Neon Genesis Evangelion: ANIMA

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6886

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19968

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 916

Tập 03 - Chương 47: Rời Khỏi Babel

Không lời nói, không văn tự, cũng chẳng có lấy một tấm bản đồ, mệnh lệnh chẳng thể nào truyền đi hay nhận lại, và hệ thống chỉ huy đã hoàn toàn tê liệt. Bên ngoài những bức tường óng ánh dải màu cầu vồng của tòa tháp, liên quân Nga và châu Âu đang kinh hãi tột độ, điên cuồng xả súng từ các vị trí vòng ngoài—và đôi khi, họ bắn vào cả chính đồng đội của mình.

Rốt cuộc thì, kẻ địch của họ là những thực thể vượt ngoài tầm hiểu biết của con người, chẳng tuân theo bất kỳ một logic nào. Một khi những người lính bắt đầu tự hỏi ai mới thực sự là kẻ thù, thì sự hồ nghi của họ sẽ chẳng bao giờ có điểm dừng. Hầu hết các cuộc tấn công tự phát của họ đều nhắm vào chính tòa tháp và chẳng đem lại hiệu quả gì—dù công bằng mà nói, nếu các chỉ huy của họ vẫn còn có thể ra lệnh, thì tòa tháp chắc chắn sẽ là mục tiêu hàng đầu. Nhưng vì không có cách nào để đánh giá kết quả của cuộc oanh tạc, những người lính vẫn cứ tiếp tục nã đạn. Những khẩu lựu pháo maser của Lực lượng Phòng vệ Mặt đất Nhật Bản, vốn được điều đến cùng đội quan sát, đã khai hỏa từ một khoảng cách xa đến vô dụng, liên tục đốt cháy những bức tường của tòa tháp.

Nhưng khi chuyện này tiếp diễn, nhiều người lính bắt đầu nhận ra điều gì đang xảy đến với mình.

Họ không thể giao tiếp, không phải vì họ đã quên mất ngôn ngữ, mà bởi vì lời nói của họ khi đến tai người nghe lại trở thành những âm thanh vô nghĩa.

Không chỉ không ai hiểu được ai, mà ngay cả máy móc của chính họ cũng gần như không hoạt động. Nhưng ngay cả khi không còn bất kỳ phương thức liên lạc hay phối hợp nào, mỗi cá nhân vẫn tin vào khả năng tự mình đưa ra quyết định và hành động. Và thế là, khoảng nửa giờ sau khi tòa tháp trỗi dậy, nhiều binh sĩ đã hiểu ra rằng mọi nỗ lực chiến đấu của họ đều chỉ là công cốc.

Không một lời nói, họ bắt đầu cất bước.

Họ không được phép nói. Họ không được phép ra hiệu. Không một ai nhìn bất kỳ ai. Họ chỉ lặng lẽ bước đi. Đó có lẽ là những gì mà con người trong truyền thuyết đã làm.