“Ngài có phải là Chủ nhân của em không?”
Vào một buổi chiều cuối tuần lười biếng, tôi lại một lần nữa có mặt ở Akihabara cùng với Shinomiya-san. Lần trước chúng tôi đến đây là để mua trang phục cho một buổi chụp ảnh, nên cũng đành chịu, nhưng tại sao lần này tôi lại đi cùng Shinomiya-san nữa chứ? À, là vì cô ấy đã chủ động rủ tôi:
“Có một cửa hàng tớ muốn đến xem—cậu đi cùng tớ được không?”
Ngay cả khi cô ấy đang nắm thóp tôi, tôi vẫn thấy việc cô ấy thản nhiên rủ một thằng con trai ngồi cạnh trong lớp đi chơi riêng thật là táo bạo.
Nếu có ai phát hiện ra tôi đang đi chơi cùng Shinomiya-san, người nổi tiếng đến mức có cả fan club riêng, vào một ngày cuối tuần, thì đời tôi coi như xong ngay tức khắc.
“Cảm ơn cậu đã đi cùng tớ hôm nay nhé, Anno-kun.”
Chúng tôi hẹn gặp ở một quán cà phê gần nhà ga và giờ đang sánh bước bên nhau giữa dòng người tấp nập, khoảng cách giữa chúng tôi lúc này gần quá gần đến mức vai chúng tôi như sắp chạm vào nhau. Mùi nước hoa ngọt ngào, thoang thoảng hương trái cây của cô ấy bay đến, khiến khiến tim tôi đập thình thịch.
“Tớ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ quay lại Akihabara cùng với cậu đâu, Shinomiya-san.”
“Cậu ngạc nhiên lắm sao?”
“Thật lòng mà nói thì, ừ. Nó khá là khác so với hình tượng của cậu trong đầu tớ.”
Tôi không thể hình dung được Shinomiya-san thường làm gì vào những ngày nghỉ, nhưng chắc chắn tôi không cho rằng cô ấy là kiểu người sẽ đến thăm thánh địa của otaku.
“Vậy thì chắc là do ảnh hưởng của cậu rồi, Anno-kun. Cậu sẽ phải chịu trách nhiệm vì đã nhuốm màu cho tớ, đúng không nào?”
“Đừng có nói theo cái kiểu dễ gây hiểu lầm như thế chứ! Lỡ có ai nghe thấy thì sao?”
“Cậu cẩn thận quá rồi đấy. Trong một đám đông lớn thế này, khả năng bắt gặp người quen gần như bằng không.”
“Thì, có lẽ vậy, nhưng… Mà này, Shinomiya-san, cậu định nói cho tớ biết chúng ta sắp đi đâu chưa vậy?”
Khi tôi hỏi trước đó, cô ấy chỉ gạt đi bằng một câu đơn giản “Bí mật nhé” nên tôi vẫn không biết cô ấy muốn đến loại cửa hàng kiểu gì.
“Fufu, mất kiên nhẫn rồi sao? Chúng ta sắp đến nơi rồi, nên ráng chờ thêm một chút nữa thôi.”
Cô ấy nói với một nụ cười tinh nghịch, trẻ con.
Tôi lầm bầm trong bụng về trò trêu chọc của cô ấy nhưng vẫn để cô ấy dẫn đường trong im lặng.
“Đến rồi! Chính là nơi này!”
Với một nụ cười rạng rỡ, Shinomiya-san chỉ vào một cửa hàng flagship mới mở của một thương hiệu chuyên về trang phục cosplay nguyên bản dành cho nữ.
Chủ đề của cửa hàng là nâng tầm cosplay thành thời trang, cung cấp đa dạng các loại trang phục, bao gồm cả những bộ váy hầu gái. Tình cờ thay, một bức ảnh Yuzuha-san cũng mặc một trong những bộ trang phục hầu gái của họ đã trở nên viral, thu về hàng chục ngàn lượt thích.
“Tớ đã thấy một bức ảnh hầu gái trên mạng xã hội dễ thương quá, nên tớ muốn tận mắt đến xem hàng thật. Nhưng tớ không đủ can đảm để đi một mình…”
“Ra là vậy, thì ra đây là lý do.”
Yuzuha-san đã từng đề cập rằng vì thương hiệu này từ trước đến nay chỉ bán hàng online, nên mỗi lần đặt hàng đều cảm thấy có chút hồi hộp, vì vậy cô ấy đã rất phấn khích khi nghe tin họ mở một cửa hàng thực tế. Dù vậy, tôi chưa bao giờ nghĩ Shinomiya-san lại là người đến đây đầu tiên.
“Có nhiều loại trang phục hầu gái quá, và bộ nào cũng đáng yêu hết, phải không Anno-kun? Tớ không hề biết luôn đấy!”
“Thì, đó là điều làm nên tên tuổi của thương hiệu này mà, nên việc chúng nổi tiếng cũng không có gì lạ.”
“Nhân tiện, bức ảnh hầu gái mà tớ thấy là của Yuzuha-san đấy.”
“...Tớ hiểu rồi.”
“Và người đã chụp bức ảnh Yuzuha-san trong bộ trang phục hầu gái đó, với cái thần thái quyến rũ tinh tế ấy, chính là cậu, đúng không, Anno-kun?”
Trừ khi có chuyện gì đó bất thường xảy ra,không thì vẫn tôi chính là người sẽ chụp ảnh cho Yuzuha-san. Được công nhận là nhiếp ảnh gia độc quyền cho một cosplayer nổi tiếng như chị ấy là một vinh dự, nhưng đi kèm với đó cô ấy sẽ hờn dỗi nếu tôi chụp cho bất kỳ ai khác, điều đó thật là một vấn đề đau đầu. Nếu Yuzuha-san phát hiện ra mối quan hệ bí mật của tôi với Shinomiya-san, đó sẽ là một thảm họa.
“Đúng là những bức ảnh hầu gái của Yuzuha-san là do tớ chụp, nhưng ý cậu muốn nói là gì á?”
“Fufu, tớ không có ý đồ gì sâu xa đâu. Tớ chỉ tò mò thôi—Anno-kun, cậu thích kiểu trang phục hầu gái nào?”
“…Ý cậu là sao?”
Shinomiya-san nở một nụ cười đầy ẩn ý. Chắc cô ấy sẽ không chỉ vì muốn trêu chọc mình mà mặc đồ hầu gái rồi nhìn phản ứng, biểu cảm của mình đâu nhỉ ?
“Nếu cậu thành thật với tớ, tớ sẽ mặc bộ trang phục hầu gái mà cậu thích đấy. Thấy sao nào?”
“C-Cái gì…?”
Lời thì thầm ngọt ngào bên tai của cô ấy khiến tôi chết lặng. Ngay lập tức, trong đầu tôi hiện lên hình ảnh Shinomiya-san trong bộ trang phục hầu gái. Kiểu nào sẽ hợp với cô ấy đây?
Ở trường, cô ấy được gọi là “Công chúa”, vì vậy một bộ váy hầu gái cổ điển, dài chấm gót là lựa chọn bắt buộc. Nó truyền thống nhưng sẽ trông hoàn hảo trên một người thanh lịch như Shinomiya-san. Tôi rất muốn ghi lại khoảnh khắc tà váy của cô ấy tung bay nhẹ nhàng khi cô ấy xoay người trong một bức ảnh.
Nhưng một chiếc váy ngắn cũng không hề lạc lõng—thực tế, đó có thể là sở thích cá nhân của tôi. Không chỉ vì tôi muốn ngắm chân cô ấy (dù điều đó không hoàn toàn sai), mà bởi vì phong cách ‘tiểu quỷ’ tinh nghịch và quyến rũ sẽ rất hợp với tính cách hay trêu chọc của cô ấy. Một số bộ trang phục hầu gái ở đây thậm chí còn có những thiết kế nhấn mạnh vào phần ngực áo với một khoảng hở bí ẩn, hoặc đi kèm với đai nịt bít tất để tăng thêm phần quyến rũ.
Và điều mang lại sức hút lớn nhất? Đó là sự tương phản khi phong thái thanh lịch thường ngày của cô ấy biến thành một thứ gì đó mê hoặc khác lạ khi chúng tôi ở riêng với nhau. Cái sự ‘moe’ đến từ khoảng cách đó chính là đỉnh cao của sự quyến rũ. Một bức ảnh như thế đảm bảo sẽ trở nên viral.
“…Đừng có nói cái kiểu ‘thấy sao nào’ vô nghĩa đó. Cậu chỉ đang cố gắng nắm thêm thóp của tớ thôi, đúng không? Tớ không mắc bẫy đâu.”
“Giờ mà còn giả vờ e thẹn thì đã muộn rồi, Anno-kun ạ. Để tớ đoán xem bộ trang phục hầu gái nào mà cậu thấy… không phải là phấn khích, mà là dễ thương nhất nhé!”
“Đổi từ cũng chẳng giúp được gì đâu—cậu đã nói hết cả rồi! Tớ về nhà được chưa?”
Đây chẳng khác nào một trò chơi trừng phạt. Bị cô bạn ngồi cạnh bàn đoán xem mình thấy bộ đồ hầu gái nào phấn khích thì thật là bẽ mặt không để đâu cho hết.
“Không đời nào cậu được về sau khi đã đến tận đây! Hay là cậu không muốn chụp ảnh tớ trong trang phục hầu gái? Cậu đã hài lòng với Yuzuha-san rồi sao?”
“K-Không, không phải thế…”
Thật lòng mà nói, tôi có muốn chụp ảnh cô ấy. Tôi rất muốn chụp cô ấy trong cả phong cách váy dài và váy ngắn, cả phong cách thanh lịch lẫn quyến rũ cũng đều muốn, thậm chí mong muốn đó còn có thể đủ cho cả một cuốn sách ảnh. Nhưng nói ra điều đó cảm tượng như đã chấp nhận thua cuộc, nên tôi liền đảo mắt đi để né tránh câu hỏi.
“Fufu. Nếu cậu thành thật, tớ sẽ để cậu làm bất cứ điều gì cậu muốn với tớ… thưa Chủ nhân.”
Nhưng Shinomiya-san đã nhìn thấu tôi. Cô ấy khoác tay tôi, áp sát vào người tôi, mang theo một cảm giác mềm mại, và nói bằng một giọng điệu gợi cảm. Phải đối mặt với hai từ đầy sức công phá đó và cảm giác choáng ngợp này, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giương cờ trắng đầu hàng. Thật tình, nếu có gã con trai nào có thể chống lại được điều này, tôi cũng muốn gặp thử xem.
“Vậy thì đi thôi. Chọn cho tớ một bộ trang phục hầu gái hợp với tớ đi nhé?”
“Thưa Chủ nhân” cô ấy lại thì thầm ngọt ngào bên tai tôi, và tôi thì chỉ biết gật đầu lia lịa như một con búp bê dây cót bị hỏng.