Asuka kết nối lại EVA-02 với hệ thống Allegorica. Ngay khi nguồn điện hoạt động trở lại, cô xả LCL ra khỏi khoang lái. Trong môi trường trọng lực yếu, cô dùng một thiết bị hút dịch phổi để tống hết chất lỏng ra ngoài. Cổ họng cô phát ra những tiếng rít khèn khẹt, và cảm biến sinh trắc trong khoang lái nhận thấy cô đang thở gấp. Hệ thống điều hòa không khí lập tức điều chỉnh nồng độ oxy, và một lúc sau, nhịp thở của cô cũng dần ổn định lại.
Lũ Q.R. Signum đã biến mất không một dấu vết.
Có báo cáo cho rằng khi một Angel Carrier và ấu trùng của nó bị tiêu diệt, tàn dư sẽ biến mất sau một thời gian ngắn. Dù Asuka không muốn đối mặt với sự thật này, nhưng cái viễn cảnh lũ kẻ thù có thể được tái chế vô thời hạn vẫn thoáng qua trong đầu cô.
「Có lẽ mình nên thiêu rụi chúng bằng một quả bom N2 nữa cho chắc ăn.」
Cái bóng hình người mà xung chấn tạo ra từ lớp bụi kia là gì?
Tiếng tim đập đã biến mất từ lúc nào mà Asuka không hay. Khi cô nhận ra tiếng động trầm đục ấy đã được thay thế bằng sự tĩnh lặng tuyệt đối, nó cứ như thể chưa từng tồn tại. Cảm biến của Eva chỉ thu được một cơn địa chấn yếu ớt từ xa dưới lòng đất, không đủ mạnh để cô có thể tự mình cảm nhận. Asuka lại một lần nữa cô độc. Nhưng khi trở lại không gian tĩnh mịch này, cô nhận ra một điều.
Sâu trong lồng ngực mình, cô có thể nghe thấy tiếng tim của chính mình đang đập—thình thịch, thình thịch—báo hiệu sự tồn tại của nó như ngọn hải đăng trong đêm. Tôi ở đây. Tôi ở đây.
Lần đầu tiên, cô nghĩ về nhịp tim của mình không chỉ đơn thuần là một cơ chế để tuần hoàn máu. Nhịp tim là một giai điệu nguyên sơ và căn bản nhất được gửi đến bản thể và cả thế giới bên ngoài.
Suy cho cùng, chính nhịp tim của Super Eva đã dụ được tên Armaros hùng mạnh ra mặt.
Asuka thản nhiên nhận xét, cứ như thể nhịp tim đó đã đẩy một người nào khác vào trận chiến sinh tử chống lại một Angel xâm nhập tâm trí và vật chủ đã bị biến thành xác sống của nó: 「Mình chắc chắn nhịp tim đó là của Super Eva.」
Nhưng bất chấp vẻ ngoài điềm tĩnh, cô đã mệt—đúng hơn là kiệt sức. Trạng thái nửa tỉnh nửa mê của Asuka cho phép những suy nghĩ của cô tự do tuôn chảy, không còn bị lý trí ràng buộc.
Phải chăng xung chấn đó là cách Shinji và Super Eva khẳng định sự tồn tại của mình?
Liệu cái nhịp điệu đặc trưng ấy có thể tạo ra hình ảnh của chính người biểu diễn nó không?
Nhưng ngay khi cô bắt đầu lơ mơ chìm vào giấc ngủ, cô đã tự vực mình dậy và nắm chặt cần điều khiển.
「Chưa được ngủ. Phải xử lý cái xác của con Carrier trước đã.」
Với cánh tay trái vẫn còn buông thõng bất lực, Eva-02 Allegorica chậm rãi chuyển động trở lại.