Tít tận nơi xa, Ayanami—Rei Quatre, kẻ đang trốn chạy—giật mình mở bừng mắt.
Cô đã lấy lại được đôi chút ý thức, dù cho bản ngã vẫn còn chông chênh, chập chờn giữa hai bờ tỉnh-mê—để rồi vòng lặp đó đột ngột bị cắt ngang bởi một cơn đau như thiêu như đốt.
Cô cảm thấy như thể mình đang bốc cháy từ bên trong, nhưng lại không hiểu tại sao.
Hơi thở cô tắc nghẹn. Cô khẽ rên rỉ.
*Mình sợ…*
Bất thình lình, cô bị nhấn chìm trong một cảm giác mà chưa một phiên bản Ayanami Rei nào từng thực sự trải qua—sự kinh hoàng.
Đi cùng với nỗi kinh hoàng là một nhận thức muộn màng—rằng cô và cỗ Eva của mình đang trôi dạt trong một không gian xa lạ, đen kịt như mực.
Cô không tài nào biết mình đang ở đâu. Mọi cảm biến trên Eva đều chỉ về con số không. Không thể xử lý được tình hình, cô bắt đầu hoảng loạn.
Trong lúc cơ thể nóng ran như lửa đốt, cô có cảm giác như mình đang bị cuốn phăng vào một dòng sông khổng lồ nơi đáy sâu của mặt đất.
Cô ôm chặt lấy ngực.
Luồng nhiệt đen ngòm chảy sâu vào trong cô, rồi bắt đầu len lỏi lên não bộ, như thể đang muốn nói: *Tìm thấy mày rồi.*
*D… dừng lại!*
Tiếng mạch đập thình thịch vang dội bên tai cô.
Luồng nhiệt đó đang cưỡng ép nhồi nhét thông tin vào não cô.
Những ký ức cô chia sẻ cùng các Ayanami khác quay cuồng hỗn loạn trong tâm trí, rời rạc và vỡ vụn.
Luồng nhiệt gắn kết những mảnh vỡ đó thành lời, và đôi môi cô hé mở bởi một ý chí không phải của riêng mình.
「Ta… sẽ không cho phép! Ta sẽ không cho phép nó tồn tại!」
Ngay khi những lời đó bất giác thốt ra, một ảo ảnh hiện lên trước mắt Quatre. Lần đầu tiên, cô nhìn thấy cỗ Eva mới của Shinji.