Sau khi Ban Phước để đổi lấy Hơi Ấm, tôi trở về phòng.
Hieronymus, trong bộ lễ phục quen thuộc, không rời đi ngay. Thay vào đó, hắn ngồi xuống chiếc bàn bên góc căn phòng rộng.
Hắn muốn nói chuyện, nên tôi ngồi đối diện.
Nhưng thay vì bắt đầu ngay, hắn ra lệnh cho Joanna mang đồ uống đến.
Joanna cúi chào rồi rời đi.
Giờ chỉ còn hai người. Hunkeschni không có mặt.
Cho đến khi Joanna quay lại, Hieronymus vẫn im lặng.
Tôi không rõ đây là một khoảng lặng vô nghĩa hay là một chiêu để gây áp lực.
Nếu là vế sau, thì hắn chọn sai đối tượng rồi.
Với tôi, không có khái niệm thời gian bị lãng phí. Tôi luôn dõi theo những kẻ đã nhận Phước lành của mình.
Tất nhiên, tôi không nói điều đó ra. Hắn chưa hỏi.
Hieronymus vẫn im cho tới khi Joanna mang đồ uống đến và đặt chúng trước mặt.
Ngay khi ly được đặt xuống, hắn cất tiếng:“Tiểu thư Rebecca. Tôi nghe nói hôm qua cô đã cố ra ngoài.”
“Phải, đúng thế.” Tôi đáp, nhấp một ngụm nước trước mặt.
Ồ?
Một tia khinh miệt lướt qua gương mặt hắn. Tôi phạm lỗi gì sao?
Thật tốt. Giờ tôi có thêm một cách để khơi hắn, dùng sự ngu ngơ làm tấm khiên.
Về bản chất, tôi và Hieronymus có một khế ước, nhưng chúng tôi giống kẻ thù hơn là đồng minh. Một mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau.
Khế ước ấy vốn là giả dối ngay từ đầu, chẳng khác gì giấy vụn. Hắn biết điều đó, như tôi biết.
Vì vậy, hắn vẫn cảnh giác.
Ánh nhìn của hắn với tôi đã thay đổi, tất nhiên. Trong mắt hắn, tôi giờ chẳng còn là hiểm họa, chỉ là một kẻ ngu si chả có chút quyền năng nào.
Nhưng hắn vẫn sợ. Và tôi hy vọng hắn sẽ hạ cảnh giác thêm chút nữa.
Tôi uống thêm. Vị ngọt, lẫn giữa trái cây nhiệt đới và một thứ rễ đắng nào đó.
Cách Joanna dâng lên cho thấy đây là một loại rượu lên men. Có lẽ đó là lý do Hieronymus không chạm môi.
Còn tôi thì sao?
Tôi cạn sạch.
Hieronymus nhìn chăm chăm vào tôi, như muốn đọc ý nghĩa sau câu trả lời.
Rồi nét thất vọng hiện ra.
“Cô không hài lòng với nơi này sao?” hắn hỏi.
“Thân thể con người sẽ yếu đi nếu không được vận động. Cơ thể này cần đi lại.”
Đúng thế. Tôi từng thấy trong vô số video rằng đi bộ có lợi cho sức khỏe. Bởi loài người sống sót được là nhờ đôi chân biết bước xa và lâu.
Con đường tiến hóa nơi đây cũng tương tự. Cơ bắp tôi sẽ teo đi nếu không di chuyển.
Hieronymus gật đầu, tỏ vẻ thông suốt. “Vậy tôi sẽ chuẩn bị một nơi cho cô.”
“Tôi cần đi thật lâu. Không phải trên mặt đất bằng phẳng, mà ở nơi gồ ghề, bất định. Cơ thể này cần loại địa hình đó để hoạt động ổn định.”
Đó là nhu cầu thể xác, một sự thật. Tôi không nói dối.
Người ta xem video sức khỏe khi muốn giảm cân, đúng không?
Khi còn là người, tôi đã xem hàng đống như thế. Chỉ là chẳng bao giờ thực sự tập luyện.
Hieronymus im lặng trước yêu cầu của tôi. Bởi nơi đó—chính là khu vực bên ngoài tòa nhà.
Điều đó nghĩa là tôi phải ra ngoài. Và đồng nghĩa sẽ có thêm những cuộc gặp gỡ.
Thanh danh của tôi trong Hy Vọng Tương Lai đã lan xa. Liệu còn điều gì sẽ đổi thay khi họ đối mặt với tôi?
Nào, Hieronymus. Hãy thử tìm cách cấm ta đi.
Ta sẽ gieo hạt giống ngay giữa những kẽ luật ngươi quên đặt.
Hí hí.
Asley — kẻ đứng đầu giáo phái và là người mang danh Hieronymus — quan sát vị Ngoại Thần vô cảm đang đứng trước mặt mình.
Những lời nó nói nghe có lý.
Ngoại Thần đang cố duy trì thân thể mà nó chiếm giữ. Đó là lý do nó yêu cầu bữa ăn và việc rèn luyện thể chất.
Từng có lúc thân thể ấy chịu tổn thương nặng nề.
Một loại vũ khí, tạo ra từ những kỹ thuật hắn còn nhớ từ thời ở Thần Quốc Yelran, đã thổi bay đầu nó. Nhưng con quái vật ấy chỉ đơn giản nuốt chửng kẻ tấn công và, qua đó, tự chữa lành.
Trái với niềm tin của Asley, chính năng lượng của Ngoại Thần trong người mới là thứ tái sinh thân thể Rebecca, nhưng mắt hắn lại thấy điều khác.
Cơn đói khát Hơi Ấm của nó dường như cũng là điều cần thiết để giữ thân thể tồn tại.
Từ góc nhìn con người, quả là hợp lý.
Kỳ lạ thay—một thực thể có thể biến đổi thân xác người khác chỉ trong chớp mắt, lại cẩn trọng trong việc bảo dưỡng chính mình.
Một vị thần như thế… quá tầm thường.
Ngày xưa, khi Asley còn là lãnh tụ của Thần Quốc Yelran, hắn từng đối mặt với một vị thần mang hình thú dữ.
Con thần thú ấy không sống bằng cách ăn uống. Sau khi săn, nó thường bỏ mặc con mồi thối rữa.
Vị thần ấy cũng như bao thần khác mà Yelran từng ghi chép. Chúng không có đặc tính sinh học.
Sách cổ còn ghi: khi thần chiếm hữu một thân xác người, vật chủ sẽ không còn hành xử như người—nhất là không bao giờ làm những việc như bài tiết, như Rebecca vẫn làm.
Cùng lắm, chúng chỉ nếm rượu và thức ăn ngon.
Nhưng kỳ lạ là, thân thể bị chiếm hữu luôn được duy trì hoàn hảo cho tới khi thần rời đi. Và nếu rời đi đúng cách, con người đó vẫn sống tiếp, khỏe mạnh.
Tất cả dẫn hắn đến một kết luận: Rebecca không hề vĩ đại như một vị thần.
Chính vì thế, Asley đi đến phán đoán: nếu ngăn cản cô ta, ai biết điều gì sẽ xảy ra?
Can thiệp vào nỗ lực duy trì thân thể của cô ta có thể bị xem là hành động thù địch.
Hắn cho rằng điều đó chẳng khác gì phá tổ một con thú.
“Tôi hiểu rồi, tiểu thư Rebecca. Vậy thì, nếu Joanna và Hunkeschni đi cùng, cô có thể làm điều mình muốn.”
Hắn phân công hai người có thể ứng phó khi khẩn cấp, và thêm hai chiến binh khác với danh nghĩa bảo vệ.
Như thế, hắn tin có thể kiểm soát mọi tình huống. Dù sao, vùng đất này vẫn thuộc quyền Hy Vọng Tương Lai.
Nhờ những buổi “hiển linh” suốt bốn mươi lăm ngày qua, mọi người đều biết Rebecca là một nhân vật quan trọng.
Những buổi trình diễn phép màu nơi đây đã thành công vang dội.
Chuyện dâng tế để đổi Phước có thể bỏ qua, vì với kẻ còn chút lý trí, đó là hành vi khó chấp nhận.
Nhưng phần sau thì khác.
Theo chỉ đạo của Asley, giáo dân đã được chứng kiến người trung thành với Hy Vọng Tương Lai nhận Phước mà không cần hiến tế. Kẻ mất chi, người hấp hối đều trở lại toàn vẹn.
Thậm chí còn mạnh mẽ, xinh đẹp hơn trước.
Asley đã tính sẵn: kẻ tận hiến cho giáo phái sẽ được Phước lành trọn vẹn hơn cả. Vâng lời hắn—đẹp đẽ hơn cả hiến dâng máu thịt.
Hắn cố ý tạo ra bè phái, hướng chúng theo ý mình: Giới Nghi Lễ và Giới Tín Thực.
Trong tất cả, Rebecca không chỉ là công cụ mà là Phước lành sống. Dễ sử dụng, dễ nhìn, và quan trọng hơn cả—không có sức mạnh tàn bạo riêng.
Một sinh vật sinh ra để bị lợi dụng. Một nguồn sức mạnh hoàn hảo cho Asley.
Vì thế, hắn cho phép Rebecca tự do đi lại trong lãnh địa do Hy Vọng Tương Lai kiểm soát.
Hắn không lo về hành động của cô ta. Điều khiến hắn bận tâm là những kẻ sẽ tìm đến.
Như Andrew chẳng hạn—kẻ từng cố lấy lòng Rebecca.
Tên đầy đủ: Andrew Jacks.
Một trong những nhân vật từng điều hành tôn giáo này trước khi nó mang tên Hy Vọng Tương Lai. Không phải lãnh tụ, mà như một mục sư tự trị—một giáo đường nhỏ tồn tại riêng lẻ.
Ngoài Andrew, còn vô số người như thế.
Chính Asley đã hợp nhất họ, biến những mảnh vụn tín ngưỡng dân gian thành một giáo phái tập quyền.
Nếu hắn không mang trong mình hận thù, người ta có thể nói hắn đã nâng một tín ngưỡng bản địa thành tôn giáo toàn cầu. Mỉa thay, nếu không có độc tâm ấy, hắn sẽ chẳng bao giờ thành công.
Nhưng chính những cải cách quá gấp gáp đó khiến nhiều tín đồ không phục.
Thông thường, người ta sẽ dạy dỗ thế hệ kế tiếp để loại bỏ phần tử chống đối, tạo một tầng lớp trung thành nắm quyền.
Nhưng Asley—với ngọn lửa trả thù thiêu đốt—không có thời gian cho những bước dài hơi như thế.
Hắn vội vã loại bỏ thành phần cuồng tín, phình to tôn giáo bằng oán độc, rồi trộn tất cả lại thành thứ quái thai mang tên Hy Vọng Tương Lai.
Vì vậy, ánh mắt hắn không dõi theo Rebecca, mà theo dõi những kẻ sẽ lại gần cô.
Hắn thả cô ra giữa giáo phái không rào cản.
Trong mắt hắn, cô chỉ là con thú ngoan đang sống trong chiếc chuồng hắn dựng.
Thực tế, hắn còn định dùng cơ hội này để nhổ tận gốc bè phản loạn. Trừng phạt trực tiếp là con dao hai lưỡi, nhưng kẻ dám động đến Sứ Đồ—ấy là phạm thánh. Một lý do hoàn hảo để thanh trừng.
Bởi khi tín điều bị xúc phạm, con người dễ mất lý trí nhất.
Khi giá trị thiêng liêng bị cướp, nỗi đau trong họ hóa thành cuồng nộ.
“Vậy tôi có thể ra ngoài từ hôm nay chứ?”
Asley gật đầu trước câu hỏi của Ngoại Thần.
“Tất nhiên, tiểu thư Rebecca. Nhưng cô phải đi cùng Joanna và Hunkeschni.”
“Được thôi. Tôi hiểu rồi, Hieronymus. Tôi sẽ làm vậy.”
Hieronymus đứng dậy, không hề chạm vào ly rượu. Hắn cúi đầu trước Rebecca, rồi mở cửa, bước đi.
Ngay khi cánh cửa khép lại, Hunkeschni—cô gái với mái tóc xám trắng—bước ra từ góc tối hành lang.
Một làn sương lam thẫm tràn ra, nuốt lấy ánh sáng và âm thanh.
Bên trong màn tĩnh mịch đó, Hunkeschni cất tiếng: “Ngài cho phép sao?”
“Phải. Dù là loài thú nào, phá tổ của nó cũng có thể khiến nó cắn trả. Từ chối mới là hành động nguy hiểm hơn.”
“Tổ à?”
Trong chốc lát, Hunkeschni chưa hiểu. Rồi cô nhận ra hắn đang nói đến thân thể Rebecca—tổ ấm của Ngoại Thần.
“Ngài xem thân thể ấy là cái tổ của nó?” cô hỏi. “Nhưng lỡ nó bỏ trốn thì sao?”
“Vậy thì ta bắt lại và nhốt vào lồng. Nhưng nó đã phục vụ chúng ta rất chăm chỉ. Một phần thưởng nhỏ cũng xứng đáng, phải không?”
Asley quan sát người đồng mưu.
Cô ta đã làm mọi việc cho hắn: giết kẻ cản đường, điều khiển xác chết, xé tan các tổ chức đối nghịch.
Phù Thủy Hoan Lạc.
Ngày còn ở Thần Quốc Yelran, giáo lý xem cô là kẻ thù không thể cùng tồn tại. Với hắn, cô là người chỉ sống vì niềm vui.
Nhưng chính vì thế, cô cũng là phù thủy mạnh đến mức sống sót qua mọi cuộc truy lùng. Hắn biết thế nên đã tìm đến cô sau khi Yelran sụp đổ.
Nếu kẻ từng đứng đầu Thần Quốc bỏ Chúa để lập giáo phái báo thù, thì Phù Thủy Hoan Lạc hẳn sẽ vui lòng giúp.
Quả nhiên, cô đã cho hắn mượn sức.
Cô có thể phản bội bất cứ lúc nào. Nhưng chừng nào hắn còn khiến cô thấy hứng thú, cô sẽ đứng cùng hắn cho đến khi mối thù hoàn tất. Đó là giao kèo giữa họ.
Cô nhìn hắn bằng đôi mắt mờ đục, trống rỗng. “Đừng hối hận.”
“Trái lại, Hunkeschni,” hắn đáp, “ta định dùng chuyện này để nhổ tận gốc bọn phản bội. Ta đã bảo Rebecca phải mang cô và Joanna theo mỗi khi ra ngoài. Hãy đi cùng và giám sát bất kỳ ai tiếp cận.”
Hunkeschni thoáng định phản đối, nhưng rồi chỉ khẽ gật đầu.
“Được. Tôi sẽ làm theo lệnh, hỡi Lãnh Tụ của Hy Vọng.”
Cô khẽ vung gậy. Lớp màn lam tiêu tán. Cô quay lưng bước vào trong.
Asley nhìn theo, rồi đeo lại mặt nạ Hieronymus và rời đi.
Có quá nhiều việc đang chờ hắn.
Sự báo thù, sau cùng, là món ăn đòi hỏi công phu.