Nàng công chúa của trường, người chỉ lén cho tôi thấy dáng vẻ xấu hổ của mình

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi và những cô nàng cô đơn

(Đang ra)

Tôi và những cô nàng cô đơn

中高下零郎

Một câu chuyện tình yêu với mô típ kinh điển mà mọi người thích, nhân vật chính lần lượt cưa đổ những cô nàng tuy dễ thương nhưng lại cô đơn.

24 150

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

917 3567

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

102 2299

Toàn Chức Cao Thủ

(Đang ra)

Toàn Chức Cao Thủ

Hồ Điệp Lam

Một cao thủ hàng đầu trong game online Vinh Quang, được mệnh danh là bách khoa toàn thư, vì nhiều lý do đã bị câu lạc bộ sa thải. Rời khỏi đấu trường chuyên nghiệp, anh trở thành một quản lý tiệm net

83 64

Kẹo giả kim của Gisele

(Đang ra)

Kẹo giả kim của Gisele

Shiba

Một câu chuyện fantasy về việc chế tác tự do và vui vẻ của Giselle, một nhà giả kim thuật vô cùng tài năng mà không hề hay biết, cùng với Tinh linh mềm mại Taa-chan, xin được phép bắt đầu

55 122

Vol 1 (Đã Hoàn Thành) - Chương 5: Buổi chụp ảnh ở nhà của Shinomiya-san!?

“Này, Takumi. Mày nghe tao nói được không?”

Một buổi sáng vài ngày sau buổi chụp ảnh thứ hai. Trong lúc tôi đang lơ đãng ngắm nhìn thư mục ảnh trong điện thoại thì Arata như thường lệ lại bắt chuyện, nhưng với một vẻ mặt và giọng nói có phần nghiêm túc.

“Cũng được thôi… nhưng cái cảm giác quen thuộc này là do tao tưởng tượng à?”

“Là do mày tưởng tượng thôi! Với lại lần này là chuyện nghiêm túc đấy!”

Arata nói một cách đầy tự tin rằng cứ yên tâm, nhưng tôi chỉ thấy bất an. Cái giọng điệu này chưa bao giờ là một nội dung nghiêm túc cả.

“Tao sẽ nghe, nên mày đừng có làm màu nữa mà nói nhanh đi. Chẳng lẽ là kết quả cuộc họp về chuyện Shinomiya-san có người thương hay không mà mày nói hôm trước đấy chứ?”

“Chuyện đó tao cũng muốn nói, nhưng bây giờ có chuyện quan trọng hơn và tùy trường hợp có thể sẽ phát triển thành vấn đề lớn đấy!”

“……Vô ích, toàn làm quá lên. Mà lại là chuyện liên quan đến Shinomiya-san à?”

Nên nói là rảnh rỗi hay là không biết chán đây. Không biết thành viên fanclub có nghĩ về Shinomiya Rinoa ba trăm sáu mươi lăm ngày hai mươi bốn giờ không nhỉ. Nếu vậy thì nói là điên rồ cũng không quá lời. Nghĩ đến việc người bạn thân trước mắt mình cũng nằm trong số đó, tôi lại thấy đau đầu.

“Nói thẳng ra là—gần đây Shinomiya-san, trông có vẻ quyến rũ hơn, mày thấy không?”

“……Mày bị ngốc à?”

Sự ngạc nhiên đã vượt qua giới hạn, khiến tôi buột miệng mắng thẳng thừng.

“Mày mới là thằng ngốc đấy, Takumi! Đây là điều mà tất cả thành viên trong fanclub Shinomiya Rinoa đều nhất trí đấy!”

“……Mày đang đùa thôi đúng không?”

Không thể tin được lời của người bạn thân, tôi nhìn quanh lớp thì thấy mọi người đều đồng loạt gật đầu. Lẽ nào ở đây toàn là đồ ngốc cả sao. Tôi vừa thở dài nặng trịch vừa nhún vai. Quên nói mất, nhân vật chính của câu chuyện là Shinomiya-san, hiếm hoi thay, vẫn chưa đến trường. Mà nếu cô ấy có ở đây thì cũng không thể nói chuyện này được.

“Tao hiểu rồi. Nhượng bộ một trăm bước, cứ cho là Shinomiya-san quyến rũ hơn đi. Nhưng có bằng chứng không?”

“Haizz……bọn không phải thành viên đúng là phiền phức. Mày không nhận ra là trong biểu cảm và từng cử chỉ của Shinomiya-san, thỉnh thoảng lại toát ra vẻ khêu gợi sao?”

Nói gì không nói lại đi nói khêu gợi, thật là quá đáng, tôi đã định phản bác như vậy, nhưng từ khắp lớp lại vang lên những tiếng gật gù đồng tình nên tôi không thể nói gì được nữa.

“Diễn đạt thành lời một cách cụ thể thì cũng khó, mày hiểu không? Phải nói sao nhỉ, những cử chỉ hay nụ cười bình thường bỗng trở nên quyến rũ một cách kỳ lạ. Chuyện này quả nhiên là!”

Ngay lúc Arata định nói hết câu, cánh cửa bật mở “rầm”. Người bước vào không ai khác chính là Shinomiya-san, trung tâm của câu chuyện. Cả lớp học trở nên căng thẳng.

“……Mọi người, có chuyện gì vậy?”

Đến cả Shinomiya-san cũng nhận ra sự bất thường, cô ấy ngơ ngác hỏi. Nhưng thật đáng buồn, không một ai trong lớp có thể trả lời câu hỏi đó. Mọi người đều khó xử quay đi chỗ khác hoặc cười gượng. Shinomiya-san không để tâm đến bầu không khí kỳ lạ đó, ung dung bước đến bên cạnh tôi. Sau khi móc cặp vào bàn và ngồi xuống, cô ấy mỉm cười bắt chuyện.

“Chào buổi sáng, Anno-kun.”

“……Chào buổi sáng, Shinomiya-san.”

Tôi cố gắng vận dụng hết công suất bộ não vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo để suy nghĩ xem nên trả lời thế nào cho những câu hỏi có thể sẽ được hỏi trong cuộc trò chuyện sắp tới. Nếu được, tôi rất muốn bắt kẻ đầu sỏ đã gây ra tình huống này phải chịu trách nhiệm, nhưng gã đó đã chạy trốn và không còn ở đây nữa.

“Này, Anno-kun. Tớ thấy có vẻ mọi người hơi kỳ lạ… là do tớ tưởng tượng sao?”

“Tiếc là không phải do cậu tưởng tượng đâu. Mà nói thêm, nguyên nhân của bầu không khí kỳ lạ này là do Shinomiya-san đấy.”

“Hể? Do tớ sao?”

Shinomiya-san nghiêng đầu một cách dễ thương. Tôi thì thấy nhẹ nhõm, nhưng các bạn cùng lớp thì không có tâm trạng đó. Bắt đầu từ Arata, họ đang lườm tôi bằng ánh mắt giận dữ như muốn hỏi “mày đang nói cái gì vậy?”.

“Ngay trước khi Shinomiya-san đến, mọi người đang nói chuyện rằng ‘gần đây Shinomiya-san trông quyến rũ hơn nhỉ’ đấy.”

“Ra là vậy, tớ hiểu đại khái rồi. Tức là do tớ đến trường không đúng lúc, phải không?”

“Mà, cũng là chuyện đó.”

Từ phía ngoài, những giọng nói như oán niệm vọng tới “phủ nhận đi chứ! Shinomiya-san không có lỗi gì cả!”, “có thằng nào lại đi nói thẳng với chính chủ như vậy không!”, nhưng tôi không quan tâm.

“Mà chuyện đó thì… quyến rũ sao. Tự tớ không cảm thấy điều đó một chút nào cẩ. Anno-kun cũng nghĩ vậy sao?”

Trước câu hỏi vô tình của Shinomiya-san, không khí trong lớp càng trở nên căng thẳng, áp lực từ những ánh mắt cũng tăng lên khiến tôi cảm thấy khó thở.

“……Tại sao lại hỏi tớ?”

“Tại sao à… vì người quan sát tớ kỹ nhất chính là Anno-kun, không phải sao?”

Một cơn đau nhói chạy qua như thể tim tôi bị bóp chặt. Trước đây cũng đã có vài lần cô ấy nói những lời gây hiểu lầm, nhưng sở dĩ không có chuyện gì xảy ra là vì đó là những lời nói lúc chỉ có hai người. Vậy mà giờ đây lại nói ra trước mặt đông đủ các bạn cùng lớp, lúc mà tuyệt đối không nên làm nhất.

“N-này………Takumi. Lời nói vừa rồi của Shinomiya-san là có ý gì? Tùy vào sự tình mà tình bạn giữa tao và mày sẽ chấm dứt ngay tại đây đấy?”

Arata tiến đến trước bàn tôi, với một vẻ mặt như quỷ dữ không chỉ muốn chấm dứt tình bạn mà còn muốn đoạt mạng tôi. Quen biết cũng đã lâu, nhưng lần Arata nổi giận đến mức này là từ sau lần tôi kể chuyện đã chụp ảnh riêng cho Yuzuha-san.

“Bình tĩnh đi, Arata! Tao chỉ ngồi cạnh Shinomiya-san thôi, không phải mối quan hệ như mày nghĩ đâu!”

“Đúng như lời Anno-kun nói. Tớ chỉ nghĩ là Anno-kun ngồi cạnh tớ thì có lẽ sẽ nhận ra những thay đổi nhỏ của tớ thôi. Hoàn toàn không có ý nghĩa đặc biệt nào khác đâu?”

Nói rồi, Shinomiya-san mỉm cười khúc khích. Biểu cảm thì ra vẻ thánh nữ, nhưng lời nói lại chứa đựng một áp lực mà thường ngày không có. Cứ như thể đang dẫn dắt câu trả lời của tôi vậy.

“Vậy, thế nào hả Anno-kun? Cậu có nghĩ tớ đã thay đổi không?”

“……Chắc là do mọi người tưởng tượng thôi. Shinomiya-san không thay đổi gì cả.”

Tôi nén lòng, trả lời bằng một giọng nói vô cảm không chút cảm xúc. Ngay khoảnh khắc đó, những tiếng thở dài pha lẫn giữa bất mãn và an tâm vang lên khắp lớp học.

“K-không……nhưng một mình Takumi phủ nhận thì ý kiến của mọi người……”

“Tớ hiểu điều Kuki-kun muốn nói. Nhưng trong lớp học này, người có thể nhìn nhận tớ một cách khách quan nhất chính là Anno-kun. Nếu Anno-kun đã nói vậy thì chắc chắn không sai đâu.”

Trước Arata đang cố cãi lại, hay nói đúng hơn là trước các bạn cùng lớp không chịu chấp nhận, Shinomiya-san hiếm khi dùng một ánh mắt sắc bén và giọng điệu mạnh mẽ để khẳng định. Điều này đến cả Arata cũng phải nao núng.

“Còn tại sao Anno-kun là người khách quan nhất thì… không cần phải giải thích, phải không?”

“Ư-ừm……chuyện đó thì không sao. Xin lỗi vì mới sáng sớm đã thất lễ như vậy!”

Nói xong, Arata lao về chỗ ngồi nhanh như một cơn gió. Đúng là cái kiểu vừa tất bật đi tới đi lui, vừa ồn ào không chịu nổi. Tôi chỉ biết đưa tay day trán, thở dài. Mới đầu ngày mà đã thấy kiệt sức rồi.

“Cậu không sao chứ, Anno-kun? Trông cậu có vẻ mệt mỏi nhỉ?”

“……Cậu nghĩ là tại ai hả.”

Để không ai nghe thấy, chúng tôi cố gắng không nhìn nhau và nói chuyện bằng giọng điệu nhỏ vô cùng.

“Chà, tại ai nhỉ? Nếu phải nói, chẳng phải là người đã bắt đầu nói rằng tớ quyến rũ hơn sao?”

“Chuyện đó thì không sai.”

Tức là Arata có lỗi. Nếu gã đó không nói những chuyện ngốc nghếch thì đã không ra nông nỗi này, và tôi cũng đã không phải đối đầu với toàn bộ các bạn cùng lớp. Giờ nghỉ phải đấm cho một phát.

“Mà này Anno-kun. Sự thật thì thế nào?”

“………………Ể?”

“Đừng có giả vờ nữa. Lời nói lúc nãy… là nói dối, phải không?”

Shinomiya-san khẽ thì thầm đúng lúc tiếng chuông vang lên. Nhờ vậy, người duy nhất nghe được giọng nói quyến rũ ấy chỉ có mình tôi — người ngồi ngay bên cạnh. Cái cảm giác vượt trội này, cùng với nhịp tim đang đập rộn ràng này đây, đều là của riêng tôi. Và cả việc nhận ra Shinomiya-san ngày càng trở nên quyến rũ hơn… cũng chỉ một mình rõ tỏ.

“Ha ~ h. Anno-kun thật sự có lòng chiếm hữu mạnh nhỉ.”

Shinomiya-san chống khuỷu tay lên bàn, đặt cằm lên tay và khúc khích cười. Nụ cười đó tuy dễ thương, nhưng lại chứa đựng một thứ độc dược diễm lệ như gai hoa hồng. Một đóa hoa ma quái mà chỉ cần chạm vào là sẽ chết.

“………Ồn ào.”

Tôi quay mặt đi để cô ấy không thấy được đôi má có lẽ đang nóng lên và đỏ bừng của mình, vừa cộc lốc nói.

“Nhưng lạ thật, cảm giác lại không tệ nhỉ. Tại sao vậy nhỉ?”

“Ch-chuyện đó mà hỏi tớ thì……”

Tôi định trả lời là không biết, thì cánh cửa bật mở một cách mạnh mẽ.

“Chào buổi sáng! Mọi người, có khỏe không meo? Có bé nào sáng sớm đã thở dài không meo!??

Cứu tinh. Tôi thật lòng cảm ơn cô Miko đã đến với sự tăng động cao độ kia. Nếu cứ tiếp tục nói chuyện, không biết mọi chuyện sẽ ra sao nữa.

“Chuyện còn lại, chúng ta hãy nói chuyện trên sân thượng vào giờ nghỉ trưa nhé, Anno-kun.”

“….Mong cậu nương tay cho.”

Có vẻ mạng sống của tôi chỉ có thể kéo dài đến hết buổi sáng thôi.

***

“Vậy, Anno-kun. Buổi chụp ảnh thứ ba chúng ta nên làm thế nào?”

Hôm nay cũng vậy, trong lúc đang cùng Shinomiya-san ăn trưa trên sân thượng, cô ấy lại như một lẽ đương nhiên mà bàn bạc về lịch trình. Tôi cứ lo không biết khi nào sẽ bị hỏi tiếp chuyện buổi sáng nên có chút hụt hẫng, nhưng đây là bí mật của riêng tôi.

“Cuối tuần này tớ rảnh, nhưng cậu đã có ý tưởng gì chưa?”

“Ừm! Lần này tớ mong cậu có thể chụp ảnh tớ trong trang phục thường ngày!”

Đồng phục, đồ bơi thi đấu, và lần này là thường phục của Shinomiya-san sao. Rất đáng để thử. Chiếc váy liền mà tôi đã thấy lúc cùng cô ấy đến cửa hàng 『Emotion』 của anh chủ Uesu hợp đến mức không lời nào tả xiết. Tôi đã luôn hối hận vì không thể chụp lại nó, nên nghĩ đến việc có thể phục thù, tinh thần tôi cũng tăng vọt.

“Địa điểm chụp thì sao? Lại ở nhà tớ thì có bị một màu quá không?”

“Nói mới thấy đúng là vậy. Hay là studio chụp ảnh thì sao?”

Chúng tôi là trẻ vị thành niên, muốn sử dụng studio thì cần có sự đồng ý của phụ huynh. Bố mẹ tôi đi vắng ở nước ngoài nên không cần phải nói. Vậy thì chỉ còn cách nhờ Shinomiya-san.

“Bố và mẹ tớ… không được rồi. Họ tuyệt đối sẽ không viết giấy cho đâu, mà có khi còn bảo tớ cắt đứt quan hệ với Anno-kun nữa… xin lỗi cậu.”

Nói rồi, Shinomiya-san buồn bã buông thõng vai. Nếu biết con gái cưng của mình bị chụp những bức ảnh không đứng đắn thì nổi giận cũng là đương nhiên. Thậm chí có thể bị báo cảnh sát cũng không chừng.

“Cậu không cần phải xin lỗi đâu. Vậy thì lần này cũng…”

“Không, lần này chúng ta chụp ở nhà tớ, được không?”

Chúng ta tiếp tục làm ở nhà tớ nhé. Ngay lúc tôi định nói vậy, Shinomiya-san đã ném ra một quả bom. Trong giây lát tôi không hiểu cô ấy nói gì, nhưng qua giọng nói và vẻ mặt nghiêm túc, tôi có thể dễ dàng nhận ra đó tuyệt đối không phải là một trò đùa. Chính vì vậy mà tôi đã thể hiện ra một phản ứng đầy ngớ ngẩn.

“……Hể? Cậu vừa nói gì vậy?”

“Tớ đã nói là buổi chụp ảnh thứ ba chúng ta hãy làm ở nhà tớ. Đã hai lần đến nhà một cậu con trai chơi rồi. Sắp đến lúc phía con gái cũng nên canh lúc bố mẹ đi vắng để mời về nhà chơi rồi, không phải sao?”

Shinomiya-san bất ngờ nói ra một diễn biến cứ như thể đã được sắp đặt từ trước. Thật ra, xét theo mạch truyện thì mọi thứ vẫn rất tự nhiên. Mời một cậu con trai về nhà khi bố mẹ vắng nhà—cái cảm giác tội lỗi lạ lạ đó lại càng cuốn hút.

“……Thật sự được chứ?”

Nhưng đó chỉ là chuyện trong tiểu thuyết, còn thực tế thì lại khác. Nếu đang chụp mà bố mẹ cô ấy về nhà thì…

“Cậu không cần lo đâu. Cuối tuần này bố mẹ tớ đi công tác nên tuyệt đối sẽ không về nhà. Sẽ không có ai làm phiền chúng ta cả.”

“V-vậy sao… mà, nhưng còn chị gái của cậu thì sao? Chị ấy có sao không?”

Nếu trí nhớ của tôi không nhầm, Shinomiya-san có một Chị ấy làm người mẫu. Không có khả năng chị ấy sẽ ở nhà sao.

“Không có vấn đề gì. Chị ấy từ lúc vào đại học đã ra ở riêng nên hiếm khi về nhà lắm.”

úc này, chuyện không còn dừng lại ở mức thích hay ghét nữa—mà giống như đang phủ nhận cả sự tồn tại của người kia vậy. Chính giọng điệu ấy khiến tôi cảm thấy rợn người. Không biết đã xảy ra chuyện gì mà cô ấy lại có thể mang cảm xúc như vậy đối với chị ruột của mình. Bởi tôi là con một, tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.

“Vì vậy, cuối tuần này chúng ta hãy chụp ảnh ở nhà tớ. Được chứ?”

“……Tớ hiểu rồi.”

Mang theo một thoáng bất an, tôi chỉ có thể gật đầu.

“Vậy, chuyện chụp ảnh đã xong, bây giờ chúng ta cũng tranh thủ chụp thêm một chút nhé?”

“………Vẫn đang ăn cơm mà?”

Mỹ nữ này đột nhiên lại nói gì vậy. Dù trên sân thượng chỉ có chúng tôi, nhưng đây vẫn là trường học. Không biết khi nào sẽ có ai đó đến, vậy mà lại chụp ảnh…

“Anno-kun là người trọng ăn hơn trọng sắc nhỉ. Vậy thì thế này thì sao?”

“Làm gì cũng vô ích thôi, Shinomiya-san!!”

Tôi bất giác hét lên và làm rơi cả đũa. Tại sao lại như vậy. Lý do là vì Shinomiya-san đột nhiên đặt tay lên vạt váy trước mặt tôi và từ từ kéo lên. Đôi chân trần như tuyết trắng tinh khôi vốn bị váy che đi giờ đã lộ ra. Và như thể muốn khiêu khích sự hưng phấn của người nhìn, cô ấy dừng lại ở ranh giới mong manh giữa thấy và không thấy đồ lót rồi mỉm cười ma mị.

5900ad2d-dff8-48f5-bc77-918e393ace91.jpg

“Nào, cậu cứ chụp bao nhiêu tùy thích. Bây giờ tớ đặc biệt cho phép chụp cả từ góc siêu thấp đấy.”

“C-cái……gì?”

Lời nói đó có nghĩa là tôi có thể ghi lại kho báu được giấu trong hang động chưa từng có ai khám phá là chiếc váy. Sự thật đó khiến tay tôi tự nhiên vươn đến chiếc điện thoại trong túi áo ngực.

“Nào, nào. Không nhanh lên là có ai đó đến bây giờ? Nếu vậy thì sẽ ra sao nhỉ?”

Shinomiya-san vừa phất phất váy vừa khiêu khích. Nếu lúc này có ai đó đến, mạng sống của tôi sẽ cực kỳ nguy hiểm. Nếu bị nhìn thấy trong tình huống này, việc tôi ăn trưa cùng công chúa Rinoa đã là một chuyện, mà còn có thể bị hiểu lầm là có quan hệ không bình thường nữa.

“Bây giờ còn do dự gì nữa? Chẳng phải Anno-kun đã thấy dáng vẻ không đứng đắn của tớ rồi sao?”

“Cậu biết cái từ TPO chứ? Ở nhà và ở trường khác nhau đấy?” 

“Dù cho cậu đã chụp cảnh tớ đang rối loạn trong một lớp học trống rồi sao?”

Nói rồi, Shinomiya-san nở một nụ cười diễm lệ. Tức thật, dù biết rõ đang bị trêu đùa nhưng tôi không thể nào kìm nén được ham muốn chụp ảnh.

“……Tớ hiểu rồi. Vậy thì tớ không khách sáo nữa nhé. Cậu đứng dậy rồi lùi về phía tường được không?”

“Ừm, rất sẵn lòng. Tớ rất vui vì Anno-kun đã có hứng thú.”

Sau khi chặn đường lui của cô ấy, tôi hạ thấp người xuống và cầm điện thoại lên. Biểu cảm của Shinomiya-san phản chiếu qua màn hình là một gương mặt đê mê tuyệt đối không được phép có ở trường, tôi vừa nuốt nước bọt ừng ực vừa bấm nút chụp.

***

Sáng ngày chụp ảnh thứ ba đã đến. Nhìn gương mặt mình trong gương phòng tắm, tôi thở dài một hơi thật sâu.

“Haizz……tệ thật.”

Vết quầng thâm hằn rõ dưới mắt. Đầu nặng như chì. Rõ ràng là thiếu ngủ. Thế này thì tôi không thể nào cười chuyện Arata vì quá háo hức trước chuyến đi tham quan của trường mà mất ngủ để rồi ngủ quên hồi cấp hai được nữa.

“May mà đã chuẩn bị sẵn thiết bị từ hôm qua……”

Tôi vừa lẩm bẩm một mình vừa thở dài. Bây giờ là hơn 11 giờ rưỡi sáng. Đêm qua mắt tôi cứ thao láo, dù vào giường cũng hoàn toàn không có cảm giác muốn ngủ, tôi đã có một trải nghiệm kỳ lạ khi trôi dạt giữa mơ và thực. Cho đến khi ánh nắng chiếu qua khe cửa, cơn buồn ngủ vẫn không đến, và khi tôi tỉnh dậy thì đã là giờ này. Hẹn gặp lúc 13 giờ. Địa điểm là nhà ga gần nhà Shinomiya-san nhất. Từ nhà tôi đến đó mất khoảng một tiếng, nên sắp phải xuất phát rồi.

“Có quên đồ gì không……ừm, chắc là không sao.”

Dù không chắc có dùng đến hay không, tôi vẫn kéo theo chiếc vali đã chuẩn bị sẵn những thiết bị tối thiểu. Hành lý trông chẳng khác gì đang đi du lịch ngắn ngày, nhưng chính vì vậy mà ít nhất, việc chụp ảnh ở nhà tôi vẫn thoải mái hơn hẳn.

“Nhà của Shinomiya-san sao. Trông sẽ như thế nào nhỉ……”

Vừa rung lắc trên tàu, tôi vừa lơ đãng nghĩ về điều đó. Theo lời Arata thì cô ấy sống trong một căn nhà riêng giống như biệt thự ở một khu đất vàng trong thành phố, nhưng không biết sự thật ra sao. Chỉ có điều đáng lo là mỗi khi nói chuyện về gia đình, vẻ mặt của Shinomiya-san lại trở nên kỳ lạ.

Việc được một bạn cùng lớp—lại còn là một mỹ nữ nổi tiếng như Shinomiya-san—mời đến nhà, khiến tôi không thể không phấn khích. Thiếu ngủ cũng là vì vậy. Nhưng bên cạnh cảm giác háo hức ấy, vẻ mặt vô cảm của cô ấy cũng khiến tôi không ngừng để tâm.

“Gia đình sao……khó thật đấy.”

Tôi là người ngoài, đây không phải là chuyện có thể tùy tiện xen vào. Lập trường này của tôi từ đầu đã không thay đổi. Chỉ là, nếu đã thấy một vẻ mặt đau khổ và cô đơn như vậy thì tôi cũng muốn giúp đỡ. Suy nghĩ như vậy có phải là ngạo mạn không. Trong lúc đang nghĩ những điều đó, tôi đã đến nơi lúc nào không hay. Tôi lắc đầu để thay đổi tâm trạng rồi xuống tàu. Vẫn chưa đến hè mà nắng đã gắt. Nếu cứ tiếp tục thế này, đến lúc chụp thật, không biết tôi có tan biến không dấu vết như cục băng giữa trời hè hay không nữa.

“Anno-kun! Bên này!”

Khi tôi lên cầu thang và đến trước cổng soát vé, giống như lần trước, không hiểu sao Shinomiya-san trong bộ đồng phục lại nở một nụ cười rạng rỡ, vừa nhảy tưng tưng vừa vẫy tay. Dễ thương thì đúng là dễ thương thật, nhưng vòng một đầy đặn cứ nảy lên trước mắt, vừa to vừa mềm mại đến mức khiến tôi không tài nào dám nhìn thẳng.

“Chào buổi sáng, Anno-kun. Hôm nay hiếm khi cậu đến đúng giờ nhỉ.”

“Xin lỗi đã để cậu đợi, Shinomiya-san. Tớ dậy hơi muộn một chút.”

Vừa xin lỗi, tôi vừa ra khỏi cổng soát vé và gặp Shinomiya-san. Sau khi rời khỏi nhà ga và đi bộ một đoạn, chúng tôi đã vào một khu dân cư cao cấp. Lời của Arata là thật sao.

“Ngủ quên sao? Chuyện đó quả là hiếm nhỉ? Cậu đã thức khuya sao?”

Bị Shinomiya-san nói với một vẻ mặt như không thể tin được, tôi bất giác lẩm bẩm trong lòng “là tại cậu đấy”.

“À……lẽ nào là giống như học sinh tiểu học trước ngày đi dã ngoại, vì quá háo hức đến nhà tớ nên không ngủ được? Cậu đã tưởng tượng ra chuyện gì khiêu gợi sao?”

“Sao nào.” Shinomiya-san vừa cười nham hiểm vừa chọc chọc vào sườn tôi. Ngứa quá nên tôi mong cô ấy đừng làm vậy. Chỉ là, cứ để bị trêu mãi thế này cũng bực mình.

“Ừm, đúng vậy đó! Tớ đã rất háo hức đến nhà Shinomiya-san nên không ngủ được! Không được sao?”

“Hể? Ể ể!? Chờ đã Anno-kun, cậu nói thật đấy à?”

Bị khí thế của tôi áp đảo, Shinomiya-san có chút dao động. Nếu để mà nói có cơ hội tấn công dồn dập thì chỉ có lúc này. Sự xâm lấn dữ dội như ngọn lửa.

“Thật đấy, nghiêm túc luôn. Vì đó là nhà của Shinomiya-san mà, lại còn chỉ có hai người. Không mong đợi mới là lạ, đúng không?”

“Ư-ư ư ……A-Anno-kun cũng đang mong đợi sao?”

Mặt đỏ bừng, Shinomiya-san chỉ liếc mắt về phía tôi và hỏi bằng một giọng nói nhỏ như muỗi kêu. Không thể tin được đây lại là tiểu yêu đã trêu chọc người khác. Mà nhìn lên bằng đôi mắt ướt át là phạm quy đấy.

“N-này……thế nào? Anno-kun, cái đó……muốn làm với tớ sao?”

“Muốn làm……cái gì?”

Tôi vừa nuốt nước bọt ừng ực vừa hỏi lại Shinomiya-san. Tôi biết. Không cần hỏi cũng biết. Chỉ là, tôi không thể không hỏi.

“Ha ~ h . Cái gì à……chuyện đó thì chẳng phải quá rõ ràng rồi sao. Đ-đ-đó là—”

Vừa nói, Shinomiya-san vừa hơi nhón chân và ghé mặt lại gần tai tôi. Tôi nhận ra sự thất bại của cuộc tấn công và phòng thủ này. Ngay từ đầu tất cả đều chỉ nằm trong lòng bàn tay của cô ấy. Tôi chỉ là một con cừu non đáng thương đã mắc bẫy một cách ngoan ngoãn.

“Chuyện khiêu gợi, đấy.”

Bị thì thầm bằng một giọng nói quyến rũ pha lẫn hơi thở nóng bỏng, sống lưng tôi run lên. Hơi thở của tôi bắt đầu lạc nhịp, tôi có thể cảm nhận được không chỉ má mà cả nhiệt độ cơ thể cũng đang tăng vọt.

“Đã ba lần cậu thấy tớ trong những tình huống không đứng đắn — nào là ở lớp học trống, rồi ở nhà cậu — vậy mà chẳng hề làm gì cả. Thế mà đến lượt vào nhà tớ thì lại muốn làm gì sao?”

“Xin lỗi, tớ đùa thôi. Nếu nói là hoàn toàn không nghĩ gì thì là nói dối, nhưng tớ không có ý định làm những chuyện như vậy đâu nhé? Thật đấy?”

Tôi giơ hai tay lên và giương cờ trắng. Một khi đã biết là một trận chiến không thể thắng, rút lui sớm là một lựa chọn thông minh. Nhưng thật đáng buồn, như một con thú dữ một khi đã cắn thì sẽ không buông cho đến khi con mồi tắt thở, Shinomiya-san vẫn tiếp tục nói vào tai tôi.

“Đáng tiếc thật đấy. Tớ thì lúc nào cũng chào đón đấy? Nếu tớ nói vậy thì cậu sẽ làm gì?”

“—Sh-Shinomiya-san!?!?”

Ngay khoảnh khắc hiểu được ý nghĩa của lời nói, não tôi như sôi sục lên. Là thật hay là đùa. Chỉ qua giọng nói thì không thể phán đoán được.

“Mâm cỗ dâng tận miệng mà không ăn thì… Chẳng lẽ Anno-kun không phải là dâm ngầm mà là một chú gà con sao?”

Không sai. Chín mươi chín phần trăm đây là một lời khiêu khích. Nếu mắc bẫy, tôi sẽ phải sống hết đời làm nô lệ cho Shinomiya-san. Dù chuyện đó thì cũng không tệ.

“Ha ~ h ha. Anno-kun thật sự rất dễ để lộ biểu cảm trên mặt nhỉ. Cậu đang nghĩ gì tớ hiểu rõ như lòng bàn tay á.”

“……Cậu đang đùa đúng không?”

“Tin hay không thì tùy Anno-kun. Mà chuyện đó để sau, chúng ta đến nơi rồi. Đây là nhà của tớ.”

Cuối cùng, sau một loạt câu chuyện vẫn còn là một bí ẩn, chúng tôi đã đến nhà của Shinomiya-san, địa điểm chụp ảnh hôm nay. Đứng trước bảng tên, tôi đã không nói nên lời trước một dinh thự quá xa hoa.

“Đ-đây là nhà của Shinomiya-san……? Tuyệt thật.”

“Tuyệt vời chỉ có vẻ ngoài thôi. Với tớ mà nói, ngôi nhà này cũng giống như đồ giả vậy.”

“……Shinomiya-san?”

Lại nữa rồi. Cảm xúc lại như biến mất khỏi Shinomiya-san. Nhưng đó cũng chỉ là một thoáng. Ngay lập tức, cô ấy lấy lại nụ cười và nắm lấy tay tôi.

“Nào, đừng có ngẩn người ra đó, vào trong đi, Anno-kun! Cứ đứng mãi ở ngoài sẽ làm phiền hàng xóm đấy!”

“Tớ biết rồi! Tớ biết rồi nên đừng có kéo nữa!”

Bàn tay của Shinomiya-san đang nắm chặt lấy tay tôi có vẻ hơi run, chắc chắn là do tôi tưởng tượng. Tôi tự nhủ như vậy và bước chân vào nhà của Shinomiya-san.

***

Ngồi trên chiếc ghế sofa mềm mại quá mức trong phòng khách rộng gần gấp đôi nhà mình, tôi vừa cảm thấy không thoải mái, vừa hỏi điều mà tôi đã để ý từ lúc hẹn gặp.

“Mà này Shinomiya-san. Tớ muốn hỏi từ nãy đến giờ… sao cậu lại mặc đồng phục?”

Buổi chụp ảnh đầu tiên bối cảnh là một buổi học nhóm nên mặc đồng phục thì tôi còn hiểu, nhưng chủ đề của lần này là. Vào ngày nghỉ, mời cậu bạn cùng lớp mà mình để ý đến nhà chơi, uống trà cùng nhau và chỉ có hai người. Rồi từ lúc nào không hay, bầu không khí trở nên ngọt ngào… là một bối cảnh như vậy. Mặc đồng phục không phải là hơi kỳ sao.

“À, là vì tớ sắp thay đồ ngay bây giờ. Bộ quần áo mà tớ muốn cậu chụp ấy, là lần đầu tiên tớ mặc nên tớ vẫn còn ngại khi mặc ra ngoài…”

Vừa đưa cho tôi chiếc cốc chứa trà rooibos, Shinomiya-san vừa ngồi phịch xuống bên cạnh tôi. Hơn nữa, khoảng cách còn gần đến mức vai sắp chạm vào nhau.

“V-vậy sao?”

Một bộ đồ ngại mặc ra ngoài là bộ đồ như thế nào, tôi bối rối. Chắc không phải là bộ đồ thường vượt qua cả bộ đồ bơi thi đấu lần trước đâu nhỉ. Mà nếu vậy thì tôi cũng muốn xem thử.

“Với lại, nói là lưu luyến thì cũng không đúng… mà là, tớ vẫn muốn được cậu chụp cho…”

“Chụpcái gì cơ?”

“Còn phải hỏi sao. Là cảnh tớ đang thay đồ chứ gì nữa.”

“Cậu đừng bắt người ta phải nói ra chứ.” Shinomiya-san bĩu môi như đang dỗi. Ngược lại, tôi nhún vai và thở dài một hơi nặng trịch. Cô ấy vẫn chưa từ bỏ sao, hay nói đúng hơn là muốn bị chụp cảnh thay đồ đến vậy sao. Đến mức này thì tôi cảm thấy đó không còn chỉ là lưu luyến mà gần như là một chấp niệm, hay chỉ là do tôi tưởng tượng.

“Mời cậu con trai mà mình để ý đến nhà, rồi khoe một bộ đồ mới mặc lần đầu. Và lúc đó, cửa phòng lại mở, và rồi bị nhìn trộm khi đang thay đồ… Một bối cảnh kiểu như vậy đó. Cậu thấy sao?”

 “Cậu hỏi tớ thấy sao thì…”

Số lượng ảnh chụp được nhiều hơn dự tính vốn dĩ không phải điều xấu. Nếu trong đó còn nảy sinh được một câu chuyện, thì càng tuyệt hơn nữa. Nhưng đó là khi làm sách ảnh. Còn việc chụp cảnh một cô bạn cùng lớp đang thay đồ — chuyện đó, tôi thật sự không thể làm được.

Như thể nhìn thấu được sự giằng xé trong lòng tôi, Shinomiya-san khẽ nhếch mép cười đầy nham hiểm. Rồi cô nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi, ghé sát mặt vào tai và thì thầm.

“Cậu thật sự không muốn chụp sao? Một cô gái cố tình để hở khe cửa, mong đợi cậu con trai sẽ nhìn trộm mình. Cậu không tò mò cô ấy lúc đó sẽ có biểu cảm như thế nào sao?”

“……Ực.”

Lời chửi rủa “đồ tiểu yêu này”, và lời khen ngợi “cậu lẽ nào là thiên tài à”, cùng lúc hiện lên trong đầu tôi. Bị nhìn trộm đúng như những gì cô ấy sắp đặt, không biết Shinomiya-san sẽ có biểu cảm thế nào. Chính vì không thể tưởng tượng ra được nên tôi lại càng muốn chụp khoảnh khắc đó.

“T-tớ hiểu rồi…”

Tôi đã không thể chống lại bản năng. Ngay khoảnh khắc nảy sinh dù chỉ một chút ý nghĩ muốn chụp, tôi đã thua rồi.

“Ha ~ h . Tớ đã tin là Anno-kun sẽ nói vậy mà. Cảm ơn cậu.”

Nói rồi, Shinomiya-san rời khỏi người tôi với một vẻ mặt vui mừng từ tận đáy lòng. Có vẻ hôm nay sẽ là một ngày mà tôi bị điều khiển theo ý cô ấy từ đầu đến cuối. Chỉ có điều rắc rối là… một phần trong tôi lại cảm thấy chuyện đó cũng không tệ chút nào. Thậm chí còn thấy vui nữa, và chính vì thế nên tôi càng thêm đau đầu.

“Thật tình, Anno-kun dễ để lộ biểu cảm trên khuôn mặt thật. Cái điểm đó của cậu, tớ thấy vô cùng dễ thương và cũng rất thích đấy.”

“……Cậu không nên dễ dàng nói từ thích đâu. Sẽ có kẻ hiểu lầm rồi thành chuyện lớn đấy.”

“Vậy nếu tớ nói là cứ để hiểu lầm như cũng được, thì cậu sẽ làm gì?”

Đứng dậy, Shinomiya-san nói ra một cách thản nhiên. Việc tôi có thể nén lại tiếng hét ngay trước khi nó bật ra đúng là một kỳ tích. Tôi biết. Đây cũng là một cái bẫy để trêu chọc tôi. Nếu mắc bẫy khiêu khích ở đây, chuyện gì sẽ xảy ra thì tôi đã được trải nghiệm trên đường đi rồi. Vì vậy, lựa chọn tối ưu ở đây là im lặng. Tôi rất muốn nói cho lũ trong fanclub Shinomiya Rinoa biết. Nàng công chúa mà chúng mày đang tôn sùng là một tiểu yêu rất thích trêu đùa tấm lòng trong sáng của người khác đấy.

“Nhân lúc Anno-kun còn đang hơi bối rối, chúng ta cùng di chuyển đến địa điểm chụp ảnh hôm nay nhé. Cậu đi theo tớ.”

“Di chuyển hả, đi đâu?”

“? Còn phải hỏi sao. Là phòng của tớ chứ gì.”

Lại một lần nữa, lời Shinomiya-san nói vô cùng thản nhiên. Tôi vừa nghĩ đó là điều hiển nhiên, vừa cảm thấy có chút ngần ngại khi phải bước vào phòng riêng của Shinomiya-san — nơi có thể gọi là một thánh địa.

“C-có được không… một người như tớ lại vào phòng của Shinomiya-san?”

“Tất nhiên rồi. Với lại tớ đã nói rồi, phải không? Rằng có lẽ Anno-kun sẽ lấy hết những lần đầu tiên của tớ. Cậu có hiểu ý nghĩa của câu này không?”

“T-tức là, tớ là người con trai đầu tiên vào phòng của Shinomiya-san sao?”

“Đúng vậy á, tớ rất muốn nói thế, nhưng cũng không hẳn. Nhưng với tư cách là bạn bè, thì người đầu tiền vào phòng tớ, đúng là Anno-kun đó.”

Lời đính chính này tuy có vẻ khá nhỏ nhặt nhưng tùy vào cách tiếp nhận lại có một sự khác biệt lớn. Tôi cảm thấy buồn khi nghĩ rằng Shinomiya-san thật sự không có ai để có thể gọi là bạn bè.

“Nào, đừng có ngẩn người ra đó, đi thôi! Trước khi bắt đầu chụp ảnh, còn rất nhiều việc phải làm như chỉnh lại máy ảnh, điều chỉnh độ hở của khe cửa nữa!”

Nói xong, Shinomiya-san nắm lấy tay tôi rồi dẫn tôi về phía phòng cô ấy. Dinh thự nhà Shinomiya là một ngôi nhà hai tầng có sân vườn. Tuy không có hồ bơi, nhưng với kiến trúc nổi bật ngay cả trong khu dân cư cao cấp, nó vẫn toát lên vẻ sang trọng đặc biệt.

Phòng riêng của cô ấy nằm trên tầng hai, và chúng tôi cùng nhau bước lên cầu thang. Suốt quãng đường ngắn từ phòng khách đến đó, cả hai không nói với nhau lời nào.

Một ngày nghỉ. Trong không gian tĩnh lặng, khi chẳng có ai ngoài hai chúng tôi, tôi cứ có cảm giác như nghe rõ cả tiếng tim mình đập “thịch, thịch” vang lên trong lồng ngực. Lòng bàn tay tôi cũng bắt đầu rịn mồ hôi. Tôi vừa thầm cầu mong Shinomiya-san đừng phát hiện ra sự hồi hộp của mình, vừa nhìn theo bóng lưng cô ấy đang đi phía trước — thì nhận ra, từ tai đến cổ cô ấy cũng đã đỏ ửng lên.

“Đến nơi rồi! Đây là phòng của tớ!”

“Mời cậu..” Vừa nói, Shinomiya-san vừa “cạch” một tiếng mở cửa.

Một thánh địa chưa từng có ai đặt chân vào.

Bên trong, nói là bất ngờ thì có thể hơi thất lễ, nhưng đó lại là một căn phòng khá giản dị — ít đồ đạc, ít trang trí hơn so với tưởng tượng về phòng của một nữ sinh trung học.

“Tớ sẽ đi thay đồ, trong lúc đó Anno-kun hãy chỉnh lại để chuẩn bị cho cảnh nhìn trộm các kiểu đi nhé.”

“Hiểu rồi.”

Sau khi chắc chắn Shinomiya-san đã vào trong phòng, tôi nhẹ nhàng đóng cửa lại một lần. Sau đó, tôi từ từ hé cửa ra, thử luồn ống kính máy ảnh qua khe hở để điều chỉnh. Nếu khe quá hẹp thì sẽ không thể chụp được dáng vẻ của Shinomiya-san, còn nếu mở quá rộng thì lại mất đi cảm giác đang nhìn trộm. Tôi thử bấm nút chụp để kiểm tra bầu không khí.

“Thế nào, Anno-kun? Có vẻ sẽ chụp được ảnh đẹp không?”

“Ừm, tớ nghĩ thế này là được. Phía Shinomiya-san có sao không?”

“Ừm! Phía tớ thì lúc nào cũng được! Chỉ có điều tớ hơi lo không biết bộ đồ có hợp với mình không.”

“Tớ nghĩ không có bộ đồ nào là không hợp với Shinomiya-san đâu…”

Nếu thật sự tồn tại bộ trang phục nào không hợp với một mỹ nữ tuyệt thế như Shinomiya-san — người mà dù có thêm chữ “tuyệt thế” nữa vào trước cũng chẳng phải nói quá — thì tôi cũng muốn biết đó là gì. Từ y tá đến cảnh sát, từ hầu gái đến thỏ ngọc, thậm chí cả vest, bộ nào cô ấy mặc cũng đều hợp đến kinh ngạc.

“Ha ~ h . Dù chỉ là lời khen xã giao nhưng được cậu nói vậy tớ cũng rất vui. Cảm ơn cậu.”

Đâu phải là xã giao, tôi vừa trả lời vừa chỉnh cài đặt máy ảnh. Nếu được Shinomiya-san mặc, bộ đồ đó hẳn cũng rất mãn nguyện rồi.

“Đúng rồi! Lần sau chúng ta cùng đi mua quần áo nhé? Cậu hãy nhuộm tớ thành màu của Anno đi!”

“Cách nói của cậu lạ quá đấy! Còn có những cách nói khác như phối đồ mà!? Hãy chú ý đến việc lựa chọn từ ngữ đi chứ!?”

Tôi thật sự mong cô ấy để ý hơn một chút đến lời nói của mình. Nếu không phải là tôi mà là người khác, có lẽ chuyện đã lớn lên rồi. Mà chuyện lớn gì … thì nói ra cũng hơi ngại.

“Cậu sẽ cho tớ mặc bộ đồ như thế nào. Tớ sẽ mong đợi vào sở thích bệnh hoạn… không phải, mà là gu thẩm mỹ, cũng không phải, mà là khiếu thẩm mỹ của Anno-kun đấy!”

“Cậu đã nói toẹt ra là sở thích bệnh hoạn rồi còn gì? Thiệt tình, cậu nghĩ tớ là cái gì vậy…”

“Tớ nghĩ cậu là người hiểu rõ về tớ nhất đấy. Theo nhiều nghĩa nhé.”

Vừa nói một cách đầy ẩn ý, khóe miệng Shinomiya-san vừa nở một nụ cười ma mị. Tôi vừa thấy tim đập mạnh, vừa nhún vai lẩm bẩm “tha cho tớ đi”.

“Tớ hiểu rồi. Nếu có dịp đi mua sắm, tớ sẽ chọn cho Shinomiya-san bộ đồ hợp nhất, cậu cứ chuẩn bị tinh thần đi nhé?”

“Chuyện đó tớ rất mong chờ. Chúng ta nhất định phải đi đấy, hứa rồi nhé. Mà, chúng ta bắt đầu chụp ảnh được chưa?”

“……Ừm, cũng phải.”

Tôi vừa thở dài vừa gật đầu. Cứ tiếp tục nói chuyện thế này, tôi sẽ chỉ càng thêm xấu hổ. Nếu có thể thoát ra khỏi cái đầm lầy này thì không còn gì tốt hơn.

“Bên này đã chuẩn bị xong rồi nên lúc nào cũng được. Tớ sẽ theo thời điểm của Shinomiya-san.”

“Tớ hiểu rồi. Tớ nên đứng ở khoảng nào thì được?”

Nếu là bối cảnh cố tình mở cửa để bị nhìn trộm cảnh thay đồ thì có lẽ nên ở mức vừa đủ để nhìn thấy. Vậy thì vị trí đứng tối ưu là gần cạnh giường sao. Còn điều cần chú ý là―――

“Lúc thay đồ, cậu hãy cố gắng đừng quay người về phía chính diện… phía máy ảnh. Dù có quay ánh mắt hay mặt về phía đó thì tớ nghĩ nên để sau khi đã cởi hết đồng phục ra đã.”

“……Ra là vậy.”

Chống cằm, Shinomiya-san im lặng mường tượng. Khi nhận ra mình đang bị nhìn trộm đúng như ý đồ, cô ấy sẽ có biểu cảm như thế nào. Không ngoa khi nói rằng, đây là khoảnh khắc đáng xem nhất trước khi bắt đầu buổi chụp ảnh với bộ trang phục thường ngày.

“Mà này Anno-kun. Trước khi bắt đầu, tớ muốn hỏi một chút… hôm nay cậu dùng hai máy ảnh sao?”

“Hửm?”

“À tớ cũng chưa nói nhỉ. Chính xác thì là một cái để chụp ảnh và một cái để quay video.”

Cái tôi đang cầm trên tay là chiếc máy ảnh đã dùng để chụp từ trước đến giờ, nhưng ngoài ra, hôm nay tôi còn dựng một chân máy và đặt một chiếc máy ảnh khác lên đó.

“Tớ nghĩ nếu là bối cảnh nhìn trộm thì việc cố định góc nhìn cũng là một ý hay. Khác với ảnh, video thì có thể quay một lần dài được.”

Tuy nhiên, đây có thể xem như một sự bảo hiểm, để không bỏ lỡ những khoảnh khắc mà ảnh tĩnh không thể ghi lại được. Nhưng phần chính vẫn là ảnh chụp.

“Vậy thì máy dùng để quay video chúng ta cho vào trong tủ quần áo được không? Tớ nghĩ so với khe cửa thì quay từ trong phòng sẽ có không khí quay lén hơn.”

Nói rồi, Shinomiya-san cầm cả chân máy và máy ảnh, mở cửa tủ quần áo và đặt vào trong. Trước hành động quyết đoán quá nhanh chóng của cô ấy, tôi sững sờ, rồi lắc đầu để khởi động lại bộ não đang ngưng trệ.

“Không không không!!! Quay từ khe hở trong tủ quần áo thì nguy hiểm quá không phải sao!?!? Sẽ thành quay lén thật đấy!”

“Là quay lén hợp pháp đấy. Người bị quay đã đồng ý nên không có vấn đề gì. Hơn nữa, cậu hãy điều chỉnh góc độ các thứ đi.”

Hoàn toàn lơ đi lời của tôi, Shinomiya-san mỉm cười tuyên bố. Mắt cô ấy không cười. Có vẻ cô ấy thật sự mong muốn được quay lén thật. Và quyền từ chối thì tất nhiên là tôi không có.

“Haizz……tớ hiểu rồi. Tớ sẽ làm theo lời công chúa. Cậu đợi một chút nhé.”

Miễn cưỡng, và cũng vừa căng thẳng, tôi bước chân vào phòng của Shinomiya-san. Ngay khoảnh khắc đó, một mùi hương ngọt ngào đặc trưng của con gái như làm tan chảy não bộ bay vào khoang mũi. Tôi cố gắng giữ vững tinh thần để không mất đi sự tỉnh táo và tiến hành điều chỉnh.

“Chân máy hơi thấp một chút nhỉ…”

Nếu là bối cảnh trốn trong tủ quần áo thì tôi muốn đặt máy ảnh ở tầm mắt. Chỉ là chân máy đã chuẩn bị sẵn có chiều cao hơi thiếu một chút.

“Vậy thì đặt lên kệ để đồ thì sao?”

Được Shinomiya-san gợi ý, tôi thử đặt máy ảnh lên trên tủ kệ để đồ trong tủ thì quả thật chiều cao rất vừa vặn. Thế này thì có vẻ sẽ là lý tưởng nhất để quay lén. Sau đó, tôi điều chỉnh góc máy và khe hở như lúc nãy, rồi cài đặt để có thể điều khiển từ xa bằng điện thoại thế là chuẩn bị xong.

“Phù……để cậu đợi rồi, Shinomiya-san. Bắt đầu được chưa?”

“Ừm! Việc luyện tập trong đầu cũng hoàn hảo rồi! Cứ để tớ lo!”

Phì mũi một cách tự tin, Shinomiya-san trả lời. Đúng như câu tục ngữ quá tam ba bận, nói là không có bất an thì là nói dối. Chỉ là đây cũng là lần chụp thứ ba rồi. Việc dứt khoát để nhập cuộc cũng rất quan trọng. Tôi hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại. Trong lúc đó, Shinomiya-san điều chỉnh vị trí đứng và chuẩn bị sẵn sàng.

“Lúc nào cũng được đấy, Anno-kun.”

“Hiểu rồi. Thứ tự cởi đồ tớ sẽ để Shinomiya-san quyết định. Vậy thì……chúng ta bắt đầu nhé.”

Nghe thấy tiếng lẩm bẩm “tớ hiểu rồi” nhỏ nhẹ, tôi bắt đầu quay video bằng điều khiển từ xa.

Rốt cuộc sẽ là áo blouse, hay là váy trước. Thường ngày Shinomiya-san về nhà sẽ thay đồ như thế nào. Để ghi lại toàn bộ những điều đó, tôi cầm máy ảnh lên.

“……”

Shinomiya-san từ từ đưa tay lên bộ đồng phục. Thứ cô ấy cở ra đầu tiên là chiếc nơ ở ngực. Tôi vừa thấy hợp lý, vừa dùng chế độ chụp liên tục để ghi lại cảnh cô ấy tháo chiếc nơ ra một cách mượt mà rồi cứ thế thả xuống sàn.

Không chút ngập ngừng, trong một nhịp điệu tự nhiên như dòng nước chảy, Shinomiya-san kéo khóa váy xuống. Tiếng kim loại “ziiii” nghe sao mà lớn lạ thường. Tưởng tượng đến chuyện sắp xảy ra, khiến miệng tôi khô khốc. Shinomiya-san bắt đầu cởi váy. Từ từ hạ xuống rồi rút chân ra. Chỉ một cử chỉ đơn giản thôi, vậy mà lại đầy mê hoặc. Đôi chân thon dài, nuột nà hiện ra, đẹp đến nghẹt thở. Chiếc quần lót lộ cũng theo đó mà hiện ra dưới ánh sáng — hôm nay là sắc hồng phớt nhẹ như những đóa anh đào nở trái mùa. Vừa đáng yêu vừa thuần khiết, thật hoàn hảo với hình ảnh của cô ấy.

Trái ngược với trái tim tôi đang đập “thịch, thịch” đầy phấn khích. Shinomiya-san vẫn bình tĩnh, từ từ cởi từng chiếc cúc áo blouse một. Dù biết đây là một buổi chụp ảnh, nhưng lồng ngực tôi vẫn căng phồng lên vì kỳ vọng và cảm giác tội lỗi. Tôi vừa tự nhủ với hai tay mình rằng đừng có run, vừa chờ đợi khoảnh khắc đó.

“Cậu muốn tớ cởi nó ra nhanh hơn một chút không?”

Tôi cứ ngỡ mình đã nghe thấy một lời thì thầm như vậy, và gần như cùng lúc đó, Shinomiya-san vừa nhếch mép cười ma mị vừa để chiếc áo blouse trễ xuống vai.

Làn da trắng mịn như tuyết đầu mùa hiện ra, thuần khiết đến mức dường như chưa từng vướng chút bụi trần. Cùng với đó là phần áo ngực với những hoa văn tinh xảo được trang trí bằng những cánh hoa anh đào cũng dần hiện ra, hòa hợp với màu chiếc quần lót. Và ẩn dưới lớp vải ấy trái quả đầy mê hoặc và căng tròn cũng lộ diện. Dù không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng nhịp tim tôi vẫn tăng vọt. Tim đập mạnh đến mức tôi cảm thấy đau nhói.

Tôi há miệng như để tìm lấy chút oxy, nhưng lại không biết phải thở thế nào cho đúng. Dù vậy, tôi vẫn tiếp tục chụp, cố ghi lại từng khoảnh khắc đầy quyến rũ của cô bạn cùng lớp.

Và rồi, như thể đang nói “tớ biết tỏng ngay từ đầu là ở đó có một cậu trai đáng thương ở đó rồi”, Shinomiya-san khẽ mỉm cười, rồi từ từ quay người về phía cửa.

“Hả?”

Qua ống kính máy ảnh, ánh mắt chúng tôi chạm vào nhau, khoảng khắc đó tôi thấy Shinomiya-san đang cười, một nụ cười đầy quyến rũ, tôi kinh ngạc đến mức ngã ngồi xuống sàn. Đây chỉ là diễn xuất. Shinomiya-san chỉ là đang làm theo bối cảnh đã được định trước. Dù trong đầu tôi biết rõ điều đó, nhưng không hiểu sao tôi lại có phản ứng hoảng hốt như thể mình thật sự bị phát hiện đang nhìn trộm.

“Dù sao cũng nhìn rồi, cậu lại gần hơn để xem cũng được mà? Hay là……thứ Anno-kun muốn xem không phải là cảnh tớ thay đồ mà là dáng vẻ mặc đồ lót của tớ?”

Vừa nói bằng một giọng nói ngọt ngào, Shinomiya-san vừa chống tay chân xuống sàn rồi tiến lại gần. Vòng một của cô ấy dù được bao bọc trong đồ lót vẫn nảy lên đầy đặn, tràn ngập cả màn hình. Một khoảng cách mà chỉ cần dũng cảm đưa tay ra một chút là có thể chạm vào. Hương thơm nồng nàn và sự mềm mại truyền đến cả qua máy ảnh. Phải tích bao nhiêu phúc đức ở kiếp trước mới có thể có được tất cả những điều này và còn được độc chiếm nó nữa chứ.

“……Đ-được rồi! Cảnh cởi đồng phục đến đây thôi, chúng ta sang bước tiếp theo nhé!”

Dù trong đầu đầy những suy nghĩ như thế, nhưng ngay sau khi hoàn thành việc cần làm, tôi lập tức đứng dậy và quay lưng lại với Shinomiya-san. Đồng thời, tôi thao tác trên điện thoại để dừng quay video. Nếu chậm vài giây nữa thôi, lý trí của tôi đã chết hẳn và một vụ án đã xảy ra rồi.

“Tớ hiểu rồi. Tiếp theo tớ mặc đồ vào là được, phải không?”

“Đúng là vậy… nhưng vì bức ảnh trông như thể vừa bị phát hiện lúc đang nhìn trộm lúc thay đồ, nên nếu không thay đổi bố cục thì sẽ trông kỳ lắm, đúng không…”

Sau khi cởi đồng phục, vừa chuyển sang dáng vẻ chỉ mặc đồ lót thì ánh mắt hai người chạm nhau — đến đây thì đúng là hoàn hảo. Nhưng điều ngoài dự tính của tôi là cô ấy lại chống tay chân xuống sàn rồi tiến lại gần, hệt như một con báo gấm vừa tóm được con mồi.

Vẻ đẹp và sự quyến rũ toát ra từ dáng đi ấy thật choáng ngợp, đến mức từ “tuyệt nhất” cũng không đủ để diễn tả. Tôi đã chụp được những bức ảnh thật sự tuyệt vời.

Tuy nhiên, nếu cứ tiếp tục chụp theo kiểu nhìn trộm từ hành lang như thế này, thì xét về mạch bối cảnh lại có phần gượng gạo và thiếu hợp lý.

“Chỉ cần vào trong phòng chụp là được, không phải sao?”

Vừa ngơ ngác nghiêng đầu, Shinomiya-san vừa nói như thể đó là đương nhiên như thể chuyện này có gì mà phải lo lắng. Lơ đi tôi đang không biết trả lời thế nào, cô ấy lại tiếp tục nói.

“Cô gái nhận ra mình đang bị nhìn trộm, nhưng không những không mắng cậu con trai mà còn nắm tay dẫn vào phòng. Rồi trước mặt cậu bạn đang thở hổn hển, cô ấy từ từ bắt đầu mặc đồ vào. Như vậy thì hoàn hảo hơn, không phải sao?”

“……Đ-đúng là vậy.”

Đúng là không cãi lại được. Vừa khéo léo lồng ghép diễn xuất ngẫu hứng vào câu chuyện, vừa điều chỉnh lại bố cục để không có sự gượng ép. Nếu phải nói ra một điều đáng lo, thì có lẽ chỉ là việc Shinomiya-san, trong dáng vẻ chỉ mặc đồ lót, sẽ cứ mãi trêu ngươi tôi mà không chịu mặc lại đồ vào thôi.

“Quyết định vậy nhé. Vậy thì mau lại đây đi!”

“Ch-chờ đã, đừng có kéo! Cho tớ chuẩn bị tinh thần thêm một chút nữa!”

Bị Shinomiya-san nắm tay kéo đi, tôi bị dẫn vào phòng trước khi kịp chuẩn bị xong tinh thần. Cứ thế, cô ấy chỉ vào sàn nhà gần giường và ra hiệu cho tôi ngồi xuống. Làm theo chỉ thị, tôi ngồi quỳ ở đó, Shinomiya-san đứng ngay gần đấy, vừa mỉm cười ma mị vừa nhìn xuống tôi. Cảm giác hệt như một bị cáo đang chờ phán quyết.

“Ha ~ h . Sao cậu lại ngồi quỳ vậy? Tư thế đó thì khó chụp ảnh lắm, không phải sao?”

Không biết là vô thức hay là cố tình, Shinomiya-san khoanh tay dưới ngực như thể đang đẩy lên và khúc khích cười. Chỉ riêng dáng vẻ mặc đồ lót khiêu gợi đó thôi đã khiến tôi không biết nên nhìn đi đâu, vậy mà còn bị cho xem cảnh nó biến dạng “mụp” một tiếng thì tôi lại càng không biết nên hướng ánh mắt về đâu nữa.

“Không, tớ có cảm giác là mình phải làm vậy…”

“À! Hay là ? Có lý do gì đó khiến cậu phải ngồi quỳ sao? Ví dụ như là…”

Vừa nói, Shinomiya-san vừa hướng ánh mắt về phía bụng của tôi. Rồi cô ấy ngồi xổm xuống, ghé sát mặt vào tai tôi và thì thầm.

“Cậu đã nhìn cơ thể của tớ… và bị kích thích, phải không?”

“!?!?”

Trước lời nói quá thẳng thừng, một tiếng hét không thành lời thoát ra khỏi miệng tôi. Shinomiya-san thật sự là một tiểu yêu. Cô ấy nói là “cơ thể” chứ không phải “đồ lót” đúng là tệ hết sức. Tôi lùi lại nhưng lập tức đụng vào tường và mất đi đường lui. Hết cách rồi. Tôi đã nghĩ vậy, nhưng không hiểu sao Shinomiya-san không đuổi theo nữa, mà ngược lại, cô ấy cười nham hiểm và giữ khoảng cách.

“Anno-kun cũng là một cậu con trai bình thường, tớ thấy yên tâm rồi.”

“……H-hả?”

“Tức là cậu đã bị tớ làm cho kích thích, đúng không? Vậy thì tốt rồi, tớ không cần phải mất tự tin nữa.”

Nói rồi, Shinomiya-san mỉm cười rạng rỡ. Từ vụ ở lớp học trống đến giờ, đây là lần thứ năm tôi thấy da thịt của Shinomiya-san, nhưng không biết cô ấy có hiểu được tôi đã phải vất vả đến mức nào để không đánh mất lý trí mỗi lần như vậy không.

“Ha ~ h. Hay là chúng ta bắt đầu hiệp hai trong lúc sự hưng phấn của Anno-kun vẫn chưa nguội nhỉ. Cậu hãy cầm máy ảnh lên đi.”

“À, ừm… tớ hiểu rồi.”

Tôi vừa thở dài vì đến cả nhịp độ của buổi chụp cũng bị Shinomiya-san nắm dẫn, vừa cầm máy ảnh trên tay và bật chế độ quay video cho chiếc máy ảnh trong tủ quần áo.

“Cậu có thể bắt đầu bất cứ lúc nào đấy, Shinomiya-san.”

“Tớ hiểu rồi. Vậy thì, bắt đầu luôn…”

Nói rồi, cô ấy quay lưng về phía tôi. Shinomiya-san đưa hai tay ra sau lưng, tháo móc áo ngực ra bằng một tiếng “cạch”, rồi tháo cả dây vai và cứ thế để nó trượt xuống sàn. Việc tôi có thể ghi lại trọn vẹn toàn bộ diễn biến ấy bằng những cú bấm máy liên tục, đúng thật là một kỳ tích.

Tấm lưng nuột nà — đẹp đến mức như một tác phẩm điêu khắc được chính Chúa tạo ra, lộ diện ột cách rõ ràng . Nghĩ đến việc mình là người đầu tiên được nhìn thấy nó, lại còn có thể ghi lại được, cơ thể tôi nóng lên. “Tách.” “Tách.” “Tách tách.” Những tiếng động vui tai vang vọng khắp căn phòng tĩnh lặng chỉ có hai người. Tôi gần như vô thức chụp lại tấm thân trần của Shinomiya-san mà có lẽ sẽ không bao giờ được chiêm ngưỡng lần thứ hai.

“Cậu có thể hơi xoay người một chút được không? Theo hình dung theo kiểu của ‘một mỹ nhân ngoảnh lại’ ấy.”

“Ừm, tớ hiểu rồi.”

Tôi còn chưa kịp lên tiếng bảo cô ấy che ngực lại, thì Shinomiya-san đã xoay người và dùng hai tay khéo léo che lấy phần trước ngực. Dù hành động ấy trông có vẻ bình thản như đang đáp lại yêu cầu của tôi, nhưng thực tế, gương mặt cô đã đỏ bừng, ánh mắt lộ rõ vẻ ngượng ngùng và lúng túng.

“A, Anno-kun… quả nhiên cái này, có chút… xấu hổ quá.”

“Đừng cử động.”

Trước Shinomiya-san đang uốn éo cơ thể, tôi nói nhỏ và tiếp tục chụp. Không chỉ chính diện mà cả bên trái, bên phải và hất từ dưới lên, đôi khi tôi còn ra chỉ dẫn tạo dáng và cố gắng hết sức để làm nổi bật tối đa sức hút của cô ấy. Tôi tự tin rằng mình đang tập trung hơn bao giờ hết.

“Ừm… cậu say mê cơ thể của tớ thì tớ rất vui, nhưng mà, sắp… sắp được mặc đồ vào chưa?”

“À, xin lỗi! Vậy thì cậu lại quay lưng về phía tớ rồi chúng ta mặc đồ vào nhé.”

“Mừ… tớ hiểu rồi.”

Vừa nói bằng một giọng như đang dỗi, Shinomiya-san vừa xoay người lại, vươn tay đến bộ quần áo đã được gấp gọn gàng trên giường.

“Ưm… chà…”

Shinomiya-san vừa phát ra một tiếng kêu dễ thương, vừa xỏ tay vào áo. Tôi không nhìn thấy phía trước trông ra sao, nhưng sau lưng thì gần như hở toàn bộ, mà chiều dài chiếc áo cũng chỉ vừa chạm tới phần eo.

Tiếp đó, Shinomiya-san bắt đầu mặc đến phần dưới. Đôi chân dài thon thả lướt nhẹ một cách uyển chuyển, rồi cô nhẹ nhàng nhấc mông lên gọn gàng. Ngay cả một cử động đơn giản như vậy thôi cũng toát lên vẻ gợi cảm khó diễn tả.

“Cuối cùng là…”

Ngồi xuống mép giường, Shinomiya-san quay người về phía tôi. Rồi như thể đang khoe, cô ấy nâng chân lên và mặc vào đôi vớ màu trắng tinh. Cảnh tượng đó, khiến tôi nín thở theo dõi qua ống kính máy ảnh.

“…T-tớ thay đồ xong rồi.”

Trái ngược hẳn với dáng vẻ khiêu khích trong bộ đồ lót, Shinomiya-san nói với một vẻ gì đó bất an và từ từ đứng dậy.

“Th-thế nào? Đây là lần đầu tiên tớ mặc bộ này… có hợp không?”

Không chỉ là hiếm thấy. Cả ở trường, cả ở buổi chụp ảnh, một Shinomiya-san thiếu tự tin đến mức này là lần đầu tiên tôi thấy. Bị dáng vẻ đó thu hút, tôi liền chụp ngay một tấm ảnh trước khi kịp trả lời.

e8aacd0b-851e-4cc3-8f2d-979afaa2c056.jpg

“Á! Sao cậu lại chụp trước khi cả nói cảm nhận vậy?”

“Xin lỗi, xin lỗi. Tại Shinomiya-san lúc bối rối trông đáng yêu quá nên tay tớ tự tiện bấm máy.”

“Đ-đáng…! Thôi, đừng có trêu tớ nữa!”

Mặt đỏ bừng, Shinomiya-san hét lên. Tôi hoàn toàn không có ý đó, hơn nữa những từ như đáng yêu hay xinh đẹp, trong lúc chụp ảnh tôi đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, nên bây giờ ngượng ngùng thì cũng muộn rồi.

“A ha ha ha… ừm, cảm nhận về bộ đồ, đúng không? Tất nhiên là hợp rồi. Hợp đến mức nếu đi trên phố, cứ mười người đi ngang qua thì phải có ba mươi người ngoảnh lại nhìn đấy.”

Tôi nghĩ chắc cậu ấy không hiểu tôi đang nói gì, nhưng điều tôi muốn nói là, bất kỳ ai nhìn thấy Shinomiya-san bây giờ cũng sẽ phải ngây người ra ngắm nhìn.

Bộ đồ mà cô ấy đã chọn cho buổi chụp ảnh là một chiếc áo hở vai. Hơn nữa còn là thiết kế để lộ một cách táo bạo phần xương quai xanh và ngực. Thêm vào đó, chiều dài áo cũng ngắn nên rốn và bụng đều lộ ra hết. Thế này thì tôi không thể nào nhìn thẳng vào phần thân trên được.

Nhưng nếu dời ánh mắt xuống dưới thì lại có một chiếc quần short siêu ngắn, cùng đôi chân tuyệt đẹp được bao bọc trong đôi vớ dài đến trên gối và vùng lãnh địa tuyệt đối.

Một sự kết hợp hoàn hảo giữa đáng yêu và gợi cảm. Từ phong cách ăn vận thường phục đã thấy trước đây, tôi cứ ngỡ Shinomiya-san không thích hở hang, hay đúng hơn là thích những bộ đồ trong sáng. Chính vì vậy, sự tương phản này đã khiến tôi không nói nên lời.

“Tóm lại, điều tớ muốn nói là, tớ đã rất ngạc nhiên khi thấy cậu mặc một bộ đồ mà tớ nghĩ Shinomiya-san sẽ không mặc. Mà nó lại còn rất hợp nữa nên lại càng ngạc nhiên hơn.”

“Một bộ đồ mà tớ sẽ không mặc… quả nhiên cậu cũng nghĩ vậy, phải không…”

Một lời khen vô tình tôi buột miệng nói ra—không hiểu sao—lại khiến nét mặt của Shinomiya-san bỗng chốc trở nên u ám. Cô ấy cúi gằm mặt xuống.

“Ừm… Shinomiya-san?”

Một bầu không khí khó xử bao trùm. Tôi bối rối lên tiếng, Shinomiya-san giật mình, vội vàng ngẩng mặt lên. Dù đang mỉm cười nhưng không cần phải nói, đó là một sự gắng gượng hết sức.

“Nó khác với hình dung của tớ, nhưng không phải là không hợp đâu nhé? Ngược lại còn rất đáng yêu nữa đấy?”

“Tớ không nghi ngờ lời của Anno-kun đâu. Cậu nói vậy tớ rất vui. Chỉ là…”

Nói đến đó, Shinomiya-san cắn chặt môi, gương mặt trông rất đau khổ. Và, ngay lúc cô ấy định mở miệng nói tiếp, một tiếng “cạch” của cửa chính mở ra đã vang lên.

““Ể?””

Chẳng phải hôm nay không có ai về nhà sao. Tôi nghĩ vậy và nhìn sang Shinomiya-san, cô ấy cũng đang bối rối trước tình huống bất ngờ.

“Chị về rồi đây, có ai ở nhà không?”

Từ dưới lầu vọng lên là một giọng nói trong trẻo và thanh thoát của một người phụ nữ. Nghe thấy giọng nói đó, vai Shinomiya-san giật nảy lên, rồi như thể đang cố chịu đựng nỗi sợ hãi, cô ấy dùng hai tay ôm lấy cơ thể mình.

“Sh-Shinomiya-san? Người vừa về lẽ nào là…”

“Là… chị gái. Chị gái đáng lẽ không về lại về rồi.”

Shinomiya-san lên tiếng bằng một giọng run run. Sắc mặt cô đã tái đi, trắng bệch hẳn. Nhìn một cách khách quan, việc mời một cậu bạn cùng lớp đến nhà lúc bố mẹ vắng mặt để chụp ảnh trong phòng — lại còn trong một bộ đồ hở hang — rõ ràng có thể bị xem là không lành mạnh. Dù vậy, phản ứng của Shinomiya-san vẫn có chút kỳ lạ. Suy nghĩ của tôi gần như ngưng trệ hoàn toàn. “Tớ có nên trốn vào đâu đó không?”

“…Ph-phải rồi! Anno-kun, tạm thời cậu hãy… trốn vào trong chăn đi! Tớ sẽ nói dối cho qua chuyện, nên cậu cứ ở đó cho đến khi chị ấy về nhé――”

“Không không không! Trốn trong chăn thì nguy hiểm lắm!”

Tưởng chừng như Shinomiya-san đã bình tĩnh lại, nhưng suy nghĩ của cô ấy dường như vẫn đang rối loạn. Cô bất ngờ kéo tay tôi, rồi cứ thế đẩy tôi ngã xuống giường.

“Rinoa? Lẽ nào có bạn đến chơi à?”

“Hiếm thấy nhỉ.” cùng với một giọng nói có vẻ vui mừng, cánh cửa phòng mở ra. Hết rồi. Cuộc đời tôi kết thúc ở đây.

“…Ừm, Rinoa? Đây là tình huống gì vậy?”

Người vừa bước đến cất tiếng hỏi với vẻ mặt đầy bối rối. Khuông mặt của cô ấy khá giống Shinomiya-san, rất ưa nhìn — trong nét dễ thương, xinh xắn ấy lại toát lên vẻ đẹp trưởng thành mà Shinomiya-san vẫn chưa có được. Nếu gặp cô ấy ngoài phố trong một tình huống bình thường, chắc hẳn tôi đã mải ngắm đến quên cả thở.

“Ơ, ừm… chị à? Chuyện này, thì là…”

Tôi cố gắng hết sức để nghĩ ra một lời giải thích, nhưng đáng buồn thay, chẳng thể thốt ra được câu nào. Vốn dĩ, tôi là người bị Shinomiya-san đẩy ngã xuống giường rồi đè lên, nên nếu có ai cần phải giải thích, thì rõ ràng… người đó không phải là tôi.

“Này này, Rinoa. Bộ đó là bộ chị mặc trên tạp chí lần trước, phải không? Lẽ nào em đã mua bộ giống vậy sao?”

“……Hả?”

Trái ngược với Chị ấy đang cao hứng, giọng nói của Shinomiya-san lại vô cùng lạnh lùng. Ban đầu, tôi cứ nghĩ đó chỉ là một bộ đồ hở hang không giống chút nào với phong cách của Shinomiya-san — nhưng thì ra đó chính là bộ mà Chị ấy làm người mẫu của cô từng mặc. Giờ thì tôi đã hiểu.

“Không có gì, chỉ là tình cờ thôi.”

Shinomiya-san nhăn mặt như thể vừa phải nuốt một thứ gì đó đắng ngắt, hay đúng hơn là như thể bị người mà mình không muốn gặp nhất nhìn thấy. Hoàn toàn lơ đi phản ứng của cô ấy, chị gái của Shinomiya-san cứ thế bước vào phòng.

“A! Em còn mua cả tạp chí nữa kìa! Hơn nữa còn là tất cả những số có chị! Chị vui lắm đó!”

Giọng nói đầy hào hứng, cách trò chuyện rạng rỡ như một ngôi sao băng vụt qua—hoàn toàn không giống với Shinomiya-san. Nếu Shinomiya-san là mặt trăng tỏa sáng một cách lặng lẽ, thì Chị ấy của cậu ấy có lẽ chính là mặt trời rực rỡ chói lòa. Thật khó tin là hai chị em lại có thể khác nhau đến như vậy.

“Mà chuyện đó để sau, cậu trai mà Rinoa đang đè lên là ai vậy? Lẽ nào hai đứa sắp làm chuyện khiêu gợi à?”

“Ê ê ê, chuyện khiêu gợi gì chứ, không có đâu! Em và Shinomiya-san không phải mối quan hệ như vậy đâu! Đúng không, Shinomiya-san!?”

“Vâng, đúng như lời Anno-kun nói. Xin đừng gộp chung em với chị.”

Trái ngược với tôi đang cố gắng hết sức để thanh minh, Shinomiya-san lại đáp lại một cách vô cùng bình tĩnh và bước xuống khỏi người tôi. Dù vậy, nhìn từ bên ngoài thì tư thế đó đúng là chỉ còn một bước nữa là đến chuyện không đứng đắn. Dù có phản bác thế nào thì chắc cũng vô ích.

“Mà nếu Rinoa đã nói vậy thì chị cũng không phải là không tin… nhưng trước đó, em có thể giới thiệu cậu trai đó cho chị được không? Cậu ấy là bạn trai của Rinoa à?”

“Không phải. Em và Anno-kun chỉ là bạn cùng lớp, không có hẹn hò . Xin chị đừng có lập tức gán ghép vào chuyện yêu đương kiểu vậy.”

Nói sao nhỉ, dù thật sự không hẹn hò, nhưng bị khẳng định bằng một giọng nói không chút cảm xúc như vậy, tôi cũng có chút buồn. Mà nói chứ, Shinomiya-san, cậu có lạnh nhạt với chị gái quá không?

“Không không không, mời về phòng riêng lúc không có ai ở nhà rồi đẩy người ta ngã xuống giường mà lại nói ‘không hẹn hò’ thì chị thấy hơi vô lý đấy? Mà nói đúng hơn, nếu không hẹn hò thì lại càng không ổn mà, phải không?”

Một lời nói chí lý không thể nào cãi lại được. Từ đây phải giải thích thế nào để cứu vãn tình hình đây, tôi hoàn toàn không nghĩ ra được.

“Việc em đẩy Anno-kun xuống giường là bất khả kháng. Chỉ là vì chị đột ngột về nhà làm em giật mình nên định để cậu ấy trốn đi thôi.”

Trước Chị ấy đang nhún vai với vẻ mặt chán nản, Shinomiya-san vẫn đáp lại bằng một giọng nói đều đều không thay đổi. Giữa hai người họ, tôi chỉ biết bối rối nhìn qua nhìn lại.

“Vậy thì lần sau nên dùng tủ quần áo thay vì giường đi nhé, mà khoan đã. Tên của ứng cử viên bạn trai của Rinoa, em nói là Anno-kun, phải không? Lẽ nào là Anno Takumi-kun đó!?”

“Ơ, vâng… đúng là vậy… nhưng sao chị lại biết tên của Anno-kun?”

Vừa bối rối, Shinomiya-san vừa không hiểu sao lại hướng ánh mắt về phía tôi. Cảm giác như đang bị hỏi bằng ánh mắt rằng “lẽ nào hai người là người quen sao”, tôi vội vàng lắc đầu hết sức.

“Ra là vậy. Cậu chính là Takkun, nhiếp ảnh gia riêng của Yuki-chan trong lời đồn à. Không ngờ lại là bạn cùng lớp của Rinoa nhỉ. Trái đất này thật tròn.”

Chị ấy vừa cười“nhi-shi-shi”, vừa dí sát mặt lại gần — điểm này thì giống hệt Shinomiya-san.

Tuy nhiên, khác với mùi hương ngọt ngào như mật của Shinomiya-san, cô ấy lại mang theo một mùi hương cam quýt thoang thoảng, tươi mát và sảng khoái.

…Mà, chuyện đó lúc này cũng chẳng còn quan trọng nữa.

“Ừm… lẽ nào chị có quen biết Yuzuha-san không?”

Nhân tiện, Yuki là tên thật của Yuzuha-san.

“Tất nhiên rồi! Yuki-chan là đàn chị học cùng trường đại học với chị đấy! Vậy mà bây giờ đã trở thành top layer, thật là ngạc nhiên nhỉ!”

“Với tư cách là đàn em, chị cũng thấy tự hào.” Chị ấy nói rồi cười ha hả. Một khi đã bắt đầu nói là không dừng lại được, đúng là một người như cơn bão.

“Được Yuki-chan để mắt đến thì quả là tuyệt vời nhỉ… À, đúng rồi! Nếu được thì cậu chụp ảnh cho chị được không?”

““……………………Ể?””

Tiếng của tôi và Shinomiya-san lại một lần nữa trùng nhau.

“Chuyện chụp ảnh để đăng lên mạng xã hội lúc nào cũng vất vả lắm. Chị sẽ nói chuyện với Yuki-chan giúp cho! Nhé, xin cậu đấy!”

“Xin cậu đó.” Chị ấy vừa chắp hai tay vừa cúi đầu. Có vẻ chị ấy biết cả chuyện Yuzuha-san không muốn tôi chụp cho người khác ngoài cô ấy. Chỉ là dù là đàn em cùng trường đại học, tôi không nghĩ Yuzuha-san sẽ đồng ý. Mà nói đúng hơn, sau này tôi có thể sẽ bị Yuzuha-san nổi giận nên chỗ này đành phải lịch sự từ chối thôi.

“Không được! Em không giao Anno-kun cho chị đâu!”

Trước cả khi tôi kịp mở miệng, Shinomiya-san đã ôm chặt lấy tay tôi và nhe nanh với người chị gái của cậu ấy. Vẻ lạnh nhạt lúc nãy đã biến đi đâu mất, bây giờ cô ấy lại có phản ứng như thể vừa gặp lại kẻ thù truyền kiếp.

“Ể, sao lại không được? Anno-kun và Rinoa đâu có hẹn hò với nhau, phải không? Vậy thì chị và Anno-kun có chụp ảnh riêng với nhau, Rinoa cũng không có quyền nói này nói nọ, không phải sao?”

“Chuyện đó và chuyện này khác nhau! Không được là không được!”

“Thôi nào, đừng ích kỷ vậy chứ. Em cứ có thái độ như vậy, sẽ bị Anno-kun chán ghét đấy, biết không?”

“Không, em đâu có…”

Trước Shinomiya-san đang gầm gừ, Chị ấy nở một nụ cười tự tin. Hệt như một cuộc chiến giữa người lớn và trẻ con.

“Anno-kun thì thế nào? Chị nghĩ chụp nhiều người khác nhau ngoài Yuki-chan sẽ giúp cậu học hỏi được nhiều hơn đấy? Nếu cần chị có thể giới thiệu cho một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp mà chị quen biết――”

“Đừng lấy cậu ấy đi.”

Như thể át đi lời của chị mình, Shinomiya-san nói bằng một tông giọng nhỏ nhưng rõ ràng. Và rồi

“Đừng lấy Anno-kun khỏi em. Đừng lấy đi bất cứ thứ gì nữa… đừng lấy đi những thứ quan trọng của em nữa!”

Shinomiya-san hét lên trong tiếng nức nở nghẹn ngào. Lời van xin chất chứa nỗi đau ấy khiến tôi không khỏi bối rối. Giữa hai chị em cậu ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Như để thể để trả lời, chị gái cô ấy khẽ nhíu mày, khuôn mặt hiện rõ vẻ khổ tâm xen lẫn hối hận.

“Đi ra ngoài… ngay lập tức ra khỏi phòng của em!”

“……Ừm. Chị hiểu rồi.”

“Xin lỗi em nhé, Rinoa.” để lại lời đó, Chị ấy quay lưng lại với chúng tôi và lặng lẽ rời khỏi phòng. Bóng lưng đó trông thật nhỏ bé. Không khí trong phòng trở nên thật nặng nề. Cơ thể Shinomiya-san đang bám chặt lấy tay tôi vẫn còn run lên từng hồi, nhưng tôi không biết phải làm gì. Tôi cảm thấy bản thân thật thảm hại. Một lúc sau, tiếng cửa chính mở ra “cạch” vang lên, và trong ngôi nhà rộng lớn lại chỉ còn lại Shinomiya-san và tôi.

“Tớ xin lỗi, Anno-kun. Buổi chụp ảnh quý giá đã bị làm hỏng mất rồi nhỉ.”

Phải cho đến khi không cảm nhận được sự hiện diện của người nào khác nữa, Shinomiya-san mới lấy lại được sự bình tĩnh, cô ấy thở ra một hơi thật sâu rồi nở một nụ cười gượng.

“Đôi lúc cũng phải có những ngày không thuận lời mà. Thời gian vẫn còn nhưng cậu định thế nào? Có muốn… chụp tiếp không?”

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, rồi cất tiếng hỏi dù trong lòng đã biết rõ câu trả lời. Đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ ra lúc ấy. Đúng như dự đoán, Shinomiya-san liên tục lắc đầu, kiên quyết phủ nhận.

“……Tớ hiểu rồi.”

Tôi nói một lời như vậy, rồi thu dọn chiếc máy quay đã đặt trong tủ quần áo và bắt đầu chuẩn bị ra về. Tôi không có can đảm để hỏi về mối quan hệ giữa chị gái và cậu ấy.

“Tớ thật là vô dụng. Tớ đã nghĩ nếu mặc bộ đồ giống như chị ấy thì có thể thay đổi được một chút… nhưng dù có bắt chước vẻ ngoài thế nào đi nữa thì tớ vẫn chỉ là tớ, phải không.”

“Shinomiya-san……?”

“Hôm nay cảm ơn cậu, Anno-kun. Dù luôn nói này nói nọ nhưng cậu đã chịu đựng sự ích kỷ của tớ đến bốn lần, tớ rất biết ơn.”

“……Không phải là ích kỷ mà là uy hiếp thì đúng hơn.”

“Ha~h. Đúng là như vậy thật nhỉ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người lén chụp lại hành động của tớ là Anno-kun mới chính là kẻ xấu, đúng không?”

Như thường lệ, Shinomiya-san lại trêu chọc tôi và nở một nụ cười, nhưng trong nụ cười ấy giờ đây không còn mang chút sức sống nào. Dù chỉ mới quen biết trong một thời gian ngắn, tôi cũng biết được đó là một sự gượng gạo. Vì vậy, tôi cố gắng tỏ ra thật vui vẻ.

“Buổi chụp tiếp theo chúng ta nên làm gì nhỉ? Hay là thử thách chụp ngoại cảnh một cách táo bạo đi nhỉ? Hoặc là nhờ anh chủ tiệm thuê cho một studio thì sao?”

“……Không. Cậu đã chụp cho tớ đủ rồi nên không sao đâu. Hơn nữa, tớ nghĩ nếu cứ tiếp tục thì sẽ làm phiền Anno-kun mất.”

“Không, tớ đâu có…”

Không hề phiền phức. Tớ vẫn muốn được chụp cho cậu. Ngay lúc tôi định nói vậy, ngón tay của Shinomiya-san vươn đến, đặt lên miệng tôi.

“Cậu vẫn còn phải chỉnh sửa những bức ảnh đã chụp cho tớ đến hiện tại mà, đúng không? Tớ đang rất mong chờ được xem khi chúng hoàn thành đấy.”

“Cậu về cẩn thận nhé.” Cô ấy mỉm cười—một nụ cười tựa thiên thần đầy bao dung. Thế nhưng, khi tiễn tôi ra về, gương mặt của Shinomiya-san lại chất chứa những cảm xúc lẫn lộn: hối lỗi, bất lực và cả ân hận. Và kể từ ngày hôm đó, những lời đề nghị chụp ảnh từ Shinomiya-san… đã không còn xuất hiện nữa.

TPO viết tắt của: Time (thời gian) Place (địa điểm) Occasion (hoàn cảnh, tình huống) Cụm từ này thường dùng để nói về việc cư xử hay ăn mặc phù hợp với thời điểm, địa điểm và hoàn cảnh.