Ngoại thần cần sự ấm áp

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

57 126

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

12 73

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

34 323

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

378 3374

WN - Chương 29

Trời giờ đã se lạnh, ngay cả giữa ban ngày. Lạnh đến mức lũ tín đồ phải khoác những tấm áo choàng dày và dài hơn trước.

Thời gian trôi qua, nhiều thứ đã đổi khác.

Trước hết — hơn hai trăm người đã nhận được Phúc Ấn.Điều đó nghĩa là giờ tôi có hơn hai trăm “kênh” để quan sát. Tất nhiên, tôi theo dõi tất cả.

Tôi từng nghĩ mình sẽ chạm đến giới hạn sau một trăm người, nhưng chẳng có giới hạn nào cả. Dù nhìn tất cả cùng lúc, tôi vẫn không đau đầu, không mất tập trung, và quyền năng của tôi cũng chẳng hề suy giảm.

Thật kỳ lạ… vì, nói thật nhé, tôi đang cho đi sức mạnh miễn phí.

Tôi đã nói rằng một ngày nào đó sẽ thu lại tất cả,nghĩa là giờ tôi đang chia sẻ vốn liếng của mình. Nhưng dù cho bao nhiêu, chẳng thấy dấu hiệu nào cho thấy sức mạnh trong tôi vơi đi.

Nên tôi đặt ra một giả thuyết mới.

Có lẽ tôi không hề ban phát quyền năng, mà chỉ kết nối.

Sức mạnh thật sự có lẽ được rút ra từ chính năng lực tiềm ẩn của họ.

Tôi chỉ đơn thuần đánh thức thứ vốn dĩ đã ngủ sâu trong họ.

Nếu vậy, tôi hiểu vì sao năng lực biểu hiện lại khác nhau ở mỗi người.

Nhưng nếu là trường hợp như thế…

Theo những câu chuyện tôi từng biết, điều này thường sẽ phải trả giá — bằng tuổi thọ, hoặc thứ gì quý giá. Nhưng ở đây, tôi chẳng thấy dấu hiệu nào.

Dù vậy, tôi mới chỉ đến thế giới này chưa đầy một năm. Khó mà nói chắc tuổi thọ của họ có thật sự ngắn lại không.

Thế nên, lúc này, tôi vẫn chưa thể khẳng định.

Tôi từng là một đại dương sâu thẳm ẩn dưới bề mặt. Phải chăng vì thế mà tôi không cạn kiệt, dù đã trao bản thân cho biết bao nhiêu người?

Rồi sẽ có ngày tôi biết câu trả lời.

Thay đổi thứ hai.

Thuộc hạ của Andrew dần dần xuất hiện, từng người một. Đáng tiếc, vẫn chẳng có thêm “Hơi Ấm” nào.

Dù tôi đã ngụ ý rằng mình muốn thêm phần mỗi ngày, Andrew vẫn cho rằng hai trăm là quá ít để chuẩn bị tế lễ riêng.

Điều khác biệt duy nhất — một trong số thuộc hạ của hắn đã lẩn vào nhóm ba người được ban Phúc.

Khi tôi ban Phúc Ấn và nhuộm Ánh Sáng của họ thành màu đen, tôi sao chép và hấp thụ toàn bộ ký ức của người đó. Dù họ có ý đồ gì, khoảnh khắc nhận Phúc Ấn, họ hoàn toàn trần trụi trước mắt tôi.

Nhưng tất nhiên… tôi đâu thể biết nếu ký ức của họ bị thao túng, bị thôi miên, hay bị bóp méo bởi điều gì khác.

Đó có thể là điểm yếu của tôi. Tôi phải ghi nhớ và điều tra thêm.

Thay đổi thứ ba.

Vương quốc Lasve, nằm ở phía tây, đã tấn công tổ chức Hy Vọng Tương Lai.

Nhưng Hieronymus đã đi trước một bước.

Hắn dụ quân đội Lasve đến một ngôi làng thuộc Cogni ở phía đông. Một nửa trong số đó là những làng đã bị “Hy Vọng” chiếm giữ — nơi họ cải đạo dân làng, bắt họ giết kẻ từ chối, và biến họ thành kẻ giám sát lẫn nhau.Không có gì bất ngờ.

Nửa còn lại là những làng bình thường của Cogni, chỉ mới bắt đầu bị rao giảng, hoặc còn chưa hề dính líu.

Quân Lasve tấn công bừa bãi.

Mà cũng đúng thôi — khi trong các làng bắt đầu xảy ra vài vụ khủng bố, ai còn tin được dân làng nào nữa?

Thế là Lasve thảm sát toàn bộ dân làng.Kết quả, họ đụng độ với Cogni.

Lẽ ra hai bên nên liên minh lại để xử lý giáo phái trước. Nhưng trong số những người mang Phúc Ấn của tôi có kẻ biết dùng năng lực gần giống tẩy não.

Chỉ cần một người ở vị trí dẫn đầu, việc điều khiển đám đông trở nên dễ dàng.

Chỉ cần một cú đẩy — khi máu đã đổ, chẳng còn ai dừng lại được.

Quá nhiều máu đã nhuộm đỏ mặt đất — dù là từ tay kẻ giết người hay thân xác kẻ bị giết.

Và giờ, hai vương quốc Lasve và Cogni đang bên bờ vực chiến tranh.

Tôi biết điều này đơn giản thôi — hơn một nửa người được ban Phúc đang tham gia vào chiến dịch đó.

Nhưng người chỉ huy không phải Hieronymus.

Kẻ ra lệnh cho họ lại là Wythgar.

Tôi từng nghĩ hắn chỉ là một giảng viên — kiểu như Bộ trưởng Giáo dục, dạy võ, dạy chiến thuật, dạy chiến lược.

Hóa ra, kẻ biết dạy chiến tranh cũng biết gây chiến.

Hắn dẫn dắt những người mang Phúc Ấn, ra lệnh cho họ, dùng họ như tướng lĩnh riêng.

Từng mệnh lệnh riêng rẽ rất khó hiểu, nhưng tôi có thể thấy và nghe gần như tất cả.Khi ghép lại, tôi hiểu hắn đã làm được những gì.

Thuộc hạ của Hieronymus thật đáng gờm.

Trong bốn người trực thuộc hắn, một là Andrew. Tôi từng nghĩ Wythgar cũng ôm mộng phản bội…nhưng không. Hắn làm việc tận tụy. Ít ra, Hieronymus vẫn còn một kẻ trung thành đáng nể.

Mọi thứ đang diễn ra suôn sẻ. Lasve và Cogni sẽ lao vào nhau, bận rộn đến mức chẳng còn để ý đến điều gì khác.

Rồi sẽ đến lúc Hieronymus dồn toàn bộ sức mạnhvào Anselus, kẻ thù hắn luôn coi là chính.

Ba thay đổi lớn. Ngoài ra còn vài thay đổi nhỏ.

Ví dụ như thế này. 

“Oa! Là Thánh Nữ kia kìa!” “Xin hãy ban Phúc cho con nữa đi!” “Thánh Nữ thật vĩ đại!”

Cách tôi tầm ba mét, mấy đứa trẻ trạc dưới mười tuổi đang vẫy tay sau hàng rào gỗ.Đằng sau chúng, người lớn — có lẽ là cha mẹ — đang chắp tay cầu nguyện.

Tôi chính thức ra mắt với vai trò con vật trong sở thú. Phải, đúng vậy.

Công việc của tôi là xuất hiện khoảng mười lăm phút mỗi ngày. Hieronymus sắp xếp chuyện đó từ tuần trước. Hắn nói chỉ cần xuất hiện trước tín đồ của “Hy Vọng” thôi, nhưng thực tế, tôi cảm thấy như bị nhốt trong lồng kính.

Ít nhất, họ không còn quá cảnh giác với tôi nữa. Cuộc sống ở đây vì thế cũng nhẹ nhõm hơn.

Nhưng mà…ném tôi vào giữa ngồn ngộn Hơi Ấm thế này có hơi quá đáng không?

So với đứa trẻ sơ sinh từng bị hiến tế, Ánh Sáng của lũ trẻ này mạnh hơn nhiều, và Hơi Ấm tỉ lệ thuận với Ánh Sáng đó.

Giờ thì tôi đã thấy quá nhiều trường hợp để nhận ra — trẻ con có Ánh Sáng lớn, nhưng Hơi Ấm lại ít.

Tầm bảy hay tám tuổi, Hơi Ấm của chúng mới bắt đầu tương xứng với Ánh Sáng trong ngực.

Vậy có nghĩa là, Hơi Ấm lớn lên cùng trí tuệ sao?

Tôi khao khát biết thêm, nhưng vẫn chẳng rõ Hơi Ấm thật sự là gì.

Chỉ biết rằng, nó thật êm dịu. Nó xua đi cái lạnh đang len dần vào, dù chỉ một chút, dù tôi chẳng hề cầu xin.

Những ý nghĩ vu vơ…rồi bất chợt — Một đứa trẻ leo qua hàng rào.

Người lớn phía sau hét lên thất thanh. Thật nực cười — như thể họ đang xem cảnh một đứa bé nhảy vào chuồng thú dữ.

Đứa trẻ vượt qua rào chỉ trong chớp mắt, vừa hét “Thánh Nữ ơi!” vừa chạy về phía tôi.

Tôi đứng yên. Joanna đã lao đến.

Trước khi thằng bé chạm vào tôi, nó đã bị cô bế bổng lên. Nó giãy giụa, vùng vẫy trong tay cô.

Nó muốn gặp tôi đến thế sao?

Hừm.

Nghĩ về dụng ý của Hieronymus —hắn gọi tôi là Sứ Đồ,bắt tôi đóng vai một vị thánh nữ. Hắn nói chỉ cần xuất hiện, mỉm cười, vẫy tay. Nhưng xuất hiện mỗi ngày thế này, bí ẩn nào còn lại?

Hay là hắn đang thử tôi?

Nếu vậy, tôi phải vượt qua. Ừm.

Tôi đứng dậy, bước tới. Đứa trẻ, vẫn vùng vẫy trong tay Joanna, bỗng nở nụ cười rạng rỡ.

Cơ thể Joanna căng lên. Cô thấy biểu cảm đó, rồi liếc nhìn tôi. Trong mắt cô phản chiếu hình ảnh một cô gái không biểu cảm đang tiến lại gần.

Cô khẽ lùi lại, như muốn che đứa trẻ sau lưng.

Tôi giơ tay chỉ vào nó.

Phản ứng như vậy là đúng…nhưng tôi tưởng cô xem tôi cũng là một đứa trẻ cơ mà. Hóa ra không. Cũng phải thôi — tôi là một con thú ăn thịt người.

Joanna đứng khựng lại, vẫn giữ chặt thằng bé, không chịu buông. Cô đang chống lại tôi.

Cô nghĩ rằng tôi không nên chạm vào nó sao?

Nhưng tôi đã chọn nó rồi. Cô không thể làm gì hơn.

Trong lúc cô do dự, tôi dừng lại ngay trước mặt họ, đặt tay lên má thằng bé.

Mềm quá. Chỉ cần vươn thêm chút nữa, tôi có thể hút sạch Hơi Ấm của nó.

Ánh Sáng của nó rất lớn, và Hơi Ấm chỉ nhỏ hơn đôi chút.

Tôi muốn nó.

Nhưng tôi kiềm lại. “Leo qua hàng rào nguy hiểm lắm. Em hiểu không?”

Thằng bé sợ hãi,đôi mắt run rẩy nhìn bàn tay tôi, rồi khẽ gật đầu.

Hừ. Có lẽ lũ trẻ cảm nhận được sự nguy hiểm trong tôi.

Tôi xoa đầu nó, rồi nhìn Joanna — người vẫn đang quan sát từng cử động của tôi. 

“Trả nó về đi.” 

“Vâng, Thánh Nữ Rebecca.”

Cô bế đứa trẻ trở lại hàng rào,trao nó cho người phụ nữ đang run rẩy — có lẽ là mẹ nó. Bà ta vội đánh nhẹ lên đầu con, rồi ôm chặt lấy nó. Thằng bé òa khóc.

Những người xung quanh nhìn họ — nửa ghen tị, nửa tôn thờ.Không ai còn nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi.

Hehe.

Đây chính là điều Hieronymus muốn, đúng chứ?

Tôi vẫy tay chào lũ tín đồ, rồi bước vào trong. Cảm giác Hơi Ấm chưa kịp chạm tới vẫn còn vương trên đầu ngón tay.

Đáng tiếc thật. Rất đáng tiếc.

Nhưng là một bước tiến. Họ sẽ dần hạ thấp cảnh giác. Tôi mong Hieronymus tiếp tục tin rằng tôi vô hại. Tôi mong hắn sẽ chấp nhận Phúc Ấn của tôi.

Tôi muốn tri thức đã mang tôi đến thế giới này.