Một tuần đã trôi qua kể từ buổi chụp ảnh đầu tiên với Shinomiya-san. Ngay cả khi đã hoàn tất việc chọn lọc, xử lý và chỉnh sửa ảnh, tôi vẫn có cảm giác sự kiện hôm đó như một giấc mơ, một trải nghiệm phi thường đến khó tin.
Có lẽ là vì đối phương là cô bạn cùng lớp ngồi ngay cạnh tôi, một người nổi tiếng đến mức có cả fanclub trong trường. Lần đầu chụp ảnh riêng cho Yuzuha-san, tôi cũng đã phấn khích không yên, nhưng đó là vì nó thật sự là lần đầu tiên. Sau lần đó, kinh nghiệm đã được tích lũy, nên dù có chút căng thẳng, tôi cũng không đến mức đánh mất chính mình.
"Anno-kun, hôm nay chúng ta đi đâu vậy? Không chụp ảnh sao?"
"Tớ đã nói là đi mua sắm mà, đúng không? Chuyện chụp ảnh thì… chắc là nếu còn dư thời gian thôi."
Và rồi cuối tuần thứ hai cũng đến. Kế hoạch ban đầu của tôi là nằm ườn ở nhà, nhưng không hiểu sao cuối cùng lại thành ra một buổi đi chơi với Shinomiya-san.
Nơi chúng tôi đang đứng là Akihabara. Thú thật, đây là một khu phố khá xa lạ với hình tượng của Shinomiya-san, nhưng cửa hàng bán món đồ cần cho buổi chụp tiếp theo lại chỉ có ở đây, thế nên đành chịu vậy.
Nhân tiện, vì là đi ra ngoài nên hôm nay Shinomiya-san mặc thường phục. Đó là một chiếc váy liền nữ tính với họa tiết caro nâu. Thiết kế eo cao có thắt lưng càng làm tôn lên vóc dáng hoàn hảo của cô ấy. Trông cô lúc này trông hệt như một búp bê sứ được chế tác tinh xảo, và tôi đã vô tình ngây người ra ngắm nhìn—nhưng đây là bí mật.
Thực tế là, lần này khi hẹn gặp ở nhà ga, tôi vẫn là người đến sớm hơn và đứng đợi—đúng lúc ấy, những ánh mắt xung quanh đều nín thở, rồi như bị hút hồn mà đổ dồn về phía Shinomiya-san. Thế nên tôi hoàn toàn vô tội.
"Có cần phải chuẩn bị đồ chuyên dụng như vậy không? Dùng hàng sản xuất đại trà không được sao?"
Giữa dòng người đông đúc bất kể ngày thường hay cuối tuần, Shinomiya-san chợt hỏi một câu rất hợp lý.
"Tớ hiểu ý cậu. Ý cậu là vì chỉ dùng cho một buổi chụp nên không cần cầu kỳ, đúng chứ?"
Shinomiya-san gật đầu trước câu hỏi của tôi. Có lẽ cô ấy nghĩ rằng mua một món đồ đắt tiền chỉ để mặc một lần thì thật lãng phí. Tôi không hề có ý định phủ nhận suy nghĩ đó, thậm chí còn cho rằng đó là cách nghĩ thông thường.
"Nhưng nói ngược lại thì… cậu có nghĩ rằng chính vì là buổi chụp có thể chỉ diễn ra một lần, nên chúng ta càng muốn chăm chút cho trang phục không?"
"Chuyện đó thì đúng là vậy, nhưng mà…"
"Thì cũng tùy trường hợp thôi."
Yuzuha-san cũng có lúc dùng đồ có sẵn, nhưng cũng có khi chi tiền như nước để đặt may riêng. Đôi khi cô ấy còn bỏ công sức ra tự làm. Dĩ nhiên, cũng có những lúc chúng tôi thay đổi bối cảnh hoặc mùa để chụp lại với một bộ trang phục đã qua sử dụng. Làm vậy mang lại cảm giác tươi mới như thể lần đầu chụp với nó vậy.
"Điều quan trọng nhất là tìm ra cách tốt nhất để biến hình ảnh mà mình muốn chụp thành hiện thực. Và lần này, vì là một dịp đặc biệt, nên tớ muốn chúng ta hãy thật sự đầu tư."
"Tớ hiểu rồi. Tớ rất vui vì cậu đã làm vậy, nhưng mà, vấn đề quan trọng nhất là tiền bạc thì có ổn không đấy?"
"Về chuyện đó thì cậu không cần lo. Tớ với chủ cửa hàng sắp tới khá thân nhau, nên tớ nghĩ anh ấy sẽ linh động giúp đỡ thôi."
Cửa hàng chúng tôi đang hướng tới vốn là nơi Yuzuha-san hay lui tới. Tôi nghe nói cơ duyên bắt đầu từ một buổi chụp ảnh cho dự án. Khi Yuzuha-san đăng những bức ảnh chụp lúc đó lên mạng xã hội, chúng đã gây bão và mang lại doanh thu vượt xa dự kiến. Sức mạnh của một cosplayer hàng đầu đúng là không thể đùa được.
"Anno-kun này, có lẽ nào cậu có quan hệ rộng trong giới này hơn tớ tưởng tượng không?"
"Tớ vẫn chỉ là một tay máy nghiệp dư mới vào nghề thôi."
Dù sao thì người tôi từng chụp cũng chỉ có Yuzuha-san và Shinomiya-san. Những nhiếp ảnh gia nổi tiếng thì luôn được săn đón, lời mời chụp ảnh cứ đến tới tấp không ngừng.
"À, nói trước cho cậu biết. Chủ cửa hàng là người tốt, nhưng hơi khác người một chút, hay nói đúng hơn là có cá tính rất mạnh. Tớ nghĩ cậu sẽ hơi bối rối, nhưng hãy cố gắng thích nghi nhé."
"Ể? Ý cậu là sao ạ? Không phải là người kỳ quặc đâu đúng không!?!?!"
Shinomiya-san có vẻ lo lắng, trở nên hốt hoảng. Nhưng thật đáng buồn, chúng tôi đã đến nơi trước khi tôi kịp giải thích. Không nói gì thêm, tôi mở cửa và bước vào.
"Woa… tuyệt thật đấy."
Ngay khoảnh khắc bước vào trong, Shinomiya-san đã thốt lên một tiếng đầy thán phục, đôi mắt sáng lấp lánh.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là vô số quần áo. Từ trang phục của các nhân vật trong manga, game, anime, cho đến những bộ đồ hầu gái và cả bộ đồ bơi thi đấu—mục tiêu của ngày hôm nay—đều được trưng bày. Không chỉ vậy, cửa hàng còn bán cả tóc giả và các loại vải để đặt may từ đầu, đúng là một kho tàng tha hồ lựa chọn. Hơn nữa, nơi đây còn có phòng thử đồ, và trên tầng trên còn có cả khu vực chụp ảnh, một thiên đường thực sự đối với giới cosplayer.
"Chào cưng! Chị đợi cưng mãi đó, Takkun!"
Từ phía quầy, một người đàn ông với thân hình vạm vỡ quá mức cần thiết vừa vẫy tay vừa tiến về phía chúng tôi.
"Chào anh, Uesu-san. Anh làm ơn đừng gọi em là Takkun nữa được không?"
"Đối với chị, Takkun lúc nào cũng là Takkun bé bỏng dễ thương hết! Đừng có mà làm màu chỉ vì đi cùng một cô bé xinh xắn chứ!"
"Ơ, ờm… Anno-kun? Lẽ nào người này là…?"
Không biết là cô ấy ngạc nhiên trước sự tăng động quá mức này? Hay là bối rối vì người đàn ông trước mặt trang điểm đậm nữa? Shinomiya-san vừa trốn sau lưng tôi vừa rụt rè hỏi.
"Để tớ giới thiệu nhé, Shinomiya-san. Đây là Uesu Takeru-san. Anh ấy là chủ cửa hàng này, nơi cậu có thể tìm thấy mọi thứ cần thiết để cosplay, từ hàng may sẵn cho đến đồ đặt riêng. Dù trông có hơi… và cũng thường xuyên phiền phức, nhưng về cơ bản là vô hại nên cậu cứ yên tâm."
"Này Takkun! Cái kiểu giới thiệu đó thì quá đáng quá rồi đấy nhé?"
Có vẻ không vừa lòng với cách nói của tôi, anh chủ lên tiếng phản đối bằng một giọng nói ồ ồ. Shinomiya-san thì trông hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tôi rất hiểu cảm giác đó.
Lần đầu tiên tôi được Yuzuha-san dẫn đến cửa hàng —tên là 『Emotion』này —tôi cũng đã bối rối vô cùng. Và việc bị choáng ngợp bởi sự hiện diện của anh chủ Uesu rồi bị trêu chọc đủ điều đến nỗi giờ nó đã trở thành một kỷ niệm đẹp.
"Thôi được rồi, chị sẽ coi như đây là kiểu tsundere của Takkun và bỏ qua cho cưng vậy. Quan trọng hơn, không giới thiệu cô bé đi cùng cho chị sao?"
Tôi rất muốn phản bác rằng mình không phải tsundere, nhưng đành nén lại để câu chuyện được tiếp tục.
"Đây là bạn cùng lớp của em, Shinomiya Rinoa-san. Hôm nay bọn em đến để mua trang phục cho buổi chụp ảnh của bạn ấy."
"Hể… Takkun mà lại đi chụp ảnh với một cô bé khác ngoài Yuzuha-chan sao… Lại còn là một bạn cùng lớp xinh xắn thế này nữa. Cưng đã xin phép chưa đấy?"
"Về điểm đó thì em xin phép không bình luận. Anh làm ơn hãy giữ bí mật với Yuzuha-san nhé."
"Nói vậy khác nào tự nhận rồi còn gì? Thôi thì chị sẽ giữ im lặng, nhưng chị nghĩ chỉ cần cưng đăng ảnh lên là bị phát hiện ngay tắp lự thôi."
Yuzuha-san là người không bao giờ bỏ sót việc lướt mạng xã hội. Đúng như lời anh chủ nói, chỉ cần tôi đăng ảnh lên là sẽ bị tìm thấy và tra hỏi ngay lập tức, đó là điều có thể thấy trước.
"Chỉ cần nhìn ảnh mà biết được ai là người chụp sao ạ?"
Shinomiya-san rụt rè cất lên một câu hỏi ngây thơ. Đáp lại cô ấy, anh chủ mỉm cười.
"Tất nhiên rồi, với người tinh mắt thì sẽ nhận ra ngay. Cách chụp, bố cục, cách chỉnh sửa và xử lý ảnh đều sẽ lộ ra những nét riêng như thói quen của người đó vậy. Với Yuzuha-chan, người có Takkun là nhiếp ảnh gia riêng, thì càng dễ nhận ra hơn nữa."
"Thì em cũng không có dự định đăng ảnh của Shinomiya-san lên, nên chỉ cần anh chủ không nói ra thì em nghĩ sẽ không có vấn đề gì."
"Ồ, vậy sao? Chụp được ảnh đẹp thế mà không khoe thì thật là lãng phí."
"Nhưng mà tại sao lại không đăng chứ, hẳn lf có lý do nào đó chứ?"
Anh chủ và Shinomiya-san đồng thanh hỏi. Đó là một câu hỏi rất hợp lý, và nếu tôi là người ngoài cuộc, tôi cũng sẽ hỏi y như vậy.
"Dĩ nhiên là em cũng đã nghĩ đến việc đăng bài. Nhưng có một lý do chí mạng khiến em tuyệt đối không thể công khai được."
Vừa nói, tôi vừa cho anh chủ xem những bức ảnh hôm trước đã chuyển vào điện thoại. Ngay khi nhìn thấy, anh chủ dường như đã hiểu ra lý do và kêu lên một tiếng "Àà…".
"Ra là vậy, thế này thì đúng là muốn đăng cũng không được rồi. Mà nói chứ, Takkun lần này hơi bất cẩn rồi đấy?"
"Vâng… đến khi em nhận ra thì đã quá muộn."
"Lần sau nếu có chụp với đồng phục thì ít nhất cũng nên dùng hàng may sẵn nhé."
Lý do không thể công khai những bức ảnh. Nói tóm lại, đó là vì chúng tôi đã chụp với bộ đồng phục của trường Cao trung Ginka. Người biết nhìn vào áo blouse hay chân váy là có thể nhận ra trường nào ngay, và dù có che mặt thì cũng có khả năng bị nhận dạng qua vóc dáng.
Nói cách khác, là để tránh bị lộ danh tính. Sau khi tôi giải thích điều đó, Shinomiya-san cũng gật gù như đã hiểu ra.
"Ra là vậy ạ. Nhưng mấy tấm ảnh đó chỉ phục vụ mục đích cá nhân nên em cũng không để tâm lắm.”
"Thật sự rất lãng phí đó nha. Nếu là cặp đôi của cưng với Takkun, chẳng phải có thể trở thành một tên tuổi lớn sánh ngang với Yuzuha-chan sao?"
"Không sao đâu ạ. Dù sao thì em cũng không chụp ảnh vì mục đích đó."
Chúng tôi không lập trang web cho người hâm mộ, cũng không làm sách ảnh để bán. Đây là một hoạt động để chính Shinomiya-san tìm ra một con người mà bản thân cô ấy chưa từng biết đến.
"Nói thì nói vậy chứ ảnh ọt cũng khêu gợi ra phết đấy chứ? À! Hay là Takkun… muốn độc chiếm dáng vẻ khiêu gợi của cô bạn cùng lớp cho riêng mình hả?"
"Ể!?? Có thật không vậy, Anno-kun!?"
"Sao lại thành ra thế này được vậy…"
Trước lời lẽ của hai cô gái (?), tôi chỉ biết nhún vai chán nản. Dù vậy, bảo tôi có thể phủ nhận hoàn toàn lời của anh chủ thì quả là nói dối.
"Thôi được rồi. Chuyện chọc ghẹo Takkun đến đây thôi. Chúng ta vào việc chính nhé?"
Anh chủ Uesu nháy mắt một cái đầy đáng yêu như thể có cả ngàn vì sao bay ra. Cử chỉ thì dễ thương nhưng vẻ ngoài lại quá ấn tượng khiến tôi không biết phải phản ứng thế nào, nhưng nếu dám nói ra, chắc chắn tôi sẽ ăn một cú đấm sắt không cần hỏi han. Tạm thời, tôi chỉ im lặng gật đầu.
"Thứ cưng muốn là đồ bơi thi đấu, đúng không? Lựa chọn một bộ trang phục táo bạo như vậy cho buổi chụp thứ hai. Cái kiểu tấn công đó, chị đây không ghét đâu nha!"
Đúng như lời anh chủ, việc chọn đồ bơi thi đấu ngay sau bộ đồng phục cũng khiến tôi có chút suy nghĩ. Nhưng đây lại chính là yêu cầu của Shinomiya-san.
"Thật ra em nghĩ dùng bộ đồ bơi đi học hồi cấp hai cũng được, nhưng bị Anno-kun cản lại mất rồi."
"Á ha ha ha! Rinoa-chan, cưng đề nghị dùng đồ bơi đi học sao? Đừng bảo là trên ngực áo có luôn cả biển đấy nhá?"
"Vâng! Có ghi chữ “Shinomiya” to đùng luôn ạ!"
Không hiểu sao Shinomiya-san lại ưỡn ngực đầy tự hào khi nói điều đó, khiến tôi phải ôm đầu, còn anh chủ thì vỗ tay cười sằng sặc.
"Tuyệt vời!! Mà còn là đồ hồi cấp hai thì có nghĩa là, đương nhiên là không vừa size nữa đúng không?"
"Em đã thử mặc ở nhà rồi, về cơ bản thì không có vấn đề gì ạ. Chỉ là phần ngực hơi, một chút… à không, là khá chật ạ."
Nói rồi, Shinomiya-san cười ngượng ngùng. Chỉ trong vài năm mà đã chật cứng, cô ấy đã phát triển đến mức nào vậy, nghĩ đến đó, tôi vội gạt phăng dòng suy nghĩ trong đầu. Cứ coi như mình chưa nghe thấy gì đi. Mà chuyện này đâu phải chuyện để kể cho một người mới gặp lần đầu như anh chủ nghe.
"Ngực của cưng thì khủng rồi nên cũng phải thôi. Nhưng mà cái cảnh mặc đồ bơi không vừa size, ngực như muốn tràn cả ra ngoài cũng là tuyệt nhất đó nha… Takkun cũng nghĩ vậy đúng không?"
"Anh có thể đừng lôi em vào chuyện này được không?!"
Trước câu hỏi của anh chủ, tôi bất giác hét lên. Nếu hỏi có muốn xem Shinomiya-san trong bộ đồ bơi đi học không vừa size hay không, câu trả lời tất nhiên là có, nhưng tôi không đủ can đảm để thẳng thắn thừa nhận điều đó.
"Làm bộ làm tịch gì thế! Đối với con trai, cái cảnh 'ngực em sắp tràn ra khỏi áo bơi mất rồi!' chẳng phải là một sự lãng mạn sao!"
Anh chủ vừa hét vừa nắm chặt lấy vai tôi. Âm lượng lớn đến mức không cần thiết, khiến màng nhĩ và cả não tôi như rung lên đau điếng, nhưng tôi cũng gân cổ cãi lại.
"Ồn ào quá! Anh đọc nhiều doujinshi khiêu dâm quá rồi đấy! Mà đừng có nói những chuyện như vậy trước mặt một cô bé khách hàng mới đến lần đầu chứ!?!?!"
"Chị đây trước giờ vẫn luôn như vậy! Kinh doanh vẫn thuận lợi! Tiếc cho cưng quá!"
Anh chủ lè lưỡi trêu chọc tôi như một đứa trẻ. Tôi chỉ muốn tặng cho cái bản mặt đó một cú đấm thẳng tay phải, nhưng đã bị nụ cười gượng của Shinomiya-san ngăn lại.
"Thiệt tình. Vụ này thì chị muốn từ từ nói chuyện cho ra lẽ… nhưng hôm nay tạm tha cho cưng. Rinoa-chan, lại đây với chị một chút được không?"
"Này, chờ đã cái ông chủ biến thái kia. Anh định làm gì Shinomiya-san?"
Cái tình huống này mà anh ta vẫn rủ rê được. Tôi lập tức đứng chắn trước Shinomiya-san để bảo vệ cô ấy, nhưng anh chủ chỉ thở dài một cách chán nản.
"Đừng có làm cái mặt đáng sợ đó. Chị chỉ định để Rinoa-chan chọn mấy bộ đồ bơi đã chuẩn bị sẵn thôi mà."
"…À, ra là vậy?"
"Chị cũng sẽ cho bé nó thử đồ nhưng sẽ nhờ một nhân viên nữ khác lo nên cứ yên tâm. Thế nhé Rinoa-chan, đừng sợ, lại đây với chị nào."
Ngược lại ấy chứ, giờ chỉ thấy bất an hơn thôi, tôi thầm nghĩ trong đầu, nhưng có vẻ Shinomiya-san đã yên tâm trước lời của anh chủ.
"Em hiểu rồi. Vậy thì Anno-kun, tớ đi một lát nhé."
"…Ừm, cẩn thận nhé. Có chuyện gì thì cứ hét thật to lên đấy?"
"Lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện nghiêm túc nhé, Takkun."
Để lại một câu nói cùng với một nụ cười, anh chủ dẫn Shinomiya-san đi vào sâu bên trong cửa hàng. Cuối cùng cũng được yên tĩnh, tôi vừa thở phào một hơi thì…
"Bộ nào cũng dễ thương quá! Nhưng có hơi táo bạo quá không ạ?"
"Nói gì vậy Rinoa-chan! Đó mới chính là điểm hay của đồ bơi thi đấu chứ! Thôi, đừng lằng nhằng nữa, mặc thử hết đi! Chị gợi ý cho cưng nhé…"
Cuộc trò chuyện của hai người họ vọng ra khiến tôi thực sự đau đầu và chóng mặt. Tôi rất muốn chạy ra ngoài lánh nạn, nhưng làm vậy thì chắc chắn sẽ bị anh chủ nổi trận lôi đình. Đành phải ngoan ngoãn chịu đựng thôi.
"Không được đâu nhé Takkun. Cứ thở dài mãi là hạnh phúc chạy mất đấy?"
"Ể, anh về rồi sao?"
Nhanh hơn tôi nghĩ rất nhiều, hay nói đúng hơn là còn chưa đủ thời gian để chờ một ly mì ăn liền.
"Thì đương nhiên rồi! Chị nghĩ để Takkun một mình thì tội nghiệp quá nên phải vội vàng quay lại chứ!"
"…Nói sự thật đi?"
"Tại Rinoa-chan đã bắt đầu thử đồ trước cả khi chị kịp mở lời giới thiệu mấy mẫu chị tâm đắc, nên chị rảnh tay quá đó mà."
Đây là lần đầu tiên đấy, anh chủ vừa nói vừa cười khổ. Có thể làm một người có mức tăng đọng cso thể nói là không phanh như anh chủ phải bối rối, Shinomiya-san quả là không tầm thường. Trong khi tôi phải mất một thời gian khá dài mới quen được.
"Nhưng chị thực sự bất ngờ đấy. Takkun mà lại cùng một cô bé khác ngoài Yuzuha-chan đến cửa hàng. Không biết ngày mai tuyết có rơi không nhỉ?"
"…Cũng là do hoàn cảnh thôi ạ. Chính em cũng không thể ngờ là mình sẽ chụp cho một người khác ngoài Yuzuha-san."
Ít nhất tôi đã nghĩ mình sẽ bị giữ làm nhiếp ảnh gia riêng cho Yuzuha-san thêm vài năm nữa. Ai mà ngờ lại có thêm một môi quan hệ bị mật chúp ảnh với cô bạn cùng lớp
"Mà chị nói này, Yuzuha-chan hơi ích kỷ quá đấy. Thương cho roi cho vọt, không biết con bé có gì mà phải bất an nhỉ?"
"Đó là điều em muốn hỏi nhất đấy… mà em cũng không có gì bất mãn cả."
Có thể chụp ảnh riêng cho một cosplayer hàng đầu mà ai cũng ao ước, với tư cách là một nhiếp ảnh gia, đó là một niềm hạnh phúc không gì sánh bằng.
"Chính vì vậy, khi nhận được tin nhắn của Takkun bảo 'em sắp đi xem trang phục để chụp ảnh với người khác ngoài Yuzuha-san', chị đã vui lắm đó. Đã thế cưng còn dẫn theo một cô bé xinh xắn không thua kém gì Yuzuha-chan, làm chị phấn khích gấp bội luôn!"
Anh chủ vừa cười ha hả vừa vỗ bôm bốp vào vai tôi. Thân hình anh to con hơn tôi rất nhiều nên mỗi cú vỗ đều rất mạnh và đau vô cùng.
"Cưng đã dùng thủ đoạn gì để chiếm được cô bé đáng yêu như vậy hả? Với khuôn mặt và vóc dáng đó, ở trường chắc là nổi tiếng lắm đúng không!"
"Chuyện đó thì… cô ấy nổi tiếng đến mức có cả fanclub trong trường đấy ạ."
"Thế thì chị càng tò mò hơn nữa, không biết cưng đã dùng mưu mẹo gì. Chắc không phải là nắm được điểm yếu rồi uy hiếp con bé đấy chứ?"
"Ha ha ha…"
Bị anh chủ nhìn bằng ánh mắt dò xét, tôi bất giác cười gượng rồi lảng đi. Thật ra là tôi đã bị nắm được điểm yếu…
"Này Takkun! Dù Rinoa-chan có dễ thương đến mấy thì cũng không được uy hiếp con bé! Diễn biến đó đúng là thuộc về thế giới của doujinshi khiêu dâm rồi!"
Anh chủ hoảng hốt nắm lấy vai tôi và lắc qua lắc lại. Cảnh tượng này còn làm tôi chóng mặt hơn cả mấy trò chơi cảm giác mạnh.
"Sao hả, Takkun! Tùy vào tình hình mà chị sẽ cùng cưng đến đồn cảnh sát, nên hãy khai ra hết đi!"
"T-trước hết, anh bỏ tay ra khỏi vai em và ngừng lắc đã…"
Cứ thế này nữa chắc tôi sẽ say mà nôn mất. Nhưng lời kêu cứu thảm thiết của tôi không thể đến được với anh chủ đã hóa thành một đoàn tàu mất phanh. Ai đó cứu tôi với.
"—————Anh cứ yên tâm, Uesu-san. Mối quan hệ giữa em và Anno-kun hoàn toàn trong sáng ạ."
Ngay khi tôi tưởng mình sắp mất đi nhân phẩm, thì Shinomiya-san đã thử đồ xong và từ trong bước ra. Trên tay cô ấy là một bộ đồ bơi được gấp gọn gàng.
"Giữa chúng ta không có gì mờ ám cả. Phải không, Anno-kun?"
"…À , Ừm đúng vậy."
Shinomiya-san mỉm cười một cách đáng yêu. Tôi chỉ biết gật đầu. Tuyệt đối không phải là tôi khuất phục trước áp lực.
"Vì vậy anh đừng lo lắng. Những bức ảnh anh xem lúc nãy cũng không phải do Anno-kun chỉ đạo, mà là kết quả của việc em vô thức tự cởi đồ thôi ạ."
"Nói vậy thì chị lại càng lo cho những buổi chụp sau này hơn đấy… nhưng nếu Rinoa-chan thấy ổn thì chị cũng không nói gì thêm. Chỉ là có chuyện gì thì phải lập tức nói với chị ngay nhé?"
"Cảm ơn anh đã lo lắng cho em. Nếu Anno-kun có làm gì bậy bạ với em, em sẽ báo cáo ngay ạ."
"Dù trời có sập xuống thì tớ cũng không làm chuyện đó đâu nhé?"
"Ý cưng là Rinoa-chan không có sức hấp dẫn à? Chụp được những bức ảnh khiêu gợi như vậy mà không có cảm giác gì sao? Nói vậy thì thật là quá thất lễ đấy!"
Dù tôi có trả lời thế nào thì cũng bị mắng, thật là quá vô lý. Giả sử tôi mà lỡ miệng nói rằng mình hưng phấn hay muốn tấn công cô ấy, chắc chắn sẽ bị áp giải đi ngay lập tức.
“Thôi không đùa nữa. Rinoa-chan, em đã chọn được bộ nào chưa?”
“Rồi ạ. Bộ nào cũng dễ thương nên chọn hơi vất vả, nhưng em đã quyết định được rồi. Cảm ơn anh đã cho em thử đồ nhé.”
“Không có gì đâu cưng. Mấy bộ đó đều là hàng mẫu thử cho mùa hè cả. Cứ lấy bộ nào cưng thích đi! Nhưng bù lại, sau buổi chụp ảnh thì nhờ cưng nhé?”
Trước cái nháy mắt đầy mờ ám của anh chủ, Shinomiya-san mỉm cười đáp lại, “Vâng, cứ để em lo!” Đừng có bàn tính chuyện mờ ám sau lưng tôi chứ.
“Chờ đã anh chủ. Chuyện nhận đồ mẫu thử em đâu có nghe nói? Mà anh định bắt Shinomiya-san làm gì!?!?”
Chuyện tôi nói trước với anh ấy chỉ dừng lại ở việc đến xem trang phục. Sao bây giờ lại thành ra tặng luôn cả đồ mẫu thử thế này?
“Thì tại nếu chị nói trước, thể nào Takkun cũng từ chối cho xem! Thỉnh thoảng cũng phải biết nhận lòng tốt của người khác đi chứ!”
“Đương nhiên em sẽ từ chối rồi! Nếu là Yuzuha-san thì không nói, nhưng Shinomiya-san hoàn toàn là dân nghiệp dư. Dù cô ấy có dễ thương đến mấy thì em nghĩ cũng chẳng có hiệu quả quảng cáo đâu. Mà em cũng đâu có định công khai ảnh, đúng không?”
“Thế nên chị mới nói là đưa đồ mẫu thử còn gì! Chị đây cũng đâu có định dùng Rinoa-chan làm người mẫu quảng cáo!”
Vậy thì có gì để nhờ Shinomiya-san nữa đâu nhỉ? Mà nhân tiện, Shinomiya-san, sao cậu lại đỏ mặt thế kia?
“Điều chị muốn nhờ Rinoa-chan chỉ là cho chị nghe cảm nhận về sản phẩm mẫu thôi. Mặc vào rồi, chụp ảnh rồi, cảm giác thế nào, có điểm nào tốt, điểm nào chưa được, chị muốn nghe những thông tin chân thật như vậy.”
“À, đồ mẫu thử là theo ý đó…”
“Tất nhiên, với những bộ đồ bơi còn lại, chị cũng sẽ tìm những bé phù hợp khác và nhờ họ góp ý tương tự thôi.”
Theo lời anh chủ giải thích, thời điểm tôi liên lạc lại trùng hợp với lúc những bộ đồ bơi mẫu thử vừa được gửi đến. Vì chúng không phải hàng để bán, nên anh ấy đã nảy ra ý định tặng luôn cho chúng tôi để nhờ góp ý sau.
“Thế nên cứ yên tâm mà mang về đi. Nếu cưng thích nó thì lần sau hãy đến mua sản phẩm của cửa hàng chị nhé.”
“...Em hiểu rồi. Cảm ơn anh, anh chủ.”
“Em sẽ tổng hợp cảm nhận và gửi lại đầy đủ!”
Tôi và Shinomiya-san cùng cúi đầu trước người anh lớn có vẻ ngoài kỳ quặc nhưng lại vô cùng hào phóng này. Những lúc như thế này, tôi lại càng thấm thía rằng mình vẫn còn là một đứa trẻ.
“Thế nên đừng có ngại. Mà này Rinoa-chan, trước khi về chị muốn hỏi một chuyện, được không?”
“? Chuyện gì vậy anh?”
“Rinoa-chan này, có lẽ nào... em là em gái của người mẫu Shinomiya Alice không?”
Ngay khoảnh khắc anh chủ vô tình hỏi câu đó, nụ cười hiền hòa trên gương mặt Shinomiya-san bỗng chốc tan biến. Cùng lúc đó, không khí trong cửa hàng đột nhiên trở nên căng như dây đàn, khiến tôi và anh chủ bất giác nhìn nhau.
“...Vâng. Đúng là Shinomiya Alice là chị của em. Có vấn đề gì sao?”
Một giọng nói trầm thấp đến lạnh sống lưng. Dù không có sát khí, nhưng ánh mắt sắc lẻm của cô ấy như thể chỉ cần chọn sai một đáp án thôi là trò chơi sẽ kết thúc ngay lập tức.
“Không, chỉ là chị đã từng làm việc cùng cô ấy vài lần. Thấy khí chất hai người giống nhau, lại cùng họ nên chị đoán vậy thôi. Cô ấy cũng có kể là có một cô em gái dễ thương nữa.”
“...Vậy sao.”
Shinomiya-san lẩm bẩm với vẻ mặt như vừa phải nuốt một thứ gì đó đắng ngắt. Rõ ràng đây không phải là biểu cảm vui mừng hay ngượng ngùng, mà có vẻ hoàn toàn ngược lại.
“Chị không có ý gì khác đâu nên cứ yên tâm nhé. Tự nhiên lại hỏi chuyện lạ lùng như vậy, xin lỗi cưng.”
“Không sao đâu. Em chỉ hơi ngạc nhiên vì chị em lại là người quen của anh Uesu.”
Nói rồi, Shinomiya-san mỉm cười. Sắc thái trên gương mặt cô đã trở lại bình thường, tôi thở phào nhẹ nhõm. Không khí trong phòng vốn lạnh như băng cũng ấm dần lên.
“Vậy thôi anh chủ. Bọn em xin phép về đây.”
“Ủa, đã đến giờ này rồi sao. Xin lỗi đã giữ hai đứa lại nhé. Chị mong chờ ảnh với cả cảm nhận lắm đó.”
“Thật sự cảm ơn anh về mọi thứ, anh Uesu. Cảm nhận em sẽ gửi sau, anh chờ nhé.”
Chúng tôi cúi đầu thêm một lần nữa, rồi rời khỏi 『Emotion』 trong lúc anh chủ tươi cười vẫy tay chào tạm biệt.
***
Lúc chúng tôi ra khỏi cửa hàng, trời đã bắt đầu nhá nhem tối. Tôi không nghĩ mình đã ở đó lâu đến vậy, chắc là do đã dành kha khá thời gian để thử nhiều bộ đồ.
Nếu bây giờ về nhà rồi bắt đầu chụp ảnh, lúc xong chắc đã khuya lắm rồi. Tốt nhất là hôm nay nên giải tán ở đây thôi. Ngay khi tôi định mở lời đề nghị thì…
“Này, Anno-kun. Lát nữa tớ đến nhà cậu có được không?”
Ngược lại, Shinomiya-san đã lên tiếng trước.
“Cậu đến nhà tớ thì cũng không chụp ảnh được đâu.”
Bây giờ là hơn năm giờ rưỡi chiều. Từ đây về nhà tôi đi tàu cũng chỉ mất khoảng ba mươi phút, không xa, nhưng chỉ cần làm thêm gì đó một chút là trời sẽ tối ngay.
“Chuyện đó tớ biết. Tớ nghĩ là hôm nay chúng ta có thể cùng nhau bàn bạc xem nên chụp theo hình thức nào, cậu thấy sao?”
Đúng là việc bàn bạc trước thì không thừa. Nếu thống nhất được ý tưởng từ trước, thời gian chụp sẽ được tận dụng tối đa và cũng có thể chỉnh sửa linh hoạt.
“Chuyện đó thì tớ rất muốn làm, nhưng… đâu nhất thiết phải là hôm nay, đúng không?”
“Chẳng phải người ta hay nói ‘rèn sắt khi còn nóng’ sao? Tớ đã mất công thử đồ rồi nên muốn định hình ý tưởng sớm.”
“...Cũng có lý.”
“Với lại cậu đừng lo về thời gian. Tớ về muộn một chút cũng không có vấn đề gì dâu.”
Dứt lời, Shinomiya-san nở một nụ cười gượng, nhưng trong ánh mắt lại phảng phất nét cô đơn. Điều đó, cùng với phản ứng lạnh lùng lúc nãy khi nhắc đến chị gái, khiến tôi không khỏi lo lắng. Dù vậy, tôi hiểu rằng đây là một chủ đề nhạy cảm, và cũng giống như lý do sâu xa của việc cô ấy muốn chụp “một con người khác”, đó không phải là chuyện tôi có thể tùy tiện xía vào.
“Nếu cần thì ngày mai cũng là ngày nghỉ, chúng ta có thể tổ chức một buổi ngủ lại ở nhà Anno-kun cũng được nhỉ.”
“Không được là không được! Cùng lắm là ăn tối chung với nhau thôi!”
Chỉ riêng việc hai đứa đi mua sắm, mà lại còn mua đồ bơi thi đấu dùng để chụp ảnh, nếu bị biết thì tôi đã bị ghi vào sổ đen rồi. Giờ mà còn dám cho cô ấy ngủ lại nhà thì chắc tôi sẽ bị xử tử tại trận mà không có lấy một cơ hội để giải thích mất. Mà thôi, ăn tối chung thì cũng tương tự vậy mà.
“Đành vậy. Hôm nay tớ sẽ nhân nhượng chỉ ăn tối thôi vậy. Cậu phải biết ơn sự rộng lượng của tớ đấy nhé?”
“Rộng lượng cái gì chứ. Nhờ sự tùy hứng của cậu mà đầu tớ đau như búa bổ đây này…”
“Con trai thì đừng có để ý mấy chuyện nhỏ nhặt! Mà này, Anno-kun có muốn ăn gì không?”
Bị hỏi, tôi đâm ra suy nghĩ, nhưng câu hỏi “tối nay ăn gì” luôn nằm trong top ba những câu hỏi bất ngờ khó trả lời nhất.
Bố mẹ tôi đi công tác nước ngoài đã hơn một năm. Dù tiền sinh hoạt phí được gửi đều đặn, nhưng về cơ bản tôi vẫn tự nấu ăn. Tuy nhiên, tôi cũng không làm được món gì cầu kỳ, thực đơn cũng chỉ có hạn.
“Thế Shinomiya-san muốn ăn gì không? Tớ sẽ theo ý cậu.”
Tôi quyết định gạt câu trả lời của mình sang một bên và hỏi ngược lại. Dù sao thì Shinomiya-san cũng là khách. Phục vụ món khách thích chính là nhiệm vụ của chủ nhà. Chắc vậy.
“Thật ra, tớ có một món muốn ăn thử một lần, có được không? Được chứ!?!? Mà thôi tớ không cần nghe câu trả lời của Anno-kun đâu!”
“Vậy thì ngay từ đầu cậu hỏi tớ làm gì!?!?”
Đây không còn là tùy hứng hay ích kỷ nữa. Đây là lối suy nghĩ của một kẻ độc tài, luôn cho rằng ý kiến của mình là tuyệt đối. Dù tôi có khóc lóc van xin thì kết quả cũng không thay đổi. Thật là vô lý. Nhưng đấy lại là Shinomiya Rinoa - một cô gái khiến người ta chỉ muốn thở dài một hơi rồi bỏ qua tất cả.
“Tớ muốn ăn thử đồ ăn vặt!”
“...Hả?”
Cô tiểu thư này tự nhiên lại nói gì vậy.
“Từ lúc sinh ra đến giờ, tớ đã bị bố mẹ cấm ăn đồ ăn vặt vì lý do không tốt cho sức khỏe. Thế nên nhân cơ hội này, tớ muốn ăn thử một chút…”
“R-ra là vậy…”
Trước áp lực từ Shinomiya-san đang ghé sát mặt lại và giải thích đầy nhiệt huyết, tôi bất giác lùi lại. Tuyệt đối không phải vì mùi hương ngọt ngào phảng phất từ người cô ấy khiến tôi rung động đâu.
“Cơ mà, nếu Anno-kun vẫn muốn ăn đồ nhà nấu bằng được, thì tớ cũng không phản đối đâu... Tiện thể nói luôn, món tớ thích là hamburger bít tết.”
“Sao cậu lại nói như thể mặc định là tớ nấu vậy? Chẳng phải lúc này câu nên nói ‘Để tớ nấu cho!’ như trong manga mới đúng chứ?”
“Cái thời đàn ông không vào bếp đã xưa rồi, Anno-kun! Bây giờ cả hai cùng đi làm là chuyện bình thường. Tức là Anno-kun nấu cho tớ một bữa cũng không có gì lạ cả!”
“Grừừừ… chỉ những lúc thế này là lý sự cùn ghê…”
Thấy tôi càu nhàu, Shinomiya-san đắc thắng ưỡn ngực, mặt vênh lên. Vẻ mặt trẻ con đáng yêu đó khiến cơn bực của tôi tan biến.
“Haizz… được rồi. Vậy thì hôm nay chúng ta giải tán ở đây nhé.”
“Chúng ta sẽ bàn bạc ở nhà Anno-kun và tổ chức tiệc đồ ăn vặt buổi tối!”
Thật buồn thay, ý kiến của tôi đã bị phủ quyết. Nếu cô ấy muốn ăn đến vậy, sao không đi cùng bạn bè sau giờ học nhỉ? Khi tôi hỏi điều đó, Shinomiya-san nở một nụ cười đượm buồn.
“Bạn bè, nhỉ. Đúng là vậy… đi được thì tốt, nhưng cũng khó lắm.”
“Vậy sao? Tớ nghĩ chỉ cần Shinomiya-san mở lời là mọi người sẽ đi ngay chứ?”
Mọi người chắc sẽ vui vẻ đi cùng ngay. Nếu nói với mấy người trong fanclub thì lại càng chắc chắn. Chỉ có điều, trong trường hợp đó, một cuộc chiến đẫm máu giữa các thành viên, bao gồm cả đội cận vệ, có lẽ sẽ nổ ra.
“Đúng là những người xung quanh tớ đều rất tốt, nếu tớ rủ thì có lẽ họ sẽ đi. Nhưng nếu hỏi đó có phải là bạn bè hay không, thì lại là một chuyện khác.”
“……?”
Tôi lại càng không hiểu. Lẽ nào những người bạn cùng lớp ngày nào cũng vui vẻ trò chuyện trong lớp học lại không phải là bạn bè của Shinomiya-san sao?
“Nói ra điều này có lẽ hơi thất lễ với họ, nhưng chỉ nói chuyện với nhau không có nghĩa là bạn bè đâu. Nhất là khi mình có thể nhìn thấu được ý đồ thực sự của đối phương.”
“...Ra là vậy, là chuyện đó sao.”
“Tớ tuy trông thế này nhưng lại là một người có tính cảnh giác cao và là một cô gái lạnh lùng không dễ tin người đấy. Cậu có vỡ mộng không?”
Shinomiya-san dứt lời bằng một nụ cười tự giễu. Có lẽ cô ấy nghĩ cách cảm nhận của bản thân cô thật khác thường, nhưng với tôi, đó lại là điều hết sức bình thường.
“Tớ không vỡ mộng đâu. Ngược lại, như vậy không phải là tốt sao?”
“………………Ể?”
Câu trả lời của tôi có vẻ quá bất ngờ, khiến cho Shinomiya-san đứng khựng lại tại chỗ. Tôi thầm cười khổ trong lòng, có gì đáng ngạc nhiên đến thế đâu, rồi nói ra quan điểm của mình.
“Giống như Shinomiya-san, người mà tớ coi là bạn bè cũng chỉ có mỗi Arata thôi. Chuyện tớ chụp ảnh cũng chỉ nói với một mình nó.”
Nếu cậu bạn đó có ở đây, chắc sẽ chọc tôi là ‘vốn dĩ mày có mấy người để nói chuyện đâu’, nhưng vì cậu ấy không có ở đây nên tôi tạm gác chuyện đó sang một bên.
“Tìm được một người mình có thể tin tưởng và kể hết mọi chuyện đâu có dễ. Tớ nghĩ cho đến lúc chết mà số lượng đếm được trên đầu ngón tay là tốt lắm rồi, không phải sao?”
“Ha ~ h. Đúng là vậy thật nhỉ. Anno-kun thỉnh thoảng cũng nói được những điều hay ghê.”
Tôi rất muốn nói là cậu thừa một câu rồi đấy, nhưng vì đó là sự thật nên thôi đành nuốt vào trong. Vui mừng vì Shinomiya-san đã vui vẻ trở lại, tôi quyết định trả đũa bằng một lời khuyên như một người ở trên cao nhìn xuống.
“Mà thôi. Từ bây giờ cũng không muộn đâu, cậu nên tìm lấy một người có thể coi là bạn bè đi. Như vậy thì có thể tha hồ đi ăn đồ ăn vặt rồi.”
“Chuyện đó thì không cần lo đâu. Vì tớ vừa mới có được một người có thể gọi là bạn rồi. Từ giờ tớ định sẽ dành nhiều thời gian ở bên người đó hơn.”
“...Ể tớ có câu này muốn hỏi chút. Người đó lẽ nào là…?”
“Ha ~ h. Chà, cậu nghĩ là ai nào? Cứ thử suy nghĩ đi. Nhưng tớ sẽ không cho biết đáp án đâu nhé!”
Nở một nụ cười rạng rỡ, Shinomiya-san nắm lấy tay tôi và bắt đầu chạy. Bàn tay ấy nắm chặt lấy tay tôi khiến tôi không thể nào vùng ra được.
“Nào, đi thôi Anno-kun!”
“Chúng ta phải nhanh về nhà để bàn xem ăn gì nữa!”
“Bàn bạc là bàn xem chụp ảnh thế nào chứ!! Ăn uống không phải là việc chính đâu nhé??”
“Mấy chuyện nhỏ nhặt đừng có để ý! Hướng về nhà cậu, xuất phát thôi!”
Shinomiya-san mặc kệ dòng người đông đúc, cứ thế lao đi. Tôi có cả núi lời muốn nói, nào là chạy đột ngột thì nguy hiểm, nào là đừng có quên mục đích ban đầu, nhưng hơi ấm truyền từ bàn tay đang nắm chặt lấy tay tôi thật dễ chịu, khiến tôi không thể thốt nên lời.
Không chỉ có vậy. Trong một thoáng chốc, một suy nghĩ chợt lướt qua đầu tôi, rằng tôi ước gì khoảng thời gian ở bên Shinomiya-san như thế này có thể kéo dài thêm nữa, và khóe miệng tôi bất giác cong lên. Cứ thế này thì không ổn. Nếu không giành lại được thế chủ động vào lúc nào đó, tôi tin chắc mình sẽ lún sâu vào cái đầm lầy này đến mức phải cân nhắc việc gia nhập fanclub mất. Không thể để chuyện đó xảy ra. Phải mạnh mẽ lên, Anno Takumi.
Nhưng quyết tâm ấy của tôi cũng nhanh chóng tan thành mây khói. Vừa về đến nhà, tôi đã lại tiếp tục bị cuốn theo nhịp độ của Shinomiya-san. Nào là cô ấy đột nhiên đòi thay đồ bơi ngay để định hình ý tưởng, nào là lại nằng nặc đòi tổ chức tiệc pizza rồi chộp lấy điện thoại. Cả buổi tối đúng là một phen quay cuồng mà.
Dù vậy, bữa tối ồn ào và vui vẻ bên một người sau bao lâu mới có lại thật ngon làm sao. Còn việc tôi đã bất giác mong rằng những khoảnh khắc thế này sẽ lại đến một lần nữa... thì đó là một bí mật nho nhỏ của riêng tôi.