viôla đều không thể ở bên cạnh người mình muốn ở bên nhất.

Nguyên nhân của tất cả điều đó, chính là Kisaragi Amatsuyu.

"Pansy, làm ơn. Hãy đến trường Nishikitsuta..."

Tôi biết đó là sự thù ghét vô lý. Tôi biết cảm xúc ấy thật bất công. Thế nhưng, tôi không thể tha thứ cho Kisaragi Amatsuyu.

Nếu cậu ta nhận ra tình cảm của Viôla, mọi chuyện đã không đến nông nỗi này.

Nếu cậu ta để ý đến Viôla, mọi chuyện đã không đến nông nỗi này.

Kisaragi Amatsuyu, người đã xóa bỏ tương lai tốt đẹp nhất của tôi và mang đến tương lai tồi tệ nhất.

Từ trước đến nay, tôi đã ghét bỏ rất nhiều đàn ông. Nhưng cảm xúc đối với Kisaragi Amatsuyu thì khác.

Đó là sự căm thù.

"Cậu thật sự... ổn với chuyện đó chứ?"

"Ổn mà. ...Làm ơn, Pansy."

Để Viola không còn run rẩy, để trái tim em ấy không thêm một vết xước nào nữa, tôi nhẹ nhàng… thật dịu dàng ôm chặt lấy em. Nhưng sâu thẳm bên trong, tôi còn một ý định khác. Tôi ôm lấy em, chỉ là để che đi gương mặt mình lúc này, không muốn Viola nhìn thấy nó.

Không thể tha thứ… Tuyệt đối không thể tha thứ! Kẻ nào dám khiến người bạn thân yêu nhất của tôi đau khổ đến vậy, mà bản thân lại vô tư sống những ngày tháng bình yên như không có chuyện gì xảy ra!

Làm sao có thể thân thiết được chứ? Việc Viola phải lòng một kẻ như ngươi, chắc chắn là một sự nhầm lẫn lớn. Bởi thế, tôi phải ra tay giúp đỡ. Tôi phải bảo vệ Viola.

Để làm được điều đó… Tôi hạ quyết tâm: "Tôi sẽ vào học tại trường trung học Nishikitsuta!"

Kisaragi Uro – kẻ đã làm tổn thương người bạn quý giá nhất của tôi, người bạn mà tôi yêu thương hơn bất cứ điều gì trên đời. Kisaragi Uro – kẻ đã khiến em ấy chịu đựng đau khổ. Một gã đàn ông như thế, làm sao có tư cách được Viola yêu mến!

Mối gắn kết với Ooga-kun ư? Khiến Viola đau khổ đến vậy, mà bản thân hắn lại chẳng hay biết gì, vẫn được ung dung bảo vệ những điều quý giá của mình sao? Thật bất công!

Vậy thì, ta sẽ phá nát nó! Ta sẽ hủy diệt triệt để mối gắn kết mà Kisaragi Uro coi trọng nhất – mối gắn kết với Ooga Taiyo. Hủy hoại nó đến mức không thể nào trở lại nguyên vẹn, biến nó thành một sự vặn vẹo méo mó!

"Cảm ơn cậu…" Bình thường có lẽ em ấy đã nhận ra rồi, nhưng Viola đang trong cơn hoảng loạn nên không hề hay biết tâm tư của tôi. Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm, mừng vì ít nhất cũng có một diễn biến thuận lợi theo ý mình.

"He he… Đừng bận tâm làm gì. Tôi còn được Viola giúp đỡ nhiều đến thế cơ mà. Coi như đây là một chút báo đáp ân tình đi."

Liệu tôi có đang thật sự cười không đây? Ngay cả bản thân mình, tôi cũng chẳng thể hiểu nổi cảm xúc của chính mình nữa.

"Thật sự, tớ xin lỗi… Tớ xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…" Viola không ngừng thì thầm lời xin lỗi trong vòng tay tôi. Nhưng rốt cuộc, lời xin lỗi ấy là dành cho ai đây? Thứ "độc dược" trong tôi dường như đang thì thầm hỏi Viola điều đó.

Tôi cố gắng giữ vững cảm xúc, không để bản thân bị nuốt chửng bởi thứ độc ấy, rồi cứ thế ôm chặt lấy Viola, truyền đi những cảm xúc phức tạp đang trào dâng trong lòng.

Sẽ ổn thôi, Viola à. Cậu là một cô gái vô cùng cuốn hút mà. Chẳng cần phải trở thành người yêu của một kẻ vô tâm như Kisaragi Uro, cậu hoàn toàn có thể tìm thấy một người tốt hơn, xứng đáng hơn nhiều.