Mọi chuyện lẽ ra đã rất ổn. Tôi và Shinomiya-san đã cùng nhau đến Akihabara, chọn được bộ đồ bơi thi đấu ưng ý và cũng đã bàn bạc xong xuôi mọi thứ. Buổi chụp ảnh dự kiến vào ngày hôm sau chỉ còn chờ bấm máy, thế nhưng nó đã không thể diễn ra. Sáng hôm đó, một tin nhắn từ Shinomiya-san gửi đến, kèm theo một biểu tượng cảm xúc mặt buồn:
「Xin lỗi cậu. Hôm nay tớ không đi được rồi.」
Vì không phải thuê studio hay chụp chung gì cả, nên việc dời lịch cũng chẳng có gì to tát.
“Này, Takumi. Tao nói điều tao vừa mới nhận ra có được không?”
Tuần mới lại đến. Trong lớp học, tôi đang lơ đãng nhìn đám đông đầy đủ cả nam nữ vây quanh Shinomiya-san—một cảnh tượng đã quá đỗi quen thuộc—thì Arata bỗng quay sang với vẻ mặt nghiêm túc.
“Tao đoán chắc lại là chuyện vớ vẩn gì đó thôi, nhưng cứ nghe thử xem. Mày nhận ra chuyện gì?”
“Vớ vẩn á!?!? Mày mà nói thế thì tao không kể cho nghe nữa đâu!!!”
“Vậy thì không cần kể cũng được.”
“Sao lại thế!!! Đừng có lạnh lùng như vậy, nghe tao nói đi mà!”
Tôi chỉ vừa từ chối cái vẻ làm màu của cậu ta thôi mà đã nhận lại phản ứng thế này. Đúng là một gã phiền phức ngay từ sáng sớm. La lối thì đã đành, đằng này còn túm vai tôi mà lắc nữa, làm ơn dừng lại đi.
“Hiểu rồi! Hiểu rồi, tao nghe đây, nên m bình tĩnh lại chút đi.”
“Phải thế chứ! Muốn nghe đúng không! Thiệt tình, ngay từ đầu cứ thành thật như vậy có phải tốt hơn không!”
Arata vừa cười ha hả vừa vỗ bôm bốp vào lưng tôi, khiến trong tôi thoáng dấy lên một cảm xúc gần giống như sát ý. Cậu ta không chỉ ngày càng phiền phức mà còn khỏe một cách vô ích nên đau thật sự.
“Điều tớ nhận ra chính là—nụ cười của Shinomiya-san!”
“……Hả?”
“Là nụ cười đó, nụ cười! Dĩ nhiên trước giờ nụ cười của cậu ấy vẫn luôn đáng yêu và vô cùng tuyệt vời. Nhưng nụ cười ấy cảm giác vẫn hơi chút giả tạo, hay nói đúng hơn là có chút gì đó như đang diễn.”
“……Ra vậy?”
“Nhưng Shinomiya-san của hôm nay có gì đó khác lắm. Bảo tao dùng từ ngữ cụ thể để diễn tả thì cũng khó… nhưng mà, phải nói sao nhỉ, có lẽ là tự nhiên hơn chăng? Cảm giác sự ‘thánh nữ’ đã tăng lên, hay nói tóm lại là sức hút giờ đây lại tăng lên gấp bội!”
Nên khen cậu ta đúng là thành viên fanclub, hay nên thấy ghê sợ vì khả năng quan sát quá kỹ đây. Dù là thế nào thì cậu ta cũng đã nhận ra một sự thay đổi rất nhỏ. Còn tôi ư? Dĩ nhiên là tôi cũng nhận ra rồi. Mà gấp bội gì chứ, nói quá rồi.
“Không biết cuối tuần vừa rồi đã có chuyện gì nhỉ? Ch-chẳng lẽ là cậu ấy đã có người trong mộng… h-h-hoặc là, c-c-có bạn trai rồi chăng…?”
Miệng Arata lắp bắp như một con búp bê hỏng dây cót. Chỉ vì nụ cười không còn vẻ diễn nữa mà sao lại có thể đi đến kết luận đó được, tôi thật sự không hiểu nổi.
“Này, Takumi nghĩ sao? Mày có nghĩ là Shinomiya-san có bạn trai rồi không?”
“Sao lại thành ra chuyện đó… mà mày nói nhỏ tiếng một chút đi.”
“Con gái mà có thay đổi thì chắc chắn là đang yêu rồi! Nghe này Takumi, đây là một chuyện lớn chưa từng có tiền lệ. Nếu Shinomiya-san thật sự bị tung tin hẹn hò, chắc chắn sẽ có đại náo loạn cho xem.”
Shinomiya-san cũng đâu phải là một idol siêu nổi tiếng đến mức bị cấm yêu đương đâu, cô chỉ là một nữ sinh trung học thôi mà, có người yêu thì cũng đâu đến mức ồn ào như vậy được. Chắc là vậy, ừm có lẽ, maybe.
“Phải báo cho các thành viên trong club để điều tra gấp, nếu không sẽ quá muộn! Takumi, mày cũng phải hợp tác…”
“Sáng sớm mà hai cậu đã náo nhiệt quá nhỉ, Anno-kun.”
“……Chào buổi sáng, Shinomiya-san. Cũng không có gì đâu, vẫn là một buổi sáng bình thường không có gì thay đổi thôi.”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Giữa lúc chúng tôi đang có một cuộc trò chuyện vớ va vớ vẩn thì Shinomiya-san tiến lại gần với một nụ cười hiền hòa.
“Vậy sao? Dù cậu nói vậy nhưng có vẻ hai cậu đang nói chuyện rất vui vẻ thì phải? Hình như là… về chuyện tớ có bạn trai rồi hay sao đó?”
Gương mặt thì rõ là đang cười nhưng đôi mắt lại thì lại không cười như thế—đây đính thị là loại biểu cảm đáng sợ nhất. Arata, người ban nãy còn đang thở phì phò đầy phấn khích, lập tức đứng bật dậy, ưỡn thẳng lưng và nói bằng một giọng cực kỳ trang trọng.
“Chào buổi sáng, Shinomiya-san! Tớ xin thề có Chúa, tớ và Anno không hề nói chuyện gì bậy bạ cả! Xin cậu hãy yên tâm!”
“Vậy thì tốt. Chỉ là tớ muốn đính chính lại trước khi có tin đồn lạ lùng nào lan ra. Tớ không có bạn trai. Cậu hiểu rồi chứ, Kuki-kun?”
“V-vâng…… tớ đã rõ! Cảm ơn công chúa đã trả lời ạ.”
Người bạn thân của tôi cúi đầu thật sâu trước sự khoan dung của chủ nhân lời tha thứ cho lỗi lầm của cậu ta. Nhân tiện, “công chúa” là biệt danh của Shinomiya-san trong fanclub Shinomiya Rinoa. Đây là lần đầu tiên tôi nghe cậu ta gọi trực tiếp như vậy.
“Cậu hiểu là tốt rồi. Hai cậu thân thiết với nhau thì tốt, nhưng sắp đến giờ sinh hoạt chủ nhiệm rồi, tớ nghĩ cậu nên về chỗ thì hơn.”
“V-v-vâng ạ! Tớ xin phép!”
Không một lời chào tạm biệt bạn bè, Arata chạy biến về chỗ của mình nhanh như một con thỏ. Tôi vừa lườm theo bóng lưng cậu ta một cách đầy oán hận, vừa suy nghĩ xem phải đối phó thế nào với người hàng xóm đang tỏa ra một bầu không khí đầy bất ổn bên cạnh đây.
“Thiệt tình. Cứ tưởng hai cậu đang nói chuyện gì mà sáng sớm đã vui vẻ thế … hai cậu không thể nói chuyện gì có ý nghĩa hơn được sao?”
“Cho tớ nói một câu. Về chuyện này, tớ hoàn toàn vô tội. Tớ không phủ nhận cũng không khẳng định. Tất cả đều là do một mình Arata nói.”
“Nếu cậu chịu phủ nhận rằng ‘Tớ không nghĩ có chuyện đó đâu’, thì cậu đã được trắng án rồi, nhưng vì cậu không nói gì cả nên không được. Cậu hoàn toàn có tội.”
“Cậu vẫn vô lý như mọi khi nhỉ.”
Thấy tôi thở dài một hơi nặng trịch, Shinomiya-san khúc khích cười. Cái gì mà cảm giác sự thánh nữ tăng lên chứ, toàn là nói dối. Theo tôi thấy thì chỉ có dáng vẻ của một ranh con là ngày càng tăng thôi.
Giữa lúc tôi đang nghĩ đến những điều mà nếu để chính chủ nghe được chắc chắn sẽ nổi giận, thì chiếc điện thoại trong túi áo ngực tôi bỗng rung lên. Có vẻ là có tin nhắn, và người gửi không ai khác chính là Shinomiya-san. Tôi vừa thắc mắc không biết có chuyện gì mà phải nhắn tin, vừa mở ra xem.
「Giờ nghỉ trưa, cậu hãy lên sân thượng nhé, nhớ là kín đáo một chút đấy.」
Nội dung là như vậy. Tôi thì là một người không nổi bật nên việc lẻn lên sân thượng thì cũng được thôi, nhưng với một người nổi tiếng như Shinomiya-san, chỉ đi thôi cũng bị vây quanh thì có vẻ là không thể.
「Cậu không cần lo cho tớ đâu. Tớ đã có kế hoạch hoàn hảo rồi.」
Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, một tin nhắn khác lại được gửi đến để xua tan đi sự bất an. Trên đời này vốn không có gì là hoàn hảo, và những thứ tự xưng là hoàn hảo thì thường lại đầy sơ hở, đó là quy luật rồi.
「Hiểu rồi. Đến giờ nghỉ trưa tớ sẽ chạy nước rút lên sân thượng.」
「Không có thùng các-tông để trốn đâu nên cậu nhớ cẩn thận đấy.」
Gần như cùng lúc tôi nhận được tin nhắn trả lời, cánh cửa lớp bật mở và cô Miko bước vào, năng nổ hơn bất kỳ ai. Suốt cả buổi học sáng hôm đó, tôi quyết định sẽ vạch ra một lộ trình lên sân thượng mà không bị ai phát hiện, hệt như một điệp viên đặc biệt mang mật danh loài rắn.
***
“Cậu đến muộn quá nhỉ, Anno-kun.”
“Tớ cũng đã cố đến nhanh nhất có thể rồi mà…”
Giờ nghỉ trưa đã đến. Sau khi suy nghĩ nát óc, tôi đi đến kết luận rằng thay vì lén lút thì cứ đường đường chính chính lại có vẻ ít đáng ngờ hơn, thế nên tôi đã lờ đi lời rủ rê của Arata và chạy nước rút lên sân thượng. Kế hoạch vạch ra từ trước đâu có gì đảm bảo là sẽ thành công.
“Có mà do Shinomiya-san đến quá sớm thì có. Không một bóng người. Cậu làm cách nào mà có thể lên tận đây mà không bị ai chú ý thế?”
Tôi nhìn quanh, ngoài chúng tôi ra thì không có một bóng người. Trái ngược hẳn với sự ồn ào, nơi đây yên tĩnh đến mức tôi cứ ngỡ có một kết giới xua đuổi người đã được dựng lên.
“Ha ~ h. Đơn giản thôi. Cậu thử nhớ lại xem tiết học cuối cùng của buổi sáng là gì đi.”
“Hửm? Tiết cuối buổi sáng là thể dục mà? Chuyện đó thì liên quan gì? ”
Nhét một tiết thể dục nặng nhọc vào buổi sáng thứ Hai, cái ngày u ám khởi đầu cho cả tuần, đúng là một tội ác. Người ta cứ nói ‘tinh thần minh mẫn trong một cơ thể tráng kiện’, nhưng ít nhất cũng phải xếp nó vào giữa tuần, cái lúc mà tinh thần bắt đầu rệu rã, thì mới hợp lý chứ.
“Tiết thể dục có thời gian thay đồ nên sẽ kết thúc sớm hơn các tiết học thông thường, phải không? Tớ đã lợi dụng điều đó, ngay khi có hiệu lệnh giải tán, tớ đã vội vàng chạy đến phòng thay đồ.”
Chuyện sau đó thì không cần nói cũng biết. Cô ấy đã thay đồ xong trước khi chuông reo, quay lại lớp học, rồi cứ thế xách cặp lên thẳng sân thượng. Rốt cuộc có chuyện gì mà Shinomiya-san phải làm đến mức đó trong giờ nghỉ trưa.
“Anno-kun đúng là đồ ngốc mà. Chắc cậu đang thắc mắc không biết tại sao tớ lại phải làm như vậy, phải không?”
“……Đối với tớ thì hành động của Shinomiya-san mới là một ẩn số đáng sợ đấy.”
Ai là đồ ngốc chứ. Ít nhất cũng nên nói là chậm hiểu thôi chứ.
“Lần này tớ sẽ đặc biệt cho cậu biết câu trả lời. Chính là—cái này!”
“Lẽ nào đó là…??”
Nói rồi, cô ấy lấy từ trong cặp ra một chiếc hộp hình chữ nhật được bọc trong một tấm vải màu hồng xinh xắn. Lẽ nào đây là thứ trong truyền thuyết đô thị nổi tiếng đó sao?
“Đúng vậy, là cơm hộp tớ tự làm đó! Tớ đã làm nó để cảm ơn Anno-kun vì những ngày qua.”
Tôi run rẩy đón lấy chiếc hộp được trao, cảm giác còn hồi hộp hơn cả lần đầu tiên cầm máy ảnh tham gia một sự kiện cosplay. Không ngờ lại có ngày tôi được một cô gái làm cơm hộp cho.
“Cảm ơn cậu, Shinomiya-san. Phải chuẩn bị từ sáng chắc vất vả lắm nhỉ?”
“Tớ cũng muốn nói là rất vất vả! Nhưng thật ra hầu hết tớ đã làm từ tối qua rồi nên hôm nay chỉ cần xếp vào hộp thôi, cũng đơn giản.”
“Dù vậy thì cũng tốn công sức mà… lẽ nào cậu dời buổi chụp ảnh là vì chuyện này?”
“Không, chuyện dời lịch và cơm hộp không liên quan đâu. Chỉ là có chút chuyện… mà thôi, chuyện đó để sau, chúng ta mau ăn đi! Cứ lề mề là hết giờ nghỉ trưa bây giờ.”
Nghe vậy, tôi nhìn đồng hồ thì thấy chỉ còn chưa đầy mười phút nữa là đến giờ học buổi chiều. Đúng là nếu cứ thong thả nói chuyện thế này, chúng tôi sẽ phải chiến đấu nửa sau của ngày học với một cái bụng rỗng. Điều đó thật quá tàn nhẫn đối với một cơ thể đang tuổi ăn tuổi lớn.
“Mà nếu Anno-kun không muốn ăn hộp cơm mà tớ đã dồn hết lòng biết ơn vào để làm thì cũng được thôi?”
“Này, tớ đâu có nói là không ăn?”
“Người ta đã mất công dậy sớm để làm vậy mà… Anno-kun thật quá đáng.”
Shinomiya-san lấy hai tay che mặt rồi giả vờ sụt sùi, nhưng màn kịch vụng về đó chẳng thể che được ánh mắt đang lén lút nhìn trộm tôi qua kẽ tay.
“Cậu mà không ngưng đùa giỡn thì hết giờ nghỉ trưa thật đấy?”
“Mừ… Anno-kun, chẳng phải phản ứng của cậu hơi nhạt nhẽo sao? Cậu không có ý định tận hưởng cuộc trò chuyện với tớ hơn một chút à?”
“Chẳng phải tớ đang thấy rất tận hưởng đây sao?? Nếu không thì tớ đã chẳng cất công lên tận sân thượng này đâu…”
Nếu chuyện lén lét gặp nhau này bị bại lộ thì không chỉ đơn giản là phiền phức. Vậy mà tôi vẫn bất chấp nguy hiểm để đến đây, không cần phải nói, đó là vì khoảng thời gian ở bên Shinomiya-san thật sự rất dễ chịu. Mà một lý do to lớn khác là tôi vốn dĩ không có quyền để từ chối.
“Cảm ơn cậu. Tớ cũng rất thích nói chuyện với Anno-kun.”
“………À, ờ cảm ơn cậu.”
Bị nói như vậy cùng với một nụ cười dịu dàng, tôi bất giác cảm thấy ngượng ngùng, và để che giấu điều đó, tôi dời ánh mắt xuống hộp cơm, tháo dây buộc và mở nắp ra. Bên trong là combo mạnh nhất gồm món gà rán và trứng cuộn—hai món luôn đứng đầu trong bảng xếp hạng những món ăn kèm mà tụi con trai yêu thích. Bên cạnh đó còn có cả món kinpira gobo. Đúng là nếu không chuẩn bị từ hôm trước thì sẽ rất vất vả để làm được những món này.
“Tớ ăn đây.”
“Mời cậu dùng bữa.”
Dưới ánh mắt dõi theo của Shinomiya-san, tôi bắt đầu cầm đũa lên. Đầu tiên, không thể không thử món gà rán. Gia vị từ nước tương và gừng thấm đẫm vào từng thớ thịt, và dù đã nguội, lớp vỏ vẫn giòn tan. Một miếng gà thế này thì đúng là tốn cơm phải biết.
“Ừm… có hợp khẩu vị của cậu không?”
“..........”
Món trứng cuộn thì mềm mại, xốp nhẹ tan trong miệng, vị mặn ngọt hài hòa một cách tinh tế. Phải nói rằng, hương vị này hoàn toàn có thể sánh ngang với các món ăn trong nhà hàng cao cấp. Bên cạnh đó, món kinpira gobo lại mang đến một trải nghiệm tương phản thú vị: dù được thái thành những sợi mỏng mảnh, nhưng ngưu bàng vẫn giòn tan, thấm đẫm trong gia vị đậm đà, quả là một món ăn kèm tuyệt vời.
“Này… cậu đừng có im lặng nữa, trả lời tớ đi chứ. Gia vị có ổn không? Cậu ăn có thấy ngon không?”
Shinomiya-san lo lắng hỏi. Chết thật, tôi mải mê ăn quá nên quên cả trả lời.
“Ổn mà. Món nào cũng rất ngon, đến mức tớ thấy ăn mất rồi thì thật là tiếc.”
“Phù… hợp khẩu vị của Anno-kun là tốt rồi. Cậu không nói gì cả làm tớ lo quá.”
“Xin lỗi, xin lỗi! Một phần là vì ngon, nhưng phần khác là vì lâu lắm rồi tớ mới được ăn đồ do người khác nấu nên có chút cảm động.”
Lần cuối cùng tôi được ăn món mẹ nấu, người lúc nào cũng bận rộn với công việc, là khi nào nhỉ. Mà vốn dĩ cả gia đình cũng đã không ăn cơm cùng nhau cả năm rồi. Hy vọng cuối năm nay bố mẹ sẽ về.
“Thiệt tình, cậu làm quá lên rồi đấy. Tớ có thể làm cơm hộp cho cậu mỗi ngày cũng được mà. Chỉ cần Anno-kun muốn…”
“Ha ha ha. Tớ rất vui nhưng xin nhận tấm lòng của cậu thôi. Làm vậy thì ngại lắm, mà quan trọng hơn là việc lén lút gặp nhau mỗi ngày như hôm nay là không thể.”
May mắn là hôm nay tiết trước giờ nghỉ trưa là thể dục, chứ nếu là tiết học bình thường thì đã không được như vậy. Mà nếu có người nhìn thấy Shinomiya-san chạy nước rút trên hành lang rồi lao lên cầu thang, chắc chắn 120% sẽ bị nghi ngờ.
“Đúng là chúng ta không thể cứ lén lút gặp nhau mãi thế này được. Tuy nhiên, Anno-kun này... có một cách cực kỳ đơn giản để giải quyết vấn đề này đấy, cậu có biết không?”
“Ể…? Nếu có một cách hay ho đến thế, tớ cũng muốn nghe thử xem sao.”
Lời của cô ấy nghe thật viển vông. Nó phi thực tế chẳng khác gì việc ai đó tuyên bố đã phát minh ra thiết bị ngăn chặn sự nóng lên toàn cầu, hay đã tìm ra cách xóa bỏ mọi xung đột trên thế giới này vậy.
“Cậu ngây thơ thật đấy, Anno-kun. Không có gì là không thể cả đâu. Nói đơn giản, vấn đề của chúng ta là một ‘cuộc hẹn bí mật’, vậy thì chỉ cần khiến nó không còn ‘bí mật’ nữa là được.”
“Tự nhiên lại úp mở thế. Nếu không còn bí mật nữa, thì chẳng phải cuộc hẹn của chúng ta sẽ chỉ biến thành một buổi nghỉ trưa bình thường của một cặp đôi nam nữ thân thiết thôi đấy?”
“Ồ, lạ ghê, nay cậu nhanh trí đột xuất. Gần đúng rồi, tức là, chúng ta chỉ cần công khai rằng tớ và Anno-kun là một đôi là được!”
“Xin lỗi phải dội gáo nước lạnh vào ý tưởng tuyệt vời của cậu, nhưng nếu làm vậy thật, thì sẽ có một cái xác lăn ra trong trường này đấy, cậu biết không?”
Vào cái ngày tin đồn giả dối ấy được lan truyền, không chỉ chỗ đứng mà cả mạng sống của tôi cũng sẽ không còn. Hơn nữa, đó sẽ là một cái chết thảm thương sau khi bị đội cận vệ Shinomiya Rinoa tra tấn một cách dã man và tàn khốc.
“Không sao đâu. Lúc đó tớ sẽ bảo vệ cậu. Tớ sẽ nói là ‘Xin đừng làm điều tồi tệ với Anno-kun quý giá của tớ!’. Cậu thấy sao?”
“Thấy sao cái gì chứ. Cậu quên cuộc nói chuyện hồi sáng rồi à? Arata mới chỉ suy diễn lung tung rồi tự hoảng loạn nên như thế rồi. Giờ mà chuyện đó không chỉ còn là suy diễn mà thành sự thật thì sẽ ra sao, chỉ cần nghĩ một chút là hiểu, phải không?”
“Mừ… tớ đã nghĩ đó là một ý tưởng hay… nhất định là không được sao?”
“Tất nhiên là không được rồi! Mà hơn nữa, dù chỉ là nói dối, nhưng Shinomiya-san có thể hẹn hò với một người mà mình không thích sao?”
Tạm gác chuyện mạng sống của tôi sang một bên. Điểm chí mạng của kế hoạch này nằm ở đây. Nếu chỉ là bạn bè thì còn được, nhưng bỏ qua giai đoạn đó để trở thành người yêu thì đúng là một bước nhảy quá xa. Tình cảm dành cho thần tượng và tình cảm yêu đương là khác nhau. Đó không phải là chuyện có thể xem nhẹ. Dù cũng có những người hẹn hò thử, nhưng ít nhất tôi không thể làm được điều đó.
“Tớ đã nghĩ nếu là Anno-kun thì cũng được nên mới đề nghị… nhưng mà… đúng là một người như tớ thì không được, phải không?”
Nói rồi, Shinomiya-san buồn bã gục vai xuống. Phản ứng quá bất ngờ khiến não tôi như nổ tung trong giây lát. Cứ ngỡ chỉ là một trò đùa như mọi khi, lẽ nào cô ấy đang nói thật? Tôi cố gắng suy nghĩ một cách tuyệt vọng với cái đầu đang quá tải.
“À… không, không phải là Shinomiya-san không được. Mà ngược lại, đó là một vinh hạnh, hay đúng hơn là tớ muốn hỏi ngược lại là tớ có được không…”
“……”
Dường như lời thanh minh của tôi hoàn toàn vô ích, Shinomiya-san vẫn đang cúi gằm mặt. Hơn nữa, vai cô ấy còn bắt đầu run lên bần bật. Lẽ nào cô ấy đang khóc? Những lúc thế này, tôi không biết phải nói lời nào cho phải.
“……Ha ~ h, phì phì…”
“Sh-Shinomiya-san?”
Giữa lúc tôi đang hoảng hốt không biết phải làm sao, một tiếng cười bất chợt vang lên. Như thể một con đê đã nén chịu đến giới hạn cuối cùng và rồi vỡ tung.
“Phì phì. Đùa thôi, là đùa thôi mà! Cậu đừng có tin thật như vậy chứ.”
“……Cậu nói sao?”
“Tớ chỉ nổi hứng muốn trêu cậu một chút thôi. Với lại, ngày nào cũng làm cơm hộp thì vất vả lắm chứ, và tớ thừa biết là không nên nói dối chỉ để được như vậy.”
Shinomiya-san vừa cười ha hả vừa vỗ bôm bốp vào vai tôi. Dường như, hay đúng hơn là như mọi khi, tôi lại một lần nữa trở thành đồ chơi của vị thánh nữ giả tạo này.
“Tớ nghĩ cậu không nên đùa giỡn với tấm lòng trong sáng của một người con trai đâu.”
“Vì vậy lần này tớ cũng có chút hối lỗi rồi. Tớ không ngờ là Anno-kun lại hoảng hốt đến vậy. Lẽ nào tớ có tài năng diễn xuất đến thế sao?”
“Chuyện đó thì… tớ nghĩ là có đấy. Một tài năng xuất chúng là đằng khác.”
Tài năng của cậu ấy không chỉ gói gọn trong màn kịch vừa rồi. Mà cả những lúc chụp ảnh, khi Shinomiya-san hoàn toàn hóa thân vào bối cảnh và vai diễn, cô ấy mới thật sự đáng kinh ngạc. Tôi tin rằng, trong khoảnh khắc đó, hào quang của một top layer như Yuzuha-san cũng bị che khuất.
“Cảm ơn cậu. Được nghe Anno-kun nói như vậy làm tớ như có thêm vài phần tự tin.”
“Nhưng nói vậy không có nghĩa là tớ cho phép những trò đùa như thế này nữa đâu nhé. Đau tim lắm.”
“Tớ không thể hứa chắc, nhưng tớ sẽ cố gắng hết sức.”
Vừa nói, Shinomiya-san vừa nháy mắt một cái lấp lánh như sao trời. Cô ấy có vẻ nghĩ rằng chỉ cần làm những cử chỉ dễ thương là mọi chuyện sẽ được tha thứ, nên có lẽ một lúc nào đó tôi phải dạy dỗ lại mới được. Chỉ có điều đáng buồn là, bây giờ chưa phải lúc.
“Quả nhiên nói chuyện với Anno-kun rất vui. Ngày mai tớ lại nhờ cậu được không?”
“Nói chuyện với tớ mà cũng phải đặt lịch trước sao? Tớ thì không sao, nhưng ít nhất khi ở trường chúng ta nên cẩn thận đừng để bị chú ý nhé?”
Ngồi cạnh nhau mà hoàn toàn không nói chuyện gì với nhau thì trông không được tự nhiên cho lắm. Thế nhưng, cứ oang oang nói chuyện vào giờ nghỉ thì lại càng gây chú ý một cách tai hại hơn, không khéo lại trở thành mục tiêu thanh trừng của đội cận vệ.
“Nán lại ở trường sau giờ học cũng không ổn lắm. A, vậy thì…”
“Không phải cậu định nói ‘Sau giờ học tập trung ở nhà Anno-kun!’ đấy chứ?”
“Sao cậu biết vậy? Lẽ nào cậu đọc được suy nghĩ của tớ?”
Thấy Shinomiya-san mở to mắt đầy kinh ngạc, tôi chỉ biết thở dài ngao ngán. Chuyện đó thì có gì khó đoán đâu chứ.
“Vì nhà tớ là nơi lý tưởng để chúng ta có thể nói chuyện thoải mái mà. Nhưng nói thế không có nghĩa là tớ bảo cậu có thể tự tiện đến bất cứ lúc nào đâu đấy.”
“Mừ… thế rốt cuộc phải làm gì thì Anno-kun cho phép đây?”
Shinomiya-san phồng má dỗi. Thật lòng mà nói thì dù lúc nào cũng chào đón, nhưng tôi lại sợ rằng nếu ngày nào cậu ấy cũng ở đây, tôi sẽ bị biến thành một cơ thể không thể sống nếu không có cậu ấy mất. Hơn nữa, việc bị một khuôn mặt cá nóc dễ thương như vậy nhìn chằm chằm cũng thật khó xử.
“Th-thì lúc chụp ảnh cậu sẽ đến, phải không? Như vậy là được rồi còn gì.”
“Tớ nghĩ chúng ta cần phải vun đắp tình mối quan hệ để có một buổi chụp tốt nhất sao. Cậu có nghĩ vậy không? Cậu có nghĩ vậy không?”
Đột nhiên Shinomiya áp sát người lại gần tôi, rút ngắn khoảng cách đến mức mũi gần như chạm vào nhau—một tình thế vô cùng nguy hiểm. Tệ hơn nữa, những đường cong mềm mại của cô ấy đang áp vào người tôi, khiến lý trí tôi bắt đầu lung lay. Ký ức về lần từng thấy một phần cơ thể trần trụi của cô ấy lại ùa về, khiến trí tưởng tượng của tôi bay xa một cách không cần thiết.
“Vậy thì sao hôm nay chúng ta không chụp bù cho ngày hôm qua luôn được không? Tớ đã mang theo đồ bơi rồi đây!”
“Sao cậu lại mang thứ đó đến trường làm gì!!”
Lẽ nào ngay từ đầu cô ấy đã có ý định này?
“Sao lại không, Vì ình huống lần này là ‘sau giờ học, ở nhà một cậu bạn cùng lớp mà mình đang để ý, và rồi bộ đồ bơi mà sẽ được mặc vào tiết ngày mai được khoe ra …?’! Chính vì vậy, nếu muốn chụp cho hợp với bối cảnh, thì chuẩn bị sẵn là đương nhiên còn gì?”
Trong những trường hợp thế này, tôi hoàn toàn cứng họng. Để tái hiện được bối cảnh đó, chụp vào một ngày nghỉ, lại còn là buổi chiều thì quả là không được. Đó phải là khoảnh khắc cô ấy ngượng ngùng khoe bộ đồ bơi dưới ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ. Đấy mới là bức ảnh tôi muốn chụp.
“Hay là Anno-kun không muốn chụp? Nếu vậy thì tớ sẽ kể cho mọi người chuyện tớ bị chụp lén…”
“Tớ có nói là không muốn đâu!? Sau giờ học đến nhà tớ chụp ảnh đi! Đúng hơn là, xin cậu hãy để cho tớ được chụp, tớ van cậu đấy!”
“Ha ~ h. Ngay từ đầu cứ thành thật như vậy có phải tốt hơn không. Anno-kun thật sự là một người cứng đầu đấy. Cậu nên sửa đi thì hơn.”
“Ha ha ha! Tiếc quá nhỉ! Tớ từ xưa đã được ghi trong sổ học bạ là một đứa trẻ ngoan ngoãn và thành thật rồi! Chỉ có Shinomiya-san mới nói tớ cứng đầu thôi!”
Tôi tuyệt đối không phải là kiểu cậu nhóc tiểu học, luôn tìm cách chọc ghẹo cô gái mình thích. Nếu có ai đáng trách, thì đó là Shinomiya-san, người luôn tìm cớ trêu chọc tôi trước.
“Vậy tức là tớ đã trở thành người đầu tiên của Anno-kun rồi, phải không?”
“Sao nhỉ, tớ có cảm giác cách nói này có ẩn ý, hay chỉ là tớ nghĩ nhiều?”
“Lần đầu tiên của tớ đã bị Anno-kun lấy mất rồi nên chúng ta hòa nhau nhé…”
“Tớ đã nói là cách nói của cậu có vấn đề mà? Mà đừng có đỏ mặt nữa! Trông lại càng thật hơn đấy!”
Lời nói đó, dù ai nghe cũng chỉ có thể hiểu lầm. Đã vậy, dù biết rõ là không có chuyện gì xảy ra, cậu ấy vẫn đỏ bừng mặt rồi tỏ ra bối rối, khiến ngay cả tôi cũng thấy xấu hổ lây.
“Cậu phải chịu trách nhiệm vì đã khiến tớ trở nên thế này đấy nhé, Anno-kun.”
“……Thôi, cậu muốn làm gì thì làm.”
Lời lẩm bẩm tôi thốt ra trong lúc chán nản buông thõng đôi vai của tôi đã bị tiếng chuông báo hết giờ nghỉ trưa dập tắt.
***
“Này Takumi. Hôm nay sau giờ học mày có rảnh không?”
Tất cả các tiết học trong ngày đã kết thúc, và thời khắc then chốt cuối cùng cũng đến. Người thì đi sinh hoạt câu lạc bộ, người thì ở lại tán gẫu cùng bạn bè trong lớp. Ai nấy đều dành thời gian theo cách riêng của mình. Còn tôi, đang thu dọn đồ đạc để về, thì Arata xuất hiện với vẻ mặt nghiêm túc và bắt chuyện.
“Tao đã suy nghĩ cả ngày rồi, và quả nhiên tao… không thể ngừng suy nghĩ về chuyện của Shinomiya-san được.”
Vừa nói, Arata vừa liếc nhìn chiếc bàn bên cạnh tôi. Nhân tiện nói thêm, Shinomiya-san người vừa tươi cười rồi khỏi lớp ngay khi buổi sinh hoạt chủ nhiệm kết thúc. Có lẽ cô ấy đã không còn ở trong trường nữa. Còn đi đâu thì không cần nói cũng biết.
"Hôm nay là ngày mọi người đều chọn cách nói dễ gây hiểu lầm à...?"
“Đ-đ-đừng có hiểu lầm nhé? Không phải là tao thích Shinomiya-san hay muốn tỏ tình gì đâu nhé?”
Trước lời thanh minh của Arata, một lời thanh minh mà ngay cả những nữ chính tsundere của ngày xưa cũng phải ngạc nhiên, tôi bất giác cười khổ. Không ngờ lại có ngày tôi được nghe trực tiếp một câu thoại điển hình như thế này từ miệng thằng bạn mình.
“Tao biết rồi. Chắc là chuyện tiếp nối từ hồi sáng, phải không?”
“Quả là bạn thân của tao! Mày hiểu chuyện nhanh thật, đỡ quá!”
Arata vỗ mạnh vào vai tôi với vẻ mặt vui mừng hớn hở. Tôi thật sự mong cậu ta sửa cái thói hễ cao hứng là lại vỗ người khác. Cơ thể tôi đâu phải là bao cát.
“Tao với tụi trong fanclub đang định thỏa luận về việc Shinomiya-san thực sự đã có người thương hay bạn trai chưa. Mày tuy không phải thành viên nhưng lại ngồi cạnh nên nhất định phải tham gia đấy!”
“Mày nói thật đấy à? Chính chủ đã phủ nhận rồi thì còn gì để mà thảo luận nữa?”
“Câu đó phải là tao hỏi mày mới đúng! Mày định nói là mày sẽ tin sái cổ lời thanh minh ‘người đó chỉ là bạn bè bình thường thôi’ mà mấy idol bị bắt gặp hẹn hò thường nói với báo chí à?"
“Chuyện đó thì… đúng là vậy… nhưng mà, Shinomiya-san đã phủ nhận rồi, tao nghĩ việc cứ tọc mạch một cách bừa bãi là không tốt đâu?”
Một hay hai chuyện muốn giữ làm bí mật, thì ai mà chẳng có. Như trường hợp của tôi là việc làm nhiếp ảnh gia. Huống hồ, việc mà Arata và mọi người định làm là đào bới chuyện riêng tư của Shinomiya-san. Tuyệt đối không phải là một việc tốt đẹp gì.
“Tao nghĩ đã là fan thì đôi lúc việc lặng lẽ dõi theo cũng rất quan trọng đấy.”
“Đ-đúng là cũng có lý… nhưng mà quả nhiên vẫn thấy lo lắng… này, mày đi đâu đấy, Takumi!”
Tôi đã thu xếp chuẩn bị xong cả, nên quyết định đứng dậy, khoác cặp lên vai và định rời khỏi lớp thì bị cậu ta vội vàng nắm lấy vai.
“Xin lỗi nhé, Arata. Hôm nay tao có việc bận rồi. Kết luận thế nào thì mai kể cho tao nghe nhé.”
“Chờ… chờ đã, Takumi! Mày không có ở đó thì cuộc họp không bắt đầu được đâu!”
Tôi chỉ để lại một tiếng "Tạm biệt" rồi dứt khoát gạt tay Arata ra và rời khỏi lớp. Từ phía sau, tiếng hét thảm thiết của người bạn thân vọng tới nhưng tôi lờ đi hết. Vốn dĩ, một cuộc họp mà chỉ thiếu một người tham gia đã có nguy cơ không tổ chức được thì nên dẹp đi thì hơn.
“Haizz… đáng sợ thật đấy, fanclub Shinomiya Rinoa. Chắc là sẽ không có chuyện họ theo dõi đâu nhỉ?”
Tôi vừa thở dài nặng trịch vừa rời khỏi trường. Tôi thực lòng không muốn nghi ngờ bạn cùng lớp, nhưng một khi họ đã có ý định tọc mạch chuyện riêng tư, thì cũng không lạ nếu có kẻ nào đó đi xa hơn và làm những chuyện gần như phạm pháp. Mà nếu thật sự làm thế, hậu quả sẽ không chỉ dừng lại ở việc bị đuổi học, điều đó chỉ càng chứng tỏ sức hút của Shinomiya-san quá lớn.
“...Mình cũng phải cẩn thận mới được.”
Hiện tại tôi chỉ là một tên con trai ngồi cạnh nên không bị nghi ngờ chút nào, nhưng đây cũng là một môi trường mà chỉ cần lơ là sẽ dẫn đến toi mạng ngay lập tức. Vậy nên từ nay phải hành động một cách thận trọng chút.
Vừa nghĩ những điều đó, tôi vừa đi về nhà. Từ trường về nhà tôi đi tàu mất khoảng ba mươi phút. Không xa mà cũng chẳng gần, nhưng việc không phải đổi tàu đúng là một điều may mắn thầm lặng.
“Anno-kun, cậu đang ở đâu vậy? Tớ đến ga rồi!”
Trong lúc tôi đang lơ đãng trên chuyến tàu rung lắc, một tin nhắn từ Shinomiya-san đã được gửi đến điện thoại. Chuyện cô ấy đến đâu thì không cần phải nói ra, nhưng đó chính là nơi tôi đang trên đường tới.
“Khoảng mười phút nữa tớ sẽ đến, cậu đợi một chút nhé.”
“Tớ hiểu rồi. Cậu đến nhanh nhé?”
Sau giờ học, buổi chụp ảnh thứ hai bị dời lịch đã được quyết định sẽ tiếp tục diễn ra. Vấn đề ở đây, cũng giống như cuộc gặp lén lút trên sân thượng, chính là làm thế nào để không bị ai phát hiện. Khi Shinomiya-san lén đề nghị trong lớp rằng "chúng ta cứ cùng nhau về là được mà?", tôi đã suýt nữa phát ra một tiếng kỳ lạ và khiến mọi người nghi ngờ. Để rồi cuối cùng, sau khi trao đổi bằng giấy, chúng tôi đã quyết định một phương án đơn giản là mỗi người sẽ rời trường riêng lẻ rồi gặp nhau ở nhà ga gần nhà tôi nhất. Hay nói đúng hơn, ngoài cách này ra thì không còn lựa chọn nào khác.
Tôi vừa mới đến ga thì đã thấy Shinomiya-san đứng chờ sẵn ở ngay ngoài cổng soát vé. Không hiểu vì lý do gì, cô ấy vừa phồng má dỗi, vừa tiến lại gần phía tôi.
“Muộn quá đấy, Anno-kun. Tớ đã bảo cậu lên chuyến tàu ngay sau tớ rồi mà. Cậu đã làm gì vậy?”
“Tớ đã nói là tuần này tớ phải trực nhật nên sẽ ra khỏi trường muộn mà, đúng không? Với lại tớ cũng đã cố gắng đến nhanh lắm rồi đấy?”
Trước Shinomiya-san vừa mở miệng đã tra hỏi, tôi vừa thầm lẩm bẩm trong lòng “tha cho tớ đi”, vừa đưa ra lời giải thích. Mà nếu có phàn nàn thì tôi mong cô ấy hãy nói với Arata, người đã chặn tôi lại lúc định ra về. Nếu không có chuyện đó, chắc chắn tôi đã lên được chuyến tàu sớm hơn hai chuyến rồi.
“Quả nhiên lẽ ra tớ nên giúp cậu rồi chúng ta cùng về thì tốt hơn. Trong lúc chờ Anno-kun, người ta đã gặp nhiều chuyện vất vả lắm đấy, cậu biết không?”
“Vất vả? Rốt cuộc là chuyện gì… lẽ nào!?!?!”
Chuyện tôi lo ngại đã xảy ra rồi sao. Trong đầu tôi, tiếng chuông báo động vang lên inh ỏi, tôi nhìn quanh và cảnh giác.
“Cậu sao vậy, Anno-kun? Tự nhiên lại nhìn ngang nhìn dọc… cậu thấy ma à?”
“Theo một nghĩa nào đó thì có lẽ cũng giống ma thật. Mà chuyện đó để sau, cậu có thể cho tớ biết chuyện vất vả là chuyện gì được không?”
“À… chuyện vất vả đó, tức là thế này, khoảng một tiếng đồng hồ từ lúc tách ra với Anno-kun đến lúc gặp lại, việc giết thời gian thật là vất vả.”
“...Ra là vậy, chỉ có thế thôi à.”
Vì cô ấy nói với một giọng điệu như thể có chuyện lớn, tôi đã lo rằng có kẻ theo dõi nào xuất hiện, ai ngờ chỉ là không có cách nào để giết thời gian. Đúng là hụt hẫng.
“Phản ứng đó là sao chứ? Cậu cũng nên đặt mình vào vị trí của người phải chờ đợi đi chứ! Cứ đứng ngẩn người ra chờ cũng khổ sở lắm đấy, biết không?”
“Rồi rồi, chuyện đó thật sự xin lỗi cậu. Tớ đã lo không biết có chuyện gì xảy ra, đúng là một thằng ngốc.”
Đừng có làm tôi hết hồn chứ. Nếu có chuyện gì xảy ra với Shinomiya-san, tôi sẽ phải hối hận vì đã để cô ấy đi một mình mất.
“Ra là vậy à… Anno-kun đã tưởng tượng ra những chuyện không hay, phải không? Cậu đã nghĩ đến những chuyện như trong mấy quyển sách khiêu dâm vẽ ra sao?”
“Thôi, nói chuyện phiếm đến đây thôi, chúng ta về nhà đi. Cứ lề mề là tối ngay bây giờ!”
“Anno-kun đã tưởng tượng ra những chuyện gì vậy? Tớ muốn tham khảo cho sau này nên nhất định hãy cho tớ biết đi!”
Tôi cố gắng lờ đi Shinomiya-san đang kéo kéo tay áo mình với đôi mắt lấp lánh một cách không cần thiết và bắt đầu đi về phía nhà. Nghe trí tưởng tượng của tôi thì tham khảo được gì chứ.
“Sao cậu lại lơ tớ đi? Lẽ nào cậu đã nghĩ đến những chuyện khiêu gợi đến mức không dám nhìn mặt tớ sao? Anno-kun đúng là có những lúc dâm ngầm nhỉ.”
“Cậu có thể im miệng lại được không? Cậu nghĩ tớ là cái gì vậy! Tớ không đời nào lại nghĩ những chuyện như vậy với một người bạn cùng lớp đâu!”
“Ể… cậu đã chụp bao nhiêu bức ảnh về dáng vẻ không đứng đắn của tớ rồi mà lại hoàn toàn không nghĩ gì sao? Lẽ nào là vì tớ không có sức hấp dẫn? Nếu vậy thì tớ sẽ mất hết tự tin với tư cách là một người con gái mất.”
Shinomiya-san buồn bã buông thõng vai xuống. Sự lên xuống thất thường của cảm xúc hệt như một chiếc tàu lượn siêu tốc khiến đầu tôi đau nhói.
“Không sao đâu. Shinomiya-san có sức hấp dẫn quá đủ rồi. Đừng bắt tớ phải nói ra những điều như vậy.”
Mặt tôi nóng ran. Nhắc lại thành lời đúng là ngượng thật. Tôi không thể nhìn thẳng vào mặt Shinomiya-san.
Và như để cô ấy không nhận ra, tôi nhanh chóng tăng tốc độ bước đi.
“Ehehe… cảm ơn cậu. Vậy thì lát nữa tớ sẽ cố gắng để có thể chụp được những bức ảnh tuyệt vời nhất nhé!”
Shinomiya-san chạy lon ton ra phía trước tôi, rồi quay người lại và nở một nụ cười rạng rỡ. Tôi đúng là một thằng ngốc. Tại sao lại không cầm sẵn điện thoại trên tay chứ. Vừa hối hận vì không thể ghi lại khoảnh khắc này mãi mãi, tôi vừa cố gắng hết sức để khắc ghi nó vào tâm trí mình, để không bao giờ quên.
“Anno-kun? Cậu ngẩn người ra đó làm gì vậy?”
Trong lúc tôi đang ngây người ra ngắm nhìn, Shinomiya-san đã dí sát lại gần, nhìn ngước lên mặt tôi từ phía dưới. Sức công phá của ánh mắt nhìn lên đó khiến nhịp tim tôi tăng vọt.
“K-không có gì! Thôi, đi nhanh lên!”
“A! Lẽ nào cậu đã ngây người ra ngắm nụ cười của tớ? Cậu đang ngượng à? Phải không!?”
Cái hành động hệt như ranh con của Shinomiya-san đã phá hỏng hoàn toàn cảm xúc quý giá ban nãy, hệt như thể lật đổ một chiếc bàn. Nếu cứ tiếp tục ồn ào giữa phố thế này sẽ vừa làm phiền hàng xóm vừa tạo nên những tin đồn mất, vậy nên tôi đã dồn hết sức mình để chạy trốn.
“Này! Đừng có bỏ tớ lại chứ!”
Vừa nghe tiếng than thở nửa cười nửa mếu “Anno-kun xấu tính quá” của Shinomiya-san sau lưng, tôi vừa vui vẻ trở về nhà.
***
“Vậy thì Shinomiya-san. Trước khi thay đồ, chúng ta hãy xem lại nội dung buổi chụp hôm nay nhé.”
Đã là lần thứ ba Shinomiya-san đến nhà tôi, nên cảm giác căng thẳng cũng không còn nữa, vừa nghỉ ngơi trong phòng khách, chúng tôi vừa tiến hành buổi bàn bạc cuối cùng trước khi chụp.
“Tình huống hôm nay là ‘sau giờ học, ở nhà một cậu bạn cùng lớp mà mình đang để ý, khoe bộ đồ bơi mà mình sẽ mặc trong tiết bơi ngày mai…?’ là được rồi đúng không?”
“Ừm. Hình dung là tớ đang mặc đồ bơi bên dưới bộ đồng phục, rồi cởi ra để làm cho cậu con trai đó hồi hộp.”
“Địa điểm thì vẫn là phòng tớ cũng được. Sau khi cởi đồng phục và chụp ảnh với bộ đồ bơi thi đấu xong thì sao?”
“Để xem… hay là tớ mượn phòng tắm rồi tắm vòi sen thì sao? Như vậy có thể làm nổi bật chất liệu vải, không phải sao?”
Cũng không tệ. Dù sao thì hôm nay cũng là bộ đồ mẫu thử mà Shinomiya-san được anh chủ Uesu tặng. Dùng vòi sen cũng là một cách để xác nhận xem khi bị ướt, nó sẽ trông như thế nào. Chỉ có điều, vì là đồ mẫu thử nên tôi có chút lo lắng không biết nó có bị nhìn xuyên thấu hay không.
“Với lại, mặc đồ bơi vào phòng tắm, không phải là có cảm giác gì đó sai trái, hay một không khí có phần khiêu gợi sao? Chắc chắn sẽ có chuyện gì đó xảy ra, phải không!”
“Cậu đâu phải con trai tuổi dậy thì, đừng có tự mình tưởng tượng rồi thở hổn hển như thế. Cậu mà nói những lời như vậy thì dù tớ có muốn cũng không thể đồng ý với ý tưởng đó được.”
Dù Shinomiya-san nói là muốn thấy một con người khác của mình, tôi vẫn cảm thấy suy nghĩ của cậu ấy đang hơi quá lệch về một hướng. Tất nhiên, nếu xét việc đó theo nghĩa ‘phơi bày bản thân’ thì cũng có lý. Nhưng cũng chính điều cũng khiến tôi, với tư cách là người đồng hành, cảm thấy thật khó xử.
“Thôi, đùa vậy đủ rồi. Sau khi chụp ở phòng xong, chúng ta sẽ chụp cả ảnh tắm vòi sen nữa. Cậu còn mong muốn gì khác không?”
“Để xem… đã cởi ra rồi thì phải mặc đồ vào, nên hay là chụp cảnh thay đồ thật thì sao? Hình dung theo kiểu chụp lén qua khe cửa.”
“...Cậu nói thật đấy à?”
“Nếu không thật thì tớ đã không đề nghị rồi. Cậu không nghĩ là cũng đã đến lúc thử kiểu chụp lén rồi sao, Anno-kun?”
Nói rồi, Shinomiya-san cười nham hiểm. Nếu chỉ cắt riêng câu cuối ra, có thể gây hiểu lầm rằng tôi là người có sở thích bệnh hoạn, nên tôi mong cô ấy đừng nói vậy.
“Tớ không có thích chụp lén đâu đấy nhé?”
“Ồ, vậy sao?”
Shinomiya-san nhìn tôi bằng một ánh mắt đầy nghi hoặc như thể không thể tin được. Chỉ vì phạm lỗi một lần mà bị nói như thể đó là sở thích thì thật là oan uổng.
“Đúng vậy! Chuyện đó thật sự chỉ là tình cờ, ngẫu nhiên, một phút lầm lỡ thôi.”
“Thôi nào, Anno-kun đúng là một người ngang bướng. Nếu cậu muốn chụp lén thì cứ lén lút chụp bất cứ lúc nào cũng được mà?”
“Tớ nghĩ đó không còn gọi là chụp lén nữa đâu. Mà thôi, chuyện đó không quan trọng. Tiếp theo là những điều cần chú ý dựa trên những điểm cần rút kinh nghiệm từ lần trước… cậu còn nhớ không?”
“Ừm… là gì nhỉ?”
Thấy Shinomiya-san ngơ ngác nghiêng đầu, tôi bỗng cảm thấy bất an. Thật không thể tin được một người có trí tuệ đủ để giữ vững vị trí đứng đầu khối từ lúc nhập học đến giờ, lại có thể quên mất chuyện vừa mới nói cách đây không lâu. “Cậu hãy nói lại những điều cần lưu ý cho tớ được không, Anno-kun.”
“Haizz… tóm lại là, chúng ta hãy cố gắng đừng để bị cuốn theo cảm xúc của lúc đó như lần trước.”
“Ể ể? Có chuyện đó sao?”
Đau đầu quá. Người này rõ ràng biết rất rõ nhưng lại giả vờ ngây thơ. Nếu đã biết thì tôi mong cô ấy hãy tự mình nói ra.
“Ha ~ h, tớ đùa thôi. Tớ biết mà. Không phải là đột ngột cởi hết đồ ra, mà là từ từ để lộ từng chút một, đúng không?”
“...Chính xác.”
Lần trước, tôi đã để mặc cho cảm xúc của Shinomiya-san và diễn biến của lúc đó. Nhờ vậy mà chụp được những bức ảnh đẹp, nhưng buổi chụp lại trở nên quá khích hơn dự kiến.
“Lần này dù bên dưới có mặc đồ bơi, tớ vẫn mong cậu hãy tâm niệm rằng phải cởi một cách đầy khiêu khích. Tớ nghĩ như vậy thì cậu con trai trong tình huống đó cũng sẽ hồi hộp hơn.”
“Ra là vậy. Tức là Anno-kun thích kiểu trêu ngươi, phải không? Thật ra, tớ cũng rất thích trêu chọc và chọc ghẹo, rồi nhìn Anno-kun phải bứt rứt khó chịu đấy!”
“Tớ không nói chuyện đó đâu nhé? Với lại tớ nói trước, trên thế giới này không có tên con trai nào lại ghét cái tình huống một cô gái cởi đồ ngay tại chỗ để khoe bộ đồ bơi bên dưới đâu nhé!?”
Và về điểm này, tôi không chấp nhận bất kỳ ý kiến trái chiều nào. Điều đó lại càng đúng hơn khi đối phương là một mỹ nhân tuyệt sắc được vạn người ngưỡng mộ như Shinomiya-san. Thật lòng mà nói, nếu đây không phải là một buổi chụp ảnh, tôi tự tin rằng lý trí của mình cũng sẽ bay biến trong chớp mắt.
“Vậy thì, bây giờ tớ sẽ cho Anno-kun biết một thông tin cực kỳ quý giá. Thật ra… hôm nay là lần đầu tiên tớ ra mặc bộ đồ bơi kể từ khi lên cấp ba đấy.”
“Ể, thật sao?”
Tôi vừa nghĩ không biết mùa hè năm ngoái cô ấy có đi bơi hay đi biển với ai không, thì lại nhớ ra cô ấy đã nói rằng mình không có người bạn nào thật sự đáng tin cả. Nhân tiện, trường tôi không có tiết bơi nên không có kẻ nào được chiêm ngưỡng dáng vẻ của Shinomiya-san trong bộ đồ bơi của trường. Như thể đọc được suy nghĩ đó của tôi, Shinomiya-san rướn người qua bàn, tiến lại gần mặt tôi, và—
“Người được thấy dáng vẻ của tớ trong bộ đồ bơi chỉ có Anno-kun thôi đấy nhé.”
—cô ấy thì thầm bằng một giọng nói ngọt ngào pha lẫn một chút ngượng ngùng như thể “đây là điều đặc biệt”. Khiến trái tim tôi khẽ đập mạnh một tiếng “thịch”.
“Ha ~ h. Vậy thì, tớ sẽ vào phòng tắm thay đồ đây. Anno-kun hãy chuẩn bị chụp ảnh đi nhé!”
“À, ừ… tớ biết rồi.”
“Tớ sẽ để cửa hé một chút, nhưng không được nhìn trộm đâu nhé? Tuyệt đối không được nhìn trộm đâu đấy?”
“Cậu đừng có ra vẻ như vậy nữa, mau đi thay đồ đi!”
Cái trò “đừng đẩy, đừng đẩy” thật ra không phải là một trò đùa có nghĩa là “hãy đẩy đi”. Nếu nói tôi không muốn nhìn, không muốn chụp thì là nói dối, nhưng tôi không đời nào lại làm một việc mà biết rõ sẽ dẫn đến kết quả thân bại danh liệt. Tôi vừa thở dài một hơi thật sâu, vừa tiễn Shinomiya-san đang vừa nhảy chân sáo vừa khúc khích cười đi về phía phòng tắm.
“Haizz… mình cũng chuẩn bị thôi.”
Vì sẽ chụp với bối cảnh là ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ nên lần này sẽ là chụp ngược sáng. Dù sẽ vừa chụp vừa điều chỉnh, nhưng vẫn cần phải sắp đặt mọi thứ ở mức tối thiểu. Hồi mới được bố cho chiếc máy ảnh cũ và bắt đầu chụp, tôi đã rất vất vả vì không hiểu các thuật ngữ chuyên môn. Nào là giá trị F để điều khiển lượng ánh sáng và độ mờ, nào là tiêu cự của ống kính, khoảng cách chụp với đối tượng, rồi độ sâu trường ảnh được quyết định bởi sự kết hợp của những yếu tố đó, v.v… Tóm lại, lúc đầu tôi hoàn toàn không hiểu gì cả, nhưng sở dĩ bây giờ tôi có thể xoay xở được là nhờ có bố đã dạy cho tôi nhiều thứ và mẹ đã vui vẻ để tôi chụp. Nếu không, tôi đã không thể trở thành nhiếp ảnh gia riêng của Yuzuha-san, và cũng không có được mối quan hệ có thể tổ chức buổi chụp ảnh tại nhà với Shinomiya-san như thế này.
“Lúc nào cha mẹ về phải cảm ơn mới được… mà không, trước đó phải xin lỗi vì đã dẫn bạn cùng lớp về nhà trong lúc bố mẹ đi vắng chứ nhỉ?”
Tôi không làm gì liên quan đến quan hệ nam nữ không trong sáng, cũng không để cô ấy vào phòng ngủ của bố mẹ nên tôi muốn tin rằng sẽ không có chuyện gì để mà mình bị mắng cả.
“Hay là thỉnh thoảng mình thử gọi điện xem sao. Cảm giác muốn nghe giọng của bố mẹ quá, mà cũng lo không biết giờ họ đang làm gì.”
Tôi không nghĩ mình là người cô đơn, nhưng sự thật là có những lúc sống một mình trong một ngôi nhà rộng không cần thiết khiến tinh thần cũng trở nên mệt mỏi. Tôi vẫn còn nhớ mình đã từng nghiêm túc nghĩ đến việc nuôi thú cưng, nhưng rồi lại từ bỏ vì không tự tin có thể chăm sóc một mình, lại thêm vấn đề tiền bạc. Chính vì vậy, khoảng thời gian ở nhà cùng Shinomiya-san, dù ồn ào nhưng lại thật dễ chịu và rồi—
“...Nguy rồi. Nhiều thứ, thật sự…”
“Có chuyện gì mà nguy vậy, Anno-kun?”
Trong lúc tôi đang vừa chỉnh cài đặt máy vừa lơ đãng suy nghĩ, một giọng nói bất chợt vang lên từ phía sau. Tôi vội vàng quay lại thì thấy Shinomiya-san đang đứng đó mỉm cười. Hơn nữa, không hiểu sao cô ấy không mặc đồng phục mà lại mặc một chiếc áo hoodie dài. Cô ấy không mặc váy, và nếu tôi không biết rằng bên dưới cô ấy đang mặc đồ bơi, chắc não tôi đã bị nóng đến mức sôi lên rồi.
“Ừm, Shinomiya-san? Bộ đồ đó là sao vậy?”
“Cái này sao? Tất nhiên là tớ đã mang nó từ nhà đến cùng với đồ bơi rồi. Có chuyện gì sao?”
“Cậu còn cố tình mang cả thường phục đến nữa à! Mà cặp của cậu nhét vừa hay thật đấy…”
“Cậu không biết sao, Anno-kun? Trên đời này có một thứ tiện lợi gọi là túi nén đấy.”
Đã chuẩn bị đến mức đó rồi mang đến trường, có nghĩa là ngay từ đầu cô ấy đã định chụp vào hôm nay rồi sao. Nếu vậy thì lẽ ra nên nói trước với tôi thì tốt hơn. Mà thôi, chắc là Shinomiya-san đã cố tình im lặng vì muốn làm tôi ngạc nhiên.
“Mà chuyện đó để sau đi, Anno-kun. Tớ thấy cậu vừa cầm máy ảnh vừa ngẩn người ra, cậu đang nghĩ gì vậy?”
“H-hả!?!? T-tớ hoàn toàn không nghĩ gì mờ ám cả!?!?”
Chủ đề đột ngột thay đổi, một giọng nói lạc đi và a dua phát ra từ miệng tôi.
“Tớ có nói gì đâu? Lẽ nào cậu đang tưởng tượng ra cảnh tớ thay đồ sao? Anno-kun đúng là một người dâm ngầm. Nếu đã suy nghĩ đến vậy thì lẽ ra nên đến phòng tắm luôn thì tốt hơn đó.”
Shinomiya-san vừa cười “mu-fu-fu” vừa khiêu khích tôi. Giả sử tôi là một kẻ dâm ngầm, vậy thì Shinomiya-san sẽ trở thành một người phụ nữ dâm đãng, có được không? Nếu cô ấy muốn tôi nhìn cảnh thay đồ đến vậy, tôi sẽ thật sự đi nhìn trộm đấy, tôi thầm nổi đóa trong lòng.
“Trêu chọc Anno-kun đúng là vui thật đấy. Cứ ở cùng cậu thế này, có lẽ tớ sẽ trở thành một bậc thầy về trêu chọc mất.”
“Cũng tại chúng ta ngồi cùng một bàn … không, không phải thế!”
Việc tôi phản xạ lại trước trò đùa của Shinomiya-san có lẽ cũng là một nguyên nhân khiến tôi bị trêu chọc, nhưng sở dĩ tôi không thể dừng lại là vì chính bản thân tôi cũng không thấy ghét điều đó.
“Ha ~ h. Sắp bị cậu nổi giận thật rồi nên tớ sẽ trêu đến đây thôi. Nếu bố mẹ cậu về thì hãy cho tớ biết nhé? Tớ muốn chào hỏi cho đàng hoàng.”
“Cậu không cần phải khách sáo đâu… mà chờ đã. Tại sao lại nhắc đến chuyện bố mẹ tớ ở đây?”
“Tất nhiên là vì tớ đã nghe thấy Anno-kun lẩm bẩm ‘cảm giác muốn nghe giọng của bố mẹ quá’ rồi đấy. À, nếu cậu sợ bị mắng vì đã lén lút tổ chức buổi chụp ảnh với tớ thì cứ nói nhé? Tớ cũng sẽ giải thích sự tình bên phía tớ!”
“Tớ rất muốn tra hỏi xem cậu đã nghe được lời độc thoại của tớ từ đâu, nhưng lần này tạm gác lại đã. Cậu định giải thích thế nào với bố mẹ tớ?”
“Tất nhiên là tớ định sẽ kể lại hết sự thật rồi. Ví dụ như là… ‘cháu đã bị Anno-kun chụp những dáng vẻ dâm đãng, nhưng xin hai bác hãy yên tâm vì chúng cháu hoàn toàn không làm gì mờ ám cả!’ chẳng hạn?”
Điều khiến tôi bực mình là những lời đó không hoàn toàn sai sự thật. Đúng kiểu 'giấu cây trong rừng'—hay đúng hơn là cậu ta đã khéo léo lồng ghép lời nói dối vào trong sự thật. Chính cái lời giải thích nửa vời ấy mới khiến tôi quay cuồng vì hiểu lầm.
“Tớ hiểu rồi. Tớ tuyệt đối sẽ không cho Shinomiya-san biết chuyện họ về, cũng sẽ không giới thiệu luôn. Cho đến khi họ lại đi công tác, tớ sẽ không gọi cậu đến nhà nữa.”
“Đừng có nói những lời tàn nhẫn như vậy chứ! Trong khoảng thời gian đó, buổi chụp ảnh sẽ đi về đâu đây?”
“...Lúc đó thì để lúc đó tính.”
“Nếu đến lúc đó mối quan hệ này vẫn còn tiếp tục thì hãy suy nghĩ”, lời ấy suýt nữa đã buột ra khỏi miệng, nhưng tôi đã kịp vội vàng nuốt lại. Còn chuyện mong rằng mọi thứ cứ như thế này mãi, một điều như vậy, dù có bị rạch miệng tôi cũng không thể nói ra.
“Chuyện này kết thúc ở đây! Thời gian cũng không còn nhiều, bắt đầu chụp ảnh thôi!”
Vì mải mê nói chuyện phiếm, đồng hồ đã điểm qua 17 giờ. Nếu không nhanh lên, hoàng hôn sẽ lặn mất và sẽ không thể chụp đúng với hoàn cảnh tình huống được nữa.
“Dù có chút tiếc nuối nhưng đành vậy thôi. Nếu cứ mải mê trêu chọc Anno-kun quá để rồi lại phải dời lịch nữa thì phiền lắm.”
“Cũng suýt nữa là thành ra vậy rồi đấy…”
Vừa thở dài, tôi vừa đi theo sau Shinomiya-san đang vừa ngân nga vừa đi về phía phòng tôi. Tôi chỉ mong cô ấy có thể mang một chút vẻ dịu dàng ở trường khi ở nhà, dù chỉ một chút thôi, Nhưng nghĩ lại, nếu chỉ mình tôi được thấy một Shinomiya-san ngây thơ, vui vẻ và đáng yêu như thế này… thì có lẽ cũng đáng rồi.
“Tớ vào phòng rồi, giờ tớ nên bát đầu từ đâu trước?”
“Để xem nào… vậy thì, cậu có thể đứng trước bàn được không?”
Dù chủ đề chính là đồ bơi, nhưng màn dạo đầu sẽ là những tấm hình cô ấy khoe dáng trong chiếc áo hoodie với cậu con trai. Có thể nói, đây là bước chạy đà trước khi nhảy.
Điều cốt yếu ở đây là một nụ cười ngây thơ của cô gái.
Shinomiya-san vui vẻ tạo dáng, cứ như đang biểu diễn trong một show thời trang thực thụ. Tôi bấm máy liên tục từ nhiều góc độ khác nhau: chính diện, nghiêng người, và cả từ phía sau.
“Ừm. Hoàn hảo rồi. Vậy tiếp theo, chúng ta hãy ngồi xuống mép giường nhé.”
“Được rồi” cô ấy nói cùng một nụ cười rồi ngồi phịch xuống giường. Từ đây, tôi sẽ chụp những bức ảnh mang cảm giác cô ấy đang tìm thời cơ để khoe bộ đồ bơi với cậu con trai - chủ nhân của căn phòng. Ban đầu, cô ấy sẽ khiêu khích và tỏ ra thích thú khi nhìn cậu con trai cứ liếc trộm mình, nhưng rồi dần dần bứt rứt vì cậu ta không làm gì cả, và cuối cùng là đi đến hành động thực tế. Khi tôi truyền đạt điều đó cho Shinomiya-san, cô ấy mỉm cười gật đầu và lập tức vào tư thế. Shinomiya-san khép nép mở chân ra, đặt hai ngón tay vào giữa một cách tự nhiên rồi mỉm cười. Vai cô ấy cũng dần thả lỏng ra nên cả tư thế và biểu cảm đều đang rất tự nhiên và ổn áp.
“3, 2, 1…………”
Tiếng màn trập vang lên “tách”. Tôi vừa thay đổi góc máy vừa chụp thêm vài tấm nữa.
Nếu sự im lặng cứ kéo dài, Shinomiya-san có thể sẽ mất kiểm soát nên tôi bèn lên tiếng.
“Vậy thì tiếp theo, cậu có thể ngồi hẳn lên giường, tư thế thì giống như khi ngồi học thể dục được không?”
“Tớ hiểu rồi. Như thế này phải không?”
Vì thân trên hơi ngả ra sau nên vạt áo hoodie không đủ dài, từ khe hở giữa hai chân cô ấy, đường viền của bộ đồ bơi thi đấu lấp ló hiện ra. Và rồi dần dần, má của Shinomiya-san bắt đầu ửng đỏ.
“Tư thế như này đúng không?”
Tôi còn chưa nói gì, Shinomiya-san đã tự mình chống hai tay ra sau, mở rộng hai chân và vào tư thế gọi là dang chân chữ M.
“Tớ đã thấy nó trong một ảnh… trông tớ giờ thế nào?”
“Ừ-ừm! Rất đẹp!”
Đường V-line vốn đã lấp ló giờ lại hiện ra rõ hơn vì sự thay đổi tư thế bất ngờ, khiến tôi bối rối và giọng nói cũng lạc đi. Tôi cố gắng dùng ý chí sắt đá để kìm nén cảm giác muốn nuốt nước bọt ừng ực và bấm nút chụp.
“……Thế này thì sao?”
Cô ấy tựa lưng vào tường, khép hai chân lại rồi từ từ nâng lên. Nhờ vậy mà độ ôm sát của bộ đồ bơi ở vùng kín càng được nhấn mạnh, khiến cho dù vẫn đang mặc đồ, nhưng trông cô lại càng thêm phần khiêu gợi. Công tắc của Shinomiya-san đã hoàn toàn được bật lên rồi. Có lẽ tôi nên cảnh báo, nhưng một khi đã đến nước này, dù tôi có nói gì thì chắc cũng không lọt vào tai cô ấy nữa. Ngược lại, tôi quyết định tắt công tắc trong lòng mình đi, và trở thành một cỗ máy chỉ biết bấm máy ngoài những lúc ra chỉ dẫn.
“Được rồi. Chân thì tạm thời hạ xuống, chúng ta bắt đầu chụp đồ bơi thôi. Trước hết là…”
“Tớ biết rồi…”
Vừa đưa chân trở lại tư thế chữ M, cô ấy vừa trả lời bằng một giọng nói đầy nóng bỏng, rồi Shinomiya-san có vẻ ngượng ngùng quay mặt đi khỏi máy ảnh, nắm chặt lấy vạt áo hoodie và từ từ kéo lên.
“Dừng lại. Ánh mắt cậu có thể hướng về đây đi được không?”
“……Ừm. Tớ hiểu rồi.”
Tôi ra hiệu khi chiếc áo hoodie đã được kéo lên ngay dưới ngực. Để độc chiếm ánh mắt của cậu con trai mình để ý, cô gái từ từ cởi đồ để trêu ngươi, gương mặt cô trở nên đê mê trong mớ cảm xúc hỗn độn giữa hưng phấn và xấu hổ.
“Biểu cảm của cậu rất đẹp đấy, Shinomiya-san.”
“Th-thật sao?”
“Quyến rũ đến đáng sợ.”
Nếu đây không phải là một công việc, và nếu tôi không nhìn ngắm khung cảnh này qua máy ảnh, có lẽ tôi đã để bản thân cuốn theo bầu không khí ngọt ngào này mà lao vào cô ấy rồi. Nhưng phần chính vẫn còn ở phía sau.
“Shinomiya-san, chúng ta sang bước tiếp theo nhé. Cậu có thể đứng dậy được không?”
“Ư-ưm…”
Tôi nắm lấy tay Shinomiya-san đang lề mề đứng dậy, xoay một vòng để cô ấy quay lưng lại rồi vừa lùi ra xa vừa cầm máy ảnh lên. Như thể đã đoán được ý đồ của tôi, Shinomiya-san kéo áo hoodie lên đến eo rồi dừng tay lại.
“Hoàn hảo, Shinomiya-san.”
Cặp mông đào đầy quyến rũ của Shinomiya-san, thứ mà buổi chụp lần trước tôi đã không thể ghi lại được, giờ đây đã lộ ra. Nó có một ma lực mê hoặc lòng người khác hẳn với hai trái quả căng mọng kia, khiến tôi bất giác zoom lại gần và chụp. “Takumi ơi. Mày là fan ngực hay fan mông? Nói cho tao biết một trong hai đi!” Tôi như nghe thấy giọng nói của Arata vang lên, nhưng một khi đã nhìn thấy thứ đó của Shinomiya-san thì không thể nào chọn một trong hai được. Cả hai tôi đều muốn cắn một cách công bằng.
“Tớ muốn chụp từ chính diện, cậu quay mặt lại được không? Rồi, cậu vén áo hoodie lên một chút… ừm, đẹp lắm.”
Như thần giao cách cảm. Cô ấy dùng tay trái vén phần giữa của vạt áo lên, để lộ chính xác vùng chữ V, còn tay phải thì đặt gần vùng kín. Shinomiya-san đã tạo ra hình ảnh mà tôi muốn chụp trước cả khi tôi kịp dùng lời để diễn tả. Nếu là Yuzuha-san đã chụp cùng nhiều lần thì không nói, nhưng chỉ mới hai lần chụp mà đã hiểu ý nhau vậy.
Tôi cảm nhận được sự phấn khích của chính mình đang tăng lên.
“Ổ-ôn-ổn không, Anno-kun?”
Mặt đỏ bừng, Shinomiya-san hỏi bằng một giọng run run. Chết thật, tôi mải mê chụp quá nên quên cả lên tiếng.
“Tớ đang chụp được những bức ảnh tuyệt nhất đấy. Nào, giờ thì cởi ra nhé?”
“Ư-ừm…”
Nói bằng một giọng mỏng manh, Shinomiya-san bắt chéo hai tay và từ từ nâng chiếc áo hoodie lên. Lần này, tôi bảo cô ấy dừng lại khi áo đã lên đến ngực, rồi vừa thay đổi góc máy từ chính diện sang bên cạnh vừa bấm nút chụp. Cuối cùng, cô ấy dứt khoát cởi phăng chiếc áo ra.
“......”
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Shinomiya-san trong bộ đồ bơi thi đấu, tôi như mất hết vốn liếng từ ngữ. Cảm xúc trào dâng đến mức, trong đầu tôi đồng thời xuất hiện hai luồng suy nghĩ trái ngược: vừa thầm mắng anh chủ tiệm vì đã đưa cho cô ấy thứ đáng sợ như thế này, vừa không ngừng cảm ơn anh ấy vì đã làm như vậy.
Bộ đồ bơi thi đấu mẫu thử mà Shinomiya-san nhận từ anh chủ Uesu có màu trắng. Thiết kế không tay, sử dụng chất liệu vải cao cấp với độ bóng và độ xuyên thấu vừa phải. Phần cổ và thân áo có khóa kéo, và thiết kế ôm sát cơ thể khiến những đường cong của cô ấy càng nổi bật hơn, tôn lên vẻ đẹp vốn đã quá đỗi hoàn hảo của Shinomiya-san.
Từ phía sau nhìn lại, dáng lưng của cô ấy trông vừa gọn gàng vừa cá tính. Vòng eo và vòng hông từng mê hoặc tôi trước đó nay lại càng được nhấn mạnh rõ nét, khiến sức gợi cảm như được nâng lên một bậc mới.
Nhưng đặc điểm nổi bật nhất của bộ đồ bơi này chính là phần ngực được khoét đầy táo bạo. Trông chẳng khác nào một viên đá quý được cắt theo kiểu princess cut, làm cho vẻ hấp dẫn từ đôi gò bồng đào của Shinomiya-san tăng lên gấp nhiều lần. Chỉ cần kéo khóa xuống một chút nữa thôi, e rằng thứ căng tròn kia sẽ tràn ra mất.
Vừa cố nuốt xuống thứ ham muốn muốn ghi lại khoảnh khắc kỳ diệu đó cùng với nước bọt, tôi vừa say mê tiếp tục chụp.
Sự phấn khích của tôi đã lên đến cực điểm. Shinomiya-san dường như cũng đang hưng phấn chẳng kém, không cần bất kỳ chỉ đạo nào, cô ấy vẫn liên tục tự tạo dáng theo cách mình muốn mỗi khi nghe tiếng máy ảnh vang lên.
Không thể tin nổi đây mới chỉ là buổi chụp thứ hai.
“Ừm… cậu có thể lại gần hơn một chút để chụp được không?”
Shinomiya-san đưa ra yêu cầu bằng một giọng nói nóng bỏng. Tôi gật đầu, vừa giữ nguyên máy ảnh vừa bước một bước, hai bước lại gần. Cùng lúc đó, như thể muốn khoe cho tôi xem, cô ấy đặt tay lên khóa kéo ở ngực.
“Cậu muốn xem, phải không?”
Tiếng kim loại cọ vào nhau tạo ra tiếng “zizizi” vang vọng khắp căn phòng tĩnh lặng. Khóa kéo từ từ được hạ xuống, và như thể cuối cùng cũng được giải thoát khỏi phong ấn nhiều năm, vòng một của Shinomiya-san khẽ rung lên, như run rẩy trong niêm vui sướng, và để bày tỏ niềm vui sướng ấy, khuôn ngực đầy đặn của cô ấy bật lên một cái mạnh mẽ, đầy sức sống.
“Để tớ cho cậu xem gần hơn nhé.”
Vừa nói, Shinomiya-san vừa chống tay chân xuống và bò lại gần. Đôi môi màu anh đào căng mọng và khe ngực được hai tay ép lại to điểm cho độ khủng và mềm mại được chiếu lên qua màn hình LCD. Chỉ cần cắt lấy phần từ mắt trở xuống thôi, độ khiêu gợi đã tăng lên như phi mã.
“Nếu tớ làm như thế này… thì sao?”
Cô ấy ngồi dậy, một chân co lên, vừa dạng chân ngồi ra, Shinomiya-san vừa khẽ kéo rộng phần ngực của bộ đồ bơi.
Nhờ vậy mà vòng một đầy mê hoặc càng lộ rõ hơn, bầu ngực căng tràn dường như sắp tràn khỏi lớp vải. Hai đỉnh hồng ẩn hiện phía trên tựa như cặp anh đào chín mọng nơi đỉnh đồi, chỉ thiếu chút nữa thôi là đã hiện ra trước mắt.
“........”
Đôi mắt ướt át, trên môi Shinomiya-san nở một nụ cười mê hoặc.
Người đang ở trước mắt tôi lúc này chẳng khác nào một yêu mị—thứ sinh vật cướp đi lý trí, hút cạn sinh khí, và mang đến cho đàn ông cảm giác hạnh phúc tột cùng ngay cả khi rơi vào tay tử thần.
“Vẫn chưa đủ nhỉ. Vậy thì…”
Vừa mỉm cười diễm lệ, tay của Shinomiya-san vừa vươn đến vùng kín.
Rồi cô ấy lè lưỡi, nhẹ nhàng nâng bộ đồ bơi lên như thể đang mời gọi đến nơi đang tiết ra mật ngọt. Lý trí trong tôi gào thét, bảo rằng phải hét lên và ngăn cô ấy lại. Nhưng bản năng thì thầm hãy chụp đi. Đừng do dự. Đây là khoảnh khắc mời gọi đến một kho báu mà chưa ai từng chạm tới.
Sau một hồi giằng co dữ dội, bản năng đã giành phần thắng.
Tôi trở nên vô cảm, lạnh lùng ghi lại hình ảnh người bạn cùng lớp ở trước mặt, từ mọi góc độ có thể.
“Phù… được rồi. Cậu vất vả rồi, Shinomiya-san. Buổi chụp trong phòng đến đây là kết thúc, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi sang phòng tắm nhé.”
Tôi thở ra một hơi thật sâu, như trút bỏ toàn bộ những thứ đang cuộn trào cháy hừng hực như dung nham trong cơ thể, rồi lặng lẽ đặt máy ảnh xuống.
“Ừm… cậu vất vả rồi.”
Khuôn mặt của Shinomiya-san vẫn còn đỏ bừng, nhưng biểu cảm lại ngập tràn sự thỏa mãn.
Có lẽ cô ấy vừa nhận ra một khía cạnh nào đó của bản thân mà chính mình cũng chưa từng biết tới.
Vì đó là lần đầu tiên tôi thấy được vẻ mặt mãn nguyện như vậy của cô ấy nên đã bất giác đưa tay bấm máy.
“Cậu vừa bấm máy chụp đúng không?”
“Xin lỗi, xin lỗi. Tại cậu quyến rũ quá nên tớ lỡ tay.”
Vừa xin lỗi, tôi vừa choàng chiếc khăn tắm lớn đã chuẩn bị sẵn lên vai Shinomiya-san. Dù là trong phòng nhưng cứ mặc đồ bơi mãi có thể sẽ bị cảm lạnh mất.
“fu ~ fu. Cậu vừa chu đáo lại vừa dịu dàng quá nhỉ, Anno-kun.”
“Chuyện này là đương nhiên thôi. Cậu muốn nghỉ ngơi như thế nào? Ra phòng khách nghỉ không? Nếu có gì muốn uống gì tớ sẽ chuẩn bị.”
“Cảm ơn cậu đã quan tâm. Nhưng tớ không sao đâu. Bây giờ tớ đang có cảm hứng lắm, nếu Anno-kun thấy được thì chúng ta cứ thế này sang phòng tắm chụp luôn, được không?”
“……Tớ hiểu rồi.”
Việc liên tục tạo nhiều dáng khác nhau khiến buổi chụp ảnh cũng có một khía cạnh là thi đấu thể lực. Thế nên việc nghỉ ngơi hợp lý là cần thiết, nhưng cảm hứng của người diễn cũng quan trọng không kém. Nếu đang có hứng thì cứ theo đà đó mà chụp hết cũng là một cách. Khi nào thấy có dấu hiệu mệt mỏi thì dừng lại là được. Đến phòng tắm, trong lúc tôi đang vừa điều chỉnh cài đặt máy ảnh vừa suy nghĩ xem nên bắt đầu thế nào, Shinomiya-san đã đưa khăn tắm cho tôi và cầm lấy vòi sen. Rồi cô ấy vặn vòi, xả nước nóng vào bồn và điều chỉnh nhiệt độ.
“Ừm, nhiệt độ hoàn hảo rồi.”
Shinomiya-san quay lại và mỉm cười.
Mỹ nữ thường ngày vẫn ngồi cạnh tôi trong lớp học, giờ đây lại đang mặc đồ bơi thi đấu, đứng trong phòng tắm nhà mình và chuẩn bị làm điều gì đó — quả là một cảnh tượng phi thực đến khó tin.
Tôi quyết định sẽ bắt đầu buổi chụp từ khoảnh khắc này.
“Nghĩ lại thì, đây cũng là lần đầu tiên tớ để một cậu con trai thấy mình đang tắm vòi sen đấy, Anno-kun.”
“Chuyện đó… thì, tớ cũng đoán là vậy.”
Dù là người yêu của nhau đi nữa, cơ hội để thấy cảnh đối phương đang tắm vòi sen cũng không phải chuyện thường xuyên.
Ngược lại, việc để một người bạn cùng lớp nhìn thấy — cho dù có mặc đồ bơi thi đấu — mới thực sự là điều bất thường.
“Cứ đà này, có lẽ Anno-kun sẽ lấy hết những lần đầu tiên của tớ mất.”
“Cách nói đó!? Cậu nên cẩn thận với những phát ngôn chỉ toàn gây ra hiểu lầm đi nhé?”
“Ồ, Anno-kun đã tưởng tượng ra cái gì vậy? Mặc dù tớ cũng hứng thú muốn biết đôi chút lắm, nhưng trước hết là chụp ảnh đã nhỉ.”
Từ nụ cười trêu chọc ban đầu, biểu cảm của cô ấy bất chợt thay đổi.
Shinomiya-san bắt đầu đưa vòi sen hướng vào ngực mình.
Âm thanh “zàààà” của dòng nước — thứ tôi vẫn nghe hằng ngày — lần này lại phát ra khi một mỹ nữ tuyệt sắc đang tắm dưới làn nước đó.
Cánh tay còn lại đặt dưới nách khiến khuôn ngực tự nhiên bị ép lại và nâng lên. Dù bị che phủ bởi lớp đồ bơi, vẻ mềm mại ấy vẫn như muốn tràn ra ngoài qua từng đường nét.
Dòng nước trong vắt không ngừng tuôn xuống, chảy vào giữa khe ngực—nơi trông như thung lũng đẹp nhất thế gian, được tạo tác tinh xảo như một viên đá quý.
Lớp vải bóng loáng sau khi thấm nước bắt đầu trở nên hơi trong suốt, càng làm nổi bật thêm từng đường cong bên dưới.
“Cậu có thể vừa tắm vòi sen vừa ngồi lên mép bồn được không?”
“Được, tớ sẽ thử.”
May mắn là Shinomiya-san vẫn giữ được sự bình tĩnh, giọng cô nói đáp lại cũng rất rõ ràng.
Chỉ có điều — tư thế tạo dáng của cô ấy lại vô cùng khiêu gợi.
Tựa lưng vào tường, Shinomiya-san ngồi lên góc bồn tắm.
Chân phải khép lại đầy e dè, gập gối lên sát người. Trong khi đó, chân trái thì duỗi thẳng theo mép bồn rồi nhẹ nhàng thả vào trong bồn.
Và như thể một pháo đài cuối cùng canh giữ kho báu, bàn tay phải của cô ấy buông thõng xuống giữa hai chân.
“Ừm, hoàn hảo.”
Những giọt nước chảy dọc theo vùng bụng, rồi nhỏ xuống từ khu vực bẹn.
Chúng tụ lại một chỗ, sau đó từ từ tràn ra khỏi mép bồn tắm.
Chỉ là một hiện tượng tự nhiên bình thường, vậy mà tôi lại chụp được hàng loạt bức ảnh đủ sức làm xáo động cả lý trí.
Và tôi không rõ bình thường cô ấy có như vậy không, nhưng vẻ mặt của Shinomiya-san khi tắm dưới vòi sen lúc này lại mang một nét đê mê đến lạ thường.
“Anno-kun, tớ vào trong bồn tắm có được không?”
“Tất nhiên là được.”
Tắt vòi sen, Shinomiya-san bước chân vào bồn tắm không có nước. Tôi có chút hối hận vì lẽ ra nên xả nước vào thì tốt hơn, nhưng cũng háo hức không biết cô ấy sẽ cho xem dáng vẻ như thế nào.
“Một lúc nào đó tớ cũng muốn thử chụp với một tắm đầy bọt.”
Vừa ngả người nằm dài trong bồn tắm, cô ấy vừa nói với một vẻ mặt ngây thơ. Tôi rất hiểu cảm giác đó. Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh mình ngây ngất trước sự dễ thương của Shinomiya-san đang vui đùa với bọt xà phòng.
“Trong trường hợp đó, không cần mặc đồ bơi cũng được, phải không?”
Vừa ném ra một quả bom như vậy, Shinomiya-san vừa kẹp vòi sen vào khe ngực, ôm chặt lấy và mỉm cười ma mị. Nếu lũ trong fanclub mà thấy cảnh này, chắc chúng sẽ ngất xỉu, hoặc là sẽ hét lên những tiếng a oai oái rằng ‘muốn trở thành cái vòi sen’.
“Hay là… chúng ta không chụp nữa, Anno-kun cũng vào đây cùng nhé?”
“……Cậu nói sao?”
Trước lời đề nghị đầy bất ngờ, tay tôi bất giác ngừng bấm nút chụp, nhìn thẳng vào mặt Shinomiya-san để xác nhận. Đúng như tôi nghĩ, cô ấy vừa liếm môi với một ánh mắt như đang hành hạ con mồi đã bắt được, vừa nói.
“Tớ nói là chúng ta cùng nhau vào bồn tắm, cậu không nghe thấy sao?”
“Tớ đã nghe rất rõ ràng rồi mới có phản ứng đó đấy!?”
Tôi bất giác hét lên phản bác. Cùng nhau vào bồn tắm, chuyện đó ngay cả cặp đôi sống chung hay vợ chồng mới cưới cũng không làm, vậy mà tôi và Shinomiya-san, những người chỉ có quan hệ dạng công việc lại tắm chung thì thật là vô lý. Chỉ nghĩ đến thôi não tôi đã sôi lên rồi. Không muốn để cô ấy nhận ra mình đang bối rối với trái tim đang đập như muốn vỡ tung, tôi quay lưng đi, nhưng như thể tự chế giễu, Shinomiya-san dán chặt cơ thể vào lưng tôi. Cảm giác căng tròn truyền đến một cách chân thực. Và rồi
“Bây giờ thì tớ sẽ tắm rửa cho cậu từ đầu đến chân nhé? Kèm theo dịch vụ tiếp xúc thân mật luôn.”
Cô ấy thì thầm vào tai tôi, mang theo hơi thở ngọt ngào đến tan chảy, nóng bỏng đến mức như muốn thiêu đốt làn da.
Tim tôi như muốn nhảy ra từ miệng vì quá đỗi kinh ngạc — việc không hét lên thành tiếng lúc đó đúng là một kỳ tích.
“Hay là tớ mặc bộ đồ bơi đi học hồi cấp hai mà Anno-kun đã nói không được, rồi phục vụ cho cậu nhé?”
“Đ-đừng có nói là phục vụ…”
“Tớ sẽ bọc mình trong sữa tắm đã được tạo bọt kỹ càng rồi cứ thế này cọ cọ vào người cậu để tắm cho cậu. Sau đó thì tất nhiên là cả phía trước nữa…”
Vừa nói, Shinomiya-san vừa thực hành bằng cách nhẹ nhàng đưa cơ thể trượt lên xuống, rồi vươn tay ra trước ngực tôi.
Tư thế ôm từ phía sau này khiến tôi cảm nhận được rõ sự hiện diện của cô ấy bằng cả năm giác quan.
Tôi choáng váng đến mức không biết mình đang đứng vững hay đã khuỵu xuống từ lúc nào.
“À, hay là Anno-kun dâm ngầm lại muốn cảm nhận cơ thể không mặc gì… cơ thể trần trụi của tớ?”
Nhắm mắt lại. Đừng suy nghĩ. Đừng tưởng tượng. Hãy đóng cửa suy nghĩ lại. Thông tin nhận vào từ tai phải thì hãy để nó đi thẳng ra tai trái.
“Nhân tiện, Anno-kun. Cậu cho tớ mượn điện thoại được không?”
“Đ-điện thoại? Nó ở trong túi sau…”
Tôi còn chưa nói hết câu “của quần”, Shinomiya-san đã mò vào túi sau của tôi. Hệt như một tên trộm đang cướp đoạt kho báu.
“Khóa… quả nhiên là có khóa. A, nhưng là nhận diện khuôn mặt nhỉ. Anno-kun, cậu ngẩng mặt lên được không?”
Vừa nói, Shinomiya-san vừa đưa điện thoại ra trước mặt tôi. Tôi biết rõ ý đồ nhưng không thể ngăn cản, và đúng như dự đoán, khóa đã được mở. Sau khi thực hiện vài thao tác nhanh chóng, cô ấy tựa đầu vào vai tôi rồi lại đưa điện thoại ra trước mặt tôi. Và—
“Nào, cười lên—”
“Tách”. Đến khi tôi nhận ra thì đã bị chụp một bức ảnh selfie hai người, Shinomiya-san vừa khúc khích cười vừa rời khỏi người tôi.
“Ha ~ h. Gương mặt ngẩn ngơ đê mê này của Anno-kun, dễ thương lắm. Thế này thì nhiều thứ sẽ thuận lợi lắm đây.”
“Tớ không định hỏi thuận lợi chuyện gì đâu nên mau xóa bức ảnh đó đi!”
“Được thôi. Tớ sẽ xóa nó khỏi điện thoại của Anno-kun. À nhưng mà tớ đã gửi nó sang điện thoại của tớ rồi nên cũng muộn rồi.”
“Điện thoại của Shinomiya-san, nó ở đâu!?”
Nếu là trước khi lưu lại thì vẫn còn có thể xử lý được.
Chỉ cần làm cái điện thoại bị ngấm nước để phá hỏng toàn bộ dữ liệu là xong.
“Điện thoại của tớ thì ở trên máy giặt đấy. Chỉ có điều…”
Nghe vậy, tôi lao ra khỏi phòng tắm, kiểm tra trên máy giặt trong phòng thay đồ nhưng chỉ có chiếc khăn tắm mà Shinomiya-san choàng trên vai lúc trước khi chụp ảnh. Lật nó lên thì thấy một bộ đồng phục được gấp gọn gàng.
“Cậu sẽ không lấy được nếu không dời bộ đồ lót bên dưới bộ đồng phục của tớ đi đâu nhé.”
“C-cái… gì?”
“Nào, Anno-kun. Cậu không cần phải để ý đến tớ đâu, cứ tự nhiên lấy điện thoại đi?”
Chỉ chạm vào bộ đồng phục mà Shinomiya-san mặc ở trường hàng ngày đã là điều cấm kỵ, huống hồ là động tay vào đồ lót, tôi không thể nào làm được.
“Nhân tiện, bộ đồ lót tớ mặc hôm nay là bộ tớ thích nhất trong số những bộ tớ có… là bộ đồ lót dùng để ‘chiến đấu’ hoặc là mặc vào những lúc quan trọng, nếu tớ nói vậy thì cậu sẽ làm gì?”
“!?!?”
Một tiếng hét không thành lời thoát ra. Tức là nó khác với bộ mà tôi đã thấy trong buổi chụp lần trước sao. Bộ đồ lót màu đỏ đó đã đủ dễ thương rồi, vậy mà còn hơn thế nữa thì rốt cuộc là thứ gì. Lúc này nếu nói không tò mò thì chắc chắn đó là nối dói.
“……Grừ. Đồ tiểu yêu này!”
Nhưng thật đáng buồn, điều duy nhất tôi có thể làm lúc đó chỉ là buông ra những lời cuối cùng của một kẻ thua cuộc, lặng lẽ cụp đuôi bỏ chạy trong thảm hại.
Bởi nếu thật sự chạm vào, toàn bộ khoảnh khắc quyết định đó chắc chắn sẽ bị chính điện thoại của tôi ghi lại — và lập tức trở thành tư liệu uy hiếp mới.
Điều đó… là thứ tôi tuyệt đối phải tránh bằng mọi giá.
“Bức ảnh đó… tuyệt đối không được cho ai xem đấy nhé?”
“Tất nhiên là tớ không cho xem rồi. Cùng lắm là đặt làm màn hình khóa điện thoại thôi.”
“Làm ơn đừng làm vậy. Cậu chỉ để xem ở nhà thôi nhé.”
Chỉ cần không đặt làm màn hình chờ thì còn đỡ. Nhưng một khi đã đặt làm màn hình, thì kiểu gì cũng có khả năng bị ai đó nhìn thấy vào lúc nào đó.
Và nếu chuyện đó thật sự xảy ra… tôi coi như tiêu đời.
“Tớ đùa thôi. Tớ sẽ không cho ai xem hay khoe khoang đâu. Đây là bảo vật quan trọng của một mình tớ thôi.”
“Bảo vật nghe to tát quá…”
Tôi định nói là còn có nhiều thứ đáng để trân trọng hơn, nhưng vì Shinomiya-san đang ôm điện thoại vào ngực với một nụ cười đầy vui vẻ nên tôi không thể nói thêm gì nữa.
“Chuyện đó không quan trọng, Anno-kun. Tớ sắp muốn thay đồ rồi… được không?”
“Ể? À, tất nhiên rồi! Người cậu cũng ướt rồi, cứ mặc đồ bơi mãi thì sẽ bị cảm lạnh đấy!”
Thấy Shinomiya-san hắt xì một tiếng dễ thương, tôi vội vàng đưa khăn tắm, quay lưng lại và định ra khỏi phòng thay đồ.
“A! Hay là cậu chụp cả ảnh sau khi tớ cởi đồ bơi ra nữa nhé? Chiếc khăn tắm lớn này có thể che hết toàn thân, cậu thấy sao?”
“Tớ không chụp! Đừng có nói những chuyện ngốc nghếch nữa, mau thay đồ đi!”
Dù rất muốn chụp, nhưng vì không biết cô ấy sẽ làm gì nên tôi đã chọn cách chạy trốn nhanh như một con thỏ.
Từ phía sau, tôi nghe thấy giọng nói dỗi hờn của Shinomiya-san chu môi “Anno-kun xấu tính”, nhưng tôi đã cố hết sức để lờ đi.
Cứ thế, buổi chụp ảnh thứ hai đã kết thúc, nhưng sau đó, để chiêu đãi Shinomiya-san vừa từ phòng tắm quay lại, tôi đã chuẩn bị kem, và sau đó lại xảy ra một trận ồn ào, đến cuối cùng vẫn thật là vất vả.
Từ "cosplayer" trong tiếng Nhật là "コスプレイヤー" (kosupureiyā). Người nhật thường rút gọn lại thành "レイヤー" (reiyā). Khi phiên âm (romaji hóa) từ "レイヤー" (reiyā) ra ký tự Latin, nó sẽ được viết là "layer".